Mỗi khi lạc đà gặp chó sói, chó sói luôn vội vã chủ động tấn công với mưu đồ “tốc chiến tốc thắng”, còn lạc đà lại không vội vàng ứng phó, thông thường nó sẽ gầm rú lên một tiếng vang trời, rồi mới vung bốn vó mà phi nước đại.
Nhưng chó sói cũng đâu thể buông tha cho một con mồi ngon như thế ở ngay kề miệng, nên nó sẽ liều mình mà truy đuổi. Nó không thể ngờ rằng, việc truy đuổi này lại trúng với kế của lạc đà khiến nó chắc chắn sẽ phải chết.
Tốc độ chạy trốn lúc ban đầu của lạc đà đương nhiên không bằng tốc độ của chó sói, song lạc đà là kẻ chạy trước, cho nên cứ chạy mãi chạy mãi thì chó sói cũng chạy chậm lại. Lạc đà thấy vậy cũng chủ động chạy chậm lại, nhằm tạo cho chó sói một chút khích lệ, một chút hi vọng. Lúc này, chó sói quả nhiên trúng kế, nó tiếp tục dùng sức lực đuổi theo, lạc đà cứ tiếp tục chạy trốn, hai bên đều sức cùng lực kiệt, nhưng trên thực tế so ra thì chó sói chính là bên bị sức cùng lực kiệt hơn.
Lạc đà từng bước, từng bước, dẫn chó sói đến một nơi không có nước, không có đồ ăn, không có sự sống trong sa mạc rộng lớn… chó sói dùng hết chút khí lực cuối cùng, tứ chi mềm nhũn ra, miệng sùi bọt mép…, ôi thôi, sắp bị mất mạng rồi!
Đến lúc này, lạc đà vẫn còn đủ chút sức lực, nên nó cứ như vậy mà đánh bại kẻ thù của mình.