Chú Ý Đăng Ký Đăng Truyện Dịch và Hướng Dẫn Đăng Truyện Tại Reader Bạch Ngọc Sách

TiểuBạch

Phàm Nhân
Ngọc
47,50
Tu vi
0,00
hì, chào các bô lão, tại hạ muốn thử xem bản này mình làm đã được tính là dịch chưa ạ. thanks trước ạ.
小云山山脉,位于九州国中部的蜀郡盆地,广阔无垠,山势险峻,峰峦叠嶂,山间终年笼罩着氤氲的雾气,缥缈朦胧,宛若仙境。

值得一提的是,小云山号称修士集中营,大小门派集聚,既有闻名遐迩的上古门派,亦有默默无闻的新起门派。

星空门,新起不过十年左右的小门派,位于小云山山脉边缘地带,实力低微,灵气稀疏,比起紫霄派那种千年巨派,好似巨象与蝼蚁般的差距,完全没有可比性。

这两天星空门正在办丧事,据说是第一任掌门挂了,本来只有两个人的小门派,现在几乎快宣告灭门了。

没有豪华的葬礼,没有源源不断的悼念者,唯有一名十六七岁的弟子独自把掌门火化,并草草埋葬。

安葬了掌门后,这星空门大弟子,也是唯一的弟子——何小楼,理所当然的接任了掌门的职务。

何小楼看着自己孤苦伶仃的一个人,心里始终不是个滋味。

从小没爹没娘的,被一个老乞丐养着,终年过着衣不遮体,饭不裹腹的生活,这么多年来唯一幸运的可能就是在前段日子老乞丐死了后被号称大忽悠的师傅收做徒弟。

本以为从此以后就会远离饥饿困苦的潦倒生涯,开始过着一马平川,无人可挡,腾云驾雾,美女环绕的性福生活。

可惜理想是美好滴,现实是残酷滴……

何小楼所在的门派竟然是整个修仙界的垫底货色,总财产仅有草屋两间,灵田一亩,外加一本人级中品功法,整天还得为吃穿发愁,掌门在的时候还好,至少用不着自己出马,可现在掌门挂了,整个门派又只有自己独自一人了,这以后的日子该如何是好啊?

躺在门派所在的山顶,四周是随风摇曳的杂草,远处弥漫着朦朦胧胧的雾气,只是隐约间似乎还有一轮昏黄的夕阳,偶尔吹过的湿润山风,轻抚着何小楼略显青涩的面孔,一口吐掉嘴里叼着的狗尾巴草,这小子一跟头跳了起来,站在山崖上,抬头望天,一声怒吼。

“卧槽你个贼老天……”

嘀嘀咕咕的发泄完后,何小楼转身回到草屋内,随便的弄了些裹腹的食物,就盘膝坐在草屋前的红土地上,在夜幕中对着虚空陷入了打坐的状态。

淡淡的绿青色和蔚蓝色的灵气从何小楼的万千毛孔中缓缓涌进他的体内,顺着密布的经脉在全身游走一圈后汇聚到脐下三寸的丹田处,一回又一回,循环不休。

时间在修炼中一晃而过,转眼便到了半夜,看情形,也快午夜十二点了,起身抖了抖灰,何小楼正准备回屋睡个好觉,一阵诡异的声音陡然响起。

“滴滴……时间到,可进入系统,介于宿主是初次使用,现自动开启引导功能!”

毫无预兆的,一阵低沉,犹如山寺老僧敲钟的声音自何小楼脑海发出。

“什么人!?”何小楼警惕做出防御动作,毕竟这可不是法制社会,在这个一切凭实力说话的世界,烧杀掠抢都是时有发生的,只是何小楼唯独纳闷儿的是:抢啥啊?毛都没两根的地儿……

“嘿嘿,小子,我可不是人啊,我是系统。”

吞了口唾沫,何小楼才发现这低沉嗓音似乎是从自己体内发出来的,直接在自己的大脑内部响起。

“不是,你到底是干啥的?”何小楼对着空气嘀咕了一阵,瘪着嘴狐疑的看了看空无一人的四周,依旧有些怀疑。

“呃·····这个解释起来有点麻烦,你可以把我当做是一件法宝,一件有点像赌场里的赌具法宝。总之,你现在是我的主人,你只要知道这个系统对你只有好处没有坏处就对了。”好家伙,这么一解释,何小楼算是明白了,敢情自己无缘无故的撞狗屎运了。

“这东西哪来的啊?”何小楼心里暗暗的想着。

“滴滴···系统错误!这个问题现在无法回答···滴滴”系统的声音陡然变化,生硬而又青涩。

敢情这个法宝还能通过意识进行对话啊。

“呃……那你有什么用处?介绍介绍呗。”何小楼躺着床上,心里默默的想着。

“本系统每月的一号和节日开放,你可使用本系统获得某些物品,具体操作请宿主自我领会。”声音再次转变为形似一个老者的嗓音。

话音刚落,何小楼的视野里便出现了一个脸盆大小转轮,转轮被划分为三十六块,每一块上面都画着一副图片以及写着注解,转轮下方有一根突出来的指针,怎么看怎么想一游戏,“请用手指转动转轮,当指针指着那一阁,宿主便会获得其上面描述的物质,注意,系统每开启一次都会有一次转动转轮的机会。”

何小楼瞅着转轮看了半宿,大致情况算是明白了:整个转轮被分为六大板块,分别是五行术法、灵丹符箓、灵种妖兽、法宝装备、各式灵石、万种杂货……总的来说呢,五行术法主要是五行攻击法门,什么火球术啊冰锥术啊;而灵丹符箓则是不同的灵丹妙药和各式符箓;灵种幼兽主要是灵植的种子和妖兽;法宝装备是什么就不言而喻了;各式灵石吗,就是数量等级不同的灵石;万种杂货则什么都有,扫帚啊铁锄啊什么的。

详细的看了看,五行术法里有火球术、雷电术、冰锥术、荆棘术、土遁术、御风术、控物术。

灵丹妖兽什么的都不重要,直接被何小楼无视后,详细的看了看法宝装备:流云剑、紫荆刃、盾挡手镯、疾风靴、青木棍、水灵袍,三件攻击法宝两件防御法宝外加一件提速法宝,这些东西看得何小楼心里直痒痒,这也太霸气了吧。

至于灵石吗,普遍不多,十块下品灵石到一百块之间都有,对于穷的叮当响的和谐来说,这绝对是脱贫致富,奔小康的大好机会啊。

“系统自带人级下品功法一部,现送于宿主,此功法可升级,是否接收?”

正在何小楼看得起劲时,系统猛然冒出这么一句话,可把何小楼高兴的直跳脚,虽说功法等级低到令人发指,但是挡不住可升级这门一说啊。

毕竟:系统出品必属精品……

毫无疑问,必须接收。

一本灰黑色的古朴书籍就这样凭空出现在何小楼面前,伸手拿起所谓的功法,上面用行楷竖写着‘牛、逼功法——山寨出品’几个大字,当真是把何小楼整笑了,这尼玛还有叫‘牛、逼’的功法,太扯淡了吧。

“是不是现在就可以转了?”放下牛、逼功法,何小楼继续看着大转轮,心里默默的说道。

“介于兄弟你是第一次使用,所以此次拥有两次机会转动转轮,请珍惜。注意:大转轮必须转过两圈才算数。”

搓了搓双手,何小楼盯着大转轮狠狠的一轮,大转轮飞一般的开始旋转,速度极快,瞬间便超过的两圈,何小楼闭着眼,不停的祈祷转到术法,毕竟这可是杀人越货,出门必备的好东西啊。

结果很不如意,大转轮转到了妖兽一轮。

独角熊幼兽,形似白熊,头长一角,成年后具有很强的攻击能力,擅长卖萌,是广大女修士的最佳宠物人选。

看着趴在旁边,眼泪汪汪的看着自己的白毛独角熊,何小楼那个悲催啊,看来明天就得把这丫的给买了,也不知道值不值钱。

还好还有一次机会,这次何小楼学乖了,不在那么用力,微微一转,大转轮就开始转动起来,虽说转的不快,但过两圈就绰绰有余了。

“术法、术法!太上老君,玉皇大帝,观影菩萨,如来佛祖,齐天大圣,上帝耶稣······求求你们给小弟一本术法吧。小弟死也不会忘记你们的大恩大德的···”何小楼苦着脸,嘀嘀咕咕的说了一大堆的神仙,心里那岂是一个诚心了得。

好吧,可能何小楼的祈祷确实感动了某位大神,指针晃晃悠悠的指进了术法一栏,最后在何小楼期待加恳求的目光中停在了荆棘术一栏,哇哈哈···正好是木系修士的术法,完全适合何小楼这小子,抱着术法,这丫的嘴都快裂到耳根了,简直就是天上掉馅饼吗,还砸中自己了······

荆棘术,人级下品术法,适用于虚雾境的低级修士,通过释放出一根坚韧的藤条缠绕敌人,已到达控制敌人的地步。

在整个修仙界中,术法、功法被普遍划分为四个等级,人级、地级、天级、神级,每一级又分上中下三品,所以想这种最低级的术法在修仙界还是很普遍的。

翻开术法书,还没等何小楼反应过来,一阵白光便瞬间从书里冲进了他的眼镜,突兀的,何小楼似乎完全学会了荆棘术,不但学会了,而且还有一种融会贯通的感觉,难道这就是系统的强大之处?试着捏法诀,手势非常顺畅,就像练过千万遍一样,只是体内灵力不足,完全不够支撑施法所需。

盘膝坐在木床上,拿起还没有打开的牛、逼功法,还是跟术法书一样的效果,一打开,何小楼就不自觉的开始陷入打坐状态,有一种出于本能的感觉。

窗外,山峰间挂着一轮恒古不变的玉月,宛若轻纱般的月光飘渺荡漾,透过小小的木窗,飘进何小楼所在的地方,轻抚着,缠绕着他,偶尔吹过的夜风引起树林间一片沙沙的响声。

夜深人静了······

看来明天得去坊市逛游一圈,弄些灵石回来了······

Quyển 1: Sơ nhập Tu tiên giới

Chương 1: Ta Là Tiểu Lâu Chưởng Môn.

Tiểu Vân Sơn sơn mạch, nằm tại thung lũng của Thục Quận, trung bộ Cửu Châu Quốc, rộng vô ngần, thế núi hiểm trở, sơn mạch núi non trùng điệp, trong núi sương mù bao phủ dày đặc quanh năm, mờ mịt mông lung, giống như tiên cảnh.

Đáng nhắc tới là, Tiểu Vân Sơn được xưng nơi tu sĩ tụ tập, môn phái lớn nhỏ đông đảo, có thượng cổ tông môn danh tiếng vang xa, cũng có môn phái mới không có tiếng tăm gì.

Tinh Không Môn, là môn phái nhỏ mới lập chừng mười năm, ở tại khu vực biên giới Tiểu Vân Sơn sơn mạch, thực lực thấp, linh khí thưa thớt, so với Tử Tiêu Phái thuộc dạng ngàn năm cự phái, chênh lệch như cự tượng cùng kiến hôi vậy, hoàn toàn không thể so sánh.

Hai ngày này Tinh Không Môn đang xử lý tang sự, nghe nói là nhất đại chưởng môn treo, vốn là môn phái nhỏ chỉ có hai người, hiện tại gần như sắp tuyên cáo diệt môn.

Không có lễ tang xa hoa, cũng không có người đến viếng liên tục không dứt, chỉ có một gã thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đệ tử, một mình đem chưởng môn hỏa táng, cũng qua loa mai táng.

An táng chưởng môn xong, vị đại đệ tử Tinh Không Môn này, cũng là đệ tử duy nhất - Hà Tiểu Lâu, đương nhiên tiếp nhận chức vụ chưởng môn.

Hà Tiểu Lâu nhìn bản thân hiu quạnh một mình, trong lòng thủy chung không thoải mái.

Từ nhỏ không cha không mẹ, được một lão ăn mày nuôi dưỡng, cuộc sống suốt năm áo không đủ che thân, cơm không no bụng, qua nhiều năm như vậy duy nhất may mắn có lẽ cũng là sau khi lão khất cái Đoạn Nhật Tử mất, được danh xưng Đại Hốt Du sư phụ thu làm đồ đệ.

Những tưởng từ nay về sau sẽ rời xa cuộc sống đói khát gian khổ chán nản, bắt đầu sinh hoạt nhất mã bình xuyên, không ai có thể ngăn cản, cưỡi mây đạp gió, mỹ nữ vờn quanh.

