[Dịch tặng Ngọc] Dưới 500 từ tặng 500 Ngọc. (1/4)

viendantim

Phàm Nhân
Ngọc
4,97
Tu vi
0,00
Tiến lên” Mạc Vấn âm thanh lạnh nhạt truyền ra.
A Tú mang tâm tình phức tạp đi vào canh nhà gỗ, ánh mắt nhìn lướt qua Mạc Vấn ngồi ngay ngắn trên ghế vội vàng cúi đầu xuống :Sư, sư huynh.”
Mạc Vấn nhìn nàng, trong mắt lộ ra vẽ hài lòng: “Hôm nay ngươi làm tốt lắm.”
A tú mặt hơi ửng hồng lên: “ Ta cũng đâu có làm được cái gì, tất cả đều là công lao của sư huynh”
Mạc Vấn nghiêm túc nhìn nàng nói: “ Ngày mai ngươi tranh thủ thu dọn đồ đạc xuống núi đi, ta đây không thể quan tâm ngươi nữa rồi.”
A Tú hoảng hốt ngẩng đầu, kinh hoàng nói: “ A Tú này thật là quá vô dụng, Sư huynh đừng đuổi ta đi nhé!”
“ A Tú” Mạc Vấn nhẹ nhàng nói: “ không phải như vậy đâu, nàng cũng không cần tự trách bản thân mình, nàng làm rất tốt, ta rất hài lòng, mà là dư luận mọi người nơi này không tốt cho lắm, ngươi ở lại chẳng ích lợi gì”

“ A Tú không sợ đâu! Sư huynh xin anh ngàn vạn lần đừng đuổi ta đi” A Tú hai mắt rưng rưng nhìn về phía Mạc Vấn.
Mạc Vấn nhìn chằm chằm vào A Tú thật lâu, cuối cùng thở dài: “ Được rồi, ngươi ở lại Tiểu Nam Sơn đi, ở lại đừng có mà trốn đi à nha.”
A Tú vui mứng quá rơi lệ, dùng tay đánh nhẹ vào đầu hung hăng nói: Sư huynh yên tâm đi mà, A tú lớn rồi không sinh sự đâu”
Trong bữa cơm tối, không khí không giống mọi ngày, A Tú thường ngày như chim hoạ mi líu ríu hót không thôi,bây giờ trở nên ôn nhu nhã nhặn, đôi lúc dùng ánh mắt lườm liếc Mạc Vấn, e lệ cúi đầu lấy cơm, dưới ánh dèn, nàng hai gò má ửng hồng không biết có phải là do phản chiếu ánh đèn hay là đã thích người ta rồi.
Vào đêm, Mạc Vấn vẫn còn thức, đợi A Tú chìm vào trong giấc ngủ, hắn một mình đi tới căn nhà gỗ, ngồi trong sân mộc đôn ( không hiểu mộc đôn có nghĩa là gi đây? Tạm dịch:ngồi trong vườn cây, trước mặt trên bàn đá bày biện một vò rượu cùng một chén sứ.
Vò Rượi được cất trữ trong Kiếm túi, ba năm tích tụ hương vị càng thêm thuần tuý, tác dụng tuy chậm nhưng rất sung túc ( ko biết dịch chỗ này). Uống vào nóng rực rượu chạy đến đâu thiêu đốt đến đó,phản phất thiêu đốt lục phủ ngũ tạng ( ô dệt phê như con te te)
 

nhatchimai0000

Phàm Nhân
Administrator
bach-ngoc-dich-gia
Ngọc
5.022,77
Tu vi
0,00
Kiếm túi-> kiếm nang

mộc đôn: cái đôn(gần giống cái ghế) bằng gỗ

tuy ngấm chậm nhưng say lử đử

Dịch tốt lên rồi đó em ạ.
 

ducnghiavn

Don Rio
Ngọc
-248,16
Tu vi
59,00
@ Bạn Viendantim :

Tiến lên” Mạc Vấn âm thanh lạnh nhạt truyền ra. =>
" Vào đi ! " Một thanh âm lạnh nhạt của Mạc Vấn truyền ra.

