*Event* Thư tình ta cũng có (re up)

Status
Not open for further replies.

LOLOTICA

Chân Tiên Trung Kỳ
Valentine cuối cùng

Anh yêu của em,

Valentine sắp tới đây sẽ là Valentine thứ 3 mình cùng đón với nhau, cũng là Valentine cuối cùng mình còn bên nhau.

Chỉ mấy tháng nữa thôi, anh và em, 2 đứa mình sẽ 2 phương trời xa tít mù tắp.

Em về vùng đất xa lạ anh chưa bao giờ đặt chân đến, thành phố anh chẳng bao giờ biết tên nếu mình không gặp nhau. Anh về đất nước nhộn nhịp em chưa từng có ý niệm tới thăm, ngoài 1 vài lần loanh quanh ở sân bay khi transit. Em biết em sẽ nhớ anh đến cồn cào nhưng em ko dám và cũng ko thể tưởng tượng được bản thân mình sẽ move on theo cách nào, sẽ mang theo hình bóng anh ở mọi ngõ ngách em qua hay sẽ xếp anh vào 1 xó và lao vào bất cứ cái gì có thể khiến em phân chia nỗi nhớ.

Em mong em sẽ quên anh nhưng em cũng sợ 1 ngày kia em chẳng thể nhớ nổi những gì mình đã có.

Liệu em có nhớ những sáng sớm thức dậy với tay anh dưới gối và ngực anh dính chặt sau lưng, nhớ mùi hương ấm áp ngọt ngào chỉ mình anh mới có, nhớ áo anh thoảng hương Paco Rabanne em thích nhất, nhớ tóc anh dày và mượt trong kẽ ngón tay em, nhớ bàn tay anh đan chặt tay em đến sít sao mỗi khi ra phố?

Em sẽ nhớ đc ko vị coffee anh thích, món ăn anh nghiền, em sẽ lại ăn gừng hay ko sau 3 năm không đụng đến vì anh allergic.

Em có quên được ko những lí do củ chuối nhất mình cự nự nhau mỗi ngày, vì anh ko chạm vào em nhiều bằng em chạm vào anh, hay em ko kiss anh nhiều như anh kiss em, rồi thì sao em nhìn anh cả mấy phút rồi mà anh ko nhìn lại… Em trưởng thành, em chững trạc trong mắt tất cả mọi người nhưng lại trẻ con đến phát bực với chính mình mỗi khi gần anh. Nhưng anh à, có lẽ chỉ những lúc đứng trước mặt anh em mới có thể buông xuống mũ giáp, trong vòng tay anh em mới được trở lại làm chính mình, tạm quên đi những buồn vui đấu đá của cuộc đời ngoài kia.

Sẽ nhớ chứ mỗi lần em lẽo đẽo sang trường theo anh đi học để tia xem có tình địch giấu mặt nào ko, vì ai người ta yêu cũng có tí ghen tuông mà mình cứ yêu nhau bình lặng đến phát chán, chả có tí sóng gió nào giống trong tiểu thuyết ngôn tình. Em tự nhận mình cũng chẳng hiền lành gì, ‘tình yêu ko có gió’ của chúng mình là bởi vì anh hết lòng nhường nhịn, lần nào cũng tự động chịu thua trước cả khi em kịp nổi cơn tam bành và em luôn cám ơn anh vì đã cho em cơ hội giữ gìn hình tượng thục nữ như thế.

Em tự hỏi mình phải mất bao lâu để quên những chuyến tàu nối tiếp những hóa đơn điện thoại khổng lồ, lần cãi nhau đầu tiên và duy nhất trong năm đầu yêu nhau vì anh phải chuyển đi xa ơi là xa cho lab research, sau mấy tháng trời mệt mỏi vì thời gian, vì khoảng cách, em dại dột nói chia tay khiến anh tức giận đến quên cả tắt máy, anh ngồi hết 4h tàu để đột ngột xuất hiện trước nhà em với ‘lịch thăm thân’ anh tự sắp xếp. Thế là mình yêu ‘hơi xa’ đã 2 năm rồi đấy.

Có khi nào em so sánh anh với người yêu kế tiếp của em ko? Anh ấy có chịu nấu cơm cho em chơi nốt game, rửa bát cho em nuôi ‘móng vuốt’, sang nhà em dọn dẹp vì: "anh ko thể chịu đc cảnh phòng em ko có chỗ trống để chân", anh ấy sẽ lắng nghe những chuyện bà tám em lượm lặt được trên lớp với khuôn mặt nghiêm túc như đi phỏng vấn chứ? có chịu nửa đêm nửa hôm đưa em đi dạo phố với ma vì em ko ngủ được, có chịu đợi em hàng giờ liền trong cửa hàng đến nỗi ngủ gật trên ghế, anh ấy có yêu em nhiều như anh yêu em ko???

Em đếm từng ngày còn lại, anh trêu chọc, ngăn cản rồi anh càu nhàu bất lực, anh yêu, anh chẳng hiểu gì cả, anh có lén lút xé tờ note em pin lên tường 1 trăm lần thì em cũng vẫn biết sẽ còn bao nhiêu ngày trước mắt. Em bỗng trở nên mít ướt như một cái khăn bông thấm nước, chỉ hơi đụng vào 1 tí là nước mắt chảy ra tồ tồ. Ai cũng nghĩ vì tết này mẹ lo em ko kịp nộp luận văn nên ko cho trốn học để về như mọi năm, lần đầu tiên em phải đón tết 1 mình ở xứ sở sương mù nhưng ko ai biết sự thật là vì... em sợ!

