Chương 794: Thiên Công cũng phải nhịn!
Bốn phía, những người đi theo Bạch Tiẻu Thuần lúc này sắc mặt đều trầm xuống. Bọn họ thấy tận mắt rằng, trước những gia tộc của Thập Đại Thiên Công thì ngay cả cửa vào còn không vào được, trong lòng cũng sinh ra vô số suy nghĩ.
Mà việc này cũng đang dần lan ra, khiến cho càng ngày càng có nhiều người của Khôi Hoàng thành cũng dần chú ý đến.
Bên trong màn sáng, sắc mặt của tất cả các tộc nhân Trần gia vô cùng bình tĩnh, ngẩng đầu, nhìn xuyên qua màn sáng về phía Bạch Tiểu Thuần.
Trần Hùng cũng ở trong số đó, sắc mặt của hắn lúc này vô cùng phức tạp. Trên thực tế là hắn cũng thuộc về dòng chính, thế nhưng lại không phải là người thừa kế của Trần gia. Trong dĩ vãng hắn vốn cũng có hận ý đối với Bạch Tiểu Thuần, nhưng mà hôm nay thì hắn lại có một cảm giác khá khó nói. Nếu thật sự có thể phân chia đồng đều, bản thân nhận được một phần kia... khiến cho tim hắn cũng đập thình thịch, phần mà cả đời hắn cũng khó có thể nhận được.
Nơi này, mỗi người Trần gia đều có suy nghĩ khác nhau, nhưng mà lúc này, bên ngoài màn sáng thì nụ cười của Bạch Tiểu Thuần cũng dần lạnh băng, sự điên cuồng trong mắt càng ngày càng hiện rõ ra. Hắn nếu đã đến đây thì tự nhiên cũng đã biết trước, gia tộc Thiên Công so với gia tộc Thiên Hầu thì tất nhiên là khó gặm hơn rất nhiều.
Vì vậy, ngay tại lúc này, hắn đã nghĩ rất kỹ, bất cứ giá nào cũng sẽ để vị trí của Trần gia, nhà mà hay xung đột với mình nhất, ở vị trí cuối cùng.
Nếu như lúc trước thuận lợi thì không nói, thế nhưng mà không thuận lợi thì tại đây, ngay tại Trần gia này, Bạch Tiểu Thuần sẽ điên cuồng một lần!
Lúc này, ngay cả lí do hắn cũng không cần tìm nữa. Thái độ của Trần gia đã khiến hắn điên lên, tay phải nâng lên, chỉ về phía màn sáng của Trần gia, chỉ thẳng vào đó.
“Thi Khôi, phá màn sáng này cho ta!” Bạch Tiểu Thuần nhàn nhạt mở miệng. Lời của hắn vừa ra liền khiến cho tất cả mọi người sửng sốt, bất kể là những người đang ở xung quanh vây xem hay là tộc nhân Trần gia. Không chờ cho bọn hắn kịp phản ứng thì bốn năm nghìn thi khôi xung quanh Bạch Tiểu Thuần, trong mắt mỗi con đều sáng rực lên hồng quang.
Rống rống!
Năm nghìn thi khôi đều đồng loạt gào rống lên, lao thẳng về phía trước, đặc biệt là đại hán màu bạc bên người Bạch Tiểu Thuần là nhanh nhất, dùng tốc độ cực nhanh, một kích trực tiếp đánh thẳng vào màn sáng.
Màn sáng lâpj tức run rẩy. Đúng lúc này thì chín tên áo giáp đen nửa bước Thiên Nhân cũng đã áp sát đến gần, cùng lúc ra tay, âm thanh kinh thiên động địa lập tức vang lên.
Không chút ngừng nghỉ, lúc này, đại quân thi khôi năm nghìn tên cũng đã lao đến. Năm nghìn thì khôi liên thủ, toàn bộ đều tung ra thần thông mạnh nhất của mình. Trong nháy mắt, đầy trời là pháp thuật thần thông kéo đến ùn ùn, như chiến tranh phủ xuống, năm ngàn đạo thuật pháp tạo thành một cơn són lớn ngập trời, quét sạch mọi thứ, đánh thẳng vào màn sáng của trận pháp Trần gia.
“Bạch Hạo, ngươi dám!” Bên trong màn sáng, thanh âm khinh miệt lúc trước lúc này vội vàng thét lên, mà những người của Trần gia, lúc này sắc mặt cũng nhanh chóng biến đổi.
Nhất là những người vây quanh thì càng không thể tin được, mắt trợn tròn, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
“Tên Bạch Hạo này...Hắn...”
“Trời ạ, không ngờ hắn thật sự dám tấn công gia tộc Thiên công!”
“Không ngờ hắn dám như thế!” Tất cả mọi người xung quanh lúc này đều giật mình, nhanh chóng ổn định tinh thần, sau đó mang tin tức này nhanh chóng truyền đi. Lập tức, toàn bộ Khôi Hoàng Thành người người đều biết, sắc mặt cũng đều biến hoá.
Thậm chí không ít Thiên Hầu đều nhanh chóng lao về phía tháp Thiên Hầu, mang theo vẻ mặt khó có thể tin, nhìn về phía Trần gia.
Còn có chín đại Thiên Công thì lúc này cũng kinh hãi lắp bắp, thần thức cũng nhanh chóng đảo qua, mang theo sắc mặt biến đổi của riêng mình, nhìn về phía hoàng cung, sau đó thì đều trầm mặc.
Mà những tộc nhân dòng phụ, lúc này toàn bộ đều ngây người ra như phỗng, ai nấy đều hít sâu vào một hơi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
“Hắn điên thật rồi!”
Khi mà mọi người vẫn đang chấn động thì lúc này, màn sáng trận pháp của Trần gia dù có dày thêm một tầng nữa thì cũng không thể ngăn cản một đợt sáng thần thông kinh thiên động địa như vậy. Sau khi bị cơn thuỷ triều thần thông kia chạm phải thì liền nổ tung, vỡ vụn ra từng mảnh nhỏ.
Nương theo tiếng nổ thì giống như có một cơn bão trực tiếp càn quét vào gia tộc Trần gia, khiến cho bọn họ đại loạn, tiếng rống hận, gào thét vang lên khắp nơi. Đúng lúc này, trong tháp Thiên Công vang lên một tiếng gầm giận dữ
“Bạch Hạo, ngươi muốn chết à!” Theo tiếng nói quanh quẩn thì tháp Thiên Công liền rung mạnh một cái, một luồng chấn động liền khuếch tán ra xung quanh, bao phủ bát phương, sau đó liền lao thẳng đến cơn thuỷ triều thuật pháp kia, va chạm với nhau.
Tiếng nổ vang lên không dứt, cho dù ở hoàng cung cũng có thể nghe thấy một cách rõ ràng. Cơn thuỷ triều pháp thuật lập tức vỡ tung ra, năm nghìn thi khôi lập tức lùi ra phía sau, nhưng mà tên đại hán giáp bạc và chín tên mặc áo giáp màu đen thì lại di chuyển ngược lại, hoá thành tàn ảnh, lao thẳng về phía tháp Thiên Công.
Ngay khi bọn hắn vừa mới lao đến thì phía trên tháp Thiên Công bỗng nhiên gió giục mây vần, thiên địa biến đổi, huyễn hoá thành khuôn mặt hư ảo khổng lồ của Trần Hảo Tùng, nhìn về phía đám đại hán giáp bạc mà gào thét, giống như đang niệm chú.
“Trảm!”
Tiếng niệm chú vừa vang lên thì trong hư không bỗng nhiên ngưng tụ ra từng toà núi lớn, sau đó ầm ầm rơi xuống, mang theo tiếng nổ vang mà va chạm với đám người đại hán giáp bạc. Gương mặt Trần Hảo Tùng nhíu lại một chút, sau đó, từ mi tâm của hắn lập tức xuất hiện một đạo tử quang, dùng tốc độ cực nhanh, xé rạch hư vô, ngay lập tức xuất hiện trước mắt Bạch Tiểu Thuần.
Giống như liền muốn giết Bạch Tiểu Thuần ngay lập tức!
Nhưng đúng lúc này, bên cạnh Bạch Tiểu Thuần đột nhiên truyền ra một luồng chấn động của thiên nhân vô cùng mãnh liệt. Bên cạnh hắn lúc này chỉ còn duy nhất một thi giáp màu đen, trước nay vẫn luôn theo sát, chính là tên thi khôi có thể so với thiên nhân của Bạch Tiểu Thuần.
Đại hán này không chút chần chừ, bước ra một bước, tay phải nắm lại, đấm thẳng về phía luồng sáng tím kia, âm thanh liền vang vọng đất trời. Luồng sáng tím nổ tung, mà thân thể của đại hán mặc giáp đen cũng rung lên, lùi về phía sau mấy bước, mà cánh tay phải vừa đánh vào luồng ánh sáng tim kia liền nổ tung, toàn bộ cánh tay liền biến mất.
Nếu là thân thể máu thịt của người còn sống thì thương thế này đúng là rất lớn, thế nhưng tên đại hán này thì căn bản chẳng thèm để ý, thậm chí còn có thể thấy chỗ vết thương kia lại có từng khối thịt đang không ngừng chuyển động, như muốn tái tạo lại một lần nữa.
Thấy không thể giết chết Bạch Tiểu Thuần, tháp Thiên Công rung mạnh lên một cái, thân ảnh của Trần Hảo Tùng bước ra, tay áo hất lên, lập tức có một cơn bão cuốn về phía tên đại hán giáp bạc và chín tên nửa bước thiên nhân kia.
Một tiếng nổ vang lên, chín tên nửa bước thiên nhân run lên toàn bộ, thân hình nhanh chóng rút lui, ngay cả tên đại hán giáp bạc thì thân hình cũng rung lên, lùi về phía sau vài bước. Trần Hảo TÙng thấy vậy thì sắc mặt có chút âm trầm, hô hấp cũng dồn dập một chút.
