[ĐK Dịch] Vĩnh Hằng Chi Tâm - Khoái Xan Điếm

Quần Đùi Hoa

Luyện Khí Hậu Kỳ
Ngọc
467,87
Tu vi
57,50
Cả bữa tiệc nói là chúc mừng cho Trần Vũ, nhưng nhân vật chính thật sự ngược lại là Trần Dĩnh Nhi.

Trên bữa tiệc.

Trong lời nói của một đám cao tầng trong gia tộc đối với Trần Dĩnh Nhi tràn đầy ý sùng kính và lấy lòng.

Cô nàng Trần Dĩnh Nhi kia cũng không phải dạng người khiêm tốn gì, thường xuyên đối xử với đường ca (anh họ) như Trần Vũ với giọng điệu "thuyết giáo".

Tượng đất còn có ba phần nóng giận.

Trần Vũ không phải tượng đất, càng không người lòng dạ rộng lớn gì, đối với loại người lấy oán trả ơn này, nội tâm tự nhiên có chút không vui.

"Đến đây nào Trần Vũ! Ngươi là nhân vật chính của bữa tiệc này! Chúc mừng Trần gia ta lại thêm một người có chỗ đứng trong tông môn..."

Gia chủ Trần Thiên Uy là một lão hồ ly, thấy tình hình không ổn liền dẫn đầu mời rượu, giảm bớt xấu hổ cho Trần Vũ.

...

Đêm đã rất khuya.

Trần Vũ cùng cha mẹ trở lại tiểu viện của mình.

"Vũ nhi, những việc trong bữa tiệc tối nay, ngươi đừng để bụng. Dĩnh Nhi thân có trung phẩm linh thể, bái trưởng lão tông môn làm môn hạ, tương lai tiền đồ vô lượng. Đám trưởng lão bọn họ tâng bốc nàng, bá phụ ngươi cưng chiều nàng thì cũng là chuyện bình thường."

Mẫu thân Liễu Nhạn khuyên nhủ.

"Quả thật là chuyện bình thường."

Trần Vũ cười khổ một tiếng. Sau tiệc rượu, hắn ngược lại không thật sự để trong lòng. Dù sao, Trần Dĩnh Nhi coi như là cũng là đường muội (em gái họ) của hắn.

Nói đến lòng người dễ thay đổi, nhân tình ấm lạnh, Trần Vũ đã thấy quá nhiều trong tông môn rồi.

Chẳng qua là hôm nay Trần Vũ trở về gia tộc, một loại tình cảm muốn đem nơi này trở thành "nhà" lại để cho hắn phải nhận lấy một sự thật tương phản nhất định.

Ngay lúc này.

Trần Vũ mười lăm tuổi, rốt cuộc đã hiểu rõ.

Cho dù là trong tông môn, trong gia tộc, hay là thế giới bên ngoài, đạo lý kẻ mạnh làm vua đều giống nhau cả.

"Ngươi hiểu được những điều này là tốt rồi. Hy vọng ngươi cùng Dĩnh Nhi có thể chung sống hòa thuận..."

Trần Thiên Đức mỉm cười.

...

Trở lại phòng mình.

Trần Vũ yên tĩnh một lúc lâu bèn như thường lệ vận chuyển "Vân Sát Tâm Pháp", nội tức rong ruổi khắp nơi trong kinh mạch.

Tâm pháp tu hành, chú trọng tích lũy qua ngày tháng.

Mỗi ngày tu hành một hai canh giờ là đủ, nhiều quá cũng không lợi.

Hai canh giờ sau.

Trần Vũ vận chuyển "Vân Sát Tâm Pháp" nhiều lần, không khỏi thở dài một hơi.

Trong phương diện nội tức tâm pháp, tiến triển của hắn ngược lại chậm hơn bình thường, so ra kém xa với biểu hiện kinh diễm trong lĩnh vực thể thuật.

Có thể tưởng tượng.

Những thiên tài như Trần Dĩnh Nhi và Lạc Phong, ở phương diện hiệu suất cùng tiến độ tu luyện nội tức tâm pháp khẳng định hơn xa Trần Vũ.

Trần Vũ không khỏi nhớ tới đánh giá của lão giả mặt đỏ đối với bản thân.

Lúc ấy, vị lão giả mặt đỏ của tông môn đối với chính mình một mặt tán thưởng không ngớt, một mặt lại tiếc hận khôn nguôi.

"Không bằng, thử xem tu luyện《Đồng Tượng Công 》."

Trần Vũ nhớ tới lão giả mặt đỏ đề cử cái môn công pháp thiên môn (bàng môn tà đạo) kia. (Nay sẽ dịch là bàng môn cho hợp nghĩa)

Trong《Đồng Tượng Công 》, bởi vì không có phương pháp Thông Mạch nên lúc trước bị Trần Vũ tạm thời vứt qua một bên.

Lúc này đây, Trần Vũ lần nữa lật xem 《Đồng Tượng Công 》, đọc xem miêu tả ghi trên đó.

Sau khi xem kỹ, Trần Vũ không khỏi có vài tia kinh hỉ.

Đầu tiên,《Đồng Tượng Công 》 với t.ư cách là một môn công pháp Luyện Thể cổ xưa, chuyên môn tu hành nhằm vào lĩnh vực "Thể thuật", điểm này ngược lại rất phù hợp thiên phú của hắn.

Theo đó uy lực và hiệu quả của《Đồng Tượng Công 》quả thật không tệ, có thể tăng cường thể chất và lực lượng trên phạm vi lớn, nhất là phòng ngự!

Tu luyện《Đồng Tượng Công 》tới đại thành, cả người như tượng đồng, đao thương bất nhập, lực lớn vô cùng.

Trang trước của《Đồng Tượng Công 》, chia làm ba cảnh giới là”Đồng Bì” (Da đồng), “Đồng Cân” (Gân đồng), “Đồng Cốt”, vừa vặn tươngứng với Đoán Thể Kỳ, Thông Mạch Kỳ và Luyện Tạng Kỳ.

Dựa trên miêu tả.

Nếu Trần Vũ có thể tu luyện tới cảnh giới "Đồng Bì", cơ bản là có thể bỏ qua công kích của Đoán Thể Kỳ, kể cả những chặt chém bình thường của đao kiếm.

Nếu như tu luyện tới cảnh giới "Đồng Cân", có thể ngạnh kháng công kích cảnh giới Thông Mạch Kỳ, thậm chí chỉ bằng một thân khí lực cường đại là có thể tung hoành cả cấp Thông Mạch Kỳ như một hung thú hình người.

Nếu bàn về độ mạnh mẽ, cái 《Đồng Tượng Công 》này tự nhiên không có nhiều chỗ để bắt bẻ đâu.

Hơn hết, với t.ư cách là công pháp bàng môn thì nó đối với thể chất và nghị lực, có yêu cầu rất cao. Thậm chí thời gian lúc tu luyện cùng độ khó còn hơn xa những môn công pháp như 《 Vân Sát Quyền 》.

"Ồ! Pháp môn Luyện Thể độc nhất... 《Đồng Tượng Chú Thể Pháp》?"

Con mắt Trần Vũ sáng ngời vì trong 《Đồng Tượng Công 》hắnđã tìm được phương pháp chuyên môn Luyện Thể.

"Đồng Tượng Chú Thể Pháp" là thông qua các loại động tác tứ chi của rất nhiều bộ phận trên cơ thể, đối với cơ thể tiến hành rèn luyện và kích thích.

Những động tác này bao gồm hơn mười loại phương thức như nhu (cong), niết, chiết (cong), ngoặt (khom), gõ, uốn (uốn éo)…

Nó nhằm vào từng vị trí rất nhỏ của cơ thể, kể cả tất cả cơ bắp lớn nhỏ, cốt cách toàn thân và các đốt ngón tay, huyệt vị.

Xem hết giới thiệu của cuốn đồ văn kia, Trần Vũ đã được mở rộng tầm mắt, đối với thân thể đã có thêm nhận thức mới.

Hắn chưa hề nghĩ tới, thân thể lại có nhiều cơ bắp, cốt cách, các đốt ngón tay, cùng với vô số huyệt vị kinh mạch như vậy.

"Quyển 《Đồng Tượng Công 》này rõ ràng làđem cơ thể người giống như đi 'Luyện thiết' (rèn sắt), đem từng vị trí lớn nhỏ của toàn thân tiến hành trăm ngàn lần rèn luyện và kích thích, cuối cùng rèn luyện ra một bộ 'Tượng đồng chi thân' sống sờ sờ."

Trần Vũ đại khái hiểu được nguyên lý.

E rằng rằng người bình thường rõ ràng không chịu được loại phương thức tu hành này, chỉ là do loại đau đớn này không phải người bình thường có thể chịu đựng được.

Ở trong đó, có chút mượn nhờ hoàn cảnh bên ngoài, ví dụ như bếp lò, đóng băng, thác nước, sóng lớn các loại..., để rèn luyện thân thể, điều này đủ để dọa lui nhiều người.

Người bình thường, cho dù ngươi có đầy đủ nghị lực và sự nhẫn nại nhưng cách thành công vẫn còn rất xa xôi.

Bởi vì trong pháp môn đoán thể này có một ít động tác có độ khó cao, đối với yêu cầu thể chất thập phần hà khắc; thể chất người bình thường muốn đạt được yêu cầu nhỏ trong những động tác đó có khả năng cần đến mười ngày nửa tháng.

-“Hô ~”

Trần Vũ thở dài một hơi, rốt cục hiểu rõ tại sao lúc lấy ra quyển bí tịch này trên bề mặt lại có một tầng cát bụi.

Thế nhưng độ khó của môn võ học này không hề hù ngã hắn.

Ngay trong đêm đó, Trần Vũ liền bắt đầu tu luyện "Đồng Tượng Đoán Thể Pháp".

Trong phòng.

Từng loạt động tác cẩn thận tỉ mỉ, hoặc những động tác khoa trương có độ khó cao đều xuất hiện trên người Trần Vũ.

Có những động tác Đoán Thể, cần đối với những vị trí mấu chốt của cơ thể tiến hành gõ, thậm chí tiến hành những động tác có độ khó cao như vặn vẹo hay uốn cong.

Nhưng mà.

Những động tác này, đều không làm khó được Trần Vũ.

Thể chất của Trần Vũ đã không thể cân nhắc theo lẽ thường, muốn khom thì khom, muốn cong thì cong.

Một ít động tác Luyện Thể như “gõ” đối với hắn thì là chuyện nhỏ; có thể là do thể chất đặc thù, một chút đau khổ kia trong quá trình rèn luyện lại thấp hơn nhiều so với tưởng tượng.

Nếu như nói, người bình thường chỉ có thể đem những động tác Luyện Thể này miễn cưỡng làm được bốn năm phần thì Trần Vũ thậm chí có thể phát huy ra mười hai phần hiệu quả vượt qua yêu cầu của đoán thể pháp.

Đương nhiên chỉ với một đêm còn chưa đủ để hắn tu luyện xong môn "Đồng Tượng Đoán Thế Pháp" phức tạp này.

Vào đêm nay, Trần Vũ chủ yếu nhằm vào hai tay.

Sáng sớm ngày thứ hai.

Trần Vũ nâng hai tay lên, chỉ thấy trên bề da của mình nổi lên một vầng sáng màu vàng nhạt óng ánh có cảm giác cứng rắn như sắt thép.

"Nhanh vậy ư?"

Bản thân Trần Vũ cũng có chút kinh ngạc.

Vỏn vẹn cả đêm, hai cánh tay của hắn đã có một ít đặc thù của cảnh giới "Đồng Bì".

Xem chừng một chút công kích quyền cước của Đoán Thể sơ kỳ lúc này đánh trên hai tay của Trần Vũ sẽ như đá lên vách tường vậy.

Tiến độ《Đồng Tượng Công 》 nhanh như vậy làm cho Trần Vũ khá là kinh hỉ và hưng phấn.

Hắn suy nghĩ kỹ lại, có thể là do thể chất của mình sau khi dung hợp với trái tim thần bí, cơ thể đã đạt đến một đẳng cấp khác.

Cảnh giới "Đồng Bì", đối với thể chất hiện tại của Trần Vũ coi như vẫn còn chút “điệu thấp”.

Đương nhiên, thể chất cường đại của Trần Vũ, khả năng khôi phục biến thái, hoàn thành được những động tác Luyện Thể có độ khó cao kia cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng.

Những ngày tiếp theo.

Trần Vũ dứt khoát chuyên tâm tu hành 《 Đồng Tượng Công 》, mỗi ngày ngoại trừ cốđịnh vận chuyển nội tức và nghỉ ngơi chút ít thì phần lớn thời gian đều tiến hành Đoán Thể.

Thoáng chớp mắt thì đã trôi qua ba bốn ngày.

Toàn thân Trần Vũ từ trên xuống dưới đều đã trải qua rèn luyện của "Đồng Tượng Đoán Thế Pháp".

Dựa theo tiến triển của người bình thường, ít thì mấy tháng, nhiều thì một năm hay nửa năm, mới có thể đem toàn thân rèn luyện một lần, mà hiệu quả tuyệt đối là kém xa Trần Vũ.

Đêm khuya.

Trần Vũ chỉ mặc một cái quần cộc, lộ ra làn da màu vàng óng ánh như đồng.

-“Hô ~”

Hắn vận chuyển 《Đồng Tượng Công 》, da thịt toàn thân hiện ra một vầng sáng màu vàng nhạt với phương thức kinh người bành trướng ra một vòng, giống như một bộ tượng bằng đồng.

"Cái này là 'Đồng Bì Chi Thân' sao?"

Vẻ mặt Trần Vũ ngạc nhiên, thuận tay lấy ra một thanh đao bình thường.

“Đinh!”

Với lực đạo Đoán Thể Kỳ bình thường, lưỡi đao xẹt qua trên làn da nơi cánh tay một cái, lại truyền đến một tiếng giòn vang, hắn ta bình yên vô sự.

"Ha ha, ta tối thiểu xem như 'Đồng Bì sơ thành' rồi."

Trần Vũ nhếch miệng cười to.

Tôi luyện ở cảnh giới "Đồng Bì" vẫn là lớp da thịt ở ngoài; tiếp theo là "Đồng Cân" thì chính là cơ bắp – một tầng càng sâu hơn; cuối cùng là "Đồng cốt", lại là rèn luyện sâu tận xương tủy.

Hiện tại, "Đồng Bì chi thân" của Trần Vũ ít nhất đã là sơ thành.

Bởi vì thể chất của Trần Vũ đủ mạnh, gia tăng lực lượng thì chỉ có một chút. Gia tăng nhiều nhất là phòng ngự của thân thể!

...

Sáng sớm hôm sau, Trần Vũ đã tìm được phụ thân Trần Thiên Đức.

"Phụ thân, ta đang tu hành một loại công pháp Luyện Thể, cần mua một ít dược liệu để phối hợp tôi thể."

Trần Vũ mở miệng nói.

Tu hành《Đồng Tượng Công 》 không chỉ dựa vào bản thân mà còn cần mượn nhờ tài nguyên bên ngoài.

Trong đó, Tôi Thể Dược Dịch là một loại phương thức phụ trợ ngoại lực. Các phương thuốc liên quan, từ thấp đến cao trong《Đồng Tượng Công 》có giới thiệu vài loại.

"A?"

Trần phụ nhận lấy hai phương thuốc tôi thể.

Hai phương thuốc tôi thể này vẫn là một loại phương thuốc có chút thấp kém trong《Đồng Tượng Công 》.

Phương thuốc có hiệu quả kém nhất gọi là "Phương thuốc bình dân", chỉ cần dùng vàng bạc trong thế tục là có thể mua được những dược liệu trân quý trong đó.

Một phương thuốc khác thì cần phối hợp với một ít linh tài quý hiếm, có thể cần đến Nguyên Thạch để mua sắm.

"Phương thuốc thứ nhất thì không có vấn đề. Còn phương thuốc thứ hai thì có thể cần chút Nguyên Thạch, để ta xin đại bá của ngươi một chút. Bây giờ ngươi đã đột phá Thông Mạch, gia tộc nên cung cấp ngươi chút ít tài nguyên rồi."

Trần phụ gật nhẹ đầu, cầm lấy phương thuốc rồi rời đi.

Mà Trần Vũ thì tiếp tục dựa vào ưu thế về thể chất khổ tu 《Đồng Tượng Công 》.

Ba ngày sau đó.

《Đồng Tượng Công của》Trần Vũ lại thuận lợi đạt tới "Đồng Bì tiểu thành"!

【Đồng Bì tiểu thành 】: lực phòng ngự của Trần Vũ lần nữa tăng nhiều, lực lượng cũng được tăng phúc nhất định.

Đạt tới cảnh giới này, đoán chừng công kích dưới Thông Mạch đối với Trần Vũ thì như gãi ngứa mà thôi.

Lúc này.

Trần Vũ cảm thấy Đoán Thể Pháp của mình nếu chỉ dựa vào tự mình rèn luyện thì tốc độ đã bắt đầu chậm lại.

May mà lúc này, Trần phụ đã thu thập đủ tài liệu cần thiết cho Tôi Thể Dược Dịch.

Nhưng điều làm cho Trần Vũ thất vọng chính là dược liệu Trần phụ mang đến chỉ là dược liệu của "Phương thuốc bình dân", là loại có thể dùng vàng bạc bình thường liền dễ dàng mua được.

Dựa theo miêu tả trong《Đồng Tượng Công 》, hiệu quả của loại phương thuốc này là kém cỏi nhất.

"Vũ nhi, tạm thời chỉ thu thập được tài liệu của phương thuốc thứ nhất. Còn phương thuốc thứ hai, bởi vì cần chút Nguyên Thạch, đại bá của ngươi nói tài vụ trong gia tộc khá eo hẹp nên muốn cân nhắc một hai."Trần phụ nói với vẻ mặt xấu hổ.

Ông vốn nghĩ rằng, bây giờ Trần Vũ đã đột phá Thông Mạch, gia tộc cũng nên cho chút tài nguyên bồi dưỡng mới phải.

Thế nhưng lại bị gia chủ Trần Thiên Uy cự tuyệt.

Lý do là sau khi Trần Dĩnh Nhi hồi tông, có thể phải đột phá lên "Luyện Tạng Kỳ", tài nguyên khổng lồ trong gia tộc cơ hồ toàn bộ đặt trên người nàng rồi.
Đây @Diên Vĩ lĩnh hàng đi nào :056:19 làm sau nhé:086:
:9: Mơn huynh nhiều, để muội biên rồi đăng, huynh cứ thong thả.
 

canonk

Phàm Nhân
Ngọc
51,00
Tu vi
0,00
Đây @Diên Vĩ lĩnh hàng đi nào :056:19 làm sau nhé:086:
Yeah, có hàng để đọc rồi :hottien:. Ta chờ mòn mỏi chương 18 lâu lắm rồi a :chaothua:. Mà sao vẫn là Lạc Phong thế hả :69:.

Lão @canonk dịch tiếp không, nếu tiếp thì lão nhận chương 24 nhé:haha:
Cũng được, mà trong tuần thì ta ko dám hứa đâu lão, đến tối mới rảnh được tí thôi :80:.
p/s: Dịch truyện ngó bộ cũng vui nhỉ :004::54:.
 
Yeah, có hàng để đọc rồi :hottien:. Ta chờ mòn mỏi chương 18 lâu lắm rồi a :chaothua:. Mà sao vẫn là Lạc Phong thế hả :69:.


Cũng được, mà trong tuần thì ta ko dám hứa đâu lão, đến tối mới rảnh được tí thôi :80:.
p/s: Dịch truyện ngó bộ cũng vui nhỉ :004::54:.
quên sửa hề hề :xinloi: mà lão có thể ngâm thoải mái tới cuối tuần a không ai hối lão cả :hottien:
 

canonk

Phàm Nhân
Ngọc
51,00
Tu vi
0,00
À... ừ,,, thì mà là... tại hạ sợ vô tuần ko có thời gian làm nên lúc nãy đánh liều làm luôn chương 24, hi vọng ko có lỗi gì nhiều quá :tienui:.

## Chương 24: Bạo Vũ Lê Hoa Châm
### Quyển 1: Vân Nhạc Môn

Trong tầm mắt.

Bạch phát lão giả (lão giả tóc trắng) đứng ngạo nghễ ở trung tâm khí lưu, cuồng phong gào rú xung quanh. Khí tức siêu việt Thông Mạch Kỳ tỏa ra chấn nhiếp Hồng Hồ Tam Sát.

Luyện Tạng Kỳ không hổ là cao hơn Thông Mạch Kỳ một cấp độ.

Bạch phát lão giả cách không một chưởng đánh bay lão đại Hồng Hồ Tam Sát.

"Đối mặt một chưởng của lão hủ mà có thể toàn thân trở ra, xem ra tu vi của ngươi đã gần tới Luyện Tạng Kỳ, hỏa hầu "Thôi Tâm Chưởng" cũng đã đạt đến đỉnh phong rồi."

Trên mặt bạch phát lão giả thoáng hiện một tia ngưng trọng.

Khoảnh khắc giao phong vừa rồi, hắn không chỉ cảm giác được nội tức đại sát thâm hậu, mà còn cảm thấy đối phương có kinh nghiệm đối phó với thủ đoạn của Luyện Tạng Kỳ.

Chỉ sợ, thực lực của hắn so với Luyện Tạng Kỳ cũng không kém nhiều lắm.

"Sở Lệ Phi! Ta khuyên ngươi sớm thúc thủ chịu trói đi. Võ sư phó là Luyện Tạng Kỳ cao thủ ta mời đến, còn có các cao thủ ở đây nữa, ngươi hôm nay có chạy đằng trời."

Thành chủ Sở Phong Vân lạnh giọng trách mắng.

Nghe vậy, mọi người trong trận đều sững sờ.

Thành chủ Sở Phong Vân vậy mà lại gọi ra rõ ràng danh tự của đại sát. Cho tới nay bọn hắn vẫn không biết tính danh chính thức của Hồng Hồ Tam Sát.

Mà càng có ý vị sâu xa chính là, đại sát này cũng họ Sở. Chẳng lẽ hắn và Sở Phong Vân có liên quan với nhau?

"Ha ha ha... Sở Phong Vân! Ngươi cho rằng mời đến một cao thủ Luyện Tạng Kỳ là có thể giết Sở Lệ Phi ta?"

Trung niên mặt đen cười chấn núi cao, nội tức sắp đạt tới Luyện Tạng Kỳ bắt đầu khởi động.

Bạch phát lão giả khẽ thở dài, hai tay chậm rãi triển khai.

Một hồi đại quyết chiến sắp bắt đầu.

"Lão thất phu!"

Trung niên mặt đen cười lạnh: "Xương cốt của ngươi thế này, tu luyện tới được Luyện Tạng sơ kỳ, không lo dưỡng già lại đến cùng chúng ta chém giết. Thật sự là ngại sống lâu a!"

Đại sát trung niên vừa nói xong, trên người hiện lên một cỗ nội tức cuồng bạo bành trướng.

Trong khoảnh khắc, cường độ nội tức này vậy mà đạt tới trình độ của bạch phát lão giả.

"Luyện Tạng Kỳ? Không đúng..."

Trần Vũ phát giác ra, trên làn da trung niên mặt đen hiện lên một tầng huyết vân đỏ thẫm, gân xanh toàn thân nhô lên, tướng mạo dữ tợn.

"Bạo Huyết Đan! Ngươi lại dám sử dụng loại đan dược này để tăng lên tu vi."

Thành chủ Sở Phong Vân hít vào một hơi lãnh khí.

Bạo Huyết Đan là đan dược có tác dụng phụ không nhỏ. Uống thuốc này có thể trong thời gian ngắn cưỡng ép tăng tu vi lên, nhưng cũng có khả năng bạo huyết mà vong.

Hơn nữa, sau khi thuốc hết tác dụng còn có thể lâm vào suy yếu.

"Chút tài mọn."

Bạch phát lão giả cười lạnh một tiếng, lăng không nhảy lên, đánh một chưởng về phía đại sát.

Nhờ dược vật tạm thời kích phát Luyện Tạng Kỳ vẫn có sai biệt nhất định so với tu sĩ Luyện Tạng Kỳ chính quy như hắn.

"Diệt sát Tam Sát!"

Mọi người thấy vậy, cùng chạy tới chỗ Hồng Hồ Tam Sát gần cọc gỗ.

"Ra tay đi."

Khóe miệng đại sát nở ra nụ cười tàn nhẫn.

Nhìn biểu lộ của đại sát và nhị sát, Trần Vũ trong đám người ẩn ẩn cảm giác có chỗ không đúng, vô ý thức thả chậm thân hình.

Ngay khi bạch phát lão giả lăng không công kích, dị biến xảy ra.

Bá!

Trong tay nhị sát xuất hiện một vật hình ống đồng, một mặt ống hướng phía mọi người có rậm rạp chằng chịt lỗ tròn, phát ra khí tức sâm lãnh.

"Không tốt! Mọi người mau lui lại!"

Thành chủ Sở Phong Vân sắc mặt đột nhiên đại biến, kinh hô ngăn lại.

Đáng tiếc, hắn ngăn lại vẫn hơi trễ.

"Bạo Vũ Lê Hoa Châm!"

Nhị sát buồn rười rượi nhấn vào cơ quan trên ống đồng kim loại, răng rắc một tiếng.

XIU... XIU... XÍU... UU! ——

Rậm rạp chằng chịt châm mang màu bạc giống như mưa bụi, lực xuyên thấu kinh người, quét ngang một mảnh phía trước.

Trong đó, có ít nhất một nửa ngân châm nhằm vào bạch phát lão giả ở giữa không trung.

Một nửa còn lại phát tán vào đám người phụ cận.

"A!"

Tên tướng lãnh Thông Mạch hậu kỳ cuối cùng của phủ thành chủ bị bắn ra mười cái lỗ máu, ngã xuống đất bỏ mình.

"Ngũ thúc!"

Trần Dĩnh Nhi hô nhỏ một tiếng. Nàng nhờ nội tức cùng thân pháp tinh xảo mà ngăn cản châm mang, nhưng lại phát hiện Trần Ngũ Thúc té bên cạnh trên mặt đất.

Đinh đinh đinh!

Trần Vũ vận chuyển "Đồng Tượng Công", khắp toàn thân hiện lên một tầng đồng bì, cánh tay huy động đón đỡ ngân châm, ngược lại lại là khắc tinh của ám khí này.

Tuy nhiên, hắn vẫn thúc dục nội tức, tăng cường phòng ngự, đề phòng ngân châm đâm trúng chỗ hiểm.

Trừ hắn ra cũng chỉ có bạch phát lão giả có thể chính diện ngăn cản Bạo Vũ Lê Hoa Châm.

Hô!

Quanh thân bạch phát lão giả có một tầng nội tức vô hình ngăn chặn tuyệt đại đa số ngân châm.

Chỉ là, số lượng ngân châm quá nhiều, đối với nội tức vẫn có tính xuyên thấu nhất định. Nhị sát sử dụng "Bạo Vũ Lê Hoa Châm", hết một nửa là nhằm vào hắn.

Lúc nhị sát sử dụng đòn sát thủ này, tam sát bên cạnh cũng không hề nhàn rỗi.

Tay nàng đang cầm một cây sáo cổ quái, thổi một đạo âm ba công kích vô cùng bén nhọn tập trung.

Tiếng sáo công kích này tập trung thành một nhúm trùng kích bạch phát lão giả.

Trong nhất thời, bạch phát lão giả vừa phải thừa nhận Bạo Vũ Lê Hoa Châm, vừa phải thừa nhận tiếng sáo công kích kia. Tiếng sáo tuy rằng không uy hiếp được hắn, nhưng lại có thể tạo ra quấy nhiễu nhất định.

Đến cả cường giả Luyện Tạng Kỳ cũng chỉ có thể mệt mỏi ứng phó, lại bị đâm trúng mấy châm.

"Thôi Tâm Chưởng!"

Thân ảnh đại sát khôi ngô lướt đến trước người hắn, đánh ra một chưởng bay bổng.

Sưu sưu sưu!

Nhị sát thu hồi ống đồng lại, vài đạo ba lăng tiêu bén nhọn rít gào đâm tới, đánh thẳng vào mặt bạch phát lão giả.

"Không tốt!"

Bạch phát lão giả còn chưa rơi xuống đất, vừa trúng mấy châm vẫn chưa ổn định lại được.

Cách cách!

Dưới tình thế cấp bách, hắn đành cưỡng ép vận chuyển nội tức, một tầng khí lực cuồng phong vô hình chấn văng những thanh ba lăng tiêu này.

Nhưng mà, một chưởng tích súc tới đỉnh phong của đại sát đã đánh tới trước người, bạch phát lão giả chỉ có thể đánh ra một kích.

