Thống nhất về cách dùng từ - Demo: Phàm Nhân Tu Tiên Truyện

aiemk46nhat2

Phàm Nhân
Ngọc
47,50
Tu vi
0,00
Cái này là một vấn đề muôn thuở đối với việc dịch nhóm rồi. Trong vai trò là một người đọc có đủ nhạy bén, không phải chỉ đơn thuần lướt qua bản dịch để tìm những đoạn pk, tự sướng (mà chắc là thể loại truyện này 4rum mình sẽ không dịch) thì mình nghĩ việc nhận ra sự khác biệt giữa các giọng văn dịch là việc dễ dàng.

Về cơ bản, mình nghĩ ai cũng muốn được đọc một bản dịch hoàn chỉnh và thống nhất CHỈ DO MỘT DỊCH GIẢ DỊCH, nhưng điều này luôn luôn gặp phải rào cản là tiến độ, tham bát thì sẽ bỏ mâm, ấy là chân lý rồi. Nhưng nói đi phải nói lại, thiết nghĩ nên chăng trách nhiệm của mỗi nhóm dịch cũng nên đặt phần nào đó vào sự thống nhất tương đối giữa các bản dịch của các thành viên khác nhau. Vấn đề là, theo ý kiến của mọi người, khi đọc hai bản dịch của hai dịch giả khác nhau, điều gì có ảnh hưởng lớn nhất khiến mọi người vẫn có cảm giác bản dịch mà mọi người đang được đọc không khác biệt gì nhiều so với trước?

*Chú ý:
Mấy từ miêu tả cảnh phi độn trong truyện như: thanh hồng, hắc hồng,... thì nên giữ nguyên dạng Hán văn, hoặc có thể dịch thành "thanh sắc cầu vồng" , "hắc sắc cầu vồng" vì xưa nay vốn đã như vậy rôi.:matnhamnho:

Giả dụ bây giờ có hai đề bài cụ thể:

Đề bài thứ nhất là biên tập lại truyện Phàm Nhân Tu Tiên để có được một giọng văn thống nhất (việc tinh chỉnh lại ngữ nghĩa đối với truyện này giờ đây có vẻ xa xỉ và không mấy thực tế nữa rồi - những 2000 chương - cơ mà những đoạn nào vẫn còn VietPhrase thì phải nắn lại. Ngoài nắn lại VietPhrase còn tồn đọng, thì vấn đề như McLaren nêu là vấn đề chủ yếu nhất: sử dụng Hán Việt - danh từ - ở mức độ nào thì vẫn giữ nguyên được 'phong phạm' - giọng văn của truyện này mà không gây khó hiểu cho người mới đọc?
Vấn đề cũng không phải không hề đáng kể đâu nhé, nếu mình nhớ không lầm thì ngày trước truyện mạng đầu tiên mà mình đọc đó là 7GTT, và dớp là tới cuốn thứ 7 mình mới đại khái mường tượng ra ý nghĩa của những từ như 'hắc mang' 'thứ mang' 'thiên võng' 'sát na',... câu hỏi muôn thuở là: có đáng phải dùng tới chúng không khi mà có từ thuần Việt tương đương để diễn tả ý nghĩa của chúng? Nghe Hán Việt thì oai thật đấy, kêu thật đấy, trang trọng thật đấy, nhưng cũng... khó hiểu lắm đấy và không có căn cứ gì nhiều để liên hệ và suy diễn ngữ nghĩa cả, đó là cảm nhận của mình khi nhớ lại cảm giác lúc đọc mấy chương đầu của 7GTT.
Giới hạn sử dụng các từ Hán Việt nên ở mức độ nào? Cái gì là chuẩn giờ? Biết là tương đối, nhưng nghe ai đó bảo (hình như McLaren hả :matnhamnho:) có mấy chương đầu của PNTT là dịch chuẩn, mình thấy cũng không hẳn, cái này tùy quan điểm mà, cái quan trọng là mình có công nhận và theo nó suốt không thôi.
P/s: Hỏi thêm ý kiến Thánh CCD xem nên dùng thế nào thì hơn? Thống nhất và giải thích hay dễ hiểu?...