Đáng tiếc, lý tưởng luôn đẹp, thực tế lại vô cùng tàn khốc....

Môn phái Hà Tiểu Lâu gia nhập dĩ nhiên là kế cuối toàn bộ tu chân giới, tổng tài sản chỉ có vẻn vẹn nhà tranh hai gian, linh điền một mẫu, cộng thêm một quyển công pháp Nhân cấp trung phẩm, cả ngày còn vì ăn mặc mà phát sầu, chưởng môn còn sống còn đỡ, chí ít còn không cần tự mình ra tay, nhưng bây giờ chưởng môn treo, cả môn phái cũng chỉ còn một thân một mình, những ngày tháng sau này nên làm sao cho phải a?

Nằm ở đỉnh núi của môn phái, bốn phía là cỏ dại theo gió chập chờn, xa xa vụ khí mông lung tràn ngập, chỉ thấy mơ hồ trong đó còn có một vầng mặt trời chiều mờ nhạt, thỉnh thoảng gió núi ướt át thổi qua, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt còn hơi vẻ ngây ngô của Hà Tiểu Lâu, nhổ ra cọng cỏ đuôi chó đang ngậm trong miệng, tiểu tử này một cái cân đầu khiêu nhảy dựng lên, đứng trên vách núi, ngẩng đầu nhìn trời, gầm lên giận dữ:

- Ngọa tào ngươi lão tặc thiên...

Sau khi phát tiết xong, Hà Tiểu Lâu xoay người trở lại nhà tranh, tùy tiện ăn một chút thức ăn, liền khoanh chân ngồi trên mặt đất đỏ trước nhà tranh, ở trong màn đêm hướng về hư không lầm vào trạng thái tĩnh tọa.

Nhàn nhạt lục thanh sắc hòa cùng xanh thẳm linh khí theo hàng ngàn hàng vạn lỗ chân lông mà chậm rãi tiếng vào cơ thể Hà Tiểu Lâu, lại theo rậm rạp kinh mạch chạy một vòng toàn thân, rồi hội tụ đến vùng đan điền dưới rốn ba tấc, một lần lại một lần, tuần hoàn không ngớt.

Thời gian trong tu luyện nhoáng cái liền qua, đảo mắt liền đến nửa đêm, nhìn hoàn cảnh, hẳn cũng sắp 12 giờ đêm, Hà Tiểu Lâu đứng dậy, phủi phủi bụi, hắn chuẩn bị trở về phòng ngủ một giấc ngon lành, bỗng một âm thanh quỷ dị đột nhiên vang lên.

"Tích tích... Đã đến giờ, có thể vào hệ thống, xem xét kí chủ là lần đầu sử dụng, tự động mở ra chức năng hướng dẫn!"

Không hề có điềm báo trước, một hồi trầm thấp, âm thanh như lão tăng sơn tự gõ chuông ở trong đầu Hà Tiểu Lâu vang lên.

- Người nào!? --- Hà Tiểu Lâu cảnh giác làm ra động tác phòng ngự, dù sao đây cũng không phải xã hội pháp chế, tại thế giới này tất cả đều nói chuyện bằng thực lực, đốt giết cướp đoạt đều luôn luôn xảy ra, chỉ là Hà Tiểu Lâu có chút bồn chồn: Đoạt gì a? Cọng lông đều không có hai sợi...

"Hắc hắc, tiểu tử, ta không phải người, ta là hệ thống."

Nuốt một ngụm nước miếng, Hà Tiểu Lâu mới phát hiện giọng nói trầm thấp này tựa như phát ra từ trong cơ thể mình, trực tiếp tại trong não vang lên.

- Không phải người, vậy ngươi rốt cuộc là thứ gì? --- Hà Tiểu Lâu hướng về không khí nói thầm, nhưng vẫn hồ nghi liếc nhìn xung quanh không một bóng người.

"Ách... cái này giải thích có chút phiền phức, ngươi có thể đem ta xem như một kiện pháp bảo, một kiện giống như pháp bảo đánh bạc trong sòng bạc. Nói chung, ngươi bây giờ là chủ nhân của ta, ngươi chỉ cần biết rằng, ta hệ thống này đối với ngươi chỉ có lợi chứ không có hại là được rồi." Vừa giải thích như vậy, Hà Tiểu Lâu rốt cuộc hiểu, hóa ra bản thân vô duyên vô cớ đụng cẩu vận.

"Thứ này ở đâu ra a?" Hà Tiểu Lâu trong lòng thầm nghĩ.

"Tích tích.... hệ thống sai sót! Vấn đề này hiện tại không thể trả lời... tích tích" hệ thống âm thanh đột nhiên biến hóa, trở nên đông cứng và ngây ngô.

Hóa ra kiện pháp bảo này còn có thể tiến hành đối thoại thông qua ý thức a.

"A.... Vậy ngươi có chỗ lợi gì? Giới thiệu một chút đi." Hà Tiểu Lâ nằm trên giường, trong lòng thầm suy nghĩ.

"Bản hệ thống mỗi tháng ngày mùng 1 cũng ngày lễ sẽ mở ra, ngươi có thể sử dụng bản hệ thống thu được một chút vật phẩm, thao tác cụ thể mời kí chủ tự mình tìm hiểu." Thanh âm lần thứ hai chuyển biến trở nên giống giọng nói của một lão giả.

Vừa dứt lời, Hà Tiểu Lâu trong tầm mắt liền xuất hiện một cái bánh quay to bằng chậu rửa mặt, bánh quay được chia thành ba mươi sáu phần, mỗi một phần đều vẽ một hình ảnh cùng với chú giải, vòng quay phía dưới có một cây kim nhô lên như kim đồng hồ, nhìn thế nào đều giống một trò chơi.

"Mời dùng ngón tay làm quay vòng quay, khi dừng lại kim đồng hồ chỉ vào phần nào, kí chủ sẽ thu được vật miêu tả trên đó, chú ý, mỗi một lần hệ thống mở ra kí chủ đều sẽ có cơ hội quay một lần."

Hà Tiểu Lâu quan sát vòng quay một hồi lâu, cơ bản hiểu được quy luật: Toàn bộ vòng quay được chia thành sáu khối lớn, theo thứ tự là ngũ hành thuật pháp, linh đan linh phù, linh chủng linh thú, pháp bảo trang bị, các loại linh thạch, vạn loại tạp hóa... Tổng thể mà nói, ngũ hành thuật pháp chủ yếu là pháp môn công kích loại ngũ hành, như là Hỏa Cầu thuật, Băng Trùy thuật vân vân; mà linh đan linh phù liền là các loại linh đan linh phù; linh chủng linh thú chủ yếu là hạt giống linh thực cùng yêu thú; pháp bảo trang bị là gì thì không cần nói cũng biết; còn các loại linh thạch sao, chính là số lượng cùng cấp bậc linh thạch khác nhau; vạn loại tạp hóa thì cái gì cũng có, cái chổi a, cái cuốc a, vân vân.

Nhìn kĩ càng, bên trong ngũ hành thuật pháp có Hỏa Cầu thuật, Lôi Điện thuật, Băng Trùy thuật, Kinh Cức thuật, Thổ Độn thuật, Ngự Phong thuật, Khống Vật thuật.

Linh đan yêu thú, có gì không quan trọng, Hà Tiểu Lâu trực tiếp lược qua không nhìn, xem kĩ phần pháp bảo trang bị: Lưu Vân Kiếm, Tử Kinh Nhận, Thuẫn Thủ Trạc, Tật Phong Ngoa, Thanh Mộc Côn, Thủy Linh Bào, ba kiện pháp bảo công kích, hai kiện pháp bảo phòng ngự cộng thêm một kiện pháp bảo tăng tốc. Hà Tiểu Lâu nhìn mấy thứ này trong lòng nóng bỏng, cái này thật khí phách quá đi.

Về phần linh thạch, rộng rãi không ít, từ mười khối đến một trăm khối linh thạch đều có, đối với nghèo đến vang đinh đương mà nói, đây tuyệt đối là thoát bần trí phú, trải qua cuộc sống thường thường bậc trung cơ hội tốt a~

"Hệ thống kèm theo một bộ công pháp Nhân cấp hạ phẩm, hiện tại trao cho kí chủ, công pháp này có thể thăng cấp, có tiếp thu hay không?"

Trong lúc Hà Tiểu Lâu còn đang thất thần xem kỹ, bỗng dưng hệ thống xuất hiện một câu như vậy, lại khiến Hà Tiểu Lâu vui vẻ đến dậm chân, tuy nói đẳng cấp công pháp thấp đến khiến người giận sôi, nhưng không đỡ nổi một câu có thể thăng cấp à.

Dù sao: Hệ thống xuất phẩm tất tinh phẩm...

Không chút nghi ngờ, phải nhận.

Một quyển thư tịch phong cách cổ xưa màu xám đen trống rỗng xuất hiện trước mặt Hà Tiểu Lâu, đưa tay cầm lấy quyển công pháp, trang bìa dùng chữ Khải viết mấy chữ to 'Ngưu Bức Công Pháp -- Sơn Trại Xuất Phẩm', quả thật là khiến Hà Tiểu Lâu bị chọc cười, cái này ni mã, còn gọi là là 'Ngưu Bức công pháp', quá vô nghĩa đi.

"Bây giờ có thể quay thưởng hay không?" thả xuống Ngưu Bức công pháp, Hà Tiểu Lâu tiếp tục nhìn vòng quay, trong lòng nói thầm.

"Xét thấy huynh đệ ngươi là lần đầu tiên sử dụng, cho nên lần này cho ngươi hai lần quay, xin quý trọng. Chú ý: Vòng quay phải quay hai vòng mới được tính."

Xoa xoa hai tay, Hà Tiểu Lâu nhìn chằm chằm ổ quay, dốc sức một cái, bánh quay bắt đầu chuyển động, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt liền qua hai vòng, Hà Tiểu Lâu nhắm lại hai mắt, liên tục khẩn cầu chuyển trúng thuật pháp, dù sao đây chính là giếp người cướp của, xuất môn cần chuẩn bị thứ tốt a.

Kết quả rất không như mong muốn, bánh quay chuyển tới yêu thú phần.

Ấu thú Độc Giác Hùng, hình dáng như gấu trắng, đầu mọc một chiếc sừng, sau khi trưởng thành sẽ có năng lực công kích rất mạnh, am hiểu bán manh, là lựa chọn sủng vật được đông đảo nữ tu sĩ tuyển chọn.

Nhìn gấu một sừng lông trắng nằm bên cạnh, hai mắt lưng tròng nhìn mình, Hà Tiểu Lâu thương cảm a~, xem ra ngày mai nên đem nó mang bán, không biết có đáng tiền không nữa.

Còn tốt, vẫn còn một lần cơ hội, lần này Hà Tiểu Lâu học khôn, không còn dùng hết sức, hơi hơi đẩy, bánh quay liền chuyển động, tuy nói tốc độ không nhanh, nhưng để qua hai vòng thì dư sức.

- Thuật pháp, thuật pháp! Thái Thượng Lão Quân, Ngọc Hoàng Đại Đế, Quan Âm Bồ Tát, Như Lai Phật Tổ, Tề Thiên Đại Thánh, Thượng Đế Jesus..... khẩn khẩn cầu cầu các ngài phát cho tiểu đệ tử một quyển thuật pháp đi. Tiểu đệ tử chắc chắn không quên các ngài đại ân đại đức... --- Hà Tiểu Lâu vẻ mặt đau khổ, nhỏ giọng kể ra một đống lớn thần tiên, trong đầu không hề có một câu thành tâm là được.

Được rồi, có thể là Hà Tiểu Lâu cầu khẩn thật khiến một vị đại thần nào đó cảm động, kim đồng hồ lảo đà lảo đảo tiến vào phần thuật pháp, cuối cùng trong ánh mắt chờ mong cộng thêm cầu khẩn của hắn dừng tại ô Kinh Cức thuật, oa ha ha.... vừa vặn là Mộc hệ thuật pháp, hoàn toàn thích hợp Hà Tiểu Lâu tiểu tử này, ôm thuật pháp, miệng hắn đều sắp nứt tới bên tai, nhất định là bánh ngọt từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn đập trúng hắn...

Kinh Cức thuật, Nhân cấp hạ phẩm thuật pháp, thích hợp với cấp thấp tu sĩ Hư Vụ cảnh, sau khi phóng thích sẽ tạo ra một bụi đằng gai quấn lấy địch nhân, đạt đến hiệu quả khống chế địch nhân.

