[Chu Tước Viện] Khóa 1/2016

Khả Tuệ

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Phần 1: Trắc nghiệm thông tin

1. Bạn biết tiếng Trung chứ?
A. Không
B. Có

2. Bạn đã từng dịch, edit truyện chưa?

A: Rồi, nhưng chỉ một ít thôi :D
B: Chưa => Đến câu 4

3. Bạn từng dịch thể loại nào trong 2 thể loại dưới đây (Có thể chọn nhiều đáp án)?

A: Ngôn tình
B: Lịch Sử Quân Sự
C: Chưa từng thử sức với 2 loại trên

4.Bạn biết dùng phần mềm Quick Translator (QT) không?

A: Có
B: Không

5. Khóa này bạn muốn luyện dịch thể loại nào?

A: Ngôn tình
B: Lịch sử Quân sự

B: Tự luận

Nhiều đoạn vẫn không hiểu rõ lắm, nhờ lão sư chỉnh sửa giúp :D

Thượng Quan Cẩm Hoa di chuyển nhẹ nhàng, áo trắng khẽ lay, t.ư thế ưu mĩ hạ xuống mái hiên phía đối diện. Tay trái nàng ôm một đứa trẻ đang mê man ngủ, ánh mắt trầm tĩnh, hoàn toàn đối lập với Thượng Quan Mẫn Hoa đang hoảng loạn.

Thượng Quan Mẫn Hoa buộc bản thân phải trấn tĩnh lại, nhưng làm sao có thể. Nhìn cổ của con trai đang nằm giữa những ngón tay của đối phương, nàng sốt ruột muốn rơi nước mắt, bàn tay đang nắm Chương Xuân Triều cũng run rẩy.

"Đại công tử, ngươi muốn thế nào? Vi huynh đưa ngươi hồi cung."

"Được" Thượng Quan Mẫn Hoa không cần suy nghĩ nói, "Trả Thành Thành cho ta, ta sẽ trở về với ngươi."

Thượng Quan Cẩm Hoa khẽ buông tay, hài tử đang ngủ bay bổng lên không, hướng phiến đá rơi xuống vù vù. Thượng Quan Mẫn Hoa kinh hãi đến mức tê liệt tâm can, nếu không phải Chương Xuân Triều đang ôm chặt eo của nàng, nàng đã nhảy xuống theo hài tử.

Tại thời điểm hài tử rơi xuống cách mặt đất gần một tấc, bóng người xuất động tựa như phiêu ảnh Kinh Hồng khẽ xẹt qua mặt đất khô cằn, một lần nữa đem hài tử trở về trong tay Thượng Quan Cẩm Hoa.

Thần thái của Vô Song công tử vẫn phiêu dật như cũ, không thể mảy may nhận ra tâm địa của hắn ngoan độc đến thế.

"Ngươi muốn thế nào, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Thượng Quan Mẫn Hoa dường như muốn phát điên. Trong lúc này, cho dù ác ma muốn cùng nàng làm giao dịch, nàng cũng sẽ đáp ứng.

"Bảo hắn tự phế võ công."

Nghe thấy yêu cầu như vậy, Thượng Quan Mẫn Hoa quay đầu lại, ánh mắt đau khổ khẩn cầu Chương Xuân Triều, nhưng hắn chỉ cười lạnh. Thượng Quan Mẫn Hoa hiểu rõ kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, nàng hết hy vọng nhắm mắt lại, đẩy Chương Xuân Triều ra. Nàng cũng không hề để tâm dưới chân là những thanh ngói lưu ly trơn trượt, không chút do dự tiến về phía trước hai bước. Nàng vừa rơi nước mắt, gỡ cung nỏ trên lưng xuống, vừa cắn chặt môi đè nén cảm xúc mềm yếu của bản thân, cử động cánh tay giơ mũi tên nhắm về phía Thượng Quan Cẩm Hoa.

Chương Xuân Triều cười rộ lên, nói: "Đây mới chính là người của gia đình Thượng Quan!"

