[ĐK Dịch] Huyền Giới Chi Môn - Vong Ngữ

Status
Not open for further replies.

ulinuc

Phàm Nhân
Giải Nhất event Viết cho mùa yêu thương II
Ngọc
-89,20
Tu vi
0,00
“Kim Tiền Kiếm!”


Đạo sĩ trẻ rõ ràng đã nhận ra linh khí đánh lén mình là vật từng thuộc về huynh đệ của mình năm xưa. Nhưng chưa kịp tìm kiếm người phát động Kim Tiền Kiếm thì hai tiếng xé gió “Vút vút” đã truyền đến, lại là hai luồng mũi tên màu đen đã xé không lao tới.


Hắn âm thầm rùng mình một cái, hào quang dưới chân thêm sáng rõ, vội vàng tránh về phía sau, có vẻ chân rối tay loạn…


Lần này đã có chuẩn bị, rốt cục không bị bắn trúng, nhưng Kim Tiền Kiếm ở bên kia lại hóa thành một luồng kim quang một lần nữa lao về phía hắn, làm cho hắn lại hoảng sợ một phen.


“Chết rồi!”


Ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn, tất nhiên đang cho là đối phương còn có cao thủ ẩn mình bên trong thuyền lớn.


Vừa nghĩ đến đây, hắn vội vàng vẫy tay về một hướng khác, hào quang trên trường tiên ánh bạc liền bắn về phía hắn.


Nhưng đúng vào lúc này, hào quang trên linh khí Hồng Lăng (dây lụa đỏ) vốn đã bị áp chế lại đột ngột sáng bừng lên, huyễn hóa ra tầng tầng lớp lớp hồng lăng, vây chặt trường tiên ánh bạc lại.


Tên đạo sĩ trẻ bất chợt quay người nhìn về phía thiếu phụ mặc xiêm y màu xám tro, đối phương cũng cười lạnh nhìn lại hắn.


“Chết tiệt!”


Lòng tên đạo sĩ trẻ ôm mối đại hận. Hắn lùi nhanh thì có nhanh nhưng so với phi kiếm thì vẫn chênh lệch quá xa, không quá hai hơi thở đã bị bắt kịp, từng đạo kiếm ảnh đã ập xuống như lưu tinh.


Tên đạo sĩ trẻ hét lớn một tiếng, chân khí rót vào thân thương, rung lên một cái liền huyễn hóa ra từng luồng thương ảnh, cuối cùng, một thương đâm ra, “Keng!” một tiếng, đánh bay Kim Tiền Kiếm.


Nhưng đúng lúc này, một bóng người chớp lên sau lưng tên đạo sĩ trẻ, bóng một thanh niên mặc áo bào xám quanh thân bao phủ một tầng sáng xanh đã hiện ra, chính là Thạch Mục.


Thấy cánh tay hắn khẽ động, một mảnh ánh đao đen kia đột nhiên túa ra, chém về phía tên đạo sĩ trẻ.


Tên đạo sĩ trẻ vừa kinh vừa hoảng, nhanh như chớp mà xoay người, dùng trường thương ánh bạc chặn ngang ngay phía trước ánh đao.


“Leng keng” một tiếng vang cực lớn.


Trong khoảnh khắc mà ánh đao chạm đến trường thương, hắn chỉ cảm thấy linh lực chân khí được rót vào trường thương tụa hồ bị rút đi không ít, uy năng của trường thương sụt giảm không nhẹ, cuối cùng đã bị một kích đánh bay.


Nhưng với t.ư cách cường giả Địa giai, phản ứng của hắn không hề chậm, lúc này mượn lực ấy lùi về phía sau, đồng thời điên cuồng thúc giục chấn khí trong cơ thể, quanh thân nổi lên một tầng chân khí bảo hộ kiên cố màu trắng, đồng thời một tay khẽ vẫy, ý định gọi pháp tướng đang cùng Khô Lâu Tử Kim tranh đấu kia về.


Nhưng Thạch Mục không cho hắn cơ hội này, dưới sự trợ giúp của Phong Ảnh Phù cao giai, thân hình như cái bóng chớp lên, hai nắm đấm được bao trùm bởi lân phía màu đen bỗng nhiên dấy lên một tầng ánh sáng đỏ. Mơ hồ một cái, huyễn hóa ra hơn mười quyền ảnh màu đỏ, đánh về phía đạo sĩ trẻ như mưa vần gió vũ.


Sau khi Thạch Mục thúc giục hóa thân đồ đằng thì thực lực trực tiếp áp lên Địa giai, cộng thêm sự trợ lực của Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết tầng thứ sáu, khiến cho lực lượng của hắn ngày hôm nay đã đạt đến một mức độ cực kì kinh khủng. Giờ phút này dưới tình huống giáp lá cà thế này, một quyền ảnh nhìn như bình thường ấy, mỗi một kích ẩn đều chứa một cỗ lực lượng không thua gì uy lực của pháp khí thượng phẩm.


“Bịch! Bịch! Bịch!” những tiếng liên miên không dứt.


Tầng bạch quang bao quanh thân thể của đạo sĩ trẻ chớp động liên tục, chỉ cảm thấy từng cỗ mãn lực kinh khủng ập tới, thân hình rung lên kịch liệt, thân thể cũng bị đánh rơi từ trên trường toa giữa không trung rơi xuống, “Bõm” một tiếng đã rơi xuống biển.


Hư ảnh của pháp tướng đang giao chiến với Khô Lâu Tử Kim phía xa xa kia cũng bởi mất đi sự duy trì của chân khí mà ầm ầm tan rã.


Thân hình Thạch Mục chớp lên một cái, theo sát sau hắn mà lao xuống biển.


Uỳnh! Ầm! Ầm!


Sóng trên mặt biển bắt đầu chuyển động, dưới mặt nước như đang có hai con giao long cuộn mình, từng trận từng trận sóng biển cao vút bị dồn lên, mặt biển hiện ra những vòng xoáy khổng lồ, tiếng động uỳnh uỳnh như sấm rền bắt đầu truyền lên từ đáy biển, không ai biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.


Thiếu phụ mặc xiêm y màu xám tro đã đáp xuống cự chu, lấy ra một viên đan dược ăn vào, toàn lực luyện hóa tác dụng của đan dược, một phần pháp lực rất nhanh chóng được khôi phục.


Có điều đối mặt với tình huống xảy ra trên mặt biển, nàng ta cũng không dám tùy tiện nhảy vào.


Tu sĩ nhân loại cho dù tu luyện đến Địa giai, ngoài những người tu luyện một ít công pháp Thủy thuộc tính đặc thù, ở trên biển vẫn phải chịu hạn chế rất lớn, không tài nào phát huy được thực lực.


Thiếu phụ mặc xiêm y màu xám tro quay đầu nhìn về phía chiếc cự chu thứ hai trong số những chiếc cự chu ở phía sau, nàng ta vừa rồi trông thấy rất rõ, thanh niên mặc y phục xám tro vừa rồi chính là từ nơi đó bay ra ngoài.


Có điều về dung mạo của người thanh niên kia nàng lại không có chút ấn tượng nào.


“Chẳng lẽ là do Liễu điện chủ cố ý an bài hay sao?” Thiếu phụ mặc xiêm y màu xám tro thầm đoán trong lòng.


Trên một chiếc cự chu khác, trên mặt đám người Hầu Tái Lôi, Dư Ý cũng đầy vẻ kinh hãi không hiểu gì cả.


“Này, người vừa nãy kia… là Mục huynh à?” Vẻ kinh sợ trong mắt Dư Ý hơi rút đi, miệng thì thào lẩm bẩm, tựa hồ không dám tin tưởng vào hai mắt của mình.