A Tú mang tâm tình phức tạp đi vào canh nhà gỗ, ánh mắt nhìn lướt qua Mạc Vấn ngồi ngay ngắn trên ghế vội vàng cúi đầu xuống :Sư, sư huynh.” => ánh mắt nàng lướt nhanh qua chỗ Mạc Vấn đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế rồi vội vàng rủ xuống

Mạc Vấn nhìn nàng, trong mắt lộ ra vẽ hài lòng: “Hôm nay ngươi làm tốt lắm.” => rốt cục hai mắt hắn cũng lộ ra một tia ôn nhu

A tú mặt hơi ửng hồng lên: “ Ta cũng đâu có làm được cái gì, tất cả đều là công lao của sư huynh” => Gương mặt A Tú thoáng ửng hồng

Mạc Vấn nghiêm túc nhìn nàng nói: “ Ngày mai ngươi tranh thủ thu dọn đồ đạc xuống núi đi, ta đây không thể quan tâm ngươi nữa rồi.” (hiểu sai nghĩa ) => hiện giờ ta đã không cần nàng chăm sóc nữa

A Tú hoảng hốt ngẩng đầu, kinh hoàng nói: “ A Tú này thật là quá vô dụng, Sư huynh đừng đuổi ta đi nhé!”

“ A Tú” Mạc Vấn nhẹ nhàng nói: “ không phải như vậy đâu, nàng cũng không cần tự trách bản thân mình, nàng làm rất tốt, ta rất hài lòng, mà là dư luận mọi người nơi này không tốt cho lắm, ngươi ở lại chẳng ích lợi gì” ( hiểu sai nghĩa ) => nơi này giờ đây đã trở thành chốn thị phi phức tạp

“ A Tú không sợ đâu! Sư huynh xin anh ngàn vạn lần đừng đuổi ta đi” A Tú hai mắt rưng rưng nhìn về phía Mạc Vấn. => hai mắt rưng rưng, A Tú nhìn mạc Vấn bằng một vẻ khẩn cầu tội nghiệp

Mạc Vấn nhìn chằm chằm vào A Tú thật lâu, cuối cùng thở dài: “ Được rồi, ngươi ở lại Tiểu Nam Sơn đi, ở lại đừng có mà trốn đi à nha.”

Mạc Vấn quan sát A Tú thật lâu bằng ánh mắt chăm chú nghiêm túc .................... đừng có đi đâu ra ngoài đấy nhé

A Tú vui mứng quá rơi lệ, dùng tay đánh nhẹ vào đầu hung hăng nói: Sư huynh yên tâm đi mà, A tú lớn rồi không sinh sự đâu” => A Tú mừng đến rơi lệ, sự hăng hái trào dâng tới đỉnh đầu

Trong bữa cơm tối, không khí không giống mọi ngày, A Tú thường ngày như chim hoạ mi líu ríu hót không thôi,bây giờ trở nên ôn nhu nhã nhặn, đôi lúc dùng ánh mắt lườm liếc Mạc Vấn, e lệ cúi đầu lấy cơm, dưới ánh dèn, nàng hai gò má ửng hồng không biết có phải là do phản chiếu ánh đèn hay là đã thích người ta rồi. => không khí có chút trầm lắng hơn bình thường

Vào đêm, Mạc Vấn vẫn còn thức, đợi A Tú chìm vào trong giấc ngủ, hắn một mình đi tới căn nhà gỗ, ngồi trong sân mộc đôn ( không hiểu mộc đôn có nghĩa là gi đây? Tạm dịch:ngồi trong vườn cây, trước mặt trên bàn đá bày biện một vò rượu cùng một chén sứ. => hắn ra khỏi căn nhà gỗ và tới ngồi trên chiếc đôn gỗ trong sân ( Mộc đôn : cái đôn bằng gỗ dùng làm ghế ngồi , đôn : là cái cục hình trụ đó bạn ơi ! )...... trên cái bàn đá ở trước mặt
Rượi được cất trữ trong Kiếm túi, ba năm tích tụ hương vị càng thêm thuần tuý, tác dụng tuy chậm nhưng rất sung túc ( ko biết dịch chỗ này). Uống vào nóng rực rượu chạy đến đâu thiêu đốt đến đó,phản phất thiêu đốt lục phủ ngũ tạng ( ô dệt phê như con te te)
=> rượu này được cất trữ trong Kiếm nang , đã trải qua ba năm ủ nên hương vị vô cùng thuần khiết, tác dụng từ từ mà mạnh mẽ. Một ngụm rượu chảy vào trong cơ thể phảng phất như mang theo một cỗ lửa đốt nóng rực.
 

