[Chu Tước Viện] Đề bài tập dịch số 1

LOLOTICA

Chân Tiên Trung Kỳ
Cổ Việt Ca nghe tiếng khóc nức nở rưng rức vang lên mà trong lòng bỗng nhiên có chút yếu mềm, chàng thở dài đôi mắt chăm chú nhìn vào đâu đó trên thân hình nhỏ yếu đang nằm trong lồng ngực mình rồi nhẹ nhàng thả nàng xuống, nhưng không may vấp cành cây thế nàng chàng hạ xuống trước bằng cặp mông rắn chắc còn nàng thì mơ màng hạ xuống từ từ phía trên đầu của Cổ Việt Ca. Cũng may mà trọng lượng thân thể của An Du Khả cũng không nặng nề như mấy má mí đứng phố, nếu không thì đúng là không biết lúc trở thành bánh thịt Cổ Việt Ca sẽ trông ra sao.


Cổ Việt Ca tức tối rút ra trường kiếm lao về phía cành cây thi triển “Nhất Kiếm Bách Trảm” hòng băm nát cành cây chết tiệt làm mình mất điểm trong mắt người đẹp. Sau một hồi băm băm chặt chặt, hắn thở dốc chống kiếm xuống đất lau lau mồ hôi đang lăn tăn trên vầng trán của mình, hơi thở nặng nề vang lên đều đặn, hai tay xoa bắp chân đấm đấm lưng trong chốc lát như thể vừa trải qua kịch chiến. Cổ Việt Ca nhìn về phía An Du Khả lúng túng hiện rõ trên mặt, mồm miệng cuối cùng cũng lắp bắp hỏi được 1 câu :”Cô nương….?


An Du Khả ngước mặt lên khó khăn ngồi tựa vào tảng đá, cảm giác vất vả hiện rõ trên mặt nàng, từng giọt mồ hồi nhẹ lăn trên làn tóc mai như điểm tô cho khuôn mặt thanh tú của nàng. Trên người nàng lúc này chiếc sườn xám của nàng đang bị rách vài chỗ do khi nãy rơi từ trên cây xuống bộ hồng y của nàng bị cành cây cào rách nhiều mảng khác nhau làm làn da trăng hồng của nàng hiện ra dưới tà áo rách. Nàng nhìn về phía Cổ Việt Ca, cặp môi hồng đào thanh tú căng mọng khó khăn cất tiếng gào lớn :”Ngươi có định giúp ta hay không mà đứng đực ở đó hả tên mặt thộn kia.”


Cổ Việt Ca đột nhiên như bị sét đánh, hắn có chết cũng không tin nổi những lời cường hãn đó bay ra từ trong cặp môi đáng yêu thân hình đáng mến lỗi lõm kia chứ. Một cảm giác yếu đuối đột nhiên tràn về trong tâm trí hắn, Cổ Việt Ca cố gắng nuốt nước bọt đánh ực 1 cái sau đó thu hết dũng cảm thét lên :”nhưng mà nam nữ thụ thụ bất thân à, cô nương đừng hòng dùng sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thùng đó mà dụ dỗ ta.”


An Du Khả thực sự đứng hình, nàng thầm nghĩ :”thằng này có phải là đàn ông không, những lời như vậy mà cũng nghĩ được, thậm chí còn nói ra được.” Nàng bực tức quay người nhìn về phía Cổ Việt Ca, lập tức ồ lên 1 tiếng đầy ngạc nhiên vì nàng phát hiện ra quần áo của hắn hoàn toàn không giống bây giờ mà giống với mấy thằng cha làm ở rạp hí kịch hay mấy anh chàng soái ca trong các phim cổ trang nàng hay xem. Trên người hắn mặc 1 cái áo vải thô hở một bên vai, ở bên dưới cũng chỉ có chiếc khố da hổ che đi hạ bộ nhưng không giấu nổi thân hình săn chắc cơ bắp cuồn cuộn như mấy anh thể hình thế giới, nhìn hắn lúc này trông như một dã nhân với chân tay đầy bùn. An Du Khả lại nhìn kỹ hơn tên dã nhân trước mặt này, nàng phát hiện ra hắn có một cái búi tóc trông giống như một thư sinh Hán Triều.


