Thiết Huyết
Luyện Khí Trung Kỳ
Không có, tại lần nào em nhìn thấy bác cũng đều xưng tiểu nữ.Ặc. Nhìn profile của ta mà bảo ta tiểu nữ sao??? Đừng để cái ava nó lừa.![]()
Không có, tại lần nào em nhìn thấy bác cũng đều xưng tiểu nữ.Ặc. Nhìn profile của ta mà bảo ta tiểu nữ sao??? Đừng để cái ava nó lừa.![]()
Cái ava nó như thế rồi, ai làm sao được.Không có, tại lần nào em nhìn thấy bác cũng đều xưng tiểu nữ.


Haha, mắc cười... Thế bác nhớ đừng làm mất mặt sư t.ử nhaCái ava nó như thế rồi, ai làm sao được.
Sư tỷ ta bảo là mượn danh sư tỷ ra ngoài bắt buộc phải diễn cho sâu. Không được làm mất mặt sư môn...
![]()



Nói nhỏ thôi, việc này đến tai sư tỷ thì nhọ,Haha, mắc cười... Thế bác nhớ đừng làm mất mặt sư t.ử nha![]()
Hả, dịch thế này còn biên bủng gì nữa“Kim Tiền Kiếm!”
Đạo sĩ trẻ rõ ràng đã nhận ra linh khí đánh lén mình là vật từng thuộc về huynh đệ của mình năm xưa. Nhưng chưa kịp tìm kiếm người phát động Kim Tiền Kiếm thì hai tiếng xé gió “Vút vút” đã truyền đến, lại là hai luồng mũi tên màu đen đã xé không lao tới.
Hắn âm thầm rùng mình một cái, hào quang dưới chân thêm sáng rõ, vội vàng tránh về phía sau, có vẻ chân rối tay loạn…
Lần này đã có chuẩn bị, rốt cục không bị bắn trúng, nhưng Kim Tiền Kiếm ở bên kia lại hóa thành một luồng kim quang một lần nữa lao về phía hắn, làm cho hắn lại hoảng sợ một phen.
“Chết rồi!”
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn, tất nhiên đang cho là đối phương còn có cao thủ ẩn mình bên trong thuyền lớn.
Vừa nghĩ đến đây, hắn vội vàng vẫy tay về một hướng khác, hào quang trên trường tiên ánh bạc liền bắn về phía hắn.
Nhưng đúng vào lúc này, hào quang trên linh khí Hồng Lăng (dây lụa đỏ) vốn đã bị áp chế lại đột ngột sáng bừng lên, huyễn hóa ra tầng tầng lớp lớp hồng lăng, vây chặt trường tiên ánh bạc lại.
Tên đạo sĩ trẻ bất chợt quay người nhìn về phía thiếu phụ mặc xiêm y màu xám tro, đối phương cũng cười lạnh nhìn lại hắn.
“Chết tiệt!”
Lòng tên đạo sĩ trẻ ôm mối đại hận. Hắn lùi nhanh thì có nhanh nhưng so với phi kiếm thì vẫn chênh lệch quá xa, không quá hai hơi thở đã bị bắt kịp, từng đạo kiếm ảnh đã ập xuống như lưu tinh.
Tên đạo sĩ trẻ hét lớn một tiếng, chân khí rót vào thân thương, rung lên một cái liền huyễn hóa ra từng luồng thương ảnh, cuối cùng, một thương đâm ra, “Keng!” một tiếng, đánh bay Kim Tiền Kiếm.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người chớp lên sau lưng tên đạo sĩ trẻ, bóng một thanh niên mặc áo bào xám quanh thân bao phủ một tầng sáng xanh đã hiện ra, chính là Thạch Mục.
Thấy cánh tay hắn khẽ động, một mảnh ánh đao đen kia đột nhiên túa ra, chém về phía tên đạo sĩ trẻ.
Tên đạo sĩ trẻ vừa kinh vừa hoảng, nhanh như chớp mà xoay người, dùng trường thương ánh bạc chặn ngang ngay phía trước ánh đao.
“Leng keng” một tiếng vang cực lớn.
Trong khoảnh khắc mà ánh đao chạm đến trường thương, hắn chỉ cảm thấy linh lực chân khí được rót vào trường thương tụa hồ bị rút đi không ít, uy năng của trường thương sụt giảm không nhẹ, cuối cùng đã bị một kích đánh bay.
Nhưng với t.ư cách cường giả Địa giai, phản ứng của hắn không hề chậm, lúc này mượn lực ấy lùi về phía sau, đồng thời điên cuồng thúc giục chấn khí trong cơ thể, quanh thân nổi lên một tầng chân khí bảo hộ kiên cố màu trắng, đồng thời một tay khẽ vẫy, ý định gọi pháp tướng đang cùng Khô Lâu Tử Kim tranh đấu kia về.