Trong toàn bộ tu tiên giới, thuật pháp, công pháp chủ yếu được chia thành bốn đẳng cấp: Nhân cấp, Địa cấp, Thiên câp, Thần cấp, mỗi một cấp loại phân thành thượng, trung, hạ tam phẩm, cho nên loại cấp thấp thuật pháp tại tu tiên giới vẫn rất phổ biến.

Mở ra sách thuật pháp, không đợi Hà Tiểu Lâu kịp phản ứng, liền có một đạo bạch quang từ trong cuốn sách phóng thẳng vào mắt hắn, trong bất ngờ, Hà Tiểu Lâu tựa như đã hoàn toàn học được Kinh Cức thuật, không những học được, hơn nữa còn có một loại cảm giác thông hiểu đạo lí, lẽ nào đây chính là chỗ mạnh mẽ của hệ thống? Thử bắt pháp quyết, thủ thế cực kì thông thuận, giống như đã luyện tập hơn ngàn vạn lần vậy, chỉ là linh lực trong cơ thể không đủ, không thể chống đỡ được lượng linh lực mà thi pháp cần.

Khoanh chân ngồi trên giường gỗ, cầm lấy Ngưu Bức công pháp vẫn chưa từng mở ra, hẳn là cũng giống như thuật pháp à. Quyển sách vừa mở ra, Hà Tiểu Lâu liền không tự chủ được rơi vào trạng thái nhập định, như là tuân theo bản năng vậy.

Ngoài cửa sổ, trên ngọn núi lộ ra một vầng Ngọc Nguyệt hằng cổ bất biến, ánh trăng mờ ảo như giải lụa mỏng dập dờn, xuyên thấu qua cửa sổ bằng gỗ nho nhỏ, rơi vào nơi Hà Tiểu Lâu ngồi, nhẹ nhàng phủ lên, quấn quanh lấy hắn, thi thoảng gió đêm thổi qua khiến cho trong rừng cây vang lên tiếng vang xào xạc.

Trời tối người yên....

Xem ra ngày mai phải đến phường thị đi dạo một vòng, kiếm một ít linh thạch trở về.....
 

Đình Phong

Thăng Tiên kiếp
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
12,76
Tu vi
1.816,52
hì, chào các bô lão, tại hạ muốn thử xem bản này mình làm đã được tính là dịch chưa ạ. thanks trước ạ.
小云山山脉,位于九州国中部的蜀郡盆地,广阔无垠,山势险峻,峰峦叠嶂,山间终年笼罩着氤氲的雾气,缥缈朦胧,宛若仙境。

值得一提的是,小云山号称修士集中营,大小门派集聚,既有闻名遐迩的上古门派,亦有默默无闻的新起门派。

星空门,新起不过十年左右的小门派,位于小云山山脉边缘地带,实力低微,灵气稀疏,比起紫霄派那种千年巨派,好似巨象与蝼蚁般的差距,完全没有可比性。

这两天星空门正在办丧事,据说是第一任掌门挂了,本来只有两个人的小门派,现在几乎快宣告灭门了。

没有豪华的葬礼,没有源源不断的悼念者,唯有一名十六七岁的弟子独自把掌门火化,并草草埋葬。

安葬了掌门后,这星空门大弟子,也是唯一的弟子——何小楼,理所当然的接任了掌门的职务。

何小楼看着自己孤苦伶仃的一个人,心里始终不是个滋味。

从小没爹没娘的,被一个老乞丐养着,终年过着衣不遮体,饭不裹腹的生活,这么多年来唯一幸运的可能就是在前段日子老乞丐死了后被号称大忽悠的师傅收做徒弟。

本以为从此以后就会远离饥饿困苦的潦倒生涯,开始过着一马平川,无人可挡,腾云驾雾,美女环绕的性福生活。

可惜理想是美好滴,现实是残酷滴……

何小楼所在的门派竟然是整个修仙界的垫底货色,总财产仅有草屋两间,灵田一亩,外加一本人级中品功法,整天还得为吃穿发愁,掌门在的时候还好,至少用不着自己出马,可现在掌门挂了,整个门派又只有自己独自一人了,这以后的日子该如何是好啊?

躺在门派所在的山顶,四周是随风摇曳的杂草,远处弥漫着朦朦胧胧的雾气,只是隐约间似乎还有一轮昏黄的夕阳,偶尔吹过的湿润山风,轻抚着何小楼略显青涩的面孔,一口吐掉嘴里叼着的狗尾巴草,这小子一跟头跳了起来,站在山崖上,抬头望天,一声怒吼。

“卧槽你个贼老天……”

嘀嘀咕咕的发泄完后,何小楼转身回到草屋内,随便的弄了些裹腹的食物,就盘膝坐在草屋前的红土地上,在夜幕中对着虚空陷入了打坐的状态。

淡淡的绿青色和蔚蓝色的灵气从何小楼的万千毛孔中缓缓涌进他的体内,顺着密布的经脉在全身游走一圈后汇聚到脐下三寸的丹田处,一回又一回,循环不休。

时间在修炼中一晃而过,转眼便到了半夜,看情形,也快午夜十二点了,起身抖了抖灰,何小楼正准备回屋睡个好觉,一阵诡异的声音陡然响起。

“滴滴……时间到,可进入系统,介于宿主是初次使用,现自动开启引导功能!”

毫无预兆的,一阵低沉,犹如山寺老僧敲钟的声音自何小楼脑海发出。

“什么人!?”何小楼警惕做出防御动作,毕竟这可不是法制社会,在这个一切凭实力说话的世界,烧杀掠抢都是时有发生的,只是何小楼唯独纳闷儿的是:抢啥啊?毛都没两根的地儿……

“嘿嘿,小子,我可不是人啊,我是系统。”

吞了口唾沫,何小楼才发现这低沉嗓音似乎是从自己体内发出来的,直接在自己的大脑内部响起。

“不是,你到底是干啥的?”何小楼对着空气嘀咕了一阵,瘪着嘴狐疑的看了看空无一人的四周,依旧有些怀疑。

“呃·····这个解释起来有点麻烦,你可以把我当做是一件法宝,一件有点像赌场里的赌具法宝。总之,你现在是我的主人,你只要知道这个系统对你只有好处没有坏处就对了。”好家伙,这么一解释,何小楼算是明白了,敢情自己无缘无故的撞狗屎运了。

“这东西哪来的啊?”何小楼心里暗暗的想着。

“滴滴···系统错误!这个问题现在无法回答···滴滴”系统的声音陡然变化,生硬而又青涩。

敢情这个法宝还能通过意识进行对话啊。

“呃……那你有什么用处?介绍介绍呗。”何小楼躺着床上,心里默默的想着。

“本系统每月的一号和节日开放,你可使用本系统获得某些物品,具体操作请宿主自我领会。”声音再次转变为形似一个老者的嗓音。

话音刚落,何小楼的视野里便出现了一个脸盆大小转轮,转轮被划分为三十六块,每一块上面都画着一副图片以及写着注解,转轮下方有一根突出来的指针,怎么看怎么想一游戏,“请用手指转动转轮,当指针指着那一阁,宿主便会获得其上面描述的物质,注意,系统每开启一次都会有一次转动转轮的机会。”

何小楼瞅着转轮看了半宿,大致情况算是明白了:整个转轮被分为六大板块,分别是五行术法、灵丹符箓、灵种妖兽、法宝装备、各式灵石、万种杂货……总的来说呢,五行术法主要是五行攻击法门,什么火球术啊冰锥术啊;而灵丹符箓则是不同的灵丹妙药和各式符箓;灵种幼兽主要是灵植的种子和妖兽;法宝装备是什么就不言而喻了;各式灵石吗,就是数量等级不同的灵石;万种杂货则什么都有,扫帚啊铁锄啊什么的。

详细的看了看,五行术法里有火球术、雷电术、冰锥术、荆棘术、土遁术、御风术、控物术。

灵丹妖兽什么的都不重要,直接被何小楼无视后,详细的看了看法宝装备:流云剑、紫荆刃、盾挡手镯、疾风靴、青木棍、水灵袍,三件攻击法宝两件防御法宝外加一件提速法宝,这些东西看得何小楼心里直痒痒,这也太霸气了吧。

至于灵石吗,普遍不多,十块下品灵石到一百块之间都有,对于穷的叮当响的和谐来说,这绝对是脱贫致富,奔小康的大好机会啊。

“系统自带人级下品功法一部,现送于宿主,此功法可升级,是否接收?”

正在何小楼看得起劲时,系统猛然冒出这么一句话,可把何小楼高兴的直跳脚,虽说功法等级低到令人发指,但是挡不住可升级这门一说啊。

毕竟:系统出品必属精品……

毫无疑问,必须接收。

一本灰黑色的古朴书籍就这样凭空出现在何小楼面前,伸手拿起所谓的功法,上面用行楷竖写着‘牛、逼功法——山寨出品’几个大字,当真是把何小楼整笑了,这尼玛还有叫‘牛、逼’的功法,太扯淡了吧。

“是不是现在就可以转了?”放下牛、逼功法,何小楼继续看着大转轮,心里默默的说道。

“介于兄弟你是第一次使用,所以此次拥有两次机会转动转轮,请珍惜。注意:大转轮必须转过两圈才算数。”

搓了搓双手,何小楼盯着大转轮狠狠的一轮,大转轮飞一般的开始旋转,速度极快,瞬间便超过的两圈,何小楼闭着眼,不停的祈祷转到术法,毕竟这可是杀人越货,出门必备的好东西啊。

结果很不如意,大转轮转到了妖兽一轮。

独角熊幼兽,形似白熊,头长一角,成年后具有很强的攻击能力,擅长卖萌,是广大女修士的最佳宠物人选。

看着趴在旁边,眼泪汪汪的看着自己的白毛独角熊,何小楼那个悲催啊,看来明天就得把这丫的给买了,也不知道值不值钱。

还好还有一次机会,这次何小楼学乖了,不在那么用力,微微一转,大转轮就开始转动起来,虽说转的不快,但过两圈就绰绰有余了。

“术法、术法!太上老君,玉皇大帝,观影菩萨,如来佛祖,齐天大圣,上帝耶稣······求求你们给小弟一本术法吧。小弟死也不会忘记你们的大恩大德的···”何小楼苦着脸,嘀嘀咕咕的说了一大堆的神仙,心里那岂是一个诚心了得。

好吧,可能何小楼的祈祷确实感动了某位大神,指针晃晃悠悠的指进了术法一栏,最后在何小楼期待加恳求的目光中停在了荆棘术一栏,哇哈哈···正好是木系修士的术法,完全适合何小楼这小子,抱着术法,这丫的嘴都快裂到耳根了,简直就是天上掉馅饼吗,还砸中自己了······

荆棘术,人级下品术法,适用于虚雾境的低级修士,通过释放出一根坚韧的藤条缠绕敌人,已到达控制敌人的地步。

在整个修仙界中,术法、功法被普遍划分为四个等级,人级、地级、天级、神级,每一级又分上中下三品,所以想这种最低级的术法在修仙界还是很普遍的。

翻开术法书,还没等何小楼反应过来,一阵白光便瞬间从书里冲进了他的眼镜,突兀的,何小楼似乎完全学会了荆棘术,不但学会了,而且还有一种融会贯通的感觉,难道这就是系统的强大之处?试着捏法诀,手势非常顺畅,就像练过千万遍一样,只是体内灵力不足,完全不够支撑施法所需。

盘膝坐在木床上,拿起还没有打开的牛、逼功法,还是跟术法书一样的效果,一打开,何小楼就不自觉的开始陷入打坐状态,有一种出于本能的感觉。

窗外,山峰间挂着一轮恒古不变的玉月,宛若轻纱般的月光飘渺荡漾,透过小小的木窗,飘进何小楼所在的地方,轻抚着,缠绕着他,偶尔吹过的夜风引起树林间一片沙沙的响声。

夜深人静了······

看来明天得去坊市逛游一圈,弄些灵石回来了······

Quyển 1: Sơ nhập Tu tiên giới

Chương 1: Ta Là Tiểu Lâu Chưởng Môn.

Tiểu Vân Sơn sơn mạch, nằm tại thung lũng của Thục Quận, trung bộ Cửu Châu Quốc, rộng vô ngần, thế núi hiểm trở, sơn mạch núi non trùng điệp, trong núi sương mù bao phủ dày đặc quanh năm, mờ mịt mông lung, giống như tiên cảnh.