Y quay đầu nhìn về phía Hầu Tái Lôi đang đứng bên cạnh.


“Ngươi nhìn ta là gì, ta chẳng qua quen hắn lâu hơn ngươi có một thời gian ngắn thôi, về thân phận và thực lực của hắn ta đây cũng không rõ lắm đâu…” Hầu Tái Lôi cười khổ đáp.


Lời này là thật lòng, hắn mặc dù đã đi theo Thạch Mục một khoảng thời gian, nhưng về mọi chuyện liên quan đến Thạch Mục, những gì hắn biết vẫn là cực ít.


Thải Nhi lúc này đang đứng trên đỉnh một cột buồm lớn nhất của cự chu, bạch quang trong mắt lóe lóe, nhìn xuống mặt biển.


Đột nhiên, trong mắt nó hiện lên vui vẻ.


Vòng xoáy trên mặt biển đột nhiên chấn động. “Uỳnh!” một tiếng, một cột nước cực kì to lớn từ mặt biển đột ngột bùng lên, nổ tan mặt biển.


Trên không trung, hào quang trên trường tiên ánh bạc đang dây dưa với linh khí Hồng Lăng đột nhiên tiêu tán, thu nhỏ lại về kích thước lúc trước rồi tõm một cái rơi vào trong biển.


Thiếu phụ mặc xiêm y xám tro khẽ giật mình, lập tức phất tay triệu hồi linh khí Hồng Lăng, ánh mắt nhìn về mặt biển.


Từng luồng sóng càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng chậm rãi trở về trạng thái bình tĩnh lúc đầu.


“Ầm!” một tiếng.


Mặt biển nổ tung, một bóng người bay khỏi mặt biển đáp xuống cự chu, chính là Thạch Mục.


Quần áo trên người hắn bị xé rách, trên cánh tay trái xuất hiện một miệng vết thương thật dài, trên mặt lộ vẻ mỏi mệt, có điều trong mắt lại hiện lên một tia hưng phấn.


Có dị năng nhìn xuyên thấu mặt biển của Thải Nhi, hắn ở trong lòng biển chẳng khác gì đi trên đất bằng, dưới tình huống thi triển toàn bộ thủ đoạn không giữ lại chút gì thì tên đạo sĩ trẻ tự cho mình là siêu phàm kia mặc dù thực lực không tệ như cũng chỉ còn cách nhận mệnh.


Đám người Minh Nguyệt Giáo trên cự chu thấy tình hình này thì trên mặt đều lộ vẻ kinh hãi, vội vã lui về sau một bước, không dám tới gần Thạch Mục, giống như đang nhìn thấy quái vật vậy.


Ánh mắt của đám Hầu Tái Lôi, Dư Ý nhìn về phía Thạch Mục lại càng tràn đầy vẻ không tưởng tượng nổi.


“Tại hạ Bàng Ngọc - Minh Nguyệt Giáo, xin hỏi đạo hữu là…” Thiếu phụ mặc xiêm y màu xám tro đã đi tới, dừng lại bên cạnh Thạch Mục rồi hỏi với vẻ ngập ngừng.


“Ta là ai không quan trọng. Ngươi chỉ cần biết là ta không có địch ý với các ngươi là được. Hiện giờ điều quan trọng nhất là làm thế nào trốn thoát ra từ trong tay Thông Thiên Tiên Giáo.” Thạch Mục đáp.


Thiếu phụ mặc xiêm y màu xám tro nghe vậy, quay đầu nhìn về bờ biển. Phía đó thỉnh thoảng truyền đến từng tiếng nổ mạnh của đấu pháp.


Trên mặt nàng ta hiện lên vẻ lo lắng. Khoảng cách quá xa, bằng mắt nàng ta cũng không thấy rõ tình huống nơi đó.


“Đạo nhân Vô Trần và thủ hạ của lão ta bị Liễu Ngạn và La điện chủ quấn lấy, có điều tình huống không ổn lắm, chỉ sợ không cách nào duy trì quá lâu.” Thạch Mục nói.


Thông qua việc cộng hưởng tầm mắt của Thải Nhi, tình hình xảy ra ở nơi bờ biển rõ ràng hiện lên trong mắt hắn.


Tên nam nhân mặt sẹo cùng với sinh vật Tử Linh Địa giai mà hắn triệu hồi ra mặc dù tạm thời có thể giữ chân được hai cường giả Địa giai của Thông Thiên Tiên Giáo, nhưng cũng đã hiện vẻ mệt mỏi.


Giữa không trung, trên thân đạo nhân Vô Trần tản mát ra hàng vạn luồng bạch quang, như tiên nhân vậy.


Linh quang bên ngoài quỷ đầu màu vàng kim mà Liễu Ngạn đang huy động cũng đã ảm đạm xuống, thoạt trông đã là nỏ mạnh hết đà.


Thiếu phụ mặc xiêm y màu xám tro nghe vậy, sắc mặt biến ảo chợt nghiến răng:

“Toàn lực xuất phát về phía biển!” Nàng ta đột nhiên quay người thét lớn.


Những đệ tử đang điều khiển cự chu nghe thấy thế thì vội vàng bắt tay làm việc.


Trận pháp cấm chế trên khắp ba chiếc Hải Cát cự chu lại một lần nữa khởi động, đi sâu về phía biển.


Vào thời khắc này, thân thể Thạch Mục chấn động, bỗng nhiên nhìn về hướng bờ biển.

Đuối lắm rồi. Đã nói không biết dịch PK, lại ném cho hẳn 1 chương toàn PK. :dead:
Tại hạ đi ăn cơm. Các vị xin hãy xem cho. Phần còn lại hẹn buổi chiều. :hoa:
@Yukihana116490 @Thiết Huyết @nhatchimai0000
 

Venus

Phàm Nhân
Ngọc
625,17
Tu vi
0,00
“Kim Tiền Kiếm!”


Đạo sĩ trẻ rõ ràng đã nhận ra linh khí đánh lén mình là vật từng thuộc về huynh đệ của mình năm xưa. Nhưng chưa kịp tìm kiếm người phát động Kim Tiền Kiếm thì hai tiếng xé gió “Vút vút” đã truyền đến, lại là hai luồng mũi tên màu đen đã xé không lao tới.


Hắn âm thầm rùng mình một cái, hào quang dưới chân thêm sáng rõ, vội vàng tránh về phía sau, có vẻ chân rối tay loạn…


Lần này đã có chuẩn bị, rốt cục không bị bắn trúng, nhưng Kim Tiền Kiếm ở bên kia lại hóa thành một luồng kim quang một lần nữa lao về phía hắn, làm cho hắn lại hoảng sợ một phen.


“Chết rồi!”


Ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn, tất nhiên đang cho là đối phương còn có cao thủ ẩn mình bên trong thuyền lớn.


Vừa nghĩ đến đây, hắn vội vàng vẫy tay về một hướng khác, hào quang trên trường tiên ánh bạc liền bắn về phía hắn.


Nhưng đúng vào lúc này, hào quang trên linh khí Hồng Lăng (dây lụa đỏ) vốn đã bị áp chế lại đột ngột sáng bừng lên, huyễn hóa ra tầng tầng lớp lớp hồng lăng, vây chặt trường tiên ánh bạc lại.


Tên đạo sĩ trẻ bất chợt quay người nhìn về phía thiếu phụ mặc xiêm y màu xám tro, đối phương cũng cười lạnh nhìn lại hắn.


“Chết tiệt!”


Lòng tên đạo sĩ trẻ ôm mối đại hận. Hắn lùi nhanh thì có nhanh nhưng so với phi kiếm thì vẫn chênh lệch quá xa, không quá hai hơi thở đã bị bắt kịp, từng đạo kiếm ảnh đã ập xuống như lưu tinh.


