Luận Truyện Huyền Giới Chi Môn - Vong Ngữ - Lầu 2: Thanh Lan Thánh Đồ

Bạn thấy tốc độ ra chương của bản dịch hiện tại như thế nào?

  • Bạn đói thuốc, thời gian ra chương quá chậm :dead:

  • Có cũng được, không cũng không sao :bansung:

  • Tốc độ hiện tại ok rồi :giatminh:


Results are only viewable after voting.
Status
Not open for further replies.

No.1.laptop

Phàm Nhân
Ngọc
-178,36
Tu vi
0,00
giờ mục đã có thể chính diện đỡ đòn của thánh giai rồi lên không việc gì phải sợ tên mạc trưởng lão này, nhảy vào thôi.dù sao đây cũng là liên minh chứ không phải là của mình lão khống chế, một tay che trời. ba đại thánh địa chắc cũng là dạng vừa liên minh vừa đấu đá âm thầm. trong số mấy tên đệ tử làm mồi nhử thể nào chả có vài tên con ông cháu cha.
đòi phần thưởng thôi:27::27::27::27:
sao là vài thằng phải là toàn bộ số lặt cỏ đi dạo mát cứ điểm 8+10 chứ lị
 

manhhaixda

Phàm Nhân
Ngọc
11,27
Tu vi
0,00
Có thể đối với nhiều người Vong Ngữ viết chương này khá hay, nhưng mà thực sự theo suy nghĩ của tại hạ thì Thạch Mục lao vào trận đấu võ mồm này là vô cùng "ngu xuẩn, bồng bột", chỉ để thỏa mãn phần "con" của bản thân. Đó chỉ là ý kiến của tại hạ, đưa ra để mọi người có thể cùng thảo luận, nếu không đồng quan điểm mong mọi người cứ ném đá nhưng đừng chửi tục. Ta xin chứng minh luận điểm của mình như sau:
- Mục đích cách xử sự của Thạch Mục: Lao vào chất vấn Mạc Lân Vũ (nói rộng ra là cả đám Thánh giai cầm quyền Liên Minh) mà cuối cùng không đạt được kết quả gì; đừng bao giờ nghĩ rằng: "Mục làm thế này là vì lợi ích của những tử sĩ liên minh, những người mạo hiểm tính mạng để chiến đấu lại bị đưa làm tốt thí, càng không phải là để đảm bảo quyền lợi và tính mạng của những binh sĩ đang còn lại của liên minh". Nếu đã lao vào chất vấn thế này thì cuối cùng phải đạt được kết quả rất hậu cho bản thân mình chứ, đàng này khi Mạc lão nói sẽ ban thưởng thì lại nói không cần. Đấy là ý thứ nhất: Mục lao vào mà không định hình đc mình làm thế sẽ được những cái gì, chỉ được cái sướng miệng. Xong trận võ mồm thì Mục cũng chạy đi đổi cống hiến và về Thanh Lan thì nếu cứ im im mà làm cũng chả ảnh hưởng gì cơ mà.
- Những cái sẽ phải đánh đổi: Ta đã thấy Mục chả được gì mà còn mất đi những cái như sau:
+ Sự ghi hận của 1 Thánh giai- kẻ đã được miêu tả là ngoan độc, tàn nhẫn
+ Sự chướng mắt của các Thiên Vị đệ tử tham gia đánh cứ điểm 8+10 vì phủ nhận công lao của chúng nó
+ Lộ một phần chiến lực của bản thân khi khoe mẽ thành tích của mình, như vậy nếu ai muốn giở trò vs Mục sẽ có sự chuẩn bị kĩ lưỡng hơn.
+ Có một "vết nhơ" trong hồ sơ cá nhân: Giả sử rằng cao tầng liên minh sau này cần một người nắm giữ vị trí cao nào đó, Mục chắc chắn sẽ bị gạt khỏi ds đầu tiên vì đã có sự bất mãn với liên minh. Đừng bao giờ nghĩ rằng cao tầng liên minh là bọn thấu tình đạt lý, chúng nó về độ cáo già và bẩn bựa thì max của max. Như thế thì lần sau nếu tiếp tục phải ta chiến trường thì Mục nhà ta cũng sẽ chỉ là 1 đội trưởng dẫn đội luôn đứng mũi chịu sào mạo hiểm chiến đấu cho "mục tiêu cao cả vì hòa bình tinh vực" mà kẻ được lợi nhiều nhất vẫn và tầng lớp trưởng lão thôi.
Như vậy ta kết luận: Chửi không phải là 1 nước cờ sai nhưng kĩ thuật chửi và động cơ chửi của Mục là hoàn toàn trật lất. Nếu như Vong Ngữ viết chương này được như tình huống Khổng Minh đối đáp với các quan tướng của Đông Ngô thì có thể chương này là chương hay nhất truyện.
" Người ta sống thực dụng không hề xấu nhưng mà phải là thực dụng thông minh"
 

