- Ngọc
- 149.622,65
- Tu vi
- 1.369,13
Chương 4: PERCY
Dịch: sonxmenpro - Biên: fox9
Nguồn: bachngocsach.com
Dịch: sonxmenpro - Biên: fox9
Nguồn: bachngocsach.com
Gã ném cho Percy thứ đang cầm trên tay. Đó là con gấu nhồi bông bị moi ruột. Đến giờ, Percy mới để ý rằng, có hàng đống những con thú nhồi bông bị tùng xẻo chồng chất quanh chân tượng thần Jupiter.
“Có thật không đây?” Percy hỏi.
Octavian bước xuống khỏi cái bục. Gã ta tuổi khoảng mười tám, có lẽ vậy, nhưng với vóc dáng gầy gò xanh xao, trông gã còn trẻ hơn thế. Thoạt nhìn, Octavian xem chừng vô hại, nhưng khi gã đến gần hơn, Percy tin rằng mình phải nghĩ lại. Đôi mắt Octavian ánh lên sự tò mò đến khắc nghiệt, cứ như gã sẵn sàng moi phủ tạng Percy ra, dễ dàng như đã làm với con gấu nhồi bông, nếu như gã nghĩ mình có thể biết thêm được gì từ việc ấy.
Octavian nheo mắt lại. “Anh bạn trông có vẻ lo lắng.”
“Ừm, anh làm tôi nhớ đến một người,” Percy nói. “Nhưng tôi không thể nhớ ra đó là ai.”
“Có thể là người mà tôi được đặt tên theo, hoàng đế Octavian–Augustus Caesar. Mọi người đều nói rằng tôi giống ông ta đến kinh dị.”
Percy không cho rằng đó là người mà cậu đã nghĩ tới, nhưng cậu cũng chẳng dám chắc với trí nhớ của mình. “Sao anh gọi tôi là ‘người Hy Lạp’?”
“À, tôi thấy điều đó trong các điềm báo.” Octavian vẫy con dao về phía đống thú nhồi bông trên bệ thờ. “Thông điệp cho biết: Người Hy đã đến. Cũng có thể là: Con ngỗng đã rên. Tôi nghĩ cách hiểu đầu tiên chính xác hơn. Cậu muốn tham gia vào Quân Đoàn à?”
Hazel trả lời thay Percy. Cô bé kể cho Octavian mọi chuyện xảy ra kể từ khi họ gặp mặt tại đường hầm, chuyện về bọn gorgon, cuộc chiến trên sông, sự xuất hiện của Juno, cuộc trò chuyện với Reyna.
Khi Hazel đề cập đến Juno, Octavian tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Juno,” Gã trầm ngâm. “Chúng ta gọi nữ thần là Juno Moneta, Juno – Người Cảnh Báo. Bà thường xuất hiện vào những thời điểm nghiêm trọng và cảnh báo cho chúng ta biết những mối nguy họa lớn lao.”
Gã ta liếc nhìn Percy, như thể muốn nói rằng: như mấy tên Hy Lạp bí ẩn, chẳng hạn.
“Tôi nghe nói Lễ hội Fortuna diễn ra vào tuần này,” Percy nói. “Bọn gorgon đã cảnh báo sẽ có một cuộc tấn công vào ngày ấy. Anh có thấy điều đó trong đám nhồi bông của anh không?”
“Đáng buồn thay. Không”. Octavian thở dài. “Ý muốn của các vị thần rất khó nhận biết. Và trong những ngày này, tầm nhìn của tôi thậm chí còn bị phủ mờ.”
“Anh không thấy ư… Tôi cũng ko biết nữa,” Percy nói, “ Một lời sấm truyền hay đại loại như vậy?”
“Lời sấm truyền!” Octavian mỉm cười. “Thật là một ý tưởng dễ thương. Không, tôi e rằng chúng ta đã hết sạch các lời sấm truyền rồi. Bây giờ…, giá mà chúng ta mở cuộc tìm kiếm bộ sách tiên tri Sibylline, như tôi từng đề nghị…”
“Siba… gì cơ?” Percy hỏi.