Vì em sợ lắm, em ko muốn xa anh.
Vì em yêu anh.
 

LOLOTICA

Chân Tiên Trung Kỳ

Gửi người tôi yêu!

Trên con đường tình yêu chỉ có thể tồn tại hai người.
Tớ biết chứ...
nhưng hình bóng in trên con đường ấy không phải là hai, mà là nhiều người.

Mối tình đầu tiên của tớ, thật nhạt
Tớ ngốc ngếch mãi chung thủy chẳng biết tới ai ngoài cậu
Để một ngày cậu buông tay tớ, rồi đi tìm cái hình bóng in trên đường tình của hai ta và khắc sâu trong lòng cậu.
...tớ cam chịu.

Và gần đây ngã rẽ của tớ lại gặp được con đường của người khác,
hai chúng tớ đi chung, nhưng một lần nữa tớ nhận ra con đường này và cả trong lòng tớ vẫn ẩn chứa hình bóng cậu
Tớ giật mình!
Ký ức xưa liên tục hiện về, đường của tớ đang đi...hay nói rằng bản thân tớ vẫn và luôn quan sát từng bước di chuyển của cậu
Tớ thấy có lỗi với người tớ đang gọi là bồ, tớ đã biết ngày xưa vì sao cậu rời bỏ tớ.
Tớ không muốn làm tổn thương bồ mình, vậy mà tớ luôn chờ đợi cậu...một ngày nào đó để bản thân có cơ hội chạy đến theo mách bảo của con tim.

Giây phút này tớ thấy đau lắm, nỗi vui mừng hòa cùng nước mắt thật nhức nhối.
Tớ nghe tin cậu và cô ấy chia tay...
quả thật trong lòng tớ ngập tràn cảm xúc! Mối tình đầu khó phai nhất phải không cậu?

Xin cậu hãy cho tớ biết lý do cậu và cô ấy chia tay.
Nếu, chỉ là nếu thôi nhé. Nếu cậu cảm nhận được và còn thấy tớ quan trọng...cậu có thể cùng tớ tiếp tục con đường tình yêu được không?
.....
Một người chờ!

Tái bút
Tớ và bồ đã chia tay.
 

LOLOTICA

Chân Tiên Trung Kỳ
Em yêu dấu, tôi thường hay nhớ lắm
Những nụ cười em rạng rở bên tôi
Viết bài thơ để chỉ nhớ thương thôi
Ai có hỏi, đừng bán thơ tôi nhé

Tôi vẫn ở bên căn phòng nhỏ bé
Có hàng cây trơ trọi cuối mùa đông
Em đi qua có còn thấy gì không?
Tên trên cửa phai màu từ độ trước

Tôi cũng vẫn từng chiều hay dạo bước
Bên phố đông sắp lên những ánh đèn
Một đôi người tặng tôi nụ cười quen
Tôi lại nhớ dáng em cười trong gió
 

LOLOTICA

Chân Tiên Trung Kỳ
Mường Lát 13/2/2013

Cung đường đầu tiên của năm nay, uốn lượn ngoằn ngoèo hơn cả rắn hổ mangJ.

Không có lap, không dcom, em đành viết một cái note trên điện thoại, ngoài những số liệu của hành trình vừa hoàn thành, em lại nằm cuộn tròn bên đống lửa viết những suy nghĩ của mình về anh( rất không liên quan phải không anh?).
Những tâm sự… như một lá thư mà em không biết ngày anh đọc được nó là bao giờ( Khả năng cao nhất cho số phận cái note này là sẽ được lôi ra mỗi khi khổ chủ của nó rơi vào 15 phút không “ bình thường” của một ngày, chắc sẽ đọc đi đọc lại rồi cười khúc khích:p).

Thôi em vào nội dung chính luôn nhé, rất nhiều điều em muốn anh biết từ khi anh và em rơi vào mối quan hệ không phải anh em, không là bạn bè bình thường và càng không phải người dưng.
Rất nhiều điều em muốn thú nhận với anh, nhưng nghĩ đến cái hình tượng(?) của mình, em lại không dám… Ôi rắc rối!

Nói đến giờ vẫn chưa vào được vấn đề, khổ thế, hôm nay lên núi, không khí có hơi khang khác đâm ra tâm trạng của em cũng có chút là lạ kỳ kỳ. Thông cảm nhéJ.

Lạnh quá! Nhắc đến lạnh em nhớ ra một lần, không biết lần ấy anh đã thích em chưa, nhưng anh chỉ hỏi một câu- xã giao thì phải: Em có về được không?...
Em bảo tự về được…
Anh bị làm sao mà lại để em tự về? Ngốc do tu luyện hay sao? FA lâu ngày nên cả những hành động đơn giản cũng không làm được ư? Có ngại k dám đưa e về, cũng phải nói thêm vài câu nữa chứ, ngẩn ra mà nhìn em quay lưng đi… Đồ ngốc!