Khí tức thiên nhân của Trần Hảo Tùng chấn động, khuếch tán ra xung quanh vô cùng mạnh mẽ. Hắn tuyệt không nghĩ rằng Bạch Hạo dám ra tay đối với gia tộc mình. Dù sao thì những lần xung đột lần trước thì hắn cũng đã nhìn ra tên Bạch Tiểu Thuần này thực ra chỉ ngoài mạnh trong yếu, chỉ được cái phô trương thanh thế mà thôi. Mà hắn cũng sớm đoán được tính cách của Bạch Tiểu Thuần, tuy rằng có chút tàn nhẫn nhưng lại rất coi trọng mạng sống của bản thân, không dễ dàng mà dấn thân vào những chuyện mạo hiểm.
Nhưng hôm nay, sự quyết đoán và kiên quyết của Bạch Tiểu Thuần cũng làm cho hắn kinh hãi. Lúc này, hắn nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, âm lãnh mở miệng.
“Bạch Hao, ngươi biết ngươi vừa làm cái gì không?”
Bạch Tiểu Thuần lạnh lùng nhìn về phía Trần Hảo Tùng, tay phải nâng lên. Lập tức, đại hán giáp bạc và tất cả thi khôi đều dừng lại, nhưng mà sát cơ thì vẫn giữ nguyên như cũ, nhìn chằm chằm.
Trần Hảo Tùng thấy vậy thì nheo mắt lại. Hắn mặc dù tu vi cao hơn đại hán giáp bạc không ít, thế nhưng hắn biết, đại quân thi khôi này chính là bất tử thân, thậm chí còn có thêm những biết hoá khác, nhất là năm nghìn thi khôi này lại một lần nữa bủa ra xung quanh, lại càng không cần nhắc đến bên người Bạch Tiểu Thuần còn có môt tên thi khôi chuẩn thiên nhân nữa. Với toàn bộ lực lượng như vậy thì cho dù là hắn cũng có chút kinh hãi.
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần lạnh băng, lạnh lùng nhìn về phía Trần Hảo Tùng, tiến từng bước một về phía trước, đi qua gianh giới màn sáng lúc trước, tiến vào trong gia tộc Trần gia.
“Chúng ân lệnh ban ra, toàn bộ mọi người đều bình đẳng!”
“Con thứ và những người không phải người thừa kế dòng chính Trần gia, ta mong các ngươi truyền tin tức lại cho ta. Ta bảo đảm rằng các ngươi sẽ được chia đều gia sản, sẽ công bằng liêm chính!”
“Nếu như các ngươi vẫn cứ ngu muội mà lo sợ, buông tha cho cơ hội lần này, khiến cho việc phân chia bất công, mà người thừa kế vẫn thu được lợi ích nhiều nhất thì như vậy chính là do các ngươi. Mà các ngươi cũng nên hiểu rõ, đã nuốt vào bao nhiêu thì tất nhiên là phải nôn ra từng đó.”
“Mà các ngươi cũng không cần làm gì cả, chỉ cần ... mang tất cả các tin tức, tài nguyên, tài sản, hoặc người nào có hành vi bất chính, bí mật nói cho ta, là được.”
“Ác nhân, để ta làm!” Âm thanh Bạch Tiểu Thuần trầm bổng có lực, truyền vào tai tất cả mọi người Trần gia, lập tức có không ít tộc nhân tim cũng đập nhanh lên vài nhịp.
Sắc mặt Trần Hảo Tùng trở nên khó coi, đứng yên một chỗ, ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Cung trên trời xanh, không có ngăn cản.
Bạch Tiểu Thuần nói song, một lần nữa nhìn về phía mọi người một cái đầy ý vị, quay người rời đi. Nhưng vừa đi được vài bước thì hắn bỗng nhiên quay đầu lại, trong mắt hiện lên hàn mang.
“Đúng rồi, lúc Bạch mỗ ở bên ngoài, tên nào dám trắng trợn chống lại Chúng Ân Lệnh của Đại Thiên Sư? Còn nói là ta nói xong rồi thì cút?” Bạch Tiểu Thuần chậm rãi mở miệng. Lời vừa nói ra thì lập tức liền có không ít tộc thứ Trần gia, ánh mắt giống như vô tình liếc về phía một lão giả phía xa, mà ngay cả Trần Hùng cũng hơi liếc về phía đó.
Sắc mặt lão giả kia lập tức biến đổi, nhưng không đợi hắn kịp nói cái gì, Bạch Tiểu Thuần liền vung tay lên.
“Diệt!”
Gần như hắn vừa mở miệng thì trong nháy mắt, năm nghìn thi khôi đồng thời ra tay. Một loạt tiếng nổ vang lên, lão giả kia kêu thảm một tiếng, hình thần câu diệt. Sắc mặt Trần Hảo Tùng lúc này đen lại như đáy nồi. Tên Bạch Tiểu Thuần này chụp mũ thật quá tàn nhẫn, mà bây giờ tình thế vi diệu, hắn liền hít một hơi thật sâu, nhịn xuống, nhìn chằm chằm về phía bóng lưng của Bạch Tiểu Thuần, nheo mắt lại.