Duyệt cho ca lên rừng ở với mấy thím khỉ á. Kkkk. Lên đó môi mọng đít đỏ hồng...hắc hắc@Vivian Nhinhi nàng thấy chưa![]()
Duyệt cho ca lên rừng ở với mấy thím khỉ á. Kkkk. Lên đó môi mọng đít đỏ hồng...hắc hắc@Vivian Nhinhi nàng thấy chưa![]()
Tài năng của @Ares thì ta còn lạ gì nữa.Chưa dịch NT bao giờ, thử phát
Cổ Việt Ca nghe tiếng khóc nức nở của nàng thì lòng mềm nhũn, chỉ đành đưa tay khẽ đẩy nàng sang một chút rồi từ dưới người nàng bò ra ngoài. May mà nàng rất nhẹ, nếu không hẳn là hắn đã bị đập thành bánh thịt. Hắn ngồi lên cạnh đó xoa xoa nửa người đau nhức, tới khi cảm giác khá hơn một chút mới quay sang An Du Khả:
- Cô nương?
- Anh không đỡ tôi dậy được à?
An Du Khả nằm sấp trên tảng đá, cố ngẩng mặt lên, cảm giác thật vất vả.
- Nhưng mà nam nữ thụ thụ bất thân.
Cổ Việt Ca khó xử nhìn nàng.
An Du Khả hết sức kinh ngạc, lời này lại có thể từ miệng một người đàn ông thốt ra sao? Nàng dùng hết khí lực ngẩng đầu lên nhìn Cổ Việt Ca, lúc này mới phát hiện quần áo của hắn hoàn toàn khác với người hiện đại. Hắn mặc trên người một chiếc áo cộc tay bằng vải thô khoe cánh tay cơ bắp, bên dưới mặc chiếc khố ngắn cũng bằng chất liệu tương tự, để lộ bắp đùi cường tráng dính chút bùn đất. Tiếp tục nhìn lên trên, đập vào mắt là gương mặt điển trai theo kiểu mạnh mẽ nam tính, chẳng qua phối cùng với mái tóc dài được búi lên theo kiểu thư sinh triều Hán nên nhìn hơi lạ.
- Cô nương?
Cổ Việt Ca thấy nàng nhìn mình mãi nãy giờ mà không nói gì, cho rằng điều này có chút vô lễ nên đánh tiếng.
- Đây là nơi nào?
- Đây là thôn Ngoại Điền.
- Thôn Ngoại Điền là ở đâu?
- Là chỗ cô đang nằm.
An Du Khả không nói gì nữa, lại nằm úp mặt xuống, xem ra đây là một gã ngố, thật tiếc cho cái mặt tuấn tú kia.
- Cô nương, cô không đau sao?
Cổ Việt Ca chỉ chỉ cánh tay của An Du Khả, tuy máu đã ngừng chảy nhưng nhìn vẫn thấy ghê người.
- Đau.
An Du Khả nghĩ thầm, đều ngã thành như vậy có thể không đau sao?
- Vậy để ta giúp cô xử lý miệng vết thương, nhưng không được nói ta vô lễ.
Cổ Việt Ca nghiêm túc yêu cầu nàng cam đoan.
An Du Khả đành phải thề sẽ không nói hắn vô lễ, thật không biết trong đầu gã này nghĩ gì nữa, cho dù tôn sùng Liễu Hạ Huệ cũng không cần máy móc như vậy chứ.
Cổ Việt Ca bèn cõng nàng tới khu rừng nhỏ sát đó, đem nàng đặt trên một tảng đá cạnh dòng suối, lại chạy đến chỗ hắn vừa đào đất để lấy chiếc khăn lau mồ hôi của mình.
An Du Khả dùng cánh tay lành lặn chống đỡ lấy thân thể, để mặc hắn nhúng ướt khăn rồi giúp mình lau miệng ở tay kia, tuy rằng rất đau, nhưng nàng lại đờ đẫn ra giống như tê liệt. Nàng còn đang nghĩ xem mình đã ngã từ vách núi xuống thế nào, tại sao mà ngã, nhưng lại phát hiện bản thân không hề có chút ấn tượng nào.
nàng ko ngợi ca a saoTài năng của @Ares thì ta còn lạ gì nữa.quả nhiên danh bất hư truyền
Mời em xem lại post số 1 vài làm bàimình tham gia với
Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản