Luận Truyện Ngự Thiên Thần Đế - Loạn Thế Cuồng Đao

Khói

Phàm Nhân
Ngọc
682,29
Tu vi
0,00
Dịch : Ôn Vãn nhìn Diệp Thanh Vũ với anh mắt đầy vẻ khinh thường, chậm rãi vuốt vuốt chòm râu dê :"Sao rồi hả? Tiểu tử đần nhà ngươi còn chưa biết chuyện gì xảy ra sao ? Đêm qua ở bên trong khu vực hoang dã, Lưu Nguyên Xương sau khi lục tung khắp nơi mà không tìm thấy hung thủ, ngay cả xác của con hắn cũng không tìm thấy, ta thấy hắn đã điên lắm rồi. Dưới cơn điên của hắn chắc chắn là đang muốn đem ngươi ra mà tra tấn hành hạ, dùng những nhục hình, khổ hình, cực hình, đại hình, tra tấn hình, thậm chí cả dục hình với ngươi đó. Mười phần thì quá nửa chín phần rưỡi là có lòng muốn phế bổ ngươi rồi, hắn thà rằng giết lầm một vạn chứ không muốn bỏ sót một tên nào cả. Cuối cùng may mà có tên điên Lam Thiên kia đứng ra sống chết bảo vệ, thề thốt hứa hẹn, đảm bảo cho ngươi. Thâm chí ta còn nghe nói là hắn còn đề cập chuyện hạ mình phục vụ Lưu Nguyên Xương một đêm để ngươi được tha, sau cùng thì cả hai đểu không tiếc bản thân mình là tàn nhẫn với nhau trong đêm........
:22: đây là viết lại chứ hem tính dịch :3: hem tính.
 

LOLOTICA

Chân Tiên Trung Kỳ
Túm váy lại là ta thấy không hạp, nuốt không trôi
Ây da, rex đạo hữu đêm muộn rồi còn chưa ngủ, đích thị là đang ôm mộng Ngã Dục rồi đây. :hayqua: Dù sao ta với đạo hữu mặc dù không phải chỗ tâm giao nhưng đạo hữu cũng không cần phải vội vội vàng vàng túm váy rồi không hạp rồi cái gì mà nuốt không trôi thế chứ. :5:
 

LOLOTICA

Chân Tiên Trung Kỳ
bị nhân tâm ghẻ lạnh :112::112:
头上缠着绷带, 还隐隐有些痛, 他推开房门, 明媚的阳光便射了进来, 令他下意识地伸手遮挡了一下, 这是木制楼房的二楼上, 从门口看出去, 下方, 远远仅仅是一个个鳞次栉比的院落与园林, 分布的各种楼房, 苏杭风格的园林建筑, 池塘与山石, 美轮美奂地在眼前延伸开去.

没有高楼大厦, 看不见任何现代特征.

他吸了一口气, 随后吐出来. 大手笔啊, 唐明远你弄这个得花多少钱才行? 他看了几眼, 转身朝一边走, 立即便有一个声音响起来: "姑爷你. . ." 喔, 群众演员.

他这时候心情不好, 也没什么兴趣跟这些人多做纠缠, 前方那漂亮丫头走过来时, 他瞟了一眼, 直接伸出手指了指. 以前是一力建立起那般庞大金融帝国的掌权者, 一旦他真的表现出那股气势, 只是一个眼神一个动作, 这丫鬟打扮的女人立即是一个激灵, 站在了原地, 呐呐说道: "姑爷, 你醒来了. . ."

他从这丫鬟身边走过去, 过了几步, 才又转回来, 有些惫懒地拿起了丫鬟手上拿着的似乎是给他穿的袍子, 展开之后, 有些郁闷: "这东西怎么穿?" 想想丫鬟说的似乎是江浙一带的方言, 便又换上方言: "这怎么穿?"