Tên đạo sĩ trẻ hét lớn một tiếng, chân khí rót vào thân thương, rung lên một cái liền huyễn hóa ra từng luồng thương ảnh, cuối cùng, một thương đâm ra, “Keng!” một tiếng, đánh bay Kim Tiền Kiếm.


Nhưng đúng lúc này, một bóng người chớp lên sau lưng tên đạo sĩ trẻ, bóng một thanh niên mặc áo bào xám quanh thân bao phủ một tầng sáng xanh đã hiện ra, chính là Thạch Mục.


Thấy cánh tay hắn khẽ động, một mảnh ánh đao đen kia đột nhiên túa ra, chém về phía tên đạo sĩ trẻ.


Tên đạo sĩ trẻ vừa kinh vừa hoảng, nhanh như chớp mà xoay người, dùng trường thương ánh bạc chặn ngang ngay phía trước ánh đao.


“Leng keng” một tiếng vang cực lớn.


Trong khoảnh khắc mà ánh đao chạm đến trường thương, hắn chỉ cảm thấy linh lực chân khí được rót vào trường thương tụa hồ bị rút đi không ít, uy năng của trường thương sụt giảm không nhẹ, cuối cùng đã bị một kích đánh bay.


Nhưng với t.ư cách cường giả Địa giai, phản ứng của hắn không hề chậm, lúc này mượn lực ấy lùi về phía sau, đồng thời điên cuồng thúc giục chấn khí trong cơ thể, quanh thân nổi lên một tầng chân khí bảo hộ kiên cố màu trắng, đồng thời một tay khẽ vẫy, ý định gọi pháp tướng đang cùng Khô Lâu Tử Kim tranh đấu kia về.


Nhưng Thạch Mục không cho hắn cơ hội này, dưới sự trợ giúp của Phong Ảnh Phù cao giai, thân hình như cái bóng chớp lên, hai nắm đấm được bao trùm bởi lân phía màu đen bỗng nhiên dấy lên một tầng ánh sáng đỏ. Mơ hồ một cái, huyễn hóa ra hơn mười quyền ảnh màu đỏ, đánh về phía đạo sĩ trẻ như mưa vần gió vũ.


Sau khi Thạch Mục thúc giục hóa thân đồ đằng thì thực lực trực tiếp áp lên Địa giai, cộng thêm sự trợ lực của Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết tầng thứ sáu, khiến cho lực lượng của hắn ngày hôm nay đã đạt đến một mức độ cực kì kinh khủng. Giờ phút này dưới tình huống giáp lá cà thế này, một quyền ảnh nhìn như bình thường ấy, mỗi một kích ẩn đều chứa một cỗ lực lượng không thua gì uy lực của pháp khí thượng phẩm.


“Bịch! Bịch! Bịch!” những tiếng liên miên không dứt.


Tầng bạch quang bao quanh thân thể của đạo sĩ trẻ chớp động liên tục, chỉ cảm thấy từng cỗ mãn lực kinh khủng ập tới, thân hình rung lên kịch liệt, thân thể cũng bị đánh rơi từ trên trường toa giữa không trung rơi xuống, “Bõm” một tiếng đã rơi xuống biển.


Hư ảnh của pháp tướng đang giao chiến với Khô Lâu Tử Kim phía xa xa kia cũng bởi mất đi sự duy trì của chân khí mà ầm ầm tan rã.


Thân hình Thạch Mục chớp lên một cái, theo sát sau hắn mà lao xuống biển.


Uỳnh! Ầm! Ầm!


Sóng trên mặt biển bắt đầu chuyển động, dưới mặt nước như đang có hai con giao long cuộn mình, từng trận từng trận sóng biển cao vút bị dồn lên, mặt biển hiện ra những vòng xoáy khổng lồ, tiếng động uỳnh uỳnh như sấm rền bắt đầu truyền lên từ đáy biển, không ai biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.


Thiếu phụ mặc xiêm y màu xám tro đã đáp xuống cự chu, lấy ra một viên đan dược ăn vào, toàn lực luyện hóa tác dụng của đan dược, một phần pháp lực rất nhanh chóng được khôi phục.


Có điều đối mặt với tình huống xảy ra trên mặt biển, nàng ta cũng không dám tùy tiện nhảy vào.


Tu sĩ nhân loại cho dù tu luyện đến Địa giai, ngoài những người tu luyện một ít công pháp Thủy thuộc tính đặc thù, ở trên biển vẫn phải chịu hạn chế rất lớn, không tài nào phát huy được thực lực.


Thiếu phụ mặc xiêm y màu xám tro quay đầu nhìn về phía chiếc cự chu thứ hai trong số những chiếc cự chu ở phía sau, nàng ta vừa rồi trông thấy rất rõ, thanh niên mặc y phục xám tro vừa rồi chính là từ nơi đó bay ra ngoài.


Có điều về dung mạo của người thanh niên kia nàng lại không có chút ấn tượng nào.


“Chẳng lẽ là do Liễu điện chủ cố ý an bài hay sao?” Thiếu phụ mặc xiêm y màu xám tro thầm đoán trong lòng.


Trên một chiếc cự chu khác, trên mặt đám người Hầu Tái Lôi, Dư Ý cũng đầy vẻ kinh hãi không hiểu gì cả.


“Này, người vừa nãy kia… là Mục huynh à?” Vẻ kinh sợ trong mắt Dư Ý hơi rút đi, miệng thì thào lẩm bẩm, tựa hồ không dám tin tưởng vào hai mắt của mình.


Y quay đầu nhìn về phía Hầu Tái Lôi đang đứng bên cạnh.


“Ngươi nhìn ta là gì, ta chẳng qua quen hắn lâu hơn ngươi có một thời gian ngắn thôi, về thân phận và thực lực của hắn ta đây cũng không rõ lắm đâu…” Hầu Tái Lôi cười khổ đáp.


Lời này là thật lòng, hắn mặc dù đã đi theo Thạch Mục một khoảng thời gian, nhưng về mọi chuyện liên quan đến Thạch Mục, những gì hắn biết vẫn là cực ít.


Thải Nhi lúc này đang đứng trên đỉnh một cột buồm lớn nhất của cự chu, bạch quang trong mắt lóe lóe, nhìn xuống mặt biển.


Đột nhiên, trong mắt nó hiện lên vui vẻ.


Vòng xoáy trên mặt biển đột nhiên chấn động. “Uỳnh!” một tiếng, một cột nước cực kì to lớn từ mặt biển đột ngột bùng lên, nổ tan mặt biển.


Trên không trung, hào quang trên trường tiên ánh bạc đang dây dưa với linh khí Hồng Lăng đột nhiên tiêu tán, thu nhỏ lại về kích thước lúc trước rồi tõm một cái rơi vào trong biển.


Thiếu phụ mặc xiêm y xám tro khẽ giật mình, lập tức phất tay triệu hồi linh khí Hồng Lăng, ánh mắt nhìn về mặt biển.


Từng luồng sóng càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng chậm rãi trở về trạng thái bình tĩnh lúc đầu.


“Ầm!” một tiếng.


Mặt biển nổ tung, một bóng người bay khỏi mặt biển đáp xuống cự chu, chính là Thạch Mục.


Quần áo trên người hắn bị xé rách, trên cánh tay trái xuất hiện một miệng vết thương thật dài, trên mặt lộ vẻ mỏi mệt, có điều trong mắt lại hiện lên một tia hưng phấn.


Có dị năng nhìn xuyên thấu mặt biển của Thải Nhi, hắn ở trong lòng biển chẳng khác gì đi trên đất bằng, dưới tình huống thi triển toàn bộ thủ đoạn không giữ lại chút gì thì tên đạo sĩ trẻ tự cho mình là siêu phàm kia mặc dù thực lực không tệ như cũng chỉ còn cách nhận mệnh.