Cổ Việt Ca bực mình vì bị cô nàng lạ mặt soi hàng mình, hắn hất hàm hỏi An Du Khả :”Cô kia, đây là chỗ nào thế?”


“Đây là Ngọa Điền Thôn”. An Du Khả cáu kỉnh đáp lại.


Câu trả lời của nàng làm cho Cổ Việt Ca đơ người hỏi lại :”Ngoại Điền Thôn là chỗ nào vậy?”

@Vivian Nhinhi
 

†Ares†

Hợp Thể Trung Kỳ
Chưa dịch NT bao giờ, thử phát :D
Cổ Việt Ca nghe tiếng khóc nức nở của nàng thì lòng mềm nhũn, chỉ đành đưa tay khẽ đẩy nàng sang một chút rồi từ dưới người nàng bò ra ngoài. May mà nàng rất nhẹ, nếu không hẳn là hắn đã bị đập thành bánh thịt. Hắn ngồi lên cạnh đó xoa xoa nửa người đau nhức, tới khi cảm giác khá hơn một chút mới quay sang An Du Khả:
- Cô nương?

- Anh không đỡ tôi dậy được à?
An Du Khả nằm sấp trên tảng đá, cố ngẩng mặt lên, cảm giác thật vất vả.

- Nhưng mà nam nữ thụ thụ bất thân.
Cổ Việt Ca khó xử nhìn nàng.

An Du Khả hết sức kinh ngạc, lời này lại có thể từ miệng một người đàn ông thốt ra sao? Nàng dùng hết khí lực ngẩng đầu lên nhìn Cổ Việt Ca, lúc này mới phát hiện quần áo của hắn hoàn toàn khác với người hiện đại. Hắn khoác trên người một chiếc áo cộc tay bằng vải thô khoe cánh tay cơ bắp, bên dưới mặc chiếc khố ngắn cũng bằng chất liệu tương tự, để lộ bắp đùi cường tráng dính chút bùn đất. Tiếp tục nhìn lên trên, đập vào mắt là gương mặt điển trai theo kiểu mạnh mẽ nam tính, chẳng qua phối cùng với mái tóc dài được búi lên theo kiểu thư sinh triều Hán nên nhìn hơi lạ.

- Cô nương?
Cổ Việt Ca thấy nàng nhìn mình mãi nãy giờ mà không nói gì, cho rằng điều này có chút vô lễ nên đánh tiếng.

- Đây là nơi nào?

- Đây là thôn Ngoại Điền.

- Thôn Ngoại Điền là ở đâu?

- Là chỗ cô đang nằm.

An Du Khả không nói gì nữa, lại nằm úp mặt xuống, xem ra đây là một gã ngố, thật tiếc cho cái mặt tuấn tú kia.

- Cô nương, cô không đau sao?
Cổ Việt Ca chỉ chỉ cánh tay của An Du Khả, tuy máu đã ngừng chảy nhưng nhìn vẫn thấy ghê người.

- Đau.
An Du Khả nghĩ thầm, đều ngã thành như vậy có thể không đau sao?

- Vậy để ta giúp cô xử lý miệng vết thương, nhưng không được nói ta vô lễ.
Cổ Việt Ca nghiêm túc yêu cầu nàng cam đoan.

An Du Khả đành phải thề sẽ không nói hắn vô lễ, thật không biết trong đầu gã này nghĩ gì nữa, cho dù tôn sùng Liễu Hạ Huệ cũng không cần máy móc như vậy chứ.

Cổ Việt Ca bèn cõng nàng tới khu rừng nhỏ sát đó, đem nàng đặt trên một tảng đá cạnh dòng suối, lại chạy đến chỗ hắn vừa đào đất để lấy chiếc khăn lau mồ hôi của mình.