"姑, 姑爷, 我帮你. . ." 那丫鬟连忙开始替他穿那袍子, 两只眼睛疑惑地打量他. 啧, 演技不错. . . 一边穿, 那丫鬟还朝下方喊着: "姑爷醒来了, 姑爷醒来了. . ." 于是, 更多的人, 开始从各个院子里过来了.
Trên đầu quấn quít lấy băng bó, còn mơ hồ có chút đau nhức, hắn đẩy cửa phòng ra, ánh mặt trời sáng rỡ liền bắn vào, làm hắn vô thức mà thò tay vật che chắn rồi thoáng một phát, đây là mộc chế nhà lầu lầu hai lên, từ cửa ra vào nhìn ra rời đi, phía dưới, xa xa chỉ là nguyên một đám san sát nối tiếp nhau sân nhỏ cùng lâm viên, phân bố các loại nhà lầu, Tô Hàng phong cách lâm viên kiến trúc, hồ nước cùng núi đá, xa hoa mà tại trước mắt kéo dài mở đi ra.

Không có nhà cao tầng, nhìn không thấy bất luận cái gì hiện đại đặc thù.

Hắn hít một hơi, sau đó nhổ ra. Đại thủ bút a, Đường Minh Viễn ngươi làm cho cái này xài hết bao nhiêu tiền mới được? Hắn nhìn mấy lần, quay người hướng vừa đi, liền lập tức có một thanh âm vang lên: "Cô gia ngươi. . ." Ờ, quần chúng diễn viên.

Hắn lúc này thời điểm tâm tình không tốt, cũng không có gì hứng thú cùng những nhiều người này làm dây dưa, phía trước cái kia xinh đẹp nha đầu đi tới lúc, hắn nhìn sang, trực tiếp duỗi ra ngón tay rồi ngón tay. Trước kia là dốc hết sức thành lập lên như vậy khổng lồ tài chính đế quốc người cầm quyền, một khi hắn thật sự biểu hiện ra cổ khí thế kia, chỉ là một cái ánh mắt một động tác, nha hoàn này cách ăn mặc nữ nhân lập tức là một cái giật mình, đứng ngay tại chỗ, ấp úng nói ra: "Cô gia, ngươi đã tỉnh. . ."

Hắn từ nha hoàn này bên người đi qua, qua vài bước, mới lại quay lại, có chút mệt mỏi mà cầm lên nha hoàn trên tay cầm lấy tựa hồ là cho hắn xuyên áo choàng, triển khai về sau, có chút buồn bực: "Thứ này làm sao mặc?" Ngẫm lại nha hoàn nói tựa hồ là Giang Chiết khu vực Phương Ngôn (địa phương), liền lại thay đổi tiếng địa phương: "Này làm sao xuyên?"

"Cô, cô gia, ta giúp ngươi. . ." Nha hoàn kia vội vàng bắt đầu thay hắn xuyên cái kia áo choàng, hai con mắt nghi ngờ dò xét hắn. Sách, hành động không sai. . . Một bên xuyên, nha hoàn kia còn hướng xuống phương hướng hô hào: "Cô gia đã tỉnh, cô gia đã tỉnh. . ." Vì vậy, càng nhiều nữa người, bắt đầu từ từng cái trong sân đã tới.
Trên đầu Ninh Nghị vẫn còn quấn đầy băng gạc, cái cảm giác đầu đau như búa bổ còn mơ mơ màng màng làm bước chân của Ninh Nghị liêu xiêu, mồm hắn xuýt xoa liên tục không thôi. Hắn đấy cửa phòng đi ra ngoài, ánh mặt trời rạng rỡ chiếu vào làm cho Ninh Nghị vô thức vung tay lên che bớt đi ánh sáng đang làm chói mắt mình để có thể biết được xung quanh mình là đâu. Đây là một căn nhà gỗ nho nhỏ xinh xinh có hai tầng lầu, mà hắn thì rõ ràng đang đứng ở lầu hai nhìn xuống xung quanh. Lúc này trong mắt của Ninh Nghị là những khu vườn xinh đẹp, những khoảnh sân nho nhỏ của các căn nhà lầu đang nằm cạnh nhau kéo dài trong tầm mắt hắn. Phong cách kiến trúc sân vườn của vùng Tô Hàng với hồ nước, sơn thạch được bố trí một cách hài hòa làm cho khung cảnh tuyệt mỹ trước mắt Ninh Nghị như kéo dài trong tâm trí hắn.

Cái mà Ninh Nghị đang nhìn thấy lúc này là những kiến trúc khác lạ, không có những khu nhà cao tầng quen thuộc, không có khu vui chơi giải trí lộng lẫy, cũng không có bất kỳ một sự đặc thù nào đó của thời hiện đại.