Đề bài thứ hai là khi dịch một truyện hoàn toàn mới, lấy ví dụ như truyện Chích Thủ Già Thiên mà mình đang tham gia dịch chẳng hạn, may mắn là nhờ có anh Mai chung sức nên truyện có được một đội ngũ dịch và biên phải nói là hùng hậu, cơ mà cũng vì thế mà sẽ nảy sinh vấn đề về xung đột giữa các bản dịch.
Các xung đột có thể kể: Về giọng văn, về cách dùng từ, và thậm chí là cả về mức độ dễ hiểu của bản dịch.
Các xung đột này không thể được giải quyết triệt để thông qua việc biên tập được, bởi để kết quả đạt được cao nhất thì nó phải do một người duy nhất đảm nhận, nhưng khi đó thì khối lượng công việc đặt lên vai người đó sẽ là rất lớn.
Nói về cách nhìn của cá nhân mình đối với vấn đề này thì mình nghĩ tối thiểu là phải đảm bảo được sự thống nhất trong cách dùng từ, ngoài tên riêng ra thì còn có các từ tương tự như McLaren đã nêu ở trên, và phải làm ngay từ đầu, tức là ngay từ phạm vi những chương đầu đã cần phải thống nhất ra ngô ra khoai xem với từ hán việt là xx này cần phải luôn để là yy trong trường hợp nào...
Trước cũng có một bảng tập hợp thuật ngữ cho mỗi truyện, nhưng hình như cũng không duy trì được bao lâu cả...
Nếu làm được thì người biên cuối sẽ giảm được nhiều gánh nặng, mình nghĩ thế...
 
H

hannahharper

Guest
Tại hạ chỉ mới tham gia góp vui 1-2 chương gần đây mà cũng đã cảm nhận thấy sự khó khăn của vấn đề. Việc sử dùng từ Hàn Việt trong việc "dịch" hay "biên dịch" truyện Trung Hoa là một việc không thể tránh khỏi. Vấn đề là làm thế nào và mức độ? Theo ý kiến của một người không chuyên nghiệp, thiếu kinh nghiệm như ta thi khi sử dụng từ Hán-Việt nên tìm kiếm, sử dụng từ ngữ "thông dùng" nhất mà vẫn giữ ý nghĩa, nó có thể khác và không quen thuộc với dòng dịch PNTT từ trước đến nay, nhưng làm thế thì ý nghĩa "dịch" hay "biên dịch" sẽ chính xác hơn. Xin đưa ra ví dụ: trong PNTT hay có từ "phi chu" trong cả bản dịch và bản VP. Đối với các độc giả trung thành với PNTT hay truyện tiên hiệp thì chắc sẽ hiểu dễ dàng, nhưng nếu đem "phi chu" ra hỏi bất kỳ một người Việt qua đường nào, thì chắc rằng sẽ nhận được ánh mắt thắc mắc: "Phi chu là cái gì?" Nhưng nếu hỏi, "phi thuyền" thì chắc số người biết và hiểu sẽ nhiều hơn rất nhiều. Thêm nữa, người ta hay nói, "Phi thuyền con thoi," chứ chưa nghe hay đọc "phi chu con thoi" bao giờ cả. Nếu muốn giữ lại từ ngữ như "phi chu" cho lưu loát từ đầu, thì lại không cần đặt quá nặng về tính thuần Việt của bản "dịch." Đây là ý riêng của tại hạ về sự khác biệt giữa Hán-Việt "thông dụng" và Hán-Việt "thường thấy trong tiên hiệp." Tất nhiên đây chỉ là một thiển kiến của một kẻ làm thì ít, mà coi chùa thỉ nhiều như tại hạ.

