Chương 1: Gặp nhau lần đầu
Đầu mùa hè, chạng vạng tối, gió lạnh phơ phất, thổi tan một ngày khô nóng. Cây cối âm u, từ trên ngọn cây, có những điểm sáng như rơi xuống qua kẽ lá, sống động mà đẹp diệu kỳ.
"Chú Diêu, đã sắp 6 giờ, chú còn chưa về nhà ăn cơm à?" Một thanh niên mang theo hai quả dưa hấu to bự, đi ngang qua gầm cầu hô với người đàn ông trung niên ngồi trên trên ghế nằm nhắm mắt dưỡng thần.
Phất phất cây quạt trong tay, người đàn ông đến mí mắt cũng không mở, nói, "Chờ con gái rượu tan học."
Quả nhiên là nữ nhi nô.
Nhẹ nhàng 'Sách' một tiếng, thanh niên cáo biệt, "Vậy cháu đi trước."
"Đi đi, đi đi."
Lại gần mười phút qua đi, mọi thứ vốn dĩ gió êm sóng lặng, thẳng cho đến khi trên mặt nước truyền tới một tiếng 'Thình thịch' trầm vang.
Vừa rồi là cái gì từ trên cầu rơi xuống?
Diêu Quang Thụy mở to mắt, còn chưa xem rõ xung quanh đã nghe thấy trên cầu có người gân cổ lên kêu to, "Cứu mạng với! Có người rơi xuống nước!"
Thanh âm này thảm thiết đến mức người ta không nỡ nhìn thẳng.
Diêu Quang Thụy trước kia là cảnh sát, do trong một lần làm nhiệm vụ, chân bị thương, không có cách nào làm tiếp cái nghề này. Lúc ấy mới từ chức lui xuống dưới.
Mặc dù không còn chức trách, nhưng đối mặt với những chuyện thế này, ông cũng không thể ngồi yên không làm gì.
Từ trên ghế nằm đứng lên, Diêu Quang Thụy phi nhanh chạy về phía bờ sông.
Khoảng cách càng ngày càng gần, tiếng bọt nước do người giãy giụa giữa sông cũng càng lúc càng lớn, kèm theo đó là thanh âm khàn khàn đặc trưng của thiếu niên thời kỳ vỡ giọng.
"Cứu, cứu mạng...... Khụ......" Có lẽ là quá mức kinh hoảng, cậu ta liên tiếp sặc vào miệng mấy ngụm nước miếng.
Lúc này, đã có rất nhiều người vây quanh bờ sông. Ở gần đây là một khu dân cư cũ, ban ngày người trẻ tuổi đều đi làm, bình thường chỉ có người già mới ở chỗ này hóng mát, cho dù bọn họ muốn cứu lại không có sức, chỉ có thể đứng một bên lo lắng suông.
Nhưng những người già vây xem này cũng không nhàn rỗi, có người đã cầm điện thoại gọi 120, hoặc về nhà gọi người tới giúp.
Sau một phen giãy giụa, cậu bé trong nước nhiều lần chìm xuống nổi lên, đến cuối cùng thì hoàn toàn mất sức, chỉ còn hai cánh tay thi thoảng trồi được lên trên mặt nước.
Mười mấy thiếu niên đứng trên cầu trông thấy cảnh tượng như vậy, tất cả sợ tới mức trắng bệch cả mặt. Trong chốc lát, họ đã tan tác chạy đi như đàn chim thú bị doạ sợ, chỉ còn lại ba cậu run run chân ở đó, vẻ mặt tuyệt vọng.
Diêu Quang Thụy không rảnh đi biết rõ đầu đuôi sự tình, sau khi đến bờ sông rồi, ông nhanh chóng cởi quần áo ra, 'Thình thịch' một tiếng nhảy xuống nước.
Xấp xỉ mất ba phút, Diêu Quang Thụy đã bơi tới giữa sông.
"Mau lấy cành cây giúp tiểu Diêu một cái, nhanh lên!" Một cụ già nôn nóng thúc giục.
Bây giờ, mọi người đã thấy rõ ràng, bị chết đuối là một đứa bé choai choai, đúng vào thời điểm có thừa thể lực. Sức mạnh bùng nổ của con người trong cảnh tuyệt vọng là khó có thể tưởng tượng; đến khi đó nếu cậu nhóc liều mạng giãy giụa tiêu hết sức lực của Diêu Quang Thuỵ, hai người đều không lên được bờ.
Trên thực tế, giống như các cụ phán đoán, Diêu Quang Thụy vừa vớt cậu bé lên khỏi mặt nước, còn chưa nâng đầu của cậu lên, ông đã cảm nhận được bả vai mình bị kẹp chặt lại.
Thiếu niên đã mất đi ý thức, hiện giờ chỉ có bản năng còn sót lại trong cơ thể.
Thằng nhóc này ngày thường cơm nước trong nhà phải rất khá, bằng không cũng không thể có sức lực lớn như vậy......
Gân xanh trên đầu nhảy loạn xạ, Diêu Quang Thụy liều mình chống cự lại cái lực đang không ngừng kéo ông xuống, sau đó dùng cánh tay còn lại quạt nước.
Bơi được gần nửa đường, ông cảm giác được thể lực của mình đã tiêu hao phần lớn.
Ngay lúc ấy, bỗng có một tiếng kêu trong trẻo từ trên bờ.
"Bố?!"
Diêu t.ư tan học đạp xe về nhà, đi ngang qua phía trên cầu, chỉ nghe được một đám âm thanh ồn ào. Xa xa ngó lại, cô luôn có cảm giác người đang ngâm trong nước sông thật quen mắt.
Biết bố có thói quen ở đây chờ mình tan học, Diêu t.ư lập tức có một suy nghĩ không tốt.
Căng thẳng trong lòng, không quan tâm bất cứ điều gì khác, cô ném xe đạp sang một bên rồi chạy một mạch tới bờ sông.
Quả nhiên, cô vừa rồi không nhìn lầm.
Thấy Diêu Quang Thụy đang kéo một thiếu niên vào bờ, gần như ngay lập tức, cô hiểu chuyện gì đã xảy ra ở đây.
Nghiến răng, cô lại ném cặp sách, nhảy xuống nước.
"t.ư t.ư......!" Diêu Quang Thụy không kịp ngăn cản.
Làm như không nghe thấy tiếng la của ông, Diêu t.ư tay chân linh hoạt bơi đến bên người Diêu Quang Thuỵ. Thấy cậu nhóc đang túm chặt bố mình, đôi mắt cô nheo lại, bẻ ngón tay út của cậu ra.
"A!" Cơn đau đớn đến tận tim khiến cậu chàng kêu thảm thiết ra tiếng.
Đồng thời, cậu cũng lấy lại được chút tỉnh táo, không còn nắm lấy không buông người ta vô mục đích nữa.
Diêu Quang Thụy có thời gian thở dốc, nghỉ ngơi được nửa phút, Diêu t.ư cùng ông một trái một phải bình tĩnh kéo cậu bé lên bờ.
Bởi đã học một chút kiến thức sơ cứu trong lớp sinh học ở sơ trung, đến giờ vẫn còn khắc sâu trong đầu cô, nên Diêu t.ư ở lại bên cạnh cậu nhóc kiểm tra hơi thở và nhịp tim của cậu, Diêu Quang Thụy thì đi mặc quần áo của mình.
Đối với con gái mình, ông không có gì không yên tâm.
Diêu t.ư đặt hai tay lên ngực cậu, chuẩn bị làm hô hấp nhân tạo, nhưng khi vừa mới chạm đến quần áo của cậu bé, cổ tay cô bỗng nhiên bị nắm chặt.
Cậu nhóc hơi hơi ngẩng đầu lên, dường như muốn thấy rõ khuôn mặt của người phía trước mình, nhưng rốt cuộc chỉ thấy một đám mờ mịt hỗn loạn.
Cậu không nghe được Diêu t.ư vì động tác này của mình mà đau đến hít vào một ngụm khí lạnh.
