Chú Ý Mời đăng ký dịch Bất Bại Chiến Thần - hoàn thành tác phẩm còn dang dở sắp kết thúc

Tuệ Hiền

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
bạn ơi , mình có thể đăng kí dịch thử bộ này được không ? mình không có nhiều thời gian:cry: , nên có thể tiến độ sẽ chậm , nhưng mình sẽ có hết sức:bye:
Bạn xài QT đc rồi phải k? Mà nếu chỉ dịch ra để vui thì dùng bản của lão kxtd luôn cho khỏe. Bạn dịch chương 465 đi.
 

Tuệ Hiền

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Xin lỗi mọi người, mai là Tuệ Hiền phải... nên sẽ vắng vài tháng.
Chương 461 :
Chương 461: Phải Chiến Đấu

“Cầu xin ngài! Ngài nhất định phải giết nàng!”
Lẫn với âm thanh mềm mại kia là chút đau lòng và hoảng sợ, gã có thể vì nàng mà làm bất cứ chuyện gì.
Có thể lần này mình sẽ chết, nghe nói Tam Hồn thành rất mạnh.
Tuy cười khổ nhưng bước chân Văn Giang vẫn kiên định, gã không thể cự tuyệt yêu cầu của nàng. Gã ở bên cạnh nàng để bảo vệ, nhìn nàng lớn, thành vợ người, sinh con nuôi cái; vốn gã cho rằng mình có thể ở bên cạnh đến lúc nàng qua đời. Đến lúc đó, gã trở thành người thủ mộ cho nàng.
Chỉ tiếc… Chuyện năm ấy bị phát hiện, tiểu nha đầu năm đó bị đuổi đi, trở mình thành đại sư nghành cơ quan. Lão già kia lại muốn dùng mạng của Thiến Thiến để đổi Tái Lôi, đây là việc khiến gã không thể ngồi làm ngơ. Gã biết mình không có cơ hội tiếp cận lão già kia, dù gã đã lên Thánh giai, nhưng nội tình gia tộc Y Phàm cũng sâu lắm.
Gã cảm nhận được từ căn phòng nhỏ rách nát kia toát ra vài luồng khí tức như có như không.
Vậy thì đi đến chỗ Tái Lôi thôi.
Ánh mắt băng lãnh, với gã mà nói, thế giới này chỉ có một người không thể chết, đó là Thiến Thiến. Gã nhớ tới chuyện cũ năm ấy, tướng mạo nữ nhân kia gần giống Sở Thiến, đó là nữ nhân mình yêu, trước khi chết đã giao đứa con gái còn trong tả cho mình, buộc mình lập lời thề sẽ thủ hộ cho con bé đến suốt đời.
Mà sự tàn nhẫn cũng tương tự người kia.
Tâm gã sớm đã như sắt đá, nhưng nhớ đến chuyện kia lòng vẫn rất đau.
Mình còn chưa quên nàng.
Thật tốt.
Tường thành bằng đồng xanh cao ngất, bên trong đèn đuốc sáng trưng, cách tường thành dầy đặc cũng nghe được tiếng huấn luyện ầm ĩ từ trong. Mặt gã khôi phục lại nét lạnh lùng, tường thành cao ngất này không thành vấn đề, gã như một làn khói nhẹ lướt lên tường thành.
Thân hình gã được bóng đêm che đi, khí tức cũng ẩn, không khí cũng không bị chấn động. Nương theo bóng đêm tiến lên, nhìn như vô lực nhưng tốc độ cực nhanh. Tình cảnh phía dưới đều được gã thu vào mắt, ánh mắt gã lợi hại vô cùng.
Không thấy Tái Lôi.
Chắc là ở trong nữa.
Hắn yên lặng bay từ tường thành xuống, thân thể gã cứ như không có trọng lượng, nhẹ nhàng tiếp đất tí đất cũng không xao động.
Gã vừa ngừng liền, phát hiện mình đã bị bao vây.
Độ cảnh giác rất tốt nha!
Gã khen thầm, xem ra phòng bị của thành Tam Hồn chặt chẽ hơn mình nghĩ nhiều lắm. Chỉ là cho dù bị 8 người vây quanh, gã vẫn rất bình tĩnh, vốn gã muốn lẻn vào để tiết kiệm chút sức. Không lẻn được thì xông vào thôi, cũng không khác nhau bao nhiêu.
Giết một người với giết một thành, với gã cũng không khác gì.