“Bộ sách tiên tri,” Hazel nói, “Octavian bị ám ảnh với nó đấy. Trước đây, người La Mã thường tham khảo bộ sách này mỗi khi thảm họa xảy ra. Hầu hết mọi người tin rằng bộ sách đã bị thiêu hủy lên khi thành Rome sụp đổ.”
“Một số người tin thế,” Octavian chỉnh lời cô bé. “Thật không may, người lãnh đạo hiện giờ không đồng ý mở cuộc tìm kiếm bộ sách đó…”
“Bởi vì, Reyna đâu có ngu,” Hazel nói.
“…Vì vậy, chúng ta chỉ còn vài mảnh vụn từ bộ sách,” Octavian tiếp tục. “Một vài lời sấm truyền đầy bí ẩn, như thế này.”
Gã ta cúi đầu hướng về những nét khắc trên sàn đá cẩm thạch. Percy cũng căng mắt nhìn theo mấy hàng chữ đó, dù rằng cậu chẳng mong mỏi rằng mình sẽ hiểu được chúng. Và rồi, cậu gần nghẹn họng.
“Cái này ư!” Cậu chỉ những dòng chữ, vừa dịch vừa đọc to: “Bảy á thần sẽ đáp lời kêu gọi. Thành bão hay lửa, thế giới phải sụp đổ…”
“Đúng đó.” Octavian đọc tiếp mà không cần nhìn: “Lời thề phải giữ đến hơi thở cuối cùng, và kẻ thù võ trang đến cửa Tử thần.”
“Tôi… tôi biết mấy câu này.” Percy cứ tưởng rằng sấm sét lại lần nữa làm rung chuyển cả ngôi đền, nhưng rồi, cậu nhận ra toàn thân mình đang run lẩy bẩy. “Nó rất quan trọng.”
Octavian nhướng mày. “Tất nhiên là nó quan trọng. Chúng tôi gọi nó là lời Tiên Tri Nhóm Bảy, và nó đã có từ vài ngàn năm trước. Chúng tôi không biết nó có ý nghĩa gì. Cứ mỗi khi có người cố gắng lý giải nó… Ừm, những điều tồi tệ lại xảy ra. Hazel có thể kể rõ hơn cho anh.”
Hazel trừng mắt nhìn gã, giọng bực bội. “Anh chỉ cần xem điềm báo cho Percy thôi. Liệu anh ta có thể gia nhập Quân Đoàn hay không?”
Percy gần như có thể nhận thấy đầu óc Octavian chạy ro ro, gã đang tính toán xem cậu có phải là người hữu ích hay không. Gã ta đưa tay vói tới cái ba lô của Percy. “Thật là một thứ đẹp đẽ. Xin phép nhé!”
Percy còn chưa kịp hiểu ý, thì Octavian đã cuỗm lấy chiếc gối hình gấu trúc hiệu Siêu thị Bargain đang thò ra ngoài ba lô. Nó chỉ là một thứ đồ chơi nhồi bông vớ vẩn, nhưng Percy đã mang nó theo một thời gian dài, nên ít nhiều cũng thích nó. Octavian quay sang phía bệ thờ và giơ dao lên.
“Này!” Percy lên tiếng phản đối.
Octavian rạch banh bụng con gấu trúc và đổ mớ bông nhồi lên bệ thờ. Gã ném xác con gấu sang một bên, lẩm nhẩm gì đó với đám bông, và rồi quay lại với nụ cười tươi rói trên mặt.
“Tin tốt lành đây!” Gã ta tuyên bố. “Percy có thể gia nhập Quân Đoàn. Trong buổi tập trung tối nay, chúng ta sẽ bổ nhiệm anh ta vào đại đội nào đó. Hãy nói với Reyna rằng tôi chấp thuận.”
Hazel nhẹ nhõm thả lỏng đôi vai. “Ồ… hay lắm. Đi thôi, Percy.”
“Ồ, Hazel này,” Octavian nói. “Anh rất vui được chào đón Percy vào Quân Đoàn. Nhưng khi cuộc bầu cử pháp quan diễn ra, anh hy vọng em sẽ nhớ…”
“Jason còn chưa chết,” Hazel cắt ngang. “Anh là thầy bói, là người giải các điềm báo. Nhiệm vụ của anh là phải tìm kiếm anh ấy!”
“Ồ, anh đang làm đấy chứ!” Octavian chỉ đống thú nhồi bông đã bị moi ruột. “Anh đã tham khảo ý kiến các vị thần mỗi ngày đó! Nhưng mà trời ơi! Suốt tám tháng ròng, anh cũng chẳng thể tìm ra dấu vết gì. Tất nhiên là anh vẫn đang tìm kiếm. Nhưng, nếu Jason không thể trở lại trước ngày Lễ hội Fortuna, chúng ta buộc phải hành động. Chúng ta không thể để một khoảng trống quyền lực như vậy tiếp diễn nữa. Anh hy vọng em sẽ ủng hộ anh lên làm pháp quan. Việc đó có ý nghĩa rất lớn với anh.”
Hazel siết chặt nắm tay. “Em? Ủng hộ anh?”
Octavian cởi áo choàng, đặt nó và con dao lên bệ thờ. Percy để ý thấy có bảy vạch trên cánh tay của gã – bảy năm quân dịch, Percy đoán. Dấu xăm của Octavian là một cây đàn hạc, biểu tượng của thần Apollo.
“Nói chung là,” Octavian nói với Hazel, “Anh có thể giúp em. Thật là xấu hổ nếu những lời đồn khủng khiếp về em tiếp tục được lan truyền… hoặc… xin thánh thần tha tội, nếu những lời đồn đó hóa ra đều là sự thật.”
Percy thọc tay vào túi, nhón lấy cây viết của mình. Gã này đang hăm dọa Hazel một cách trắng trợn. Chỉ cần một dấu hiệu từ cô bé, cậu sẽ phóng thanh kiếm Riptide ra. Để xem gã Octavian sẽ cư xử thế nào khi đối mặt với mũi kiếm.
Hazel hít một hơi thở sâu. Nắm tay cô bé siết chặt đến nỗi các khớp tay trắng cả ra. “Em sẽ suy nghĩ về việc đó.”
“Tuyệt vời, “ Octavian nói. “Nhân tiện, em cũng nên biết rằng, anh trai em đang ở đây.”
Hazel khựng lại. “Anh trai em? Có chuyện gì vậy?”
Octavian nhún vai. “Có chuyện gì mà anh trai em đến đây sao? Cậu ta đang chờ em tại ngôi đền của cha em đấy. Chỉ là… ừm, đừng mời cậu ta lưu lại quá lâu nhé. Cậu ta có ảnh hưởng không hay đến những người khác đấy. Còn bây giờ, mong hai người thứ lỗi, tôi phải tiếp tục tìm kiếm người bạn xấu số của chúng ta, Jason. Rất vui khi được biết anh, Percy.”
Hazel mặt mày hầm hầm, xộc ra khỏi ngôi đền, và Percy chạy theo. Cậu không rõ, đã bao giờ trong cuộc đời mình, việc rời khỏi một đền thờ lại khiến cậu vui sướng đến thế này hay chưa.
*****
Khi Hazel chạy xuống đồi, cô bé nguyền rủa bằng tiếng La-tinh. Percy không hiểu hết tất cả những lời rủa đó, nhưng cậu nghe được mấy tiếng “đồ quỷ đẻ”, “thứ rắn đói”, cùng mấy lời khuyên về việc Octavian nên lụi con dao của mình vào đâu.
“Mình ghét tên đó,” cô bé tự lẩm bẩm bằng tiếng Anh “Giá mà mình có thể…”
“Thằng cha đó sẽ không được bầu làm pháp quan đâu nhỉ?” Percy hỏi.
“Uớc gì em có thể nói vậy, nhưng Octavian có nhiều đồng minh lắm. Hầu hết bọn họ bị hắn mua chuộc, số còn lại thì do quá sợ hắn.”
“Sợ cái thằng cha gầy nhom đấy á?”