An Du Khả dùng cánh tay lành lặn chống đỡ lấy thân thể, để mặc hắn nhúng ướt khăn rồi giúp mình lau miệng vết thương ở tay kia, tuy rằng rất đau, nhưng nàng lại đờ đẫn ra giống như tê liệt. Nàng còn đang nghĩ xem mình đã ngã từ vách núi xuống thế nào, tại sao mà ngã, nhưng lại phát hiện bản thân không hề có chút ấn tượng nào.
 
Last edited:

Vivian Nhinhi

Thái Ất Thượng Vị
Đệ Nhất Converter Tháng 6
Ngọc
293,36
Tu vi
5.727,52
Chưa dịch NT bao giờ, thử phát :D
Cổ Việt Ca nghe tiếng khóc nức nở của nàng thì lòng mềm nhũn, chỉ đành đưa tay khẽ đẩy nàng sang một chút rồi từ dưới người nàng bò ra ngoài. May mà nàng rất nhẹ, nếu không hẳn là hắn đã bị đập thành bánh thịt. Hắn ngồi lên cạnh đó xoa xoa nửa người đau nhức, tới khi cảm giác khá hơn một chút mới quay sang An Du Khả:
- Cô nương?

- Anh không đỡ tôi dậy được à?
An Du Khả nằm sấp trên tảng đá, cố ngẩng mặt lên, cảm giác thật vất vả.

- Nhưng mà nam nữ thụ thụ bất thân.
Cổ Việt Ca khó xử nhìn nàng.

An Du Khả hết sức kinh ngạc, lời này lại có thể từ miệng một người đàn ông thốt ra sao? Nàng dùng hết khí lực ngẩng đầu lên nhìn Cổ Việt Ca, lúc này mới phát hiện quần áo của hắn hoàn toàn khác với người hiện đại. Hắn mặc trên người một chiếc áo cộc tay bằng vải thô khoe cánh tay cơ bắp, bên dưới mặc chiếc khố ngắn cũng bằng chất liệu tương tự, để lộ bắp đùi cường tráng dính chút bùn đất. Tiếp tục nhìn lên trên, đập vào mắt là gương mặt điển trai theo kiểu mạnh mẽ nam tính, chẳng qua phối cùng với mái tóc dài được búi lên theo kiểu thư sinh triều Hán nên nhìn hơi lạ.

- Cô nương?
Cổ Việt Ca thấy nàng nhìn mình mãi nãy giờ mà không nói gì, cho rằng điều này có chút vô lễ nên đánh tiếng.

- Đây là nơi nào?

- Đây là thôn Ngoại Điền.

- Thôn Ngoại Điền là ở đâu?

- Là chỗ cô đang nằm.

An Du Khả không nói gì nữa, lại nằm úp mặt xuống, xem ra đây là một gã ngố, thật tiếc cho cái mặt tuấn tú kia.

- Cô nương, cô không đau sao?
Cổ Việt Ca chỉ chỉ cánh tay của An Du Khả, tuy máu đã ngừng chảy nhưng nhìn vẫn thấy ghê người.

- Đau.
An Du Khả nghĩ thầm, đều ngã thành như vậy có thể không đau sao?

- Vậy để ta giúp cô xử lý miệng vết thương, nhưng không được nói ta vô lễ.
Cổ Việt Ca nghiêm túc yêu cầu nàng cam đoan.

An Du Khả đành phải thề sẽ không nói hắn vô lễ, thật không biết trong đầu gã này nghĩ gì nữa, cho dù tôn sùng Liễu Hạ Huệ cũng không cần máy móc như vậy chứ.

Cổ Việt Ca bèn cõng nàng tới khu rừng nhỏ sát đó, đem nàng đặt trên một tảng đá cạnh dòng suối, lại chạy đến chỗ hắn vừa đào đất để lấy chiếc khăn lau mồ hôi của mình.