chaobeyeu1010

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Có thể đối với nhiều người Vong Ngữ viết chương này khá hay, nhưng mà thực sự theo suy nghĩ của tại hạ thì Thạch Mục lao vào trận đấu võ mồm này là vô cùng "ngu xuẩn, bồng bột", chỉ để thỏa mãn phần "con" của bản thân. Đó chỉ là ý kiến của tại hạ, đưa ra để mọi người có thể cùng thảo luận, nếu không đồng quan điểm mong mọi người cứ ném đá nhưng đừng chửi tục. Ta xin chứng minh luận điểm của mình như sau:
- Mục đích cách xử sự của Thạch Mục: Lao vào chất vấn Mạc Lân Vũ (nói rộng ra là cả đám Thánh giai cầm quyền Liên Minh) mà cuối cùng không đạt được kết quả gì; đừng bao giờ nghĩ rằng: "Mục làm thế này là vì lợi ích của những tử sĩ liên minh, những người mạo hiểm tính mạng để chiến đấu lại bị đưa làm tốt thí, càng không phải là để đảm bảo quyền lợi và tính mạng của những binh sĩ đang còn lại của liên minh". Nếu đã lao vào chất vấn thế này thì cuối cùng phải đạt được kết quả rất hậu cho bản thân mình chứ, đàng này khi Mạc lão nói sẽ ban thưởng thì lại nói không cần. Đấy là ý thứ nhất: Mục lao vào mà không định hình đc mình làm thế sẽ được những cái gì, chỉ được cái sướng miệng. Xong trận võ mồm thì Mục cũng chạy đi đổi cống hiến và về Thanh Lan thì nếu cứ im im mà làm cũng chả ảnh hưởng gì cơ mà.
- Những cái sẽ phải đánh đổi: Ta đã thấy Mục chả được gì mà còn mất đi những cái như sau:
+ Sự ghi hận của 1 Thánh giai- kẻ đã được miêu tả là ngoan độc, tàn nhẫn
+ Sự chướng mắt của các Thiên Vị đệ tử tham gia đánh cứ điểm 8+10 vì phủ nhận công lao của chúng nó
+ Lộ một phần chiến lực của bản thân khi khoe mẽ thành tích của mình, như vậy nếu ai muốn giở trò vs Mục sẽ có sự chuẩn bị kĩ lưỡng hơn.
+ Có một "vết nhơ" trong hồ sơ cá nhân: Giả sử rằng cao tầng liên minh sau này cần một người nắm giữ vị trí cao nào đó, Mục chắc chắn sẽ bị gạt khỏi ds đầu tiên vì đã có sự bất mãn với liên minh. Đừng bao giờ nghĩ rằng cao tầng liên minh là bọn thấu tình đạt lý, chúng nó về độ cáo già và bẩn bựa thì max của max. Như thế thì lần sau nếu tiếp tục phải ta chiến trường thì Mục nhà ta cũng sẽ chỉ là 1 đội trưởng dẫn đội luôn đứng mũi chịu sào mạo hiểm chiến đấu cho "mục tiêu cao cả vì hòa bình tinh vực" mà kẻ được lợi nhiều nhất vẫn và tầng lớp trưởng lão thôi.
Như vậy ta kết luận: Chửi không phải là 1 nước cờ sai nhưng kĩ thuật chửi và động cơ chửi của Mục là hoàn toàn trật lất. Nếu như Vong Ngữ viết chương này được như tình huống Khổng Minh đối đáp với các quan tướng của Đông Ngô thì có thể chương này là chương hay nhất truyện.
" Người ta sống thực dụng không hề xấu nhưng mà phải là thực dụng thông minh"
Giải thích cho hành động này có ở những chương đầu rồi ! Về cách đặt tên nhân vật của vong ngữ " THẠCH MỤC " "LIỄU MINH" "HÀN LẬP "
 