Ba!

Hai bàn tay ấn lại với nhau, một cỗ cuồng phong mang tất cả đẩy ra phạm vi mấy trượng.

"Bành" một tiếng.

Trung niên mặt đen bị đánh bay, nhưng hắn đang ở giữa không trung lại dữ tợn cười một tiếng.

Oa!

Thân hình bạch phát lão giả chấn động, thở ra một hơi, trên mặt một mảnh tái nhợt.

"Lão thất phu, trúng "Thôi Tâm Chưởng" của ta có dễ chịu không? "Thôi Tâm Chưởng" của ta đã tu đến đỉnh phong, cho dù tu vi ngang nhau thì tâm mạch trong người cũng phải toái, huống chi là lão già như ngươi."

Trung niên mặt đen rơi xuống đất, nhe răng cười không ngừng.

Một chưởng vừa rồi kia là hắn tụ lực lại, đánh cho bạch phát lão giả trở tay không kịp.

"Ngươi..."

Trên người bạch phát lão giả còn cắm mấy cây ngân châm, khóe miệng ứa máu theo chòm râu chảy xuống.

Tình hình những người khác trong trận cũng không hề tốt.

Ngoại trừ Trần Vũ và Trần Dĩnh Nhi, những người còn lại đều hoặc bị lê hoa châm giết chết, hoặc bị thương ngã xuống đất, mất đi chiến lực.

Trần gia bên này, Trần Ngũ Thúc trúng năm sáu châm đã hôn mê bất tỉnh.

Cũng may, Phương Thúc có một tấm chắn nhỏ hộ viện, giúp hắn đến thời khắc mấu chốt tránh được một kiếp, chỉ chịu chút vết thương nhẹ.

"Phương Thúc, ngươi mang Ngũ thúc ly khai trước."

Trần Vũ thấp giọng bàn giao.

Tình huống hiện tại, Phương Thúc và Trần Ngũ Thúc đã không thể tạo nên tác dụng gì nữa.

Lúc này, bốn phía cọc gỗ, Hồng Hồ Tam Sát không tổn hại một ai.

Bên phía phủ thành chủ cũng chỉ còn lại thành chủ Sở Phong Vân cùng bạch phát lão giả bị thương thảm trọng.

Hai nhà Mục gia, Vương gia không còn một ai đứng lên được.

Uy lực của Bạo Vũ Lê Hoa Châm kia quả thực khủng bố kinh người, không chỉ có lực xuyên thấu cường đại mà phạm vi sát thương cũng bất phàm.

"Ác tặc! Hôm nay cho dù liều mạng già, ta cũng muốn giết ngươi."

Bạch phát lão giả sắc mặt tái nhợt, cưỡng chế thương thế, trên người lại lần nữa hiện lên nội tức cường đại.

Đằng bá!

Thân hình bạch phát lão giả lóe lên, tiến về phía trung niên mặt đen.

"Lão thất phu! Ngươi bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà, làm sao có thể cùng ta chém giết."

Trung niên mặt đen cười lớn một tiếng.

Lúc này, hắn không cùng bạch phát lão giả liều mạng nữa, mà lấy ra một cây roi sắt ngăm đen cùng bạch phát lão giả du đấu.

"Hai vị thiếu hiệp, làm phiền các ngươi khống chế nhị sát, tam sát."

Thành chủ Sở Phong Vân trịnh trọng nói với hai người Trần Vũ.

Đến thời khắc này, chỉ có Trần Vũ và Trần Dĩnh Nhi là còn bình yên vô sự, giữ được chiến lực nguyên vẹn.

"Tốt."

Trần Vũ và Trần Dĩnh Nhi liếc nhau, khẽ gật đầu.

Thân hình hai người lóe lên, phân biệt tiến tới nhị sát và tam sát bên cạnh cọc gỗ.

Thấy vậy, thành chủ Sở Phong Vân nổi giận gầm lên một tiếng, hiệp trợ bạch phát lão giả cùng một chỗ vây giết đại sát.

Bạch phát lão giả và Sở Phong Vân liên thủ, lập tức chế trụ được đại sát.

Nhưng đại sát lại linh hoạt như trạch, khua roi sắt trong tay cùng hai đại cao thủ du đấu trên đỉnh núi.

Bên kia, Trần Dĩnh Nhi chiến cùng một chỗ với nhị sát Độc Tiêu.

Ba ba!

Giao phong cận thân một hồi, nhị sát biến sắc: "Tu vi võ học của nàng ta lại tinh thâm như thế."

Trần Dĩnh Nhi dù sao cũng là đệ tử tông môn, còn bái làm môn hạ trưởng lão.

Chính diện đánh nhau sống chết, đến cả Trần Vũ cũng chỉ có thể giữ phòng ngự, tránh đi hao tổn, mới có thể chiến một trận cùng nàng.

Nhị sát rất nhanh lâm vào hạ phong, không thể không áp dụng du đấu.

"Đáng giận, ám khí của ta đều đã dùng hết rồi..."

Nhị sát cảm thấy khó thở.

Chưa bao giờ hắn bị một tiểu cô nương đè ép gắt gao như thế này.

Đương nhiên, cho dù bây giờ hắn có đại lượng ám khí thì tác dụng cũng không lớn. Ám khí thích hợp với âm thầm tập kích, chính diện chiến đấu hiệu quả sẽ giảm bớt đi nhiều.

Còn lại tam sát do Trần Vũ đối phó.

"Chậc chậc! Tam ngốc... chúng ta lại gặp mặt. Bây giờ ta phải đánh gãy chân chó của ngươi nha."

Trần Vũ mỉm cười một tiếng, tới gần tam sát Tán Hồn Nương.

"... Tam ngốc?!"

Tam sát thở hổn hển. Tam sát Hồng hồ nàng đã khi nào bị người khác vũ nhục ngay trước mặt như thế.

Một thoáng khẽ giật mình như vậy, thân hình Trần Vũ đã tới gần.

Vân Sát Quyền!

Một quyền đánh tới sát khí mãnh liệt, nội tức chấn rít gào, phảng phất như có hung thú đang giương nanh múa vuốt đập vào mặt.

Tam sát tránh né không kịp, cùng Trần Vũ đón đỡ một quyền.

Đạp! Đạp! Đạp!

Tam sát bị Trần Vũ đánh một quyền phải lùi lại mấy bước, thiếu chút nữa thổ huyết.

Tuy nàng có tu vi Thông Mạch hậu kỳ, nhưng chính diện chém giết lại là người có thực lực thấp nhất trong ba người.

Huống chi, lúc trước nàng bị Trần Vũ đánh gãy một cánh tay, chiến lực giảm mạnh.

Trần Vũ cười lớn một tiếng, hai đầu lông mày sát khí càng đậm, vân sát chân khí trong cơ thể phảng phất sôi trào mãnh liệt.

Đồng quyền! Vân Sát Quyền!

Nắm đấm Trần Vũ hiện ra màu đồng giống như kim loại sáng bóng. "Vân Sát Quyền pháp" sát khí chi uy lại lần nữa kéo lên.

Tam sát chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía, bị sát khí vô hình kia ép cho hít thở không thông.

Oa!

Liên tiếp trúng mấy chiêu, tam sát thổ huyết trọng thương.