Mr Củ Cà Rốt

Phàm Nhân
Ngọc
72,00
Tu vi
0,00
em trả bài P4, các anh sửa giúp em nhé :

Vầng trăng tỏa sáng trên cao, Mạc Vấn một mình dạo bước dưới ánh trăng, không biết trải qua bao lâu thời gian, một bóng người đột ngột xuất hiện bên trong tiểu viện.

Mạc Vấn không hề quay đầu lại, hắn chỉ nhìn chăm chú vào chén rượu trên tay mình và cất tiếng nói như là tự giễu cợt : “ Ta tưởng là sẽ không có ai thèm tới chứ.”

“ Mạc Vấn…” Vị trân truyền đệ tử của Dục Kiếm Môn là Tô Oánh lúc này đang hiện rõ một nét bối rối trên khuôn mặt, nàng ta hít vào một hơi thật sâu : “ Mạc Vấn à, ta không hiểu tại sao ngươi lại có thể thức tỉnh lại, nhưng mà….đan điền của ngươi đã bị phế rồi, hãy mau rời khỏi Dục Kiếm Tông đi nha, ra đi làm một kẻ phú ông tiêu dao tự tại, như vậy sẽ tốt hơn cho cả ngươi và Nguyệt Ảnh. “

“ Đây vừa là ý kiến cá nhân của ngươi vừa là ý kiến chung của tất cả các ngươi hả ?” Mạc Vấn đổ một chén rượu vào trong cổ, thanh âm của hắn rất bình tĩnh không hề có chút nóng nảy.

“ Đây là…” Tô oánh ngừng lại vài giây rồi nói tiếp : “ Đây là kết quả thương lượng của tất cả mọi người, tình trạng của nhà ngươi hôm nay đã rất rõ ràng, đan điền bị phá nát làm cho khả năng tu luyện cũng bị phế đi, kiếp người ngắn ngủi, trăm năm tuổi thọ chỉ như gió thoảng, ngươi và Nguyệt Ảnh đã không cùng chung một thế giới rồi, nếu mà ngươi còn cố tình lưu luyến lại chỉ làm cho cả hai cùng khổ đau thêm mà thôi. “

Mạc Vấn nở một nụ cười có phần gượng gạo, hắn lắc đầu : “ Đúng là một lý do không thể phủ định được nhỷ, xem ra ta đây không thể có sự lựa chọn nào khác đúng không ? “

Thần sắc của Tô Oánh có phần nhẹ nhõm, giọng điệu nhẹ nhàng của Mạc Vấn đã khiến nàng ta cảm thấy nhẹ nhõm nửa phần, nàng tiếp tục nhân cơ hội nói tiếp : “ Ngươi cứ an tâm xuống núi, mọi chuyện đã được chúng ta an bài rồi, cho ngươi tiền bạc đủ tiêu xài hết đời, cho dù ngươi muốn làm vương hầu thì chúng ta cũng giúp ngươi thực hiện. “

“Thật là một điều kiện khiến người ta mê mẩn, ta đã không nhịn được mà phải động tâm rồi đó. “ Hai mắt Mạc Vấn có vẻ mê man, dường như hắn đã uống say.

Tô Oánh đã bình tĩnh hoàn toàn, nàng ta cho rằng Mạc vấn đã chấp nhận, tuy nhiên ngay sau đó nàng ta lại nghe thấy Mạc Vấn lầu bầu nói : “ Nhưng mà, ta lại không thích ! Bị người khác sắp đặt vận mệnh như vậy, ta đây không thích chút nào…”

“…cho nên ý tốt của các ngươi ta chỉ xin được ghi nhận ở trong lòng. “ Mạc vấn nhìn về phía Tô Oánh bằng một ánh mắt sáng quắc nhưng lạnh lùng : “ Năm xưa trong cốc ta giúp các ngươi giải vây, các ngươi cứu lại ta một mạng, ân oán của hai bên coi như đã hòa, kể từ hôm nay giữa ta và Dục Kiếm Môn đã không còn nợ nần gì, vì vậy các ngươi cũng không cần dùng mưu mô sắp đặt làm gì,chúng ta hiện nay không có chút quan hệ nào cả. Chuyện của ta và Nguyệt Ảnh là chuyện riêng, nếu các ngươi thấy chướng mắt thì có thể âm thầm xử lý ta một cách gọn gàng sạch sẽ, ta hiện tại chỉ là một tên đệ tử ký danh của Linh Dục Tông, chuyện sống chết của một tên đệ tử ký danh chắc là chả ai thèm để ý tới làm gì. “


 

viendantim

Phàm Nhân
Ngọc
4,97
Tu vi
0,00
@ Bạn Viendantim :

Tiến lên” Mạc Vấn âm thanh lạnh nhạt truyền ra. =>
" Vào đi ! " Một thanh âm lạnh nhạt của Mạc Vấn truyền ra.