Đáng nhắc tới là, Tiểu Vân Sơn được xưng nơi tu sĩ tụ tập, môn phái lớn nhỏ đông đảo, có thượng cổ tông môn danh tiếng vang xa, cũng có môn phái mới không có tiếng tăm gì.

Tinh Không Môn, là môn phái nhỏ mới lập chừng mười năm, ở tại khu vực biên giới Tiểu Vân Sơn sơn mạch, thực lực thấp, linh khí thưa thớt, so với Tử Tiêu Phái thuộc dạng ngàn năm cự phái, chênh lệch như cự tượng cùng kiến hôi vậy, hoàn toàn không thể so sánh.

Hai ngày này Tinh Không Môn đang xử lý tang sự, nghe nói là nhất đại chưởng môn treo, vốn là môn phái nhỏ chỉ có hai người, hiện tại gần như sắp tuyên cáo diệt môn.

Không có lễ tang xa hoa, cũng không có người đến viếng liên tục không dứt, chỉ có một gã thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đệ tử, một mình đem chưởng môn hỏa táng, cũng qua loa mai táng.

An táng chưởng môn xong, vị đại đệ tử Tinh Không Môn này, cũng là đệ tử duy nhất - Hà Tiểu Lâu, đương nhiên tiếp nhận chức vụ chưởng môn.

Hà Tiểu Lâu nhìn bản thân hiu quạnh một mình, trong lòng thủy chung không thoải mái.

Từ nhỏ không cha không mẹ, được một lão ăn mày nuôi dưỡng, cuộc sống suốt năm áo không đủ che thân, cơm không no bụng, qua nhiều năm như vậy duy nhất may mắn có lẽ cũng là sau khi lão khất cái Đoạn Nhật Tử mất, được danh xưng Đại Hốt Du sư phụ thu làm đồ đệ.

Những tưởng từ nay về sau sẽ rời xa cuộc sống đói khát gian khổ chán nản, bắt đầu sinh hoạt nhất mã bình xuyên, không ai có thể ngăn cản, cưỡi mây đạp gió, mỹ nữ vờn quanh.

Đáng tiếc, lý tưởng luôn đẹp, thực tế lại vô cùng tàn khốc....

Môn phái Hà Tiểu Lâu gia nhập dĩ nhiên là kế cuối toàn bộ tu chân giới, tổng tài sản chỉ có vẻn vẹn nhà tranh hai gian, linh điền một mẫu, cộng thêm một quyển công pháp Nhân cấp trung phẩm, cả ngày còn vì ăn mặc mà phát sầu, chưởng môn còn sống còn đỡ, chí ít còn không cần tự mình ra tay, nhưng bây giờ chưởng môn treo, cả môn phái cũng chỉ còn một thân một mình, những ngày tháng sau này nên làm sao cho phải a?

Nằm ở đỉnh núi của môn phái, bốn phía là cỏ dại theo gió chập chờn, xa xa vụ khí mông lung tràn ngập, chỉ thấy mơ hồ trong đó còn có một vầng mặt trời chiều mờ nhạt, thỉnh thoảng gió núi ướt át thổi qua, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt còn hơi vẻ ngây ngô của Hà Tiểu Lâu, nhổ ra cọng cỏ đuôi chó đang ngậm trong miệng, tiểu tử này một cái cân đầu khiêu nhảy dựng lên, đứng trên vách núi, ngẩng đầu nhìn trời, gầm lên giận dữ:

- Ngọa tào ngươi lão tặc thiên...

Sau khi phát tiết xong, Hà Tiểu Lâu xoay người trở lại nhà tranh, tùy tiện ăn một chút thức ăn, liền khoanh chân ngồi trên mặt đất đỏ trước nhà tranh, ở trong màn đêm hướng về hư không lầm vào trạng thái tĩnh tọa.

Nhàn nhạt lục thanh sắc hòa cùng xanh thẳm linh khí theo hàng ngàn hàng vạn lỗ chân lông mà chậm rãi tiếng vào cơ thể Hà Tiểu Lâu, lại theo rậm rạp kinh mạch chạy một vòng toàn thân, rồi hội tụ đến vùng đan điền dưới rốn ba tấc, một lần lại một lần, tuần hoàn không ngớt.

Thời gian trong tu luyện nhoáng cái liền qua, đảo mắt liền đến nửa đêm, nhìn hoàn cảnh, hẳn cũng sắp 12 giờ đêm, Hà Tiểu Lâu đứng dậy, phủi phủi bụi, hắn chuẩn bị trở về phòng ngủ một giấc ngon lành, bỗng một âm thanh quỷ dị đột nhiên vang lên.

"Tích tích... Đã đến giờ, có thể vào hệ thống, xem xét kí chủ là lần đầu sử dụng, tự động mở ra chức năng hướng dẫn!"

Không hề có điềm báo trước, một hồi trầm thấp, âm thanh như lão tăng sơn tự gõ chuông ở trong đầu Hà Tiểu Lâu vang lên.

- Người nào!? --- Hà Tiểu Lâu cảnh giác làm ra động tác phòng ngự, dù sao đây cũng không phải xã hội pháp chế, tại thế giới này tất cả đều nói chuyện bằng thực lực, đốt giết cướp đoạt đều luôn luôn xảy ra, chỉ là Hà Tiểu Lâu có chút bồn chồn: Đoạt gì a? Cọng lông đều không có hai sợi...

"Hắc hắc, tiểu tử, ta không phải người, ta là hệ thống."

Nuốt một ngụm nước miếng, Hà Tiểu Lâu mới phát hiện giọng nói trầm thấp này tựa như phát ra từ trong cơ thể mình, trực tiếp tại trong não vang lên.

- Không phải người, vậy ngươi rốt cuộc là thứ gì? --- Hà Tiểu Lâu hướng về không khí nói thầm, nhưng vẫn hồ nghi liếc nhìn xung quanh không một bóng người.

"Ách... cái này giải thích có chút phiền phức, ngươi có thể đem ta xem như một kiện pháp bảo, một kiện giống như pháp bảo đánh bạc trong sòng bạc. Nói chung, ngươi bây giờ là chủ nhân của ta, ngươi chỉ cần biết rằng, ta hệ thống này đối với ngươi chỉ có lợi chứ không có hại là được rồi." Vừa giải thích như vậy, Hà Tiểu Lâu rốt cuộc hiểu, hóa ra bản thân vô duyên vô cớ đụng cẩu vận.

"Thứ này ở đâu ra a?" Hà Tiểu Lâu trong lòng thầm nghĩ.

"Tích tích.... hệ thống sai sót! Vấn đề này hiện tại không thể trả lời... tích tích" hệ thống âm thanh đột nhiên biến hóa, trở nên đông cứng và ngây ngô.

Hóa ra kiện pháp bảo này còn có thể tiến hành đối thoại thông qua ý thức a.

"A.... Vậy ngươi có chỗ lợi gì? Giới thiệu một chút đi." Hà Tiểu Lâ nằm trên giường, trong lòng thầm suy nghĩ.

"Bản hệ thống mỗi tháng ngày mùng 1 cũng ngày lễ sẽ mở ra, ngươi có thể sử dụng bản hệ thống thu được một chút vật phẩm, thao tác cụ thể mời kí chủ tự mình tìm hiểu." Thanh âm lần thứ hai chuyển biến trở nên giống giọng nói của một lão giả.

Vừa dứt lời, Hà Tiểu Lâu trong tầm mắt liền xuất hiện một cái bánh quay to bằng chậu rửa mặt, bánh quay được chia thành ba mươi sáu phần, mỗi một phần đều vẽ một hình ảnh cùng với chú giải, vòng quay phía dưới có một cây kim nhô lên như kim đồng hồ, nhìn thế nào đều giống một trò chơi.

"Mời dùng ngón tay làm quay vòng quay, khi dừng lại kim đồng hồ chỉ vào phần nào, kí chủ sẽ thu được vật miêu tả trên đó, chú ý, mỗi một lần hệ thống mở ra kí chủ đều sẽ có cơ hội quay một lần."

Hà Tiểu Lâu quan sát vòng quay một hồi lâu, cơ bản hiểu được quy luật: Toàn bộ vòng quay được chia thành sáu khối lớn, theo thứ tự là ngũ hành thuật pháp, linh đan linh phù, linh chủng linh thú, pháp bảo trang bị, các loại linh thạch, vạn loại tạp hóa... Tổng thể mà nói, ngũ hành thuật pháp chủ yếu là pháp môn công kích loại ngũ hành, như là Hỏa Cầu thuật, Băng Trùy thuật vân vân; mà linh đan linh phù liền là các loại linh đan linh phù; linh chủng linh thú chủ yếu là hạt giống linh thực cùng yêu thú; pháp bảo trang bị là gì thì không cần nói cũng biết; còn các loại linh thạch sao, chính là số lượng cùng cấp bậc linh thạch khác nhau; vạn loại tạp hóa thì cái gì cũng có, cái chổi a, cái cuốc a, vân vân.

Nhìn kĩ càng, bên trong ngũ hành thuật pháp có Hỏa Cầu thuật, Lôi Điện thuật, Băng Trùy thuật, Kinh Cức thuật, Thổ Độn thuật, Ngự Phong thuật, Khống Vật thuật.

Linh đan yêu thú, có gì không quan trọng, Hà Tiểu Lâu trực tiếp lược qua không nhìn, xem kĩ phần pháp bảo trang bị: Lưu Vân Kiếm, Tử Kinh Nhận, Thuẫn Thủ Trạc, Tật Phong Ngoa, Thanh Mộc Côn, Thủy Linh Bào, ba kiện pháp bảo công kích, hai kiện pháp bảo phòng ngự cộng thêm một kiện pháp bảo tăng tốc. Hà Tiểu Lâu nhìn mấy thứ này trong lòng nóng bỏng, cái này thật khí phách quá đi.

Về phần linh thạch, rộng rãi không ít, từ mười khối đến một trăm khối linh thạch đều có, đối với nghèo đến vang đinh đương mà nói, đây tuyệt đối là thoát bần trí phú, trải qua cuộc sống thường thường bậc trung cơ hội tốt a~

"Hệ thống kèm theo một bộ công pháp Nhân cấp hạ phẩm, hiện tại trao cho kí chủ, công pháp này có thể thăng cấp, có tiếp thu hay không?"

Trong lúc Hà Tiểu Lâu còn đang thất thần xem kỹ, bỗng dưng hệ thống xuất hiện một câu như vậy, lại khiến Hà Tiểu Lâu vui vẻ đến dậm chân, tuy nói đẳng cấp công pháp thấp đến khiến người giận sôi, nhưng không đỡ nổi một câu có thể thăng cấp à.

Dù sao: Hệ thống xuất phẩm tất tinh phẩm...

Không chút nghi ngờ, phải nhận.

Một quyển thư tịch phong cách cổ xưa màu xám đen trống rỗng xuất hiện trước mặt Hà Tiểu Lâu, đưa tay cầm lấy quyển công pháp, trang bìa dùng chữ Khải viết mấy chữ to 'Ngưu Bức Công Pháp -- Sơn Trại Xuất Phẩm', quả thật là khiến Hà Tiểu Lâu bị chọc cười, cái này ni mã, còn gọi là là 'Ngưu Bức công pháp', quá vô nghĩa đi.

"Bây giờ có thể quay thưởng hay không?" thả xuống Ngưu Bức công pháp, Hà Tiểu Lâu tiếp tục nhìn vòng quay, trong lòng nói thầm.

"Xét thấy huynh đệ ngươi là lần đầu tiên sử dụng, cho nên lần này cho ngươi hai lần quay, xin quý trọng. Chú ý: Vòng quay phải quay hai vòng mới được tính."

Xoa xoa hai tay, Hà Tiểu Lâu nhìn chằm chằm ổ quay, dốc sức một cái, bánh quay bắt đầu chuyển động, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt liền qua hai vòng, Hà Tiểu Lâu nhắm lại hai mắt, liên tục khẩn cầu chuyển trúng thuật pháp, dù sao đây chính là giếp người cướp của, xuất môn cần chuẩn bị thứ tốt a.

Kết quả rất không như mong muốn, bánh quay chuyển tới yêu thú phần.

Ấu thú Độc Giác Hùng, hình dáng như gấu trắng, đầu mọc một chiếc sừng, sau khi trưởng thành sẽ có năng lực công kích rất mạnh, am hiểu bán manh, là lựa chọn sủng vật được đông đảo nữ tu sĩ tuyển chọn.