Hắn hít một hơi, sau đó lại thở ra từ từ, rồi lặp lại động tác đó như thể sẽ giúp hắn tỉnh táo hơn. Đúng là đại gia ăn chơi à, tên khốn Đường Minh Viễn này rốt cuộc đã phải chi bao nhiêu tiền mới làm được như thế này chứ ? Ninh Nghị nhìn đi nhìn lại thêm vài lần nữa như không tin vào mắt mình, sau đó mang lòng chán nản mà quay người lầm lũi bước đi, đi chưa được nửa bước hắn đã nghe một thanh âm quen thuộc mà bấy lâu nay hắn vẫn thường nghe trong giấc mơ :"Cô giaaaa aaa aaaa...."... Trong đầu Ninh Nghị lúc này nghĩ ngay tới mấy diễn viên quần chúng.

Lúc này tâm tình của hắn đang không tốt lắm, mà hắn cũng không có hứng thú dây dưa cù cưa với những người này. Khi nha đầu xinh đẹp phía trước đang đi tới gần, Ninh Nghị nhìn thoáng qua rồi đưa tay về phía trước. Trước đây hắn là người sáng lập và nắm giữ tập đoàn đế quốc tài chính khổng lồ, mỗi khi hắn thể hiện ra khí thế của người đứng đầu nắm giữ mọi thứ trong tay thì dù chỉ là một ánh mắt hay một động tác nhỏ như việc đưa tay như vậy cũng khiến cho nữ nha hoàn này phải giật mình, đứng hình tại chỗ, ấp a ấp úng lúng búng trả lời :" Cô.... cô gia... người đã tỉnh rồi..."

Ninh Nghị đi lướt qua bên người nha hoàn này vài bước sau đó quay lại, thần thái có chút mỏi mệt cầm lấy áo choàng trên tay của nha hoàn đang mang tới để hắn mặc. Sau vài lần thử chui cổ áo, thò cổ tay, khoác lên trên, mặc vào giữa đều không thành công, sự bực mình trong hắn càng cao hơn. Ninh Nghị trừng mắt, giọng mang sự bực bội tìm tới nha hoàn :"Cái này mặc như thế nào đây!" Hắn cất lời nhưng nha hoàn kia vẫn ngây như phỗng, hắn điên tiết lắm nhưng vẫn gọi thêm vài lần nữa nhưng vẫn bất thành, sau một hồi vò đầu bứt tai hắn nhớ ra rằng hình như nha hoàn này nói tiếng địa phương ở vùng Giang Chiết, Ninh Nghị cố hết sức thu hồi sự tức giận trong người vốn có thể bùng phát bất cứ lúc nào, nặn ra một khuôn mặt có thể miễn cưỡng gọi là bình tĩnh mà hắn còn nhớ được từ thần tượng thuở nhỏ của hắn.
maxresdefault.jpg

sau đó nói với chất giọng địa phương :"Em gái, cái này mặc như thế nào."

Câu nói của hắn kết hợp với khuôn mặt nhăn nhó hơn vốn có của hắn làm cô gái sững người, rồi cố thu hết cố gắng mà không dám cười đáp lại :"Cô.... cô ..... gia.... để nô tì.... giúp ngài....".
truyen-ngon-tinh-dung-ca-doi-de-quen-31-.jpg

Sau đó nha hoàn vội vội vàng vàng :004: giúp hắn mặc áo choàng, ánh mắt nhìn hắn đầy dò xét như đang tự hỏi :"hôm nay hắn có uống nhầm thuốc không????" . Sau một hồi kẻ nâng người đỡ, chàng xuyên nàng kéo thì nha hoàn đã giúp Ninh Nghị mặc xong áo khoác. Vừa mặc xong áo cho Ninh Nghị nha hoàn đã mau mắn hướng xuống dưới lầu mà hô lớn như sợ mọi người không nghe thấy :" Cô gia đã tỉnh, cô gia đã tỉnh....". Như thể nhất hô bá ứng, quần tinh ủng nguyệt tiếng người nói xôn xao, tiếng bước chân dồn dập đang hướng về phía Ninh Nghị đang đứng mà ào ạt tràn về, chỉ trong giây lát mà người đứng đã nhung nhúc bên trong khoảnh sân nhỏ trước căn lầu hai tầng.

Tặng con cái này
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top