Nhớ lần đi party vs công ty không? Đã mở đường cho cầm tay rồi, em giật ra như thế mà không biết đường giữ em lại… Anh nghĩ em thích cái mặt lúng túng của anh sao? Đáng yêu lắm sao? Thất vọng chút chút rồi…( Thật ra thì …ừ thì cũng có chút chút hay hay… nhưng mà cũng k thích lắm đâu đấy..>.<).

Lại một lần nữa để em tự về… Cái biểu hiện của anh là sao? Không lẽ em bắt nhầm sóng?...
Anh có biết lần ấy em về nhà rất không an toàn không, uống rượu nhé, trời lạnh nhé, chưa kể tâm t.ư hỗn loạn … May mà lần ấy về đến nhà có mấy bà chị ngồi chém gió, sung quá nên quên mất cả anh… mới không giận đấy:p

Anh làm em hoang mang quá…

Em thừa nhận em hơi bướng bỉnh( hơi thôi).
Em thừa nhận em hơi ghê gớm( vẫn hơi thôi).
Em lại thừa nhận mình đôi lúc giả vờ nai.
Và em thừa nhận… ờ… chậc! Có cảm tình với anh…

Nhưng anh cũng thích em cơ mà, tất cả mọi người đều thấy rất rõ. Anh còn bóng gió em băt sóng quá chậm… Em có ngốc như anh đâu mà k nhìn ra chứ, chỉ là đứa con gái này không thể hét lên: Em cũng thích anh nhiều lắm...( Xin lỗi mình chưa điên!- nói nhỏ).

Một câu đơn giản cũng không nói được, chết mất, để em chờ mãi, cổ dài ra thì sau này bắc ghế hay đi giày độn đế lên mà hôn nhé.
…………………..

Thế là yêu nhau rồi à?
Anh tỏ tình với em bao giờ đấy?
Được quá cơ…
Nhận ra thành phần này cao tay hơn mình thì đã quá muộn, vào tròng ngon ơ…
Nói thật nhé, lúc em nhận ra em yêu anh, cảm xúc đúng là lẫn lộn đến mức hỗn độn…
Một chút ngượng ngùng, thẹn thùng…
Một chút ấm ức( cảm giác như vừa ăn quả lừa)…
Một chút khó chịu, như là một kẻ thua cuộc…

Và … rất.. ừ, là rất hạnh phúc…

Yêu nhau thật rồi, đôi lúc nghe anh gọi em là tình yêu của anh, là người anh yêu, khi anh giả vờ ghen tuông giận dỗi…em lại ngồi cười một mình( đến mức thằng em đẹp trai của em nó thấy, nó ngồi nó đếm rồi nó chốt: Cười một mình, đột nhiên dễ tính… 2 trong 3 biểu hiện của người đang yêu…J).

Thú nhận cuối cùng: Em chưa bao giờ giận anh đâu, giả vờ dỗi đấy, em thực sự thích những khi anh luống cuống, lo lắng em giận hờn anh… Và em biết mình đã thật sự yêu.

Viết xong cái note này em gục mất, thôi chẳng viết nữa đâu, trời lạnh mà mai lại phải xuất phát sớm nữa, có tâm sự cũng chỉ đến đây thôi.

Sau này em thích có một cặp song sinh, cưới nhau rồi phải cố gắng đấy nhé.

Uống chút rượu cũng được, nhưng có say thì về đi ngủ nhé, em sẽ mua thuốc và đắp chăn cho anh, hứa không giận nếu có lí do chính đáng.

Bênh mẹ chồng em cũng được, nhưng đừng để em chịu oan ức, anh biết rõ em rất biết điều mà, em sẽ cố gắng hết sức để có một gia đình hạnh phúc, mối quan hệ giữa các thành viên trong gia dình hòa thuận…Tóm lại là em đang nghiêm túc để đạt mục tiêu lớn trong đời đấy.

Nếu em giận thì tìm em ở bể bơi hoặc phòng tập nhảy, địa chỉ thì tự tìm hiểu đi, em không vẽ đường cho hết thế đâu.

Giận em thì phải cố biểu hiện nhé, em không biết lại tự ôm uất ức, đến khi em biết là đau lòng lắm đấyJ.

Chốt này:
Thôi mình yêu nhau nhé!
Thật sự đang rất yêu anh, hứa sẽ yêu anh cho đến khi nào không còn yêu anh được nữa…

Một ngày nào đó anh đọc được những dòng này của em, hi vọng là trên tay anh đang ôm một công chúa nhỏ( xinh như em), còn em đang bế một hoàng tử bé xíu( cũng xinh như em), em sẽ rất hạnh phúc với một tương lai như thế. Yêu anh…

P/s: Viết xong thì mới phát hiện hôm nay là valentine, trùng hợp ghê. Bà chị già Phượng vũ của em dở dở thế nào lại tổ chức event đúng đợt tết nhất thế này, nom lại thấy cái note này tính là một lá thư cũng được nhỉ( chẳng là đề tài lần này của event là viết thư, thời buổi này mà ngồi viết thư có phải là giỏi quá hóa dở hơi không ^^), thôi cứ gửi cho event nó rôm rả, mặc dù biết dụng chạm ban bánh khảo thế này thì em mất giải chắc rồiJ. Chúc anh, chúc tất cả những người đang yêu thương em, chúc cả thế giới này một năm mới hạnh phúc, chúc riêng những ai đang có ý định yêu nhau thì yêu nhau luôn, nhanh gọn còn đi may váy cưới…
 