deeps

Phàm Nhân
Ngọc
-123,39
Tu vi
0,00
Có thể đối với nhiều người Vong Ngữ viết chương này khá hay, nhưng mà thực sự theo suy nghĩ của tại hạ thì Thạch Mục lao vào trận đấu võ mồm này là vô cùng "ngu xuẩn, bồng bột", chỉ để thỏa mãn phần "con" của bản thân. Đó chỉ là ý kiến của tại hạ, đưa ra để mọi người có thể cùng thảo luận, nếu không đồng quan điểm mong mọi người cứ ném đá nhưng đừng chửi tục. Ta xin chứng minh luận điểm của mình như sau:
- Mục đích cách xử sự của Thạch Mục: Lao vào chất vấn Mạc Lân Vũ (nói rộng ra là cả đám Thánh giai cầm quyền Liên Minh) mà cuối cùng không đạt được kết quả gì; đừng bao giờ nghĩ rằng: "Mục làm thế này là vì lợi ích của những tử sĩ liên minh, những người mạo hiểm tính mạng để chiến đấu lại bị đưa làm tốt thí, càng không phải là để đảm bảo quyền lợi và tính mạng của những binh sĩ đang còn lại của liên minh". Nếu đã lao vào chất vấn thế này thì cuối cùng phải đạt được kết quả rất hậu cho bản thân mình chứ, đàng này khi Mạc lão nói sẽ ban thưởng thì lại nói không cần. Đấy là ý thứ nhất: Mục lao vào mà không định hình đc mình làm thế sẽ được những cái gì, chỉ được cái sướng miệng. Xong trận võ mồm thì Mục cũng chạy đi đổi cống hiến và về Thanh Lan thì nếu cứ im im mà làm cũng chả ảnh hưởng gì cơ mà.
- Những cái sẽ phải đánh đổi: Ta đã thấy Mục chả được gì mà còn mất đi những cái như sau:
+ Sự ghi hận của 1 Thánh giai- kẻ đã được miêu tả là ngoan độc, tàn nhẫn
+ Sự chướng mắt của các Thiên Vị đệ tử tham gia đánh cứ điểm 8+10 vì phủ nhận công lao của chúng nó
+ Lộ một phần chiến lực của bản thân khi khoe mẽ thành tích của mình, như vậy nếu ai muốn giở trò vs Mục sẽ có sự chuẩn bị kĩ lưỡng hơn.
+ Có một "vết nhơ" trong hồ sơ cá nhân: Giả sử rằng cao tầng liên minh sau này cần một người nắm giữ vị trí cao nào đó, Mục chắc chắn sẽ bị gạt khỏi ds đầu tiên vì đã có sự bất mãn với liên minh. Đừng bao giờ nghĩ rằng cao tầng liên minh là bọn thấu tình đạt lý, chúng nó về độ cáo già và bẩn bựa thì max của max. Như thế thì lần sau nếu tiếp tục phải ta chiến trường thì Mục nhà ta cũng sẽ chỉ là 1 đội trưởng dẫn đội luôn đứng mũi chịu sào mạo hiểm chiến đấu cho "mục tiêu cao cả vì hòa bình tinh vực" mà kẻ được lợi nhiều nhất vẫn và tầng lớp trưởng lão thôi.
Như vậy ta kết luận: Chửi không phải là 1 nước cờ sai nhưng kĩ thuật chửi và động cơ chửi của Mục là hoàn toàn trật lất. Nếu như Vong Ngữ viết chương này được như tình huống Khổng Minh đối đáp với các quan tướng của Đông Ngô thì có thể chương này là chương hay nhất truyện.
" Người ta sống thực dụng không hề xấu nhưng mà phải là thực dụng thông minh"
Rất chuẩn. Cảm giác VN đang muốn xây dựng hình tượng cho Mục. Để đọc giả ko có cảm giác vụ lợi của nhân vật 9. Mục sẽ là người chính trực, thoát khỏi cái bóng của thằng anh cả Hà Lập. Nhưng ko kết phần đối đáp lắm, Vẫn thik những cuộc đối thoại trong PNTT hơn. Suy nghĩ sâu sắc hơn...
 

