Luận Truyện Bạch Ngọc Truyền Kỳ - Nhiều Tác giả - Hàng cải mả...

Trung Thần Thông

Phàm Nhân
Ngọc
373,40
Tu vi
0,00
Kỳ 20: Phân tranh
(Kmi)

Phượng Vũ Phu ngán ngẩm nhìn tình thế trước mặt. Ờ thì, gái sắc đương nhiên sẽ phải có trai tài. Ở đây các nàng có ba người, bọn hắn có bốn. Nhìn thế nào cũng ra một lũ đàn ông ỷ đông bắt nạt đàn bà con gái mặc dù so về tu vi các nàng cao tay hơn quá nửa. Giờ mà ra tay cho cả đám nằm sấp? Còn đâu hình tượng yếu liễu đào tơ mất mấy trăm năm tu hành này nữa?


  • Các cô nương, đã lâu không gặp, gặp lại các vị,chúng ta thật rất rất vui mừng.
  • Nguyên cục thịt công tử, nghe danh đã lâu giờ mới biết chuyện đó là thật. Ngươi hoa hoa nguyệt nguyệt nhiều đến mức chẳng nhớ nổi cô nào với cô nào, chúng ta còn chưa có gặp nhau bao giờ đó nha.

Phượng Vũ Phu vén chéo khăn khúc khích cười, mỹ nam có khác. Ăn nói cũng khác hẳn người thường.


  • Tỷ tỷ, chúng ta tính sao giờ?

Vi Vi Ăn hỏi, nàng cũng đang lo lắng cho tượng đài hiền thê của mình. Không phải thiên hạ hỏi vợ chồng có gì tối đến đóng cửa bảo nhau hay sao? Giờ nàng dạy chồng ở đây, e là không được hợp mốt.


  • Muội vào trong gọi Lam ca ra đây cho ta.
  • Dạ, một mình tỷ với kmi bà bà sẽ ổn chứ? Muội chỉ e…

Phượng Vũ Phu thở dài, thì biết thế, trong đám này có một kẻ là khắc tinh của kmi yêu quái. Chỉ sợ nàng ấy dại trại mà thả tất đám này đi thì có mình nàng cũng chẳng thể làm gì được. Thôi, người tính không bằng trời tính, cái gì rồi cũng hạ hồi phân giải. Nàng đành ngồi xuống cái bàn đá bày biện bên ngoài, tự mình rót trà, ăn bánh, có đám mỹ nam trước mặt, kể ra cũng không tệ.


  • Chúng ta tới đây để cứu người. Các ngươi mau thả người ra hết cho ta.

Linh Tinh lớn giọng gào lên. Tại sao đến đây rồi mà bọn họ cứ đứng đực ra nhìn nhau như vậy? Nguyên cục thịt thì đắm đuối ả Phượng Vũ Phu, Liêu Xỉu Xỉu thì nửa cái nháy mắt cũng rời khỏi kmi yêu quái.


  • Im ngay cho ta, trẻ con biết gì mà nói!

Phượng Vũ Phu đáp miếng bánh cắn dở vào đầu Linh Tinh, nàng cười nhạt.


  • Ngươi thấy đấy, ở đây bọn ta chẳng giữ chân ai, ai có chân người đó tự khắc biết chạy.
  • Câu này là ngươi nói đó nha.

Kẹo Dzâm Trùng hét lên sau đó hắn tự thấy mình dại, bọn hắn có bốn người, còn đám nằm hòm lại đến gần chục mạng, toàn cái bọn ăn nhiều rồi lú. Sức người chứ có phải trâu bò đâu mà vừa vần được từng đó thịt vừa chạy.


  • Liêu đệ, đệ có…

Liêu Nguyên Hỏa còn đang bận run thì làm sao nghe được Kẹo Dzâm nói cái gì với cái gì. Lúc nãy, nghe Linh Tinh bảo kẹo đang gọi cứu viện tới Vạn Hoa Cốc thì hắn với Nguyên cục thịt đang xem dở thánh nữ múa cũng quăng đó vội vàng chạy sang đây. Gì chứ Vạn Hoa cốc, cốc chủ là người thế nào, cốc nhân xinh đẹp ra sao? Cái đó còn phải bàn? Chỉ là sao mụ già nhà hắn, cũng lại chường mặt ở đây thôi? Theo như hắn biết, mụ ấy hành tung cổ quái, tính tình ngang ngược, chả có động phủ nào dám nhặt về nuôi.
Phượng Vũ Phu nhìn cảnh trước mắt mà cười thầm. Xem ra, hôm nay kmi bà bà đang khó chịu trong người, vì ánh mắt nàng ta nhìn Liêu Nguyên Hỏa lạnh băng, ước chừng có thể làm kem đậu xanh ăn giải nhiệt được. Có lẽ cũng đủ thời gian cho Vi Vi Ăn gọi thêm người.
Phải, người ngoài như nàng cũng thấy nhà ấy lắm chuyện hài.
Liêu Nguyên Hỏa, kẻ phong lưu đa tình bậc nhất, nổi tiếng giang hồ với câu nói “cướp vợ kẻ thù để… trả thù” một hôm mát giời nào đấy, lại cưới kmi lão quái làm vợ. Thiên hạ đoán già đoán non, không hiểu kmi bà bà từng là vợ góa của kẻ nào xấu số. Nhưng rồi sau đó, giang hồ mới té ngửa ra, kẻ xấu số chính là Liêu Nguyên Hỏa.
Nguyên nhân Liêu Nguyên Hỏa dám làm thế cũng chỉ vì hai lần chết trong tay kmi bà bà, đương nhiên hắn không phục! Bản chất của hắn là thù dai, nhớ lâu, nhất định phải trả thù. Bình thường, hắn cướp vợ người ta nhưng đây lại là nữ. Haiz, nếu nàng ta có chồng rồi, hắn nguyện cướp chồng nàng về dùng Neptune làm hàng nóng chứ chết cũng không dám lặp lại nghiệt duyên này lần thứ hai.
Bởi vì, kmi yêu quái, tính tình đã gàn dở, lại không biết phải trái đúng sai, một khi ả thích là ả làm, đã làm không ai cản. Thế nên chuyện phóng hỏa đốt nhà, chỉ cần một cái gật đầu của ả, coi như không phải suy nghĩ. Đã thế, ả còn có cái tật vừa thù dai vừa biến thái, đụng chạm đến ả, không phải đầu cũng phải tai, đâu có kẻ nào ngu mà rước ả về làm vợ?
Cưới về được một ngày, hắn chạy mất dép, dăm bữa nửa tháng mới dám về điểm danh một lần. Âu cũng chỉ vì kmi bà bà, sáng nắng chiều mưa trưa đổi thời tiết. Năm phút trước nhu mì hiền thục như thiếu nữ là thế, mười phút sau đã gào rú lên như mụ già bị mất hàm răng giả. Xét cho cùng, đánh bài chuồn là thượng sách!


  • Định đem người của ta đi phỏng?

Kmi yêu quái nhếch mép cười, giọng nàng rít lên the thé.


  • Ta nào dám…

Liêu Nguyên Hỏa giật mình, thật ra thấy nàng ta buôn trai, chính hắn cũng thấy bất ngờ, mà thấy sợ nhiều hơn. Ngộ nhỡ một ngày nào đó, hắn tỉnh dậy, đã thấy mình bị trói nghiến như heo, đem đặt lên bàn cân, cò kè mặc cả… ặc, đúng là ác mộng.


  • Thực ra, ta chỉ có một chuyện muốn nói.
  • Nói!
  • Chuyện của một tuần sau, đều do nàng quyết định.
  • Ngươi dám đem chuyện đó ra đặt điều kiện với ta?
  • Không sai.

Nguyên Cục Thịt, Linh Tinh, Kẹo Dzâm Trùng tròn mắt nhìn nhau, Phượng Vũ Phu lại thở dài. Mấy người bọn họ tuy không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng có thể chắc chắn, tình thế có thay đổi hay không chỉ trong một câu nói này mà thôi.
Phượng Vũ Phu lớn tiếng nói


  • Kmi bà bà, đừng nghe lời hắn nói yêu mà ngon ngọt dụ dỗ…

Kmi yêu quái quay lại, vẫn cái giọng của bà già một trăm tuổi, khàn khàn trả lời mà không nhìn nàng.


  • Yêu nhiều hận được bao nhiêu?

Phương Vũ Phu im lặng, những người kia im lặng. kmi bà bà phất tay áo, sau đó quay lưng bỏ đi.


  • Nàng đi đâu?

Phượng Vũ Phu bật dậy, để mình nàng đối phó với đám trâu ngựa này, e là không ổn…


  • Yên tâm, có đi đâu thì những lúc cần thiết ta vẫn có mặt, ở đời này cái ta thích hóng nhất là xem chuyện vui, ha ha…
 

Trung Thần Thông

Phàm Nhân
Ngọc
373,40
Tu vi
0,00
Kỳ 21: ...
(Nguyên Anh)

"Đứng!"

Đang yên đang lành bỗng có thằng dở hơi nào quát một cái như sét đánh, Kimi bà bà đang nhón chân voi quay lưng bước vào nhà liền bị tiếng quát oanh liệt này làm giật mình cái đạch, suýt tý nữa vấp phải ngọn cỏ mà lăn quay ra đất. Liêu Nguyên Hỏa ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhìn theo bóng nàng cũng ú ớ lên mấy cái rùi hoảng hốt tỉnh lại, hắn cấp tốc lấy tay áo chùi nước miếng rồi ngó nghiêng xung quanh xem con gì kêu mà gớm vậy. Những người khác cũng há mồm trợn mắt ngạc nhiên nhìn về một hướng...

Tất cả đều đổ dồn mắt nhìn về thanh niên ngọc thụ lâm phong đứng ở giữa, áo bào tung bay trong gió, khuôn mặt thanh tú nho nhã, nhất là đôi mắt thì như dao găm liếc vào mỏm đá, lãng tử phong tình trời đất nghiêng ngả...Không ai khác chính là Nguyên Anh Tả Sứ, thống lĩnh nội cung của Thanh Vân Môn.

Lưu Tinh Tinh đứng gần nhất nghe phải tiếng quát tim đập chân run lẩy bẩy, đen đủi sao hắn đứng gần Tả Sứ nhất nên lúc nãy lĩnh trọn hỏa hầu của tiếng quát, có một vài món suýt thọt lên cả cần cổ rồi, thật là hiểm ác a....Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vội cầm lấy vạt áo của Nguyên Anh kéo nhẹ rồi đong đưa mắt nói:

"Kìa ca, đừng nóng mà, ca nóng là muội...à à đệ sợ lắm đó nha, không thích đâu, giỡn hoài à, đồ đáng ghét, đồ quỷ sứ. Làm người ta run hết cả lên rồi nè, bắt đền đó...."

Nguyên Anh đang khí khí thế thế bỗng nhiên cảm giác có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, nổi cả da gà da vịt, vội phất phất tay rồi đằng hắng nói tiếp:

"Đây không phải là chỗ cho các ngươi đoàn viên, thích thì cho năm phút, lôi nhau ra sau vườn mà giải quyết nỗi mong nhớ. Ta không có nhiều thời gian, hỏi một câu thôi. Thả người hay không?"

Kimi bà bà đang tức sôi cần cổ liền vén váy nhảy xổ lên định cho tên mắc dịch này một trận thì bỗng nhiên bị một cánh tay nõn nà ngăn lại.

"Công tử đừng quá khích vậy chứ, không thấy còn có ta ngồi đây sao mà nói những lời cuồng vọng đó!"

"Phượng Vũ, ngươi nên xem lại tình hình đi đã hẵng nói...bên ta bây giờ có tận bốn người mà bên ngươi có ba. Ta là ta thích đánh hội đồng lắm a! Hắc hắc"

"Vậy thì công tử cũng nên xem lại đi đã, có thật là bốn không?"

"Nói vậy có ý gì?"

Nguyên Anh chột dạ vội nhìn quanh điểm danh, nhìn qua Liêu Nguyên Hỏa thì thấy hắn đang huýt sáo nhìn trời xem có mấy đám mây, Lưu Tinh Tinh đang kéo áo ỉ ôi...thật là đáng giận mà. À! Tông chủ, còn có tông chủ nữa...Nghĩ đến đây y nhìn về phía góc xa thì thấy tông chủ Kẹo Dzâm lắc lắc đầu rồi lén lút liếc liếc về phía ViNhi đang đừng hóng ở hiên nhà.

Ai da! Lệnh ông không bằng cồng bà, phen này gay go to rồi. Nhưng cũng may không hổ danh túc trí đa mưu, trước khi đến đây hắn cũng đã chuẩn bị hậu chước...

"Hắc hắc! Phượng Vũ nghĩ ta đây chỉ có vậy thôi sao!" Nói xong hắn liền quay phắt người lại hướng về phía đằng xa í ới :"Số huynh, hiện thân được rồi đó!"

Phượng Vũ nghe vậy tái mặt, giật mình...Hắn mới nói gì thế...Số..sos sos Số huynh sao? Phải chăng là hắn, Số Tự Nhiên, tuyệt thế cao thủ Đường Môn với tay ngón nghề phóng lông chim thuộc loại thượng thừa đã nổi danh thiên hạ trong mấy vụ cướp kẹo mút của các cháu thiếu nhi mẫu giáo gần đây! Tai hại rồi a...

Nàng nào biết đâu bên kia Nguyên Anh cũng đang tái mặt, hắn đã dồn hết công lực gọi đến lần thứ ba rồi mà vẫn chưa thấy tăm hơi trợ thủ đâu, trước khi đi đã dặn đi dặn lại cấm được ngủ rồi mà thế này đây. Dưới con mắt nghi ngờ của mọi người, hắn không nhịn được nữa tức giận vén quần lên dẫm bành bạch, cắn đôi môi anh đào đỏ mọng mà gào:

"69 huynh à, 69 huynh à....mau đến đi. Làm ta bẽ mặt quá đi thôi!"

.............................

Trên một cành cây cách đó khá xa, khoảng tầm mười lăm mét có một gã thanh niên toàn thân nội y màu tím đang ngồi vắt vẻo ngủ, hai tay quở quạng ôm lấy thân cây hôn chùn chụt...Hắn đang mơ một giấc mơ thật đẹp, trong mơ hắn đang đùa giỡn với mấy nam tử xinh xẻo giữa dòng suối mát, nước vờn người, người vờn nước, từng đàn cá tung tăng rỉa vào những chỗ không nên rỉa, một đám trần như nhộng đang té nước cười đùa vang cả góc trời...Bỗng nhiên hắn nghe tiếng ai gọi, nghe thắm thiết mà thảm thương lắm. Nhưng mặc kệ, anh đang thú, Số với má cái gì, để sau đi....Hắn lại tiếp tục thú vui của mình, nhưng thanh âm lại càng rõ ràng...Lần này không phải gọi Số nữa rồi mà là..69..69..69....69 à, ai có thể gọi ta vậy. Thôi chết mie rồi, Nguyên Anh đệ...

Số giật mình tỉnh dậy, lớ ngớ thế nào rơi tòm từ trên cành cây xuống, nhưng với loại da dày thịt béo như hắn thì thế này có tính chi, hắn ngơ ngác nhìn xung quanh một tý rồi phun ra một câu : "Củ lạc giòn tan, có chuyện rồi!"

Xong cũng không do dự chút nào nữa, lồm cồm bò dậy, vớ lấy đôi tông lào kẹp vào nách, rồi chỉnh sửa xiêm y vén quần hối hả chạy:"Vi huynh đến liền a...!"



...Mọi chuyện rồi sẽ ra sao...Liệu đám người Thanh Vân Môn có giải cứu được đồng bọn không...đón chờ hồi sau sẽ rõ.
 

Trung Thần Thông

Phàm Nhân
Ngọc
373,40
Tu vi
0,00
Kỳ 22: Đàm phán
(Liêu Nguyên Hỏa)

Khi nam tử mặc áo tím chạy đến thì ViVi Ăn cùng nữ nhân mặc áo xanh tên Lam Ca cũng đã chạy ra.

nam tử có tên Số Tự Nhiên bỗng nói:
-Tỷ tỷ, cô cô tiểu sáu muốn ăn kem.
- Haha
Phượng Vũ cười rũ rượu, còn kmi thì cười cười nhìn Nguyên Anh lúc này đang tái mặt không hiểu tại sao mọi chuyện lại thế này. Lẽ nào mình gọi nhầm viện trợ hộ địch nhân.
-Tiểu sáu ngoan tỷ tỷ sẽ cho đi ăn kem.
Kmi vừa cười vừa nói.
Đồng thời trong lúc này không ai để ý Liêu Nguyên Hỏa đang dùng truyền âm nhập mật nói chuyện với Vi Vi Ăn đang đứng cùng Lam Ca.
“vivi muội ta biết muội làm thế này để giáo huấn kẹo ca, nhưng sự việc thế này liệu có quá đà lắm ko?”
“muội cũng đâu nghĩ mọi chuyện đến mức này đâu, giờ đành phóng lao thì theo lao thôi”
“giờ ta có 1 cách, muội có đồng ý giúp ta giải quyết đống lộn xộn này ko?”
“cách gi, muội được lợi gi khi giúp huynh?”
“cách gi thì muội chỉ cần làm theo chỉ dẫn của ta là được, còn được lợi à? Ài,từ giờ mỗi lần đi đánh cờ, ngắm gái, hay dạo qua liên xô chống mỹ với kẹo ca ta đều báo cho muội là được chứ gi?”
“được huynh muốn ta làm gi?”
“ muội chỉ cần kìm chế lam ca, mọi việc còn lại ta lo, khi nào ta hành động thì muội cũng hành động theo”
“nhớ những gi huynh nói đó”
Trở lại chuyện lúc số tự nhiên xuất hiện. Sau khi được lời hứa hẹn của kmi bà bà, hắn liên chớp lấy cơ hội hẹn thời gian địa điểm rồi ngoan ngoãn đứng ra 1 góc.
Lúc này Nguyên Anh đành thở dài rồi quay sang Lưu Tinh cùng Liêu Nguyên Hỏa nói:
-Nếu 2 ngươi còn không định giúp ta nữa thì số phận nhóm kẹo ca với thần thông huynh đành phó mặc ý trời thôi.Ta cũng không ngu hi sinh tính mạng làm 1 việc vô ích đâu
-Đệ theo huynh còn Liêu huynh định thế nào?
Lưu Tinh liền nói:
Liêu đại hiệp thở dài rồi nói:
-Lão bà!ngươi có thể bỏ qua vụ giao dịch này không?
- tại sao ta phải bỏ qua?
-Ta hứa với mi nếu bỏ qua vụ này ta sẽ cùng mi đến tuyết sơn bắt băng tằm về cho mi đan khăn? Thế nào?
-Chính mồm mi nói nhé?nhưng mà việc này ta không quyết định được phải phụ thuộc vào vũ vũ nữa.
Kmi lão bà hạ giọng nói:
- Hahaha Vũ tỉ!
- Mi định mưu tính gi thì nói luôn đi để bản cốc chủ còn giải quyết mấy tên này!
- Tỉ nghĩ sao nếu đệ cống nạp cho Vạn Hoa Cốc một bóng hồng xinh đẹp?
- Là ai?
- Chắc tỉ nghe danh của biểu tỉ ta rồi chứ?
- Là nàng? Số tự nhiên đột nhiên lên tiếng.
- Đúng là nàng.
- Tiểu sáu cũng biết nàng ta?Phượng Vũ hỏi
- Có duyên nói chuyện 1 lần, nàng ta quả thật làm người khác ngưỡng mộ
Phượng vũ suy nghĩ 1 hồi rồi quay sang Kmi lão bà hỏi:
- Thế vụ này tính sao đây muội
- Số tỉ nợ muội giảm còn 1 phần 3 tháng sau trả được chứ?
- Đồng ý
Đột nhiên Nguyên Anh đứng gần đó lên tiếng:
-Sao lại giao dịch với loại yêu nữ hại người thế này hả Liêu Xỉu Xìu
-Đúng ta cũng không đồng ý giao dịch.Lam ca đứng im nãy giờ lên tiếng
 

Trung Thần Thông

Phàm Nhân
Ngọc
373,40
Tu vi
0,00
Kỳ 23: Bạch y thư sinh
(3T)

“Rầm!”

Sự đang lúc rối như xôi vò, bỗng một tiếng nổ lớn vang lên khiến cát bụi mịt mù, chẳng ai thấy được gì sất. Mấy cao thủ như Vũ Phu, Vi Ăn, Kẹo, Số Tự Nhiên, K’mi bà bà… thân hoài tuyệt kỹ, chẳng ai bảo ai mà đồng loạt rút kính râm và khẩu trang luôn thủ sẵn bên mình đeo ngay lên mặt, kịp thời thoát hiểm. Chỉ tội cho mấy kẻ như Linh Tinh Tiểu Tử, Liêu Xiêu Hóa…blah blah…vì sự việc bất ngờ xảy ra mà trở tay không kịp thay quần áo. Nhất loạt bọn họ bị bụi cát văng tới khiến cho ho sặc sụa, bụi bay vào mắt, nước mắt đầm đìa, khóc lên khóc xuống, khạc nhổ luôn mồm. Cảnh tượng khi ấy thực thê thàm không kể xiết vậy nên thôi không kể nữa.
Khi khói bụi dần tan, giữa làn sương ảo ấy đột nhiên xuất hiện một luồng sáng. Cùng với đó là văng vẳng nhạc nên với ca khúc “ Em là ánh sang của đời tôi”.
“…Cõi Thiên Đường sẽ hoang tàn nếu vắng em. Đ..đời anh vô nghĩa khi rời xa người ới!...”
Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường lập tức đổ dồn ánh mắt về nơi vừa phát ra ánh sáng và tiếng nhạc. Cả không gian hoàn toàn im ắng tới mức có thể nghe được tiếng muỗi kêu, bò rống. Từ giữa đám cát bụi bầy hầy đó, một mỹ nam tử khênh khạng bước ra. Toàn thân y vận một bộ bạch y trắng póc từ trên xuống dưới, tay trái cầm một vật thuôn dài màu đen, đầu to thân thuôn trơn láng, ấy là thứ mà thiên hạ vẫn thường gọi là cái Mi cờ rô. Tay phải y cầm mũ, miệng y vẫn hát không ngừng từ lúc xuất hiện cho tới giờ, vừa hát y vừa nhe răng cười hệt như tài tử xi nê xứ Kim Chi Ăn Để Húc quảng cáo cho nhãn bu ca sao hiệu Ông già cười. Điều đặc biệt ở đây là hàm răng y trắng đến mức lạ kỳ, hệt như y dùng bột giặt Omo mà khiến cho trắng sáng tới ngạc nhiên vậy, nụ cười y như thể ánh nắng chan hòa khắp nơi theo từng cái mở miệng thực quỷ mị vô cùng. Y vẫn tiếp tục hát say sưa tới mức hai mắt nhắm tịt cả vào, vừa hát y vừa bước. Y tiến tới trước mặt từng người, miệng nhoẻn cười, tay chia mũ, mồm vẫn ông ổng hát. Kỳ lạ thay, ai nấy thấy y chìa mũ trước mặt đều lập tức rút ví ra mà cho y tiền. Kẻ nhiều thì năm chục, kẻ ít thì một trăm, tuyệt không ai cho y tờ năm trăm nào cả. Sau khi đi một vòng, mọi người đều cho tiền cả, y mới chịu dừng lại để kiểm kê xem mình đã thu được bao nhiêu bữa này.
Người tỉnh lại đầu tiên là cao thủ của các cao thủ Phượng Vũ Phu. Nàng rít lên, cũng theo tiếng nhạc của ca khúc “Nếu điều đó xảy ra”:
- Không! Ngươi mau trả tiền đây! Nêu không trả tiền thì chớ trách! Ú u….
Tiếng hát của Phượng Vũ Vu the thé vô song vô tình giúp cho cả đám thoát khỏi đám mây mù mà định lại được tinh thần. Ai nấy đều thấy trên tay mình vẫn còn cầm ví, tiền bên trong đều đã hao hụt ít nhiều, lập tức đồng loạt phẫn nộ mà dồn cả căm hờn nhìn về kẻ kia.
Bạch Y Nam Tử vẫn làm bộ nhưng không biết gì. Y lẩm nhẩm đếm:

- Năm, mười, mười lăm…Ài dà! Hôm nay thu hoạch thực ít quá. Hát khô cả cổ mà chưa thu được tới hai chai. Cứ thế này thì làm sao đủ để tối lên sàn đây?
Hát rong kiếm tiền để lên sàn sao? Quần hùng nghe vậy thì đồng loạt cả kinh rơi cả kính. Nãy giờ đeo kính râm nên tối quá mà nhìn không ra, mấy kẻ bị bụi bay vào mắt thì cũng không nói làm gì. Tới bây giờ, khi quang cảnh xung quanh đã rõ ràng rành mạch, mọi người mới nhận ra, Bạch Y Nam Tử kia là ai.
Thật tình cờ và thật bất ngờ! Không để đọc giả phải chờ lâu nữa. Tôi sẽ nói y là ai ngay bây giờ đây. Chư vị có thể đoán được đó là ai không? Có lẽ là không phải không? Vâng! Tôi sẽ nói y là ai ngay ở đoạn dưới đây. Tất nhiên là sau khi nói hết câu này và xuống dòng.
Vâng! Không còn nghi ngờ gì nữa, kẻ trước mặt quần hùng thực vừa quen và vừa lạ. Quen là quen với một số người thôi, còn lạ thì là lạ với hầu hết mọi người ở đây. Hẳn khi này mọi người vẫn chưa thể đoán ra được y là ai? Tại sao giữa khi sự việc đang rối như tơ vò thế này lại đột nhiên xuất hiện. Phàm, sự đời cái gì xảy ra đều có cái lý của nó cả. Chẳng có gì gọi là tự nhiên cả. Cái sự này cũng không nằm ngoài định lý đó. Các cụ có câu: “ Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai.” Lại có câu: “Mùng năm, mười bốn hai ba, đi chơi còn thiệt nữa là đi buôn.” Cả hai câu trên đều chẳng liên quan chi hết tới trường hợp này. Vậy nên có lẽ, có tiết lộ thêm nữa thì chắc càng khiến chư vị tò mò mà đoán mãi cũng chẳng ra.
Bạch Y Thư Sinh, thực bất ngờ và rất vô duyên, y lại chính là kẻ xuất hiện tử đầu câu chuyện, trên Thông Thiên Văn, dưới tường chụp ảnh máy Kỹ Thuật Số, đi không đổi danh, ngổi không đổi tánh Thông Kỹ Thuật Số. Rõ ràng khi nãy y còn bị đánh thuốc mê nằm đờ trong hòm, mặc đội Kmi, Vũ Phu mang ra mặc cả, trao đổi. Vậy tại sao tự dưng lại có chuyện này xảy ra? Tại sao? Vì đâu? Vì đâu còn lâu mới nói? G
 

Trung Thần Thông

Phàm Nhân
Ngọc
373,40
Tu vi
0,00
Kỳ 24: Hai năm rõ mười
(KL1M)

Đám ma nữ còn đang ngỡ ngàng chưa hiểu vì sao thì Thông Kỹ Thuật Số đã ngửa cổ lên trời mà cười ha hả:
- Nghĩ sao zị các tềnh iêu? Làm ơn bớt ngây thơ một chút được không? Ta mà có thể dễ dàng thu phục như vậy sao?

Mắt Vũ mama tối sầm lại:
- Quả nhiên khó lường! Ta đã sai lầm khi đánh giá người quá thấp!

Lúc này Kẹo mới nhận thức kịp tình hình, hắn há hốc mồm, miệng chảy nước dãi vương vãi khắp quần áo, vừa vỗ mông con ngựa kế bên vừa tấm tắc khen Thông huynh:
- Ý chà ý chà! Thông huynh, đệ bái phục nha! Quả nhiên là anh tuấn soái ca khí khái bất phàm võ công trác tuyệt bản lĩnh phi thường mưu trí vô song! Được rùi, số tiền nãy giờ huynh gom góp được thì đưa tạm đây đệ giữ hộ cho nhé. Huynh kể cho mọi người đầu đuôi sự thật thế nào đi nè!

Thông Kỹ Thuật Số tâm trí như đang ở chín mươi chín tầng mây cao vút khi nghe Kẹo tâng bốc, nhưng khi Kẹo vừa nhắc đến tiền thì mắt chợt đanh lại, hai tay nắm chặt cái ví tiền. Hỡi ôi làm sao mà kịp!!!???!!!?!?!?!?!?!?! Chỉ thấy Kẹo tay cầm một đống tiền, tay thì đếm đếm, miệng thì lẩm bẩm:
- Có thu hoạch! Có thu hoạch! Hí hí

Thông nước mắt dàn dụa, hai chân khuỵu xuống đất, hai tay giơ cao lên trời thể hiện t.ư thế than trời trách đất kinh điển trong truyền thuyết. Quả nhiên là nhân vật bất phàm, hối hận muộn màng mà cũng "soái" đến thế. Đoạn hắn từ từ quay đầu, đôi mắt tràn ngập cừu hận, miệng liến thoắng kể lại đầu đuôi câu chuyện:
- Ngay từ lúc Vũ mama khích ta với Oai huynh đệ tỷ thí là ta đã cảm thấy có điều gì đó bất thường rồi. Lúc tỷ thí với Oai ta chỉ dùng một phần một nghìn tỷ công lực, một phần một nghìn tỷ khác thì ta tạo một lớp khiên hộ thân nên Vũ mama xuất chiêu trúng lưng ta mà như gãi ngứa thôi. Ta liền giả vờ xỉu để xem mọi chuyện diễn biến thế nào. Sau khi ta và Oai nằm một đống thì Vi Vì Ăn và Vũ mama mới sai tên Ku trói hai chúng ta lại rồi mang đi.

Hắn luyên thuyên loắng thoắng một tràng một hồi. Nào là đường đi thì trắc trở gập ghềnh, nào là vô ngục thì giả vờ điên điên khùng khùng trước sự quan sát sít sao của Vũ mama, nào là trong người vẫn ngầm vận nội công để chờ cơ hội ra tay...

Nghe xong câu chuyện, mọi người còn đang ngẩn ngẩn ngơ ngơ thì Nguyên Cục Thịt đã lên tiếng:
- Ku đệ giúp bọn ma nữ trói hai huynh lại, Ku đệ đi chung với bọn ma nữ, Ku đệ chạy về báo tin cho Kẹo huynh đệ, Ku đệ không có trong hòm nhốt mọi người. Vậy Ku đệ đang ở đâu?