LOLOTICA

Chân Tiên Trung Kỳ
Vườn cây Sala đôi… 14/2…
Lễ tình nhân phải không anh?...
Để lại cho anh những lời này, vào cái ngày đặc biệt thế này, em thật sự thấy tim đau thắt.
Khi anh nhận được lá thư này, không còn là có lẽ nữa, em đã ở một nơi rất cao, rất xa rồi. Em biết anh buồn lắm…

Anh! Đừng khóc, em không muốn người đã lau nước mắt cho em lại rơi lệ, bởi lẽ lúc ấy em đã chẳng thể nào còn có thể có mặt lau nước mắt cho anh như anh đã từng làm với em. Vì em, hãy giữ nụ cười…

Mùa đông năm ấy, em một thân một mình bơ vơ nơi đất khách quê người.
Đêm noel ấm áp, em lao vào công việc khó khăn lắm em mới tìm được.
Anh ở đấy cùng em gái anh. Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau…
Rồi em đã rất bất ngờ trước lời đề nghị của anh: “Chúng ta hợp tác nhé! Tôi đang tìm kiếm một giọng hát như em”… Em vui sướng vô cùng, có thể nào gặp được cơ hội nào tốt hơn thế nữa đây.

Em gái anh cũng thật tốt, cô ấy xem em như một người chị, người bạn, đã mời em tới sống cùng hai người. Với một đứa con gái ngoại quốc, bơ vơ giữa trời lạ như em, thật chẳng còn gì có thể tuyệt vời hơn. Em xem hai người như ân nhân vậy.

Qua thời gian, mối quan hệ của chúng ta thay đổi, em vỡ òa trong hạnh phúc khi nghe anh nói: “Anh yêu em”…
Em vui lắm, đương nhiên cũng bởi em thật sự đã giành tình cảm cho anh từ rất lâu rồi…

Thần may mắn mỉm cười với em rồi phải không, em có một công việc, một người em yêu thương- yêu thương em, và cả một cô em gái nữa… Đối với bản thân lúc ấy mà nói, em chẳng còn cần gì hơn…

Nhưng sao tạo hóa lại trớ trêu như thế? Em nhất định phải chết sao? Em không muốn! thật sự không muốn…
Chúng ta mới chỉ bắt đầu mà, tại sao ông trời lại chọn em?...

Thế giới màu hồng mới xuất hiện chưa bao lâu của em sụp đổ hoàn toàn khi em nghe được tin ấy, phải rồi, bà nội trước đây mất vì máu trắng, di truyền sao?...
Em thấy anh cùng em gái trước mặt em cười đùa vui vẻ, vờ như không có chuyện gì xảy ra…
Nhưng ra khỏi phòng bệnh, hai người khóc.
Em nuốt ngược nước mắt vào tim…

Cơ thể yếu ớt dần, em buộc phải chấp nhận sự thật, những ngày em còn được bên anh, bên cô em gái của chúng ta không còn nhiều.
Cố gắng nở nụ cười mỗi ngày.
Nhưng khi nhìn anh em anh chăm sóc em, cả bố mẹ của hai người lo lắng, quan tâm em nữa, sự cảm kích biết ơn của em còn kèm theo đau đớn. Em phải chết thật ư?...

Khi anh đề nghị chúng ta quay về quê hương em, em thật sự ngỡ ngàng. Đến giờ phút cuối cùng anh vẫn nghĩ chu toàn như vậy. Nhưng nhìn anh như thế, yêu em thật lòng như thế, em lại càng đau lòng khôn xiết…

Anh à! Những ngày cuối cùng của cuộc đời, em đã rất thảnh thơi , những đau đớn bạo bệnh gây ra được bù đắp bằng tình yêu của anh, bằng nụ cười ngây thơ của lũ trẻ nơi cô nhi viện… Em hạnh phúc biết bao.

Em gái anh vẫn thường xuyên gọi điện hỏi thăm, biết được cô ấy cũng đnag có một cậu bạn trai rất tốt, em vui lắm.
Ước sao thời gian ngừng trôi…

Nhưng đôi mắt em đã mờ dần, ngón tay cũng đã không thể cử động dễ dàng nữa, đôi môi khô cằn trên làn da trắng bệch… Em không thể cố gắng hơn được nữa rồi, chỉ còn một chút nữa thôi, giới hạn cuối cùng cũng chạm đến.

Tuyết rơi nhiều quá, ngập trắng con đường dẫn tới giáo đường.
Sáng nay tuyết phủ đầy cây cỏ…
Em biết, nếu không viết ngay bây giờ thì có lẽ sẽ không kịp nữa…

Anh của em!
Cảm ơn anh nhiều lắm.
Cảm ơn anh vì đã đến bên em, đã yêu thương em, đã cho em một cuộc sống thật đẹp.
Cảm ơn anh đã cho em một gia đình, em gái anh, bố mẹ anh, những người bạn thân thiết.
Cảm ơn vì đã đưa em trở lại nơi đây, có được quãng thời gian hạnh phúc cuối cùng.
Con người rồi cuối cùng cũng sẽ phải nhắm mắt, có chăng sẽ hơn nhau ở chỗ có nhiều người tiễn đưa hay khi ra đi sẽ còn có người thương nhớ.
Em biết mọi người thương em nhiều lắm, mọi người sẽ rất nhớ em…
Vì em, hãy sống thật tốt nhé, hạnh phúc nhé, người ra đi phải ra đi, người ở lại vẫn phải ở lại.