P.S. Thêm 1 lỗi cơ bản thường thấy trong bản dịch PNTT, ví dụ: Thanh bào nam tử. Nếu ta không lầm thì "nam tử" là nhân vật chính, thì phải đứng trước, thanh bào chỉ là để phụ, diễn tả cái nhân vật chính, nên đi sau. Nếu dịch thuần tuý tiếng Việt thì phải là chàng thanh niên mặc áo xanh. Nhưng vì lý do nhất quán, xuyên suốt, và cũng thông dụng nên từ Hán-Việt được xử dụng, nhưng có lẽ phải là "nam tử thanh bào" thì có lẽ mới đúng tiếng Việt. Người ta hay nói: "Lính mũ đỏ, hay mũ xanh," chứ không người Việt nào nói: "Mũ đỏ lính" cả. Đây là hình như là một lỗi thông dụng cho độc giả nghiền ngẫm ViêtPhrase nhiều năm tháng.
 

aiemk46nhat2

Phàm Nhân
Ngọc
47,50
Tu vi
0,00
Ngày trước có viết lại là 'nam tử mặc thanh bào' xong có một bạn bảo mình là viết thế làm gì dài ra, cứ để 'thanh bào nam tử' thôi :))
 
H

hannahharper

Guest
Theo tại hạ, "nam tử mặc thanh bào" là ổn nhất :)) Có thể là hơi thừa ra một chữ "mặc," nhưng vừa bảo đảm tính chuyên nghiệp, xử dụng Hán-Việt đúng, vừa bảo đảm cấu trúc câu từ tiếng Việt, thay vì Việt-Phrase, haha.
 

aiemk46nhat2

Phàm Nhân
Ngọc
47,50
Tu vi
0,00
Theo tại hạ, "nam tử mặc thanh bào" là ổn nhất :)) Có thể là hơi thừa ra một chữ "mặc," nhưng vừa bảo đảm tính chuyên nghiệp, xử dụng Hán-Việt đúng, vừa bảo đảm cấu trúc câu từ tiếng Việt, thay vì Việt-Phrase, haha.

Có lẽ sẽ hướng tới giữ nguyên phần nhiều Hán Việt, chỉ đảo lại trật tự từ và chêm vào những từ tương tự như 'mặc' ở phía trên để độc giả có thể liên kết và tự suy nghĩa :))
 

fox9

Đại Thừa Sơ Kỳ
Administrator
Theo tại hạ, "nam tử mặc thanh bào" là ổn nhất :)) Có thể là hơi thừa ra một chữ "mặc," nhưng vừa bảo đảm tính chuyên nghiệp, xử dụng Hán-Việt đúng, vừa bảo đảm cấu trúc câu từ tiếng Việt, thay vì Việt-Phrase, haha.

- chàng trai/thanh niên/trung niên áo xanh: thuận trong tiếng Việt, rắc rối trong ngữ cảnh: đôi khi chả biết tuổi tác/tướng mạo nhân vật

- thanh bào nam tử (ko thể dùng "nam tử thanh bào"): ko thuần việt nhưng đc cái gọn, phù hợp với cấu trúc câu của Trung văn -> dịch dễ và nhanh hơn.

- nam tử mặc thanh bào: hòa hợp giữa Hán Việt và tiếng Việt. Tuy nhiên, nó lại là cả một câu với đầy đủ chủ vị, khi đặt vào một số câu phức (khi có từ 3 cấu trúc chủ vị trở lên) sẽ thấy rằng cấu trúc này khá lượm thượm, và nó cũng làm người đọc bối rối; cái bối rối ko đến bởi vì ngữ này mà vì cả nguyên câu mà nó nằm trong.

Qua đó có thể thấy vì sao cùng một ngữ này, để dịch cho hay bắt buộc phải tùy vào trường hợp. Đến đây, mọi chuyện lại qua về tính rắc rối ko nhất quán trong cách dịch mà Ái đang mún chỉnh sửa :cuoikha:

Trong 3 ngữ trên, mình sẽ dùng "thanh bào nam tử" trong trường hợp nó nằm trong câu phức vì nguyên cái ngữ chỉ là một danh từ, nếu ngữ này thuộc câu đơn, hay câu ghép mình sẽ dùng "nam tử mặc thanh bào". Còn ngữ "... áo xanh" mình chỉ chọn khi cần tránh sự trùng lặp trong câu văn: khi có quá nhiều từ "nam tử", hay từ "thanh bào" đang hiện hữu trong ngữ cảnh. Hoặc khi từ "thanh bào" xuất hiện đầu tiên trong chương tiết, mình sẽ cố dịch nó thành "áo xanh" để giúp đỡ các đọc giả dễ hiểu, sau đó mình sẽ dùng từ "thanh bào".

:dead:
 
H

hannahharper

Guest
- nam tử mặc thanh bào: hòa hợp giữa Hán Việt và tiếng Việt. Tuy nhiên, nó lại là cả một câu với đầy đủ chủ vị, khi đặt vào một số câu phức (khi có từ 3 cấu trúc chủ vị trở lên) sẽ thấy rằng cấu trúc này khá lượm thượm, và nó cũng làm người đọc bối rối; cái bối rối ko đến bởi vì ngữ này mà vì cả nguyên câu mà nó nằm trong.
:dead:

Cái rắc rối, phức tạp chỉ xảy ra khi người dịch khăng khăng phải giữ đúng theo số lượng từ, câu, chữ của nguyên bản, thay vì dịch theo ý. Ví dụ, lão Vong viết 3 câu dài lỏng thòng phức tạp, trong đó "Thanh bào nam tử" xuất hiện 3-4 lần. Khi dịch, đâu nhất thiết phải theo đúng, và đủ 3 câu của lão Vong, với 3-4 "thanh bào nam tử." Vẫn có thể "break" mấy cái câu dài phức tạp đó thành những câu ngắn nhỏ, gọn hơn, hoặc ngược lại. Và cũng không cần nhất thiết phải lập lại "thanh bào nam tử" cho đủ số lần của lão Vong. Có thể thay thế bằng "chàng," "hắn," "gã," "người thanh niên"; có thể là làm thế sẽ bỏ bớt "thanh bào" nhưng trong "context" đó vẵn truyền đạt ý đến người đọc là đang nói về gã "thanh bào nam tử." Indeed, cái dịch nặng về ý, hơn là về từ là sự cách biệt giữa dịch giả lớn như Hàn Giang Nhạn, Nguyễn Hiến Lê với kẻ xoàng như tại hạ.
Tất nhiên đây không phải là tranh luận về riêng một cái "nho nhỏ" "thanh bào nam tử," mà tại hạ chỉ dùng như là một ví dụ. Theo tại hạ, khi dịch không nhầt thiết phải theo đúng và đủ 3000 chữ của lão Vong. Nhiều khi 2500, mà truyền đủ ý, diễn tả hết cảnh là cũng đủ. Có thể trong những ý cảnh đánh đấm sẽ có khó khăn nhất định, nhưng như thế mới là thấy cái khó, đòi hỏi của dịch thuật. Tất nhiên tất cà ở đây đều chỉ là "tay mơ," làm chơi cho dzui là chủ yếu. Vậy thì cũng không nên đặt nặng quá về dịch phải thế này thế kia.

fox9 bình luận:
- thanh bào nam tử (ko thể dùng "nam tử thanh bào"): ko thuần việt nhưng đc cái gọn, phù hợp với cấu trúc câu của Trung văn -> dịch dễ và nhanh hơn.

Cái gì mà nhanh và dễ thì thường hay trật...hahah...j/k....Cũng giống như tốc độ và an toàn là "inverse relationship." :))
 

McLaren

Phàm Nhân
Ngọc
49,94
Tu vi
0,00
Nếu các bạn đã đọc qua Tru Tiên 1 thì hẳn không thể nào không biết đên chị Đào Bạch Liên (nick: Alex)

Hôm nọ mình có đọc một tranh luận trên blog của chị, có người nói rằng trong cách dịch truyện của chị sử dụng rất nhiều từ hán việt và người đó đối chiếu với một bản của người khác dịch nhưng chuyền về nôm hoàn toàn.
Mặc dù cả hai đều truyền tải đầy đủ nội dung của tác giả, câu văn cũng đều hay. Nhưng đa phần mọi người đều thích bản dịch của chị Liên hơn. Mọi người đều thừa nhận trong thể loại tiên hiêp hay kiếm hiệp thì phải có một chút Hán Việt vào mới có một chút phong vị cổ cổ xưa xưa. Nó khơi gợi người đọc nhiều hơn.
Tuy nhiên đối với một vài bạn mới lần đầu làm quen với tiểu thuyết thì đây quả thật là điều hơi khó, và họ cũng thốt lên là họ không hiểu được nếu chỉ đọc mỗi câu văn đó, mà phải đọc hết cả đoạn văn mới mơ hồ hiểu ra.
Nhưng cái hay là chính là cái hiểu mơ hồ đó.
Về cá nhân mình mình vẫn thích kèm theo hán việt nhiều hơn, một vài thành ngữ cũng để luôn ở dạng hv. Hơn nữa fan của PNTT đọc đến nay đã gần 4 năm rồi, không lo họ không hiểu gì.
Tuy nhiên sau mỗi chương mình dịch hoặc biên mình đều chú thích một vài từ khó hiểu cho độc giả ở cuối chương.
Và sẽ có một số từ được mặc định là HV mà không cần dịch thêm được ghi lại.

Nói chung cũng tùy vào mỗi người, nhưng sẽ tốt hơn nếu được list ra đầy đủ các từ HV mặc định.
 

fox9

Đại Thừa Sơ Kỳ
Administrator
Cái rắc rối, phức tạp chỉ xảy ra khi người dịch khăng khăng phải giữ đúng theo số lượng từ, câu, chữ của nguyên bản, thay vì dịch theo ý. Ví dụ, lão Vong viết 3 câu dài lỏng thòng phức tạp, trong đó "Thanh bào nam tử" xuất hiện 3-4 lần. Khi dịch, đâu nhất thiết phải theo đúng, và đủ 3 câu của lão Vong, với 3-4 "thanh bào nam tử." Vẫn có thể "break" mấy cái câu dài phức tạp đó thành những câu ngắn nhỏ, gọn hơn, hoặc ngược lại. Và cũng không cần nhất thiết phải lập lại "thanh bào nam tử" cho đủ số lần của lão Vong. Có thể thay thế bằng "chàng," "hắn," "gã," "người thanh niên"; có thể là làm thế sẽ bỏ bớt "thanh bào" nhưng trong "context" đó vẵn truyền đạt ý đến người đọc là đang nói về gã "thanh bào nam tử." Indeed, cái dịch nặng về ý, hơn là về từ là sự cách biệt giữa dịch giả lớn như Hàn Giang Nhạn, Nguyễn Hiến Lê với kẻ xoàng như tại hạ.
Tất nhiên đây không phải là tranh luận về riêng một cái "nho nhỏ" "thanh bào nam tử," mà tại hạ chỉ dùng như là một ví dụ. Theo tại hạ, khi dịch không nhầt thiết phải theo đúng và đủ 3000 chữ của lão Vong. Nhiều khi 2500, mà truyền đủ ý, diễn tả hết cảnh là cũng đủ. Có thể trong những ý cảnh đánh đấm sẽ có khó khăn nhất định, nhưng như thế mới là thấy cái khó, đòi hỏi của dịch thuật. Tất nhiên tất cà ở đây đều chỉ là "tay mơ," làm chơi cho dzui là chủ yếu. Vậy thì cũng không nên đặt nặng quá về dịch phải thế này thế kia.

Hoàn toàn đúng. Chính mình luôn luôn cố gắng dịch thế này đấy. Dịch ý chứ ko dịch văn. :cuoikha:

Và nó lại sinh ra rắc rối khác, đồng thời, cái khổ cũng từ đây mà ra. Chương ngắn, hành văn đơn giản như PNTT của VgN, mình mất hơn 2 tiếng cho mỗi chương. Phần lớn thời gian là tìm cách chặt câu cho gần với văn phong Việt ngữ. Còn chương dài và khoái dùng câu phức như "Chích thủ Già thiên" thì mất gần 5 tiếng cho một chương, chưa tính thời gian của bên biên. Phải nói thêm là thời gian càng dài khi dịch thì càng dễ đâm ra nản. Trong khi đó, nếu như dịch văn thì dễ hơn cho mình và các dịch giả rất nhiều, khỏi phải động não sắp xếp lại câu. Chỉ cần sắp xếp, diễn dịch lại từ ngữ trong câu mà thôi.

Chưa hết, do văn chương là nghệ thuật, nên ko hề có chuẩn mực. Nếu quá thường dùng câu đơn trong bản dịch thì lại bị nhận xét rằng chặt nát cả ý, khiến cho văn phong ko liền mạch. Nhưng nếu thường dùng câu phức, sử dụng các liên từ kết nối các cấu trúc chủ vị lại hình thành một câu lớn, rất dễ bị nhận xét là ý văn rườm rà rắc rối (câu phức mà!), đọc tới cuối câu quên mất ý của đầu câu. Tóm lại, hoàn toàn tùy ở người đọc, có người thích/quen câu đơn cho dễ hiểu gọn gàng, có người thích/quen văn phải mượt mà uyển chuyển. Vấn đề chính là rất khó đưa ra tỷ lệ sử dụng câu đơn, câu ghép, câu phức trong một bản dịch như thế nào. Như thế nào là đủ mức mà ko phải lạm dụng.
 

McLaren

Phàm Nhân
Ngọc
49,94
Tu vi
0,00
Vấn đề là, theo ý kiến của mọi người, khi đọc hai bản dịch của hai dịch giả khác nhau, điều gì có ảnh hưởng lớn nhất khiến mọi người vẫn có cảm giác bản dịch mà mọi người đang được đọc không khác biệt gì nhiều so với trước?

Mỗi khi biên lại một chương mình cũng rất đau đầu, vừa phải bám sát nội dung của tác giả, nội dung của bản dịch, rồi lại cân nhắc lại văn phong, câu tiết, cách sắp xếp... nhiều khi biên một chương còn mệt hơn nhiều so với dịch một chương. Vì khi biên gần như có thể hiểu dịch một lúc của 2 tác giả cho một độc giả đọc, nên phải biết cân bằng một cách trung hòa giữa ba thái cực sao cho nó chung về một mối.
Ngay cả khi biên lại chính chương mà mình dịch thì mình phải đọc chương dịch của người trước mình sau đó căn lại sao cho người đọc không bi sốc. Vì nói cho cùng mỗi người ở đây đều sinh hoạt, làm việc ở nhiều nơi, nhiều vùng miền, từ đó ảnh hưởng nhiều văn hóa khác nhau dẫn đên cách diễn đạt cũng mang theo nhiều sắc thái khác nhau.
Như post trên Hannah và Fox đã nói, dịch kkhông chỉ đơn thuần là dịch lại câu văn, mà dịch cả ý của tác giả thế nên chúng ta mới vướng vào tình huống này, vì vốn dĩ chín người mười ý mà. Còn làm sao để cân bằng giữa người đọc và người dich, người hiểu hán viết và người không hiếu thì phải đòi hỏi chúng ta cân não nhiều. Và thực lòng mình cũng đang rất cố gắng để làm được điều này.
Nhưng đôi luc mình cũng thấy rất khó, vì nếu một bản dịch của ai đó đưa lên, mình không sửa lại thì có lỗi với người đọc, mà mình sửa lại thì lại sợ dịch giả của bản dịch đó không ưng ý. Đúng là làm dâu trăm họ, vạn mối tơ vò.

Giới hạn sử dụng các từ Hán Việt nên ở mức độ nào? Cái gì là chuẩn giờ?

Đúng là mình có đề nghị Hannah trong chương 2077/8 của PNTT là nên dùng mấy từ HV ở mức độ đơn giản để cho mạch văn trôi chảy hơn. Vì Hannah dịch thuần việt quá thành ra có nhiều đoạn câu văn lủng củng. Mà điều này cũng làm cho dịch giả cũng cảm thấy ăn không tiêu. :cuoikha: Nhưng cũng không thể lạm dụng Hán Việt nhiều quá, nếu vậy thì post bản HV lên là xong, tự QT đã làm được điều này mà không cần chúng ta cặm cặm cụi cụi chi cho khổ cực. Ý của Mc muốn nói ở đây là dùng ở các từ thường xuyên lặp lại trong suốt mạch truyện đến nay. Như mấy cum từ: "thanh hồng", "ẩn nặc", "nữ tử", "phi chu", "phi xa" ... không biết chúng đã lặp đi lặp lại biết bao nhiêu lần rồi. Ngoài ra còn có một số danh từ như: "Huyết Sắc Phi Phong - Áo choàng màu đỏ như máu", "Thanh Trúc Phong Vân Kiêm - Kiếm Mây Gió làm bằng trúc màu xanh", "Huyết Sắc Tiểu Cổ - Cái trống nhỏ màu đỏ như máu", ... đại loại là danh từ như vậy mình nghĩ không nên việt hóa làm gì, tất nhiên cho phong phú và giúp cho độc giả dễ hình dung thì chúng ta cứ ghi chú ở đầu hay cuối chương là được rồi. Đặc biệt hơn là những thành ngữ, danh ngôn, điên tích... thì mình nghĩ cũng giải quyết theo cách trên. Tỷ như: "Hiềm bần ái phú","Vạn bất thất nhất","ngư tử võng phá", "điểu tận cung tàn"..... như vậy khi chuyển qua tiếng việt hoàn toàn sẽ làm mất đi cái hay của câu nói trên, vì hầu hết đằng sau chúng đều có một sự việc, câu truyện theo sau. Nếu dịch giả có trách nhiện sẽ ghi chú lại và kể hẳn điển tích đó ra, nhưng sẽ khá mất thời gian tra cứu.
Cũng như đã nói ở post trên khi trích câu truyện của chị Alex, đọc các truyện tiên hiệp mà không có HV trong đó nó có cảm giác hơi nghèo, thiếu chút huyền ảo trong đó. Nhưng vẫn để người đọc hiểu được thì chúng ta nên ghi chú một cách chi tiết, đó là trách nhiệm cũng như lương tâm công việc.

Nói tóm lại là mình đang cố gắng chuyển mọi thứ về một cái chung nhất, khó hiểu là khó hiểu luôn, dễ hiểu là dễ hiểu luôn. Không có chuyện hôm nay thế này, mai thế kia, ngày nắng ngày mưa được. Mà cũng chính điều này nên khi Tây Môn Phong đề nghị 2 người biên nhưng mình giành luôn một mình làm việc này. Để duy trì mạch truyện một cách đồng nhất, ít nhất là ở Bạch Ngọc Sách chúng ta.

Còn về từ nào dùng dưới dạng HV, từ nào không thì sau mỗi chương mình đều ghi lại danh sách mặc định, tuy nhiên chờ ý kiến của các bạn và t.ư vấn từ thánh CCD để đạt đến một điểm chung.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top