A Tú mang tâm tình phức tạp đi vào canh nhà gỗ, ánh mắt nhìn lướt qua Mạc Vấn ngồi ngay ngắn trên ghế vội vàng cúi đầu xuống :Sư, sư huynh.” => ánh mắt nàng lướt nhanh qua chỗ Mạc Vấn đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế rồi vội vàng rủ xuống

Mạc Vấn nhìn nàng, trong mắt lộ ra vẽ hài lòng: “Hôm nay ngươi làm tốt lắm.” => rốt cục hai mắt hắn cũng lộ ra một tia ôn nhu

A tú mặt hơi ửng hồng lên: “ Ta cũng đâu có làm được cái gì, tất cả đều là công lao của sư huynh” => Gương mặt A Tú thoáng ửng hồng

Mạc Vấn nghiêm túc nhìn nàng nói: “ Ngày mai ngươi tranh thủ thu dọn đồ đạc xuống núi đi, ta đây không thể quan tâm ngươi nữa rồi.” (hiểu sai nghĩa ) => hiện giờ ta đã không cần nàng chăm sóc nữa

A Tú hoảng hốt ngẩng đầu, kinh hoàng nói: “ A Tú này thật là quá vô dụng, Sư huynh đừng đuổi ta đi nhé!”

“ A Tú” Mạc Vấn nhẹ nhàng nói: “ không phải như vậy đâu, nàng cũng không cần tự trách bản thân mình, nàng làm rất tốt, ta rất hài lòng, mà là dư luận mọi người nơi này không tốt cho lắm, ngươi ở lại chẳng ích lợi gì” ( hiểu sai nghĩa ) => nơi này giờ đây đã trở thành chốn thị phi phức tạp

“ A Tú không sợ đâu! Sư huynh xin anh ngàn vạn lần đừng đuổi ta đi” A Tú hai mắt rưng rưng nhìn về phía Mạc Vấn. => hai mắt rưng rưng, A Tú nhìn mạc Vấn bằng một vẻ khẩn cầu tội nghiệp

Mạc Vấn nhìn chằm chằm vào A Tú thật lâu, cuối cùng thở dài: “ Được rồi, ngươi ở lại Tiểu Nam Sơn đi, ở lại đừng có mà trốn đi à nha.”

Mạc Vấn quan sát A Tú thật lâu bằng ánh mắt chăm chú nghiêm túc .................... đừng có đi đâu ra ngoài đấy nhé

A Tú vui mứng quá rơi lệ, dùng tay đánh nhẹ vào đầu hung hăng nói: Sư huynh yên tâm đi mà, A tú lớn rồi không sinh sự đâu” => A Tú mừng đến rơi lệ, sự hăng hái trào dâng tới đỉnh đầu

Trong bữa cơm tối, không khí không giống mọi ngày, A Tú thường ngày như chim hoạ mi líu ríu hót không thôi,bây giờ trở nên ôn nhu nhã nhặn, đôi lúc dùng ánh mắt lườm liếc Mạc Vấn, e lệ cúi đầu lấy cơm, dưới ánh dèn, nàng hai gò má ửng hồng không biết có phải là do phản chiếu ánh đèn hay là đã thích người ta rồi. => không khí có chút trầm lắng hơn bình thường