Nhìn gấu một sừng lông trắng nằm bên cạnh, hai mắt lưng tròng nhìn mình, Hà Tiểu Lâu thương cảm a~, xem ra ngày mai nên đem nó mang bán, không biết có đáng tiền không nữa.

Còn tốt, vẫn còn một lần cơ hội, lần này Hà Tiểu Lâu học khôn, không còn dùng hết sức, hơi hơi đẩy, bánh quay liền chuyển động, tuy nói tốc độ không nhanh, nhưng để qua hai vòng thì dư sức.

- Thuật pháp, thuật pháp! Thái Thượng Lão Quân, Ngọc Hoàng Đại Đế, Quan Âm Bồ Tát, Như Lai Phật Tổ, Tề Thiên Đại Thánh, Thượng Đế Jesus..... khẩn khẩn cầu cầu các ngài phát cho tiểu đệ tử một quyển thuật pháp đi. Tiểu đệ tử chắc chắn không quên các ngài đại ân đại đức... --- Hà Tiểu Lâu vẻ mặt đau khổ, nhỏ giọng kể ra một đống lớn thần tiên, trong đầu không hề có một câu thành tâm là được.

Được rồi, có thể là Hà Tiểu Lâu cầu khẩn thật khiến một vị đại thần nào đó cảm động, kim đồng hồ lảo đà lảo đảo tiến vào phần thuật pháp, cuối cùng trong ánh mắt chờ mong cộng thêm cầu khẩn của hắn dừng tại ô Kinh Cức thuật, oa ha ha.... vừa vặn là Mộc hệ thuật pháp, hoàn toàn thích hợp Hà Tiểu Lâu tiểu tử này, ôm thuật pháp, miệng hắn đều sắp nứt tới bên tai, nhất định là bánh ngọt từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn đập trúng hắn...

Kinh Cức thuật, Nhân cấp hạ phẩm thuật pháp, thích hợp với cấp thấp tu sĩ Hư Vụ cảnh, sau khi phóng thích sẽ tạo ra một bụi đằng gai quấn lấy địch nhân, đạt đến hiệu quả khống chế địch nhân.

Trong toàn bộ tu tiên giới, thuật pháp, công pháp chủ yếu được chia thành bốn đẳng cấp: Nhân cấp, Địa cấp, Thiên câp, Thần cấp, mỗi một cấp loại phân thành thượng, trung, hạ tam phẩm, cho nên loại cấp thấp thuật pháp tại tu tiên giới vẫn rất phổ biến.

Mở ra sách thuật pháp, không đợi Hà Tiểu Lâu kịp phản ứng, liền có một đạo bạch quang từ trong cuốn sách phóng thẳng vào mắt hắn, trong bất ngờ, Hà Tiểu Lâu tựa như đã hoàn toàn học được Kinh Cức thuật, không những học được, hơn nữa còn có một loại cảm giác thông hiểu đạo lí, lẽ nào đây chính là chỗ mạnh mẽ của hệ thống? Thử bắt pháp quyết, thủ thế cực kì thông thuận, giống như đã luyện tập hơn ngàn vạn lần vậy, chỉ là linh lực trong cơ thể không đủ, không thể chống đỡ được lượng linh lực mà thi pháp cần.

Khoanh chân ngồi trên giường gỗ, cầm lấy Ngưu Bức công pháp vẫn chưa từng mở ra, hẳn là cũng giống như thuật pháp à. Quyển sách vừa mở ra, Hà Tiểu Lâu liền không tự chủ được rơi vào trạng thái nhập định, như là tuân theo bản năng vậy.

Ngoài cửa sổ, trên ngọn núi lộ ra một vầng Ngọc Nguyệt hằng cổ bất biến, ánh trăng mờ ảo như giải lụa mỏng dập dờn, xuyên thấu qua cửa sổ bằng gỗ nho nhỏ, rơi vào nơi Hà Tiểu Lâu ngồi, nhẹ nhàng phủ lên, quấn quanh lấy hắn, thi thoảng gió đêm thổi qua khiến cho trong rừng cây vang lên tiếng vang xào xạc.

Trời tối người yên....

Xem ra ngày mai phải đến phường thị đi dạo một vòng, kiếm một ít linh thạch trở về.....
@Nguyên Anh huynh rảnh xem giúp đệ nhé, trình của đệ còn thấp lắm:xinloi:
à, mà huynh "theo dõi" pic này luôn đi, có người đăng bài mới là huynh biết ngay:5cool_big_smile:
 

Mặc Mặc Phi Ngữ

Trúc Cơ Hậu Kỳ
Ngọc
2.366,29
Tu vi
110,25
Gửi các lão ad,

Tại hạ giới thiệu đạo hữu @GinNguyen có đủ điều kiện đăng truyện dịch PNTT được rồi. Mong các lão tạo cho nàng một cái account đăng truyện.

Trân trọng cảm ơn.

Cám ơn huynh. Muội vẫn còn yếu lắm. Mong huynh và @Độc Hành Hành Ca giúp đỡ nhiều hơn ạ
 

Hoa Gia Thất Đồng

Kim Đan Hậu Kỳ
Ngọc
40,64
Tu vi
204,00
Bạch cốt đạo cung - Thân Vẫn Chỉ Tiêm

Quyển 1: Nhân gian

"Hai mươi năm hồng trần tu bản ngã, sớm mai đắc pháp luyện thiên ma."

Chương 1: Quốc sư

Ô Phượng Quốc đã nhỏ bé lại thiếu thốn đất đai, dân cư thưa thớt. Tuy nói đấy là một nước, song tổng diện tích bất quá chỉ bằng một tòa thành gộp với vài thôn làng xung quanh mà thôi. Đã nhiều năm nay, Ô Phượng Quốc thường xuyên phải hứng chịu thiên tai cùng với họa yêu ma, dẫu cho nhiều đời quốc vương vẫn mong biến Ô Phượng Quốc thành một đất nước lớn mạnh, nhưng rốt lại vẫn không sao làm được.

Thiên tai hãy còn có cách trị, họa yêu quái lại không người có thể diệt trừ.

Cho đến mười năm trước, sau khi một vị đạo sỹ xuất hiện, tai kiếp yêu ma mới được ngăn chặn, những năm gần đây họa ấy đã gần như tiêu biến.

Thanh Dương Đạo Quán tọa lạc giữa thành đô của Ô Phượng Quốc. Đạo quán này không hề lớn, quan cảnh bên ngoài cũng rất đơn giản; tuy nhiên khi tiến vào bên trong, người ta sẽ có cảm giác tựa như nơi đây là một vùng thiên địa khác, vô cùng vô tận, ẩn tàng một lực lượng thần bí, mênh mông khôn lường. Một đạo quán như thế, không thể là thứ những đạo nhân bình thường có thể kiến tạo nên. Từ đạo ý chất chứa bên trong, đủ để thấy được tâm cảnh cùng tu vi của người xây dựng nên đạo quán này.

“Đùng...”

Mây đen giăng mắc kín thiên không, sấm rền từng trận. Trước kia, nếu như có hiện tượng thế này xuất hiện tại Ô Phượng Quốc, người ta nhất định sẽ cho rằng yêu quái lại sắp đến rồi, nhất định sẽ hãi hùng đóng cả cửa đi lẫn cửa sổ, rồi lẩn trốn xuống hầm. Nhưng bây giờ họ sẽ không như thế nữa, bởi lẽ, đã có Quốc sư - Thanh Dương Chân Nhân - ở nơi đây.

“Rào rào…”

Một trận mưa lớn như trút nước kéo đến, ập xuống mái ngói của đạo cung, nước bắn tung, tứ bề hóa sương vụ. Trong chớp mắt, nước mưa đã hội thành một dòng suối nhỏ. Suối nhỏ chảy băng băng, dệt nên một bức rèm mưa dưới mái hiên, lại dội tiếp xuống đất từng đợt ào ào.

Một đạo nhân nôm còn trẻ tuổi đương chắp tay sau lưng tản bộ nhàn nhã đến dưới mái hiên. Y lặng yên đứng đấy, ánh mắt đọng lại trên màn mưa, xuất thần. Rất lâu sau, y bỗng đột ngột vươn tay ra, lòng bàn tay đón lấy nước mưa từ trên mái ngói tuôn xuống. Nước mưa rơi trên tay y, bắn ướt tay áo y. Khi thu tay về, giữa lòng bàn tay y đã có một khối cầu nước.

Y chậm rãi nắm tay lại, nắm cho kỳ chặt. Chính trong khoảnh khắc y nắm chặt tay ấy, một vùng thủy quang đột ngột lóe sáng. Ánh sáng rực rỡ xuyên qua những khe hở trên nắm tay y, chiếu rọi khắp mái hiên.

Trong vùng ánh sáng rực rỡ của đạo thủy quang, lại xuất hiện một nữ tử thân vận đạo bào. Cả người nàng lẫn trong khoảng không gian mênh mông rộng lớn của đạo cung. Nàng soi vào một chậu nước trong, nói: “Sư huynh, sư phụ độ kiếp thất bại, đại sư huynh lại thọ trọng thương, các vị sư thúc, sư bá đã đầu dưới trướng phái khác. Sư huynh, nếu huynh còn sống thì hãy trở lại, trở lại diện kiến sư phụ một lần cuối cùng.”

Thanh Dương Tử mở bàn tay, nước từ trong lòng bàn tay y tràn ra ngoài, rơi xuống đất bắn tung lên.

Nữ tử mặc đạo bào này chẳng phải ai xa lạ, mà chính là vị tiểu sư muội đã hai mươi mấy năm y chẳng gặp mặt: Dung Dương.

Y nhớ lại cảnh tượng hai mươi năm về trước, khi mấy vị sư thúc, sư bá liên thủ cùng yêu cầu sư phụ trục xuất mình khỏi sư môn.

Vốn dĩ, sư phụ chỉ định phạt y diện bích t.ư quá trăm năm, song mấy vị sư thúc, sư bá kia lại nhất trí cho rằng, nếu không đuổi y ra khỏi sư môn, ắt sẽ đem đến tai kiếp diệt môn cho Thiên Diễn Đạo Phái. Chẳng ngờ hai mươi năm sau, khi Thiên Diễn Đạo Phái sắp gặp họa diệt vong, mấy vị sư thúc, sư bá đã luôn mạnh miệng nói sẽ vì sư môn vĩnh viễn trung kiên đó, bấy giờ lại từng người, từng người một đầu nhập môn phái khác.

Mỗi một người trong số bọn họ đều nắm giữ một đạo pháp cơ. Một khi họ đã đầu nhập vào phái khác, những pháp cơ này chắc chắn sẽ bị đem đi. Nếu căn cơ pháp ý của một môn phái bị đem đi mất, thực lực của môn phái ấy sẽ giảm sút nghiêm trọng, thậm chí ngay pháp cơ cũng sụp đổ hoàn toàn, pháp thuật của những đệ tử còn lưu lại trong môn phái cũng sẽ tiêu biến trong một đêm, linh lực loạn tán.

Năm ấy, các vị sư thúc đã vin vào lý do này mà yêu cầu trục xuất Thanh Dương Tử khỏi Thiên Diễn Đạo Phái, bởi khi ấy Thanh Dương Tử đương tu luyện một pháp môn khiến cho linh lực của Thiên Diễn Phái phải nhiễm ô.

Pháp, bất phân chính tà.

Đạo tâm, lại có chính tà.

Bọn họ cho rằng đạo pháp mà Thanh Dương Tử tu luyện là cái đạo của tà ma, cuối cùng đã trục xuất Thanh Dương Tử khỏi đạo phái. Một người nếu đã bị trục xuất khỏi sư môn, thì tất thảy những pháp thuật cùng với linh lực người đó học được tại sư môn đều sẽ tiêu tán.

Thanh Dương Tử hít một hơi khí đã bị nước mưa làm ẩm ướt, từ từ đè nén cơn sóng khiếp hãi đương trào dâng trong lòng.

Từ trong tiền điện, một đồng tử bước đến, hướng về phía Thanh Dương Tử cung kính nói: “Quán chủ, công chúa cầu kiến.”

Thanh Dương Đạo Cung tuy không lớn, nhưng cũng phân làm tiền điện và hậu điện.

Thanh Dương Tử yên lặng hồi lâu, dường như chẳng nghe thấy lời ấy của đồng tử. Đồng tử cũng chẳng nói thêm tiếng thứ hai.