An Du Khả dùng cánh tay lành lặn chống đỡ lấy thân thể, để mặc hắn nhúng ướt khăn rồi giúp mình lau miệng ở tay kia, tuy rằng rất đau, nhưng nàng lại đờ đẫn ra giống như tê liệt. Nàng còn đang nghĩ xem mình đã ngã từ vách núi xuống thế nào, tại sao mà ngã, nhưng lại phát hiện bản thân không hề có chút ấn tượng nào.
Tài năng của @Ares thì ta còn lạ gì nữa. :9: quả nhiên danh bất hư truyền
 

Nghiêm hi

Phàm Nhân
Ngọc
999,40
Tu vi
0,00
[/SPOILER]
Cổ Việt Ca nghe tiếng nàng khóc nức nở, tâm bỗng chốc liền mềm nhũng, chỉ có thể di chuyển cơ thể giúp nàng bò ra trước, như vậy mới có thể dễ dàng bò sau người nàng ra ngoài. May mà nàng không nặng lắm, bằng không hắn thật đúng sẽ bị nàng ép thành bánh nhân thịt. Hắn ngồi ở bên cạnh thấy nàng nửa người đau đớn, cảm giác nàng đã khỏe hơn một chút mới kêu An Du Khả: "Cô nương?"

"Ngươi có thể hay không thổi vết thương giúp ta một chút?" An Du Khả ghé ngồi đại trên tảng đá, mặt giơ lên trời, cảm giác rất vất vả.

"Nhưng mà nam nữ không được tiếp xúc quá thân mật." Cổ Việt Ca khó xử nhìn nàng.

An Du Khả thật khiếp sợ, lời nói đứng đắng như vậy lại từ người con trai nói ra, đem hết khí lực quay đầu lại nhìn Cổ Việt Ca, lúc này mới phát hiện hắn ăn mặt không giống người hiện đại, hắn mặt trên người chiếc áo làm từ vải thô không có tay, cánh tay cơ bắp tương đối phát triển, xuống / mặc cũng là một cái vải thô quần đùi, cường tráng cẳng chân dính chút bùn. Lại hướng về phía trước xem, tiêu chuẩn ngoại hình ưu tú rất mạnh mẽ như soái ca, nhưng mà hắn búi tóc giống thư sinh thời Hán Triều

"Cô nương?" Cổ Việt Ca thấy nàng nhìn hắn từ nãy giờ không nói gì, thật không lễ phép

"Đây là ở đâu?"

"Đây là Ngoại Điền thôn."

"Ngoại Điền thôn là chỗ nào?"

"Chính là nơi ngươi hiện tại đang ngồi ."

An Du Khả không thể nói lại, cô không biết nơi này là đâu , hơn nữa cảnh vật nơi đây rất lạ, nên mới để tên kia lên mặt.

"Cô nương, ngươi không đau sao?" Cổ Việt Ca chỉ chỉ cánh tay An Du Khả, tuy rằng máu đã không chảy nữa, nhưng nhìn vào vết thương rất ghê sợ.

"Đau." An Du Khả đang nghĩ, máu chảy thành như vậy , có thể không đau sao?

"Ta đây giúp ngươi đem miệng vết thương xử lý một chút, nhưng không cho nói ta thất lễ ngươi." Cổ Việt Ca làm như có thật yêu cầu nàng cam đoan.

An Du Khả đành phải thề cam đoan sẽ không nói hắn xúc phạm mình, thật không biết người nam nhân này trong lòng đang nghĩ cái gì, cho dù tôn trọng Liễu Hạ Huệ cũng không nên làm quá như vậy chứ! .

Cổ Việt Ca liền cõng nàng qua một mảnh rừng cây nhỏ, đặt nàng ngồi trên một tảng đá nhỏ bên dòng suối sau đó chạy đến nơi hắn vừa đào đất đem khăn lau mồ hôi của hắn đến, chạy một đường dày như vậy hắn cũng đã thấm mệt, lau mồ hôi xử lý vết thương cho An Du Khả.

