[ĐK Dịch] Ngũ Hành Thiên - Phương Tưởng

hoangtruc

Phàm Nhân
*Thiên Tôn*
Ngọc
47.148,92
Tu vi
0,00

Đầu Gỗ

Phàm Nhân
Ngọc
999,40
Tu vi
0,00
Quyển 2: Man Hoang Lôi Đình
Chương 638: Nguyện lực cùng Kiếm Thai
----o0o----


Chương 638: Nguyện lực cùng Kiếm Thai

Hách Liên Thiên Hiểu không đợi được tin tức chiến đấu của Ngân Sương Bộ.

Y không thể tiếp tục chờ đợi.

Nhất định Ngân Sương Bộ đã gặp vấn đề, nhưng vấn đề gì thì y không nắm chắc, việc đó hiện tại không trọng yếu. Y phải phát động công kích ngay lập tức, không thể trì hoãn thêm nữa.

Hách Liên Thiên Hiểu đang chuẩn bị hạ lệnh công kích thì một tiếng kiếm minh trầm đục vang lên từ hướng của Ngân Sương Bộ.

Tinh thần của y rung động. Đến cả huyết linh lực trong cơ thể y suýt nữa không thể khống chế.

Hách Liên Thiên Hiểu ngẩng đầu ngưng trọng nhìn về phía sơn cốc.

Một cái chuông đồng to lớn đang úp lên trên sơn cốc. Phía trong đó là sương mù liên tục xoay chuyển. Tiếng kiếm minh trầm thấp làm rung động lòng người chính là bắt đầu từ chuông đồng kia truyền đến.

Binh sĩ bên cạnh Hách Liên Thiên Hiểu đều biến sắc. Thần thông Huyết tu chỉ cảm thấy hơi khó chịu, nhưng binh sĩ bình thường không được tốt như vậy, sắc mặt bọn chúng tái nhợt, cơ thể nhộn nhạo khó chịu.

Nội tâm Hách Liên Thiên Hiểu trầm xuống. Ngân Sương Bộ gặp phiền toái lớn rồi!

Y đem sự tình của Ngân Sương Bộ bỏ qua một bên, khôi phục lại thần sắc bình thường. Ánh mắt trở nên lạnh lẽo, y trầm giọng hạ lệnh: "Cả đội chuẩn bị công kích!"

Chiến đấu chưa đến phút cuối cùng, ai có thể biết được thắng hay bại?

Tiếng kiếm minh trầm thấp cũng gây kinh động cho Tháp Pháo Liên Minh.

Mọi người lo lắng nhìn về phía sơn cốc. Chỗ đó không phải là chỗ Ngải Huy bày kiếm trận sao?

Khối thịt mỡ trên mặt Bàn Tử run rẩy trong phút chốc, con mắt đang co rút mạnh mẽ mở ra. Hai má của rung rung thành những gợn sóng, mập mạp hắn tỏ ra mừng rỡ như điên, cười lớn: "Ha ha, là Kiếm Minh Chung! Đây là Kiếm Minh Chung của Ngải Huy! A Huy tỉnh rồi! A Huy tỉnh rồi!"

Trong tình hình chiến đấu giằng co hiện tại, bất cứ thứ tiếp viện nào, dù cho rất nhỏ đi nữa, đều đem lại sự mừng rỡ cho tướng sĩ.

Sĩ khí của Tháp Pháo Liên Minh tăng vụt.

Bàn Tử hét lớn: "Tát cả xốc lại tinh thần cho ta! Không thể để họ Ngải coi thường Bàn gia. Kẻ nào còn buồn rầu như xe tuột xích, lão tử sẽ đá nát cái mông của hắn!"

Khắp trận địa vang lên thanh âm cười khẽ. Không khí nặng nề đã vơi bớt một chút.

Bàn sư sợ Ngải Huy như sợ cọp, mọi người đều biết.

"Bàn gia coi chừng cái mông của mình nhé!"

"Ồ, vì sao lại là mông? Hình như ta nhớ tới điều gì ..."

"Ha ha ha ha"

Trận doanh vang lên từng hồi cười lớn, Bàn Tử vui tươi hớn hở nên không hề tức giận. Hắn nhìn thoáng qua sơn cốc. Không ai phát hiện sâu trong đôi mắt bé tí của hắn cất dấu một tia lo lắng. Bàn Tử đương nhiên nhận ra Kiếm Minh Chung. Nhưng nó so với trước đây có nhiều chỗ khác biệt. Uy lực của nó vượt xa so với thực lực của Ngải Huy. Nếu như Ngải Huy không bước vào Tông Sư, đó có thể là một chiêu ngọc đá cùng tan với kẻ địch. Bàn Tử hắn cũng không thấy thân ảnh của Ngải Huy.

Dù rằng trong thâm tâm hắn tin tưởng Ngải Huy không gì không làm được, nhưng tấn chức Tông Sư là một việc cực kỳ khó khăn. Với Ngải Huy, hy vọng cũng cực kỳ bé nhỏ.

Gạch ngói cùng tan sao?

Nội tâm Bàn Tử run lên.

Hắn liếc nhìn đối phương đang rục rịch. Đôi mắt lóe lên một vòng hào quang, khối thịt núc ních trên mặt của hắn lúc này thể hiện một bộ dạng cực kỳ nghiêm túc, hắn khẽ quát: "Đến lúc phải liều mạng rồi, tất cả tháp pháo chuẩn bị!'

Ánh sáng đỏ sau lưng lóe lên, không cần quay lại Bàn Tử cũng biết đó là Đia hỏa mạng nhện của Tổ Diễm.

Phong sào trọng pháo nặng nề được đôi tay của Bàn Tử nhấc lên, nhẹ nhàng dùng vai đỡ lấy.

Ánh mắt của hắn trầm ổn. Thân hình to lớn bất động, tất cả tạp niệm đều bị bài trừ. Trong mắt của hắn lúc này chỉ còn một thứ, chiến đấu!

Hắn không còn là tên mập mạp gặp chuyện là sợ hãi nhảy dựng lên của ngày xưa nữa.

Bởi vì, trên vai hắn lúc này, không đơn giản là tháp pháo mà còn đó rất nhiều trọng trách.

Bàn Tử híp mắt lại, nhìn xem địch nhân bắt đầu công kích.

Ánh sáng đỏ sau lưng hắn đột nhiên sáng lên. Không hề do dự, phong sào trọng pháo trên vai Bàn Tử bắt đầu gào thét.

Phong sào trọng pháo phun ra ánh sáng nóng rực. Nó chiếu sáng màn đêm, chiếu sáng khuôn mặt nghiêm túc và chăm chú của Bàn Tử, chiếu sáng thân hình như đúc bằng sắt thép của hắn.

Trong màn đêm âm trầm, Đoan Mộc Hoàng Hôn đang đón những cơn gió. Hắn nghi hoặc nhìn về phía Kiếm Minh Chung bao quanh sơn cốc.

Khí tức này, hắn quá quen thuộc, Ngải Huy!

Nhưng mà ... tại sao khí tức đó lại mạnh mẽ như vậy?

Nguyên lực cuồng bạo một mực bị áp chế ở trong Kiếm Minh Chung. Đoan Mộc Hoàng Hôn thậm chí có thể nhìn thấy những gợn sóng nguyên lực đang không ngừng kích động. Hắn dùng ngón chân cũng có thể tưởng tượng ra tình cảnh của Ngân Sương Bộ lúc này.

Hắn hoàn toàn nhìn thấu việc Ngân Sương Bộ sử dụng chiến thuật vu hồi*. Sát cơ trong đó hắn biết rõ nhưng không có biện pháp giải quyết.

Binh lực của hắn thiếu thốn vô cùng. Thần Lang bộ trước mắt đã khiến bọn hắn phải sử dụng tất cả lực lượng mới có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Không ngờ ...

Đến giờ hắn cũng không thể giải thích được sự việc hiện tại.

Để có được uy lực khủng bố như vậy cần một thực lực cường hãn đến mức nào? Không lẽ Ngải Huy đã tấn chức tông sư?

Đoan Mộc Hoàng Hôn thật đáng thương a. Hắn vừa xuất quan, thế quan của hắn lại bị phá vỡ lần nữa. Hắn vốn nghĩ trong lúc bế quan lĩnh ngộ ra [Thanh Hoa Triền Chỉ] , trở thành đệ nhất nhân của Đoan Mộc gia, là có đủ vốn liếng để kiêu ngạo.

Nhưng mà ...

[Thính Phong Hữu Tín] đã khiến hắn thu liễm rất nhiều. Bất quá tâm tình của hắn cũng ổn định lại nhiều khi nghe nói đây là đại sát chiêu trong truyền thuyết. Nhưng kế tiếp thì thế nào? Con hàng lười nhát Bàn Tử trở thành đại sư? Cái vật nhìn như quải trượng lại có lực sát thương mạnh mẽ đến như vậy? Địa hỏa mạng nhện có thể chỉ huy Phong Sào Trọng Pháo đồng loạt bắn ra?

Hiện tại, hắn chứng kiến chính là Kiếm Minh Chung cấp bậc Tông Sư!

Thực con mẹ nó gặp quỷ rồi!

Cho dù Đoan Mộc Hoàng Hôn mang phong thái của thế gia cũng không thể nhịn được mà chửi một câu thô tục!

Được rồi, chính mình cũng chưa từng thấy được Tông Sư ra tay, Đoan Mộc Hoàng Hôn tự an ủi bản thân.

Nghĩ đến việc Ngải Huy trở nên mạnh mẽ, Đoan Mộc Hoàng Hôn vô thức thở phào một hơi. Đến lúc ý thức được mình đã làm gì, hắn thấy không khác gì nuốt phải ruồi. Bản thân mình vì Ngải Huy trở nên mạnh mẽ mà mừng rỡ? Làm sao có thể? Thiên tài của Đoan Mộc gia sao có thể bị tên hỗn đản đó đè ép?

Đôi mắt của Đoan Mộc Hoàng Hôn hiện lên hào quang cực kỳ nguy hiểm. Nhìn chằm chằm vào Thần Lang Bộ đang bắt đầu kích, sát cơ trong mắt hắn tuôn trào.

Một tiếng hừ lạnh nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy vang lên.

Thanh Hoa trên tay Đoan Mộc Hoàng Hôn sáng lên.

Giờ phút này Ngải Huy đang chìm trong một trạng thái kỳ dị. Quanh người hắn được Kiếm Thai bao phủ.

Ngải Huy từng dùng rất nhiều đồ vật lợi hại. Đứng đầu chính là Ma Thần áo giáp, nếu có thể khống chế nó mà có thể tỉnh táo thì hắn sẽ trở nên vô cùng cường đại. Kiếm Thai thì khác, nó không giống với những thứ đồ vật kia, nó tựa như trở thành một phần thân thể của Ngải Huy.

Kiếm Thai xác thực là một bộ phận thân thể của hắn.

Các điển tịch của Kiếm tu cổ đại đều cho rằng, bất luận là thân thể hay linh lực đều có cực hạn, mà tinh khí thần con người lại có tiềm năng vô hạn. Tinh khí thần không ngừng lớn mạnh, thứ nó thai nghén ra chính là Kiếm Thai.

Cái gọi là tinh khí thần, trong thời đại tu chân được xưng là thần niệm.

Trước kia Kiếm Thai không trọn vẹn. Nhưng từ khi hấp thu Thần Huyết chi lực, nó bắt đầu tân sinh, trở thành Kiếm Thai chân chính.

Ngải Huy không hề biết, đến cả vị Kiếm tu sáng chế ra Kiếm Thai nếu nhìn thấy nó lúc này cũng sẽ chấn động. Tu chân thời đại tu luyện linh lực, sự tồn tại của Ma Thần cực kỳ mờ mịt, ít người biết đến.

Ma Thần hình thành nhờ các bộ lạc thổ dân đời đời bái tế. Ma Thần tụ tập thần niệm cùng nguyện lực của vô số người. Trong thời đại tu chân, tu luyện nguyện lực nổi danh nhất chính là Thiền tu tu luyện Khí Phật Tử Nguyện, Tông Như.

Ma Thần chi huyết ẩn chứa thần niệm và niệm lực cực kỳ tinh thuần.

Nguyện lực so với thần niệm thì phức tạp hơn nhiều, nó liên lụy đến nguyện vọng và nhân quả.

Kiếm Thai cắn nuốt thần niệm trong Thần Huyết, nguyện lực tất nhiên sẽ bị bài trừ, do đó cần phải có huyết nhục làm vật dẫn. Nguyện lực sinh ra đã có thể cùng huyết nhục tương sinh. Chúng có thể dung hợp với nhau, rót vào thân kiếm, rèn luyện kiếm quang. Nhưng con đường của Ma Thần và Kiếm Tu bất đồng. Kiếm Tu luyện ra Kiếm Thai dùng để làm cho bản thân lớn mạnh. Kiếm Thai của Ngải Huy không có tinh thuần như vậy, nó ẩn chứa vài phần dã tính.

Nếu như nói Kiếm Thai cổ đại là một cổ máy giết chóc băng lãnh, thì Kiếm Thai của Ngải Huy chính là một đầu hung thú cuồng bạo.

Ngải Huy cảm nhận được sự hung bạo của Kiếm Thai.

Cảm giác của hắn phi thường nhạy cảm. Tuy nhiên Kiếm Thai nghe theo hắn chỉ đạo, tựa như một phần của thân thể. Nhưng Ngải Huy mơ hồ cảm thấy nếu như bản thân vượt qua một phạm vi nào đó, Kiếm Thai rất có khả năng sẽ không thể khống chế. Kiếm Thai hấp thu Thần Huyết cường đại hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.

Hắn không dám kinh thường, thế cục hiện tại không cho phép hắn chủ quan.

Hiệu quả của Kiếm Minh Chung vượt xa dự liệu của hắn.

Kiếm Thai được sinh ra từ thần niệm của Ngải Huy, từ từ phát triển, nhưng nó sinh ra một phần là từ sự lý giải kiếm thuật của Ngải Huy. Do đó, kiếm chiêu của Ngải Huy sáng chế chính là từ những thứ tinh túy nhất của Kiếm Thai.

Kiếm Minh Chung được Kiếm Thai hoàn thiện, nó càng tiến gần tới sự hoàn mỹ. Không chỉ hình dánh bên ngoài càng thêm ngưng đọng, uy lực hiện tại đã tăng thêm vài lần.

Kiếm Minh Chung không chỉ gây ảnh hướng đến bọn Tống Tiểu Khiểm đang ở trên mặt đất mà cả năm tên Băng Sương Hỏa thần thông huyết tu trên bầu trời cũng nhận lấy áp lực.

Ngay lập tức, Băng Sương Hỏa bị trì trệ, lượng lực giảm mạnh.

Nhận thấy cơ hội trước mắt, Ngải Huy liền phóng kiếm quang tới Băng Sương Hỏa đang giãy dụa.

Uy lực của Kiếm Minh Chung cường đại là nhờ số lượng trường kiếm cực kỳ kinh người thêm vào tăng phúc kiếm trận cùng địa thế của sơn cốc phối hợp tạo thành. Nhưng kiếm trận được tạo thành bởi đa số trường kiếm bình thường, hiện tại số lượng kiếm bị hư hao đã hơn phân nửa. Trường kiếm bình thường không thể nào tiếp tục đối phó với Ngân Sương Bộ.

Ẩn chứa bên trong từng kiếm quang chính là nguyện lực của Thần Huyết. Nó không chỉ có uy lực cường đại mà còn là khắc tinh của Huyết linh lực.

Ngải Huy tập trung cao độ, mặc dù kiếm ý của Kiếm Thai nhiều không kể xiết nhưng tất cả chúng đều là những chiêu thức quen thuộc của hắn. Dù đã trải qua sự hoàn thiện của Kiếm thai nhưng mỗi lần hắn thi triển đều cực kỳ thuận lợi.

Mục tiêu lần này là một tên thần thông Huyết tu.

Băng Sương Hỏa cực kỳ cường đại. Ngải Huy nhân lúc Kiếm Minh Chung chấn động liền phóng về Băng Sương Hỏa bảy chuôi kiếm quang.

Thần thông cường giả khi đối diện với cái chết sẽ bộc phát cực kỳ kinh người.

Nhưng mà, bảy chuôi kiếm quang đã đủ rồi.

Kiếm quang sau khi tấn công Băng Sương Hỏa không hề bay xa mà dừng lại cách Băng Sương Hỏa hơn mười trượng.

Trên không trung, bảy chuôi kiếm quang liên tục di chuyển, liên tục sắp xếp. Người có chút kiến thức liền nhận ra, Bắc Đẩu!

Thứ tăng gấp đôi uy lực kiếm chiêu của Ngải Huy, [Bắc Đẩu] !

Bắc Đẩu vừa hiện ra, trong phút chốc lại hóa thành bảy đợt sương mù rồi tiêu thất.

Là [Yên Thiểm*]!

Ngay sau đó, bảy quang điểm lớn hơn một trượng phóng về hướng Băng Sương Hỏa. Khoảng cách giữa chúng ngày càng gần, cuối chùng hợp nhất lại làm một.

Một quang điểm sáng chói hơn cả vì sao trên bầu trời. Một quang điểm mang theo sát khí lạnh thấu xương. Trong chốc lát nó đã chui vào Băng Sương Hỏa rồi phóng ra ngoài.

Phốc.

Một âm thanh cực kỳ bé nhỏ. Lại thêm vào dư âm kiếm minh đang vang vọng khiến nó gần như không thể nghe thấy. Nhưng, đối với tướng sĩ Ngân Sương bộ, nó không khác gì âm thanh của lôi đình!

Băng Sương Hỏa trì trệ!
------------
*vu hồi (đưa lực lượng vào bên sườn hoặc bên hông đối phương để phối hợp với lực lượng tiến công chính diện cùng tiêu diệt đối phương)
Code:
    第六百三十八章 愿力和剑胎

    赫连天晓没有等到银霜部进攻敌人侧翼的消息.

    他知道不能再等下去.

    银霜部十有八九是遇到了问题, 到底是什么问题他不知道, 在此时也不重要. 他必须马上发起攻击, 不能这么耗下去.

    赫连天晓正欲下达冲锋的命令, 一声沉闷的剑鸣骤然从银霜部迂回的方位响起.

    他的心神一荡, 体内的血灵力险些失控.

    赫连天晓猛地抬头朝山谷望去.

    一个巨大的透明铜钟倒扣在山谷上, 里面翻腾的雾气激荡不休. 低沉而震颤人心的剑鸣, 便是从那个巨大而透明的巨钟传来.

    他身边的将士们无不色变, 实力强悍的神通强者只觉得胸口一闷, 而普通的将士脸色苍白, 烦闷欲吐.

    赫连天晓心往下一沉, 他知道银霜部遇到大麻烦了!

    他把银霜部抛到脑后, 神情恢复如常, 目光幽冷, 沉声下令: "各队准备冲锋!"

    战斗没到最后一刻, 胜负谁知?

    低沉震颤的剑鸣同样惊动了塔炮联盟.

    大家惊疑不定地朝山谷望去, 那个地方不是艾辉的剑阵山谷吗?

    胖子脸上的肥肉哆嗦了一下, 收缩的绿豆眼猛地睁开, 脸颊颤动犹如泛开的波浪, 尽是狂喜之色, 他放声狂笑: "哈哈哈, 剑鸣钟! 这是阿辉的剑鸣钟! 阿辉醒了! 阿辉醒了!"

    在战况如此胶着的时候, 任何一点力量的增援, 都能让将士们欣喜若狂.

    塔炮联盟士气大振!

    胖子扯着喉咙吼: "都提起精神! 别让胖爷给姓艾的小瞧了, 谁要这个时候掉链子, 胖爷踢烂他的屁股!"

    阵地响起轻笑声, 凝重紧张的气氛轻松些许.

    胖师畏惧艾辉如虎, 人尽皆知.

    "胖爷小心自己的屁股哟!"

    "咦, 为啥是屁股? 我好像想到了什么..."

    "哈哈哈哈!"

    大伙一阵爆笑, 胖子乐呵呵也不生气. 他看了一眼山谷, 谁也没有发现他那双绿豆眼深处隐藏着一丝担忧. 他当然认得那是剑鸣钟, 但是又和以前的剑鸣钟有所不同, 它的威力远远超出艾辉的实力. 如果不是踏入宗师, 就是以死相拼, 他没看到艾辉的身影.