Đám người Minh Nguyệt Giáo trên cự chu thấy tình hình này thì trên mặt đều lộ vẻ kinh hãi, vội vã lui về sau một bước, không dám tới gần Thạch Mục, giống như đang nhìn thấy quái vật vậy.


Ánh mắt của đám Hầu Tái Lôi, Dư Ý nhìn về phía Thạch Mục lại càng tràn đầy vẻ không tưởng tượng nổi.


“Tại hạ Bàng Ngọc - Minh Nguyệt Giáo, xin hỏi đạo hữu là…” Thiếu phụ mặc xiêm y màu xám tro đã đi tới, dừng lại bên cạnh Thạch Mục rồi hỏi với vẻ ngập ngừng.


“Ta là ai không quan trọng. Ngươi chỉ cần biết là ta không có địch ý với các ngươi là được. Hiện giờ điều quan trọng nhất là làm thế nào trốn thoát ra từ trong tay Thông Thiên Tiên Giáo.” Thạch Mục đáp.


Thiếu phụ mặc xiêm y màu xám tro nghe vậy, quay đầu nhìn về bờ biển. Phía đó thỉnh thoảng truyền đến từng tiếng nổ mạnh của đấu pháp.


Trên mặt nàng ta hiện lên vẻ lo lắng. Khoảng cách quá xa, bằng mắt nàng ta cũng không thấy rõ tình huống nơi đó.


“Đạo nhân Vô Trần và thủ hạ của lão ta bị Liễu Ngạn và La điện chủ quấn lấy, có điều tình huống không ổn lắm, chỉ sợ không cách nào duy trì quá lâu.” Thạch Mục nói.


Thông qua việc cộng hưởng tầm mắt của Thải Nhi, tình hình xảy ra ở nơi bờ biển rõ ràng hiện lên trong mắt hắn.


Tên nam nhân mặt sẹo cùng với sinh vật Tử Linh Địa giai mà hắn triệu hồi ra mặc dù tạm thời có thể giữ chân được hai cường giả Địa giai của Thông Thiên Tiên Giáo, nhưng cũng đã hiện vẻ mệt mỏi.


Giữa không trung, trên thân đạo nhân Vô Trần tản mát ra hàng vạn luồng bạch quang, như tiên nhân vậy.


Linh quang bên ngoài quỷ đầu màu vàng kim mà Liễu Ngạn đang huy động cũng đã ảm đạm xuống, thoạt trông đã là nỏ mạnh hết đà.


Thiếu phụ mặc xiêm y màu xám tro nghe vậy, sắc mặt biến ảo chợt nghiến răng:

“Toàn lực xuất phát về phía biển!” Nàng ta đột nhiên quay người thét lớn.


Những đệ tử đang điều khiển cự chu nghe thấy thế thì vội vàng bắt tay làm việc.


Trận pháp cấm chế trên khắp ba chiếc Hải Cát cự chu lại một lần nữa khởi động, đi sâu về phía biển.


Vào thời khắc này, thân thể Thạch Mục chấn động, bỗng nhiên nhìn về hướng bờ biển.

Đuối lắm rồi. Đã nói không biết dịch PK, lại ném cho hẳn 1 chương toàn PK. :dead:
Tại hạ đi ăn cơm. Các vị xin hãy xem cho. Phần còn lại hẹn buổi chiều. :hoa:
@Yukihana116490 @Thiết Huyết @nhatchimai0000
Hả, dịch thế này còn biên bủng gì nữa :eek: đăng ngay và luôn ấy. Hình như người này giả trư ăn hổ :hayqua: làm ta tưởng....

Ở lại với HGCM đi người huynh đệ :39: đãi ngộ cao nhắm :39:
 

ulinuc

Phàm Nhân
Giải Nhất event Viết cho mùa yêu thương II
Ngọc
-89,20
Tu vi
0,00
Hả, dịch thế này còn biên bủng gì nữa :eek: đăng ngay và luôn ấy. Hình như người này giả trư ăn hổ :hayqua: làm ta tưởng....

Ở lại với HGCM đi người huynh đệ :39: đãi ngộ cao nhắm :39:
“Kim Tiền Kiếm!”


Đạo sĩ trẻ rõ ràng đã nhận ra linh khí đánh lén mình là vật từng thuộc về huynh đệ của mình năm xưa. Nhưng chưa kịp tìm kiếm người phát động Kim Tiền Kiếm thì hai tiếng xé gió “Vút vút” đã truyền đến, lại là hai luồng mũi tên màu đen đã xé không lao tới.


Hắn âm thầm rùng mình một cái, hào quang dưới chân thêm sáng rõ, vội vàng tránh về phía sau, có vẻ chân rối tay loạn…


Lần này đã có chuẩn bị, rốt cục không bị bắn trúng, nhưng Kim Tiền Kiếm ở bên kia lại hóa thành một luồng kim quang một lần nữa lao về phía hắn, làm cho hắn lại hoảng sợ một phen.


“Chết rồi!”


Ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn, tất nhiên đang cho là đối phương còn có cao thủ ẩn mình bên trong thuyền lớn.


Vừa nghĩ đến đây, hắn vội vàng vẫy tay về một hướng khác, hào quang trên trường tiên ánh bạc liền bắn về phía hắn.


Nhưng đúng vào lúc này, hào quang trên linh khí Hồng Lăng (dây lụa đỏ) vốn đã bị áp chế lại đột ngột sáng bừng lên, huyễn hóa ra tầng tầng lớp lớp hồng lăng, vây chặt trường tiên ánh bạc lại.


Tên đạo sĩ trẻ bất chợt quay người nhìn về phía thiếu phụ mặc xiêm y màu xám tro, đối phương cũng cười lạnh nhìn lại hắn.


“Chết tiệt!”


Lòng tên đạo sĩ trẻ ôm mối đại hận. Hắn lùi nhanh thì có nhanh nhưng so với phi kiếm thì vẫn chênh lệch quá xa, không quá hai hơi thở đã bị bắt kịp, từng đạo kiếm ảnh đã ập xuống như lưu tinh.


Tên đạo sĩ trẻ hét lớn một tiếng, chân khí rót vào thân thương, rung lên một cái liền huyễn hóa ra từng luồng thương ảnh, cuối cùng, một thương đâm ra, “Keng!” một tiếng, đánh bay Kim Tiền Kiếm.


Nhưng đúng lúc này, một bóng người chớp lên sau lưng tên đạo sĩ trẻ, bóng một thanh niên mặc áo bào xám quanh thân bao phủ một tầng sáng xanh đã hiện ra, chính là Thạch Mục.


Thấy cánh tay hắn khẽ động, một mảnh ánh đao đen kia đột nhiên túa ra, chém về phía tên đạo sĩ trẻ.


Tên đạo sĩ trẻ vừa kinh vừa hoảng, nhanh như chớp mà xoay người, dùng trường thương ánh bạc chặn ngang ngay phía trước ánh đao.


“Leng keng” một tiếng vang cực lớn.


Trong khoảnh khắc mà ánh đao chạm đến trường thương, hắn chỉ cảm thấy linh lực chân khí được rót vào trường thương tụa hồ bị rút đi không ít, uy năng của trường thương sụt giảm không nhẹ, cuối cùng đã bị một kích đánh bay.


Nhưng với t.ư cách cường giả Địa giai, phản ứng của hắn không hề chậm, lúc này mượn lực ấy lùi về phía sau, đồng thời điên cuồng thúc giục chấn khí trong cơ thể, quanh thân nổi lên một tầng chân khí bảo hộ kiên cố màu trắng, đồng thời một tay khẽ vẫy, ý định gọi pháp tướng đang cùng Khô Lâu Tử Kim tranh đấu kia về.