Diêu Quang Thụy mặc xong quần áo quay lại, nhác thấy cảnh này, trong lòng đột nhiên có chút tức giận. Lòng đồng cảm với tình trạng thảm hại của cậu thiếu niên trong phút chốc tan thành mây khói, ông ‘Bang’ một tiếng đánh hất tay cậu ra.
‘Oa!’ Cổ họng cậu nhóc phát ra tiếng kêu rất nhỏ, nhưng do âm lượng không lớn nên cả hai người đều bỏ qua.
Xem xét trạng thái của cậu ta một cách tuỳ tiện xong, Diêu Quang Thuỵ nói: “Nó không có vấn đề gì lớn.”
"Chúng ta về nhà, con mau thay quần áo kẻo bị cảm lạnh.”
Ngoài ra, ông còn phải nói chuyện với cô, sau này không thể tuỳ ý xuống nước cứu người như vậy, lỡ xảy ra tai nạn thì sao.
"Không đợi xe cứu thương đến?" Diêu t.ư chỉ chỉ thiếu niên ở dưới chân mình.
Diêu Quang Thụy đi thu dọn ghế nằm và quạt, "Không đợi, ở đây có rất nhiều người, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được.”
Diêu t.ư cũng cho là vậy, bởi thế cô định trở lại trên cầu, dắt xe đạp xuống dưới rồi đi theo bố về nhà. Ngay khi cô vừa xoay người, cổ chân cô lại bị nắm lấy.
Lảo đảo một cái, cô suýt nữa thì ngã xuống.
Một thoáng trầm mặc, cô ghé vào bên tai của cậu, mở miệng uy hiếp: "Cậu buông tay, tôi đếm một hai ba, mau lên."
Không biết có phải việc ngón tay và bàn tay bị bẻ ra đã để lại bóng ma cho cậu ta không mà Diêu t.ư cảm thấy cái tay trên cổ chân động đậy một chút rồi rụt lại.
"Thế này còn tạm được......"
Thật nhanh, giọng nói của cô đi xa. Chim hót réo rắt, trong trẻo một âm thanh của tự nhiên.
Đầu mùa hè, chạng vạng tối, gió lạnh phơ phất, thổi tan một ngày khô nóng. Cây cối âm u, từ trên ngọn cây, có những điểm sáng như rơi xuống qua kẽ lá, sống động mà đẹp diệu kỳ.
"Chú Diêu, đã sắp 6 giờ, chú còn chưa về nhà ăn cơm à?" Một thanh niên mang theo hai quả dưa hấu to bự, đi ngang qua gầm cầu hô với người đàn ông trung niên ngồi trên trên ghế nằm nhắm mắt dưỡng thần. (vừa ngồi trên ghế mà lại nằm nhắm mắt nữa hả muội? ==> Huynh hiểu cái ghế này là loại ghế để nằm, nên muội có thể ghi rõ hơn là: người đàn ông trung niên ngồi nhắm mắt dưỡng thần trên một chiếc ghế loại có thể bật ra để nằm)
Phất phất cây quạt trong tay, người đàn ông nói mà chẳng thèm mở mắtđến mí mắt cũng không mở, nói, "Chờ con gái rượu tan học."
Quả nhiên là nữ nhi nô. (nghĩa là gì?)
Nhẹ nhàng 'Sách' một tiếng (nghĩa là gì???), thanh niên cáo biệt, "Vậy cháu đi trước."
"Đi đi, đi đi."
Lại gần mười phút qua đi, mọi thứ vốn dĩ gió êm sóng lặng, thẳng cho đến khi cómộttiếng 'Thình thịch' trầm vang'Thình thịch'từtrên mặt nước truyền tới một tiếng 'Thình thịch' trầm vang.
Vừa rồi là cái gì rơi từ trên cầu rơi xuống?
Diêu Quang Thụy mở to mắt, còn chưa xem rõ xung quanh đã nghe thấy trên cầu có người gân cổ lên kêu to, "Cứu mạng với! Có người rơi xuống nước!"
Thanh âm này thảm thiết đến mức người ta không nỡ nhìn thẳng.
Trước kia, Diêu Quang Thụy trước kia là cảnh sát, do trong một lần làm nhiệm vụ, chân bị thương, không có cách nào làm tiếp cái nghề này. Lúc ấy, ông mới từ chức lui xuống dưới.
Mặc dù không còn chức trách, nhưng đối mặt với những chuyện thế này, ông cũng không thể ngồi yên không làm gì.
Từ trên ghế nằm đứng lên, Diêu Quang Thụy chạy như bayphi nhanh chạy về phía bờ sông.
Khoảng cách càng ngày càng gần, tiếng bọt nước do người giãy giụa giữa sông cũng càng lúc càng lớn, kèm theo đó là thanh âm khàn khàn đặc trưng của thiếu niên thời kỳ vỡ giọng.
"Cứu, cứu mạng...... Khụ......" Có lẽ là quá mức kinh hoảng, cậu ta liên tiếp sặc vào miệng mấy ngụm nước miếng.
Lúc này, đã có rất nhiều người vây quanh bờ sông. Ở gần đây là một khu dân cư cũ, ban ngày người trẻ tuổi đều đi làm, bình thường chỉ có người già mới ở chỗ này hóng mát, cho dù bọn họ muốn cứu lại không có sức, chỉ có thể đứng một bên lo lắng suông.
Nhưng những người già vây xem này cũng không nhàn rỗi, có người đã cầm điện thoại gọi 120, hoặc về nhà gọi người tới giúp.
Sau một phen giãy giụa, cậu bé trong nước nhiều lần chìm xuống nổi lên nhiều lần, đến cuối cùng thì hoàn toàn mất sức, chỉ còn hai cánh tay thi thoảng trồi được lên trên mặt nước.
Mười mấy thiếu niên đứng trên cầu trông thấy cảnh tượng như vậy, tất cảđều sợ tới mức trắng bệch cả mặt. Trong chốc lát, họ đã tan tác chạy đi như đàn chim thú bị doạ sợ, chỉ còn lại ba cậu run run chân ở đó, vẻ mặt tuyệt vọng.
Diêu Quang Thụy không rảnh đi biết rõ đầu đuôi sự tình. Sau khi đến bờ sông rồi, ông nhanh chóng cởi quần áo ra, 'Thình thịch' một tiếng nhảy xuống nước.
Xấp xỉ mất ba phút, Diêu Quang Thụy đã bơi tới giữa sông.
"Mau lấy cành cây giúp tiểu Diêu một cái, nhanh lên!" Một cụ già nôn nóng thúc giục.
Bây giờ, mọi người đã thấy rõ ràng. Người bị chết đuốiđuối nước là một đứa bé choai choai, đúng vào thời điểm có thừa thể lực. Sức mạnh bùng nổ của con người trong cảnh tuyệt vọng thậtlà khó có thể tưởng tượng; đến khi đó nếu cậu nhóc liều mạng giãy giụa tiêu hết sức lực của Diêu Quang Thuỵ, hai người đều không lên được bờ.
Trên thực tế, giống như các cụ phán đoán, Diêu Quang Thụy vừa vớt cậu bé lên khỏi mặt nước, còn chưa nâng đầu của cậu lên, ông đã cảm nhận được bả vai mình bị kẹp chặt lại.
Thiếu niên đã mất đi ý thức, hiện giờ chỉ có bản năng còn sót lại trong cơ thể.
Thằng nhóc này ngày thường cơm nước trong nhà phải rất khá(Câu này muội dịch tối nghĩa, cần dùng cách ghi rõ hơn là: Thường ngày, có lẽ thằng nhóc này ăn rất nhiều cơm trong nhà (nghĩa 1)/Thường ngày, có lẽ các bữa ăn mỗi buổi của gia đình thằng nhóc này rất đủ chất (nghĩa 2)), bằng không cũng không thể có sức lực lớn như vậy......
Gân xanh trên đầu nhảy loạn xạ, Diêu Quang Thụy liều mình chống cự lại cái lực đang không ngừng kéo ông xuống, sau đó dùng cánh tay còn lại quạt nước.