    在胖子的心目中艾辉无所不能, 即使如此, 在胖子看来, 艾辉晋升宗师的可能性依然微乎其微.

    以死相拼吗?

    胖子心不由一抖.

    眼角余光瞥见对面的异动, 胖子眼睛闪过一抹光芒, 肉乎乎的脸庞此刻神情严肃, 低喝一声: "对面要拼命了, 各塔炮准备!"

    身后的红光亮起, 不用回头, 胖子也知道那是祖琰的地火蛛网.

    沉重的蜂巢重炮被胖子一只手抓起, 轻巧抵在肩膀.

    他的目光沉稳, 身形岿然不动, 所有的杂念都被摒除, 眼中只有即将到来的战斗.

    他再也不是那个一冲动就会跳起来, 不管一切的胖子.

    因为肩膀上扛着的不仅仅只有塔炮, 还有更多的责任.

    眯着眼睛, 看着敌人开始冲锋.

    身后的红色光芒骤然亮起, 没有半点犹豫, 肩膀上的蜂巢重炮发出怒吼.

    蜂巢重炮喷涌的炽红火光, 照亮夜空, 照亮胖子肃穆专注的脸庞, 照亮胖子铜浇铁铸般的身形.

    深沉的夜幕之中, 端木黄昏迎风而立, 他惊疑不定地看着山谷上那个巨大的剑鸣钟.

    这气息他太熟悉, 艾辉!

    可是... 怎么会如此之强?

    激荡狂暴的元力波动, 被牢牢压制在剑鸣钟之内. 端木黄昏甚至能看到无形的波纹在钟罩之内不断激荡. 他用脚趾头都能想到, 钟罩内的银霜部不好受.

    银霜部迂回他看在眼里, 他知道暗藏杀机, 但是没有什么好办法.

    他们的兵力捉襟见肘, 光是正面的神狼部, 就让他们需要投入所有的力量才能勉强抗衡.

    没想到...

    他到现在还无法理解.

    如此恐怖的威力, 需要多么强悍的实力? 难道艾辉已经晋升宗师了?

    可怜的端木黄昏, 刚刚出关, 感觉自己的世界完全被颠覆, 之前对世界的认知被冲得七零八落. 本来闭个关, 化繁为简, 领悟出 【 青花缠枝 】, 成为端木家有史以来第一人, 他颇有几分自傲.

    然而...

    【 听风有信 】 让他收敛许多, 不过好在他听说过, 这是传闻中的大杀招, 他能端正心态. 但是接下来呢, 胖子那个懒货居然成大师了? 那个像拐杖一样古怪东西杀伤力怎么如此强悍? 地火蛛网居然能指挥蜂巢重炮的齐射?

    现在他更是看到, 几乎可以媲美宗师出手的剑鸣钟!

    真他妈的见鬼!

    饶是端木黄昏世家风范, 也忍不住骂了句脏话.

    好吧, 自己也没见过宗师出手, 端木黄昏这么自我安慰.

    想到艾辉这么生猛, 端木黄昏下意识地松一口气, 等他意识到, 顿时觉得吞了只苍蝇般. 自己居然会为了这家伙变强而欣喜? 怎么可能? 端木家的天才怎么能被这个混蛋比下去?

    端木黄昏眼睛闪动极其危险的光芒, 盯着下面开始冲锋的神狼, 杀机涌动.

    鼻子响起一声微不可察的冷哼.

    手上青花亮起.

    被剑胎包裹的艾辉, 此时沉浸在奇异的状态之中.

    他用过许多厉害的东西, 最厉害的非魔神铠甲莫属, 那种绝对的冷静和控制, 无比强大. 但是剑胎和其他所有东西都不一样, 它就像自己身体的一部分.

    剑胎确实是他身体的一部分.

    源自古代剑修的典籍, 认为无论是身体还是灵力都会有极限, 而人的精气神却拥有无限的潜能. 不断壮大精气神, 孕育而出的正是剑胎.

    所谓精气神, 在修真时代, 被称为神念.

    之前的剑胎残缺不齐, 吸收神血之力后, 它焕发新生, 终于成为真正的剑胎.

