Tạp dịch tăng xoay người đem đồ ăn từ trong hộp cơm lấy ra, bày trên mặt bàn từng món. Mạnh Kỳ ngưng mắt nhìn, nhất thời ngạc nhiên. Cái này… món này chẳng phải là thịt sao?
Ở giữa bát canh lớn, có một khối mập mạp béo ngậy, sao nhìn giống thịt vậy?
Nhưng nơi này là miếu hòa thượng cơ mà?!
Mạnh Kỳ không dám tin, cầm lấy đũa định gắp một miếng nếm thử, nhưng còn chưa kịp động thủ thì tả hữu đối diện xung quanh đều vươn đũa gặp tới, mấy miếng nhìn giống thịt liền bay mất quá nửa. Các tạp dịch tăng lại tranh nhau ăn như phàm nhân!
Nhìn Chân Tuệ gặp được một miếng đầy dầu mỡ, mạnh Kỳ càng khẳng định suy đoán của mình, vừa cảm thán trước tình cảnh vừa rồi, vừa gặp môt miếng nhét vào miệng mình.
Béo ngậy mà không ngấy, vừa vào miệng liền tan ra, vị thật ngon. Thực là mỹ vị nhân gian a!
Nhưng quả đúng là thịt rồi!
Trong lòng Mạnh Kỳ dạ dày hoan hô, còn hắn biểu lộ thật khó mà tin được.
“Này, tiểu sư đệ.” Mạnh Kỳ hạ giọng gọi Chân Tuệ.
Chân Tuệ vận đũa như múa, miệng đớp liên tục, đôi lông mày xanh trên gương mặt thanh tú cho tới ánh mắt đều rất chăm chú, đáp: “Hả?”
“Đây là thịt a!” Mạnh Kỳ thấy mình cần phải nhắc nhở sư đệ, tránh rơi vào cám dỗ mà làm trái với giới luật.
Chân Tuệ thì thành khẩn gật đầu: “Là thịt.”
Ta đâu phải đang hỏi thăm ngươi… Mạnh Kỳ ngập ngừng vừa nghĩ.
Lúc này, bên cạnh có người lạnh lùng nói: “Lúc trước chẳng đã nói rõ rồi, chỉ cấm ăn mặn.”
“Ăn mặn không phải là ăn thịt sao?” Mạnh Kỳ ngạc nhiên hỏi lại, mới phát hiện người ngồi bên cạnh chính là Chân Quan.
Chân Quan không ngừng ăn, chỉ hơi trào phúng nói: “Nhìn ngươi rõ là đệ tử quý gia, nhưng sao cả ‘ăn mặn’ cũng không hiểu?”
Mạnh Kỳ nhất thời không biết nên trả lời thế nào, bỗng nhiên, một hòa thượng còn trẻ phía trước nghiêng mình nói: “Ăn mặn vốn là chỉ những đồ ăn có mùi vị nồng đậm như hành, tỏi, không bao gồm thịt ở trong đó. Nhưng gần trăm năm nay, mọi người thường dùng từ ăn mặn để chỉ các loại thịt, sư đệ không biết cũng là bình thường.”
Mạnh Kỳ gật đầu cảm kích. Vị tăng nhân trẻ tuổi tiếp tục nói: “Phật môn ta nguyên góc chỉ cấm sát sinh và các đồ ‘ăn mặn’ (như đã nói ở trên), không cấm ăn thịt. Nhưng về sau từ bi vi hoài nên cũng dần dần cấm tiệt. Thiếu Lâm ta là thiên hạ võ đạo đại tông, đệ tử nhiều lúc cần có thân thể cường tráng, nếu thiếu thịt, lại không có linh thảo đan dược bổ trợ thì khó tránh thân thể hao tổn. Thiếu Lâm giới luật xưa có nói rõ, đệ tử cần nắm chắc luật lệ ban đầu, chỉ cấm các đồ ‘ăn mặn’, không cấm ăn thịt nhưng cũng không được sát sinh.”
Nói cách khác, có thể mời đệ tử tục gia hoặc nông phu dưới núi giết là được? Mạnh Kỳ hiểu đại khái như vậy. Thiếu Lâm là võ đạo Phật môn, chắc sẽ được cân nhắc tới thân thể của đệ tử trong nhiều hoàn cảnh mà Phật môn nguyện ý mở cho một lỗi thoát.
Gặp được tạp dịch tăng tuy còn trẻ mà nói năng rõ ràng, hiểu rộng này, trong lòng Mạnh Kỳ sinh lòng hảo cảm, mỉm cười nói: “Không biết pháp danh của sư huynh là gì?”
“Chân Ngôn”. Tạp dịch tăng trẻ tuổi đũa gặp không ngừng đáp.
Mạnh Kỳ lại hỏi: “Sư đệ là Chân Định, lại xin hỏi sư huynh, ‘Khai khiếu’ là ý gì?”
Hắn ỷ mình còn nhỏ, chưa được người nhà dạy dỗ bảo ban mà nài ép được giải thích.
Chân Ngôn hắc hắc cười, ngón tay trái chỉ chiếc bàn gỗ. “Ngày sau sẽ biết, bây giờ chén đã.”
Mạnh Kỳ nhìn theo hướng ngón tay chỉ, đã thấy trên mặt bàn bảy tám cái bát đựng thức ăn đã vơi đi quá nửa.
Bỏ mẹ! Bọn tiện nhân này, cũng không thèm chờ ta.
Thầm mắng xong, liền cầm đũa, gia nhập với đám hài tử đang giành ăn xung quanh.
***
Rất ko thích đoạn này.
Tác giả có thể hư cấu thế nào cũng dc, nhưng hư cấu trên một phái đã in sâu trong tiềm thức k biết bao nhiêu người là ăn chay mà biến thể nó thành "ăn mặn" theo cái cách này thì chỉ có thể thốt ra 1 từ: XÀM!
Đoạn này rất là phi logic, tiền sử có rat nhiều người của Thiếu Lâm tuy ăn chay nhưng vẫn đủ protein và có thể "khỏe như trâu". Đọc đoạn này cố tìm ra điểm gì đó để chấp nhận dc cái "ăn mặn" mà tg lý giải nhưng rất thất vọng là k nhét dc vào đầu đoạn này.
Ta cũng rất thoáng trong việc chấp nhận hư cấu biến hóa bla bla bla, tại cũng thích tiên hiệp nhưng đã là Thiếu Lâm thì như thế ko chấp nhận dc. Hy vọng mấy chương sau có cái gì đó chỉnh lại đoạn này là do 1 thế lực nhỏ của Thiếu Lâm vi phạm nên như thế. Chứ cả bộ truyện mà xem điều này là hiển nhiên, tất cả tăng nhân TL đều như vậy cả thì tác giả đã mắc 1 lỗi quá lớn. Về mặc đạo đức thì k thể chấp nhận dc với đại đa số người đọc truyện mà xem trọng vấn đề nhân văn.
Nếu tác giả chế lại thành phái Âm Ma Tông, Đạt Ma, Alibaba Tông bla bla bla gì đó thì đoạn đó rất ok và k có gì đáng nói.
Có đạo hữu nào đọc đoạn đó có cảm giác như ta k? Thấy mn đánh giá hay cũng ráng đọc xem sắp tới diễn sẽ như nào. Cũng rất thích mấy tác giả nào sáng tạo và đưa ra những cái mới lạ và vượt ra khỏi nhận thức trước giờ. Nhưng ta rất thích đọc truyện logic, hễ cái gì mà xạo xạo, xàm xàm mà vẫn tuân theo 1 quy luật logic nhất định mà tác giả truyền tải dc cho người đọc thì phải nói là ai chê xàm thì ta vẫn cảm thấy rất hay. Rất tiếc là tác giả đã xàm trên 1 phái mà ai cũng biết là như thế nào từ xưa tới giờ, ko chỉ là trong tiểu thuyết hư cấu mà ngoài đời thực nó cũng có tồn tại thì k thể biến tấu như thế dc.
Để xem mấy chương sau, nếu tg viết hay và logic, k đi quá xa khỏi luan thường đạo đức thì sẽ ráng bỏ qua lỗi này mà theo dõi bộ này

)