“Đừng đánh giá thấp hắn. Một mình Reyna làm pháp quan cũng không tệ, nhưng nếu Octavian chia sẻ quyền lực với chị ấy…” Hazel chợt rùng mình. “Chúng ta đi gặp anh trai tôi thôi. Anh ta hẳn muốn gặp anh đấy.”
Percy không tranh cãi với Hazel. Cậu cũng muốn gặp người anh trai bí ẩn kia, cậu muốn biết thêm về thân thế của Hazel, cha cô bé là ai, cô bé đang dấu giếm điều gì. Hazel quá tử tế và tốt bụng, Percy thật không thể tin rằng Hazel đã làm điều gì tội lỗi để phải mặc cảm. Nhưng Octavian đã xử sự như thể gã ta đang nắm được một sự thật tồi tệ về cô bé.
Hazel dẫn Percy đến một hầm mộ màu đen được xây dựng bên sườn đồi. Đứng ngay trước cửa là một thiếu niên mặc quần jeans đen, áo khoác phi công.
“Chào,” Hazel gọi. “Em dẫn một người bạn đến.”
Thằng nhóc quay người lại. Trong đầu Percy chợt lóe lên một suy nghĩ kỳ lạ rằng: Lẽ ra cậu nên biết thằng nhỏ này. Thằng nhóc trông xanh xao không kém gì Octavian, tuy nhiên cậu ta có đôi mắt sẫm màu và mái tóc đen rối bời. Thằng nhóc trông chẳng giống Hazel chút nào. Nó đeo một chiếc nhẫn bạc chạm hình đầu lâu, thắt lưng của nó là một sợi xích, và chiếc áo thun đen cũng có hình đầu lâu. Bên hông nó mang một thanh kiếm đen tuyền.
Trong một tích tắc, khi nhìn thấy Percy, cậu ta như bị giật bắn người, hoảng sợ, như thể cậu ta bị bắt gặp lúc đang làm việc gì đó mờ ám.
“Đây là Percy Jackson, anh ta là người tốt.” Hazel giới thiệu. “Percy, đây là anh trai tôi, con trai của Pluto – Vị thần chưởng quản Âm giới.”
Cậu nhóc lấy lại vẻ bình tĩnh và chìa tay ra. “Hân hạnh được biết anh,” Cậu ta nói. “Tôi là Nico di Angelo.”
“Có thật không đây?” Percy hỏi.
Octavian bước xuống khỏi cái bục. Gã ta tuổi khoảng mười tám, có lẽ vậy, nhưng với vóc dáng gầy gò xanh xao, trông gã còn trẻ hơn thế. Thoạt nhìn, Octavian xem chừng vô hại, nhưng khi gã đến gần hơn, Percy tin rằng mình phải nghĩ lại. Đôi mắt Octavian ánh lên sự tò mò đến khắc nghiệt, cứ như gã sẵn sàng moi phủ tạng Percy ra, dễ dàng như đã làm với con gấu nhồi bông, nếu như gã nghĩ mình có thể biết thêm được gì từ việc ấy.
Octavian nheo mắt lại. “Anh bạn trông có vẻ lo lắng.”
“Ừm, anh làm tôi nhớ đến một người,” Percy nói. “Nhưng tôi không thể nhớ ra đó là ai.”
“Có thể là người mà tôi được đặt tên theo, hoàng đế Octavian–Augustus Caesar. Mọi người đều nói rằng tôi giống ông ta đến kinh dị.”
Percy không cho rằng đó là người mà cậu đã nghĩ tới, nhưng cậu cũng chẳng dám chắc với trí nhớ của mình. “Sao anh gọi tôi là ‘người Hy Lạp’?”
“À, tôi thấy điều đó trong các điềm báo.” Octavian vẫy con dao về phía đống thú nhồi bông trên bệ thờ. “Thông điệp cho biết: Người Hy đã đến. Cũng có thể là: Con ngỗng đã rên. Tôi nghĩ cách hiểu đầu tiên chính xác hơn. Cậu muốn tham gia vào Quân Đoàn à?”