Nói xong thì trán hắn nhăn lại ra chiều trầm t.ư suy nghĩ lung lắm. Lúc này mọi người mới bừng tỉnh. Tên Ku này quả nhiên là bí hiểm!
Quân sư ghê gớm và đắc lực của Thanh Vân Môn đúng là không phải tay vừa, Vũ mama thầm nghĩ. Sau đó một lúc thì nàng lên tiếng:
- Nói vậy chắc các ngươi cũng đã hiểu chứ gì? Không hiểu hả? oke để ta giải thích cho mà hiểu nhé. Ku đệ chính là đệ tử chân truyền của ta! Hắn chính là điệp viên do ta phái đến từ những ngày đầu thành lập băng nhóm các ngươi. Mục đích? Ha ha ha ha. Nói ra chỉ sợ các ngươi không tin thôi! ha ha ha ha

Kẹo dù đã lờ tờ mờ hiểu được câu chuyện nhưng khi nghe chính Vũ mama nói ra cũng lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa, hắn nghiến răng:
- Vũ mama, Ku đệ, ta đối xử với hai ngươi cũng không tệ!

Vũ mama hai tay chống nạnh, miệng toang hoác cười liên miên:
- Ha ha! Nghĩ sao zị em chai? Nghĩ gì đó em chai? Em tưởng em đẹp lắm sao? Em tưởng em tài giỏi lắm sao? Em chỉ là con rối trong kế hoạch của tỷ tỷ thôi! Hô hô hô!

Lúc này thì Kẹo đã giận đến mức mất cả tự chủ, hai chân run bần bật, đôi bàn tay siết chặt, răng cắn vào môi đến túa máu.

Vi Vì Ăn thấy vậy thì lòng đau như cắt, cơn giận đột nhiên nổi lên. Chỉ có ta mới được hành hạ tướng công của ta, không ai khác có quyền đó! Đoạn nàng quay phắt sang Vũ mama mà gân cổ nghiến lợi:
- Vũ tỷ! Như vậy là sao? Tỷ đã hứa không làm tổn thương chàng mà!

Vũ mama nhếch mép:
- Vi Vì Ăn, nàng quá ngây thơ! Được rồi, đến nước này thì ta cũng nói rõ cho mọi người biết. Ta, chính là hóa thân của Lý Mặc Sầu đa tình tự tử trên cây mận đỉnh đỉnh đại danh! Từ lúc mới sinh trong đầu óc ta đã có ký ức của Lý Mặc Sầu. Ta không phải là Lý Mặc Sầu, Lý Mặc Sầu quá ngây thơ, ta trở lại và nguy hiểm hơn bà ta nhiều!
 

Trung Thần Thông

Phàm Nhân
Ngọc
373,40
Tu vi
0,00
Kỳ 25: Phúc Ngữ Thuật
(3T)

" Yêu đương chi cho lòng thêm đau, chớ trách duyên số khiến cho ta phải mang hận sầu trong đời. Và con tim không bao giờ than trách, dẫu biết rằng khi yêu chúng ta có nhiều nuối tiếc..."

Giữa lúc đại sự vô cùng căng thẳng này, Thông Kỹ Thuật Số lại cất cao giọng hát, chân lại đạp kỳ bộ, tay lại cầm mũ mà đi tiếp một vòng. Thì ra, sau một hồi nhẩm tính, y biết tiền mình đã vào tay tên Kẹo Dzâm kia thì e rằng khó mà đòi lại được. Vậy nên y quyết định lại thêm một lần nữa ra tay. Giọng hát của y hay lắm, say lắm, làm mê đắm hết lượt lòng người. Lại thêm lần này y quyết ra đòn sát thủ một củ, bao nhiêu tu vi công lực y dồn vào giọng hát mà xuất ra một chiêu gọi là Huyền Âm Nhiếp Hồn Phở Sốt Vang, một tuyệt học tưởng như đã thất truyền từ lâu lắm rồi. Điểm khác biệt của môn công phu này là ở chỗ y không hề mở miệng mà giọng hát vẫn phát ra được. Vậy mới tài! Thế nhưng lần này quả thực y đã gặp khó. Các cao thủ vốn đã có dạ đề phòng từ trước nên đã âm thầm đề tụ công lực mà phòng bị cả rồi. Ở cái chốn thị phi này, kẻ thì dùng độc, người thì dùng âm, kẻ lại dùng tâm kế... nãy giờ xuất hiện liên tục, liên tục, liên tục, liên tục... "Minh đao dễ đỡ, ám tiễn khó phòng", đã là kẻ thân trải trăm trận thì không ai là không biết việc phải tự lo cho bản thân và túi tiền của mình cả. Vậy nên, Thông Kỹ Thuật vận lực hát hò một hồi mà cũng chỉ xin thêm được có năm bảy trăm nghìn và hai bộ quần áo của Linh Tinh Tinh và Liêu Xiêu Hóa chứ không còn gì khác.

Kmi bà bà tai nghe, mắt thấy sự lạ này lần đầu thì bật lên tiếng thảng thốt:

- Úi! Ngươi là người của Đoàn gia? Đoàn Thiên Lanh là gì của ngươi?

Chư vị bạn đọc phải biết Thuật Phúc Ngữ (thuật không mở miệng mà cũng phát ra được âm thanh) là độc môn của Đoàn thị nước Đại Lý. Người luyện tới trình độ càng cao thì âm thanh phát ra từ nguồn càng thấp. Thông Kỹ Thuật Sỗ có thể phát ra âm thanh từ phần hạ bàn, phía sau lưng thì gần như đã đại thành rồi. Công phu thực cao thâm khó lường. Thêm nữa, nhà họ Đoàn trong trăm năm nay phát triển thịnh vô cùng, đi tới đâu cũng thấy cơ quan, đoàn thể. Trong đó nổi bật nhất là cao thủ trong các cao thủ là Đoàn Thiên Lanh. Nếu như Thông Kỹ Thuật Số quả thực là người của Đoàn thị thì e rằng sự tình phen này ắt không đơn giản như trước mắt ta thấy...
 

Trung Thần Thông

Phàm Nhân
Ngọc
373,40
Tu vi
0,00
Kỳ 26: Quánh Lộn Mèo
(KL1M)

Vũ mama ánh mắt sắc lẻm nhìn xoáy vào Thông hồi lâu, thấy hắn vẫn ậm ừ không chịu nói thì cất tiếng chất vấn:

- Nói mau! Đoàn Thần Thọt là gì của ngươi?

Lúc này Thông mới tỉnh bơ mà nói:
- Các ngươi biết Đoàn Thiên Lanh sao? Ta không biết nha! Các người thấy mặt hắn rồi sao?

Vũ mama và Kmi á khẩu. Quả thật hành tung của Đoàn Thiên Lanh cực kì bí hiểm, thiên hạ e rằng người biết được mặt thật của hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay! Vũ mama thấy tình hình có vẻ khó lường. Xưa có câu "Biết người biết ta trăm trận có thắng", cũng chỉ có là có thắng thôi chứ chưa chắc thắng, vậy mà mình đến xuất xứ người ta ở đâu còn không biết thì làm sao dám đánh chứ??? Nghĩ thế nhưng vẻ mặt của Vũ Mặc Sầu vẫn không hề nao núng, có vẻ như mọi chuyện vẫn trong dự tính của nàng:
- Thông lão huynh đệ, ngươi tưởng ngươi giả vờ mà ta không biết sao? Kẹo tiểu tử, chắc là ngươi chưa biết nương tử của ngươi đã bị ta ám toán phải không? Vi Vì Ăn, ngươi thử vận nội công xem sao!

- Ta... Ta... không được - Vi Vì Ăn vừa thử vận một ít chân khí thì toàn thân liền mềm nhũn, cả người ngã ra đất, sắc mặt tái xanh.

- Nương tử! - Kẹo hoảng hốt lao thật nhanh đến đỡ nàng dậy.

- Tướng công, thiếp bị trúng độc!

- Vũ Phu lão quái bà! Đưa thuốc giải cho ta mau! - Mắt Kẹo giờ đã nổi gân máu, toàn thân tỏa nhiệt, sát khí lan ra tứ phương tám hướng làm cho tất cả mọi người đều không rét mà run.

Vũ mama điềm tĩnh đáp:
- Nương tử thân yêu của ngươi chẳng qua chỉ trúng một loại kì độc rất là nhẹ a! Ngươi có từng nghe Thiên Hạ Bách Trùng Vạn Độc Tán? Ha ha ha! Không sao đâu mà, hai canh giờ từ khi chất độc phát tác là mất mạng thôi mà. Vợ chồng ngươi cứ từ từ tâm sự a! Ha ha ha

Kẹo nghiến răng kèn kẹt, tay đã đặt vào trong áo chuẩn bị lấy pháp bảo:
- Ngươi muốn gì?

- Ha ha! Hỏi hay lắm! Ta muốn ngươi tiêu diệt tên Thông này cho ta! Mạng hắn đổi lấy mạng nương tử của ngươi! Vi muội, ta có lỗi với muội. Đừng trách ta... - nói đến đây giọng Vũ Mặc Sầu có chút nghẹo ngào, chỉ một chút thôi liền biến mất. Giọng nàng lại đanh thép:
- Hạn cho ngươi hai canh giờ phải giết được hắn! Nhớ cho kĩ: Một là hắn chết, hai là nương tử ngươi chết!

Kẹo lúc này đã hoàn toàn mất đi ý chí và tỉnh táo, chỉ thấy hắn lấy từ trong áo ra một vật nhỏ xíu nhìn kĩ thì ra là một cây kẹo hồ lô đỏ chót. Hắn ôn nhu nhìn vợ đang thiếp ngủ trong vòng tay mình, sau đó hít sâu một hơi khẽ đặt vợ mình xuống rồi đặt cấm chế xung quanh. Đoạn hắn quay sang phía Thông lão huynh mà kính cẩn cúi chào một cái:
- Thông lão huynh, đệ xin đắc tội. Kiếp này đệ có lỗi với huynh, kiếp sau nguyện làm trâu ngựa để bồi đáp!

Thông thấy vậy thì thở dài, hai tay chắp sau lưng, mắt nhìn Kẹo rồi nói:
- Haizz! Hỡi thế gian tình là chi? Tại sao lại khiến người ta khổ thế này? Kẹo huynh đệ, dù chút nữa có ra sao thì hôm qua chúng ta cũng đã là huynh đệ. Lão huynh kính tiểu đệ một lạy. Hay cho câu "kiếp sau làm trâu ngựa"! Được lắm, nếu có kiếp sau thì lão huynh cũng mạn phép làm trâu ngựa cùng với đệ, chúng ta hoạn nạn cùng chia!

Nói xong hắn khẽ hướng về phía người anh em giờ đã thành kẻ thù sống chết mà lạy một cái, sau đó hai tay vung ra theo hình âm dương thái cực. Kẹo siết chặt pháp bảo, mắt tuôn trào dòng lệ nóng:
- Thông huynh, mời lấy ra pháp bảo!

- Kẹo đệ, ta bôn tẩu giang hồ chưa từng dùng pháp bảo. Mời!

- Sát!

Kẹo hét lên một tiếng, cây kẹo hồ lô trong tay chợt to lên như một cây cổ thụ nghìn năm tuổi, bao quanh là ánh lửa chí cương chí dương. Hắn tung người lên trên cao, hai tay cầm pháp bảo giơ lên rồi hướng Thông mà đánh đến. Khí thế như muốn xẻ đôi quả đất.

- Cửu Dương Chân Kinh! Kẹo hồ lô như ý pháp bảo! Hay lắm! Kẹo huynh đệ, hãy đỡ Thái Cực Huyền Âm Chưởng của ta! - Toàn thân Thông giờ cũng được bao bọc bởi lửa, nhưng là lửa màu xanh ngọc tỏa khí âm hàn chết chóc, vạn vật trong bán kính sáu trượng đều héo rũ rồi đông lại thành đá.

Hai ngọn lửa, một chí dương một chí âm, cả hai lao vào nhau với tốc độ xé gió.
Ầm!
Hai ngọn lửa vừa va chạm thì tạo thành một vụ nổ long trời lở đất. Cát bay mù mịt, không ai thấy diễn biến bên trong thế nào. Chỉ nghe âm thanh chát chúa "ầm! ầm!" liên tục vang lên.

Vũ mama và Kmi cố căng mắt quan sát nhưng không sao thấy được gì. Trên trán hai nàng đã lấm tấm giọt mồ hôi, hai nàng khẽ nhìn nhau, dường như đều có chung một suy nghĩ: Nếu hai tên biến thái này mà hợp sức thì liệu chúng ta có thể cản nổi?

Đám bọn Nguyên Cục Thịt lúc này lại không để ý nhiều đến trận đấu, cả đám bâu thành một vòng tròn chân khí bảo vệ cho Vi nhị phu nhân đang thiếp đi, một hạt cát cũng không thể lọt qua. Cả đám đều có chung một suy nghĩ: Kẹo huynh đệ! Thông lão huynh! Mặc kệ chút nữa ai thắng ai bại, nương tử của Kẹo đã có chúng ta lo, các ngươi đừng bận tâm!

Chợt một vật thể màu đen có hình thù kì dị bay đến phía bọn Nguyên Anh, sát khí tỏa ra không nhỏ. Cả đám đang tập trung nguyên khí bảo hộ cho tiểu muội nên cũng không để ý đến người đánh lén. "Hự", Liêu Xỉu Xìu Xiu bị trúng đòn trước tiên, thân hình bắn ra sau mười thước, miệng phun một vò máu tươi. "Hự! Hự!" Lần lượt đến Nguyên Cục Thịt, Lưu Linh Tinh trúng đòn. Cả ba chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì thân đã mang trọng thương. Trong bụi cát mù mịt dần dần hiện ra nhân ảnh: Ku Kê Lốp!
 

Trung Thần Thông

Phàm Nhân
Ngọc
373,40
Tu vi
0,00
Kỳ 27: Cãi Lộn Mèo
(Kmi)


  • Kulelop? Mi chán sống rồi phải không?

Kmi bà bà vung tay hai cái, một loạt tăm tre ám khí bay ra vù từ ống tay áo. Kulelop nếu không phải nhanh tay và được Phượng Vũ Phu che chắn cho thì cũng nằm một đống như mấy người kia rồi.


  • Kmi bà bà, xin nương tay, hắn là đệ đệ của ta.
  • Hừ, Phượng tỷ, nhắc hắn lần sau nhìn thấy ta, nhớ tránh xa ta mười thước.

Nàng cúi đầu xuống, xem xét vết thương của mấy kẻ bị thương, Nguyên bị thịt bị khá nặng vì cơ địa của hắn vốn dĩ đã không tốt. Vi Vi Ăn chỉ bị ảnh hưởng chút xíu, nhưng nàng trúng Thiên hạ bách trùng vạn tán nên máu đen máu đỏ cứ gọi là phun phèo phèo hết cả ra.


  • Phượng vũ phu, cô cũng thật nặng tay. Tỉ muội liền khúc ruột với mình mà cũng có thể ra tay tàn độc như vậy được.
  • Kmi bà bà, không phải mi nói với ta, yêu nhiều hận được bao nhiêu hay sao?

Hai người nhìn nhau, khóe mắt lạnh băng không có chút cảm xúc nào. Sau cùng, kmi bà bà nhếch mép cười.


  • Bao nhiêu?
  • Ngươi đoán xem là bao nhiêu?

Phượng Vũ Phu cũng cười lại, khuôn mặt nàng hiện rõ lên vẻ thê lương.


  • Nếu là thứ đó thì ta đồng ý.
  • Ngươi mà cũng quan tâm đến giang hồ hay sao ?
  • Ta bị đuổi khỏi sư môn, ta có cần quan tâm hay sao ? Chỉ là một món nợ ân tình cũ, trả cho dứt thôi.

Nói đoạn, kmi đứng dậy, lúc đó Kẹo Dzâm Trùng và Thông Kĩ Thuật số đã đấu nhau được ba trăm hiệp chưa phân thắng bại. Kẹo đang đuối sức hơn, vì dù sao hắn tu vi cũng thấp chỉ được cái trâu bò, lại luyện được Bị Bông thần chưởng hộ thân nên bị chừng đó cũng chỉ như Vi Vi Ăn gãi lưng hằng đêm cho hắn.
Như một bóng ma, kmi bà bà lao vào giữa hai người tung một chưởng lên mặt đất, Những cột băng trắng xóa từ dưới đất bất ngờ mọc lên khiến cho cả hai không kịp phòng bị, đều nhảy về phía sau lảng tránh.


  • Ngươi…
  • Kẹo Dzâm Trùng, lui về phía sau trông vợ mi đi, để đó cho ta.

Kẹo Dzâm lập tức lui về sau, nói gì thì nói, hắn vừa đánh vừa nhìn cái đám ruồi bu xung quanh vợ mình cũng nhức mắt lắm chứ bộ.


  • Ngươi đấu được với ta hay sao ?

Thông kĩ thuật số thu tay lại, nghi ngờ hỏi.


  • Có chắc là mi đấu lại được ta ?
  • Chấp trưởng Thiên sơn môn, mi nghĩ ta có đủ sức không ?
  • Hừm, lâu lắm mới gặp một kẻ thiên sơn không biết sợ chết là gì.

Thông kĩ thuật số cười lạnh. Thiên sơn môn là một tổ chức sát thủ, chuyên giết người phóng hỏa lấy tiền tiêu. Triều đình triệt phá từ lâu mà chưa làm được. Một cái đầu của sát thủ thiên sơn môn đươc treo giá một ngàn lượng vàng !


  • Chỉ Điểm Giang Sơn !

Còn chưa kịp điểm huyệt, bóng đen đã biến mất, sau đó nhanh chóng áp sát Thông kĩ thuật số. Chỉ thấy loáng một cái, Thông kĩ thuật số tự nhiên cứng đờ người, rồi kmi bà bà từ đâu xuất hiện, liên tiếp hạ chưởng xuống mặt hắn. Sau đó vài khắc, kmi bà bà lại biến mất không một dấu vết.


  • Hự.. ụa..

Thông kĩ thuật số phun ra mấy ngụm máu tươi, đúng là không thể đùa với sát thủ Thiên Sơn môn.


  • Khốn khiếp cái đám thiên sơn nhà các ngươi, chỉ biết tàng hình rồi chạy. Ngươi thử đường đường chính chính đánh ta xem nào.

Từ đâu đó tiếng kmi bà bà vọng ra, the thé rít lên như ma quỷ đòi mạng


  • Ha ha…
  • Cái đồ ngu xuẩn nhà ngươi…

Thông kĩ thuật số vung cái micro lên, Bát Môn Kim Tỏa… kmi bà bà lập tức hiện thân và bị điểm huyệt. Một loạt chưởng của hắn từ xa bay đến tới tấp. Bất ngờ bị khóa, không thể làm gì, ả đành đứng im chịu trận.


  • Đừng quên ta theo nghiệp cầm ca, chỉ cần nghe tiếng cũng có thể biết mi đứng chỗ nào, ha ha…
  • Bớt giỡn đi Thông lao, ngươi tưởng đụng vào lão bà nhà ta mà ta để im chắc.

Một bóng người lao tới Thông kĩ thuật số, Liêu Nguyên Hỏa vung gậy trúc lên, hét lớn.


  • Phi Long Tại Thiên…
  • Chính đạo cái bang như ngươi sao lại dan díu với ả râm phụ đó ?

Thông kĩ thuật số buộc phải lùi lại, trước giờ Đoàn gia và Cái Bang tuy không có giao hảo tốt nhưng trên thực tế đều là chính phái, cùng với Thiếu Lâm tự và Nga My là bốn phái lớn nhất trên giang hồ, bấy lâu nay nước sông không phạm nước giếng.


  • Dám bảo ta là râm phụ à ?
  • Ngươi nói thế có khác gì bảo ta là gian phu ?

Kmi bà bà đạp tuyết tới trước mặt hắn, biến mất rồi điểm huyệt khiến Thông lao cứng đờ người. Hai vợ chồng nhà ả thay nhau dồn skill xuống, khiến hắn tối tăm mặt mũi, không chịu nổi đành gục xuống, người ngợm tơi tả như cái bánh bao rách.


  • Cái lũ gian phu râm phụ các ngươi…

Liêu Nguyên Hỏa nhìn Thông kĩ thuật số nằm trên mặt đất, mặt mũi sưng vù, không còn sức chống cự bèn quay sang hỏi kmi bà bà.


  • Mi không sao chứ ? Bị thương kìa?

Kmi bà bà gạt tay hắn ra khỏi mặt mình, thân làm sát thủ, thương tích là chuyện vặt như ăn cơm hàng ngày, có gì mà ngạc nhiên. Nàng rút chủy thủy vung lên. mắt lóe sáng.


  • Chính đạo không giết người, để đó cho ta.

Con dao còn chưa kịp hạ xuống một tiếng hét xé lòng đã vang lên…


  • Không….

Dải lụa hồng quấn lấy thanh chủy thủy, tuy không thể cản lại nhưng cũng đủ làm lệch hướng, mũi dao cắm xuống đất, sát bên mình Thông kĩ thuật số, khiến hắn trên người bao nhiêu mồ hôi mẹ mồ hôi con tuôn ra như suối.


  • Đừng giết hắn. Để đó cho ta.

Kmi bà bà quay lại, Phượng vũ Phu tiến lên phía trước. Đôi mắt nàng đã ươn ướt.


  • Hàng.
  • Của mi đây.

Nàng đặt cái túi nhỏ vào tay kmi bà bà, rồi cúi xuống. kmi bà bà đứng dậy, nàng đã xong nhiệm vụ. Liêu Nguyên Hỏa nhìn nàng, tò mò thắc mắc, không hiểu lần này cái giá của Thông kĩ thuật số là bao nhiêu? Thế là tối nay lại có tiền đi Lan Điệp rồi, há há.


  • Bao nhiêu thế?
  • Hỏi làm gì? – kmi bà bà lừ mắt.

Xem ra trong đó cũng không phải tiền, vì cái túi đó cũng khá nhỏ và dài, có là đồ quý hiếm.
… Binh… bốp… chát… hự…
Hai người giật mình quay lại, Phượng Vũ Phu, đúng như tên gọi của nàng đang thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với Thông lao.


  • Chết này, cho chết này… dám cãi lời lão nương đây hả….
 

Trung Thần Thông

Phàm Nhân
Ngọc
373,40
Tu vi
0,00
Kỳ 28: Lộn tùng phèo
(KL1M)

Đánh đấm Thông Kỹ Thuật Số chừng tám hay mười tiếng sau, cảm thấy đã thấm mệt, Vũ mama dừng tay lại rồi nói:
- Được rồi, giỡn vậy là đủ rồi. Vi muội, đứng dậy thôi nào!

Mọi người còn đang ngỡ ngàng không hiểu thì bên kia Vi Vì Ăn đã lồm cồm bò dậy, hai tay phủi phủi mông, miệng cười toe toét:
- Ý cha ý cha! Thiệt là vui quá nha!