Vẻ mặt nàng lộ vẻ sầu thảm và tuyệt vọng. Trong lúc vô tình, khóe mắt nàng nhìn thấy thiên kim thành chủ bị trói trên cọc gỗ.

Con mắt tam sát sáng ngời, bắt được một đường sinh cơ.

Vút!

Thân hình nàng nhảy chồm về phía thành chủ thiên kim.

Lăng Vân Bộ!

Trần Vũ nhìn ra dụng ý của nàng, trái tim cường lực đập đều, nhịp đập rung động nhịp nhàng, vận lực dưới chân thi triển thân pháp.

Trong chốc lát, thân thể Trần Vũ chợt nhẹ đi, thân thể mang theo một hồi gào thét lăng không nhảy đến đỉnh đầu tam sát.

Lúc này, tay của tam sát đã cơ hồ bắt được cổ thiên kim thành chủ. Trên mặt nàng vừa thoáng qua một tia tươi cười thực hiện được ý đồ thì đã cương cứng lại.

Phanh oanh!

Một cổ lực đạo trầm trọng nương theo đau nhức kịch liệt làm cho nàng lâm vào vô tận hắc ám.

"Tam muội!"

Thanh niên mặt đen nhị sát ở cách đó không xa thấy được một màn vô cùng thảm thiết này, sợ hãi kêu lên.

Mà bản convert này dễ đọc nhỉ, nhiều đoạn chỉ cần bê y nguyên qua là xong :54:.
 
À... ừ,,, thì mà là... tại hạ sợ vô tuần ko có thời gian làm nên lúc nãy đánh liều làm luôn chương 24, hi vọng ko có lỗi gì nhiều quá :tienui:.

## Chương 24: Bạo Vũ Lê Hoa Châm
### Quyển 1: Vân Nhạc Môn

Trong tầm mắt.

Bạch phát lão giả (lão giả tóc trắng) đứng ngạo nghễ ở trung tâm khí lưu, cuồng phong gào rú xung quanh. Khí tức siêu việt Thông Mạch Kỳ tỏa ra chấn nhiếp Hồng Hồ Tam Sát.

Luyện Tạng Kỳ không hổ là cao hơn Thông Mạch Kỳ một cấp độ.

Bạch phát lão giả cách không một chưởng đánh bay lão đại Hồng Hồ Tam Sát.

"Đối mặt một chưởng của lão hủ mà có thể toàn thân trở ra, xem ra tu vi của ngươi đã gần tới Luyện Tạng Kỳ, hỏa hầu "Thôi Tâm Chưởng" cũng đã đạt đến đỉnh phong rồi."

Trên mặt bạch phát lão giả thoáng hiện một tia ngưng trọng.

Khoảnh khắc giao phong vừa rồi, hắn không chỉ cảm giác được nội tức đại sát thâm hậu, mà còn cảm thấy đối phương có kinh nghiệm đối phó với thủ đoạn của Luyện Tạng Kỳ.

Chỉ sợ, thực lực của hắn so với Luyện Tạng Kỳ cũng không kém nhiều lắm.

"Sở Lệ Phi! Ta khuyên ngươi sớm thúc thủ chịu trói đi. Võ sư phó là Luyện Tạng Kỳ cao thủ ta mời đến, còn có các cao thủ ở đây nữa, ngươi hôm nay có chạy đằng trời."

Thành chủ Sở Phong Vân lạnh giọng trách mắng.

Nghe vậy, mọi người trong trận đều sững sờ.

Thành chủ Sở Phong Vân vậy mà lại gọi ra rõ ràng danh tự của đại sát. Cho tới nay bọn hắn vẫn không biết tính danh chính thức của Hồng Hồ Tam Sát.

Mà càng có ý vị sâu xa chính là, đại sát này cũng họ Sở. Chẳng lẽ hắn và Sở Phong Vân có liên quan với nhau?

"Ha ha ha... Sở Phong Vân! Ngươi cho rằng mời đến một cao thủ Luyện Tạng Kỳ là có thể giết Sở Lệ Phi ta?"

Trung niên mặt đen cười chấn núi cao, nội tức sắp đạt tới Luyện Tạng Kỳ bắt đầu khởi động.

Bạch phát lão giả khẽ thở dài, hai tay chậm rãi triển khai.

Một hồi đại quyết chiến sắp bắt đầu.

"Lão thất phu!"

Trung niên mặt đen cười lạnh: "Xương cốt của ngươi thế này, tu luyện tới được Luyện Tạng sơ kỳ, không lo dưỡng già lại đến cùng chúng ta chém giết. Thật sự là ngại sống lâu a!"

Đại sát trung niên vừa nói xong, trên người hiện lên một cỗ nội tức cuồng bạo bành trướng.

Trong khoảnh khắc, cường độ nội tức này vậy mà đạt tới trình độ của bạch phát lão giả.

"Luyện Tạng Kỳ? Không đúng..."

Trần Vũ phát giác ra, trên làn da trung niên mặt đen hiện lên một tầng huyết vân đỏ thẫm, gân xanh toàn thân nhô lên, tướng mạo dữ tợn.

"Bạo Huyết Đan! Ngươi lại dám sử dụng loại đan dược này để tăng lên tu vi."

Thành chủ Sở Phong Vân hít vào một hơi lãnh khí.

Bạo Huyết Đan là đan dược có tác dụng phụ không nhỏ. Uống thuốc này có thể trong thời gian ngắn cưỡng ép tăng tu vi lên, nhưng cũng có khả năng bạo huyết mà vong.

Hơn nữa, sau khi thuốc hết tác dụng còn có thể lâm vào suy yếu.

"Chút tài mọn."

Bạch phát lão giả cười lạnh một tiếng, lăng không nhảy lên, đánh một chưởng về phía đại sát.

Nhờ dược vật tạm thời kích phát Luyện Tạng Kỳ vẫn có sai biệt nhất định so với tu sĩ Luyện Tạng Kỳ chính quy như hắn.

"Diệt sát Tam Sát!"

Mọi người thấy vậy, cùng chạy tới chỗ Hồng Hồ Tam Sát gần cọc gỗ.

"Ra tay đi."

Khóe miệng đại sát nở ra nụ cười tàn nhẫn.

Nhìn biểu lộ của đại sát và nhị sát, Trần Vũ trong đám người ẩn ẩn cảm giác có chỗ không đúng, vô ý thức thả chậm thân hình.

Ngay khi bạch phát lão giả lăng không công kích, dị biến xảy ra.

Bá!

Trong tay nhị sát xuất hiện một vật hình ống đồng, một mặt ống hướng phía mọi người có rậm rạp chằng chịt lỗ tròn, phát ra khí tức sâm lãnh.

"Không tốt! Mọi người mau lui lại!"

Thành chủ Sở Phong Vân sắc mặt đột nhiên đại biến, kinh hô ngăn lại.

Đáng tiếc, hắn ngăn lại vẫn hơi trễ.

"Bạo Vũ Lê Hoa Châm!"

Nhị sát buồn rười rượi nhấn vào cơ quan trên ống đồng kim loại, răng rắc một tiếng.

XIU... XIU... XÍU... UU! ——

Rậm rạp chằng chịt châm mang màu bạc giống như mưa bụi, lực xuyên thấu kinh người, quét ngang một mảnh phía trước.

Trong đó, có ít nhất một nửa ngân châm nhằm vào bạch phát lão giả ở giữa không trung.

Một nửa còn lại phát tán vào đám người phụ cận.