Bơi được gần nửa đường, ông cảm giác được thể lực của mình đã tiêu hao phần lớn.
Ngay lúc ấy, bỗng có một tiếng kêu trong trẻo từ trên bờ.
"Bố?!"
Diêu t.ư tan học đạp xe về nhà, đi ngang qua phía trên cầu, chỉ nghe được một đám âm thanh ồn ào. Xa xa ngó lạiNhìn từ xa, cô luôn có cảm giác người đang ngâm trong nước sông thật quen mắt.
Biết bố có thói quen ở đây chờ mình tan học, Diêu t.ư lập tức có một suy nghĩ không tốt.
Căng thẳng trong lòng, không quan tâm bất cứ điều gì khác, cô ném xe đạp sang một bên rồi chạy một mạch tới bờ sông.
Quả nhiên, vừa rồi cô vừa rồi không nhìn lầm.
Thấy Diêu Quang Thụy đang kéo một thiếu niên vào bờ, gần như ngay lập tức, cô hiểu chuyện gì đã xảy ra ở đây.
Nghiến răng, cô lại ném cặp sách, nhảy xuống nước.
"t.ư t.ư......!" Diêu Quang Thụy không kịp ngăn cản.
Làm như không nghe thấy tiếng la của ông, Diêu t.ư tay chân linh hoạt bơi đến bên người Diêu Quang Thuỵ. Thấy cậu nhóc đang túm chặt bố mình, đôi mắt cô nheo lại, bẻ ngón tay út của cậu ra.
"A!" Cơn đau đớn đến tận tim khiến cậu chàng (???) kêu thảm thiết ra tiếng.
Đồng thời, cậu cũng lấy lại được chút tỉnh táo, không còn nắm lấy không buông người ta vô mục đích nữa. không ôm chặt người ta trong vô thức nữa.
Diêu Quang Thụy có thời gian thở dốc, nghỉ ngơi được nửa phút, Diêu t.ư cùng ông một trái một phải bình tĩnh kéo cậu bé lên bờ.
Bởi đã học một chút kiến thức sơ cứu trong lớp sinh học ở sơ trung, đến giờ vẫn còn khắc sâu trong đầu cô,Do vẫn còn thuộc lòng kiến thức sơ cứu trong lớp sinh học ở sơ trung,nên Diêu t.ư ở lại bên cạnh cậu nhóc kiểm tra hơi thở và nhịp tim của cậu nhóc trong khi Diêu Quang Thụy thì đi mặc quần áo của mình.
Đối với con gái mình, ông không có gì không yên tâmluôn yên tâm về mọi chuyện.
Diêu t.ư đặt hai tay lên ngực cậu, chuẩn bị làm hô hấp nhân tạo, nhưng khi vừa mới chạm đến quần áo của cậu bé, bỗng có ai đó nắm chặt cổ tay côcổ tay cô bỗng nhiên bị nắm chặt.
Cậu nhóc hơi hơi ngẩng đầu lên, dường như muốn thấy rõ khuôn mặt của người phía trước mình, nhưng rốt cuộc chỉ thấy một đám mờ mịt hỗn loạn.
Cậu không nghe được tiếng Diêu t.ư hít hà đau đớn vì động tác này của mình mà đau đến hít vào một ngụm khí lạnh.
Sau khi mặc xong quần áo, Diêu Quang Thụy mặc xong quần áo quay lại, nhác thấy cảnh này, bèn giận nhẹ trong lòngđột nhiên có chút tức giận. Lòng đồng cảm với tình trạng thảm hại của cậu thiếu niên trong phút chốc tan thành mây khói trong phút chốc.Ông ‘Bang’ một tiếng (nghĩa là gì????) đánh hất tay cậu ra.
‘Oa!’ Cậu nhóc thét lên, nhưng do âm thanh khá nhỏCổ họng cậu nhóc phát ra tiếng kêu rất nhỏ, nhưng do âm lượng không lớn nên cả hai người đều bỏ qua.
Xem xét trạng thái của cậu ta một cách tuỳ tiện xong,Sau khi xem sơ qua trạng thái của cậu, Diêu Quang Thuỵ nói: “Nó không có vấn đề gì lớn.”
"Chúng ta về nhà, con mau thay quần áo kẻo bị cảm lạnh.”
Ngoài ra, ông còn phải nói chuyện với cô, sau này không thể tuỳ ý xuống nước cứu người như vậy, lỡ xảy ra tai nạn thì sao.
"Không đợi xe cứu thương đến hả bố?" Diêu t.ư chỉ chỉ thiếu niên ở dưới chân mình.
Diêu Quang Thụy đi thu dọn ghế nằm và quạt, "Không đợi, ở đây có rất nhiều người, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đượcchắc không có gì bất trắc xảy ra đâu/ chắc nó không sau đâu.”
Diêu t.ư cũng cho là vậy, bởi thế cô định trở lại trên cầu, dắt xe đạp xuống dưới rồi đi theo bố về nhà. Ngay khi cô vừa xoay người, cổ chân cô lại bị nắm lấy.
Lảo đảo một cái, cô suýt nữa thì ngã xuống.
Một thoáng trầm mặc,Suy nghĩ trong thoáng chốc, cô ghé vào bên tai của cậu, mở miệng uy hiếp: "Cậu buông tay, tôi đếm một hai ba, mau lên."
Không biết có phải việc ngón tay và bàn tay bị bẻ ra đã để lại bóng ma cho cậu ta không mà Diêu t.ư cảm thấy cái tay trên cổ chân động đậy một chút rồi rụt lại.
"Thế này còn tạm được......"
Thật nhanh, giọng nói của cô đi xa dần. Chim hót réo rắt, trong trẻo một âm thanh của tự nhiên.
Huynh có một số nhận xét về bản dịch của muội thế này:
1 - Muội còn mắc lỗi convert khá nhiều, muội có thể đọc lại bản biên của huynh, chỗ nào không rõ thì tag huynh vào hỏi nhé. 2 - Muội còn lạm dụng cụm Hán Việt, chọn từ vựng không hợp lý, vô tình làm giảm chất lượng bản dịch. Ví dụ: - nữ nhi nô. - 'Sách' một tiếng
- Xa xa ngó lại (cụm này có trong tiếng Việt, nhưng muội sai ở góc nhìn. Nếu muội dùng "xa xa ngó lại", thì góc nhìn là từ xa và sự việc đang nói đến là Diêu t.ư. Đằng này, là Diêu t.ư đang đứng và nhìn ra bố mình từ xa. Cái cảm giác trông giống người quen là đang nhìn ông bố ở phía xa mới thấy quen --> Do đó, dùng cụm 'xa xa ngó lại' là hoàn toàn sai.) - phi nhanh chạy
- một cách tuỳ tiện (tùy tiện: nghĩa là muốn làm gì thì làm - trong ngữ cảnh chương này, là bố của Diêu t.ư xem sơ qua, coi thằng nhóc có bị ngộp nước nghiêm trọng hay không, chứ không phải là ông ấy muốn làm gì thì làm) ...
3 - Đọc toàn văn bản, việc muội hay dùng "thể bị động" trong câu nói/trong các diễn biến, sử dụng quá nhiều dấu phẩy mà không chịu tách câu đã khiến bản dịch trông giống một bản edit kỹ, hơn là gọi "dịch" đúng nghĩa. (Sorry người đẹp, mong muội đừng giận ^^)
Phía trên là những nhận xét của huynh về bản dịch... À, do huynh ít đọc ngôn tình, nên không rõ xu hướng dịch của mảng ngôn tình hiện tại như thế nào, về cách dùng từ, cấu trúc câu hay độ hoàn thiện...
Mong muội hỗ trợ huynh góp ý, và confirm luôn về việc tạo acc Reader hay không nhé!!! Thank muội ^^!!!