TửVongĐạiĐế

Phàm Nhân
Ngọc
512,40
Tu vi
0,00
Có thể đối với nhiều người Vong Ngữ viết chương này khá hay, nhưng mà thực sự theo suy nghĩ của tại hạ thì Thạch Mục lao vào trận đấu võ mồm này là vô cùng "ngu xuẩn, bồng bột", chỉ để thỏa mãn phần "con" của bản thân. Đó chỉ là ý kiến của tại hạ, đưa ra để mọi người có thể cùng thảo luận, nếu không đồng quan điểm mong mọi người cứ ném đá nhưng đừng chửi tục. Ta xin chứng minh luận điểm của mình như sau:
- Mục đích cách xử sự của Thạch Mục: Lao vào chất vấn Mạc Lân Vũ (nói rộng ra là cả đám Thánh giai cầm quyền Liên Minh) mà cuối cùng không đạt được kết quả gì; đừng bao giờ nghĩ rằng: "Mục làm thế này là vì lợi ích của những tử sĩ liên minh, những người mạo hiểm tính mạng để chiến đấu lại bị đưa làm tốt thí, càng không phải là để đảm bảo quyền lợi và tính mạng của những binh sĩ đang còn lại của liên minh". Nếu đã lao vào chất vấn thế này thì cuối cùng phải đạt được kết quả rất hậu cho bản thân mình chứ, đàng này khi Mạc lão nói sẽ ban thưởng thì lại nói không cần. Đấy là ý thứ nhất: Mục lao vào mà không định hình đc mình làm thế sẽ được những cái gì, chỉ được cái sướng miệng. Xong trận võ mồm thì Mục cũng chạy đi đổi cống hiến và về Thanh Lan thì nếu cứ im im mà làm cũng chả ảnh hưởng gì cơ mà.
- Những cái sẽ phải đánh đổi: Ta đã thấy Mục chả được gì mà còn mất đi những cái như sau:
+ Sự ghi hận của 1 Thánh giai- kẻ đã được miêu tả là ngoan độc, tàn nhẫn
+ Sự chướng mắt của các Thiên Vị đệ tử tham gia đánh cứ điểm 8+10 vì phủ nhận công lao của chúng nó
+ Lộ một phần chiến lực của bản thân khi khoe mẽ thành tích của mình, như vậy nếu ai muốn giở trò vs Mục sẽ có sự chuẩn bị kĩ lưỡng hơn.
+ Có một "vết nhơ" trong hồ sơ cá nhân: Giả sử rằng cao tầng liên minh sau này cần một người nắm giữ vị trí cao nào đó, Mục chắc chắn sẽ bị gạt khỏi ds đầu tiên vì đã có sự bất mãn với liên minh. Đừng bao giờ nghĩ rằng cao tầng liên minh là bọn thấu tình đạt lý, chúng nó về độ cáo già và bẩn bựa thì max của max. Như thế thì lần sau nếu tiếp tục phải ta chiến trường thì Mục nhà ta cũng sẽ chỉ là 1 đội trưởng dẫn đội luôn đứng mũi chịu sào mạo hiểm chiến đấu cho "mục tiêu cao cả vì hòa bình tinh vực" mà kẻ được lợi nhiều nhất vẫn và tầng lớp trưởng lão thôi.
Như vậy ta kết luận: Chửi không phải là 1 nước cờ sai nhưng kĩ thuật chửi và động cơ chửi của Mục là hoàn toàn trật lất. Nếu như Vong Ngữ viết chương này được như tình huống Khổng Minh đối đáp với các quan tướng của Đông Ngô thì có thể chương này là chương hay nhất truyện.
" Người ta sống thực dụng không hề xấu nhưng mà phải là thực dụng thông minh"
Cái này nhiễm Hàn lập nặng rùi này..TM kog xây dựng tính cách như HL..:)))..mà nó sợ j..mũi chịu sào lãi Mặc Lytrantong :d..vs lai xong nhiem vu nay thì về qtam bịn liêm minh làm gi..đủ huyền linh điểm là phủi mông đi ngay :d
 

