LOLOTICA
Chân Tiên Trung Kỳ
- Ngọc
- 157.549,05
- Tu vi
- 2.586,75
Thư tình là 1 thứ gì đó xa lạ với tôi!
Nhưng vì em, tôi lách cách gõ đôi dòng nhằm trả lời cho em và cho cả tôi nữa…
Một chiều heo may cuối năm, giờ đây đã không còn mùi hoa sữa ngào ngạt hay hoa sữ rơi nhẹ trên những con phố Hà Nội như những ngày nào tôi còn đi nữa. Chỉ còn những “bông xù” tàn tạ như cảnh vật cuối đông này, heo hút và lạnh lẽo. Tôi lang thang nhớ về những ngày xưa của tôi và em. Những ngày mà tôi chưa bao giờ nói tôi yêu em nhưng đã ăn sâu vào trái tim tôi. Về nước, không có nhiều người biết, riêng em, vẫn là 1 tin nhắn thần khiết và trong sang như đôi mắt của em: “ mừng anh về nước”.
Thật vui khi lại được đọc tin nhắn từ em, cô bé ít hơn anh một tuổi, nhưng anh vẫn không trả lời!
Bé ngốc, đừng giận, 2 năm trước anh không đồng ý yêu em, bây giờ cũng vậy, dù vẫn yêu như thế, anh cũng không chấp nhận nó.
Anh và em gặp nhau cũng khá đặc biệt, học cùng lớp ở trường Ngoại Giao, em lại là em gái của bạn của anh trai anh, nghe thật hài hước. Chúng ta còn ở chung một nhà 3 năm, ở đó, còn có anh có chị của chúng ta, đấy là khoảng thời gian an nhàn nhất của em, anh cũng không biết em đã làm đổ trái tim anh từ lúc nào, anh chỉ biết từ khi nhìn vào mắt em anh thậ bình thản, và vô số ý tưởng của anh từ đó mà ra.
Đôi khi thấy em đứng trên ban công nhà nhìn xuống khoẳng lặng hiếm hoi của thành phố này, anh thật sự muốn vòng tay ôm lấy em, nhưng anh nhẫn nhịn. Anh đứng sau lưng nhìn mãi nhìn hoài một người con gái anh đưa ra là có thể lấy làm của riêng mình, nhưng sao mà xa thế em nhỉ?
Hay lúc nhìn em chơi với cháu anh, đôi lúc anh muốn nghĩ… nhưng anh lại lắc đầu.
Còn rất nhiều rất, nhiều lắm…
Anh biết, em cũng yêu anh mà.
Có chiều gió nào, bị anh trai mắng, bé ôm chầm lấy đòi anh đưa lên cầu Long BIên…
Có ngày mưa nào ai đó đưa ô ra đón anh…
Có ai đó đã ôm anh thật chặt sau lưng…
Anh biêt!! Nhưng anh không hiểu!!
Anh xin lỗi, xin lỗi anh, có lẽ từ nhỏ anh đã chỉ sống một mình, có lẽ lúc nào đó anh chỉ biết đến Mỹ, có lẽ anh đã sai, và đánh mất gì đó?? Và phải chăng anh đã hối hận…
Đó tất cả đều là quá khứ!
14/2/2013
Một chiều ngày mùng 5, Quý tỵ, hay là cái ngày Valungtung.
Chiều Hồ Tây, hơi lạnh, anh vẫn ngồi cái quán qen, cái chỗ hơi tối, nhưng nhìn ra rất rộng!
Anh ngắm nhìn những cặp tình nhân, và trong tâm còn khấp khởi mừng.
Vẫn là café muối, trên bàn hoa còn tươi, chị anh mới rời đi, điện thoại anh cũng đã sẵn sàng để gọi cho ai đó. Anh vẫn mỉm cười ung dung như thảy tất cả mợi việc đều đã nằm reong tay anh.
Nhưng bất chợt, một số giọng nói cười ở góc đối diện hơi xa chỗ anh vang lên. Và anh thấy trong đó, cũng nhóm bạn học ngày xưa, mà anh cũng là 1 thành viên!
Vẫn là cái thằng đẹp trai nhất nhóm theo đuổi em từ lâu cười nói với em, nhưng lần này tay em đang nắm tay ai đó!
Rồi những chuyện sau đó anh thật sự không muốn nói!
“Anh! Tại sao anh hãy ngồi chỗ tối”
Ngày đó em hỏi, bây giờ anh mới trả lời : “ Ở đây nhìn ra, em thấy ngoài kia rộng lớn, anh sẽ bơt cô đơn và đau khổ hơn, ở đây cũng laf chỗ trốn của anh!”
“anh! Tại sao không yêu em”
Giờ anh cũng mới trả lời: “Có ai đó đã nói: Chỉ có một người từng sống trong bóng tối và lạnh lẽo thật lâu mới biết tối tăm và lạnh lẽo đáng sợ ra sao, nhưng họ không biết đáng sợ nhất là ngồi bên những người mình thân yêu nhất mà như rơi vào nơi tăm tối nhất!”
Anh sẽ cho mình cơ hội cuối vào ngày 14/3, bởi vì anh biết em không yêu kẻ đó!
TẠm biệt quá khứ buồn, nhũng thứ heo may hãy bay theo gió!
Anh sẽ đi tìm những thứ anh đánh mất!
VÀ anh sẽ không để em cho ai!
Nhưng vì em, tôi lách cách gõ đôi dòng nhằm trả lời cho em và cho cả tôi nữa…
Một chiều heo may cuối năm, giờ đây đã không còn mùi hoa sữa ngào ngạt hay hoa sữ rơi nhẹ trên những con phố Hà Nội như những ngày nào tôi còn đi nữa. Chỉ còn những “bông xù” tàn tạ như cảnh vật cuối đông này, heo hút và lạnh lẽo. Tôi lang thang nhớ về những ngày xưa của tôi và em. Những ngày mà tôi chưa bao giờ nói tôi yêu em nhưng đã ăn sâu vào trái tim tôi. Về nước, không có nhiều người biết, riêng em, vẫn là 1 tin nhắn thần khiết và trong sang như đôi mắt của em: “ mừng anh về nước”.
Thật vui khi lại được đọc tin nhắn từ em, cô bé ít hơn anh một tuổi, nhưng anh vẫn không trả lời!
Bé ngốc, đừng giận, 2 năm trước anh không đồng ý yêu em, bây giờ cũng vậy, dù vẫn yêu như thế, anh cũng không chấp nhận nó.
Anh và em gặp nhau cũng khá đặc biệt, học cùng lớp ở trường Ngoại Giao, em lại là em gái của bạn của anh trai anh, nghe thật hài hước. Chúng ta còn ở chung một nhà 3 năm, ở đó, còn có anh có chị của chúng ta, đấy là khoảng thời gian an nhàn nhất của em, anh cũng không biết em đã làm đổ trái tim anh từ lúc nào, anh chỉ biết từ khi nhìn vào mắt em anh thậ bình thản, và vô số ý tưởng của anh từ đó mà ra.
Đôi khi thấy em đứng trên ban công nhà nhìn xuống khoẳng lặng hiếm hoi của thành phố này, anh thật sự muốn vòng tay ôm lấy em, nhưng anh nhẫn nhịn. Anh đứng sau lưng nhìn mãi nhìn hoài một người con gái anh đưa ra là có thể lấy làm của riêng mình, nhưng sao mà xa thế em nhỉ?
Hay lúc nhìn em chơi với cháu anh, đôi lúc anh muốn nghĩ… nhưng anh lại lắc đầu.
Còn rất nhiều rất, nhiều lắm…
Anh biết, em cũng yêu anh mà.
Có chiều gió nào, bị anh trai mắng, bé ôm chầm lấy đòi anh đưa lên cầu Long BIên…
Có ngày mưa nào ai đó đưa ô ra đón anh…
Có ai đó đã ôm anh thật chặt sau lưng…
Anh biêt!! Nhưng anh không hiểu!!
Anh xin lỗi, xin lỗi anh, có lẽ từ nhỏ anh đã chỉ sống một mình, có lẽ lúc nào đó anh chỉ biết đến Mỹ, có lẽ anh đã sai, và đánh mất gì đó?? Và phải chăng anh đã hối hận…
Đó tất cả đều là quá khứ!
14/2/2013
Một chiều ngày mùng 5, Quý tỵ, hay là cái ngày Valungtung.
Chiều Hồ Tây, hơi lạnh, anh vẫn ngồi cái quán qen, cái chỗ hơi tối, nhưng nhìn ra rất rộng!
Anh ngắm nhìn những cặp tình nhân, và trong tâm còn khấp khởi mừng.
Vẫn là café muối, trên bàn hoa còn tươi, chị anh mới rời đi, điện thoại anh cũng đã sẵn sàng để gọi cho ai đó. Anh vẫn mỉm cười ung dung như thảy tất cả mợi việc đều đã nằm reong tay anh.
Nhưng bất chợt, một số giọng nói cười ở góc đối diện hơi xa chỗ anh vang lên. Và anh thấy trong đó, cũng nhóm bạn học ngày xưa, mà anh cũng là 1 thành viên!
Vẫn là cái thằng đẹp trai nhất nhóm theo đuổi em từ lâu cười nói với em, nhưng lần này tay em đang nắm tay ai đó!
Rồi những chuyện sau đó anh thật sự không muốn nói!
“Anh! Tại sao anh hãy ngồi chỗ tối”
Ngày đó em hỏi, bây giờ anh mới trả lời : “ Ở đây nhìn ra, em thấy ngoài kia rộng lớn, anh sẽ bơt cô đơn và đau khổ hơn, ở đây cũng laf chỗ trốn của anh!”
“anh! Tại sao không yêu em”
Giờ anh cũng mới trả lời: “Có ai đó đã nói: Chỉ có một người từng sống trong bóng tối và lạnh lẽo thật lâu mới biết tối tăm và lạnh lẽo đáng sợ ra sao, nhưng họ không biết đáng sợ nhất là ngồi bên những người mình thân yêu nhất mà như rơi vào nơi tăm tối nhất!”
Anh sẽ cho mình cơ hội cuối vào ngày 14/3, bởi vì anh biết em không yêu kẻ đó!
TẠm biệt quá khứ buồn, nhũng thứ heo may hãy bay theo gió!
Anh sẽ đi tìm những thứ anh đánh mất!
VÀ anh sẽ không để em cho ai!
? Ôi lạy Chúa, người hãy nhìn vào thiên nhiên xinh đẹp như lạc uyển trốn địa đàng và hãy dùng tâm trí đang thăng hoa như trước đây vào những năm 90 của thế kỷ 20 khi con được nhuận bút của báo Hoa Học Trò, Người hãy viết lên những bản tình ca dành riêng cho nàng.!.




Có đôi lúc anh không thấy rằng có nói cũng không là gì sau tất cả mọi việc. Vui lên đi, khúc hoan ca anh vừa mới viết em hãy hát lên nào, để quên đi hoàn cảnh hiện tại của đôi ta, vẫn còn đó kho báu đích thực và duy nhất của anh (đúng thôi vì em đâu có khả năng sáng tác nhạc trong khi không nghe được gì như anh) tất cả của anh là anh giống như anh đó là anh không phải em nhưng mà lại là của em
, tạo vật trân quý nhất của anh, anh ước em là nàng PANDORA cầm trên tay chiếc hộp tai họa mà thần PROMETHE đã thử thách chúng ta, để nếu anh có đưa em đi dạo phố thì dân tình còn lác mắt vì tình yêu của anh quá xinh đẹp
. Bây giờ đây, chỉ bây giờ đây, ngay bây giờ đây, là lúc này đây khi anh cảm nhận được rằng các con chữ khô khan kia không còn chứa đựng nổi tình yêu của anh dành cho em, anh phải hành động thôi, em đợi anh 1 chút
, anh lên phố VỌNG ĐỨC mua thêm vài cái ổ cứng di đông và thẻ nhớ dung lượng cao để chứa thêm file ảnh nhạc và thơ tình tặng em
. Anh muốn làm thật nhiều thứ trong từng ngày – từng giờ - từng phút – từng giây – từng khoảnh khắc để em có thể biết rằng anh yêu em nhiều như thế nào. Em có biết không ngày Thứ Hai anh lạc bước trong tình yêu, ngày Thứ Ba con tim anh rung động mạnh mẽ làm anh bước nhầm sang ngày Thứ Năm luôn mà bỏ qua bao nhiều những cái gọi là tình cảm dạt dào của sáng – trưa – chiều – tối của ngày Thứ t.ư
. Mà thôi không sao đâu, ơ nhưng mà anh đang ở đâu thế nhỉ, à đúng rồi anh đang đứng cạnh em, em phải nhanh lên thu dọn đồ đi để chúng ta cùng tới túp lều lí tưởng của anh và của em, đó mới thật là cuộc sống.