Nhưng Thạch Mục không cho hắn cơ hội này, dưới sự trợ giúp của Phong Ảnh Phù cao giai, thân hình như cái bóng chớp lên, hai nắm đấm được bao trùm bởi lân phía màu đen bỗng nhiên dấy lên một tầng ánh sáng đỏ. Mơ hồ một cái, huyễn hóa ra hơn mười quyền ảnh màu đỏ, đánh về phía đạo sĩ trẻ như mưa vần gió vũ.
Sau khi Thạch Mục thúc giục hóa thân đồ đằng thì thực lực trực tiếp áp lên Địa giai, cộng thêm sự trợ lực của Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết tầng thứ sáu, khiến cho lực lượng của hắn ngày hôm nay đã đạt đến một mức độ cực kì kinh khủng. Giờ phút này dưới tình huống giáp lá cà thế này, một quyền ảnh nhìn như bình thường ấy, mỗi một kích ẩn đều chứa một cỗ lực lượng không thua gì uy lực của pháp khí thượng phẩm.
“Bịch! Bịch! Bịch!” những tiếng liên miên không dứt.
Tầng bạch quang bao quanh thân thể của đạo sĩ trẻ chớp động liên tục, chỉ cảm thấy từng cỗ mãn lực kinh khủng ập tới, thân hình rung lên kịch liệt, thân thể cũng bị đánh rơi từ trên trường toa giữa không trung rơi xuống, “Bõm” một tiếng đã rơi xuống biển.
Hư ảnh của pháp tướng đang giao chiến với Khô Lâu Tử Kim phía xa xa kia cũng bởi mất đi sự duy trì của chân khí mà ầm ầm tan rã.
Thân hình Thạch Mục chớp lên một cái, theo sát sau hắn mà lao xuống biển.
Uỳnh! Ầm! Ầm!
Sóng trên mặt biển bắt đầu chuyển động, dưới mặt nước như đang có hai con giao long cuộn mình, từng trận từng trận sóng biển cao vút bị dồn lên, mặt biển hiện ra những vòng xoáy khổng lồ, tiếng động uỳnh uỳnh như sấm rền bắt đầu truyền lên từ đáy biển, không ai biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Thiếu phụ mặc xiêm y màu xám tro đã đáp xuống cự chu, lấy ra một viên đan dược ăn vào, toàn lực luyện hóa tác dụng của đan dược, một phần pháp lực rất nhanh chóng được khôi phục.
Có điều đối mặt với tình huống xảy ra trên mặt biển, nàng ta cũng không dám tùy tiện nhảy vào.
Tu sĩ nhân loại cho dù tu luyện đến Địa giai, ngoài những người tu luyện một ít công pháp Thủy thuộc tính đặc thù, ở trên biển vẫn phải chịu hạn chế rất lớn, không tài nào phát huy được thực lực.
Thiếu phụ mặc xiêm y màu xám tro quay đầu nhìn về phía chiếc cự chu thứ hai trong số những chiếc cự chu ở phía sau, nàng ta vừa rồi trông thấy rất rõ, thanh niên mặc y phục xám tro vừa rồi chính là từ nơi đó bay ra ngoài.
Có điều về dung mạo của người thanh niên kia nàng lại không có chút ấn tượng nào.
“Chẳng lẽ là do Liễu điện chủ cố ý an bài hay sao?” Thiếu phụ mặc xiêm y màu xám tro thầm đoán trong lòng.
Trên một chiếc cự chu khác, trên mặt đám người Hầu Tái Lôi, Dư Ý cũng đầy vẻ kinh hãi không hiểu gì cả.
“Này, người vừa nãy kia… là Mục huynh à?” Vẻ kinh sợ trong mắt Dư Ý hơi rút đi, miệng thì thào lẩm bẩm, tựa hồ không dám tin tưởng vào hai mắt của mình.
Y quay đầu nhìn về phía Hầu Tái Lôi đang đứng bên cạnh.
“Ngươi nhìn ta là gì, ta chẳng qua quen hắn lâu hơn ngươi có một thời gian ngắn thôi, về thân phận và thực lực của hắn ta đây cũng không rõ lắm đâu…” Hầu Tái Lôi cười khổ đáp.
Lời này là thật lòng, hắn mặc dù đã đi theo Thạch Mục một khoảng thời gian, nhưng về mọi chuyện liên quan đến Thạch Mục, những gì hắn biết vẫn là cực ít.
Thải Nhi lúc này đang đứng trên đỉnh một cột buồm lớn nhất của cự chu, bạch quang trong mắt lóe lóe, nhìn xuống mặt biển.
Đột nhiên, trong mắt nó hiện lên vui vẻ.
Vòng xoáy trên mặt biển đột nhiên chấn động. “Uỳnh!” một tiếng, một cột nước cực kì to lớn từ mặt biển đột ngột bùng lên, nổ tan mặt biển.
Trên không trung, hào quang trên trường tiên ánh bạc đang dây dưa với linh khí Hồng Lăng đột nhiên tiêu tán, thu nhỏ lại về kích thước lúc trước rồi tõm một cái rơi vào trong biển.
