Kỳ 5: Ẩu Đả
(3T)
Kỳ trước nói tới đoạn, Kẹo Dzâm Trùng mắt thấy tai nghe hai tiểu tử đối đáp rồi động thủ động cước mà gã chậm chân không được miếng nào thì lấy làm buồn rầu lắm. Đúng khi đó, Phụng Vũ Phu cô nương lại rót rượu rủ cạn chén nên chẳng chần chừ mà nâng chén lên cạn. Chén rượu gã đưa gần tới miệng, có lẽ chỉ còn cách độ năm bảy ly là đi vao mồm, chợt từ phía cầu thang có tiếng thét:
- Dừng tay!
" Vù!" Kèm theo đó là một đạo hắc quang xé không bay đễn, xé không phóng thẳng tới Kẹo Trung Dầm. Gã đường đường thân là Trông Tủ một môn, dù là tạm quyền thì công phu cũng nào phải tay vừa. Đạo hắc quang kia phóng tới với một khí thế bá đạo e có thể bài vân đoạn lãng mà gã chẳng hề lúng túng, mặt vẫn lạnh tanh không chút biến sắc. Thực ra, gã không kịp biến sắc thì đúng hơn. Tình thế khi này khẩn trương vô cùng. May mắn sao, từ ghế bên, Oai Như Cóc dù đang mải mê đắm trong nam sắc mà vẫn dành lại nửa mắt trông chừng xung quanh. Chứng kiến sư huynh kiêm chưởng môn trước họa sát thân mà vẫn thản nhiên ngồi vững, y biết ngay tên này trình còi mà tinh tướng liền quát lớn một tiếng:
- Không được hại sư huynh ta!
Đồng thời tả thủ y vẫn ôm cứng lấy Thông Kỹ Thuật, hữu thủ xuất ra một chưởng trong mười tám thế Đại Oai chưởng pháp gọi là Đừng Hỏi Tại Sao đánh về phía Kẹo Dzâm Trùng. Chỉ thấy một luồng kình khí âm nhu như dải lụa mềm xuất ra, Kẹo Dzâm Trùng chợt thấy một luồng thân nhiệt vừa quen vừa lạ cuốn lấy mà vật mình xuống. Theo phản xạ, gã lập tức toàn thân mềm nhũn, hai mắt nhắm hờ mà nằm ngửa ra ngay, hai bờ môi hồng đào nửa hé, nửa mím thủ thế chờ đợi. Cùng lúc đó, luồng hắc quang cũng phóng lướt qua phía trên, gã thoát hiểm trong gang tấc. Chỉ hiềm nỗi, chén rượu chưa kịp uống, trong lúc bối rối đã rơi tan tành.
Phượng Vũ Phu hai mắt khi này chợt đổi sang màu đỏ như máu, hung quang rừng rực hướng về kẻ mới tới rít lên qua kẽ răng:
- Các hạ là ai? Sao tự nhiên lại ra tay ám toán?
Lại nói luồng hắc quang kia đánh không trúng mục tiêu thì đập vào tường đánh bẹt một cái rồi phản chấn mà bay ngược lại tay kẻ kia. Gã ung dung đưa tay bắt lấy rồi choàng lên vai, xoay ba vòng điệu đà rồi mới chịu dừng lại, hiện rõ chân tướng là một thư sinh thân cao thước bảy, nặng sáu mươi ki lô gờ ram, cơ thể hoàn toàn bình thường tuy nhiên hơi gày một chút, cần ăn uống để tẩm bổ thêm. Rất hân hạnh được đón tiếp quý khách. Rất hân hạnh được đón tiếp quý khách! Lưỡng quyền gã nhô cao, hai mắt tinh anh sáng quắc hiển lộ một thân ngoại gia công phu không hơn thì cũng phải kém người bình thường. Vật khi nãy y phóng ra là một chiếc xa luân đen xì làm bằng cao su mà dân chúng thường gọi thật chứ không phải đùa là lốp xe đạp. Trên đó còn in rõ dấu những vết va đập với một vật thuôn dài, mềm nhũn. Là Hắc Xa Luân xếp hạng thứ năm trong bảng Dzâm Cụ Phổ chứ còn nghi ngờ gì nữa?
Phượng Vũ Phu chỉ nhìn thoáng cũng đã nắm được ra tung tích người này liền cười gằn nói:
- Ra là Đệ Tam Dzâm Trùng Ku Kê Lốp! Tại sao ngươi lại bất chợt ra tay đánh lén bọn ta như vậy?
Kẻ kia đúng là Ku Kê Lốp, người đứng hàng thứ ba trong Dzâm Trùng Hội hoành hành bá đạo trên giang hồ bấy lâu nay. Y cười gằn:
- Cô nương còn già mồm đổ cho ta nữa ư? Nếu vừa rồi ta không kịp xuất hiện thì ắt nơi đây đã chìm trong bể huyết nhục rồi. Mọi người không tin ư? Hãy nhìn xem!
Tất cả đổ dồn mắt nhìn theo hướng tay y chỉ. Chỉ thấy dưới đất có vài cọng bún bị vương phải rượu đổ khi nãy õng ẹo nằm mềm oặt dưới sàn. Đúng lúc này, sự lạ xảy ra. Mấy sợi bún đang mềm là vậy bỗng nhiên duỗi mình trở nên cứng ngắc, dựng đứng như thể được cắm lên sàn nhà. Thông Kỹ Thuật tới giờ mới được lên tiếng ở tập này nên nói rất nhanh, sợ người khác cướp mất lời:
- Là Nhuyễn Trùng Hóa Thạch Tán ?! Phượng Vũ Phu cô nương, sao lại thế này???
Bọn Kẹo, Oai khi này đồng loạt bưng mông mà nhìn nhau lắc đầu le lưỡi. Đúng theo lời Ku Kê Lốp nói, nếu y không tới kịp thời thì đêm nay cả bọn này khó mà thoát nổi kiếp nạn rồi.