Người mà hàng ngày hàng giờ, hàng đêm hàng phút anh mong muốn 1 chút, 1 phát thôi cũng được, à mà
, nhiều chút cũng không sao em à. Sự khiêm nhường của người đàn ông đó là cái gì nhỉ, à đúng rồi nó là cái rằm mà hàng ngày đâm vào ngón tay út của anh làm anh đau lắm. Và khi anh cố gắng bản thân minh với các Chưởng Không Giả để hỏi rằng anh là ai, mà thằng đó là thằng nào
, hàng ngày anh vẫn tự hỏi bản thân mình như vậy. Em có biết không, khi anh vô tình đi qua nhà em và nghe thấy câu “lời anh nói như cả ....tạ........yêu thương” chỉ mấy từ loáng thoáng đó thôi, đã gợi ra cho anh cả rừng địch thủ rồi, em đã có “Tạ” rồi sẽ có “Yến” rồi cả “Tấn” nữa, còn anh chỉ là 1 chàng nhạc sĩ quèn mà thôi, anh lấy gì để thần thánh bản thân mình so với những đối thủ nặng ký kia chứ
.” Phải không ? Anh biết mà, và em cũng yêu anh mà. Anh yêu đi bộ dưới hàng cây , đấu vui với bạn bè, và ly rượu ngon, và anh càng ngày càng yêu em điên cuồng hơn, đêm năm canh anh chỉ dám ngủ 1 canh đầu
, từ canh thứ 2 trở đi anh không dám ngủ anh chỉ dám ngáy o o và mơ tới em thôi
. Em biết không, tình yêu của anh luôn cuồng nhiệt lắm không biết dùng từ nào để diễn tả nữa, thôi anh đi ngủ để lấy sức nghĩ tiếp vậy. Chúc em ngủ ngon tình yêu của anh, anh quên anh phải chạy ra chỉnh lại cái đồng hồ nước đã, sáng mai anh muốn là người đầu tiên chạy đến dưới mái cửa sổ nhà em nói những lời “Và tôi cũng yêu em, và tôi cũng yêu em, và tôi cũng yêu em, yêu em rộn ràng, yêu em nồng nàn, yêu em chứa chan....... Dề hú” . Ôi chúa ơi, nàng đang ở đó, nàng đã ở đó, nàng vẫn ở đó, nàng sẽ ở đó nàng thật gần nhưng cũng thật xa xôi. Nàng ở đó không phải là 1 tòa nhà thực sự nằm giữa thiên đường đó chứ, ôi tình yêu của chúng con, nhưng mà...... chắc chắn rằng, tình yêu của con dành tặng cho nàng đủ để đứng vững trước những đợt oanh kích của “TẤN, TẠ, YẾN “ kia, con biết mà. Con đi ngủ đây. Xin Chúa ở trên cao cũng ăn no ngủ kĩ để chứng minh tình yêu của con dành cho nàng...... A men....






kinh tởm, may mà mình theo đường lối chính phái