Xin đừng quên em, em sẽ rất vui, nhưng anh hãy sống thật vui vẻ, để em nơi ấy có thể mỉm cười, ít nhất sẽ không phải vì em khiến anh đau khổ…Anh nhé!

Hãy giúp em gửi lời cám ơn tới em gái anh, em biết cô ấy không phải em ruột của anh, em cũng đã nhận ra cô ấy đã đau khổ đến dường nào khi mỉm cười chúc phúc cho anh và em. Em nguyện cầu ngàn may mắn đến với cô ấy, mong cô ấy cũng nhớ về em với những điều đẹp đẽ nhất.

Anh thân yêu! Em sắp phải ra đi rồi, dù nuối tiếc nhưng em thật sự rất hạnh phúc khi được sinh ra trên cõi đời này, đã gặp anh…
Em yêu anh nhiều lắm…

Tuyết bay cả vào phòng rồi, tay em tê lạnh không còn cảm giác nữa…
Không gian trước mắt em hoàn toàn màu trắng.
Tinh khôi như chiếc váy anh tặng em lần ấy…
Anh…….

 

LOLOTICA

Chân Tiên Trung Kỳ
Anh biết không, em đã nhớ rất nhiều một người từng ở bên em đến tận bình minh của những ngày đau khổ.

Em nhớ rất nhiều một người luôn luôn cười, trêu chọc mọi người, nhưng trong mắt lại chứa đựng nỗi cô đơn của một kẻ độc hành.

Em nhớ nhiều một chàng trai luôn có thói quen vuốt nhẹ tóc em, hôn lên bàn tay em và kể cho em nghe câu chuyện cuộc đời.

Em nhớ chàng trai ấy luôn cau mày như một ông già khó tính nhưng cũng vô cùng rộng lượng, chàng trai ấy đa tình nhưng không bao giờ phung phí yêu thương.

Bao lâu rồi mình không gặp nhau anh nhỉ? Bao lâu rồi em không được nghe giọng nói đượm mùi khói thuốc cay nồng, u ám và bất cần của anh? Bao lâu rồi em không được chạm nhẹ vào mái tóc xơ cứng rối bù của anh? Bao lâu rồi không được nhìn trộm vẻ mặt hay cau có nhưng cũng rất nhanh cười ấy?

Bao lâu rồi không được dắt tay nhau đi hết đêm trên những con đường rực rỡ ánh đèn của thành phố? Anh nhớ không, có đêm, khi mình đi dưới hàng cây được sương đêm tưới đẫm, em đã ngẩng đầu hỏi tên loài hoa vàng dọc con đường mình đi. Anh cười, vươn tay hái xuống chùm hoa và tặng cho em, rồi hồn nhiên nói rằng chính mình cũng không biết nó tên là gì. Em đã cười và nâng niu cành hoa đó biết bao.

Bao lâu rồi không được ngồi cạnh nhau và kể cho nhau nghe những câu chuyện đường dài?

Bao lâu rồi anh không nói nhớ em?
***

cafe121-791951.jpg


Ừ thì tất cả chỉ là đòi hỏi ích kỷ của riêng em thôi. Em biết anh sẽ không bao giờ trả lời, và cũng sẽ không bao giờ có câu trả lời cả.


***

Em vẫn nhớ như in lời hứa của cái đêm đó. Anh còn nhớ không? Mỗi lần nhớ lại, tim em lại đập những nhịp hỗn loạn. Nhưng khi nghĩ tới hiện thực xa vời, em lại thấy đau, đau như chưa bao giờ đau như thế. Nỗi đau âm ỉ ngày này qua ngày khác, em muốn dứt bỏ ý nghĩ về anh, nhưng đều luôn thất bại.

Anh vẫn luôn ở đó, ngay ngắn và chỉnh tề như một phần tế bào trong trái tim em.

Em nhớ những ngày trời mưa, hai đứa chui chung trong một cái áo mưa, chạy xe ào ào trên đường phố, cười, hò hét, mưa ướt lạnh, nhưng trái tim em lại ấm dần lên. Và anh chính là luồng gió ấm thổi qua cuộc đời em trong những ngày lạnh giá đó.

Anh ở bên em, thản nhiên và bất biến như mặt trời, làm trái tim em rạng rỡ và sáng tươi.

Mỗi lần nhớ lại những kỷ niệm đó, lòng em lại bừng bừng một ước mơ xa xỉ, được lập tức chạy đến bên anh.

Cười và khẽ chạm tay thôi cũng được!

Nhìn anh từ xa thôi cũng được!

Có thể rất lâu sau em sẽ nói cho anh nghe về đoạn tình cảm này. Mà cũng có thể chẳng bao giờ!

Nhưng em vẫn ước mình có thể cho anh biết em đã yêu như thế nào, đau như thế nào, ghen như thế nào,... hỗn tạp và hoang mang. Không đành lòng nhưng vẫn phải cố chôn sâu nó vào một nơi của riêng hai ta.