Huynh có một số nhận xét về bản dịch của muội thế này:
1 - Muội còn mắc lỗi convert khá nhiều, muội có thể đọc lại bản biên của huynh, chỗ nào không rõ thì tag huynh vào hỏi nhé. 2 - Muội còn lạm dụng cụm Hán Việt, chọn từ vựng không hợp lý, vô tình làm giảm chất lượng bản dịch. Ví dụ: - nữ nhi nô. - 'Sách' một tiếng
- Xa xa ngó lại (cụm này có trong tiếng Việt, nhưng muội sai ở góc nhìn. Nếu muội dùng "xa xa ngó lại", thì góc nhìn là từ xa và sự việc đang nói đến là Diêu t.ư. Đằng này, là Diêu t.ư đang đứng và nhìn ra bố mình từ xa. Cái cảm giác trông giống người quen là đang nhìn ông bố ở phía xa mới thấy quen --> Do đó, dùng cụm 'xa xa ngó lại' là hoàn toàn sai.) - phi nhanh chạy
- một cách tuỳ tiện (tùy tiện: nghĩa là muốn làm gì thì làm - trong ngữ cảnh chương này, là bố của Diêu t.ư xem sơ qua, coi thằng nhóc có bị ngộp nước nghiêm trọng hay không, chứ không phải là ông ấy muốn làm gì thì làm) ...
3 - Đọc toàn văn bản, việc muội hay dùng "thể bị động" trong câu nói/trong các diễn biến, sử dụng quá nhiều dấu phẩy mà không chịu tách câu đã khiến bản dịch trông giống một bản edit kỹ, hơn là gọi "dịch" đúng nghĩa. (Sorry người đẹp, mong muội đừng giận ^^)
Hi muội @Lạc Đinh Đang
Phía trên là những nhận xét của huynh về bản dịch... À, do huynh ít đọc ngôn tình, nên không rõ xu hướng dịch của mảng ngôn tình hiện tại như thế nào, về cách dùng từ, cấu trúc câu hay độ hoàn thiện...
Mong muội hỗ trợ huynh góp ý, và confirm luôn về việc tạo acc Reader hay không nhé!!! Thank muội ^^!!!
@Thất Miên Bản bên trên bồ dịch hơi ẩu nha. Hay thế này, bồ cứ làm bên truyện kia với mình tầm năm bảy đến chục chương nữa, cho quen tay rồi tách ra. Khi đã đạt tới đỉnh cao không cần biên nữa (không quá lâu đâu), mình sẽ nhờ Admin cấp acc bồ sau nè.
@Niệm Di Muội không ý kiến gì với bản biên của huynh ạ. Ngôn tình là một thể loại mà cấu trúc câu, dùng từ, nhất là ngôn hiện đại càng phải thuần việt. Đặc biệt độ linh hoạt, thoáng rộng trong dùng từ còn yêu cầu cao hơn nữa.
“Rầm!” tiếng đập bàn lớn tiếng bất chợt vang lên trong một phòng khám bệnh.
Một gã đeo mắt kính hiển nhiên là đang bị chọc tức, đập mạnh xuống bàn, trừng mắt nhìn người khoác áo blouse trắng, người đàn ông trung niên đang bắt chân chữ ngũ, tức giận chất vấn: “Ông chủ, ông đùa tôi đấy à?”
Người đàn ông trung niên kia không hề giận gã, vẻ mặt ung dung bình tĩnh, trước khi nói còn rỗi rãi cầm lấy ấm trà cát tím nhỏ trên bàn, hướng về phía vòi hớp một hơi, lúc này mới chậm rãi nói: “Anh bạn trẻ, cậu nhìn dáng vẻ của tôi có giống như đang đùa với cậu không?”
Gã mắt kính nổi giận la lối: “2500 tệ một tháng, không nghỉ lễ, không bao ăn ở, đòi trình độ đại học, còn phải có hai năm kinh nghiệm trở lên, ông lại nói không đùa tôi à?”
Người đàn ông trung niên nhún nhún vai, coi bộ lão đang nói đúng, dáng vẻ quả thật nghiêm túc.
Gã mắt kính thấy vậy lại càng tức giận hơn, gầm lên: “2500 tệ mà muốn thuê bác sĩ sao, ông tưởng đây là thôn Huệ thành chắc? Đây là Dương thành, là tỉnh thành của tỉnh Quảng, mọi người khắp tỉnh đều có lương tháng bình quân 5694 tệ!”
Người đàn ông trung niên vẫn làm bộ mặt như heo chết không sợ nước sôi, chậm rãi đáp: “Anh bạn trẻ, nếu cậu nói như vậy, thì ta chỉ có thể xin lỗi, ta đây kéo cả tỉnh này xuống rồi. Nhưng cậu phải hiểu rõ, mặc dù thôn Thạch Khanh chúng tôi đây cứ xem như thuộc về Dương thành đi, nhưng là thôn làng trong một tỉnh thành phố thôi. Còn nữa, có lẽ có chuyện cậu chưa biết, thôn Thạch Khanh chúng tôi mặc dù có hơn phân nửa vùng thuộc về Dương thành, nhưng nửa kia lại thuộc về Huệ thành. Thật không may là, chỗ cậu đang đứng, nơi cái phòng khám này, chính là đất của Huệ thành đấy. Ừm, nói chính xác hơn một chút, đây chính là vùng quê Huệ thành!”
Gã đeo mắt kính: “…”
Người đàn ông trung niên ho khan một tiếng tựa như nhẹ nhõm ra, hỏi: “Cậu có biết lương tháng bình quân của người ở Huệ thành là bao nhiêu không?”
Gã mắt kính bị gặng hỏi, “Cái này…”
“Không biết à!” Người đàn ông trung niên đắc ý đứng dậy, cao giọng nói: “Là 2460 tệ, ta đưa cậu 2500 tệ, so với tiền lương trung bình còn cao hơn mấy chục tệ đấy, cậu còn chưa vừa lòng à! Thật là!”
Gã mắt kính cuối cùng hoàn toàn bị đuối lý, đúng là tốn nước bọt với lão này, thẳng tay phất áo đi khỏi!
Người đàn ông trung niên thấy hắn quay đầu rời đi, vội vàng lên tiếng: “Này, này, ta nói đúng mà, bỏ đi là thế nào? Anh bạn trẻ, quay lại, quay lại đi! Chúng ta thương lượng thêm chút nữa! Ta năn nỉ đấy! Ta cho cậu thêm 50 tệ, thấy thế nào?”
Lão không gọi còn hơn, vừa mới gọi, gã mắt kính vốn đang thong thả đi lập tức nhanh chân bỏ chạy, cứ như lão già trung niên này là mãnh thú ăn thịt người nhai cả xương không bằng.
Người đàn ông trung niên vừa mới thấy gã mắt kính đến xin việc, trong nháy mắt đã chạy mất dạng, không kiềm được một tiếng than thầm: Lại một người…
Trong khi lão đang thở dài, một cô gái trẻ tuổi từ trong phòng thuốc đi ra.
Cô gái ước chừng hai mốt hai hai tuổi, mắt đẹp như tranh, thanh tú diễm lệ, mày cong như trăng lưỡi liềm, mũi đẹp môi anh đào, xinh không thể chê vào đâu được. Hấp dẫn nhất là đôi mắt quyến rũ của cô, ánh mắt linh hoạt, toát lên vẻ thông minh và cương nghị. Nhưng chỉ cần cô cười, ánh mắt cương nghị ấy lập tức sẽ hóa thành gió xuân mưa phùn, có thể làm an dịu tâm hồn của bất cứ ai.
Trên người cô lúc này đang mặc đồng phục y tá, mái tóc đen nhánh trong chiếc mũ y tá. Nhưng bộ đồ y tá quen thuộc đang mặc trên người cô này như được đo riêng vậy, không ngắn không dài, khiến vóc người trước sau của cô bỗng cân đối hoàn mỹ. Nhất là cặp chân xinh đẹp, quả thật không phải hạng gợi cảm bình thường.
Chưa kể đến ai khác, chính lão trung niên thấy đôi chân trắng nõn của cô cũng có chút không thoải mái, quở mắng: “Nhược Lam, con không thể mang vớ vào sao?”
“Trời nóng như vậy, nếu con còn mang vớ nữa không khéo nổi rôm lên mất!” Cô y tá tên Nhược Lam đáp lại, rồi đổ đầy nước vào ấm trà cho lão trung niên, xong lúc này mới ngồi xuống bên cạnh lão nói: “Cha, con thấy hay là cha dẹp đi, nhanh xé tờ tuyển dụng trước cửa đi!”
Lão trung niên không chịu, nói: “Sao ta phải xé!”
Nhược Lam nói: “Nếu con đếm đúng, tính cả người vừa nãy, là tổng cộng có hai mươi chín người xin việc rồi đấy!”
Một sự bối rối thoáng qua trên khuôn mặt lão trung niên: “Thì sao?”
Nhược Lam nói: “Nhiều người đến nộp đơn như vậy, nhưng có ai muốn ở lại không?”
Lão trung niên đáp: “Cái này…”
Nhược Lam lại nói tiếp: “Cha, dù con thừa nhận là cha nói đúng, bất kể bản đồ Gaode hay bản đồ Baidu, nơi này đều là Huệ thành, hay vùng quê Huệ thành, đi vài trăm mét nữa là Dương thành, ai lại chẳng coi nơi này là vùng thuộc Dương thành chứ? Cha trả ít tiền như vậy còn đòi hỏi khắt khe cỡ đó, vậy mà là mời người tới làm việc sao? Hay là mời người ta tới đánh cha đây?”
Lão trung niên tức giận đến mức liền cầm lên ấm trà trên bàn, trong lòng chợt nghĩ đến ấm trà này mất mấy trăm tệ mới mua được, lại không nỡ bỏ. Hơn nữa lão cũng phải thừa nhận, con gái quả là nói đúng. Lúc đang phỏng vấn tuyển dụng, có nhiều lần lão thiếu chút nữa bị đánh, hôm nay chỉ là đập bàn, không thể không gọi là may!
Tuy nhiên không thể vứt bỏ sĩ diện, lão vẫn cố quát lên: “Đồ bất hiếu này, con muốn chọc ta tức chết à? Ban đầu, nếu con nghe lời ta, không đi học điều dưỡng mà thi vào cao đẳng lâm sàng, thì ta còn phải mời người tới sao?”
Nhược Lam không nén được uất ức, sở dĩ cô chọn thế, không phải là vì muốn sớm ra làm việc một chút, giảm bớt gánh nặng cho cha sao? Cô không thèm tranh cãi nữa nên thôi ngồi cùng cha, mở cửa kính ra ngoài ngồi cạnh cửa một mình, hứng lấy ánh nắng oi bức của mặt trời.
Lão trung niên họ Ngô, tên Nhân Diệu, sinh trưởng ở thôn Thạch Khanh. Theo hộ khẩu mà nói thì coi như là người của thành thị, cũng là thôn y duy nhất của thôn Thạch Khanh.
Cô y tá xinh đẹp là con gái lão, tên Ngô Nhược Lam, năm ngoái vừa mới tốt nghiệp trường y.
Ngô Nhân Diệu tuổi tác ngày càng lớn, bệnh tình trên người cũng bắt đầu nhiều hơn. Nguy hiểm nhất là bệnh trĩ ngày càng nghiêm trọng, ngồi lâu một chút là không chịu nổi, nên sau mùa hè năm nay, lão liền nghĩ ra chiêu tuyển một bác sĩ rẻ tiền, giảm bớt một chút áp lực.
Do vị trí tương đối đặc biệt, lại có chút hào quang của thành phố lớn, nên có không ít người tới xin việc. Có thể nghe được Ngô Nhân Diệu huyên thuyên về tiền lương hơn một tiếng đồng hồ, hơn nữa lại còn lắm bắt bẻ, nhiều yêu cầu, cộng thêm mặt mũi Ngô Nhân Diệu vốn đã nổi tiếng khó ưa, nên người ta bỏ đi không nói một lời. Người nóng nảy một chút thì đạp bàn chửi cha mắng mẹ, còn kẻ sôi máu thì thiếu chút nữa là đấm lão rồi.
Trong lúc hai cha con đang giận dỗi nhau, thì ngoài cửa có một cậu thanh niên ước chừng mười mấy tuổi bước đến.
Một chiếc quần jeans mài, một cái áo phông trắng tinh, dưới chân đi một đôi giày thể thao nửa mới nửa cũ, trên vai còn đeo một chiếc balo, trông giống như một học sinh trung học, giản dị, khỏe khoắn, tỏa nắng, đẹp trai!
Điều thu hút anh chàng dừng lại dĩ nhiên là thông báo tuyển dụng được dán trước cửa kia. Sau khi xem xong, liền liếc nhìn phòng khám một cái, rồi lắc đầu định bước đi. Nhưng ngay khi xoay người, hắn chợt thấy Ngô Nhược Lam…Chính xác mà nói là thấy cặp chân kia của nàng, liền sững người lại.
Chân phụ nữ nào đa phần cũng đều đẹp cả.
Tuy nhiên hắn lại thấy, dù chân có đẹp đến đâu, ít nhiều cũng luôn sẽ có chút khuyết điểm, chẳng hạn như chân khỏe thì quá đen, trắng quá thì tái nhợt, tỉ lệ không đồng đều…Vậy mà lúc giờ phút này đây lại hiện ra trước mặt hắn một cặp chân hoàn mỹ, không chút khuyết điểm nào. Nó giống như một đôi mỹ ngọc sen trắng được chạm khắc tỉ mỉ, không một chút sai sót nào!
Ngô Nhược Lam thấy cậu thanh niên cứ nhìn chằm chằm vào hai chân mình, mặt liền đỏ lên, thầm mắng “Đồ lưu manh”, rồi liền xoay người trở lại phòng khám.
Cậu thanh niên vốn định rời đi, có lẽ vì đôi chân đẹp kia làm hắn loạn nhịp, hắn thay đổi chủ ý, quyết định vào xem thử.
Lúc này Ngô Nhân Diệu đã mơ màng muốn vùi đầu ngủ, nhìn thấy có người đi vào, tưởng là bệnh nhân tới, bèn chỉ chỉ cái ghế trước mặt, “Ngồi đi!”
Cậu thanh niên ngồi xuống, nhưng ánh mắt không khỏi ngừng tìm kiếm bóng dáng cô nàng chân đẹp kia. Kết quả là thất vọng, cô gái kia không biết biến đi đâu mất rồi.
Ngô Nhân Diệu lúc này đã trải tờ kê đơn ra, hỏi: “Tên họ?”
Cậu thanh niên trẻ thành thật đáp: “Lâm Hạo!”
Ngô Nhân Diệu lại hỏi: “Giới tính?”
Lâm Hạo nổi cơn thịnh nộ, bực tức hỏi: “Ông chú, chú có thấy trên người tôi có điểm nào giống nữ không?”
Ngô Nhân Diệu sững sờ một chút rồi mới bình tĩnh lại, gật gà gật gù, mặt thất thần, nhưng với tính cách không bao giờ chịu nhận lỗi sai của mình, hừ lạnh nói: “Anh bạn trẻ có tài ăn nói tốt đấy, khua môi múa mép là không tốt đâu! Là nam thì nói là nam đi, lôi thêm nữ làm gì?”
Lâm Hạo: “…”
Ngô Nhân Diệu viết chữ “nam” xong, lão cũng lười hỏi tuổi tác và địa chỉ, hỏi ngay luôn: “Cậu khó chịu chỗ nào?”
Lâm Hạo đáp: “Tôi không thấy khó chịu chỗ nào cả!”
Ngô Nhân Diệu đập nhẹ cây bút trên bàn, bực mình quát hỏi: ‘Vậy cậu tới đây làm gì?”
Lâm Hạo theo phản xạ thốt lên: “Tôi tới để ngắm chân!”
Ngô Nhân Diệu bực đến không còn chỗ phát tiết: “Không phải cậu nói là không khó chịu chỗ nào sao?”
