Câu 1: B. có. Mình đang là sinh viên năm nhất khoa tiếng trung. Biết nhưng không nhiều ạ
Câu 2: A. chưa
Câu 4: có. Mới học hôm trước

Câu 5: ngôn tình. Mình chưa đọc truyện lịch sự quân sự bao giờ cả
Sau đây là bài dịch của mình. Nhân tiện cho mình hỏi câu "kinh hồng phiêu ảnh, xẹt qua không nở hoa mặt đất " có nghĩa là gì luôn ạ?
"
Thượng Quan Cẩm Hoa dưới chân khẽ động, áo trắng lắc lư, t.ư thái ưu mỹ hạ xuống phía đối diện mái hiên, ánh mắt yên tĩnh, vô cùng đối lập với Thượng Quan Mẫn Hoa đang hoảng loạn.
Thượng Quan Mẫn Hoa bắt buộc chính mình phải trấn tĩnh lại, thế nhưng làm sao có thể trấn tĩnh đây, khi đầu ngón tay của đối phương đang ở trên cổ con trai của mình, nàng nóng vội đến mức nước mắt cơ hồ muốn rơi xuống, tay nắm Chương Xuân Triều đều đang phát run.
“Đại công tử, ngươi muốn thế nào? Vi huynh tiễn đưa ngươi hồi cung.”
“Tốt”. Thượng Quan Mẫn Hoa không cần nghĩ ngợi đồng ý “Đem Thành Thành cho ta, ta cùng với ngươi trở về.”
Thượng Quan Cẩm Hoa nhẹ buông tay, hài tử đang ngủ, hướng xuống phíến đá phía dưới đất rớt xuống, Thượng Quan Mẫn Hoa kinh hãi, tưởng như tâm can đều nứt, nếu không phải Chương Xuân Triều ôm chặt eo của nàng, nàng đã theo hài tử nhảy xuống phía dưới.
Thời điểm hài tử rơi xuống chỉ còn cách đất hơn một tấc, có một bóng người xuất hiện nhanh như gió, xẹt qua, đem hài tử một lần nữa đưa về trong tay Thượng Quan Cẩm Hoa.
Vô Song công tử thần thái vẫn phiêu dật như cũ, lại không nhìn ra chút nào lòng của hắn lại hiểm độc như vậy.
“Ngươi muốn thế nào, ngươi đến cùng là muốn thế nào?”. Thượng Quan Mẫn Hoa cơ hồ muốn điên rồi. Lúc này cho dù là ác ma muốn cùng nàng làm giao dịch đi nữa, nàng cũng sẽ đáp ứng.
“Bảo hắn tự phế võ công.”
Yêu cầu như vậy, Thượng Quan Mẫn Hoa quay đầu lại, dùng ánh mắt đau khổ khẩn cầu Chương Xuân Triều, đồng thời cười lạnh. Thượng Quan Mẫn Hoa biết cuối cùng kết cục là như thế nào, nàng hết hy vọng rồi, nhắm mắt lại, đẩy Chương Xuân Triều ra, không để ý dưới chân là viên ngọc lưu ly xanh trơn trượt, dứt khoát đi về phía trước, động hai bước, một bên rơi nước mắt, gỡ cung nỏ trên lưng xuống, một bên cắn môi đè sự yếu ớt nhu nhược của chính mình lại, giương cánh tay làm cho mũi tên sắt nhắm trúng phương hướng Thượng Quan Cẩm Hoa.
Chương Xuân Triều cười rộ lên, nói: “ Đây mới là người do Thượng Quan gia sinh ra!”
Tiếng cười không ngừng, lúc này nam tử diễm lệ Trường Không bay ra. Lập tức phía dưới đình viện, ám tiễn trùng trùng điệp điệp, hắn một lần lại một lần bay lên, quân mai phục chết tứ phía trên đất, như tùy thời đều có thể giết người."