Tình huyết lệ chốn thâm cung
Vị hoàng đế thứ 10 của triều nhà Minh là Hiếu Tông Chu Hựu Đường, thưở nhỏ từng trải qua đủ mọi nỗi gieo neo, trước khi được lập làm thái tử, phải liên tục sống ẩn dật ở chốn u cung, nhiều lần xuýt bị giết chết và đã trải qua quãng đời chìm nổi khiến ai thấy cũng phải cảm động. Vậy nhưng đoạn đời ấy, chính sử lại không nói rõ, cho đến nay, vẫn còn nhiều người chưa biết.
Cuộc ái ân bất hạnh
Năm Thành Hóa thứ hai đời Minh Hiến Tông, tức là anwm 1465, người Dao Quảng Tây không chịu nổi cách áp bức bóc lột của quan phủ, đã vùng lên khởi nghĩa. Triều đình đem quân đến trấn áp. Đàn ông người Dao phần lớn bị giết chết, đàn bà con gái bị áp giải lên kinh thành, có người thì được đưa vào cung cấm làm cung nữ. Trong đó có một người cung nữ họ Kỷ, lúc ấy mới có 14 tuổi. Nàng cung nữ này từ nhỏ đã tỏ ra thông minh, đã từng được theo người cha làm văn thư của thổ ty và được đi học, cho nên mới được giao cho một công việc vào loại nhàn hạ thơm tho là coi sách ở trong kho sách của nội phủ.
Kỷ cung nữ tuy còn ít tuổi, nhưng bị mắc một mối họa lớn là cha mẹ anh em bị thảm sát, còn mình thì bị bắt vào cung, cho nên làm việc gì cũng cẩn thận, chắc chắn. Nàng ứng xử với mọi người cũng rất thận trọng, chưa bao giờ bước thừa một bước, nói quá một lời, suốt ngày lấy việc đọc đủ mọi thứ sách giữ trong nội phủ để giết hết quãng thời gian phải sống trong cung cấm.
Thóng một cái, đã bốn năm qua đi, Kỷ cung nữ không biết tự lúc nào đã bước sang xuân hơ hớ, nét mặt bỗng trở nên thanh tú ngời ngời như một đóa phù dung tắm sương, ai nhìn cũng ưa. Tuy nhiên, trong cái cung cấm đã vùi dập và làm mất đi tuổi xuân và tính mạng của hàng ngàn hàng vạn cung nữ này, một cung nữ bình thường, dù có xinh đẹp đến đâu, cũng phỏng có ích gì? Huống chi Kỷ cung nữ là người xưa nay vốn chẳng bao giờ khát khao được nhà vua “yêu chiều”. Nàng chỉ mong sao được ở đây, sống bình lặng như nước chảy qua cầu cho trọn kiếp là đủ lắm rồi!
Một ngày vào năm Thành Hóa thứ 6, Minh Hiến Tông tự dưng nổi hứng lên, vào thăm kho tàng thư ở nội phủ, lệnh cho thái giám tìm cho mình cuốn sách nhan đề là “Đại học diễn nghĩa”. Khốn nỗi viên thái giám này chỉ biết hết ăn lại uống, chứ có hiểu đâu là “Đại học diễn nghĩa” nọ kia, nay thấy nhà vua hỏi thế, sợ cuống cuồng lên. Trong lúc bối rối, hắn chợt nhớ tới Kỷ cung nữ hàng này vẫn thích đọc hết sách này sách khác, dứt khoát nàng sẽ biết về cuốn sách “Đại học diễn nghĩa” đó, bèn đưa mắt tỏ ý cầu cứu Kỷ cung nữ nãy giờ vẫn đứng hầu một bên để tiếp giá. Nhìn dáng vẻ lúng túng và quẫn bách của viên thái giám, Kỷ cung nữ không sao nín nổi, bật cười lên thành tiếng. Thành Hóa nghe thấy tiếng cười, vội đưa mắt nhìn theo. Kỷ cung nữ thấy nhà vua nhìn mình, chợt hiểu ra mình vừa thất lễ, sợ tái mặt đi, vội cúi đầu lặng im. Tuy nhiên nét cười vừa thoáng hiện rồi lại mất đi, chỉ còn vương lại chút ít trên khuôn mặt người cung nữ đã bị Thành Hóa nắm bắt được. Trong chốn hoàng cung thâm nghiêm uy nghi thế này, tuy Thành Hóa có tới hàng ba ngàn cung tần mỹ nữ, thế nhưng những con người xinh đẹp ấy có thấy mình cũng sợ như thấy hổ, run rẩy khép nép, làm gì có ai dám mở miệng cười? Nụ cười rạng rõ như hoa xuân trên mặt Kỷ cung nữ lúc này chẳng khác gì bàn tay mềm mại dịu dàng, đã lướt lên sợi tơ lòng đang rung lên của nhà vua.
Thành Hóa vẫy tay, đám thái giám và cung nữ theo hầu biết ý, lục tục lui ra hết, chỉ một mình Kỷ cung nữ ở lại “chờ ngự”. Trống ngực của cung nữ đập rộn lên, nàng dự cảm thấy như có gì hệ trọng sắp xảy ra với mình, một nỗi hoảng sợ rất khó tả như một bóng đen bao la trùm lấy nàng, không làm chủ được hành động của mình, nàng bất giác quì sụp xuống. Thành Hóa khép cửa phòng lại, háo hức vội vàng ôm Kỷ cung nữ ngoan ngoãn như một con cừu non lọt gọn vào lòng mình...
Ân ái xong rồi, Thành Hóa mới kịp biết họ tên của Kỷ cung nữ, đang định hỏi kỹ thêm về gia thế của nàng, bỗng bên ngoài, thái giám t.ư lễ Hoài Ân lớn tiếng tâu vào:
-Nô tài khởi bẩm đấng vạn tuế, Vạn quí phi mời đấng vạn tuế mau mau về cung ạ!
Thành Hóa nghe tâu thế, thần sắc chợt trở nên rất tồi tệ, uể oải lẩm bẩm một mình: “Lại con hổ cái này...” rồi vội vàng đứng dậy, sửa sang lại mũ áo cân đai, ra chiều quyến luyến ngoái nhìn Kỷ cung nữ, rồi vội vàng bước ra khỏi đấy. Hoài Ân vội vàng lẻn ngay vào, tay cắp một cuốn sổ màu vàng mơ, hỏi Kỷ cung nữ về những gì vừa mới xảy ra, rồi ghi chép hết vào trong sổ. Cuốn sổ này không phải là loại tầm thường, có cái tên cũng khác thường gọi là “Khởi cư lục” (ghi chép nơi ăn ở) để viên thái giám t.ư lễ chuyên môn ghi chép mọi hoạt động trong cung của nhà vua, nhất là thời gian, địa điểm mà nhà vua có ân ái với phi tần nào đó, lại càng phải ghi rõ ràng. Hoài Ân ghi xong, nhìn Kỷ cung nữ với ánh mắt thương cảm, rồi thở dài ra khỏi phòng. Kỷ cung nữ lo sợ đến đờ đẫn cả người ra, câu nói lấp lửng của Thành Hóa trước lúc bỏ đi và hơi thở dài bất lực của Hoài Ân, khiến cho nàng không rét mà run.
Vị hoàng đế thứ 10 của triều nhà Minh là Hiếu Tông Chu Hựu Đường, thưở nhỏ từng trải qua đủ mọi nỗi gieo neo, trước khi được lập làm thái tử, phải liên tục sống ẩn dật ở chốn u cung, nhiều lần xuýt bị giết chết và đã trải qua quãng đời chìm nổi khiến ai thấy cũng phải cảm động. Vậy nhưng đoạn đời ấy, chính sử lại không nói rõ, cho đến nay, vẫn còn nhiều người chưa biết.
Cuộc ái ân bất hạnh
Năm Thành Hóa thứ hai đời Minh Hiến Tông, tức là anwm 1465, người Dao Quảng Tây không chịu nổi cách áp bức bóc lột của quan phủ, đã vùng lên khởi nghĩa. Triều đình đem quân đến trấn áp. Đàn ông người Dao phần lớn bị giết chết, đàn bà con gái bị áp giải lên kinh thành, có người thì được đưa vào cung cấm làm cung nữ. Trong đó có một người cung nữ họ Kỷ, lúc ấy mới có 14 tuổi. Nàng cung nữ này từ nhỏ đã tỏ ra thông minh, đã từng được theo người cha làm văn thư của thổ ty và được đi học, cho nên mới được giao cho một công việc vào loại nhàn hạ thơm tho là coi sách ở trong kho sách của nội phủ.
Kỷ cung nữ tuy còn ít tuổi, nhưng bị mắc một mối họa lớn là cha mẹ anh em bị thảm sát, còn mình thì bị bắt vào cung, cho nên làm việc gì cũng cẩn thận, chắc chắn. Nàng ứng xử với mọi người cũng rất thận trọng, chưa bao giờ bước thừa một bước, nói quá một lời, suốt ngày lấy việc đọc đủ mọi thứ sách giữ trong nội phủ để giết hết quãng thời gian phải sống trong cung cấm.
Thóng một cái, đã bốn năm qua đi, Kỷ cung nữ không biết tự lúc nào đã bước sang xuân hơ hớ, nét mặt bỗng trở nên thanh tú ngời ngời như một đóa phù dung tắm sương, ai nhìn cũng ưa. Tuy nhiên, trong cái cung cấm đã vùi dập và làm mất đi tuổi xuân và tính mạng của hàng ngàn hàng vạn cung nữ này, một cung nữ bình thường, dù có xinh đẹp đến đâu, cũng phỏng có ích gì? Huống chi Kỷ cung nữ là người xưa nay vốn chẳng bao giờ khát khao được nhà vua “yêu chiều”. Nàng chỉ mong sao được ở đây, sống bình lặng như nước chảy qua cầu cho trọn kiếp là đủ lắm rồi!
Một ngày vào năm Thành Hóa thứ 6, Minh Hiến Tông tự dưng nổi hứng lên, vào thăm kho tàng thư ở nội phủ, lệnh cho thái giám tìm cho mình cuốn sách nhan đề là “Đại học diễn nghĩa”. Khốn nỗi viên thái giám này chỉ biết hết ăn lại uống, chứ có hiểu đâu là “Đại học diễn nghĩa” nọ kia, nay thấy nhà vua hỏi thế, sợ cuống cuồng lên. Trong lúc bối rối, hắn chợt nhớ tới Kỷ cung nữ hàng này vẫn thích đọc hết sách này sách khác, dứt khoát nàng sẽ biết về cuốn sách “Đại học diễn nghĩa” đó, bèn đưa mắt tỏ ý cầu cứu Kỷ cung nữ nãy giờ vẫn đứng hầu một bên để tiếp giá. Nhìn dáng vẻ lúng túng và quẫn bách của viên thái giám, Kỷ cung nữ không sao nín nổi, bật cười lên thành tiếng. Thành Hóa nghe thấy tiếng cười, vội đưa mắt nhìn theo. Kỷ cung nữ thấy nhà vua nhìn mình, chợt hiểu ra mình vừa thất lễ, sợ tái mặt đi, vội cúi đầu lặng im. Tuy nhiên nét cười vừa thoáng hiện rồi lại mất đi, chỉ còn vương lại chút ít trên khuôn mặt người cung nữ đã bị Thành Hóa nắm bắt được. Trong chốn hoàng cung thâm nghiêm uy nghi thế này, tuy Thành Hóa có tới hàng ba ngàn cung tần mỹ nữ, thế nhưng những con người xinh đẹp ấy có thấy mình cũng sợ như thấy hổ, run rẩy khép nép, làm gì có ai dám mở miệng cười? Nụ cười rạng rõ như hoa xuân trên mặt Kỷ cung nữ lúc này chẳng khác gì bàn tay mềm mại dịu dàng, đã lướt lên sợi tơ lòng đang rung lên của nhà vua.
Thành Hóa vẫy tay, đám thái giám và cung nữ theo hầu biết ý, lục tục lui ra hết, chỉ một mình Kỷ cung nữ ở lại “chờ ngự”. Trống ngực của cung nữ đập rộn lên, nàng dự cảm thấy như có gì hệ trọng sắp xảy ra với mình, một nỗi hoảng sợ rất khó tả như một bóng đen bao la trùm lấy nàng, không làm chủ được hành động của mình, nàng bất giác quì sụp xuống. Thành Hóa khép cửa phòng lại, háo hức vội vàng ôm Kỷ cung nữ ngoan ngoãn như một con cừu non lọt gọn vào lòng mình...
Ân ái xong rồi, Thành Hóa mới kịp biết họ tên của Kỷ cung nữ, đang định hỏi kỹ thêm về gia thế của nàng, bỗng bên ngoài, thái giám t.ư lễ Hoài Ân lớn tiếng tâu vào:
-Nô tài khởi bẩm đấng vạn tuế, Vạn quí phi mời đấng vạn tuế mau mau về cung ạ!
Thành Hóa nghe tâu thế, thần sắc chợt trở nên rất tồi tệ, uể oải lẩm bẩm một mình: “Lại con hổ cái này...” rồi vội vàng đứng dậy, sửa sang lại mũ áo cân đai, ra chiều quyến luyến ngoái nhìn Kỷ cung nữ, rồi vội vàng bước ra khỏi đấy. Hoài Ân vội vàng lẻn ngay vào, tay cắp một cuốn sổ màu vàng mơ, hỏi Kỷ cung nữ về những gì vừa mới xảy ra, rồi ghi chép hết vào trong sổ. Cuốn sổ này không phải là loại tầm thường, có cái tên cũng khác thường gọi là “Khởi cư lục” (ghi chép nơi ăn ở) để viên thái giám t.ư lễ chuyên môn ghi chép mọi hoạt động trong cung của nhà vua, nhất là thời gian, địa điểm mà nhà vua có ân ái với phi tần nào đó, lại càng phải ghi rõ ràng. Hoài Ân ghi xong, nhìn Kỷ cung nữ với ánh mắt thương cảm, rồi thở dài ra khỏi phòng. Kỷ cung nữ lo sợ đến đờ đẫn cả người ra, câu nói lấp lửng của Thành Hóa trước lúc bỏ đi và hơi thở dài bất lực của Hoài Ân, khiến cho nàng không rét mà run.