Lâm Hạo: “…”
Thấy vẻ mặt phức tạp cổ quái của hắn, Ngô Nhân Diệu đập bàn một cái, quát hỏi: “Cậu rốt cuộc tới đây làm gì?”
Lâm Hạo đáp: “Tôi tới để xin việc!”
Ngô Nhân Diệu nghi ngờ hỏi: “Cậu tới xin việc?”
Lâm Hạo gật đầu, chỉ vào cửa nói: “Không phải bên ngoài chú dán thông báo tìm bác sĩ sao?”
Ngô Nhân Diệu nhìn kĩ Lâm Hạo hơn, thấy cậu ta không có vẻ gì đang nói đùa, vẻ mặt lão cuối cùng cũng dịu đi, “Ta nói trước, tiền lương của ta ở nơi này rất thấp. Hai nghìn năm trăm tệ một tháng, không bao ăn cũng không bao ở.”
Lâm Hạo bĩu môi nói: “Có hơi ít, nhưng mà…không thành vấn đề.”
Ngô Nhân Diệu vui mừng khôn xiết, nhưng vẫn điềm nhiên nói: “Chỗ này của ta công việc rất vất vả đấy. Mỗi ngày làm hơn chín tiếng, buổi tối có việc gấp còn phải tăng ca, không có tiền làm thêm giờ, không nghỉ lễ, không có thưởng cuối năm, không có bảo hiểm.”
Lâm Hạo nói: “Cái này…cũng không thành vấn đề.”
Ngô Nhân Diệu lần này rốt cuộc không khỏi vui mừng đến tít cả mắt, ai bảo trên đời này không có nai vàng ngơ ngác chứ, không phải đã có một con đây rồi sao? Thế nên lão vội hỏi: “Khi nào cậu có thể đi làm?”
Lâm Hạo đáp: “Có thể ngay bây giờ luôn!”
“Được, nhanh vào ngồi khám bệnh đi!” Ngô Nhân Diệu đang định nhường vị trí này lại cho hắn, buồn ngủ không chịu được rồi, phải nhanh đi đánh một giấc thôi. Nhưng khi mông còn chưa nhấc lên, lại cảm thấy có gì không đúng, một lần nữa lại ngồi xuống hỏi: “Khoan đã!”
Vốn đã đứng lên chuẩn bị ngồi xuống làm việc, Lâm Hạo thắc mắc hỏi: “Sao thế?”
Ngô Nhân Diệu hỏi: “Cậu có bằng đại học lâm sàng không?”
Lâm Hạo lắc đầu đáp: “Không có!”
Ngô Nhân Diệu sững sờ một chút, chỉ có thể hạ thấp yêu cầu, nói: “Cao đẳng lâm sàng thì sao?”
Lâm Hạo lại lắc đầu: “Không có!”
Ngô Nhân Diệu lần này tê liệt hẳn, yếu ớt hỏi: “Bằng tốt nghiệp điều dưỡng cậu chắc phải có chứ?”
Lâm Hạo vẫn lắc đầu: “Cũng không có!”
Ngô Nhân Diệu lần này choáng váng hoàn toàn, cẩn thận quan sát cái tên Lâm Hạo này từ trên xuống dưới, phát hiện ra mặc dù hắn biểu hiện rất nghiêm túc, dáng vẻ rất già dặn, nhưng khuôn mặt đẹp trai ẩn lộ một nét trẻ con.
Nhìn đi nhìn lại, đích thị hắn là một thằng nhóc thối tha mà, sống chưa quá mười tám tuổi!
Đây rõ ràng còn kém cả sinh viên mới tốt nghiệp tận mấy tuổi!
Trong lúc nhất thời, Ngô Nhân Diệu cảm thấy mình như bị đùa giỡn, thẹn quá hóa giận, hướng về phía Lâm Hạo thét lớn: “Cút, cút đi, thằng ngốc kia đi chỗ khác chơi!”
Lâm Hạo tựa như không nghe thấy, vẫn bình tĩnh ngồi nguyên tại chỗ.
Ngô Nhân Diệu giận đến mức không tả được, nắm chặt đôi tay thành nắm đấm, oang oang nói: “Cậu không cút đúng không? Vậy thì đừng trách ta không khách khí!”
Lâm Hạo nói: “Chú à, chú không phải đuổi thằng ngốc tôi đi đấy chứ? Tôi mới vừa lượn trong thôn mấy vòng rồi, chỉ chỗ chú là mát mẻ nhất, nhưng tôi đề nghị 25 độ không nên mở máy điều hòa, 26 độ cũng mát giống vậy rồi. Mặc dù chênh lệch một chút, nhưng có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền điện trong một năm đấy!”
“…” Ngô Nhân Diệu ngây người hẳn ra.
Trong lúc lão sắp hoàn toàn bùng nổ, chuẩn bị làm gỏi Lâm Hạo, bên ngoài truyền tới một hồi hoảng loạn kèm tiếng gào thảm thiết: “Bác sĩ, bác sĩ, mau mau cứu mạng!”
Đệ mới dịch 1 chương thôi, chắc 1 tuần ráng lắm cũng được 2 chương thôi huynh, tại đệ dịch chậm. Chương này đệ dịch cả ngày mới xong, cho đệ tà tà dịch nhé.
“Rầm!” tiếng đập bàn lớn tiếng bất chợt vang lên trong một phòng khám bệnh.
Một gã đeo mắt kính hiển nhiên là đang bị chọc tức, đập mạnh xuống bàn, trừng mắt nhìn người khoác áo blouse trắng, người đàn ông trung niên đang bắt chân chữ ngũ, tức giận chất vấn: “Ông chủ, ông đùa tôi đấy à?”
Người đàn ông trung niên kia không hề giận gã, vẻ mặt ung dung bình tĩnh, trước khi nói còn rỗi rãi cầm lấy ấm trà cát tím nhỏ trên bàn, hướng về phía vòi hớp một hơi, lúc này mới chậm rãi nói: “Anh bạn trẻ, cậu nhìn dáng vẻ của tôi có giống như đang đùa với cậu không?”
Gã mắt kính nổi giận la lối: “2500 tệ một tháng, không nghỉ lễ, không bao ăn ở, đòi trình độ đại học, còn phải có hai năm kinh nghiệm trở lên, ông lại nói không đùa tôi à?”
Người đàn ông trung niên nhún nhún vai, coi bộ lão đang nói đúng, dáng vẻ quả thật nghiêm túc.
Gã mắt kính thấy vậy lại càng tức giận hơn, gầm lên: “2500 tệ mà muốn thuê bác sĩ sao, ông tưởng đây là thôn Huệ thành chắc? Đây là Dương thành, là tỉnh thành của tỉnh Quảng, mọi người khắp tỉnh đều có lương tháng bình quân 5694 tệ!”
Người đàn ông trung niên vẫn làm bộ mặt như heo chết không sợ nước sôi, chậm rãi đáp: “Anh bạn trẻ, nếu cậu nói như vậy, thì ta chỉ có thể xin lỗi, ta đây kéo cả tỉnh này xuống rồi. Nhưng cậu phải hiểu rõ, mặc dù thôn Thạch Khanh chúng tôi đây cứ xem như thuộc về Dương thành đi, nhưng là thôn làng trong một tỉnh thành phố thôi. Còn nữa, có lẽ có chuyện cậu chưa biết, thôn Thạch Khanh chúng tôi mặc dù có hơn phân nửa vùng thuộc về Dương thành, nhưng nửa kia lại thuộc về Huệ thành. Thật không may là, chỗ cậu đang đứng, nơi cái phòng khám này, chính là đất của Huệ thành đấy. Ừm, nói chính xác hơn một chút, đây chính là vùng quê Huệ thành!”
Gã đeo mắt kính: “…”
Người đàn ông trung niên ho khan một tiếng tựa như nhẹ nhõm ra, hỏi: “Cậu có biết lương tháng bình quân của người ở Huệ thành là bao nhiêu không?”
