Có thể đối với nhiều người Vong Ngữ viết chương này khá hay, nhưng mà thực sự theo suy nghĩ của tại hạ thì Thạch Mục lao vào trận đấu võ mồm này là vô cùng "ngu xuẩn, bồng bột", chỉ để thỏa mãn phần "con" của bản thân. Đó chỉ là ý kiến của tại hạ, đưa ra để mọi người có thể cùng thảo luận, nếu không đồng quan điểm mong mọi người cứ ném đá nhưng đừng chửi tục. Ta xin chứng minh luận điểm của mình như sau:
- Mục đích cách xử sự của Thạch Mục: Lao vào chất vấn Mạc Lân Vũ (nói rộng ra là cả đám Thánh giai cầm quyền Liên Minh) mà cuối cùng không đạt được kết quả gì; đừng bao giờ nghĩ rằng: "Mục làm thế này là vì lợi ích của những tử sĩ liên minh, những người mạo hiểm tính mạng để chiến đấu lại bị đưa làm tốt thí, càng không phải là để đảm bảo quyền lợi và tính mạng của những binh sĩ đang còn lại của liên minh". Nếu đã lao vào chất vấn thế này thì cuối cùng phải đạt được kết quả rất hậu cho bản thân mình chứ, đàng này khi Mạc lão nói sẽ ban thưởng thì lại nói không cần. Đấy là ý thứ nhất: Mục lao vào mà không định hình đc mình làm thế sẽ được những cái gì, chỉ được cái sướng miệng. Xong trận võ mồm thì Mục cũng chạy đi đổi cống hiến và về Thanh Lan thì nếu cứ im im mà làm cũng chả ảnh hưởng gì cơ mà.
- Những cái sẽ phải đánh đổi: Ta đã thấy Mục chả được gì mà còn mất đi những cái như sau:
+ Sự ghi hận của 1 Thánh giai- kẻ đã được miêu tả là ngoan độc, tàn nhẫn
+ Sự chướng mắt của các Thiên Vị đệ tử tham gia đánh cứ điểm 8+10 vì phủ nhận công lao của chúng nó
+ Lộ một phần chiến lực của bản thân khi khoe mẽ thành tích của mình, như vậy nếu ai muốn giở trò vs Mục sẽ có sự chuẩn bị kĩ lưỡng hơn.
+ Có một "vết nhơ" trong hồ sơ cá nhân: Giả sử rằng cao tầng liên minh sau này cần một người nắm giữ vị trí cao nào đó, Mục chắc chắn sẽ bị gạt khỏi ds đầu tiên vì đã có sự bất mãn với liên minh. Đừng bao giờ nghĩ rằng cao tầng liên minh là bọn thấu tình đạt lý, chúng nó về độ cáo già và bẩn bựa thì max của max. Như thế thì lần sau nếu tiếp tục phải ta chiến trường thì Mục nhà ta cũng sẽ chỉ là 1 đội trưởng dẫn đội luôn đứng mũi chịu sào mạo hiểm chiến đấu cho "mục tiêu cao cả vì hòa bình tinh vực" mà kẻ được lợi nhiều nhất vẫn và tầng lớp trưởng lão thôi.
Như vậy ta kết luận: Chửi không phải là 1 nước cờ sai nhưng kĩ thuật chửi và động cơ chửi của Mục là hoàn toàn trật lất. Nếu như Vong Ngữ viết chương này được như tình huống Khổng Minh đối đáp với các quan tướng của Đông Ngô thì có thể chương này là chương hay nhất truyện.
" Người ta sống thực dụng không hề xấu nhưng mà phải là thực dụng thông minh"