Qua một hồi, Thanh Dương Tử đáp: “Mời công chúa đến đây.”

“Vâng.”

Đồng tử năm nay còn chưa quá mười ba tuổi, nó tên gọi Ô Phượng Lan Thạch, là người của Ô Phượng Quốc này. Phụ mẫu thằng bé đụng phải yêu quái trong lúc lên núi hái thuốc nên đều chết cả. Cũng bởi những lúc hái thuốc, họ thường hay chuyển chỗ thuốc hái được đến Thanh Dương Cung, thế nên Thanh Dương Tử có gặp qua đứa trẻ này; biết phụ mẫu nó đã chết, y bèn thu nhận nó làm đồng tử.

Người của Ô Phượng Quốc phần nhiều đều lấy tên nước làm họ. Cậu bé Ô Phượng Lan Thạch ấy ngày nào còn đen đúa gầy gò, sau khi vào Thanh Dương Cung được ba năm đã biến ra một đồng tử răng trắng môi hồng. Tuy nói tướng mạo của nó tựa hồ vẫn là tướng mạo khi trước, thế nhưng cái khó có được chính là tính tình của nó - giờ đây đã ổn định hơn, không như trước kia lúc nào cũng cáu kỉnh. Lại thêm, nó đã nếm trải sự đả kích của nỗi đau mất mát song thân, nên trong cái ổn định của nó còn có cả sự kiên nghị tựa như thạch bàn.

Không lâu sau, Ô Phượng Lan Thạch đã dẫn đến một thiếu nữ chừng mười bảy, mười tám tuổi. Y phục thiếu nữ này vận trên người mang sắc đen là biểu trưng cho sự cao quý ở Ô Phượng Quốc; trên nền đen lại có hoa văn chim chóc, mà t.ư thái của từng con như thế đều khác nhau, sắc lông hoa lệ, hoặc bay liệng, múa may, hoặc lượn vòng, tựa như bách điểu triều phượng.

Chiếc váy này gọi là Triều Phượng Quần, thứ thiếu nữ đương đội trên đầu chính là Phượng Quan, tai nàng đeo bông tai ánh bạc, cả người trông lộng lẫy, cao quý phi thường, mà trong cái cao quý ấy còn ẩn ước vẻ diễm lệ.

“Công chúa điện hạ.”

“Bái kiến Quán chủ.”

Mười năm trước, khi Thanh Dương Tử mới đến Ô Phượng Quốc, nàng công chúa này con chưa được mười tuổi. Ngày ấy, nàng cứ hay níu áo Thanh Dương Tử nằng nặc đòi học pháp thuật, ngày ngày đều đến Thanh Dương Quán, nói mình phải bái Thanh Dương Tử làm thầy. Lớn thêm vài tuổi, nàng cũng hiểu được bản thân mình không thể bái Thanh Dương Tử làm thầy, bởi đại nghiệp của Ô Phượng Quốc cần nàng kế tục.

Tuy là như thế, nàng vẫn thường hay đến Thanh Dương Quán, bảo rằng mình muốn nghe lời giáo huấn của Thanh Dương Tử, mong có thể bỏ đi tính nóng nảy, bỏ cả thói hay làm nũng, lại mong tìm được những pháp trị quốc ngoài hai đạo trị quốc là Vương đạo và Bá đạo.

“Công chúa điện hạ, bần đạo muốn tiến cung diện kiến bệ hạ.” Còn chưa đợi công chúa mở miệng nói gì, Thanh Dương đã lên tiếng trước.

“Ồ? Quán chủ muốn gặp phụ vương, được thôi.” Bề ngoài, Ô Phượng Công Chúa đương nhiên là muốn giữ gìn thân phận và hình tượng công chúa của nàng, song khi đến trước mặt Thanh Dương Tử nói chuyện, nàng lại rất đỗi tùy ý, đại khái là vì từ nhỏ đã hay đến Thanh Dương Cung. Nàng đảo đảo đôi con ngươi linh động, lại nói tiếp: “Mấy năm nay hiếm khi thấy Quán chủ rời khỏi đạo quán, hôm nay sao lại muốn tiến cung gặp phụ vương?”

“Bần đạo muốn mượn của bệ hạ một món bảo vật để trừ diệt Thận Yêu(*) ở mặt bắc hoàng mạc.”
(*) Thận: một giống hải quái trong thần thoại Trung Quốc, hình dạng tựa như hàu biển

“Trừ yêu? Chính là con Thận Yêu thường gây ra những trận gió cát ở mặt bắc đó sao?”

“Đúng vậy.”

Công chúa hơi kinh ngạc, nói: “Người chẳng phải đã nói con Thận Yêu này lẩn trong đại mạc mênh mông, tìm tung tích nó còn không dễ, hà huống trừ diệt nó, lại càng thêm vô vàn khó khăn? Sao đột nhiên lại muốn đi trừ nó?”

“Công chúa bất tất phải lo lắng. Chỉ cần bệ hạ chịu cho bần đạo mượn một món bảo vật, bần đạo tất sẽ giết được quái yêu, khiến chúng vĩnh viễn tuyệt tích tại Ô Phượng Quốc.” Thanh Dương Tử điềm tĩnh nói.

Trên bầu không, mây đen phủ kín, khiến cả trời đất u ám hẳn. Ngay cả vị Thanh Dương Tử vốn luôn thanh tĩnh vô vi trong lòng Ô Phượng Công Chúa, thanh âm giờ đây đã như biến thành một món lợi khí phảng phất t.ư vị của chết chóc.

Ô Phượng Công Chúa đến trong mưa, nhưng thân thể lại không lấm chút nước, bởi vì trên người nàng có mang theo Tị Thủy Châu.

“Bảo vật, bảo vật gì thế?” Ô Phượng Công Chúa hỏi.

“Vương ấn.”

Ô Phượng Công Chúa lại không hề kinh ngạc, bởi lần đầu đến Ô Phượng Quốc, Thanh Dương đã mượn qua vương ấn để ngăn chặn con quái yêu bấy giờ muốn đoạt vương ấn. Trong tâm vừa biến chuyển, Ô Phượng Công Chúa đã nảy ra một ý nghĩ...

oooOoOoOooo

Mạn bắc Ô Phượng Quốc là một vùng sa mạc mênh mông, khắp nơi đều là cát vàng. Trong vùng sa mạc này có một con Thận Yêu, con Thận Yêu đó biến hóa khôn lường, khó mà tìm kiếm. Người đạo hạnh cao thâm nếu muốn diệt nó lại khó có thể lùng ra tung tích của nó, còn kẻ pháp lực thấp kém nếu tiến vào sa mạc thông thường sẽ chết bất đắc kỳ tử.

Giữa đại mạc mênh mông, dưới ánh dương thiêu đốt, một mảng cát vàng trải đến vô biên vô tế. Ở nơi cát vàng tiếp liền thanh thiên phía chân trời xa, dường như thấp thoáng nổi lửa hừng hực.

Một đạo linh quang xẹt ngang trời, rơi xuống nơi xa xăm.

Con Thận Yêu ấy lẩn sâu trong đại mạc, nó trông giữ một món linh bảo. Linh bảo này sẽ không ngừng nuốt lấy linh khí trong trời đất, thế nên đại mạc đã hoàn toàn không còn linh khí. Dẫu có kẻ pháp lực cao cường tìm được con Thận Yêu đó, cũng vị tất là đối thủ của nó.

Đạo linh quang kia rơi xuống, tựa như nước loang ra trên mặt cát vàng, hiển hóa thành hai bóng người: chính là Thanh Dương Tử và Ô Phượng Công Chúa.

Thanh Dương Tử vận một thân đạo bào sắc tía ngả màu đen huyền, đầu đội mũ tía cài ngang một chiếc trâm tía. Ống tay áo rộng lớn, bao phủ hết cánh tay y. Phù văn trên mép tay áo lờ mờ ẩn hiện dưới ánh thái dương.

Một cơn gió thổi đến, thổi phồng y phục của y. Tuy nhiên, nếu nhìn vào trong tay áo y sẽ phát hiện nơi đó khó mà nhìn thấu được, bất quá chỉ có thể trông thấy một phiến hỗn độn, cứ như thể đó chẳng phải là tay áo, mà là một khoảng thiên địa càn khôn khác.

Người bên cạnh y là Ô Phượng Công Chúa. Hôm nay nàng ăn vận không giống như hôm qua khi ở đạo quán, không mặc váy nữa, mà mặc trang phục đi săn của vương thất. Bộ y phục này vẫn mang sắc đen cao quý của Ô Phượng Quốc, song lại bó sát người, phác họa rõ từng đường nét yêu kiều trên thân thể nàng. Từng tấc trên người nàng, không chỗ nào không cho thấy nàng đã là một thiếu nữ trưởng thành, không còn là một tiểu nha đầu nữa.

Hông nàng giắt một thanh loan đao có khắc hoa văn ô phượng. Nàng thoải mái đứng cạnh bên Thanh Dương Tử, xem ra tâm trạng rất tốt.

Lúc Thanh Dương Tử nói muốn mượn vương ấn đi diệt Thận Yêu trong đại mạc ở mạn Bắc Ô Phượng Quốc, nàng liền nảy ra ý định đi theo. Thế nên khi Thanh Dương Tử đi mượn vương ấn của quốc vương Ô Phượng Quốc, nàng bèn lấy đó làm điều kiện, vin vào lý do rằng vương ấn là quốc bảo truyền thừa của Ô Phượng Quốc, há có thể không người giám hộ.

Thanh Dương Tử bảo việc trừ yêu hung hiểm, yêu quái lại càng giảo trá vô cùng, thế nên đại mạc là một trong những vùng hiểm địa đối với kẻ tu hành. Y đi chuyến này sẽ phải ác đấu một phen, hy vọng công chúa sẽ không đi cùng.

Công chúa điện hạ lại nói:

“Thận Yêu chính là tai ách lớn nhất của Ô Phượng Quốc. Nếu lần ra đi này, Quán chủ không thể trừ diệt nó, Ô Phượng Quốc ta về sau biết làm thế nào để chống chọi với sự xâm lấn của Thận Yêu, sớm muộn cả Ô Phượng Quốc này cũng sẽ bị vùi lấp dưới cát vàng. Phụ vương là vua một nước, không thể tùy tiện rời đi, phận ta là con gái, cũng nên cùng cha chia sớt mối lo.”

Nàng nói xong, lại bẩm với Ô Phượng Quốc Vương:

“Nữ nhi đi chuyến này nếu có vong mạng, bất quá cũng chỉ chết một đứa con gái ngu ngốc, hành sự cẩu thả lại lỗ mãng mà thôi. Hạng người như vậy, sao có thể kế tục đại nghiệp?! Phụ vương nên vui mừng mới phải, Ô Phượng Quốc cũng nên vui mừng, nữ nhi nếu bình an trở về, thì nạn yêu ma của Ô Phượng Quốc vĩnh viễn được trừ diệt, nước ta sẽ không còn bị cát vàng xâm lấn cương vực. Mấy mươi năm sau, cả bách tính lẫn đất đai của Ô Phượng Quốc tất sẽ khuếch đại, phụ vương cũng có thể lấy làm tự hào khi tế cáo liệt tổ liệt tông.”

Ô Phượng Quốc Vương trầm t.ư hồi lâu, bèn thở dài một tiếng, cuối cùng cũng đồng ý.

Ô Phượng Công Chúa cất chân trên mặt cát vàng, bàn chân nàng lún trong cát. Đi liên tiếp vài bước như thế, bước nào cũng ngập trong cát, khiến nàng khó mà tiến bước.

Thanh Dương Tử nói: “Công chúa điện hạ có nghĩ ra được nên dùng thứ gì thay cho việc đi bộ chăng, lộ trình chúng ta phải đi còn rất dài.”

“Thứ thay cho việc đi bộ? Chim giấy? Ngựa trúc?” Ô Phượng Công Chúa hỏi.

“Đó là phù thuật, bần đạo không biết.” Thanh Dương Tử nói.

“Vậy thì cưỡi gió ngự khí?” Ô Phượng Công Chúa hỏi tiếp.

“Đấy là ngôn chú chi thuật, bần đạo cũng không biết.”

Ô Phượng Công Chúa không phải là không biết gì về người tu hành trong thiên hạ. Nàng hiểu rõ, những thuật mình vừa nói đấy chẳng phải là pháp thuật cao thâm gì, bất luận môn nào phái nào cũng nên có.