    艾辉不知道, 如果那位创出 【 剑胎 】 的剑修大能看到他现在的剑胎, 也一定会大吃一惊. 修真时代是灵力的时代, 魔神的存在也是非常隐晦少有人知.

    魔神是由部落野民代代祭拜所化, 汇集了无数人的神念和愿力. 在修真时代, 修炼愿力最出名的, 大概就是禅修出身却弃佛死愿的宗如.

    魔神之血蕴含极为精纯的神念和愿力.

    愿力比精气神更加复杂, 牵扯太多的宿愿因果.

    剑胎吞噬了神血之力的神念部分, 愿力则被排出, 这也是为何需要血肉为媒介. 愿力天生便与血肉相生, 它们能彼此融合, 渗入于剑身之内, 淬炼成光剑. 但是魔神的路子和剑修截然不同, 剑修修炼出的剑胎以精纯见长, 艾辉的剑胎质地没有那么精纯, 却更多了几分野性.

    如果说, 古代剑修的剑胎是冰冷的杀戮机器, 那么艾辉的剑胎就是狂暴桀骜的凶兽.

    艾辉感受到自己剑胎的"凶" .

    他的感觉异常敏锐, 虽然剑胎听从他的使唤, 就像身体的一部分. 但是艾辉隐约察觉, 如果自己超出某个范围, 剑胎极有可能失控. 吸收了神血之力的剑胎, 比自己想象的还要强大.

    他不敢大意, 眼下的局势也容不得他大意.

    剑鸣钟的效果, 大大出乎他的预料.

    剑胎是他的神念所生, 然后自我成长, 但是依然是在艾辉对剑术理解的基础上成长而成. 因此艾辉所创的剑招, 依然是剑胎最耀眼的部分.

    经过剑胎完善的剑鸣钟, 更趋于完美, 不仅形式更加随意, 威力更是增强数倍有余.

    一招得手的艾辉没有半点犹豫, 趁他病要他命, 从来是他的宗旨. 在以往的战斗中, 剑鸣钟扰乱敌人, 杀招接踵而至.

    剑鸣钟影响的不仅仅是地面的宋小歉等人, 还有天空那五位燃烧冰霜火的神通强者.

    冰霜火顿时一滞, 冻结力锐减.

    艾辉瞧准机会, 顿时几把光剑挣脱冰霜火.

    剑鸣钟之所以有如此威力, 是长剑惊人的数量和剑阵增幅, 以及山谷地势之利. 但是动用的剑阵都是普通长剑, 已经损坏大半. 用普通的长剑, 对付银霜部完全不够看.

    光剑之中, 蕴含神血之中的愿力, 威力强大, 而且还是血灵力的克星.

    艾辉神情专注, 尽管剑胎之中剑意无数, 但是他最熟悉的还是自己的招式. 尽管经过剑胎完善优化, 但是施展起来, 依然得心应手.

    他的目标选择了其中一位神通强者.

    冰霜火非常强大, 艾辉趁着剑鸣钟震动对方冰霜火, 也不过抢回来七把光剑.

    神通强者一旦心存死志, 爆发的威力极为惊人.

    七把光剑, 够了.

    只见七把光剑挣脱冰霜火之后并没有飞远, 而是在一团冰霜火数十丈外露出身形.

    七把光剑, 在空中错落排列, 宛如光勺, 稍有常识的人都能一眼认出来, 北斗!

    曾经艾辉用于剑招威力倍增的 【 北斗 】!

    呈现北斗排列的七把光剑倏地化作七缕烟雾, 消失不见.

    赫然是 【 烟闪 】!

    下一刻, 数丈开外, 七个幽幽发亮的光点朝目标冰霜火激射而去, 它们越飞越靠拢, 最终在空中合而为一.

    一个比夜晚最明亮星辰更加璀璨明亮的光点, 带着凛冽杀机, 倏地没入那团冰霜火, 旋即从冰霜火的另一头飞出.

    噗.

    声音轻微至极, 在剑鸣余音未绝的山谷微不可闻, 然而在银霜将士们心中却不啻于惊雷.

    冰霜火一滞.

    : . :




Đệ gửi chương, @hoangtruc , @Đậu bắp
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top