Miền Bí Mật!

Liệu rằng có bao giờ anh nhớ em nhiều như em đã nhớ anh?
 

LOLOTICA

Chân Tiên Trung Kỳ
Anh!
Em là một con bé ngu ngốc!
Có lẽ anh không hiểu vì sao em lại nói như vậy. Anh không hiểu, và cũng sẽ chẳng bao giờ hiểu đâu! Đơn giản, vì em không đủ thông minh và dũng cảm để khiến anh hiểu được điều đó!
Trước khi quen anh, em: không yêu đương, đang mơ mộng, lòng em tràn đầy những hiếu kì và khao khát những mối quan hệ mới mẻ trong thế giới ảo vô vàn những con người mà em chuẩn bị bước vào.
Ngày quen anh, em nhìn anh giống như một chàng trai bước ra từ truyện tranh nhật bản (tại cái avatar của anh), em lăng xăng nhảy vào chào hỏi anh với t.ư cách của lính mới đến chào hỏi tiền bối. Rồi thì chém gió, rồi thì trêu nhau, rồi thì nhận nhau là vợ chồng, giống như hàng bao nhiêu đứa củ chuối hồi ấy vẫn từng làm. Em gọi anh là C (chồng), còn anh,lúc nào trên môi, trên mỗi tin nhắn cho em đều chỉ là hai tiếng “Còi ơi!”. Chẳng hiểu anh dùng bùa chú gì ếm vào hai cái từ đó mà mỗi lần nghe, em như muốn phát điên lên vì thấy nó quá ngọt ngào và êm ái.Anh dịu dàng lắm, còn em, ngây thơ khủng khiếp. Em đã thích anh như thế, không cần biết gương mặt thật của anh nhìn ra sao, không cần biết anh ngày trước và ngày sau như thế nào, cũng chưa bao giờ để ý đến những gì bên ngoài cái vòng tròn mà anh vẽ ra cho 2 đứa ngồi trong đó. Anh chưa bao giờ chính thức nói yêu hay thậm chí chỉ là thích em 1 cách nghiêm túc , nhưng cũng chưa bao giờ thôi cho em hy vọng và mộng mơ bằng cách mà anh quan tâm em dưới danh nghĩa vợ chồng trêu đùa như thế.
Một ngày, anh bỗng hỏi em “Còi có tin là anh yêu Còi thật không?” Em còn có thể như thế nào nữa, em tin, tin một cách mù quáng, đến nỗi mặc định câu hỏi đó của anh là một lời tỏ tình… Và vì mặc định rằng anh cũng yêu em, nên em bắt đầu quan tâm và tìm hiểu nhiều hơn về anh, về cả những gì diễn ra xung quanh anh, liên quan đến anh nữa! Em bắt đầu nhìn thấy những gì mà em đã gạt đi trước đó, những bí mật không bao giờ anh chia sẻ, những người vô cùng quan trọng với anh mà em không hề hay biết và cả những chuyện ai ai cũng biết… chỉ em là không. Em cũng bắt đầu suy nghĩ, bắt đầu nghi ngờ, bắt đầu định làm những việc ghen tuông chính đáng mà lẽ ra em phải làm với người yêu em…
Nhưng anh ơi!...Anh là người em yêu, không phải người yêu em, anh nhỉ? Em đột ngột nhận ra điều đó khi xâu chuỗi tất cả những gì xảy ra giữa và xung quanh hai chúng ta. Anh vẫn hay mắng em là đồ hâm, đồ ngốc, nhưng mà em hâm và ngốc đến mức nghĩ rằng, hâm và ngốc là đáng yêu lắm cơ. Em ngu ngốc, quá ngu ngốc khi cứ luôn luôn tin tưởng một cách vô điều kiện vào anh, một người mà ngay từ đầu luôn cho người ta cái cảm giác mơ hồ và khó hiểu…
Cái người mà em vô t.ư nói chuyện hằng ngày, vô t.ư chém gió, vô t.ư “ghen” : “Chị yêu nha! Không được đi đánh lẻ với C iu của Còi nha! Bắt nạt em! Hic, hic!” Ờ, lại đúng là người nắm giữ trái tim anh! Anh là “traitimvocam”, đúng rồi, vì người ta đâm cho anh một nhát đau quá mà, đau đến mất cảm giác rồi, thì chẳng phải là vô cảm luôn hay sao? Em nhận ra anh còn yêu người ta nhiều lắm, biết bao nhiêu cái note về một cô bé 12h, về những ngày mưa anh dầm mình ngoài đường vắng, về những cảm xúc dạt dào của một mối tình đẹp đẽ và đau thương , dĩ nhiên, không phải là em. Thậm chí, em còn chẳng là gì của anh cả, chưa bao giờ anh nhắc đến em trong những bài thơ mà anh đong đầy tình cảm, một chút cũng không, đều chỉ là dành cho…người ấy. Còn em, mỗi bài thơ của em, mỗi dòng nhật ký của em đều nhắc tên anh tha thiết, em tặng cho anh không biết bao nhiêu cảm xúc trong sáng và ngây thơ của đứa con gái 17 tuổi. Em thậm chí không hỏi anh, không trách anh, mà cứ âm thầm làm một kẻ thế thân cho người ta như thế. Anh không biết đúng không, anh cũng chẳng thừa nhận từng thích em một lần, kể cả khi em lấy hết dũng cảm để thốt ra…rằng em …yêu anh mất rồi.