Gã mắt kính bị gặng hỏi, “Cái này…”
“Không biết à!” Người đàn ông trung niên đắc ý đứng dậy, cao giọng nói: “Là 2460 tệ, ta đưa cậu 2500 tệ, so với tiền lương trung bình còn cao hơn mấy chục tệ đấy, cậu còn chưa vừa lòng à! Thật là!”
Gã mắt kính cuối cùng hoàn toàn bị đuối lý, đúng là tốn nước bọt với lão này, thẳng tay phất áo đi khỏi!
Người đàn ông trung niên thấy hắn quay đầu rời đi, vội vàng lên tiếng: “Này, này, ta nói đúng mà, bỏ đi là thế nào? Anh bạn trẻ, quay lại, quay lại đi! Chúng ta thương lượng thêm chút nữa! Ta năn nỉ đấy! Ta cho cậu thêm 50 tệ, thấy thế nào?”
Lão không gọi còn hơn, vừa mới gọi, gã mắt kính vốn đang thong thả đi lập tức nhanh chân bỏ chạy, cứ như lão già trung niên này mãnh thú ăn thịt người nhai cả xương không bằng.
Người đàn ông trung niên vừa mới thấy gã mắt kính đến xin việc, trong nháy mắt đã chạy mất dạng, không kiềm được một tiếng than thầm: Lại một người…
Trong khi lão đang thở dài, một cô gái trẻ tuổi từ trong phòng thuốc đi ra.
Cô gái ước chừng hai mốt hai hai tuổi, mắt đẹp như tranh, thanh tú diễm lệ, mày cong như trăng lưỡi liềm, mũi đẹp môi anh đào, xinh không thể chê vào đâu được. Hấp dẫn nhất là đôi mắt quyến rũ của cô, ánh mắt linh hoạt, toát lên vẻ thông minh và cương nghị. Nhưng chỉ cần cô cười, ánh mắt cương nghị ấy lập tức sẽ hóa thành gió xuân mưa phùn, có thể làm an dịu tâm hồn của bất cứ ai.
Trên người cô lúc này đang mặc đồng phục y tá, mái tóc đen nhánh trong chiếc mũ y tá. Nhưng bộ đồ y tá quen thuộc đang mặc trên người cô này như được đo riêng vậy, không ngắn không dài, khiến vóc người trước sau của cô bỗng cân đối hoàn mỹ. Nhất là cặp chân xinh đẹp, quả thật không phải hạng gợi cảm bình thường.
Chưa kể đến ai khác, chính lão trung niên thấy đôi chân trắng nõn của cô cũng có chút không thoải mái, quở mắng: “Nhược Lam, con không thể mang vớ vào sao?”
“Trời nóng như vậy, nếu con còn mang vớ nữa không khéo nổi rôm lên mất!” Cô y tá tên Nhược Lam đáp lại, rồi đổ đầy nước vào ấm trà cho lão trung niên, xong lúc này mới ngồi xuống bên cạnh lão nói: “Cha, con thấy hay là cha dẹp đi, nhanh xé tờ tuyển dụng trước cửa đi!”
Lão trung niên không chịu, nói: “Sao ta phải xé!”
Nhược Lam nói: “Nếu con đếm đúng, tính cả người vừa nãy, là tổng cộng có hai mươi chín người xin việc rồi đấy!”
Một sự bối rối thoáng qua trên khuôn mặt lão trung niên: “Thì sao?”
Nhược Lam nói: “Nhiều người đến nộp đơn như vậy, nhưng có ai muốn ở lại không?”
Lão trung niên đáp: “Cái này…”
Nhược Lam lại nói tiếp: “Cha, dù con thừa nhận là cha nói đúng, bất kể bản đồ Gaode hay bản đồ Baidu, nơi này đều là Huệ thành, hay vùng quê Huệ thành, đi vài trăm mét nữa là Dương thành, ai lại chẳng coi nơi này là vùng thuộc Dương thành chứ? Cha trả ít tiền như vậy còn đòi hỏi khắt khe cỡ đó, vậy mà là mời người tới làm việc sao? Hay là mời người ta tới đánh cha đây?”
Lão trung niên tức giận đến mức liền cầm lên ấm trà trên bàn, trong lòng chợt nghĩ đến ấm trà này mất mấy trăm tệ mới mua được, lại không nỡ bỏ. Hơn nữa lão cũng phải thừa nhận, con gái quả là nói đúng. Lúc đang phỏng vấn tuyển dụng, có nhiều lần lão thiếu chút nữa bị đánh, hôm nay chỉ là đập bàn, không thể không gọi là may!
Tuy nhiên không thể vứt bỏ sĩ diện, lão vẫn cố quát lên: “Đồ bất hiếu này, con muốn chọc ta tức chết à? Ban đầu, nếu con nghe lời ta, không đi học điều dưỡng mà thi vào cao đẳng lâm sàng, thì ta còn phải mời người tới sao?”
Nhược Lam không nén được uất ức, sở dĩ cô chọn thế, không phải là vì muốn sớm ra làm việc một chút, giảm bớt gánh nặng cho cha sao? Cô không thèm tranh cãi nữa nên thôi ngồi cùng cha, mở cửa kính ra ngoài ngồi cạnh cửa một mình, hứng lấy ánh nắng oi bức của mặt trời.
Lão trung niên họ Ngô, tên Nhân Diệu, sinh trưởng ở thôn Thạch Khanh. Theo hộ khẩu mà nói thì coi như là người của thành thị, cũng là thôn y duy nhất của thôn Thạch Khanh.
Cô y tá xinh đẹp là con gái lão, tên Ngô Nhược Lam, năm ngoái vừa mới tốt nghiệp trường y.
Ngô Nhân Diệu tuổi tác ngày càng lớn, bệnh tình trên người cũng bắt đầu nhiều hơn. Nguy hiểm nhất là bệnh trĩ ngày càng nghiêm trọng, ngồi lâu một chút là không chịu nổi, nên sau mùa hè năm nay, lão liền nghĩ ra chiêu tuyển một bác sĩ rẻ tiền, giảm bớt một chút áp lực.
Do vị trí tương đối đặc biệt, lại có chút hào quang của thành phố lớn, nên có không ít người tới xin việc. Có thể nghe được Ngô Nhân Diệu huyên thuyên về tiền lương hơn một tiếng đồng hồ, hơn nữa lại còn lắm bắt bẻ, nhiều yêu cầu, cộng thêm mặt mũi Ngô Nhân Diệu vốn đã nổi tiếng khó ưa, nên người ta bỏ đi không nói một lời. Người nóng nảy một chút thì đạp bàn chửi cha mắng mẹ, còn kẻ sôi máu thì thiếu chút nữa là đấm lão rồi.
Trong lúc hai cha con đang giận dỗi nhau, thì ngoài cửa có một cậu thanh niên ước chừng mười mấy tuổi bước đến.
Một chiếc quần jeans mài, một cái áo phông trắng tinh, dưới chân đi một đôi giày thể thao nửa mới nửa cũ, trên vai còn đeo một chiếc balo, trông giống như một học sinh trung học, giản dị, khỏe khoắn, tỏa nắng, đẹp trai!
Điều thu hút anh chàng dừng lại dĩ nhiên là thông báo tuyển dụng được dán trước cửa kia. Sau khi xem xong, liền liếc nhìn phòng khám một cái, rồi lắc đầu định bước đi. Nhưng ngay khi xoay người, hắn chợt thấy Ngô Nhược Lam…Chính xác mà nói là thấy cặp chân kia của nàng, liền sững người lại.
Chân phụ nữ nào đa phần cũng đều đẹp cả.
Tuy nhiên hắn lại thấy, dù chân có đẹp đến đâu, ít nhiều cũng luôn sẽ có chút khuyết điểm, chẳng hạn như chân khỏe thì quá đen, trắng quá thì tái nhợt, tỉ lệ không đồng đều…Vậy mà lúc giờ phút này đây lại hiện ra trước mặt hắn một cặp chân hoàn mỹ, không chút khuyết điểm nào. Nó giống như một đôi mỹ ngọc sen trắng được chạm khắc tỉ mỉ, không một chút sai sót nào!