Hazel trả lời thay Percy. Cô bé kể cho Octavian mọi chuyện xảy ra kể từ khi họ gặp mặt tại đường hầm, chuyện về bọn gorgon, cuộc chiến trên sông, sự xuất hiện của Juno, cuộc trò chuyện với Reyna.
Khi Hazel đề cập đến Juno, Octavian tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Juno,” Gã trầm ngâm. “Chúng ta gọi nữ thần là Juno Moneta, Juno – Người Cảnh Báo. Bà thường xuất hiện vào những thời điểm nghiêm trọng và cảnh báo cho chúng ta biết những mối nguy họa lớn lao.”
Gã ta liếc nhìn Percy, như thể muốn nói rằng: như mấy tên Hy Lạp bí ẩn, chẳng hạn.
“Tôi nghe nói Lễ hội Fortuna diễn ra vào tuần này,” Percy nói. “Bọn gorgon đã cảnh báo sẽ có một cuộc tấn công vào ngày ấy. Anh có thấy điều đó trong đám nhồi bông của anh không?”
“Đáng buồn thay. Không”. Octavian thở dài. “Ý muốn của các vị thần rất khó nhận biết. Và trong những ngày này, tầm nhìn của tôi thậm chí còn bị phủ mờ.”
“Anh không thấy ư… Tôi cũng ko biết nữa,” Percy nói, “ Một lời sấm truyền hay đại loại như vậy?”
“Lời sấm truyền!” Octavian mỉm cười. “Thật là một ý tưởng dễ thương. Không, tôi e rằng chúng ta đã hết sạch các lời sấm truyền rồi. Bây giờ…, giá mà chúng ta mở cuộc tìm kiếm bộ sách tiên tri Sibylline, như tôi từng đề nghị…”
“Siba… gì cơ?” Percy hỏi.
“Bộ sách tiên tri,” Hazel nói, “Octavian bị ám ảnh với nó đấy. Trước đây, người La Mã thường tham khảo bộ sách này mỗi khi thảm họa xảy ra. Hầu hết mọi người tin rằng bộ sách đã bị thiêu hủy lên khi thành Rome sụp đổ.”
“Một số người tin thế,” Octavian chỉnh lời cô bé. “Thật không may, người lãnh đạo hiện giờ không đồng ý mở cuộc tìm kiếm bộ sách đó…”
“Bởi vì, Reyna đâu có ngu,” Hazel nói.
“…Vì vậy, chúng ta chỉ còn vài mảnh vụn từ bộ sách,” Octavian tiếp tục. “Một vài lời sấm truyền đầy bí ẩn, như thế này.”
Gã ta cúi đầu hướng về những nét khắc trên sàn đá cẩm thạch. Percy cũng căng mắt nhìn theo mấy hàng chữ đó, dù rằng cậu chẳng mong mỏi rằng mình sẽ hiểu được chúng. Và rồi, cậu gần nghẹn họng.
“Cái này ư!” Cậu chỉ những dòng chữ, vừa dịch vừa đọc to: “Bảy á thần sẽ đáp lời kêu gọi. Thành bão hay lửa, thế giới phải sụp đổ…”
“Đúng đó.” Octavian đọc tiếp mà không cần nhìn: “Lời thề phải giữ đến hơi thở cuối cùng, và kẻ thù võ trang đến cửa Tử thần.”
“Tôi… tôi biết mấy câu này.” Percy cứ tưởng rằng sấm sét lại lần nữa làm rung chuyển cả ngôi đền, nhưng rồi, cậu nhận ra toàn thân mình đang run lẩy bẩy. “Nó rất quan trọng.”
Octavian nhướng mày. “Tất nhiên là nó quan trọng. Chúng tôi gọi nó là lời Tiên Tri Nhóm Bảy, và nó đã có từ vài ngàn năm trước. Chúng tôi không biết nó có ý nghĩa gì. Cứ mỗi khi có người cố gắng lý giải nó… Ừm, những điều tồi tệ lại xảy ra. Hazel có thể kể rõ hơn cho anh.”
Hazel trừng mắt nhìn gã, giọng bực bội. “Anh chỉ cần xem điềm báo cho Percy thôi. Liệu anh ta có thể gia nhập Quân Đoàn hay không?”
Percy gần như có thể nhận thấy đầu óc Octavian chạy ro ro, gã đang tính toán xem cậu có phải là người hữu ích hay không. Gã ta đưa tay vói tới cái ba lô của Percy. “Thật là một thứ đẹp đẽ. Xin phép nhé!”
Percy còn chưa kịp hiểu ý, thì Octavian đã cuỗm lấy chiếc gối hình gấu trúc hiệu Siêu thị Bargain đang thò ra ngoài ba lô. Nó chỉ là một thứ đồ chơi nhồi bông vớ vẩn, nhưng Percy đã mang nó theo một thời gian dài, nên ít nhiều cũng thích nó. Octavian quay sang phía bệ thờ và giơ dao lên.
“Này!” Percy lên tiếng phản đối.
Octavian rạch banh bụng con gấu trúc và đổ mớ bông nhồi lên bệ thờ. Gã ném xác con gấu sang một bên, lẩm nhẩm gì đó với đám bông, và rồi quay lại với nụ cười tươi rói trên mặt.
“Tin tốt lành đây!” Gã ta tuyên bố. “Percy có thể gia nhập Quân Đoàn. Trong buổi tập trung tối nay, chúng ta sẽ bổ nhiệm anh ta vào đại đội nào đó. Hãy nói với Reyna rằng tôi chấp thuận.”
Hazel nhẹ nhõm thả lỏng đôi vai. “Ồ… hay lắm. Đi thôi, Percy.”
“Ồ, Hazel này,” Octavian nói. “Anh rất vui được chào đón Percy vào Quân Đoàn. Nhưng khi cuộc bầu cử pháp quan diễn ra, anh hy vọng em sẽ nhớ…”
“Jason còn chưa chết,” Hazel cắt ngang. “Anh là thầy bói, là người giải các điềm báo. Nhiệm vụ của anh là phải tìm kiếm anh ấy!”
“Ồ, anh đang làm đấy chứ!” Octavian chỉ đống thú nhồi bông đã bị moi ruột. “Anh đã tham khảo ý kiến các vị thần mỗi ngày đó! Nhưng mà trời ơi! Suốt tám tháng ròng, anh cũng chẳng thể tìm ra dấu vết gì. Tất nhiên là anh vẫn đang tìm kiếm. Nhưng, nếu Jason không thể trở lại trước ngày Lễ hội Fortuna, chúng ta buộc phải hành động. Chúng ta không thể để một khoảng trống quyền lực như vậy tiếp diễn nữa. Anh hy vọng em sẽ ủng hộ anh lên làm pháp quan. Việc đó có ý nghĩa rất lớn với anh.”
Hazel siết chặt nắm tay. “Em? Ủng hộ anh?”
Octavian cởi áo choàng, đặt nó và con dao lên bệ thờ. Percy để ý thấy có bảy vạch trên cánh tay của gã – bảy năm quân dịch, Percy đoán. Dấu xăm của Octavian là một cây đàn hạc, biểu tượng của thần Apollo.
“Nói chung là,” Octavian nói với Hazel, “Anh có thể giúp em. Thật là xấu hổ nếu những lời đồn khủng khiếp về em tiếp tục được lan truyền… hoặc… xin thánh thần tha tội, nếu những lời đồn đó hóa ra đều là sự thật.”
Percy thọc tay vào túi, nhón lấy cây viết của mình. Gã này đang hăm dọa Hazel một cách trắng trợn. Chỉ cần một dấu hiệu từ cô bé, cậu sẽ phóng thanh kiếm Riptide ra. Để xem gã Octavian sẽ cư xử thế nào khi đối mặt với mũi kiếm.
Hazel hít một hơi thở sâu. Nắm tay cô bé siết chặt đến nỗi các khớp tay trắng cả ra. “Em sẽ suy nghĩ về việc đó.”
“Tuyệt vời, “ Octavian nói. “Nhân tiện, em cũng nên biết rằng, anh trai em đang ở đây.”
Hazel khựng lại. “Anh trai em? Có chuyện gì vậy?”
Octavian nhún vai. “Có chuyện gì mà anh trai em đến đây sao? Cậu ta đang chờ em tại ngôi đền của cha em đấy. Chỉ là… ừm, đừng mời cậu ta lưu lại quá lâu nhé. Cậu ta có ảnh hưởng không hay đến những người khác đấy. Còn bây giờ, mong hai người thứ lỗi, tôi phải tiếp tục tìm kiếm người bạn xấu số của chúng ta, Jason. Rất vui khi được biết anh, Percy.”
Hazel mặt mày hầm hầm, xộc ra khỏi ngôi đền, và Percy chạy theo. Cậu không rõ, đã bao giờ trong cuộc đời mình, việc rời khỏi một đền thờ lại khiến cậu vui sướng đến thế này hay chưa.
*****
Khi Hazel chạy xuống đồi, cô bé nguyền rủa bằng tiếng La-tinh. Percy không hiểu hết tất cả những lời rủa đó, nhưng cậu nghe được mấy tiếng “đồ quỷ đẻ”, “thứ rắn đói”, cùng mấy lời khuyên về việc Octavian nên lụi con dao của mình vào đâu.
“Mình ghét tên đó,” cô bé tự lẩm bẩm bằng tiếng Anh “Giá mà mình có thể…”
“Thằng cha đó sẽ không được bầu làm pháp quan đâu nhỉ?” Percy hỏi.
“Uớc gì em có thể nói vậy, nhưng Octavian có nhiều đồng minh lắm. Hầu hết bọn họ bị hắn mua chuộc, số còn lại thì do quá sợ hắn.”
“Sợ cái thằng cha gầy nhom đấy á?”
“Đừng đánh giá thấp hắn. Một mình Reyna làm pháp quan cũng không tệ, nhưng nếu Octavian chia sẻ quyền lực với chị ấy…” Hazel chợt rùng mình. “Chúng ta đi gặp anh trai tôi thôi. Anh ta hẳn muốn gặp anh đấy.”
Percy không tranh cãi với Hazel. Cậu cũng muốn gặp người anh trai bí ẩn kia, cậu muốn biết thêm về thân thế của Hazel, cha cô bé là ai, cô bé đang dấu giếm điều gì. Hazel quá tử tế và tốt bụng, Percy thật không thể tin rằng Hazel đã làm điều gì tội lỗi để phải mặc cảm. Nhưng Octavian đã xử sự như thể gã ta đang nắm được một sự thật tồi tệ về cô bé.
Hazel dẫn Percy đến một hầm mộ màu đen được xây dựng bên sườn đồi. Đứng ngay trước cửa là một thiếu niên mặc quần jeans đen, áo khoác phi công.
“Chào,” Hazel gọi. “Em dẫn một người bạn đến.”
Thằng nhóc quay người lại. Trong đầu Percy chợt lóe lên một suy nghĩ kỳ lạ rằng: Lẽ ra cậu nên biết thằng nhỏ này. Thằng nhóc trông xanh xao không kém gì Octavian, tuy nhiên cậu ta có đôi mắt sẫm màu và mái tóc đen rối bời. Thằng nhóc trông chẳng giống Hazel chút nào. Nó đeo một chiếc nhẫn bạc chạm hình đầu lâu, thắt lưng của nó là một sợi xích, và chiếc áo thun đen cũng có hình đầu lâu. Bên hông nó mang một thanh kiếm đen tuyền.
Trong một tích tắc, khi nhìn thấy Percy, cậu ta như bị giật bắn người, hoảng sợ, như thể cậu ta bị bắt gặp lúc đang làm việc gì đó mờ ám.
“Đây là Percy Jackson, anh ta là người tốt.” Hazel giới thiệu. “Percy, đây là anh trai tôi, con trai của Pluto – Vị thần chưởng quản Âm giới.”
Cậu nhóc lấy lại vẻ bình tĩnh và chìa tay ra. “Hân hạnh được biết anh,” Cậu ta nói. “Tôi là Nico di Angelo.”