Ngày gặp anh ngoài đời, so với bức hình chụp trên mạng của anh, không khác nhau là mấy. Không đẹp trai hào nhoáng, nhưng cái vẻ lãng đãng, phiêu phiêu, lạnh lùng thì không lẫn đi đâu được. Còn em, anh thất vọng lắm phải không? Một con bé đen nhẻm, gầy gò và nhìn như con trai. Nó giương đôi mắt to và nhướn cặp mày rậm lên nhìn anh cười tươi tắn, nhưng anh biết không, nó cũng đủ tinh ý để nhận ra ánh mắt của anh chẳng có chút để tâm gì đến nó…
Sau cái ngày ấy, hai chúng ta có gặp nhau vài lần, nhạt nhẽo, và vô vị. Với anh có lẽ là như thế, nhưng với em, mỗi lần gặp anh là mỗi lần em phải vật lộn với trái tim mình để có thể trưng ra vẻ mặt bình tĩnh và vui vẻ. Em tự cảm thấy mình thật là giỏi, giỏi giấu đi những tiếng thở dài, những cơn đau nhói lòng khi nhìn thẳng vào đôi mắt của người mà em từng yêu thương.
Em, dần quên đi những mường tượng về con đường lá đổ, những chiều Hà Nội đi bên anh, mùi hoa sữa nồng nàn, và hát anh nghe “em ơi Hà Nội phố”. Đó là giấc mơ chính anh vẽ ra cho em, và rồi cũng chính anh làm nó dang dở. Em có nên hận anh không? Hay là nên tự an ủi mình, rằng em không phải là một nửa mà anh còn thiếu? Em không biết nên làm thế nào, để gỡ bỏ cái cảm giác trống rỗng trong lòng lúc đó, yêu, hận, rồi bao dung,… em ngộp thở trong những dòng suy nghĩ miên man ấy.
Gần nửa năm trời, ko onl Yahoo, không vào diễn đàn, gần như em kiêng tất cả những gì gợi cho em nhớ đến anh. Cho đến một ngày, khi em cảm thấy lòng mình không còn nặng nề như trước. Yahoo của anh hình như đã đổi nick, không dùng cái vẫn liên lạc với em trước kia, diễn đàn kỉ niệm của chúng mình cũng bị đổi giao diện. Tất cả những thông tin trong đó đều không còn chút nào cả, những vần thơ, những note dài chúng ta viết cho người mình yêu, và cả những gì chúng ta viết cho nhau nữa, không còn gì cả…Tất cả chấm hết một cách thật tình cờ, quá khứ của anh và em đột nhiên khép chặt lại, như chưa bao giờ được mở ra. Em giật mình cuống cuống, ra sức lục lọi google để tìm lại chút gì còn sót lại, nhưng không thấy. Và rồi đến giây phút ấy, em mới hoàn toàn có thể đem tình yêu đối với anh cất vào dĩ vãng.
Cho đến bây giờ, anh biết không, em có lẽ nên cảm ơn anh nhiều lắm. Vì anh đã cho em cảm giác, đã khiến em cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình, đã khiến cho nó biết yêu, biết đau, biết hận, rồi lại biết buông xuôi. Và em bây giờ, không còn là đứa con gái ngây thơ ngày ấy nữa, với em mọi thứ không có gì là chắc chắn, không có gì là rõ ràng, không có gì là hoàn toàn đáng tin cậy cả, tất cả đều không hoàn toàn giống như ta tưởng tượng, thậm chí giống nhưng vẫn có thể thay đổi, thay đổi đến mức không ai ngờ được…Chính anh, đã dạy cho em biết nghi ngờ, để không bao giờ em đặt vào ai một niềm tin tuyệt đối nữa. Niềm tin tuyệt đối ấy chỉ có một, và anh đã đem nó đi từ rất lâu rồi, lấy đâu ra mà trao cho người khác…
Người ấy cũng đã mang trái tim và niềm tin của anh đi phải không? Người ấy cũng đã khiến cho anh không thể nào tin và cảm nhận được tình yêu của em phải không? Tất cả nhứng gì người ta làm với anh, anh cũng đã vô thức mà giành lại cho em y như vậy. Anh đau, em đau, cùng chung một nỗi đau, một hoàn cảnh, nhưng lại không thể đến gần nhau, anh nhỉ?
Vậy nên, giống như cách anh nhìn người ta từ xa, em cũng sẽ dõi theo anh như vậy, đến khi nào trái tim anh ấm lại, anh tìm được một hạnh phúc mới, thôi đau lòng vì quá khứ của anh, thì em, cũng sẽ quay lưng lại với quá khứ về anh, để đi tìm cho em một vùng trời bình yên khác…
Em!
 