Tiếng cười chưa dứt, nam tử diễm lệ bay lên trời cao. Lập tức, bên dưới đình viện bay vọt ra những ám tiễn trùng điệp, trong khi mai phục tứ phía ở bên dưới chờ thời cơ giết người, y lại bay cao càng cao hơn.
 

Ngọc Trâm

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Câu 1: B. có. Mình đang là sinh viên năm nhất khoa tiếng trung. Biết nhưng không nhiều ạ
Câu 2: A. chưa
Câu 4: có. Mới học hôm trước :) :)
Câu 5: ngôn tình. Mình chưa đọc truyện lịch sự quân sự bao giờ cả
Sau đây là bài dịch của mình. Nhân tiện cho mình hỏi câu "kinh hồng phiêu ảnh, xẹt qua không nở hoa mặt đất " có nghĩa là gì luôn ạ?
"
Thượng Quan Cẩm Hoa dưới chân khẽ động, áo trắng lắc lư, t.ư thái ưu mỹ hạ xuống phía đối diện mái hiên, ánh mắt yên tĩnh, vô cùng đối lập với Thượng Quan Mẫn Hoa đang hoảng loạn.

Thượng Quan Mẫn Hoa bắt buộc chính mình phải trấn tĩnh lại, thế nhưng làm sao có thể trấn tĩnh đây, khi đầu ngón tay của đối phương đang ở trên cổ con trai của mình, nàng nóng vội đến mức nước mắt cơ hồ muốn rơi xuống, tay nắm Chương Xuân Triều đều đang phát run.

“Đại công tử, ngươi muốn thế nào? Vi huynh tiễn đưa ngươi hồi cung.”

“Tốt”. Thượng Quan Mẫn Hoa không cần nghĩ ngợi đồng ý “Đem Thành Thành cho ta, ta cùng với ngươi trở về.”

Thượng Quan Cẩm Hoa nhẹ buông tay, hài tử đang ngủ, hướng xuống phíến đá phía dưới đất rớt xuống, Thượng Quan Mẫn Hoa kinh hãi, tưởng như tâm can đều nứt, nếu không phải Chương Xuân Triều ôm chặt eo của nàng, nàng đã theo hài tử nhảy xuống phía dưới.

Thời điểm hài tử rơi xuống chỉ còn cách đất hơn một tấc, có một bóng người xuất hiện nhanh như gió, xẹt qua, đem hài tử một lần nữa đưa về trong tay Thượng Quan Cẩm Hoa.

Vô Song công tử thần thái vẫn phiêu dật như cũ, lại không nhìn ra chút nào lòng của hắn lại hiểm độc như vậy.

“Ngươi muốn thế nào, ngươi đến cùng là muốn thế nào?”. Thượng Quan Mẫn Hoa cơ hồ muốn điên rồi. Lúc này cho dù là ác ma muốn cùng nàng làm giao dịch đi nữa, nàng cũng sẽ đáp ứng.

“Bảo hắn tự phế võ công.”

Yêu cầu như vậy, Thượng Quan Mẫn Hoa quay đầu lại, dùng ánh mắt đau khổ khẩn cầu Chương Xuân Triều, đồng thời cười lạnh. Thượng Quan Mẫn Hoa biết cuối cùng kết cục là như thế nào, nàng hết hy vọng rồi, nhắm mắt lại, đẩy Chương Xuân Triều ra, không để ý dưới chân là viên ngọc lưu ly xanh trơn trượt, dứt khoát đi về phía trước, động hai bước, một bên rơi nước mắt, gỡ cung nỏ trên lưng xuống, một bên cắn môi đè sự yếu ớt nhu nhược của chính mình lại, giương cánh tay làm cho mũi tên sắt nhắm trúng phương hướng Thượng Quan Cẩm Hoa.

Chương Xuân Triều cười rộ lên, nói: “ Đây mới là người do Thượng Quan gia sinh ra!”

Tiếng cười không ngừng, lúc này nam tử diễm lệ Trường Không bay ra. Lập tức phía dưới đình viện, ám tiễn trùng trùng điệp điệp, hắn một lần lại một lần bay lên, quân mai phục chết tứ phía trên đất, như tùy thời đều có thể giết người."
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top