Vào đêm, Mạc Vấn vẫn còn thức, đợi A Tú chìm vào trong giấc ngủ, hắn một mình đi tới căn nhà gỗ, ngồi trong sân mộc đôn ( không hiểu mộc đôn có nghĩa là gi đây? Tạm dịch:ngồi trong vườn cây, trước mặt trên bàn đá bày biện một vò rượu cùng một chén sứ. => hắn ra khỏi căn nhà gỗ và tới ngồi trên chiếc đôn gỗ trong sân ( Mộc đôn : cái đôn bằng gỗ dùng làm ghế ngồi , đôn : là cái cục hình trụ đó bạn ơi ! )......A Tú mừng đến rơi lệ, sự hăng hái trào dâng tới đỉnh đầu
Rượi được cất trữ trong Kiếm túi, ba năm tích tụ hương vị càng thêm thuần tuý, tác dụng tuy chậm nhưng rất sung túc ( ko biết dịch chỗ này). Uống vào nóng rực rượu chạy đến đâu thiêu đốt đến đó,phản phất thiêu đốt lục phủ ngũ tạng ( ô dệt phê như con te te)
=> rượu này được cất trữ trong Kiếm nang , đã trải qua ba năm ủ nên hương vị vô cùng thuần khiết, tác dụng từ từ mà mạnh mẽ. Một ngụm rượu chảy vào trong cơ thể phảng phất như mang theo một cỗ lửa đốt nóng rực.
những câu chữ đỏ chưa có xúc tác lắm ko thấy cảm xúc đâu cả... tuy dịch còn tệ nhưng minh đọc cảm thấy rất xúc động. Gương mặt A Tú thoáng ửng hồng câu này là không được có nghĩa vẫn ửng hồng trong xuốt quá trình nói như vậy mới tình cảm còn thoáng qua rồi hết chẳng có gì để ý nữa
mà là dư luận mọi người nơi này không tốt cho lắm, ngươi ở lại chẳng ích lợi gì” ( hiểu sai nghĩa ) => nơi này giờ đây đã trở thành chốn thị phi phức tạp
thị phi tức là dư luận minh chẳng thấy có gì ko phù hợp mình dịch rất thực tế
còn nữa đã là hương vì tại sao phải dùng thuần khiết làm gì nhìn thấy được mà khiết không hay tuý la chẩn men kaka
không khí có chút trầm lắng hơn bình thường quá dài tóm gọn tại câu này mình thấy chỉ bữa cơm chứ co phải đánh nhau sống chết đâu mà
hắn ra khỏi canh nhà gỗ ngồi trên chiếc ghế gỗ trong sân như vậy cần gì phải đôn chẳng mộc
A Tú mừng đến rơi lệ, sự hăng hái trào dâng tới đỉnh đầu chẳng thấy sự đáng yêu tinh nghịch đâu cả. đọc cảm giác như đang ức chế tôi chỉ nghe nói mừng quá rơi lệ chứ chưa có nghe đến rơi lệ, nghe như đang bố thí cái gì đó vậy
trước mặt rồi đến cái bàn đá sao lại cái bàn đá trước mặt nghe hay rõ ràng người ta nhìn cái bàn đá chứ cái bàn đá nhìn đâu
bạn này không biết cách uống rượu, hazz không tranh cải cái này quá rõ rồi, cảm nhận và viết chứ mình thấy bạn dịch mình phải dọc mãi mới hiểu mà chẳng nhớ gì sau khi đọc xong
 

viendantim

Phàm Nhân
Ngọc
4,97
Tu vi
0,00
Mạc Vấn quan sát A Tú thật lâu bằng ánh mắt chăm chú nghiêm túc .................... đừng có đi đâu ra ngoài đấy nhé
thể hiện quá khắc khe quá phô trương đi ra ngoài là còn có thể về trốn đi là không về hazz làm như đi tù không bằng

thử đạt mình là A Tú xem một cô gái dễ thương hồn nhiên như vậy mà dịch như bạn chẵng có chút hồn nào như củ khoai lang nướng
 

gaygioxuong

Phàm Nhân
Ngọc
64,12
Tu vi
0,00
Tiến lên” Mạc Vấn âm thanh lạnh nhạt truyền ra.
A Tú mang tâm tình phức tạp đi vào canh nhà gỗ, ánh mắt nhìn lướt qua Mạc Vấn ngồi ngay ngắn trên ghế vội vàng cúi đầu xuống :Sư, sư huynh.”
Mạc Vấn nhìn nàng, trong mắt lộ ra vẽ hài lòng: “Hôm nay ngươi làm tốt lắm.”
A tú mặt hơi ửng hồng lên: “ Ta cũng đâu có làm được cái gì, tất cả đều là công lao của sư huynh”
Mạc Vấn nghiêm túc nhìn nàng nói: “ Ngày mai ngươi tranh thủ thu dọn đồ đạc xuống núi đi, ta đây không thể quan tâm ngươi nữa rồi.”
A Tú hoảng hốt ngẩng đầu, kinh hoàng nói: “ A Tú này thật là quá vô dụng, Sư huynh đừng đuổi ta đi nhé!”
“ A Tú” Mạc Vấn nhẹ nhàng nói: “ không phải như vậy đâu, nàng cũng không cần tự trách bản thân mình, nàng làm rất tốt, ta rất hài lòng, mà là dư luận mọi người nơi này không tốt cho lắm, ngươi ở lại chẳng ích lợi gì”

