Tv Cốc

deeno12701

Phàm Nhân
Ngọc
-64,06
Tu vi
0,00
Chị cưới rồi, chẳng báo gì cho N cả, v mà từng có lúc N nghĩ mình rất thân, mình có mối liên hệ rất sâu và bền. N buồn lắm.
05/11/17
 

deeno12701

Phàm Nhân
Ngọc
-64,06
Tu vi
0,00
Muốn bên người, người lại luôn hướng về ai. Vậy thì người đi đi, đến bên kia hãy thật vui, cười thật nhiều, thật mạnh khỏe và hạnh phúc nữa. Nếu không thì phải biết tự mua áo ấm về đông, thuốc khi đau ốm, kẹo ngọt khi cô đơn. Vì tôi chả quan tâm nữa đâu. Mệt rồi, tới giới hạn rồi.
15/12/15
_Tv_
 
Last edited:

deeno12701

Phàm Nhân
Ngọc
-64,06
Tu vi
0,00
Năm đó, sau khi thất bại bởi tình yêu, hắn bỏ tất cả lại sau lưng, gia nhập “” bước chân lên con đường chinh phục bản thân mà hắn chôn sâu nhiều năm trước.

Mỗi nơi đến là một khoảng trời mới, một kí ức mới mẻ, những trải nghiệm và con người chân thật đưa hắn bước ra khỏi thế giới hình ảnh, đi xa hơn những dòng bút đem lại.

Những tưởng những chuyến đi, những con người sẽ làm hắn quên đi được nỗi đau trong lòng nhưng không. Nỗi đau vẫn còn đó, những cảm xúc chỉ mới như ngày hôm qua.

Ở những nơi mới, hắn vẫn không quên được con người cũ, những bức thư vẫn được gửi đều về 1 địa chỉ, nhưng dòng chữ bên trong chỉ có sự chia sẻ về cảm xúc thiên nhiên, với những con người và sự vật nơi hắn đến, chẳng còn lại thứ gọi là “tình yêu” bên trong nữa.

“Lần nay anh đặt chân tới một bộ lạc hoang vu trong Amazon, con người ở đây thiếu rất nhiều, nhưng họ rất yêu đời. Một ngày đi làm chỉ đủ miếng ăn, cái uống, trẻ con người già đều phải làm. Ban ngày anh cũng hỗ trợ họ một chút, chiều tối thì dạy chữ cho đám trẻ ở đây, chúng nó rất hào hứng biết cái mới nhưng cũng chẳng cuốn hút bằng việc kiếm ăn cho ngày mai. Khi quen dần người ở đây, anh học được vài câu đơn giản của họ nữa nè. Siêu nhân không =]]]. Khi quen thân hơn chút, anh đề nghị được đi săn cùng họ. Ban đầu thì họ ngập ngừng vì sợ nguy hiểm, nhưng năn nỉ mãi cuối cùng cũng được đi theo. Dân đây họ giỏi lắm, trèo đèo vượt suối cả ngày mà vẫn đi băng băng, may mà anh cũng không phải dạng vừa đâu chứ không thì chắc phải lăn về bản luôn. Ban ngày họ sẽ kiểm tra những cái bẫy cũ, nếu may mắn thì sẽ không cần đi săn thêm, chỉ cần đặt them bẫy ở chỗ mới và lấy chiến lợi phẩm về thôi, còn không thì sẽ phải vượt qua những nơi mới, tìm những con thú hoặc tới nguồn nước bắt cá. Anh học được cách đặt bẫy nè (Siêu nhân chưa =]])ban đầu thì còn cùi mía, nhưng dần rồi thì trở nên vi tính hơn hẳn, mấy người này cũng hâm mộ quá trời luôn (biết sao giờ, ẹp zai mà còn tài lanh nữa thì chịu thôi =]]). Ở đây yên bình lắm, đêm về gió mát tong teo, phải xông một loại khói cỏ để đuổi côn trùng hoặc tránh bị quái vật cắn. Anh có thể nhìn lên trời, ngắm sao, trăng, mây gió thỏa thích (chắc kiếm sách thiên văn học luôn cho thành thần quá =]]). Anh chụp nhiều ảnh lắm, đẹp lắm, từ con người con vật cho đến cảnh vật nhưng anh ứ gửi cho em đâu, gửi lại sợ em k quên được anh thì tội người ta =]]. Đợt rồi anh bẫy được con chim đẹp nhắm, anh gửi kèm với thư này cho em một cọng lông của nó ha (chắc chắn là đẹp hơn lông anh á =]]). Ở đây cũng lâu rồi, cũng sắp đi rồi, thời gian tới anh muốn đi xa hơn, đến những nơi khắc nhiệt hơn, thời gian cũng lâu hơn nên chắc k có thường xuyên spam được cho em. Nhớ lời anh dặn hể.”
 