"A!"

Tên tướng lãnh Thông Mạch hậu kỳ cuối cùng của phủ thành chủ bị bắn ra mười cái lỗ máu, ngã xuống đất bỏ mình.

"Ngũ thúc!"

Trần Dĩnh Nhi hô nhỏ một tiếng. Nàng nhờ nội tức cùng thân pháp tinh xảo mà ngăn cản châm mang, nhưng lại phát hiện Trần Ngũ Thúc té bên cạnh trên mặt đất.

Đinh đinh đinh!

Trần Vũ vận chuyển "Đồng Tượng Công", khắp toàn thân hiện lên một tầng đồng bì, cánh tay huy động đón đỡ ngân châm, ngược lại lại là khắc tinh của ám khí này.

Tuy nhiên, hắn vẫn thúc dục nội tức, tăng cường phòng ngự, đề phòng ngân châm đâm trúng chỗ hiểm.

Trừ hắn ra cũng chỉ có bạch phát lão giả có thể chính diện ngăn cản Bạo Vũ Lê Hoa Châm.

Hô!

Quanh thân bạch phát lão giả có một tầng nội tức vô hình ngăn chặn tuyệt đại đa số ngân châm.

Chỉ là, số lượng ngân châm quá nhiều, đối với nội tức vẫn có tính xuyên thấu nhất định. Nhị sát sử dụng "Bạo Vũ Lê Hoa Châm", hết một nửa là nhằm vào hắn.

Lúc nhị sát sử dụng đòn sát thủ này, tam sát bên cạnh cũng không hề nhàn rỗi.

Tay nàng đang cầm một cây sáo cổ quái, thổi một đạo âm ba công kích vô cùng bén nhọn tập trung.

Tiếng sáo công kích này tập trung thành một nhúm trùng kích bạch phát lão giả.

Trong nhất thời, bạch phát lão giả vừa phải thừa nhận Bạo Vũ Lê Hoa Châm, vừa phải thừa nhận tiếng sáo công kích kia. Tiếng sáo tuy rằng không uy hiếp được hắn, nhưng lại có thể tạo ra quấy nhiễu nhất định.

Đến cả cường giả Luyện Tạng Kỳ cũng chỉ có thể mệt mỏi ứng phó, lại bị đâm trúng mấy châm.

"Thôi Tâm Chưởng!"

Thân ảnh đại sát khôi ngô lướt đến trước người hắn, đánh ra một chưởng bay bổng.

Sưu sưu sưu!

Nhị sát thu hồi ống đồng lại, vài đạo ba lăng tiêu bén nhọn rít gào đâm tới, đánh thẳng vào mặt bạch phát lão giả.

"Không tốt!"

Bạch phát lão giả còn chưa rơi xuống đất, vừa trúng mấy châm vẫn chưa ổn định lại được.

Cách cách!

Dưới tình thế cấp bách, hắn đành cưỡng ép vận chuyển nội tức, một tầng khí lực cuồng phong vô hình chấn văng những thanh ba lăng tiêu này.

Nhưng mà, một chưởng tích súc tới đỉnh phong của đại sát đã đánh tới trước người, bạch phát lão giả chỉ có thể đánh ra một kích.

Ba!

Hai bàn tay ấn lại với nhau, một cỗ cuồng phong mang tất cả đẩy ra phạm vi mấy trượng.

"Bành" một tiếng.

Trung niên mặt đen bị đánh bay, nhưng hắn đang ở giữa không trung lại dữ tợn cười một tiếng.

Oa!

Thân hình bạch phát lão giả chấn động, thở ra một hơi, trên mặt một mảnh tái nhợt.

"Lão thất phu, trúng "Thôi Tâm Chưởng" của ta có dễ chịu không? "Thôi Tâm Chưởng" của ta đã tu đến đỉnh phong, cho dù tu vi ngang nhau thì tâm mạch trong người cũng phải toái, huống chi là lão già như ngươi."

Trung niên mặt đen rơi xuống đất, nhe răng cười không ngừng.

Một chưởng vừa rồi kia là hắn tụ lực lại, đánh cho bạch phát lão giả trở tay không kịp.

"Ngươi..."

Trên người bạch phát lão giả còn cắm mấy cây ngân châm, khóe miệng ứa máu theo chòm râu chảy xuống.

Tình hình những người khác trong trận cũng không hề tốt.

Ngoại trừ Trần Vũ và Trần Dĩnh Nhi, những người còn lại đều hoặc bị lê hoa châm giết chết, hoặc bị thương ngã xuống đất, mất đi chiến lực.

Trần gia bên này, Trần Ngũ Thúc trúng năm sáu châm đã hôn mê bất tỉnh.

Cũng may, Phương Thúc có một tấm chắn nhỏ hộ viện, giúp hắn đến thời khắc mấu chốt tránh được một kiếp, chỉ chịu chút vết thương nhẹ.

"Phương Thúc, ngươi mang Ngũ thúc ly khai trước."

Trần Vũ thấp giọng bàn giao.

Tình huống hiện tại, Phương Thúc và Trần Ngũ Thúc đã không thể tạo nên tác dụng gì nữa.

Lúc này, bốn phía cọc gỗ, Hồng Hồ Tam Sát không tổn hại một ai.

Bên phía phủ thành chủ cũng chỉ còn lại thành chủ Sở Phong Vân cùng bạch phát lão giả bị thương thảm trọng.

Hai nhà Mục gia, Vương gia không còn một ai đứng lên được.

Uy lực của Bạo Vũ Lê Hoa Châm kia quả thực khủng bố kinh người, không chỉ có lực xuyên thấu cường đại mà phạm vi sát thương cũng bất phàm.

"Ác tặc! Hôm nay cho dù liều mạng già, ta cũng muốn giết ngươi."

Bạch phát lão giả sắc mặt tái nhợt, cưỡng chế thương thế, trên người lại lần nữa hiện lên nội tức cường đại.

Đằng bá!

Thân hình bạch phát lão giả lóe lên, tiến về phía trung niên mặt đen.

"Lão thất phu! Ngươi bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà, làm sao có thể cùng ta chém giết."

Trung niên mặt đen cười lớn một tiếng.

Lúc này, hắn không cùng bạch phát lão giả liều mạng nữa, mà lấy ra một cây roi sắt ngăm đen cùng bạch phát lão giả du đấu.

"Hai vị thiếu hiệp, làm phiền các ngươi khống chế nhị sát, tam sát."

Thành chủ Sở Phong Vân trịnh trọng nói với hai người Trần Vũ.

Đến thời khắc này, chỉ có Trần Vũ và Trần Dĩnh Nhi là còn bình yên vô sự, giữ được chiến lực nguyên vẹn.

"Tốt."

Trần Vũ và Trần Dĩnh Nhi liếc nhau, khẽ gật đầu.

Thân hình hai người lóe lên, phân biệt tiến tới nhị sát và tam sát bên cạnh cọc gỗ.

Thấy vậy, thành chủ Sở Phong Vân nổi giận gầm lên một tiếng, hiệp trợ bạch phát lão giả cùng một chỗ vây giết đại sát.

Bạch phát lão giả và Sở Phong Vân liên thủ, lập tức chế trụ được đại sát.

Nhưng đại sát lại linh hoạt như trạch, khua roi sắt trong tay cùng hai đại cao thủ du đấu trên đỉnh núi.

