Ta lại không tán đồng quan điểm của lão ở những điểm sau, nói ra để tranh luận chứ không có chuyện chửi tục .
Nhân vật Thạch Mục được lão Vong xây dựng là kẻ ngay thẳng, có tình nghĩa chứ không âm hiểm như Hàn Lập . Có thể nói tính cách Thạch Mục tựa tựa như Quan Vũ chẳng hạn . Một người xuất thân thấp kém, phấn đấu từng bước đi lên, ra chiến trường hơn mười năm sống chết với tiểu đội của mình, tự nhiên bản thân mình và đồng đội bị làm tốt thí và chết hết cả đám chỉ còn lại một mình, nổi giận của một quân nhân nhìn đồng đội của mình chết vì chính sách bất minh của cấp trên, vì sự lừa đảo của kẻ lãnh đạo, trở lại không chém giết với gã họ Mạc kia đã là nhịn lắm rồi . Thạch Mục biết ở trong cuộc họp đó còn có thánh giai của Thanh Lan thánh địa thì không dễ gì bị gã họ Mạc ra tay xử ngay tại chổ (mà có xử thì TM cũng chưa chắc không thoát thân được), tại sao không chửi để hả giận ? Vạch trần âm mưu thí chốt của gã họ Mạc trước bao nhiêu tướng sỹ khác sẽ gieo vào lòng các tướng sỹ khác niềm nghi ngờ sau này khi gã họ Mạc ra lệnh vào những nơi nguy hiểm như vậy, cái này là đả kích danh dự và sự tín nhiệm (nếu có) của các tướng sỹ đối với họ Mạc .
Còn điều đh nói : "Nếu đã lao vào chất vấn thế này thì cuối cùng phải đạt được kết quả rất hậu cho bản thân mình chứ" thì ta lại càng không đồng ý hơn nữa . Chất vất để đạt được điều gì đó thì là vụ lợi cho bản thân mình chứ chẳng phải tiếng nói cho các tử sỹ, các đồng đội của mình nữa . Hành động nào cao cả hơn ? Lên tiếng bênh vực cho những kẻ thấp cổ, bé họng để chống lại cường quyền mà còn muốn lợi ích sau đó thì có khác nào những kẻ gian xảo, dùng cái chết của người khác để chiếm lợi về cho mình ? Miệng nói nhân nghĩa nhưng lòng đầy gươm đao ! Cái đáng yêu của TM ở chổ là không cần phần thưởng gì khác thì mới tỏ rõ lập trường bênh vực kẻ yếu chống lại gã họ Mạc kia (có thể là kế sách của cao tầng hay không thì không biết, mà cho dù là kế sách của cao tầng thì dùng gã họ Mạc mắng khéo hết cả đám cũng hay lắm thay). Thử nghĩ lúc đó gã họ Mạc nói hậu thưởng cho TM mà hắn nhận mới là đầu voi đuôi chuột .
Việc đổi lấy điểm cống hiến thì không trách TM được vì đó là công lao của hắn sau bao nhiêu năm, thứ mà hắn đã nắm chắc trong tay, và hắn cũng cần về Thanh Lan thánh địa đổi lấy công pháp tài liệu tu luyện . Phần thưởng đáng được có này không phải do gã họ Mạc ban thưởng nên chẳng có gì hổ thẹn mà không dùng nó .
+ Còn nói về sự ghi hận của một thánh giai ư ? Ngay cả hiện tại chiến lực của hắn cũng chẳng kém thánh giai bao nhiêu, không đánh thắng bỏ chạy thì không phải là vấn đề gì . Vậy có gì phải sợ sệt ?
+ Cái đám Thiên Vị kia có chướng mắt thì có sao ? dám và làm gì được TM sao ? với lại TM sau này còn cần làm đồng đội với những kẻ đó hay sao ? cần phải giao hảo với đám đó hay sao ?
+ Điểm thứ 3 này đh nói người ta sẽ chuẩn bị kỹ hơn khi muốn giở trò với TM thì ta đồng ý, nhưng thử hỏi tu vi của TM chỉ có sơ kỳ, dù có nghĩ nát óc thì cùng lắm chỉ cho hắn khoảng ngang hậu kỳ là cùng . Họ đâu có như mình đọc từng diễn biến của truyện mà biết TM còn có khả năng làm thịt thánh giai ? Cho nên điểm này TM cũng không cần phải lo ngại .
Đoạn kết luận : nếu lão Vong mà viết được như La Quán Trung thì thuộc hạng siêu đẳng để đời rồi . Và đương nhiên tình huống cũng khác nhau, Khổng Minh đối diện với cả một triều đình văn võ, biết bao nhiêu nhân vật tài ba chất vấn thì mới viết dài được vậy, trong khi trường hợp Vong Ngữ đặt TM vào đây chỉ là một chi quân đội, có vài kẻ lên tiếng thôi thì phải rồi . Vả lại Thạch Mục cũng đánh gãy hết tất cả các lập luận của vài tên kia đưa ra . Cũng khó để mà chê lão Vong vậy !
Xã hội thời nay, nhiều người ích kỷ, làm việc gì cũng suy nghĩ, tính toán thiệt hơn cho riêng bản thân mình quá nhiều đưa tới xã hội tiêu điều. Câu "lá lành đùm lá rách" mà tổ tiên mình thời xưa chắc bị vứt vô một xó hết rồi . Lão Vong xây dựng nhân vật ngày càng có tình, có nghĩa và "thấy chuyện bất bình, rút đao tương trợ" là quay lại với niềm tin, lòng nhân và tình người mà người Trung Quốc ngày xưa luôn tự hào cũng là một điều rất tốt .