deeno12701

Phàm Nhân
Ngọc
-64,06
Tu vi
0,00
Mỗi sáng thức dậy, theo thói quen, vơ lấy cái đt để nhắn cho ngta tin nhắn ngày mới, chúc dặn dò đi lại cẩn thận, công việc suôn sẻ. Nhưng lại chợt nhớ mình có là gì của em.
Khi đi trên những con đường quen thuộc, bất giác nhận ra sao mình lại đi vào đây, sao mình lại dừng ở quán này, ngồi đây bên chiếc ghế trống và kêu những món quen thuộc. Và những lúc mua sắm, lại bốc bốc chọn chọn những món nhỏ nhỏ dễ thương, những màu sắc sặc sỡ rồi lại nhận ra, mình tìm mấy thứ này để làm gì.
Những phút thẫn thờ, vơ lấy đt nhắn vội vài dòng nhắc người uống nước, đừng quá tập trung mà căng thẳng hay thư giãn chuẩn bị cơm cho ngon, trưa ngủ cho ngoan. Thế rồi lại kềm lòng và tự nhủ mình có là gì.
Nhớ, những nỗi nhớ vô cùng, những hình ảnh, âm thanh cứ luôn vang vọng bên tai trong đầu làm ta không thể tập trung vào gì được. Nhưng không thể nhắn, không thể hỏi.
_Tv_
 

deeno12701

Phàm Nhân
Ngọc
-64,06
Tu vi
0,00
Tâm tình như lặn vào sương mù, đầu óc chơi vơi nỗi vô định. Tôi k làm được như Người, có thể chia tình cảm cho nhiều người. Người tự tôn, Người muốn họ thay đổi để thành người mà Người mong muốn nhưng mầm cây chỉ có thể sống khi có cả nước và mặt trời.
_Tv_
 

deeno12701

Phàm Nhân
Ngọc
-64,06
Tu vi
0,00
Lâu rồi tôi mới lại tự sự, k phải vì tôi k cod chuyện nói, vì tôi dạo này rất bận. Hôm nay tôi nhận đc tin Người "Người bảo tôi đừng tìm quá khứ, đừng nhắc lại, để khi thích hợp người sẽ kể."
Có lẽ tôi k làm đc, tôi vẫn tìm, vẫn bới móc mớ tàn tích kia để kiếm chút thông tin. Chẳng phải vì tôi tò mò hay so sánh với quá khứ, tại vì tôi sợ. Và tôi không muốn bị động mặc giớ mưa bão bùng. Tôi k muốn khi bị bỏ lại mà lòng mang hỗn độn, tôi k muốn bị Người quay lưng mà không chút chuẩn bị. Tính tôi thế, luôn muốn lường trước mọi kết thúc xấu nhất hay những nỗi đau đớn sẽ phải chịu để tránh bị sốc tránh việc gục ngã trong mắt bất cứ ai.
Tôi muốn bản thân ít nhất có đc quyền đau trong sự cho phép hay việc bản thân sụp đổ có thời gian. Vì cuộc sống này tôi k dành cho mình tôi. Tôi k muốn người thân phải buồn phiền, bạn bè bị đồng hóa cảm xúc.
Ít nhất khi nhận kết quả tôi có thể mỉm cười vì tôi đã làm hết sức rồi.
Còn Người, liệu có thể gối đầu lên tay tôi mỗi đêm hay không thì hãy để thời gian trả lời. Vì hiện tại, với những nỗi đau Người đem lại, lòng tin của tôi vẫn không hoàn toàn mở. Bởi vì tôi vẫn là tôi, tôi chẳng đc như ai và sẽ k làm một ai khác.
_Đêm-tv-16/05/18_
 

deeno12701

Phàm Nhân
Ngọc
-64,06
Tu vi
0,00
Dù sao thì cám ơn Người, tgian qua Người cho tôi k chỉ đau khổ mà còn cả hạnh phúc. Tgian tới sẽ là thử thách, tôi sẽ cố gắng, và không hi vọng chỉ mình tôi vun đắp.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top