Thanh Dương Tử lẽ ra phải biết chứ. Ô Phượng Công Chúa nghi hoặc nhìn Thanh Dương Tử, chỉ thấy đôi mắt y trông về nơi xa xôi. Thế nhưng, đôi mắt sâu lắng của y tựa hồ đã phản chiếu cả thiên địa. Ở nơi sâu nhất của đôi con ngươi ấy, tựa hồ ẩn tàng một lực lượng thần bí vô tận...

第一卷:人间
“二十年红尘修本我,一朝得法练天魔”

一、国师
乌凤国国小地贫,人口稀少,虽说是一国,但是总面积不过是一城加周围的一些村落而已。多年来,又常有天灾妖患,尽管历代乌凤国的国王想将国家发展壮大,却总是无法做到。

天灾之后尚有法可治,妖患却无人能除。

直到十年前来了一个道士之后,妖患才遏止,最近几年更是消失了。

清阳道观就座落在乌凤国的国都城中,道宫并不大,外观之很是简单,然而进入观内之人都会觉得这道宫仿若另一天地,无穷无尽,藏着莫测浩瀚的神秘。如此道观非普通道人所能建,道观之中所蕴之道意足见建此观之人的心意修为。

“轰……”

天空之中乌云密布,惊雷阵阵,若是在以前乌凤国出现了这样的天气,人们一定会认为有妖怪要来了,一定会怕得闭门闭窗躲入地窖之中,但是现在则不会了,因为有国师清阳真人在。

“哗啦啦……”

倾盆大雨落下,落在道宫的瓦上,四溅化成雾,转眼之间汇成小溪奔流而下,在檐下形成一道道雨帘,冲击在地上发出滔滔声。

一个看上去很年轻的道人背着手缓缓的踱到屋檐下,静静的站立,凝视着那雨帘出神,许久之后,他突然慢慢的伸出手掌接着那自屋瓦上奔流下来的雨水,雨水落在他的手上,溅湿了衣袖,手缩回,掌心之中已经有了一团雨水。

他缓缓的将手掌合上,握紧,在握紧的那一刹那之间,掌心的指缝之中爆闪出一片水韵光华,光华映满了整个屋檐。

水韵光华之中出现了一位道装女子,道装女子身在在一片庞大的道宫之中,对着一盆清水说道:“师兄,师父渡劫失败了,大师兄受了重伤,几位师叔、师伯投了别派,师兄,如果你还活着,就回来吧,来见师父最后一面。”

清阳子手松开,水从他掌心之中滑落,滴在地上飞溅开来。

这个道装女子不是别人,正是他已经二十余年没有见过的小师妹融阳。

他想起二十年前,自己在几位师叔、师伯联名要师父逐自己出师门的那一幕,本来师父是要罚自己面壁思过百年。

可是几位师叔、师伯却一致认为不逐自己出师门,将给带天衍道派带来灭顶之灾,没想到二十年后,天衍道派竟是覆灭在即,当时那些口口声声为了师门永世道基的师叔、师伯居然一个个都投入了别的门派。

他们每一位都掌控着一道法基,当他们投入了别派,那么这法基必定被带走了,一个门派如果法意基础被带走了,那这个门派的实力就将大打折扣,甚至直接法基崩塌,门派里留下的弟子身上的法术也将一夜消失,灵力溃散。

当年几位师叔便是以这个理由要求逐清阳子出天衍道派的,因为当时清阳子在修行一门道法,让天衍派的灵力染上了污浊。

法不分正邪,道心有正邪。

他们认为清阳子所修的道法是邪魔之道,最终逐清阳子出天衍道派,一个人被逐出师门,那么他在师门之中所学的一切法术及身上的灵力都将消散。

清阳子深深的吸了一口被雨水湿润了的空气,将那悸动的心潮缓缓的压了下去。

前殿里走过来一个童子朝清阳子恭敬的说道:“观主,公主求见。”

清阳道宫虽然不大,却也分前殿后殿。

清阳子沉默了好久,像是没有听到童子的话,童子并没有说第二声,又过了一会儿,清阳子说道:“请公主过来吧。”

“是。”

童子今年不过十三岁,名叫乌凤兰石,是这乌凤国的人,父母在山中采药时遇了妖,死了。因为他的父母采药大多时候都是送到清阳宫中来,所以清阳子见过这个孩子,知道他父母死了便收他为童子。

乌凤国的人大多都以国名为姓,原本黑瘦的乌凤兰石在清阳宫中三年后,已经变的唇红齿白了,虽说样貌依稀还是当时的样貌,但是难得的是他的性情竟是不再总是怨怒,变得定稳了起来,而又因为经历过父母双亡的打击,更是从小随父母入山采药,定稳之中又有着如磐石盘的坚毅。

不一会儿,乌凤兰石便带了一个十七、八岁的少女过来,这少女身上穿着的衣服是乌凤国象征高贵的黑色,黑色之中又有一只只鸟儿图案,那些鸟儿姿态各异,毛色华丽,飞舞着,盘旋着,就像是百鸟朝凤。

这裙子就叫朝凤裙,少女的头上戴着是凤冠,耳朵上带着银色耳环,整个人看上去华贵无比,华贵之中又透着艳丽。

“公主殿下。”

“拜见观主。”

这乌凤国的公主在清阳子十年前来到乌凤国时还是十岁不到,那时的她一直缠着清阳子要学法术,天天来清阳观中,说要拜清阳子为师,随着年龄的增长,她也明白自己不可能拜清阳子为师的,因为乌凤国需要她来继承大统。

虽是如此,但是她仍然是隔三差五的就要到清阳观中来,说是要聆听清阳子的教诲,以求能够去躁、去娇,以求能够寻找到王、霸两种治国之道以外的治国方式。

“公主殿下,贫道欲进宫面见陛下。”还不等公主开口说什么,清阳子已经先说着了。

“哦?观主要见父王,好啊。”乌凤公主在外面自然是要维护着她公主的身份与形象,在清阳子面前说话却很随意,大概是因为她从小就经常来清阳宫中的原因吧。不过,她眼睛灵动的转了转之后,又继续说道:“观主这些年来,出观门都是少见的,今天怎么想进宫见父王?”

“贫道欲借陛下的一样宝物除去北面黄漠之中的蜃妖。”

“除妖?就是北面那个时常兴风沙而来的蜃妖吗?”

“正是。”

公主有些惊讶,说道:“您不是说这蜃妖在那茫茫大漠之中,寻之尚且不易,要除之更是万难吗?怎么突然之间想要去除了它?”

“公主不必担心,只需要陛下愿意借一样宝物于贫道,贫道必将杀之永绝乌凤国的妖患。”清阳子静静的说道,天空之中乌云密布,让整个天都变得阴暗起来,就连原来在乌凤公主心中清静无为的清阳子的声音都似变得锐利杀伐起来。

她在下雨时来,身上并没有半点水渍,因为她身上带着避水珠。

“宝物,什么宝物?”乌凤公主问道。

“王印。”

乌凤公主并没有惊讶,因为初来乌凤国的清阳就借过王印抵御当时想要夺王印的妖怪,她的心中一动,生出了个主意。

…………

乌凤国以北是一片茫茫黄漠,遍地都是黄沙。这片沙漠之中有一只蜃妖,这蜃妖变幻莫测,难以寻找,道行高深之人想要除之却难以找到,法力低微之人进入了沙漠往往便死于不知不觉之间。

茫茫的黄沙大漠之中,烈日之下,无边无际,远处与天相接之处,隐隐间似有烈焰腾腾。

一道灵光划过天空,落向远方。

这蜃妖深藏于大漠之中,他守护着一样灵宝,这灵宝会不断的吞噬着天地之间的灵气,所以这一片大地灵气全无,即使有法力高强之人找到了那蜃妖,也未必是他的对手。

那道灵光落在黄沙上,如水渍一般的韵开,两个人显化出来,正是清阳子与乌凤公主,清阳子一身玄紫色的道袍,头戴紫观,一根紫簪横插而过。袍袖宽大,将手全都笼罩着,衣袖的边缘在太阳之下隐隐可见暗色符文。

一阵风吹来,将他的衣袍吹得鼓起,然而若是朝他衣袖之中看去,会发现竟是难以看透,只看到一片混沌,仿佛那里不是衣袖,而是另一个乾坤天地。

旁边的人是乌凤公主,今天的她一身打扮又与昨天在道观时的不一样,不再穿着裙子,而是穿着王室的狩猎装,依然是乌凤国高贵的黑色,但是衣服却紧紧的裹在身上,勾勒出她的玲珑身段,全身上下,无一不昭示着她已经是一个长成了的少女,不再是女孩了。

她的腰上别着一把铭刻着乌凤图案的弯刀,轻灵的跟在清阳子的身边,看起来她的心情很好。

当清阳子说要借王印除去乌凤国北面大漠之中的蜃妖时,她便打定了主意一定要跟着来,所以当清阳子去向乌凤国国王借王印时,她便以此为条件,理由是王印是乌凤国的传承国宝,岂能无人监护。

而清阳子则说除妖凶险,蜃妖更是狡诈无比,那大漠是修行人心中凶地之一,他此去将会有一番恶斗,希望公主不要去。

公主殿下则是又说:“蜃妖乃是乌凤国最大患疾,如观主此去不能除之,我乌凤国以后又如何抵挡得了蜃妖的侵吞,早晚这整个乌凤国也将埋入黄沙之中。父王是一国之王,不可轻离,我身为女儿自当替父分忧。”

说罢又对乌凤国王说道:“女儿此去如若身死,不过死一行事草率鲁莽的笨女子而已,这样的人怎堪承大统,父王应庆幸,乌凤国也应庆幸,女儿若是平安归来,则乌凤国妖患永除,不再有黄沙侵吞乌凤国疆域,数十年后,乌凤国人口、国土必将扩大,父王祭告列祖列宗也可自豪了。”

这一代乌凤国王在沉默了许久之后,叹息了一声之后,最终同意了。

乌凤公主脚落在黄沙上,脚背都陷入其中,连走数步之后,步步陷入,难以前行。

清阳子说道:“公主殿下可想有代步之物,我们还要走上很长一段路程才行。”

“代步之物?纸鸟?竹马?”乌凤公主问道。

“那是符术,贫道并不会。”清阳子说道。

“那就是乘风御气?”乌凤公主继续问道。

“那是言咒之术,贫道也不会。”

乌凤公主并不是对天下的修行人一无所知,她知道,自己所说的这些并不是什么高深的法术,无论是何门何派都应有这样的法术。

清阳子不应该不会的,乌凤公主疑惑的看着清阳子,只见清阳子的双眼看着远空,然而其深邃眼眸似已将整个天地倒映下来,那瞳孔的深处仿佛蕴含着无尽的神秘。

Ta đăng ký truyện mới, cảm phiền các mod kiểm duyệt giúp ta nhé, tag @Đình Phong huynh nghen :xinloi:
 

Đình Phong

Thăng Tiên kiếp
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
12,76
Tu vi
1.816,52
Ta đăng ký truyện mới, cảm phiền các mod kiểm duyệt giúp ta nhé, tag @Đình Phong huynh nghen :xinloi:
Quyển 1: Nhân gian

"Hai mươi năm hồng trần tu bản ngã, sớm mai đắc pháp luyện thiên ma."

Chương 1: Quốc sư

Ô Phượng Quốc (quốc không viết hoa cũng được) đã nhỏ bé lại thiếu thốn đất đai, dân cư thưa thớt. Tuy nói đấy là một nước, song tổng diện tích bất quá chỉ bằng một tòa thành gộp với vài thôn làng xung quanh mà thôi. Đã nhiều năm nay, Ô Phượng Quốc thường xuyên phải hứng chịu thiên tai cùng với họa yêu ma, dẫu cho nhiều đời quốc vương vẫn mong biến Ô Phượng Quốc thành một đất nước lớn mạnh, nhưng rốt lại (rốt cuộc nghe thường hơn) vẫn không sao làm được.

Thiên tai hãy còn có cách trị, họa yêu quái lại không người có thể diệt trừ.

Cho đến mười năm trước, sau khi một vị đạo sỹ xuất hiện, tai kiếp yêu ma mới được ngăn chặn, những năm gần đây họa ấy đã gần như tiêu biến.