Ngô Nhược Lam thấy cậu thanh niên cứ nhìn chằm chằm vào hai chân mình, mặt liền đỏ lên, thầm mắng “Đồ lưu manh”, rồi liền xoay người trở lại phòng khám.
Cậu thanh niên vốn định rời đi, có lẽ vì đôi chân đẹp kia làm hắn loạn nhịp, hắn thay đổi chủ ý, quyết định vào xem thử.
Lúc này Ngô Nhân Diệu đã mơ màng muốn vùi đầu ngủ, nhìn thấy có người đi vào, tưởng là bệnh nhân tới, bèn chỉ chỉ cái ghế trước mặt, “Ngồi đi!”
Cậu thanh niên ngồi xuống, nhưng ánh mắt không khỏi ngừng tìm kiếm bóng dáng cô nàng chân đẹp kia. Kết quả là thất vọng, cô gái kia không biết biến đi đâu mất rồi.
Ngô Nhân Diệu lúc này đã trải tờ kê đơn ra, hỏi: “Tên họ?”
Cậu thanh niên trẻ thành thật đáp: “Lâm Hạo!”
Ngô Nhân Diệu lại hỏi: “Giới tính?”
Lâm Hạo nổi cơn thịnh nộ, bực tức hỏi: “Ông chú, chú có thấy trên người tôi có điểm nào giống nữ không?”
Ngô Nhân Diệu sững sờ một chút rồi mới bình tĩnh lại, gật gà gật gù, mặt thất thần, nhưng với tính cách không bao giờ chịu nhận lỗi sai của mình, hừ lạnh nói: “Anh bạn trẻ có tài ăn nói tốt đấy, khua môi múa mép là không tốt đâu! Là nam thì nói là nam đi, lôi thêm nữ làm gì?”
Lâm Hạo: “…”
Ngô Nhân Diệu viết chữ “nam” xong, lão cũng lười hỏi tuổi tác và địa chỉ, hỏi ngay luôn: “Cậu khó chịu chỗ nào?”
Lâm Hạo đáp: “Tôi không thấy khó chịu chỗ nào cả!”
Ngô Nhân Diệu đập nhẹ cây bút trên bàn, bực mình quát hỏi: ‘Vậy cậu tới đây làm gì?”
Lâm Hạo theo phản xạ thốt lên: “Tôi tới để ngắm chân!”
Ngô Nhân Diệu bực đến không còn chỗ phát tiết: “Không phải cậu nói là không khó chịu chỗ nào sao?”
Lâm Hạo: “…”
Thấy vẻ mặt phức tạp cổ quái của hắn, Ngô Nhân Diệu đập bàn một cái, quát hỏi: “Cậu rốt cuộc tới đây làm gì?”
Lâm Hạo đáp: “Tôi tới để xin việc!”
Ngô Nhân Diệu nghi ngờ hỏi: “Cậu tới xin việc?”
Lâm Hạo gật đầu, chỉ vào cửa nói: “Không phải bên ngoài chú dán thông báo tìm bác sĩ sao?”
Ngô Nhân Diệu nhìn kĩ Lâm Hạo hơn, thấy cậu ta không có vẻ gì đang nói đùa, vẻ mặt lão cuối cùng cũng dịu đi, “Ta nói trước, tiền lương của ta ở nơi này rất thấp. Hai nghìn năm trăm tệ một tháng, không bao ăn cũng không bao ở.”
Lâm Hạo bĩu môi nói: “Có hơi ít, nhưng mà…không thành vấn đề.”
Ngô Nhân Diệu vui mừng khôn xiết, nhưng vẫn điềm nhiên nói: “Chỗ này của ta công việc rất vất vả đấy. Mỗi ngày làm hơn chín tiếng, buổi tối có việc gấp còn phải tăng ca, không có tiền làm thêm giờ, không nghỉ lễ, không có thưởng cuối năm, không có bảo hiểm.”
Lâm Hạo nói: “Cái này…cũng không thành vấn đề.”
Ngô Nhân Diệu lần này rốt cuộc không khỏi vui mừng đến tít cả mắt, ai bảo trên đời này không có nai vàng ngơ ngác chứ, không phải đã có một con đây rồi sao? Thế nên lão vội hỏi: “Khi nào cậu có thể đi làm?”
Lâm Hạo đáp: “Có thể ngay bây giờ luôn!”
“Được, nhanh vào ngồi khám bệnh đi!” Ngô Nhân Diệu đang định nhường vị trí này lại cho hắn, buồn ngủ không chịu được rồi, phải nhanh đi đánh một giấc thôi. Nhưng khi mông còn chưa nhấc lên, lại cảm thấy có gì không đúng, một lần nữa lại ngồi xuống hỏi: “Khoan đã!”
Vốn đã đứng lên chuẩn bị ngồi xuống làm việc, Lâm Hạo thắc mắc hỏi: “Sao thế?”
Ngô Nhân Diệu hỏi: “Cậu có bằng đại học lâm sàng không?”
Lâm Hạo lắc đầu đáp: “Không có!”
Ngô Nhân Diệu sững sờ một chút, chỉ có thể hạ thấp yêu cầu, nói: “Cao đẳng lâm sàng thì sao?”
Lâm Hạo lại lắc đầu: “Không có!”
Ngô Nhân Diệu lần này tê liệt hẳn, yếu ớt hỏi: “Bằng tốt nghiệp điều dưỡng cậu chắc phải có chứ?”
Lâm Hạo vẫn lắc đầu: “Cũng không có!”
Ngô Nhân Diệu lần này choáng váng hoàn toàn, cẩn thận quan sát cái tên Lâm Hạo này từ trên xuống dưới, phát hiện ra mặc dù hắn biểu hiện rất nghiêm túc, dáng vẻ rất già dặn, nhưng khuôn mặt đẹp trai ẩn lộ một nét trẻ con.
Nhìn đi nhìn lại, đích thị hắn là một thằng nhóc thối tha mà, sống chưa quá mười tám tuổi!
Đây rõ ràng còn kém cả sinh viên mới tốt nghiệp tận mấy tuổi!
Trong lúc nhất thời, Ngô Nhân Diệu cảm thấy mình như bị đùa giỡn, thẹn quá hóa giận, hướng về phía Lâm Hạo thét lớn: “Cút, cút đi, thằng ngốc kia đi chỗ khác chơi!”
Lâm Hạo tựa như không nghe thấy, vẫn bình tĩnh ngồi nguyên tại chỗ.
Ngô Nhân Diệu giận đến mức không tả được, nắm chặt đôi tay thành nắm đấm, oang oang nói: “Cậu không cút đúng không? Vậy thì đừng trách ta không khách khí!”
Lâm Hạo nói: “Chú à, chú không phải đuổi thằng ngốc tôi đi đấy chứ? Tôi mới vừa lượn trong thôn mấy vòng rồi, chỉ chỗ chú là mát mẻ nhất, nhưng tôi đề nghị 25 độ không nên mở máy điều hòa, 26 độ cũng mát giống vậy rồi. Mặc dù chênh lệch một chút, nhưng có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền điện trong một năm đấy!”
“…” Ngô Nhân Diệu ngây người hẳn ra.
Trong lúc lão sắp hoàn toàn bùng nổ, chuẩn bị làm gỏi Lâm Hạo, bên ngoài truyền tới một hồi hoảng loạn kèm tiếng gào thảm thiết: “Bác sĩ, bác sĩ, mau mau cứu mạng!”
Đệ mới dịch 1 chương thôi, chắc 1 tuần ráng lắm cũng được 2 chương thôi huynh, tại đệ dịch chậm. Chương này đệ dịch cả ngày mới xong, cho đệ tà tà dịch nhé.
This site uses cookies to help personalise content, tailor your experience and to keep you logged in if you register.
By continuing to use this site, you are consenting to our use of cookies.