“ A Tú không sợ đâu! Sư huynh xin anh ngàn vạn lần đừng đuổi ta đi” A Tú hai mắt rưng rưng nhìn về phía Mạc Vấn.
Mạc Vấn nhìn chằm chằm vào A Tú thật lâu, cuối cùng thở dài: “ Được rồi, ngươi ở lại Tiểu Nam Sơn đi, ở lại đừng có mà trốn đi à nha.”
A Tú vui mứng quá rơi lệ, dùng tay đánh nhẹ vào đầu hung hăng nói: Sư huynh yên tâm đi mà, A tú lớn rồi không sinh sự đâu”
Trong bữa cơm tối, không khí không giống mọi ngày, A Tú thường ngày như chim hoạ mi líu ríu hót không thôi,bây giờ trở nên ôn nhu nhã nhặn, đôi lúc dùng ánh mắt lườm liếc Mạc Vấn, e lệ cúi đầu lấy cơm, dưới ánh dèn, nàng hai gò má ửng hồng không biết có phải là do phản chiếu ánh đèn hay là đã thích người ta rồi.
Vào đêm, Mạc Vấn vẫn còn thức, đợi A Tú chìm vào trong giấc ngủ, hắn một mình đi tới căn nhà gỗ, ngồi trong sân mộc đôn ( không hiểu mộc đôn có nghĩa là gi đây? Tạm dịch:ngồi trong vườn cây, trước mặt trên bàn đá bày biện một vò rượu cùng một chén sứ.
Vò Rượi được cất trữ trong Kiếm túi, ba năm tích tụ hương vị càng thêm thuần tuý, tác dụng tuy chậm nhưng rất sung túc ( ko biết dịch chỗ này). Uống vào nóng rực rượu chạy đến đâu thiêu đốt đến đó,phản phất thiêu đốt lục phủ ngũ tạng ( ô dệt phê như con te te)

Tôi xin gợi ý với bạn một số đoạn như sau:
1/. ánh mắt nhìn lướt qua Mạc Vấn ngồi ngay ngắn trên ghế vội vàng cúi đầu xuống -> thừa chữ nhìn, chữ cúi đầu nên thay bằng cụp mắt
2/.
mà là dư luận mọi người nơi này không tốt cho lắm -> nơi này đã không còn [yên ổn/thanh bình]
3/. A Tú hai mắt rưng rưng nhìn về phía Mạc Vấn -> A Tú nhìn Mạc Vấn bằng đôi mắt rưng rưng nước mắt (như vậy sẽ thuần Việt hơn)
4/. ngươi ở lại Tiểu Nam Sơn đi, ở lại đừng có mà trốn đi à nha -> ngươi cứ ở lại Tiểu Nam Sơn đi, không phải đi đâu cả.
5/. dùng tay đánh nhẹ vào đầu hung hăng nói: ngoan ngoan đích điểm trứ tiểu não đại -> đầu óc [lâng lâng/bay bổng]
6/. đôi lúc dùng ánh mắt lườm liếc Mạc Vấn, e lệ cúi đầu lấy cơm -> đôi lúc liếc mắt nhìn sang Mạc Vấn ở phía đối diện, rồi lập tức cúi đầu xuống và cơm
7/. hắn một mình đi tới căn nhà gỗ -> đi ra sau
8/. trước mặt trên bàn đá -> trên cái bàn bằng đá xanh trước mặt
9/. ba năm tích tụ hương vị càng thêm thuần tuý, tác dụng tuy chậm nhưng rất sung túc ( ko biết dịch chỗ này). Uống vào nóng rực rượu chạy đến đâu thiêu đốt đến đó,phản phất thiêu đốt lục phủ ngũ tạng -> sau ba năm ủ kín, hương vị càng thêm nồng, tuy lâu ngấm nhưng nồng độ lại rất mạnh. Rượu uống vào đến đâu thấy nóng đến đó, dường như xém thiêu cháy cả ruột gan. (Đoạn này lão nào hay uống rượu dịch mới có hơi men được :D)
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top