Thanh Dương Đạo Quán (quán) tọa lạc giữa thành đô của Ô Phượng Quốc. Đạo quán này không hề lớn, quan cảnh bên ngoài cũng rất đơn giản; tuy nhiên khi tiến vào bên trong, người ta sẽ có cảm giác tựa như nơi đây là một vùng thiên địa khác, vô cùng vô tận, ẩn tàng một lực lượng thần bí, mênh mông khôn lường. Một đạo quán như thế, không thể là thứ những đạo nhân bình thường có thể kiến tạo nên. Từ đạo ý chất chứa bên trong, đủ để thấy được tâm cảnh cùng tu vi của người xây dựng nên đạo quán này.

“Đùng...”

Mây đen giăng mắc kín thiên không, sấm rền từng trận. Trước kia, nếu như có hiện tượng thế này xuất hiện tại Ô Phượng Quốc, người ta nhất định sẽ cho rằng yêu quái lại sắp đến rồi, nhất định sẽ hãi hùng đóng cả cửa đi lẫn cửa sổ, rồi lẩn trốn xuống hầm. Nhưng bây giờ họ sẽ không như thế nữa, bởi lẽ, đã có Quốc sư - Thanh Dương Chân Nhân - ở nơi đây. (gạch nối dùng cho ý tương đồng, dấu gạch nối sau bỏ cũng được)

“Rào rào…”

Một trận mưa lớn như trút nước kéo đến, ập xuống mái ngói của đạo cung, nước bắn tung, tứ bề hóa sương vụ (sương mù, màn sương?). Trong chớp mắt, nước mưa đã hội thành một dòng suối nhỏ. Suối nhỏ chảy băng băng, dệt nên một bức rèm mưa dưới mái hiên, lại dội tiếp xuống đất từng đợt ào ào.

Một đạo nhân nôm còn trẻ tuổi đương chắp tay sau lưng tản bộ nhàn nhã đến dưới mái hiên. Y lặng yên đứng đấy, ánh mắt đọng lại trên màn mưa, xuất thần. Rất lâu sau, y bỗng đột ngột vươn tay ra, lòng bàn tay đón lấy nước mưa từ trên mái ngói tuôn xuống. Nước mưa rơi trên tay y, bắn ướt tay áo y. Khi thu tay về, giữa lòng bàn tay y đã có một khối cầu nước.

Y chậm rãi nắm tay lại, nắm cho kỳ chặt (nắm thật chặt). Chính trong khoảnh khắc y nắm chặt tay ấy, một vùng thủy quang đột ngột lóe sáng. Ánh sáng rực rỡ xuyên qua những khe hở trên nắm tay y, chiếu rọi khắp mái hiên.

Trong vùng ánh sáng rực rỡ của đạo thủy quang, lại xuất hiện một nữ tử thân vận đạo bào. Cả người nàng lẫn trong khoảng không gian mênh mông rộng lớn của đạo cung. Nàng soi vào một chậu nước trong, nói: “Sư huynh, sư phụ độ kiếp thất bại, đại sư huynh lại thọ trọng thương (bị chứ sao dùng thọ nhỉ), các vị sư thúc, sư bá đã đầu (vào) dưới trướng phái khác (đầu quân phái khác cũng được). Sư huynh, nếu huynh còn sống thì hãy trở lại, trở lại diện kiến sư phụ một lần cuối cùng.”

Thanh Dương Tử mở bàn tay, nước từ trong lòng bàn tay y tràn ra ngoài, rơi xuống đất bắn tung lên.

Nữ tử mặc đạo bào này chẳng phải ai xa lạ, mà chính là vị tiểu sư muội đã hai mươi mấy năm y chẳng gặp mặt: Dung Dương.

Y nhớ lại cảnh tượng hai mươi năm về trước, khi mấy vị sư thúc, sư bá liên thủ cùng yêu cầu sư phụ trục xuất mình khỏi sư môn.

Vốn dĩ, sư phụ chỉ định phạt y diện bích t.ư (suy nghĩ) quá trăm năm, song mấy vị sư thúc, sư bá kia lại nhất trí cho rằng, nếu không đuổi y ra khỏi sư môn, ắt sẽ đem đến tai kiếp diệt môn cho Thiên Diễn Đạo Phái. Chẳng ngờ hai mươi năm sau, khi Thiên Diễn Đạo Phái sắp gặp họa diệt vong, mấy vị sư thúc, sư bá đã luôn mạnh miệng nói sẽ vì sư môn vĩnh viễn trung kiên đó, bấy giờ lại từng người, từng người một đầu nhập môn phái khác.

Mỗi một người trong số bọn họ đều nắm giữ một đạo pháp cơ. Một khi họ đã đầu nhập vào phái khác, những pháp cơ này chắc chắn sẽ bị đem đi. Nếu căn cơ pháp ý của một môn phái bị đem đi mất, thực lực của môn phái ấy sẽ giảm sút nghiêm trọng, thậm chí ngay pháp cơ cũng sụp đổ hoàn toàn, pháp thuật của những đệ tử còn lưu lại trong môn phái cũng sẽ tiêu biến trong một đêm, linh lực loạn tán.

Năm ấy, các vị sư thúc đã vin vào lý do này mà yêu cầu trục xuất Thanh Dương Tử khỏi Thiên Diễn Đạo Phái, bởi khi ấy Thanh Dương Tử đương (đang) tu luyện một pháp môn khiến cho linh lực của Thiên Diễn Phái phải nhiễm ô.

Pháp, bất phân chính tà.

Đạo tâm, lại có chính tà.

Bọn họ cho rằng đạo pháp mà Thanh Dương Tử tu luyện là cái đạo của tà ma, cuối cùng đã trục xuất Thanh Dương Tử khỏi đạo phái. Một người nếu đã bị trục xuất khỏi sư môn, thì tất thảy những pháp thuật cùng với linh lực người đó học được tại sư môn đều sẽ tiêu tán.

Thanh Dương Tử hít một hơi khí đã bị nước mưa làm ẩm ướt, từ từ đè nén cơn sóng khiếp hãi đương trào dâng trong lòng.

Từ trong tiền điện, một đồng tử bước đến, hướng về phía Thanh Dương Tử cung kính nói: “Quán chủ, công chúa cầu kiến.”

Thanh Dương Đạo Cung tuy không lớn, nhưng cũng phân làm tiền điện và hậu điện.

Thanh Dương Tử yên lặng hồi lâu, dường như chẳng nghe thấy lời ấy của đồng tử. Đồng tử cũng chẳng nói thêm tiếng thứ hai.

Qua một hồi, Thanh Dương Tử đáp: “Mời công chúa đến đây.”

“Vâng.”

Đồng tử năm nay còn chưa quá mười ba tuổi, nó tên gọi Ô Phượng Lan Thạch, là người của Ô Phượng Quốc này. Phụ mẫu thằng bé đụng phải yêu quái trong lúc lên núi hái thuốc nên đều chết cả. Cũng bởi những lúc hái thuốc, họ thường hay chuyển chỗ thuốc hái được đến Thanh Dương Cung, thế nên Thanh Dương Tử có gặp qua đứa trẻ này; biết phụ mẫu nó đã chết, y bèn thu nhận nó làm đồng tử.

Người của Ô Phượng Quốc phần nhiều đều lấy tên nước làm họ. Cậu bé Ô Phượng Lan Thạch ấy ngày nào còn đen đúa gầy gò, sau khi vào Thanh Dương Cung được ba năm đã biến ra một đồng tử răng trắng môi hồng. Tuy nói tướng mạo của nó tựa hồ (dường như, tựa như) vẫn là tướng mạo khi trước, thế nhưng cái khó có được chính là tính tình của nó - giờ đây đã ổn định hơn, không như trước kia lúc nào cũng cáu kỉnh. Lại thêm, nó đã nếm trải sự đả kích của nỗi đau mất mát song thân, nên trong cái ổn định của nó còn có cả sự kiên nghị tựa như thạch bàn.

Không lâu sau, Ô Phượng Lan Thạch đã dẫn đến một thiếu nữ chừng mười bảy, mười tám tuổi. Y phục thiếu nữ này vận trên người mang sắc đen là biểu trưng cho sự cao quý ở Ô Phượng Quốc; trên nền đen lại có hoa văn chim chóc, mà t.ư thái của từng con như thế đều khác nhau, sắc lông hoa lệ, hoặc bay liệng, múa may, hoặc lượn vòng, tựa như bách điểu triều phượng.

Chiếc váy này gọi là Triều Phượng Quần, thứ thiếu nữ đương đội trên đầu chính là Phượng Quan, tai nàng đeo bông tai ánh bạc, cả người trông lộng lẫy, cao quý phi thường, mà trong cái cao quý ấy còn ẩn ước vẻ diễm lệ.

“Công chúa điện hạ.”

“Bái kiến Quán chủ.”

Mười năm trước, khi Thanh Dương Tử mới đến Ô Phượng Quốc, nàng công chúa này con chưa được mười tuổi. Ngày ấy, nàng cứ hay níu áo Thanh Dương Tử nằng nặc đòi học pháp thuật, ngày ngày đều đến Thanh Dương Quán, nói mình phải bái Thanh Dương Tử làm thầy. Lớn thêm vài tuổi, nàng cũng hiểu được bản thân mình không thể bái Thanh Dương Tử làm thầy, bởi đại nghiệp của Ô Phượng Quốc cần nàng kế tục.

Tuy là như thế, nàng vẫn thường hay đến Thanh Dương Quán, bảo rằng mình muốn nghe lời giáo huấn của Thanh Dương Tử, mong có thể bỏ đi tính nóng nảy, bỏ cả thói hay làm nũng, lại mong tìm được những pháp trị quốc ngoài hai đạo trị quốc là Vương đạo và Bá đạo.

“Công chúa điện hạ, bần đạo muốn tiến cung diện kiến bệ hạ.” Còn chưa đợi công chúa mở miệng nói gì, Thanh Dương đã lên tiếng trước.

“Ồ? Quán chủ muốn gặp phụ vương, được thôi.” Bề ngoài, Ô Phượng Công Chúa đương nhiên là muốn giữ gìn thân phận và hình tượng công chúa của nàng, song khi đến trước mặt Thanh Dương Tử nói chuyện, nàng lại rất đỗi tùy ý, đại khái là vì từ nhỏ đã hay đến Thanh Dương Cung. Nàng đảo đảo đôi con ngươi linh động, lại nói tiếp: “Mấy năm nay hiếm khi thấy Quán chủ rời khỏi đạo quán, hôm nay sao lại muốn tiến cung gặp phụ vương?”

“Bần đạo muốn mượn của bệ hạ một món bảo vật để trừ diệt Thận Yêu(*) ở mặt bắc hoàng mạc.”
(*) Thận: một giống hải quái trong thần thoại Trung Quốc, hình dạng tựa như hàu biển

“Trừ yêu? Chính là con Thận Yêu thường gây ra những trận gió cát ở mặt bắc đó sao?”

“Đúng vậy.”

Công chúa hơi kinh ngạc, nói: “Người chẳng phải đã nói con Thận Yêu này lẩn trong đại mạc mênh mông, tìm tung tích nó còn không dễ, hà huống (huống hồ) trừ diệt nó, lại càng thêm vô vàn khó khăn? Sao đột nhiên lại muốn đi trừ nó?”

“Công chúa bất tất (không cần) phải lo lắng. Chỉ cần bệ hạ chịu cho bần đạo mượn một món bảo vật, bần đạo tất sẽ giết được quái yêu, khiến chúng vĩnh viễn tuyệt tích tại Ô Phượng Quốc.” Thanh Dương Tử điềm tĩnh nói.

Trên bầu không, mây đen phủ kín, khiến cả trời đất u ám hẳn. Ngay cả vị Thanh Dương Tử vốn luôn thanh tĩnh vô vi trong lòng Ô Phượng Công Chúa, thanh âm giờ đây đã như biến thành một món lợi khí phảng phất t.ư vị của chết chóc.

Ô Phượng Công Chúa đến trong mưa, nhưng thân thể lại không lấm chút nước, bởi vì trên người nàng có mang theo Tị Thủy Châu.

“Bảo vật, bảo vật gì thế?” Ô Phượng Công Chúa hỏi.

“Vương ấn.”

Ô Phượng Công Chúa lại không hề kinh ngạc, bởi lần đầu đến Ô Phượng Quốc, Thanh Dương đã mượn qua vương ấn để ngăn chặn con quái yêu bấy giờ muốn đoạt vương ấn. Trong tâm vừa biến chuyển, Ô Phượng Công Chúa đã nảy ra một ý nghĩ...
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top