Bên kia, Trần Dĩnh Nhi chiến cùng một chỗ với nhị sát Độc Tiêu.

Ba ba!

Giao phong cận thân một hồi, nhị sát biến sắc: "Tu vi võ học của nàng ta lại tinh thâm như thế."

Trần Dĩnh Nhi dù sao cũng là đệ tử tông môn, còn bái làm môn hạ trưởng lão.

Chính diện đánh nhau sống chết, đến cả Trần Vũ cũng chỉ có thể giữ phòng ngự, tránh đi hao tổn, mới có thể chiến một trận cùng nàng.

Nhị sát rất nhanh lâm vào hạ phong, không thể không áp dụng du đấu.

"Đáng giận, ám khí của ta đều đã dùng hết rồi..."

Nhị sát cảm thấy khó thở.

Chưa bao giờ hắn bị một tiểu cô nương đè ép gắt gao như thế này.

Đương nhiên, cho dù bây giờ hắn có đại lượng ám khí thì tác dụng cũng không lớn. Ám khí thích hợp với âm thầm tập kích, chính diện chiến đấu hiệu quả sẽ giảm bớt đi nhiều.

Còn lại tam sát do Trần Vũ đối phó.

"Chậc chậc! Tam ngốc... chúng ta lại gặp mặt. Bây giờ ta phải đánh gãy chân chó của ngươi nha."

Trần Vũ mỉm cười một tiếng, tới gần tam sát Tán Hồn Nương.

"... Tam ngốc?!"

Tam sát thở hổn hển. Tam sát Hồng hồ nàng đã khi nào bị người khác vũ nhục ngay trước mặt như thế.

Một thoáng khẽ giật mình như vậy, thân hình Trần Vũ đã tới gần.

Vân Sát Quyền!

Một quyền đánh tới sát khí mãnh liệt, nội tức chấn rít gào, phảng phất như có hung thú đang giương nanh múa vuốt đập vào mặt.

Tam sát tránh né không kịp, cùng Trần Vũ đón đỡ một quyền.

Đạp! Đạp! Đạp!

Tam sát bị Trần Vũ đánh một quyền phải lùi lại mấy bước, thiếu chút nữa thổ huyết.

Tuy nàng có tu vi Thông Mạch hậu kỳ, nhưng chính diện chém giết lại là người có thực lực thấp nhất trong ba người.

Huống chi, lúc trước nàng bị Trần Vũ đánh gãy một cánh tay, chiến lực giảm mạnh.

Trần Vũ cười lớn một tiếng, hai đầu lông mày sát khí càng đậm, vân sát chân khí trong cơ thể phảng phất sôi trào mãnh liệt.

Đồng quyền! Vân Sát Quyền!

Nắm đấm Trần Vũ hiện ra màu đồng giống như kim loại sáng bóng. "Vân Sát Quyền pháp" sát khí chi uy lại lần nữa kéo lên.

Tam sát chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía, bị sát khí vô hình kia ép cho hít thở không thông.

Oa!

Liên tiếp trúng mấy chiêu, tam sát thổ huyết trọng thương.

Vẻ mặt nàng lộ vẻ sầu thảm và tuyệt vọng. Trong lúc vô tình, khóe mắt nàng nhìn thấy thiên kim thành chủ bị trói trên cọc gỗ.

Con mắt tam sát sáng ngời, bắt được một đường sinh cơ.

Vút!

Thân hình nàng nhảy chồm về phía thành chủ thiên kim.

Lăng Vân Bộ!

Trần Vũ nhìn ra dụng ý của nàng, trái tim cường lực đập đều, nhịp đập rung động nhịp nhàng, vận lực dưới chân thi triển thân pháp.

Trong chốc lát, thân thể Trần Vũ chợt nhẹ đi, thân thể mang theo một hồi gào thét lăng không nhảy đến đỉnh đầu tam sát.

Lúc này, tay của tam sát đã cơ hồ bắt được cổ thiên kim thành chủ. Trên mặt nàng vừa thoáng qua một tia tươi cười thực hiện được ý đồ thì đã cương cứng lại.

Phanh oanh!

Một cổ lực đạo trầm trọng nương theo đau nhức kịch liệt làm cho nàng lâm vào vô tận hắc ám.

"Tam muội!"

Thanh niên mặt đen nhị sát ở cách đó không xa thấy được một màn vô cùng thảm thiết này, sợ hãi kêu lên.

Mà bản convert này dễ đọc nhỉ, nhiều đoạn chỉ cần bê y nguyên qua là xong :54:.
Lão là con trâu à?:suynghi: Ta là ta phục lão rồi đấy :chaothua:
Nhờ dược vật tạm thời kích phát đạt đến (cảnh giới) Luyện Tạng Kỳ vẫn có sai biệt nhất định so với tu sĩ Luyện Tạng Kỳ chính quy như hắn.
Trong tay nhị sát xuất hiện một vật hình ống đồng, một mặt ống rậm rạp chằng chịt lỗ tròn phát ra khí tức sâm lãnh hướng vế phía mọi người hướng phía mọi người có rậm rạp chằng chịt lỗ tròn, phát ra khí tức sâm lãnh.
Rậm rạp chằng chịt châm mang màu bạc Ngân châm rậm rạp chằng chịt giống như mưa bụi mang theo lực xuyên thấu kinh người, quét ngang một mảnh phía trước.
Một nửa còn lại phát tán bay/phóng vào đám người phụ cận.
Tiếng sáo công kích này tập trung thành một nhúm chùm trùng kích xông về phía bạch phát lão giả.
Bên phía Trần gia bên này, Trần Ngũ Thúc trúng năm sáu châm đã hôn mê bất tỉnh.
"Lão thất phu! Ngươi bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà, làm sao có thể cùng ta chém giết chém giết với ta đây"
Giao phong cận thân một hồi, nhị sát biến sắc: "Tu vi võ học của nàng ta không ngờ lại tinh thâm như thế."
Tam sát thở hổn hển. Tam sát Hồng Hồ nàng Tam Sát trong Hồng Hồ Tam Sát như nàng đã khi nào chưa từng bị người khác vũ nhục ngay trước mặt như thế.
Một quyền đánh tới sát khí mãnh liệt, nội tức chấn động rít gào, phảng phất như có hung thú đang giương nanh múa vuốt đập vào mặt.
Nắm đấm Trần Vũ hiện ra màu đồng giống như kim loại sáng bóng. Uy áp sát khí của "Vân Sát Quyền pháp" sát khí chi uy lại lần nữa kéo lên.
Trần Vũ nhìn ra dụng ý của nàng, trái tim cường lực đập đều mạnh mẽ, nhịp đập rung động nhịp nhàng, vận lực dưới chân thi triển thân pháp.
Lúc này, tay của tam sát đã cơ hồ bắt được cổ của thiên kim thành chủ. Trên mặt nàng vừa thoáng qua một tia tươi cười thực hiện được ý đồ thì đã cương cứng lại.
Có nhiều chỗ tuy không phải là lỗi nhưng đọc vào không thuận lắm nên ta sửa lại cho dễ đọc một chút :29:, còn nữa lão nên viết hoa mấy danh từ như: Tam sát -> Tam Sát, đại sát -> Đại Sát hay là tên mấy chiêu thức cũng nên để viết hoa cho tôn trọng tên của nó :naynhe:
 
Last edited:

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top