An Du Khả dùng tay trái không bị thương chống đỡ thân mình, tùy ý để hắn vắt khô khăn ướt lau miệng vết thương cho nàng, tuy rằng rất đau, nhưng nàng không có cảm giác dường như đã chết lặng. Nàng vừa nghĩ nàng làm thế nào ngã từ vách núi đen thượng xuống tới nơi này, lại phát hiện nàng một chút ấn tượng cũng không có.
[/QUOTE]
 
Last edited:

Hoàng Linh Chi

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Cổ Việt Ca nghe nàng mang theo tiếng khóc nức nở , tâm bỗng chốc liền nhuyễn , chỉ có thể thân thủ đem nàng hơi chút bỏ ra, như vậy bản thân mới theo nàng dưới thân bò ra. May mà nàng thể trọng rất nhẹ, bằng không hắn thật đúng sẽ bị áp thành thịt bánh. Hắn ngồi ở bên cạnh hoãn hoãn nửa người đau đớn, cảm giác tốt lên một ít kêu An Du Khả: "Cô nương?"

"Ngươi có thể hay không giúp ta một chút?" An Du Khả ghé vào tảng đá lớn bên kia, đưa mặt đến gần, cảm giác tốt vất vả.

"Nhưng mà nam nữ thụ thụ bất thân." Cổ Việt Ca khó xử mà nhìn nàng.

An Du Khả thật khiếp sợ, lời này cư nhiên như vậy đứng đắn theo một người nam nhân trong miệng nói ra, đem hết khí lực quay đầu đi xem Cổ Việt Ca, lúc này mới phát hiện hắn ăn vận như thế nhưng lại cùng người hiện đại hoàn toàn bất đồng. Hắn mặt trên mặc nhất kiện vải thô không có tay áo, cánh tay cơ bắp tương đối rắn chắc, bên dưới cũng chỉ mặc quần đùi vải thô nhưng lại nổi bật lên bắp chân cường tráng mang theo chút bùn. Lại hướng về phía trước xem, tiêu chuẩn dương cương loại soái ca mặt, nhưng mà hắn vấn tóc cùng loại cho Hán triều thư sinh dường như búi tóc.

"Cô nương?" Cổ Việt Ca xem nàng theo dõi hắn nãy giờ không nói gì, này rất không lễ phép .

"Đây là cái địa phương gì ?"

"Đây là Ngoại Điền thôn."

"Ngoại Điền thôn là chỗ nào?"

"Chính là ngươi hiện tại ở chỗ này."

An Du có thể không nói gì, vòng đi trở về, hơn nữa đây là một cái thiên nhiên ngốc, đáng tiếc gương mặt kia lại tuấn tú....

"Cô nương, ngươi không đau sao?" Cổ Việt Ca chỉ chỉ cánh tay của An Du Khả , tuy rằng huyết đã không còn chảy, nhưng là thoạt nhìn vẫn là thật khủng bố.

"Đau." An Du Khả suy nghĩ trong lòng, ngã thành như vậy , có thể không đau không?

"Ta đây giúp ngươi đem miệng vết thương xử lý một chút, nhưng không được nói ta phi lễ." Cổ Việt Ca yêu cầu nàng cam đoan.

An Du Khả đành phải thề cam đoan sẽ không nói hắn phi lễ, thật không biết nam nhân này trong lòng đang nghĩ cái gì, cho dù tôn trọng Liễu Hạ Huệ cũng không mang như vậy .

Cổ Việt Ca liền cõng nàng qua một mảnh rừng cây nhỏ, để nàng ngồi ở trên tảng đá nhỏ gần dòng , lại chạy đến hắn vừa mới quật địa phương lấy chính hắn lau mồ hôi khăn tử đến.

An Du Khả dùng không có bị thương tay trái chống đỡ thân mình, tùy ý hắn mang khăn ướt tử cho nàng lau miệng vết thương, tuy rằng rất đau, nhưng là kia một khối dường như đã chết lặng . Nàng vừa nghĩ nàng là thế nào theo vách núi đen thượng ngã xuống dưới , vì sao ngã xuống, lại phát hiện nàng một chút ấn tượng cũng không có.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top