Anh!
Em là một con bé ngu ngốc!
Có lẽ anh không hiểu vì sao em lại nói như vậy. Anh không hiểu, và cũng sẽ chẳng bao giờ hiểu đâu! Đơn giản, vì em không đủ thông minh và dũng cảm để khiến anh hiểu được điều đó!
Trước khi quen anh, em: không yêu đương, đang mơ mộng, lòng em tràn đầy những hiếu kì và khao khát những mối quan hệ mới mẻ trong thế giới ảo vô vàn những con người mà em chuẩn bị bước vào.
Ngày quen anh, em nhìn anh giống như một chàng trai bước ra từ truyện tranh nhật bản (tại cái avatar của anh), em lăng xăng nhảy vào chào hỏi anh với t.ư cách của lính mới đến chào hỏi tiền bối. Rồi thì chém gió, rồi thì trêu nhau, rồi thì nhận nhau là vợ chồng, giống như hàng bao nhiêu đứa củ chuối hồi ấy vẫn từng làm. Em gọi anh là C (chồng), còn anh,lúc nào trên môi, trên mỗi tin nhắn cho em đều chỉ là hai tiếng “Còi ơi!”. Chẳng hiểu anh dùng bùa chú gì ếm vào hai cái từ đó mà mỗi lần nghe, em như muốn phát điên lên vì thấy nó quá ngọt ngào và êm ái.Anh dịu dàng lắm, còn em, ngây thơ khủng khiếp. Em đã thích anh như thế, không cần biết gương mặt thật của anh nhìn ra sao, không cần biết anh ngày trước và ngày sau như thế nào, cũng chưa bao giờ để ý đến những gì bên ngoài cái vòng tròn mà anh vẽ ra cho 2 đứa ngồi trong đó. Anh chưa bao giờ chính thức nói yêu hay thậm chí chỉ là thích em 1 cách nghiêm túc , nhưng cũng chưa bao giờ thôi cho em hy vọng và mộng mơ bằng cách mà anh quan tâm em dưới danh nghĩa vợ chồng trêu đùa như thế.
Một ngày, anh bỗng hỏi em “Còi có tin là anh yêu Còi thật không?” Em còn có thể như thế nào nữa, em tin, tin một cách mù quáng, đến nỗi mặc định câu hỏi đó của anh là một lời tỏ tình… Và vì mặc định rằng anh cũng yêu em, nên em bắt đầu quan tâm và tìm hiểu nhiều hơn về anh, về cả những gì diễn ra xung quanh anh, liên quan đến anh nữa! Em bắt đầu nhìn thấy những gì mà em đã gạt đi trước đó, những bí mật không bao giờ anh chia sẻ, những người vô cùng quan trọng với anh mà em không hề hay biết và cả những chuyện ai ai cũng biết… chỉ em là không. Em cũng bắt đầu suy nghĩ, bắt đầu nghi ngờ, bắt đầu định làm những việc ghen tuông chính đáng mà lẽ ra em phải làm với người yêu em…
Nhưng anh ơi!...Anh là người em yêu, không phải người yêu em, anh nhỉ? Em đột ngột nhận ra điều đó khi xâu chuỗi tất cả những gì xảy ra giữa và xung quanh hai chúng ta. Anh vẫn hay mắng em là đồ hâm, đồ ngốc, nhưng mà em hâm và ngốc đến mức nghĩ rằng, hâm và ngốc là đáng yêu lắm cơ. Em ngu ngốc, quá ngu ngốc khi cứ luôn luôn tin tưởng một cách vô điều kiện vào anh, một người mà ngay từ đầu luôn cho người ta cái cảm giác mơ hồ và khó hiểu…
Cái người mà em vô t.ư nói chuyện hằng ngày, vô t.ư chém gió, vô t.ư “ghen” : “Chị yêu nha! Không được đi đánh lẻ với C iu của Còi nha! Bắt nạt em! Hic, hic!” Ờ, lại đúng là người nắm giữ trái tim anh! Anh là “traitimvocam”, đúng rồi, vì người ta đâm cho anh một nhát đau quá mà, đau đến mất cảm giác rồi, thì chẳng phải là vô cảm luôn hay sao? Em nhận ra anh còn yêu người ta nhiều lắm, biết bao nhiêu cái note về một cô bé 12h, về những ngày mưa anh dầm mình ngoài đường vắng, về những cảm xúc dạt dào của một mối tình đẹp đẽ và đau thương , dĩ nhiên, không phải là em. Thậm chí, em còn chẳng là gì của anh cả, chưa bao giờ anh nhắc đến em trong những bài thơ mà anh đong đầy tình cảm, một chút cũng không, đều chỉ là dành cho…người ấy. Còn em, mỗi bài thơ của em, mỗi dòng nhật ký của em đều nhắc tên anh tha thiết, em tặng cho anh không biết bao nhiêu cảm xúc trong sáng và ngây thơ của đứa con gái 17 tuổi. Em thậm chí không hỏi anh, không trách anh, mà cứ âm thầm làm một kẻ thế thân cho người ta như thế. Anh không biết đúng không, anh cũng chẳng thừa nhận từng thích em một lần, kể cả khi em lấy hết dũng cảm để thốt ra…rằng em …yêu anh mất rồi.
