Có thể đối với nhiều người Vong Ngữ viết chương này khá hay, nhưng mà thực sự theo suy nghĩ của tại hạ thì Thạch Mục lao vào trận đấu võ mồm này là vô cùng "ngu xuẩn, bồng bột", chỉ để thỏa mãn phần "con" của bản thân. Đó chỉ là ý kiến của tại hạ, đưa ra để mọi người có thể cùng thảo luận, nếu không đồng quan điểm mong mọi người cứ ném đá nhưng đừng chửi tục. Ta xin chứng minh luận điểm của mình như sau:
- Mục đích cách xử sự của Thạch Mục: Lao vào chất vấn Mạc Lân Vũ (nói rộng ra là cả đám Thánh giai cầm quyền Liên Minh) mà cuối cùng không đạt được kết quả gì; đừng bao giờ nghĩ rằng: "Mục làm thế này là vì lợi ích của những tử sĩ liên minh, những người mạo hiểm tính mạng để chiến đấu lại bị đưa làm tốt thí, càng không phải là để đảm bảo quyền lợi và tính mạng của những binh sĩ đang còn lại của liên minh". Nếu đã lao vào chất vấn thế này thì cuối cùng phải đạt được kết quả rất hậu cho bản thân mình chứ, đàng này khi Mạc lão nói sẽ ban thưởng thì lại nói không cần. Đấy là ý thứ nhất: Mục lao vào mà không định hình đc mình làm thế sẽ được những cái gì, chỉ được cái sướng miệng. Xong trận võ mồm thì Mục cũng chạy đi đổi cống hiến và về Thanh Lan thì nếu cứ im im mà làm cũng chả ảnh hưởng gì cơ mà.
- Những cái sẽ phải đánh đổi: Ta đã thấy Mục chả được gì mà còn mất đi những cái như sau:
+ Sự ghi hận của 1 Thánh giai- kẻ đã được miêu tả là ngoan độc, tàn nhẫn
+ Sự chướng mắt của các Thiên Vị đệ tử tham gia đánh cứ điểm 8+10 vì phủ nhận công lao của chúng nó
+ Lộ một phần chiến lực của bản thân khi khoe mẽ thành tích của mình, như vậy nếu ai muốn giở trò vs Mục sẽ có sự chuẩn bị kĩ lưỡng hơn.
+ Có một "vết nhơ" trong hồ sơ cá nhân: Giả sử rằng cao tầng liên minh sau này cần một người nắm giữ vị trí cao nào đó, Mục chắc chắn sẽ bị gạt khỏi ds đầu tiên vì đã có sự bất mãn với liên minh. Đừng bao giờ nghĩ rằng cao tầng liên minh là bọn thấu tình đạt lý, chúng nó về độ cáo già và bẩn bựa thì max của max. Như thế thì lần sau nếu tiếp tục phải ta chiến trường thì Mục nhà ta cũng sẽ chỉ là 1 đội trưởng dẫn đội luôn đứng mũi chịu sào mạo hiểm chiến đấu cho "mục tiêu cao cả vì hòa bình tinh vực" mà kẻ được lợi nhiều nhất vẫn và tầng lớp trưởng lão thôi.
Như vậy ta kết luận: Chửi không phải là 1 nước cờ sai nhưng kĩ thuật chửi và động cơ chửi của Mục là hoàn toàn trật lất. Nếu như Vong Ngữ viết chương này được như tình huống Khổng Minh đối đáp với các quan tướng của Đông Ngô thì có thể chương này là chương hay nhất truyện.
" Người ta sống thực dụng không hề xấu nhưng mà phải là thực dụng thông minh"
Mình phục mình thế, lại đoán trúng.Nhiều khả năng lão Lân dùng kế hoãn binh sau đó bàn mưu với mấy tên cao tầng úp sọt TM

% sai lầmMình phục mình thế, lại đoán trúng.
Dự đoán chương tiếp theo: nếu có đánh nhau thì sẽ xảy ra ở cảng . Mạc sai 3 thằng đệ ruột đều Thiên vị cỡ hậu kỳ bám theo để gây sự đánh nhau với TM, sau đó bắt tất cả lại buộc vào Mục tội danh: côn đồ-cậy có công không chấp hành luật cấm đánh nhau ở cảng. Xử tử hình để răn đe người khác. Đến đoạn đầu đài thì em la xuất hiện cứu dùng Trụy tiên đài đưa TM về tử linh giới>>tiếp theo nữa là con đường tu luyện của hạt táo ở tử linh giới![]()
))Thì thắng trận xong cũng phải cũng cố phòng thủ, sắp xếp nhân sự chứ. Mà quan trọng là phải bảo vệ được sự phản công của ma tộc mới tính là thắng lợi, cả đống công việc. Đâu phải chém giết xong là thắng.Chiến lượt chớp nhoáng, chỉ mấy canh giờ toàn quân mồi nhử bị diệt. Về lý trận số 8 và 10 cũng phải nhanh như thế mới giành được thắng lợi, cớ gì 4 tháng sau cả bọn còn đứng chém gió và luận công huân nhỉ?



Sau một chương mà các đậu hũ toàn cho ra những bình luận dài cả chương. đọc mỏi cả mắt
Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản