Quyển 3: Thịnh hội
Chương 147: Kiếm (chiêu) chưa xuất hiện qua
Lúc này không ai nhìn Hà Triêu Tịch cả. Trong núi rừng tiếng ve vẫn râm ran như trước, nhưng những âm thanh như tiếng ca (ngợi) này không thuộc về hắn.
Ve rời khỏi lòng đất vào mùa Hè, nó không lên tiếng thì thôi nhưng một khi cất tiếng gáy thì ai nấy đều kinh ngạc (ĐN được ví như con ve sầu thoát xác).
Mọi thứ như cũ đều thuộc về Đinh Ninh. Mọi ánh mắt đều quy tụ về trên người Đinh Ninh.
Một số sư trưởng tu hành giả ngay tại đương trường nghĩ đến điều này thì tu khiếp sợ đến chết lặng. Người như vậy nếu không đoạt hạng nhất thì còn ai nữa?
"Cảnh giới chân nguyên đối với tu hành giả có thiên phú không tồi đều dễ dàng tăng lên; nhưng việc gặp chiêu phá chiêu, bản năng chiến đấu, cách sử dụng Kiếm thức cùng Kiếm ý kết hợp, đối với tu hành giả thì những điều này khó càng thêm khó mà đề thăng lên được".
Độc Cô Bạch cảm khái nhìn cảnh Hà Triêu Tịch rơi xuống đất sau lưng Đinh Ninh mà lắc đầu, sau đó hắn mỉm cười với Lâm Tùy Tâm, khom mình hành lễ với ông, rồi chân thành nói: "Tỷ thí kế tiếp bất kể như thế nào ta đều bỏ quyền."
Dịch Tâm ngẩn người và lập tức nhìn xem Lâm Tùy Tâm mà lên tiếng nói: "Ta cũng như thế."
Vào lúc này không có người nào phát ra âm thanh khác. Bởi vì mỏi người đều minh bạch ý tứ của Độc Cô Bạch cùng Dịch Tâm lúc này.
Tất cả hành động của Đinh Ninh lúc trước đã cho thấy hắn đối với Độc Cô Bạch cùng Dịch Tâm là tuyệt đối tín nhiệm.
Đinh Ninh tin tưởng rằng chỉ cần hắn có thể đánh bại cái quân cờ ẩn là Hà Triêu Tịch, lại liên tục đánh bại Cố Tích Xuân cùng Diệp Hạo Nhiên, vậy thì tất cả địch nhân cũng đều bị đánh bại, dĩ nhiên là không cần phải nữa chiến đấu.
Độc Cô Bạch cùng Dịch Tâm hiện tại liền công khai lên tiếng bỏ quyền, không phải chỉ cho Đinh Ninh thấy bọn hắn là người đáng giá tín nhiệm, mà đồng thời còn biểu lộ bọn hắn cũng tin tưởng kế tiếp Đinh Ninh có thể đánh bại Cố Tích Xuân cùng Diệp Hạo Nhiên.
Trương Nghi với khuôn mặt hơi cứng nhìn xem Độc Cô Bạch cùng Dịch Tâm. Hắn có chút do dự, nhưng mà trong đầu của hắn vẫn nghĩ tới câu nói kia của Đinh Ninh: "Nếu đã muốn làm, thì làm càng thêm triệt để một chút."
Hắn nhịn không được hít sâu một hơi, sau đó cũng hướng Lâm Tùy Tâm hành lễ và nói: "Ta cũng vậy."
"Ta bỏ quyền." Tạ Nhu đồng dạng hành lễ, nói ra.
Trong sơn cốc, không khí tựa hồ trở nên càng thêm trầm trọng khiến cho hô hấp rất nhiều người trở nên càng thêm khó khăn.
Hiện tại cũng đã không có quan hệ quyết đấu, bởi vì hết thảy, cùng với Đinh Ninh chỉ còn lại có ba gã tuyển sinh.
Trừ phi Cố Tích Xuân cùng Diệp Hạo Nhiên cũng bỏ quyền, hoặc là Cố Tích Xuân cùng Diệp Hạo Nhiên chiến trước một trận, nếu không hai người bọn họ không thể tránh khỏi cùng với Đinh Ninh quyết đấu.
"Từ thời điểm bắt đầu gặp ta, ngươi liền không ngừng trào phúng ta, như vậy là bởi vì ngươi ghen ghét ta, và càng không tin ta là người có thể so với ngươi ưu tú hơn."
Đinh Ninh nhìn xem sắc mặt âm trầm tới cực điểm của Cố Tích Xuân mà chầm chậm nói: "Cuối cùng là ngươi cảm thấy ta dễ khi dễ, cảm thấy lúc ở Bạch Dương Động dễ khi dễ ta. Nếu như ta thay đổi một thân phận hoặc là thay đổi một tông môn cường đại khác, ngươi liền căn bản không có cách làm (hành xử) như thế với ta."
Biết được xuất thân của Đinh Ninh, lúc này hầu như tất cả tuyển sinh và các sư trưởng tu hành giả cùng xem cuộc chiến trong lòng đều chấn động. Bọn hắn cảm thấy những lời này của Đinh Ninh không chỉ là nói cho Cố Tích Xuân nghe, mà còn là nói cho người cung nữ họ Dung nghe nữa.
Cố Tích Xuân mí mắt rủ xuống và lạnh nhạt nói: "Ở đâu còn có Bạch Dương Động."
Đinh Ninh cười cười, nói: "Từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người sẽ nhớ rõ Ảnh Sơn Kiếm Quật xa xa không bằng Bạch Dương Động."
Cố Tích Xuân hơi ngẩng đầu nhìn rồi Đinh Ninh liếc, hắn cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng ngươi đã tất thắng không thể nghi ngờ gì? Mặc dù ngươi muốn tiết kiệm khí lực như thế nào đi chăng nữa, vừa rồi tiếp Hà Triêu Tịch một kiếm, ngươi không phải đã tiêu hao không ít khí lực cùng Chân Nguyên rồi sao?"
"Ta còn có thời gian nghỉ ngơi một chén trà mà." Đinh Ninh cười đến ánh mắt híp lại và nói: "Thời gian tuy rằng rất ngắn, nhưng cũng không sai biệt lắm ta đã có thể khôi phục Chân Nguyên vừa mới tiêu hao."
Đinh Ninh nói xong một câu này, hắn liền quay người hướng phía Lâm Tùy Tâm nhìn lại, nói: "Ta có hay không có thời gian nghỉ ngơi uống cạn chén trà?"
Lâm Tùy Tâm cười cười.Hắn lười đáp mà gật đầu liên tục.
Tất cả mọi người không có dị nghị.
Mặc dù là kiếm thí di chuyển dựa theo quy tắc bình thường nhất, khoảng cách mỗi cuộc chiến đều có thời gian tự mình chữa thương cùng nghỉ ngơi.
Đinh Ninh trực tiếp nhắm mắt lại.
Tiếp theo tất cả mọi người nhìn ra hắn đã trực tiếp tiến nhập vào trạng thái tu hành.
Trong miệng rất nhiều tuyển sinh càng thêm đắng chát, bọn hắn càng ngày càng cảm thấy Đinh Ninh đáng sợ, hơn nữa bọn hắn biết rõ Đinh Ninh càng gặp thì càng thêm đáng sợ.
. . .
"Hiện tại đã chỉ còn lại có ba người, đã không có khả năng khác."
Phan Nhược Diệp nhìn Hoàng Chân Vệ bên cạnh, nói ra: "Ngươi cho rằng cuối cùng ai đạt được thắng lợi?"
Hoàng Chân Vệ hơi hơi do dự một chút rồi đáp có chút khó hiểu : "Ta cảm thấy phải là Đinh Ninh."
Khuôn mặt Phan Nhược Diệp bỗng nhiên nguội lạnh, cô đứng lên nói: "Cho nên ngươi cảm thấy lần này nàng bại? Lần thứ nhất nàng bại... bại trong tay người thiếu niên quán rượu này Hoàng Chân Vệ hô hấp cũng khó khăn đứng lên.?"
Hoàng Chân Vệ hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Cái khả năng này tựa hồ rất khó xảy ra, nhưng dựa vào phán đoán lúc này tình huống đó thực sự có khả năng sắp phát sinh.
"Mặc dù cuối cùng không đoạt được đầu danh, biểu hiện như vậy cũng đủ để đạt Bách Lý Tố Tuyết ưa thích." Phan Nhược Diệp không hề nhìn Hoàng Chân Vệ mà nhìn về cảnh ban đêm phía trước, ánh mắt cô không tụ lại ở bất kỳ điểm nào (nhìn mọi chỗ không có tập trung tại một điểm cố định), tản mạn tại trong bóng đêm, "Nếu nàng ta thật sự thất bại, dùng phán đoán của ngươi, vận mệnh gã thiếu niên này sẽ như thế nào?"
"Không biết". Hoàng Chân Vệ lắc đầu đáp.
Hắn thật sự không biết, bởi vì Trịnh Tụ chưa bao giờ bại, cho nên hắn căn bản không thể nào phán đoán được.
. . .
Thời gian uống cạn chén trà qua đi rất nhanh, Đinh Ninh lần nữa không cần bất luận kẻ nào nhắc nhở mà giương đôi mắt, hắn tỉnh lại.
Trong sơn cốc giữa đám đông có một hồi bạo động, sau đó lại nhanh chóng trở nên tuyệt đối yên tĩnh.
Cố Tích Xuân liếc nhìn Đinh Ninh, hắn cũng không nói bất luận cái gì, trong hốc mắt hơi lõm màu đỏ của hắn đột nhiên càng trở nên sẫm màu, tựa hồ trong hốc mắt đó lập tức tràn đầy máu tươi.
Sau đó hắn trực tiếp rút kiếm. Chuôi kiếm của hắn màu đỏ sậm, thân kiếm càng là màu đỏ tươi như máu, theo hắn rút kiếm, tự như có một cỗ máu loãng từ vỏ kiếm chảy ra.
Lúc hắn rút kiếm, Đinh Ninh cũng đồng thời vung kiếm.
Song phương đều chán ghét nhau, nên không có lời nói ra, giờ phút này liền chỉ có chiến đấu.
Lại một trận chiến như hí kịch lập tức mở màn. (Dịch: Theo mình hiểu là hai đối thủ đã từng đấu với nhau trước đây giờ lại gặp nhau như tình huống thường thấy trong tuồng hay kịch)
Xuy xuy xuy xùy. . .
Một đường Kiếm ý trầm trọng(mạnh mẽ) trước người Cố Tích Xuân rơi xuống đất, tiếp theo trong đất liền vang lên thanh âm không khí chấn động mà mọi người rõ ràng đã quen thuộc.
Bụi trụ từ trên mặt đất bốc lên, va chạm vào nhau tạo thành một cơn bão cát.
Thân ảnh Cố Tích Xuân biến mất trong cát bụi.
Mà cát bụi cuồn cuộn lại bắt đầu biến hình kéo thành vô số bụi kiếm.
Giống như trước Cố Tích Xuân dùng Địa Mạch Kiếm mà bắt đầu ẩn náu trong đám bụi mù.
Trước đó, ngoại trừ Nam Cung Thải Thục, không ai có thể tiếp được một kiếm này của hắn.
Trong trận quyết đấu kia giữa Nam Cung Thải Thục và Cố Tích Xuân kia, tất cả mọi người nhìn ra Nam Cung Thải Thục được Đinh Ninh chỉ điểm, nhưng mà lần này, mọi người cũng lập tức chứng kiến, Đinh Ninh không có dùng kiếm thức mà Nam Cung Thải Thục sử dụng trước kia.
Hắn vung kiếm rất nhẹ nhàng tựa như nước chảy mềm mại.
Theo một luồng khí tức mỏng tản ra, kiếm của hắn lướt qua, mang theo rất nhiều tia nước trong suốt óng ánh.
Những tia nước này bị kiếm quang của hắn đảo loạn, đánh nát, bắn thành vô số mảnh tựa như vô số vẩy cá, vừa giống như vô số mảnh vụn (thủy tinh) thấu kính.
Thân ảnh Đinh Ninh lúc này đây như ngập trong làn nước óng ánh, biến thành rất nhiều thân ảnh Đinh Ninh khác.
"Đây là cái gì kiếm thức gì?".
Tâm tình rất nhiều tuyển sinh đều phức tạp tới cực điểm.
Kiếm của Cố Tích Xuân sở dĩ khó phòng là bởi vì thân ảnh hắn triệt để biến mất, hầu như không thể có thể cảm giác được hắn ở đâu trong đám cát bụi, mà bây giờ thì xuất hiện rất nhiều thân ảnh Đinh Ninh, cũng đồng dạng làm cho không người nào có thể xác định cái nào mới là Đinh Ninh thật.
Đây là dùng không đối không, dùng ẩn đối ẩn.
Hơn nữa bọn hắn cũng có thể cảm giác được, Đinh Ninh thi triển một kiếm này như trước không cần tiêu hao quá nhiều Chân Nguyên, ít nhất so với một kiếm của Cố Tích Xuân càng dùng ít lực lượng hơn nhiều.
Cố Tích Xuân ngừng lại. Hắn không cảm giác được cụ thể vị trí của Đinh Ninh.
Biến hóa của đạo kiếm thức này đủ để cho hắn có thể ngưng tụ thành trăm ngàn đạo bụi kiếm, bão cát tuôn hướng vào tất cả thân ảnh Đinh Ninh ở phía trước. Thế nhưng hắn có loại dự cảm mãnh liệt rằng, nếu như mình làm vậy chẳng qua chỉ hao phí đại lượng Chân Nguyên của mình mà thôi.
Nguyên khí Kịch liệt chấn động đột nhiên biến mất.
Tất cả cột bụi như mất đi sinh mệnh đột nhiên rơi xuống, mặt đất như nước gợn trở nên bình tĩnh lại.
Thân ảnh của hắn tại trong sóng bụi hiện ra rõ ràng.
Hầu như đồng thời, đối diện với hắn tất cả mảnh óng ánh thủy quang cũng biến thành giọt nước rơi xuống.
Thân ảnh Đinh Ninh chính thức cũng hiện ra.
Hai người cầm kiếm đứng đối diện nhau, giống như cái gì cũng không có xảy ra.
"Ngươi rất may mắn". Cố Tích Xuân lạnh lùng nhìn xem Đinh Ninh và cất tiếng nói: "Ngươi có thể nhìn thấy một kiếm này. . . Một kiếm này tại Ảnh Sơn Kiếm Quật cũng chưa bao giờ xuất hiện qua, ngươi cũng không có khả năng từng thấy qua một kiếm như vậy. Cho nên ngươi không có khả năng phá giải nó."
Khi mà thanh âm của hắn vang lên, đồng thời trong hốc mắt hắn tất cả màu đỏ thẫm đều biến mất, chính ngay lúc đó, tay trái của hắn bỗng nhiên sinh ra Kiếm ý lăng lệ ác liệt, một làn sương mù đỏ thẫm dày đặc tuôn ra!
(hết chương)