Nhưng Thạch Mục không cho hắn cơ hội này, dưới sự trợ giúp của Phong Ảnh Phù cao giai, thân hình như cái bóng chớp lên, hai nắm đấm được bao trùm bởi lân phiến màu đen bỗng nhiên dấy lên một tầng ánh sáng đỏ. Mơ hồ một cái, huyễn hóa ra hơn mười quyền ảnh màu đỏ, đánh về phía đạo sĩ trẻ như mưa vần gió vũ.


Sau khi Thạch Mục thúc giục hóa thân đồ đằng thì thực lực trực tiếp áp lên Địa giai, cộng thêm sự trợ lực của Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết tầng thứ sáu, khiến cho lực lượng của hắn ngày hôm nay đã đạt đến một mức độ cực kì kinh khủng. Giờ phút này dưới tình huống giáp lá cà thế này, một quyền ảnh nhìn như bình thường ấy, mỗi một kích ẩn đều chứa một cỗ lực lượng không thua gì uy lực của pháp khí thượng phẩm.


“Bịch! Bịch! Bịch!” những tiếng liên miên không dứt.


Tầng bạch quang bao quanh thân thể của đạo sĩ trẻ chớp động liên tục, chỉ cảm thấy từng cỗ mãn lực kinh khủng ập tới, thân hình rung lên kịch liệt, thân thể cũng bị đánh rơi từ trên trường toa giữa không trung rơi xuống, “Bõm” một tiếng đã rơi xuống biển.


Hư ảnh của pháp tướng đang giao chiến với Khô Lâu Tử Kim phía xa xa kia cũng bởi mất đi sự duy trì của chân khí mà ầm ầm tan rã.


Thân hình Thạch Mục chớp lên một cái, theo sát sau hắn mà lao xuống biển.


Uỳnh! Ầm! Ầm!


Sóng trên mặt biển bắt đầu chuyển động, dưới mặt nước như đang có hai con giao long cuộn mình, từng trận từng trận sóng biển cao vút bị dồn lên, mặt biển hiện ra những vòng xoáy khổng lồ, tiếng động uỳnh uỳnh như sấm rền bắt đầu truyền lên từ đáy biển, không ai biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.


Thiếu phụ mặc xiêm y màu xám tro đã đáp xuống cự chu, lấy ra một viên đan dược ăn vào, toàn lực luyện hóa tác dụng của đan dược, một phần pháp lực rất nhanh chóng được khôi phục.


Có điều đối mặt với tình huống xảy ra trên mặt biển, nàng ta cũng không dám tùy tiện nhảy vào.


Tu sĩ nhân loại cho dù tu luyện đến Địa giai, ngoài những người tu luyện một ít công pháp Thủy thuộc tính đặc thù, ở trên biển vẫn phải chịu hạn chế rất lớn, không tài nào phát huy được thực lực.


Thiếu phụ mặc xiêm y màu xám tro quay đầu nhìn về phía chiếc cự chu thứ hai trong số những chiếc cự chu ở phía sau, nàng ta vừa rồi trông thấy rất rõ, thanh niên mặc y phục xám tro vừa rồi chính là từ nơi đó bay ra ngoài.


Có điều về dung mạo của người thanh niên kia nàng lại không có chút ấn tượng nào.


“Chẳng lẽ là do Liễu điện chủ cố ý an bài hay sao?” Thiếu phụ mặc xiêm y màu xám tro thầm đoán trong lòng.


Trên một chiếc cự chu khác, trên mặt đám người Hầu Tái Lôi, Dư Ý cũng đầy vẻ kinh hãi không hiểu gì cả.


“Này, người vừa nãy kia… là Mục huynh à?” Vẻ kinh sợ trong mắt Dư Ý hơi rút đi, miệng thì thào lẩm bẩm, tựa hồ không dám tin tưởng vào hai mắt của mình.


Y quay đầu nhìn về phía Hầu Tái Lôi đang đứng bên cạnh.


“Ngươi nhìn ta làm gì, ta chẳng qua quen hắn lâu hơn ngươi có một thời gian ngắn thôi, về thân phận và thực lực của hắn ta đây cũng không rõ lắm đâu…” Hầu Tái Lôi cười khổ đáp.


Lời này là thật lòng, hắn mặc dù đã đi theo Thạch Mục một khoảng thời gian, nhưng về mọi chuyện liên quan đến Thạch Mục, những gì hắn biết vẫn là cực ít.


Thải Nhi lúc này đang đứng trên đỉnh một cột buồm lớn nhất của cự chu, bạch quang trong mắt lóe lóe, nhìn xuống mặt biển.


Đột nhiên, trong mắt nó hiện lên vui vẻ.


Vòng xoáy trên mặt biển đột nhiên chấn động. “Uỳnh!” một tiếng, một cột nước cực kì to lớn từ mặt biển đột ngột bùng lên, nổ tan mặt biển.


Trên không trung, hào quang trên trường tiên ánh bạc đang dây dưa với linh khí Hồng Lăng đột nhiên tiêu tán, thu nhỏ lại về kích thước lúc trước rồi tõm một cái rơi vào trong biển.


Thiếu phụ mặc xiêm y xám tro khẽ giật mình, lập tức phất tay triệu hồi linh khí Hồng Lăng, ánh mắt nhìn về mặt biển.


Từng luồng sóng càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng chậm rãi trở về trạng thái bình tĩnh lúc đầu.


“Ầm!” một tiếng.


Mặt biển nổ tung, một bóng người bay khỏi mặt biển đáp xuống cự chu, chính là Thạch Mục.


Quần áo trên người hắn bị xé rách, trên cánh tay trái xuất hiện một miệng vết thương thật dài, trên mặt lộ vẻ mỏi mệt, có điều trong mắt lại hiện lên một tia hưng phấn.


Có dị năng nhìn xuyên thấu mặt biển của Thải Nhi, hắn ở trong lòng biển chẳng khác gì đi trên đất bằng, dưới tình huống thi triển toàn bộ thủ đoạn không giữ lại chút gì thì tên đạo sĩ trẻ tự cho mình là siêu phàm kia mặc dù thực lực không tệ như cũng chỉ còn cách nhận mệnh.


Đám người Minh Nguyệt Giáo trên cự chu thấy tình hình này thì trên mặt đều lộ vẻ kinh hãi, vội vã lui về sau một bước, không dám tới gần Thạch Mục, giống như đang nhìn thấy quái vật vậy.


Ánh mắt của đám Hầu Tái Lôi, Dư Ý nhìn về phía Thạch Mục lại càng tràn đầy vẻ không tưởng tượng nổi.


“Tại hạ Bàng Ngọc - Minh Nguyệt Giáo, xin hỏi đạo hữu là…” Thiếu phụ mặc xiêm y màu xám tro đã đi tới, dừng lại bên cạnh Thạch Mục rồi hỏi với vẻ ngập ngừng.


“Ta là ai không quan trọng. Ngươi chỉ cần biết là ta không có địch ý với các ngươi là được. Hiện giờ điều quan trọng nhất là làm thế nào trốn thoát ra từ trong tay Thông Thiên Tiên Giáo.” Thạch Mục đáp.


Thiếu phụ mặc xiêm y màu xám tro nghe vậy, quay đầu nhìn về bờ biển. Phía đó thỉnh thoảng truyền đến từng tiếng nổ mạnh của đấu pháp.


Trên mặt nàng ta hiện lên vẻ lo lắng. Khoảng cách quá xa, bằng mắt nàng ta cũng không thấy rõ tình huống nơi đó.


“Đạo nhân Vô Trần và thủ hạ của lão ta bị Liễu Ngạn và La điện chủ quấn lấy, có điều tình huống không ổn lắm, chỉ sợ không cách nào duy trì quá lâu.” Thạch Mục nói.