Ánh mắt càng lạnh rồi thân hình gã biến mất.
Tí sau gã hiện ra trước mặt một võ giả. Đây là võ giả mạnh nhất trong 8 người, chỉ còn kém Thánh giai một đường chỉ. Bất quá dù chỉ cách một đường chỉ lại là một trời một vực.
5 ngón tay gã giữ im như móc câu, nhanh như chớp.
Hiển nhiên đối phương phản ứng chậm mất nửa nhịp, nên chỉ còn cách dùng côn đồng chặn trước người, nhưng, năm ngón tay gã liền mềm đi, nhẹ nhàng lượt xuống thanh côn rồi đâm thẳng đến lồng ngực đối phương.
Một chiêu này gọn gàng liền mạch, cái khó là biến hóa nhanh, quả thực là tùy tâm sở dục, mạnh như võ giả Hoàng Kim cũng chỉ vừa chạm một chiêu là rơi vào nguy hiểm.
Đinh.
Không biết từ lúc nào một thanh thanh thứ kiếm đã đâm đến. Một võ giả cầm thứ kiếm bên cạnh vội vàng đưa kiếm sang giúp.
Văn Giang hơi kinh ngạc, tốc độ một kiếm này cũng được, chỉ có điều, không đủ sức.
5 ngón tay gã tùy ý mở ra, đầu ngón tay trượt ngay trên mũi kiếm, một búng.
Keng~!
Lực lượng cả ngàn cân như sóng dữ chợt bộc phát, lưỡi kiếm gãy đoạn, võ giả cầm thứ kiếm nặng nề bay ra ngoài.
Nhưng một chút trì hoãn như vậy cũng đã đủ để vài người khác tới.
Không hề hốt hoảng, Văn Giang dùng bàn tay hoặc ngón tay, khi búng khi cản, chiêu thức nhanh gọn vô cùng, lại có uy lực kinh người. Nhưng sau 5, 6 chiêu, Văn Giang cảm thấy không hợp lý.
Sự phối hợp của những người này, rõ ràng là đã được sắp xếp, hơn nữa cũng có trình độ lắm!
Chỉ qua thêm mấy chiêu, Văn Giang cảm thấy mình như rơi vào mạng nhện, chiêu thức càng khó thi triển, xung quanh như có một lực trói buộc vô hình.
Gã không biết ở gần đó đang có một đôi mắt đang xem họ đánh nhau. Đường Sửu nhìn rất nhập thần, rất chăm chú, Thánh giai là một loại binh lực đơn độc mà cường đại, có ảnh hưởng rất lớn tới cục diện chiến tranh, sau này mình phải chống lại họ.
Trước mặt Đường Sửu trãi một tấm giấy trắng, tiêu đề: “Chiến Thuật Chủ Yếu Khắc Chế Thánh Giai.”
Một tra cứu ghê gớm ah…
***
Hùng Trứng.
Đường Thiên có thể biết tất cả chuyện bên ngoài.
Vài chục vạn người đình chỉ tu luyện, vậy chỉ có một khả năng: có chuyện gì đó đang xảy ra. Lòng Đường Thiên nóng như có lửa đốt, nhưng kiếm qua vẫn không có xu thế ngưng.
Đáng giận!
Dù là đang thống khổ vì rèn luyện võ hồn vẫn không thể ngăn lòng lo lắng của hắn. Đường Thiên chỉ hận mình không thể lập tức ngưng rèn luyện để ra chiến đấu cùng mọi người.
Lúc mọi người chiến đấu, sao ta có thể thúc thủ bàng quang[1]?
4 tuần liên tiếp, Võ giả Sài Lang chưa có ai trở về, Đường Thiên biết, tình hình khá nguy cấp. Tâm tình đang xao động ngược lại đã bình tĩnh, hắn nhìn kiếm quang chung quanh, trong mắt hiện lên vẻ quyết tâm.
Võ hồn bị tôi luyện, giống như có xúc tua quấn lên, như bàn tay nắm mũi kiếm, đau đớn cực kỳ đến như thủy triều làm hắn xuýt hôn mê. Loại đau khổ này không phải từ đâu truyền lại mà là thẳng vào nội tâm, tác động trực tiếp lên võ hồn.


[1] Khoanh tay đứng nhìn.
他的思维停顿了好几秒, 才缓缓适应过来. 只能适应, 直入武魂的痛楚, 根本无法转移注意力而稍有缓解.


疼痛的每一个细节, 都是如此清晰.


真是够痛啊. . . 真是想让大家也试试啊. . .


"啊啊啊啊. . ."


唐天的惨叫异常凄厉.


在不远处打坐守护唐天的井豪蓦地睁开眼睛, 他从唐天的惨嚎中听出异样, 怎么回事?


很快, 他察觉到剑涡正在发生变化 —— 它在加速!


井豪蓦地起身, 脸上先是一惊, 旋即眼中露出疑惑之色, 但是几秒之后, 他猛地明白过来, 是神经唐!


"啊啊啊啊. . ."


前所未有的凄厉惨叫, 蕴含着无比的痛楚, 但是却多了一分说不出的惨烈, 悲壮和决然.


井豪惊得呆住.


唐天. . .


剑涡旋转的速度不断地激增, 数目惊人的剑芒, 不断从唐天的武魂周围掠过, 每一道剑芒, 都会让唐天的武魂一颤.


啪, 忽然亮起一团火花, 唐天的武魂剧烈地一颤, 瞬间极度的痛苦让唐天大脑一片空白.


火花一闪一闪.


当剑涡的速度不断地增加, 一蓬蓬耀眼的火花如同烟花般在他的武魂旁炸开, 他的身体佝偻, 浑身如同筛子般剧烈地颤抖.


唯独那眸子, 疯狂而决然.


我知道, 这个时候, 自己才更应该老老实实等待完全淬炼. 我知道, 这个时候万无一失, 这才更理智, 这才更合理.


可是. . .


在这里心安理得修炼, 看着你们战斗, 我做不到啊!


在危险来临的时候, 看着你们挡在我面前, 我做不到啊!


很蠢吧. . .


反正. . . 反正我是神经病, 你们想嘲笑就嘲笑吧!


"啊啊啊啊. . ."


疯狂而肆意决然的惨叫, 撕心裂肺.


始熊荒骨飞上唐天头顶, 星力骤然浓郁无比. 天路注视着天空的武者, 惊讶地发现, 苍穹北斗的勺柄悄然偏转.


星力暴涨.


剑涡轰隆.


井豪急速后退, 膨胀的剑涡, 如同一团风暴, 绞碎着周围的一切. 熊蛋内的绳索, 瞬间被绞碎, 无数断绳在空中飞舞, 旋即被绞得更碎!


平台被绞得粉碎.


熊蛋内, 一个超级剑涡风暴, 在迅速成形.


井豪连退了几十丈, 剑涡风暴依然在以惊人的速度膨胀, 星力源源不断地注入, 大熊座的星力浓度在直线下降.


井豪再退!


轰!


剑涡风暴把熊蛋完全吞噬, 所有的一切, 都在剑涡风暴中, 绞得粉碎.


看到面前的庞然大物, 便是强如井豪, 也不禁倒吸一口冷气.


新熊首城的居民, 被远处的异响惊动, 纷纷走出来.


龙守静看着远处如同积雨云般庞大得的剑涡, 目瞪口呆. 在他身旁, 每一名武者, 都是神色战栗, 脸上浮现深深的敬畏.


在熊蛋约五十里外的一处小山坡上, 三位圣阶看着那庞大得惊人的剑涡风暴, 面色如土.


"这个家伙. . . 还是人吗?" 拳圣窦勇结结巴巴, 脸色发白.


白思思花容失色, 她转过脸问何俞明: "何兄, 剑涡淬魂法, 难道有此威能?"


何俞明眼中闪过一丝惊恐, 他只觉得口干舌燥: "从来未曾听闻. . . 匪夷所思, 简直是匪夷所思. . . 怎么可能? 这人在里面, 岂不是要绞成肉泥?"


熊蛋的体积何其惊人, 剑涡风暴的体积, 如今已经把熊蛋都吞噬.


刚刚从三魂城带着一批毒药回来的兵, 被眼前的场面震住了.


唐天对外界的感觉, 已经被完全被隔绝, 剑涡风暴厚实无比, 他眼前什么都看不到. 只有头顶始熊荒骨的光芒, 如同刺破云层的阳光, 投射而下, 让他感到一丝温暖.


他的武魂完全被火花包裹.


他的意识一片模糊, 被潮水般的痛楚吞噬, 身体不断地颤抖. 他的脸, 反而没有像刚才那般狰狞, 紧闭的双眼好像也舒展下来.


他感觉自己好像在一片海洋中挣扎, 一会在水里, 一会浮出水面, 无时无刻的窒息感, 浑浑噩噩, 如同本能.


那一片混沌中, 隐约有个声音.


". . . 战斗. . ."


战斗. . .


唐天的睫毛, 颤动了一下, 过了一会, 他睁开眼睛, 眼睛内一片茫然.


战斗. . . 战斗. . .


他的身体依然抖动如筛子, 忽然, 就像一只野兽嗅到猎物, 他抬起头, 偏过脑袋.


依然一片呆滞的目光, 正对的方向, 赫然是三位圣阶藏的小山坡.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top