Thiếu phụ mặc xiêm y xám tro khẽ giật mình, lập tức phất tay triệu hồi linh khí Hồng Lăng, ánh mắt nhìn về mặt biển.
Từng luồng sóng càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng chậm rãi trở về trạng thái bình tĩnh lúc đầu.
“Ầm!” một tiếng.
Mặt biển nổ tung, một bóng người bay khỏi mặt biển đáp xuống cự chu, chính là Thạch Mục.
Quần áo trên người hắn bị xé rách, trên cánh tay trái xuất hiện một miệng vết thương thật dài, trên mặt lộ vẻ mỏi mệt, có điều trong mắt lại hiện lên một tia hưng phấn.
Có dị năng nhìn xuyên thấu mặt biển của Thải Nhi, hắn ở trong lòng biển chẳng khác gì đi trên đất bằng, dưới tình huống thi triển toàn bộ thủ đoạn không giữ lại chút gì thì tên đạo sĩ trẻ tự cho mình là siêu phàm kia mặc dù thực lực không tệ như cũng chỉ còn cách nhận mệnh.
Đám người Minh Nguyệt Giáo trên cự chu thấy tình hình này thì trên mặt đều lộ vẻ kinh hãi, vội vã lui về sau một bước, không dám tới gần Thạch Mục, giống như đang nhìn thấy quái vật vậy.
Ánh mắt của đám Hầu Tái Lôi, Dư Ý nhìn về phía Thạch Mục lại càng tràn đầy vẻ không tưởng tượng nổi.
“Tại hạ Bàng Ngọc - Minh Nguyệt Giáo, xin hỏi đạo hữu là…” Thiếu phụ mặc xiêm y màu xám tro đã đi tới, dừng lại bên cạnh Thạch Mục rồi hỏi với vẻ ngập ngừng.
“Ta là ai không quan trọng. Ngươi chỉ cần biết là ta không có địch ý với các ngươi là được. Hiện giờ điều quan trọng nhất là làm thế nào trốn thoát ra từ trong tay Thông Thiên Tiên Giáo.” Thạch Mục đáp.
Thiếu phụ mặc xiêm y màu xám tro nghe vậy, quay đầu nhìn về bờ biển. Phía đó thỉnh thoảng truyền đến từng tiếng nổ mạnh của đấu pháp.
Trên mặt nàng ta hiện lên vẻ lo lắng. Khoảng cách quá xa, bằng mắt nàng ta cũng không thấy rõ tình huống nơi đó.
“Đạo nhân Vô Trần và thủ hạ của lão ta bị Liễu Ngạn và La điện chủ quấn lấy, có điều tình huống không ổn lắm, chỉ sợ không cách nào duy trì quá lâu.” Thạch Mục nói.
Thông qua việc cộng hưởng tầm mắt của Thải Nhi, tình hình xảy ra ở nơi bờ biển rõ ràng hiện lên trong mắt hắn.
Tên nam nhân mặt sẹo cùng với sinh vật Tử Linh Địa giai mà hắn triệu hồi ra mặc dù tạm thời có thể giữ chân được hai cường giả Địa giai của Thông Thiên Tiên Giáo, nhưng cũng đã hiện vẻ mệt mỏi.
Giữa không trung, trên thân đạo nhân Vô Trần tản mát ra hàng vạn luồng bạch quang, như tiên nhân vậy.
Linh quang bên ngoài quỷ đầu màu vàng kim mà Liễu Ngạn đang huy động cũng đã ảm đạm xuống, thoạt trông đã là nỏ mạnh hết đà.
Thiếu phụ mặc xiêm y màu xám tro nghe vậy, sắc mặt biến ảo chợt nghiến răng:
“Toàn lực xuất phát về phía biển!” Nàng ta đột nhiên quay người thét lớn.
Những đệ tử đang điều khiển cự chu nghe thấy thế thì vội vàng bắt tay làm việc.
Trận pháp cấm chế trên khắp ba chiếc Hải Cát cự chu lại một lần nữa khởi động, đi sâu về phía biển.
Vào thời khắc này, thân thể Thạch Mục chấn động, bỗng nhiên nhìn về hướng bờ biển.
Đuối lắm rồi. Đã nói không biết dịch PK, lại ném cho hẳn 1 chương toàn PK.
Tại hạ đi ăn cơm. Các vị xin hãy xem cho. Phần còn lại hẹn buổi chiều.
@Yukihana116490 @Thiết Huyết @nhatchimai0000
làm ta tưởng....
đãi ngộ cao nhắm 
Bạn dịch tốt.Nói nhỏ thôi, việc này đến tai sư tỷ thì nhọ,
Hả, dịch thế này còn biên bủng gì nữađăng ngay và luôn ấy. Hình như người này giả trư ăn hổ
làm ta tưởng....
Ở lại với HGCM đi người huynh đệđãi ngộ cao nhắm
![]()



Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản