Tại một buổi dạ vũ long trọng, ông nói thật nhìn thấy còn một bà lão chưa có ai mời nhảy bèn tiến đến chào hỏi, sau đó nói: " Bà khiến tôi nghĩ đến bà khi còn trẻ"
Bà lão mỉm cười hỏi: "Như thế nào?"
" Rất đẹp"
" Chẳng lẽ bây giờ tôi không đẹp sao?" - Lời bà lão có phần hài hước.
Ông nói thật nghiêm túc nói: " Đúng, so với khi còn trẻ thì hiện tại da dẻ của bà chảy xệ, không còn láng mịn, còn có thêm nếp nhăn!"
Khuôn mặt bà lão đột nhiên lúc trắng lúc đỏ, ánh mắt nhìn ông lão có phần giận dỗi và lúng túng, sự tự tin và vui vẻ khi nãy biến mất. Đúng lúc đó thì ông nói dối bước tới, lịch sự mời bà lão khiêu vũ: " Bà là người đẹp nhất đêm nay, nếu bà chấp nhận lời mời của tôi tthì tôi sẽ là người hạnh phúc nhất buổi dạ vũ!"
Ánh mắt bà lão nhất thời si mê, sau đó đưa tay ra, đồng ý.
Ông nói dối cùng bà lão khiêu vũ một khúc, bà lão đắm chìm trong hạnh phúc.
Ông nói thật ngồi quan sát, thấy tương quan tuổi tác của hai người, cảm thấy thập phần không hợp. Không rõ ông nói dối mỉm cười nói gì với bà lão, chỉ thấy bà lão chợt tràn đầy sức sống, toàn thân mị hoặc, khiêu vũ xuất sắc như một thiếu nữ xinh đẹp.
Dạ vũ kết thúc, ông nói thật gọi ông nói dối mới tiễn bà lão về, hỏi:
" Khi khiêu vũ, ông đã nói gì với bà ấy?"
" Tôi đã nói ' tôi yêu bà, hãy lấy tôi nhé!?' " - Ông nói dối đáp.
Ông nói thật tròn mắt kinh ngạc, rồi tức giận nói: "Ông nói dối! Rõ ràng ông sẽ không cưới bà ấy!"
Ông nói dối tiếp lời: " Không sai, nhưng chẳng lẽ ông không thấy bà ấy đã rất vui hay sao?"
Cả hai đều không hài lòng, tranh cãi qua lại, chia tay trong bực tức, ai đi đường nấy.
Trời luôn thay mây đổi gió, người sớm được phúc tối gặp hoạ. Một tháng trôi qua, ông nói thật và ông nói dối đều nhận được thư từ cùng một địa chỉ gửi đến, nội dung cũng như nhau, đại ý là mời hai người đến tham gia tang lễ của bà lão vào lúc 9 giờ, ngày mùng năm.
Không hẹn mà gặp, họ gặp nhau tại mộ của bà, trong quan tài gỗ chính là bà lão hôm nọ.
Sau tang lễ, người hầu của bà lão đi tới, giao cho ông nói thật và ông nói dối mỗi người một bức thư.
Ông nói thật bóc thư ra xem thì thấy bà lão để lại một vài dòng cuối đời: " Ông nói thật, ông đã đúng. Sinh, lão, bệnh, tử không thể tránh khỏi, nhưng nói ra sự thật này lại như thêm sương tuyết băng giá. Bà lão này tặng ông cuốn nhật kí, đó chính là sự chân thật của tôi.
Ông nói dối lại nhận được bức thư như thế này: " Ông nói dối, tôi vô cùng cảm ơn những lời nói dối tốt đẹp đó. Nó đã khiến cho những giây phút cuối đời của tôi chìm trong hạnh phúc, khiến cho tính mạng như cây khô héo này được hồi sinh đầy sức sống, nó đã hoà tan băng tuyết trong lòng tôi. Vì vậy tôi tặng ông toàn bộ gia sản của mình, hãy dùng nó để tạo ra những lời nói dối tốt đẹp."
Sau này, ông nói thật và ông nói dối trở thành bạn, vừa uống rượu vừa đàm đạo về chân lí đối nhân xử thế.
Ông nói dối vô cùng khâm phục sự chân thành của ông nói thật, nói ra những lời từ tận đáy lòng: " Thực ra mà nói, lời nói thật luôn thắng lời nói dối. Lời nói dối không thể kéo dài, chỉ có lời nói thật là trường tồn mãi mãi. "
Ông nói thật cũng rất khâm phục sự linh hoạt của ông nói dối, chân thành nói: " Trong một số trường hợp, lời nói dối không phải là xấu. Nếu nói dối mà có ý tốt trong sự việc nhất định thì mọi người sẽ hiểu ra. Tỷ như tin vào nó thì nó cần phải thắng được sự công kích của lời nói thật.
Cuối cùng cả hai đều nhận ra: " Người thành thật hẳn nhiên có phẩm chất vô cùng quý giá. Tuy nhiên khi sử dụng thì cần phải chú ý tới thời gian, hoàn cảnh và địa điểm." ( Tưởng Quang Vũ )
[ Mạn đàm ]
Lời nói thật đôi khi cũng không được hoan nghênh. Có khi lời nói dối mà có thiện ý lại khiến người ta yêu thích.