Khuôn mặt Kẹo lúc này chợt cứng đờ, hắn ngoác mồm:
- Cmn! Cái gì thế này?

- Tướng công, chàng thiệt là ngây thơ nha! Nghĩ sao thiếp dễ bị trúng độc như vậy chứ? Hế hế! Chỉ là đùa vui một chút thôi mờ!

Phịch phịch phịch...
Cả đám con trai đang điều tức dưỡng thương nghe được một câu này thì đồng loạt té đập mông xuống đất, miệng phun ra máu tươi như suối!
Aaaaaaaaaa đùa vui kiểu gì vậy? Sắp mất mạng người ta rùi nha! Aaaaaaaaaaaaa

Ba ả ma nữ cùng Ku Tiểu Kê kê che miệng chúm chím cười. Đoạn Vũ mama khoát tay ra hiệu:
- Oai, Không, Lú, Mai má mì, mọi người đều ra thôi nào!

Chỉ thấy từ trong chiếc hòm, cả đám hì hục leo ra, miệng cười toe toét.

Ọc ọc ọc ọc...
Đám bọn Thông Kẹo lại tiếp tục phun máu! Xém bỏ mạng đó nha! Bọn bên kia vẫn tươi cười kài! aaaaaaaaaaaaa

- Được rồi được rồi các anh chị em, chuyện xảy ra từ đêm qua đến giờ chỉ là ta muốn thử nghiệm tiến độ tu luyện của các ngươi thế nào thôi. Bỏ qua bỏ qua hết đi nào! Ha ha. Tiện đây ta cũng thông báo là đầu tháng sau sẽ có băng nhóm Kim Dung tournament đến thách đấu BNS tournament của chúng ta. Mọi người dạo này chỉ lo bù khú ăn nhậu mà bỏ bê việc luyện công thế là không được. Nhân dịp này phải cố gắng rèn luyện. Rõ chưa?

- Rõ! - cả đám cùng đồng thanh.

Đám bọn Thông Kẹo vừa la Rõ! xong thì lại lăn ra đất tiếp tục phun máu. Aaaaaaaa thiệt là tức chết ta mà!
 

Trung Thần Thông

Phàm Nhân
Ngọc
373,40
Tu vi
0,00
Kỳ 29: Ngoặt
(KL1M)

Thấm thoát mà đã một tuần trôi qua kể từ ngày hôm ấy, giờ đây thành phố Bạch Ngọc Sách trở lại vẻ mặt ngày xưa vốn có: ngày thì yên ả vắng lặng, đêm thì nháo nhác ồn ã. Mọi người đã quay lại cuộc sống thường nhật và tích cực tu luyện chờ đến ngày quyết đấu với bọn cao thủ bên thành phố Kim Dung.

Sáng nay trên đường Thư Tâm Đình chợt thấy một nhân ảnh cao to bước đi rất oai vệ, ngực ưỡn mông nhô hai tay đút túi quần miệng thì huýt sáo ra chiều rất ư là vui vẻ. Nhìn kĩ thì mới biết chính là Oai Như Cóc. Mọi người đều ngỡ ngàng, hắn bỏ đi biệt tích từ hôm ấy mà hôm nay đột nhiên trở về chắc hẳn là có việc gì đại sự rồi đây.

Đoạn Oai mặc kệ lời dèm pha chỉ trỏ của mọi người mà thẳng tiến đến trước cửa Thanh Vân Môn rồi hét thật to:
- Kẹo tiểu tỷ! Khách quý đến nhà đây! Mở cửa mau mở cửa mau!

Chỉ nghe trong nhà vọng ra một tiếng nhừa nhựa chát chúa:
- Té!

Oai nghe thế thì mặt ngây như ngỗng chẳng hiểu vì sao. Hắn cứ đứng đờ người như thế được năm canh giờ thì hàng xóm láng giềng thấy tội nghiệp quá mới bước ra giải thích rõ ngọn nguồn.

Hóa ra tên Kẹo từ hôm bị lừa phỉnh đến nay thì vợ chồng lục đục cãi cọ, ngày thì oánh nhau chí chóe tối thì ôm nhau ngủ đến sáng dậy đánh răng ăn sáng xong lại tiếp tục đánh nhau. Chuyện gia đình lục đục khiến Kẹo lúc nào cũng cau có bực dọc, đóng cửa không tiếp khách mà ngồi trong nhà tu luyện Chung Tình đại pháp. Không ngờ cơ duyên thế nào mà vừa luyện đã đạt đến tầng thứ tám. Hắn bèn đuổi vợ về ngoại rồi lại tiếp tục ngày đêm tu luyện, quyết tâm là phải đại thành mới mở cửa đón khách. Vợ hắn lúc nghe hắn đuổi thì trong lòng thích thú lắm. Nghĩ sao suốt ngày sống với thằng chồng dở ông dở thằng ngẩn ngẩn ngơ ngơ tu luyện cái thứ võ công vớ vẩn gì mà nghe tên đã thấy chán rồi thì làm sao mà chịu nổi! Nàng cũng định bỏ đi nhưng mà chưa kịp nói thì hắn đã nói trước nên bên ngoài thì bù lu bù loa với hàng xóm láng giềng là tên chồng lo học Chung Tình mà bỏ bê vợ con, bên trong thì bao tử ùng ục sôi nghĩ đến những món ngon dữ dội mà mẹ mình nấu nhưng đã lâu rồi không được ăn. Mà nói chung chuyện gia đình nhà đó cũng phức tạp lắm nên cũng không kể nhiều làm chi cho dài dòng. Tóm lại là tên Kẹo đang tu luyện nội công, vợ hắn thì xách hành lý về mới song thân, khách đến đừng có mơ mà được tiếp.

Oai nghe xong câu chuyện thì mắt đăm chiêu, đầu gật gù, hai tay cứ gãi gãi đầu ra chiều suy nghĩ dữ dội lắm. Rồi hắn vẫn cứ đứng đấy mà nhịp chân chứ không bỏ đi. Hàng xóm thấy thế thì lắc đầu chán nản mà tự nhủ: haizzz, bạn tên Kẹo thì tất nhiên cũng "bình thường" giống hắn, hơi đâu mà xía vào làm gì!

Mãi đến nửa đêm chợt nghe Oai la lên một tiếng: "A! Nghĩ ra rồi!"

Đoạn hắn ngửa mặt gân cổ mà hét vọng vào trong nhà Kẹo:
- Ta có bình rượu quý đem từ quê nhà lên, định mời Kẹo huynh đệ đối ẩm nhưng đệ bận rộn như thế thì ta cũng không trách. Xưa có câu "Rượu ngon không có bạn hiền thì uống là chi?". Thôi đành đem đổ đi vậy.

Từ trong nhà Kẹo vang ra một tiếng la thất thanh:
- Ấy! Đừng!

Lúc này mới thấy cửa nhà được mở toang ra, tên Kẹo đầu tóc rối bù, miệng cười chúm chím, mu tay phải dựa vào cằm, ngón tay út chỉa ra, tay trái thì vắt sau lưng, chân bước chéo, mông vểnh lên mà bước ra. Giọng nói cũng thay đổi trở nên ngọt ngào và ấm áp:
- Tiểu tỷ, khách quí khách quí đến làm sao ta có thể làm ngơ? Được rồi, mời Oai tỷ vào nhà ta hàn huyên tâm sự vài ba trăm câu cho thỏa nỗi lòng nhớ nhung của ta bấy lâu nào.

Tên Oai cười khành khạch ưỡn ngực bước vào, vừa đi vừa móc trong vali ra hai bầu rượu thiệt to, tay vừa cởi nắp bình thì hương thơm nghi ngút khắp xóm làng....
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top