LOLOTICA

Chân Tiên Trung Kỳ
Cái ngày mà lần đầu tiên khi anh vừa mới đặt chân lên thành phố, có quá nhiều thứ xa lạ. Anh một con người bình thường, học cũng gọi là tạm ổn, tướng tá cũng không khác hơn bao người, có lẽ là mập hơn tí ^^!.
Lần đầu bước chân vào lớp, anh nhìn khắp mọi nơi, mọi người đều đã ổn định vị trí chỉ còn một chỗ trống ngay chỗ em ngồi, anh lại và tỏ ra mình là người lịch sự. (P/s: anh muốn bắt trước người Thành Phố ấy mà).
"Bạn có thể cho mình ngồi ở đây không"
Em không nói chỉ hơi nhích vô trong, và cười với anh, một nụ cười làm anh nhớ mãi,
nghĩ cũng lạ nó cũng bao như nụ cười khác nhưng riêng em thì có cái răng khển rất là duyên,
làm anh cảm thấy bồi hồi vì đây là nụ cười đẹp nhất anh từng bắt gặp,
buổi đầu ngồi trong lớp mà anh cứ thả hết tâm hồn vào em.
Thấm thót thế mà đã 4 tháng trôi qua, anh và em cũng đã thân hơn trước cười nói như bao người bạn.
Anh không biết đó là cảm mến hay là tình yêu. Nhưng anh biết một điều là có lẽ anh không thể sống thiếu em,
một người con gái không gọi là xinh xắn nhưng rất dễ thương,
rất là dịu dàng em mang một nét đẹp của xứ Huế quê em với cái giọng nói mà lần đầu tiếp xúc với em anh không tài nào nghe nổi với con người đã sống 20 năm ở miền nam này.
Chúng ta quen nhau không đủ lâu, nhưng cũng đủ cho một đôi tìm hiểu và yêu nhau.
Hôm nay anh viết thư này để bài tỏ hết cảm xúc trong anh, nhưng không có ngôn ngữ nào thể hiện được hết tình cảm anh giành cho em, em là người con gái đầu tiên anh yêu trong đời.
Anh yêu em thầm lặng, một thằng đàn ông mà anh lại không có cái dũng khí nói ra ba từ "Anh Yêu Em".
Cái thời buổi thế kỷ 21 này mà lại có người viết thư đi tỏ tình.
Anh cũng không biết viết thế nào cho người con gái đầu tiên hiểu lòng anh, anh chỉ xin em là đừng yêu ai ngoài anh nhé! Em yêu.
 

LOLOTICA

Chân Tiên Trung Kỳ
Pé yêu dấu của anh ơi!

Anh không thể kiềm được lòng mà nghĩ về em mỗi ngày. Nó dường như là nhu cầu bức thiết trong cuộc sống của anh! Cũng giống như ngày ngày phải ăn cơm, ngày ngày phải đánh răng vậy đó!

Người ta nói sau cơn mưa sẽ thấy cầu vồng. Sau cơn mưa cuộc đời anh, anh thấy em - còn nguy nga kiêu sa hơn cả cầu vồng!
Em mờ ảo em lung linh khiến anh chỉ có thể nhìn trân trối từ xa. Anh không dám lại gần. Vì biết đâu mỏng manh sẽ rất dễ tan đi chỉ với một cái chạm thật nhẹ!

Người ta nói một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ. Nụ cười của em như mười viên thuốc ngủ ấy - anh nhìn thấy là chỉ muốn chìm vào giấc ngủ, ngủ thật say, mơ thật mị, vì biết đâu khi tỉnh giấc nụ cười ấy sẽ tan đi!!!!????
Nhưng anh tình nguyện uống thuốc ngủ cả đời em à!

Người ta nói hãy trân trọng người mình yêu trước mắt. Nhưng anh không muốn trân trọng em - đối với anh em quá vời vợi rồi, càng đẩy em lên cao thì anh lại càng khó nắm bắt, thà rằng cứ chê bai em này nọ hạ thấp em, để anh còn chút tự tin khi ngắm nhìn bóng hồng thướt tha trước mắt, chỉ là ngắm nhìn thôi em nhé!
Nhưng hạ thấp em là anh đang tự hạ thấp chính mình. Bởi vì người anh yêu còn trên cả tuyệt vời mất rồi!

Đêm nay lại lạnh, biết có ai sưởi ấm cho em?
Sáng mai đi học, biết có ai gọi em thức giấc?
Cuộc đời chông gai, biết có tình nguyện làm thảm trải cho đôi chân trần non nớt em bước đi?

Thôi thì đành xa em vậy! Thiếu gì người tình nguyện!!!!!?????

Anh đâu có rãnh đi sưởi ấm trong khi anh cũng lạnh. Anh lạnh trong lòng.
Anh đâu có rãnh đi gọi trong khi anh đang say giấc. Mơ mộng đến thiên đường làm sao muốn mở mắt để nhìn địa ngục?

Làm thảm trải xong em bước qua rùi em phủi chân xoành xoạch thì sao????

Anh mong một cơn mưa thật lớn nữa để sau đó anh được thấy cầu vồng, không phải thấy em nữa.
Anh mong được uống một vỉ thuốc bổ để đầu óc có thể tỉnh táo và không còn mộng mị.
Anh sẽ trân trọng, trân trọng chính bản thân mình!

HN, ngày... tháng... năm...

Đằng sau một tình yêu là gì? Là một tình yêu mới!
Đằng sau một nụ cười sáng lạn là một nỗi đau âm ỉ không bao giờ nguôi.
 
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top