Ngày gặp anh ngoài đời, so với bức hình chụp trên mạng của anh, không khác nhau là mấy. Không đẹp trai hào nhoáng, nhưng cái vẻ lãng đãng, phiêu phiêu, lạnh lùng thì không lẫn đi đâu được. Còn em, anh thất vọng lắm phải không? Một con bé đen nhẻm, gầy gò và nhìn như con trai. Nó giương đôi mắt to và nhướn cặp mày rậm lên nhìn anh cười tươi tắn, nhưng anh biết không, nó cũng đủ tinh ý để nhận ra ánh mắt của anh chẳng có chút để tâm gì đến nó…
Sau cái ngày ấy, hai chúng ta có gặp nhau vài lần, nhạt nhẽo, và vô vị. Với anh có lẽ là như thế, nhưng với em, mỗi lần gặp anh là mỗi lần em phải vật lộn với trái tim mình để có thể trưng ra vẻ mặt bình tĩnh và vui vẻ. Em tự cảm thấy mình thật là giỏi, giỏi giấu đi những tiếng thở dài, những cơn đau nhói lòng khi nhìn thẳng vào đôi mắt của người mà em từng yêu thương.
Em, dần quên đi những mường tượng về con đường lá đổ, những chiều Hà Nội đi bên anh, mùi hoa sữa nồng nàn, và hát anh nghe “em ơi Hà Nội phố”. Đó là giấc mơ chính anh vẽ ra cho em, và rồi cũng chính anh làm nó dang dở. Em có nên hận anh không? Hay là nên tự an ủi mình, rằng em không phải là một nửa mà anh còn thiếu? Em không biết nên làm thế nào, để gỡ bỏ cái cảm giác trống rỗng trong lòng lúc đó, yêu, hận, rồi bao dung,… em ngộp thở trong những dòng suy nghĩ miên man ấy.
Gần nửa năm trời, ko onl Yahoo, không vào diễn đàn, gần như em kiêng tất cả những gì gợi cho em nhớ đến anh. Cho đến một ngày, khi em cảm thấy lòng mình không còn nặng nề như trước. Yahoo của anh hình như đã đổi nick, không dùng cái vẫn liên lạc với em trước kia, diễn đàn kỉ niệm của chúng mình cũng bị đổi giao diện. Tất cả những thông tin trong đó đều không còn chút nào cả, những vần thơ, những note dài chúng ta viết cho người mình yêu, và cả những gì chúng ta viết cho nhau nữa, không còn gì cả…Tất cả chấm hết một cách thật tình cờ, quá khứ của anh và em đột nhiên khép chặt lại, như chưa bao giờ được mở ra. Em giật mình cuống cuống, ra sức lục lọi google để tìm lại chút gì còn sót lại, nhưng không thấy. Và rồi đến giây phút ấy, em mới hoàn toàn có thể đem tình yêu đối với anh cất vào dĩ vãng.
Cho đến bây giờ, anh biết không, em có lẽ nên cảm ơn anh nhiều lắm. Vì anh đã cho em cảm giác, đã khiến em cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình, đã khiến cho nó biết yêu, biết đau, biết hận, rồi lại biết buông xuôi. Và em bây giờ, không còn là đứa con gái ngây thơ ngày ấy nữa, với em mọi thứ không có gì là chắc chắn, không có gì là rõ ràng, không có gì là hoàn toàn đáng tin cậy cả, tất cả đều không hoàn toàn giống như ta tưởng tượng, thậm chí giống nhưng vẫn có thể thay đổi, thay đổi đến mức không ai ngờ được…Chính anh, đã dạy cho em biết nghi ngờ, để không bao giờ em đặt vào ai một niềm tin tuyệt đối nữa. Niềm tin tuyệt đối ấy chỉ có một, và anh đã đem nó đi từ rất lâu rồi, lấy đâu ra mà trao cho người khác…
Người ấy cũng đã mang trái tim và niềm tin của anh đi phải không? Người ấy cũng đã khiến cho anh không thể nào tin và cảm nhận được tình yêu của em phải không? Tất cả nhứng gì người ta làm với anh, anh cũng đã vô thức mà giành lại cho em y như vậy. Anh đau, em đau, cùng chung một nỗi đau, một hoàn cảnh, nhưng lại không thể đến gần nhau, anh nhỉ?
Vậy nên, giống như cách anh nhìn người ta từ xa, em cũng sẽ dõi theo anh như vậy, đến khi nào trái tim anh ấm lại, anh tìm được một hạnh phúc mới, thôi đau lòng vì quá khứ của anh, thì em, cũng sẽ quay lưng lại với quá khứ về anh, để đi tìm cho em một vùng trời bình yên khác…
Em!