Thông qua việc cộng hưởng tầm mắt của Thải Nhi, tình hình xảy ra ở nơi bờ biển rõ ràng hiện lên trong mắt hắn.


Tên nam nhân mặt sẹo cùng với sinh vật Tử Linh Địa giai mà hắn triệu hồi ra mặc dù tạm thời có thể giữ chân được hai cường giả Địa giai của Thông Thiên Tiên Giáo, nhưng cũng đã hiện vẻ mệt mỏi.


Giữa không trung, trên thân đạo nhân Vô Trần tản mát ra hàng vạn luồng bạch quang, như tiên nhân vậy.


Linh quang bên ngoài quỷ đầu màu vàng kim mà Liễu Ngạn đang huy động cũng đã ảm đạm xuống, thoạt trông đã là nỏ mạnh hết đà.


Thiếu phụ mặc xiêm y màu xám tro nghe vậy, sắc mặt biến ảo chợt nghiến răng:

“Toàn lực xuất phát về phía biển!” Nàng ta đột nhiên quay người thét lớn.


Những đệ tử đang điều khiển cự chu nghe thấy thế thì vội vàng bắt tay làm việc.


Trận pháp cấm chế trên khắp ba chiếc Hải Cát cự chu lại một lần nữa khởi động, đi sâu về phía biển.


Vào thời khắc này, thân thể Thạch Mục chấn động, bỗng nhiên nhìn về hướng bờ biển.


Gần bờ biển, một luồng bạch quang cực lớn phóng lên trời, mặc dù khoảng cách cực xa, đám người Thạch Mục ở đây cũng thể thấy rõ mồn một.


Bên bờ biển, giữa không trung.


Ánh mắt đang hướng về phía mặt biển đằng xa của Vô Trần đạo nhân thu lại, trong mắt hình như lóe lên chút tức giận, nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất.


Toàn thân lão lúc này được bao phủ trong một cột sáng màu trắng đường kính hơn mười trượng, trên đỉnh đầu lơ lửng một cái đại ấn màu trắng đang chậm rãi xoay tròn, hào quang ngút trời kia cũng tản ra từ vật ấy.


Phía trước cách đó không xa, Liễu Ngạn sắc mặt trắng bệnh, bên khóe miệng và trên thân thể có nhiều chỗ đổ máu, nhuộm đỏ nửa người.


Có điều hắn không hề để ý đến vết thương trên người, hay tay vung vẩy, miệng tụng niệm chú ngữ.


Quỷ đầu màu vàng kim nhàn nhạt trước người đại phóng huyết quang, há miệng ra, liên tục phun ra chín màn sương máu, tạo thành một mảnh mây máu nồng đậm.


Linh quang mà quỷ đầu màu vàng kim nhạt tỏa ra lại ảm đạm hơn một nửa.


Quỷ bên trong mây máu rít gào liên tục, mơ hồ thấy được vô số quỷ ảnh dữ tợn đang giương nanh múa vuốt trong mây máu, chỉ chực nhào vào cắn người.


Đạo nhân Vô Trần cười lạnh một tiếng, miệng niệm chú ngữ, hai tay bắt chéo nắm trước người, đột nhiên vung lên.


Đại ấn màu trắng sáp nhập vào cột sáng, cột sáng to lớn lóe lên hóa thành một đạo quang nhận chống trời to lớn vô cùng đánh xuống Liễu Ngạn.


Những nơi quang nhận đi qua, không khí như bị hút rỗng đột ngột, phát ra tiếng xì xèo…


Liễu Ngạn như ngừng lại hô hấp, hét lớn một tiếng, mây máu trước người hắn vần vũ cuồn cuộn, ngưng tụ thành một đầu lâu màu máu kích thước chừng vài trượng, tản mát ra khí tức hung ác tàn nhẫn vô cùng tận.


“Đi!”


Liễu Ngạn vung tay lên, huyết khô lâu cực lớn xông lên, đánh về phía quang nhận màu trắng.


Uỳnh uỳnh!


Một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa.


Tại thời điểm này, không khí dường như bị xé nứt ra, chung quanh xuất hiện mấy khe hở, mặt biển cũng cuộn lên từng đợt sóng cực lớn.


Bên tai đám người Minh Nguyệt Giáo ở hai chiếc cự chu cách chiến trường không xa như có một tiếng sét cực lớn nổ vang, màng nhĩ gần như rách toạc, ngũ quan đổ máu, người tu vi hơi yếu một chút thậm chí còn bị chấn động pháp lực vô cùng kịch liệt ấy đánh chết tươi.


Giữa không trung, huyết khô lâu cực lớn răng rắc vỡ, nổ tung ra, một lần nữa biến thành mây máu cuồn cuộn.


Thân hình Liễu Ngạn chấn động ghê gớm, ngũ quan thất khiếu đều có máu tươi chảy ròng ròng, máu miệng lại điên cuồng phun ra, thân thể bắn ra ngoài xa như diều đứt dây, khô lâu màu vàng kim nhạt gào thét một tiếng, lại biến trở về một cây quạt nhỏ, xoay tròn mấy vòng rồi bắn ngược ra, huyết quang ảm đạm đi, hiển nhiên linh tính đã sụt giảm gần hết.


Liễu Ngạn bay ra xa hơn mười trượng mới cố gắng ổn định lại thân thể.


Đạo nhân Vô Trần thấy Liễu Ngạn còn sống, trong mắt lộ ra vẻ ngoài ý muốn, vung tay lên, cổ kiếm màu xanh lập tức hiện ra, tản ra ra kiếm quang ngút trời, kiếm khí lợi hại như có thể chọc thủng chân trời.


Liễu Ngạn hít sâu một hơi, hai mắt híp lại, trong cặp con ngươi hiện lên ánh sáng kì dị, tay vung lên, trong tay xuất hiện một miếng phù lục màu đen, trên mặt phù lúc có khí đen lượn lờ, nhìn không rõ hình dáng.


“Xoát” một tiếng, phù lục bị hắn bóp chặt.


Một đoàn hắc quang bao phủ lấy Liễu Ngạn, một khắc sau, thân thể của hắn bỗng nhiên hóa thành một luồng sao bang màu đen, bắn về phía biển, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta sợ hai, chẳng qua là chớp lên một cái đã biến mất khỏi tầm mắt.

Giả cái gì mà giả, ta chỉ nói ta dịch non tay không biết dịch PK thôi mà... :hoa:

Trả hàng cho cô nương. Xin cô nương nhớ rõ ngọc cho ta là được. :hoa:
 

deeno12701

Phàm Nhân
Ngọc
-64,06
Tu vi
0,00
“Liễu điện chủ” Thiếu phụ áo xám và nam tử mặt sẹo cúi đầu thi lễ với Liễu Ngạn một cái.

“Bàng điện chủ, ngươi chịu trách nhiệm về ba chiếc Hãn Hải Cự Chu đã tập kết đủ quân số rồi lên đường luôn đi.” Liễu Ngạn nhìn về phía thiếu phụ mặc váy xám nói.

“Thế còn Liễu Điện chủ thì sao?” Thiếu phụ váy xám do dự một chút hỏi lại.

“Ta với La điện chủ sẽ ở lại chờ nhóm đệ tử cuối cùng, các ngươi đi trước đi, đón nốt đợt cuối rồi chúng ta sẽ gặp nhau ở trên biển.” Liễu Ngạn nói qua, mắt hướng về phía Âm Thi Sơn Mạch ngoài xa đang bị bao phủ bởi sương mù dày đặc. Dường như sương mù đang dần mỏng đi so với lúc trước.