ĐoànThiênThổ

Phàm Nhân
Ngọc
1,61
Tu vi
0,00
Có thể đối với nhiều người Vong Ngữ viết chương này khá hay, nhưng mà thực sự theo suy nghĩ của tại hạ thì Thạch Mục lao vào trận đấu võ mồm này là vô cùng "ngu xuẩn, bồng bột", chỉ để thỏa mãn phần "con" của bản thân. Đó chỉ là ý kiến của tại hạ, đưa ra để mọi người có thể cùng thảo luận, nếu không đồng quan điểm mong mọi người cứ ném đá nhưng đừng chửi tục. Ta xin chứng minh luận điểm của mình như sau:
- Mục đích cách xử sự của Thạch Mục: Lao vào chất vấn Mạc Lân Vũ (nói rộng ra là cả đám Thánh giai cầm quyền Liên Minh) mà cuối cùng không đạt được kết quả gì; đừng bao giờ nghĩ rằng: "Mục làm thế này là vì lợi ích của những tử sĩ liên minh, những người mạo hiểm tính mạng để chiến đấu lại bị đưa làm tốt thí, càng không phải là để đảm bảo quyền lợi và tính mạng của những binh sĩ đang còn lại của liên minh". Nếu đã lao vào chất vấn thế này thì cuối cùng phải đạt được kết quả rất hậu cho bản thân mình chứ, đàng này khi Mạc lão nói sẽ ban thưởng thì lại nói không cần. Đấy là ý thứ nhất: Mục lao vào mà không định hình đc mình làm thế sẽ được những cái gì, chỉ được cái sướng miệng. Xong trận võ mồm thì Mục cũng chạy đi đổi cống hiến và về Thanh Lan thì nếu cứ im im mà làm cũng chả ảnh hưởng gì cơ mà.
- Những cái sẽ phải đánh đổi: Ta đã thấy Mục chả được gì mà còn mất đi những cái như sau:
+ Sự ghi hận của 1 Thánh giai- kẻ đã được miêu tả là ngoan độc, tàn nhẫn
+ Sự chướng mắt của các Thiên Vị đệ tử tham gia đánh cứ điểm 8+10 vì phủ nhận công lao của chúng nó
+ Lộ một phần chiến lực của bản thân khi khoe mẽ thành tích của mình, như vậy nếu ai muốn giở trò vs Mục sẽ có sự chuẩn bị kĩ lưỡng hơn.
+ Có một "vết nhơ" trong hồ sơ cá nhân: Giả sử rằng cao tầng liên minh sau này cần một người nắm giữ vị trí cao nào đó, Mục chắc chắn sẽ bị gạt khỏi ds đầu tiên vì đã có sự bất mãn với liên minh. Đừng bao giờ nghĩ rằng cao tầng liên minh là bọn thấu tình đạt lý, chúng nó về độ cáo già và bẩn bựa thì max của max. Như thế thì lần sau nếu tiếp tục phải ta chiến trường thì Mục nhà ta cũng sẽ chỉ là 1 đội trưởng dẫn đội luôn đứng mũi chịu sào mạo hiểm chiến đấu cho "mục tiêu cao cả vì hòa bình tinh vực" mà kẻ được lợi nhiều nhất vẫn và tầng lớp trưởng lão thôi.
Như vậy ta kết luận: Chửi không phải là 1 nước cờ sai nhưng kĩ thuật chửi và động cơ chửi của Mục là hoàn toàn trật lất. Nếu như Vong Ngữ viết chương này được như tình huống Khổng Minh đối đáp với các quan tướng của Đông Ngô thì có thể chương này là chương hay nhất truyện.
" Người ta sống thực dụng không hề xấu nhưng mà phải là thực dụng thông minh"
Ta đồng ý với lão về việc làm như thế này của tm là ngu xuẩn, là tìm đường chết đấy là lão suy nghĩ cho bước phát ttriển của nhân vật.
Nhưng tm đã ở chiến trg 12 năm, ngoài thải nhi và mẫu thân của hắn ra thì những thủ hạ còn lại là những ng tiếp súc với hắn nhiều nhất tuy không như tay chân nhưng có tc với nhau là k thể tránh khỏi. Vậy mà chỉ 1 lần làm nv mà bị chết 1 cách k minh bạch nếu hắn k điứng ra đòi 1 chút ccông lý cho anh em thì mới thật đáng thất vọng. Dù sao ta vẫn thấy chương này cực hay để làm nổi lên tính cách của nv vb viết chương này rất hợp ý ta.
Dự đoán chương sau: tm sẽ trên dk trở về sẽ bị chặn cướp, ám toán. Khả năng là truyền tống có vấn đề khiến hắn k thể trở về ttm đk mà fải đi bán mmuối.
 

asuconm

Phàm Nhân
Ngọc
19,86
Tu vi
0,00
Có thể đối với nhiều người Vong Ngữ viết chương này khá hay, nhưng mà thực sự theo suy nghĩ của tại hạ thì Thạch Mục lao vào trận đấu võ mồm này là vô cùng "ngu xuẩn, bồng bột", chỉ để thỏa mãn phần "con" của bản thân. Đó chỉ là ý kiến của tại hạ, đưa ra để mọi người có thể cùng thảo luận, nếu không đồng quan điểm mong mọi người cứ ném đá nhưng đừng chửi tục. Ta xin chứng minh luận điểm của mình như sau:
- Mục đích cách xử sự của Thạch Mục: Lao vào chất vấn Mạc Lân Vũ (nói rộng ra là cả đám Thánh giai cầm quyền Liên Minh) mà cuối cùng không đạt được kết quả gì; đừng bao giờ nghĩ rằng: "Mục làm thế này là vì lợi ích của những tử sĩ liên minh, những người mạo hiểm tính mạng để chiến đấu lại bị đưa làm tốt thí, càng không phải là để đảm bảo quyền lợi và tính mạng của những binh sĩ đang còn lại của liên minh". Nếu đã lao vào chất vấn thế này thì cuối cùng phải đạt được kết quả rất hậu cho bản thân mình chứ, đàng này khi Mạc lão nói sẽ ban thưởng thì lại nói không cần. Đấy là ý thứ nhất: Mục lao vào mà không định hình đc mình làm thế sẽ được những cái gì, chỉ được cái sướng miệng. Xong trận võ mồm thì Mục cũng chạy đi đổi cống hiến và về Thanh Lan thì nếu cứ im im mà làm cũng chả ảnh hưởng gì cơ mà.
- Những cái sẽ phải đánh đổi: Ta đã thấy Mục chả được gì mà còn mất đi những cái như sau:
+ Sự ghi hận của 1 Thánh giai- kẻ đã được miêu tả là ngoan độc, tàn nhẫn
+ Sự chướng mắt của các Thiên Vị đệ tử tham gia đánh cứ điểm 8+10 vì phủ nhận công lao của chúng nó
+ Lộ một phần chiến lực của bản thân khi khoe mẽ thành tích của mình, như vậy nếu ai muốn giở trò vs Mục sẽ có sự chuẩn bị kĩ lưỡng hơn.
+ Có một "vết nhơ" trong hồ sơ cá nhân: Giả sử rằng cao tầng liên minh sau này cần một người nắm giữ vị trí cao nào đó, Mục chắc chắn sẽ bị gạt khỏi ds đầu tiên vì đã có sự bất mãn với liên minh. Đừng bao giờ nghĩ rằng cao tầng liên minh là bọn thấu tình đạt lý, chúng nó về độ cáo già và bẩn bựa thì max của max. Như thế thì lần sau nếu tiếp tục phải ta chiến trường thì Mục nhà ta cũng sẽ chỉ là 1 đội trưởng dẫn đội luôn đứng mũi chịu sào mạo hiểm chiến đấu cho "mục tiêu cao cả vì hòa bình tinh vực" mà kẻ được lợi nhiều nhất vẫn và tầng lớp trưởng lão thôi.
Như vậy ta kết luận: Chửi không phải là 1 nước cờ sai nhưng kĩ thuật chửi và động cơ chửi của Mục là hoàn toàn trật lất. Nếu như Vong Ngữ viết chương này được như tình huống Khổng Minh đối đáp với các quan tướng của Đông Ngô thì có thể chương này là chương hay nhất truyện.
" Người ta sống thực dụng không hề xấu nhưng mà phải là thực dụng thông minh"

Hoàn toàn tán đồng với ý kiến của bạn này.

p/s: không liên quan nhưng sao mỗi lần đọc tới tên nick manhhaixda thì trong đầu mình lại đọc là Hải mát xa :D.
 

Manh Phu

Phàm Nhân
Ngọc
3.534,14
Tu vi
0,00
Heheh. Ta thì thấy chương này hay.

Ở HGCM. VN làm được cái rất hay là xây dựng nhân vật rất ổn. Từ đầu truyện tới giờ ko thấy Mục giở trò mạnh hiếp yếu, đánh thằng yếu xong cướp đồ của nó. Mà chỉ đánh mấy thằng đồng cấp mà nếu có thù với nhau mới lấy đồ của tụi nó. 2 thằng của Ly Trần và Trục Vân lúc die rồi ảnh cũng chỉ lấy ma Hồn chứ ko lấy nhẫn trữ vât.

Mục khác xa so với 2 thằng anh. Ở truyện này Mục tình nghĩa hơn, cứng rắn hơn, nhưng cực kỳ tình cảm. Like mạnh cho VN.

Thôi bàn đến chương sau. Mục giờ đã có hơn 10 vạn Huyền Linh Điểm. Y chỉ cần về được Thanh lan là sẽ có được công pháp từ tầng 4 tới tầng 6. Dự là tầng 4 2 vạn điểm, tầng 5 3 vạn, tầng 6 4 vạn.
Luyện max tầng 3, tiểu thành tầng 4 vì Thiên Thú huyết mạch đã có từ Hùng Đồ.

Ta dự 1 chút về Tiểu Cửu Chuyển Huyền Công. Phần Đầu của tiểu cửu chuyển là dành cho người ko có huyết thông luyện từng bộ phận. Các tầng về sau CCHC sẽ chỉ Mục cách hấp thu tinh huyết của các loại Thiên Thú để Âm Dương nhị lực lan tỏa toàn thân và biến toàn thân thành Kim Cương như chân chính CCHC. Nói chung Tiểu CCHC và CCHC tuy xuất phát khác nhau. Nhưng cùng 1 đích. Tiểu CCHC là cách giúp cho nhân vật đi từ từ lên max level.
 
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top