Thiếu phụ váy xám suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng đáp ứng, quay ngươi leo lên chiếc thuyền số hai mươi hai nơi Thạch Mục đang đứng.

“Xuất phát.”

Thiếu phụ đứng trên mũi thuyền ra lệnh. Ba chiếc thuyền lớn lập tức mở buồm rat hay đổi phương hướng đi về phía biển khơi xa xăm.

Thiếu phụ kia lại lật tay lấy ra một cái la bàn màu đen, miệng lẩm nhẩm chỉ chỉ lên cái la bàn. Sau một khắc, phù văn trên ba chiếc Hải Hãn Cự Chu đồng loạt sang lên, cánh buồm cũng hiện lên những đường vân xanh, căng phồng như đón gió lớn đẩy chiếc thuyền ra khơi.

Tốc độ dời đi của ba chiếc thuyền lớn lập tức được tang lên, nối đuôi nhau nhanh chóng tiến ra biển xa, mỗi lúc một xa dần.

“Chỉ còn lại ba chiếc cuối cùng, hi vọng có thể tới kịp.”

Thấy ba chiếc thuyền đã nhanh chóng rời bến ra khơi Liễu Ngạn cũng thở nhẹ ra một hơi trong lòng. Tính cả ba chiếc thuyền vừa rời đi thì có tổng cộng hai mươi hai chiếc thuyền đã ra biển, nhân số khoảng hơn bốn ngần người, đây toàn là những đệ tử tinh anh của Minh Nguyệt Giáo.

Vào thời điểm này, Minh Nguyệt Giáo đã đi xuống dốc không phanh, tài nguyên gần như cạn kiệt thế mà hắn có thể làm ra được những chuyện như thế thì thật không đơn giản chút nào, cái giá phải trả không dễ chịu vào đâu. Nhưng như vậy cũng đáng, cho dù tang gia bại sản mà có thể đưa được nhân tài đi hết, giữ lại được những truyền thừa như vậy thì vô cùng quý giá rồi, bấy nhiêu đã có thể đủ để Minh Nguyệt Giáo một lần nữa ổn định, dần phát triển khôi phục như xưa.

“Liễu điện chủ, ngươi hãy nhanh chóng rời đi, chỗ này để cho ta lo. Ta sẽ đưa đám đệ tử cuối cùng này rời đi an toàn.” Nam tử mặt sẹo thu hồi ánh mắt đang nhìn về ba chiếc thuyền kia nói.

“Không sao, ta vừa mới nhận được tin tức truyền từ hội trường tới, lần tỷ thí này đã kết thúc, nhóm đệ tử cuối cùng đang trên đường chạy tới.” Liễu Ngạn từ chối.

Lời của Liễu Ngạn vừa chấm dứt thì từ phía xa đã truyền tới tiếng bước chân dồn dập. Hai người cùng nhìn theo thì thấy một nhóm tầm năm sáu trăm tên đệ tử được một trung niên áo xám dẫn tới, đang đi về phía này.

Trung niên kia nhìn thấy hai người Liễu Ngạn thì vội bước nhanh hơi tới gần hai người chắp tay nói:

“Hai vị điện chủ, tỷ thí đã chấm dứt, đây là nhóm đệ tử cuối cùng, tổng cộng có năm trăm sáu mươi bảy người. Tất cả đều đến đầy đủ, những người khác thì ở lại trấn giữ Khúc Dương thành.”

“Rất tốt, để cho bọn họ nhanh chóng lên thuyền đi.” Liễu Ngạn nhẹ gật đầu điều phối.

“Vâng” Trung niên áo xám đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng triệu tập hơn năm trăm người tới di chuyển lên thuyền.

Liễu Ngạn quay đầu nhìn về nơi xa phía Âm Thi Sơn Mạch nơi tổng đàn của Minh Nguyệt Giáo Bàn Cổ Phong mà khẽ chau mày. Không biết tại sao trong lòng hắn hiện lên cảm giác lo lắng đứng ngồi không yên.

Thời gian từng phút trôi qua cái cảm giác này ngày càng mạnh lên. Hắn quay đầu nhìn sang bên cạnh, những người cuối cùng đang lên chiếc thuyền còn lại, hai chiếc khác thì đã chứa đầy người rồi. Giờ phút này ba chiếc thuyền chở đám người Thạch Mục đã đi xa lắm rồi.

“Đã đi đến bước cuối cùng rồi thì lá gan ngày càng nhỏ đi ah.” Liễu Ngạn thu lại ánh mắt, tâm tình hơi chút yên lòng tự giễu lẩm bẩm.

Tình hình trước mắt có thể thấy kế hoạch khá là thuận lời. Giờ phút này chủ lực của Thông Thiên Tiên Giáo và Thiên Ma Tông có lẽ đều bị cầm chân ở tổng đàn Minh Nguyệt Giáo. Tuy rằng quân địch mạnh mẽ nhưng mà có đại trận bảo vệ tong môn với Hữu hộ pháp ở lại điều binh khiển tướng thì không thể bị công phá trong chớp mắt được. Chỉ cần kéo dài thời gian một chút nữa thôi, khi đám đệ tử cuối cùng này hoàn toàn rút lui vào Tây Hải thì cho dù hai Tông Giáo kia có mạnh hơn đi chăng nữa cũng đành lực bất tong tâm bó tay bó chân mà thôi.

Lát sau, nhóm đệ tử cuối cùng đã lên thuyền, nam tử mặt sẹo cũng nhảy lên rồi nói với Liễu Ngạn:

“Liễu điện chủ, mọi người đã lên thuyền đầy đủ rồi.”

“Lập tức xuất phát.” Liễu Ngạn nhảy lên thuyền sóng vai cùng nam tử mặt sẹo ra lệnh.

“Đúng lúc đó một tiếng quát lớn từ phía xa truyền đến, am thanh tràn ngập uy nghiêm và tức giận.

Yêu nghiệt chậy đâu cho thoát.”

Ngay sau đó một luồng ánh sang trắng to lớn từ phía chân trời đằng xa bắn tới, tốc độ cực nhanh, mang theo một đạo thần thức mạnh mẽ quét tới, nháy mắt đã bao phủ không gian mấy trăm trượng xung quanh.

Trong ánh sang trắng kia là một quả hồ lô lớn màu xanh lá, bên trên có ba bốn bóng người đang đứng. Người đứng đầu là một lão già tóc bạc, sắc mặt hồng hào, mặc áo đạo sĩ màu xanh tay cầm phất trần, hai mắt mở lớn tinh quanh bắn ra bốn phía lấp lánh như thần.

“Lão già thúi Vô Trần” Sắc mặt Liễu Ngạn đại biến.

Nam tử mặt sẹo bên cạnh nghe được cái tên này cũng lập tức trở nên kinh sợ.

“La điện chủ, ta ngăn cản lão già này một chút, ngươi lập tức hộ tống ba chiếc thuyền kia rời đi ngay.” Liễu Ngạn nói ngay không chút do dự.

“Nhưng…” Nam tử mặt sẹo đang muốn nói gì thì bị Liễu Ngạn cắt ngang.

“Không nhưng nhị gì hết, nếu ngươi k đi thì sẽ không kịp nữa.” Vừa nói hắn vừa bay người ra như một mũi tên đón lấy hướng tới của luồng sáng kia.

Nam tử mặt sẹo nhìn theo bóng lưng của Liễu Ngạn quyết dẫm mạnh chân xuống quay người quát to:

“Xuất phát ngay lập tức, hết tốc độ.”

Chấp sự đệ tử chịu trách nhiệm điều khiển ba chiếc thuyền lập tức khởi động, mấy hơi thở sau, cả con thuyền sáng lên từ từ quay lại nhắm phía biển khơi di chuyển.

Giữa không trung, Liễu Ngạn há mồm phun ra một cây cờ nhỏ màu đỏ như máu, cờ vừa ra thì sắc đỏ bao trùm cả một phạm vi nửa trượng.

Chính giữa cây cờ có một hình vẽ đầu quỷ màu vàng kim trông rất sống động. Bên ngoài nó được bao phủ bởi những linh văn màu tím cùng với một vài hoa văn kỳ quái làm cho người nhìn có cảm giác thần bí khó lường vô cùng.

Liễu Ngạn đưa tay ra nắm chặt cán cờ đưa cao lên trời.

Oanh!

Cờ rời khỏi tay, bỗng chốc hoá lớn ra thành mấy trượng, những phù văn màu đỏ như máu lại không ngừng lấp loé giống như những đám lửa màu đỏ đang bốc cháy hừng hực, từ ngọn lửa còn truyền ra những âm thanh ô ô như đám quỷ đói đang gào khóc kêu hô. Ngay sau đó, Linh áp khủng bố truyền ra từ cái cờ, đầu quỷ màu vàng kim lớn chừng hai, ba trượng hiện lên thay thế cho cây cờ đỏ thẫm ấy.

“xoẹt”

Đầu quỷ khủng bố kia há miệng phun ra một cột sang đỏ chói bắn vào bạch quang.

Bóng người trong bạch quang kia bị làm cho giật mình kinh hãi, tốc độ bay cũng giảm xuống tức thì.

Đúng lúc này, một thanh cổ kiếm màu xanh từ trong bạch quang bay ra, biến lớn thành mấy trượng đồng thời bóng kiếm cũng múa lượn trùng điệp bay đến đối chọi cùng với cột sang đỏ rợn người kia.

“Oanh!”

Một âm thanh nổ vang giữa trời, không khí xung quanh cũng bị ảnh hưởng mà vặn vẹo cả đi. Màu xanh và đỏ va chạm với nhau bắn ra bốn phía tán loạn. Xung lực phát ra từ hai đòn tấn công lan xa ra xung quanh, làm cho cây cồi quanh đấy đều bị quay cuồng chao đảo bật cả gốc, cát bụi mù mịt bốn phía như vừa đang trong cơn bão vậy.

Trên mặt biển, ba chiếc thuyền vừa rời đi cũng bị ảnh hưởng tới làm cho những màn sang bao quanh chiếc thuyền chớp động không ngừng, thuyền như gặp phải song lớn dập dùng. May mà khoảng cách tương đối xa, lại them Hải Hãn Cự Chu có những lớp phù văn phòng ngự bảo vệ nên cũng không gây ra ảnh hưởng nào lớn.

“Oanh”

Cột sang đỏ chói bị tán loạn, thanh kiếm cổ màu xanh cũng bị đẩy lùi lại.

Liễu Ngạn khẽ vẫy tay cho đầu quỷ dữ kia quay trở về. Lơ lửng trên đầu hắn.

Phía đối diện, luồng bạch quanh kia cũng dừng lại để lộ ra Vô Trần đạo nhân đang ngồi xếp bằng trên hồ lô màu lam, phía sau hắn còn có ba người đang đứng. Một người như một đạo sĩ nho nhã, một thanh niên tướng mạo thanh văn nhã nhặn, còn người cuối cùng là một đạo cô mỹ mạo.

“Thiên Quỷ Phiên, nhiều năm rồi k thấy ah.”

Vô Trần đạo nhan nhìn về phía đầu quỷ màu vàng lơ lửng trên đầu Liễu Ngạn thì thào.

“Lão già thúi Vô Trần kia, ngươi tới nhanh lắm, nhưng chỉ đến đây thôi.” Liễu Ngạn quát.

“Ha ha, năm đó Đông Phương Tiểu Thiên lấy tu vi Thiên Vị dùng bảo vật này còn không phải là đối thủ của ta, hôm nay ngươi lấy chút thực lực cỏn con ấy dám quát tháo nơi đây, thực sự không biết tự lượng sức mình à.” Vô Trần đạo nhan nói xong cánh tay đưa lên, thanh cổ kiếm màu xanh cảm ứng được tâm tình của chủ nhân liền rung lên bay thẳng đến Liễu Ngạn.

Liễu Ngạn khẽ cười, điều khiển đầu quỷ bay về phía Vô Trần. Đầu quỷ há miệng phóng ra từng đạo đao gió đỏ thẫm chém về phía lão đạo kia.

Vô Trần đạo nhẫn phất tay lên, cổ kiếm hoá thành muôn vàn kiếm ảnh giao phong với đầu quỷ. Cùng lúc đó, lão ra lệnh cho ba người sau lưng:

“Người này để ta đối phó, ba người các ngươi ra tay chặn mấy chiếc thuyền kia lại.”

Ba ngời khẽ gật đầu, phóng lên cao chạy về phía nam chiếc thuyền đang chở nam tử mặt sẹo kia.

Ngay lúc đó, Vô Trần đạo nhân khẽ bấm pháp quyết, mười ngón tay huy động liên hồi bắn ra từng điểm sang màu xanh bay đến nhập vào cây cổ kiếm màu xanh. Cổ kiếm lập tức sang lên, từng sợi tơ màu xanh từ kiếm chui ra quấn chặt lấy đầu quỷ kia khiến cho nó không thể động đậy.

Liễu Ngạn rung mình, vội tập trung tinh thần để đối đầu với Vô Trần đạo nhân. Lúc này, hắn há mồn phun ra một ngụm máu về phía đầu quỷ. Đầu quỷ sau khi hấp thụ máu của Liễu Ngạn thì lập tức hiện lên vô số phù văn nhỏ đang xoay chuyển không ngừng. Ngay sau đó, một ngọn lửa màu đỏ như máu cháy sang rực lên thiêu rụi những sợi tơ kiếm khí đang bao bọc quanh thân nó.

“Hừ, xem ra ta đã xem thường ngươi rồi.” Vô Trần đạo nhân thấy thế thì hừ lạnh, thu hồi ý nghĩ khinh thường Liễu Ngạn lại.

Hai hai bóng người xanh trắng lao vào quấn lấy nhau chiến đấu kịch liệt, thỉnh thoảng còn có âm thanh nổ vang lan ra bốn phía.

Phía khác ba tên đạo nhân địa giai đang đánh về phía chiếc thuyền lớn gần nhất. Hải Hãn Cự Chu dù có trận pháp để hỗ trợ di chuyển, tốc độ nhanh hơn những chiếc thuyền bình thường rất nhiều nhưng vẫn bị ba tên địa giai mạnh mẽ ngăn lại, chỉ trong chớp mắt đã đuỏi kịp.

Gã đạo sĩ nho nhã phát tay lên, một luồng sang tim tụ tập biến thành một thanh kiếm màu tím tản ra linh khí mạnh mẽ. Phi kiếm phát ra tiếng kiếm minh, sắc tím toả ra chói mắt, hoá thành một thanh kiếm lớn mấy trượng đánh thẳng xuống chiếc thuyền gần nhất.

Trên thuyền có hai tram tên đệ tử ai nấy đều tái mặt đi, nếu bị kiếm này chém trúng thì kết quả chính là thuyền tan người chết ah.

“Dừng tay”

Ngay lúc này, một bóng người màu xám bay lên chặn ngay trước bóng kiếm, chính là gã La sẹo- La điẹn chủ.

Vừa lao lên hắn đã ném ra một vật màu đen bay tới đỡ lấy kiếm khí kia, vật ấy như một khúc xương tròn, giống như là xương của thú vật đã được luyện chế qua.
xin lỗi nhé, qua nay đệ có việc đột xuất, giờ mới up được :dead:
nhờ mọi người up dùm sang bên reader, giờ lại phải chạy đi tiếp rồi
 
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top