Theo ý kiến cá nhân tôi, bản dịch của bạn có vài vấn đề cần khắc phục.
Thứ nhất là lỗi ngữ pháp:
- đem chín miếng Kiếm phù hệ Hỏa của mình ra đưa cho Tạ Thanh Trúc
- Mạc Vấn đem túi vải đặt vào tay Tạ Thanh Trúc
Vậy bạn cho mình 1 câu đúng, mình thấy không có gì sai cả, hay bạn muốn nó phải là như thế này?
- Đưa cho Tạ Thanh Trúc 9 miếng kiếm phù của mình.
-Mạc Vấn đặt vào tay Tạ Thanh Trúc túi vải đó
Mình không đọc những chap trước, không rõ chữ Văn ở đâu ra, thấy khó hiểu nên đổi lại là Vấn, ok sai.Thứ hai là dịch chưa chính xác:
- Vấn huynh đệ -> Văn
Những từ đồng nghĩa đó, bản thân mình thấy có thể giúp cho câu văn thêm phong phú, không phải lúc nào cũng mẩu, cũng miếng hay cũng mảnh, mình thấy không sai.- Thiếu nhất quán trong cách dùng lượng từ của Kiếm phù: lúc thì miếng, khi thì mảnh, sau đó lại mẩu.
Mình chỉnh lại cho ý được suôn, câu kia đọc rất cứng, hơn nữa 2 câu này không khác nhau mấy, bạn không thấy vậy sao?- Tạ Thanh Trúc đột nhiên nhớ tới Mạc Vấn nên buông lời hỏi thăm. -> Tạ Thanh Trúc đột nhiên nhớ ra, quay người lại hỏi Mạc Vấn đang đi ở vị trí sau cùng.
Mình thấy 2 ý này là tương đương.- hơn nữa chỉ mới xấp xỉ cấp trung kỳ -> vừa mới tiến vào
Khó hiểu tại sao những người này đối tốt với mình, mình hiểu là như vậy. Mình không cho là có thể dễ dàng cảm động,ok coi như sai.- Ánh mắt Mạc Vấn lộ vẻ khó hiểu: có gì phải khó hiểu đâu? -> Mạc Vấn chớp mắt cảm động
Tương tự, mình thấy 2 câu này là tương đương.- chẳng lẽ là còn để bụng chuyện Vạn Trọng Nhất hay sao -> chẳng lẽ vì chuyện Vạn Trọng Nhất mà quyết định chuyện bé xé ra to hay sao?
Mình không thể cho thêm ý vào để câu văn sinh động hả bạn? Lúc nào cũng phải bám dính lấy nguyên tác à?- tim đập thình thịch, hình như đang rất căng thẳng. : câu này là cảm nghĩ của bạn, cho vào đây làm gì?
Tạ Thanh Trúc cởi túi vải ra, trong mắt tràn ngập ánh sáng của hơn mười mảnh kiếm phù xanh đỏ khác nhau. Nàng không kìm được, thét lên một tiếng kinh hãi, sau đó mới định thần rồi cột chặt túi vải lại. Ánh mắt nàng dáo dác nhìn xung quanh, tim đập thình thịch, hình như đang rất căng thẳng.- Tạ Thanh Trúc hít sâu vài lần, cố gắng định thần lại lần nữa -> đã định thần lần nào đâu mà có lần nữa?
Tạ Thanh Trúc hít sâu vài lần, cố gắng định thần lại lần nữa rồi nói khẽ: "Văn huynh đệ tặng chúng ta một ít kiếm phù."
Lần đầu là do Tạ Thanh Trúc kiểm tra, lúc Mạc Vấn vừa đưa, sau đó nói với vị sư huynh của mình.- Kiểm tra cái túi vải đựng kiếm phù kia lần nữa -> lần nữa? Lần đầu là khi nào vậy bạn?
[này] [bao] [đồ/đồ vật này nọ] [đủ để] [trị giá/giá trị] [hai ma mươi] [một cấp/nhất giai] [linh thạch]! [Một người bình thường] [] [kiếm] [mạch] [lúc đầu/sơ kỳ] [tán tu] [làm sao có thể] [có] [khổng lồ như thế] [] [tài phú]?- ba người lại hít sâu vào một hơi rồi thầm nghĩ: "túi vải này có giá trị ngang với hơn hai mươi mẩu linh thạch cấp một! Một người bình thường, tu vi chỉ đạt tới mức Kiếm Mạch sơ kỳ làm sao có thể giàu như vậy? " : đoạn này ở đâu vậy bạn? Bạn suy đoán ra sao?
Không rõ ràng lắm, mình thấy cũng tương tự, nhưng ok, coi như là sai.- Mấy người Tạ Thanh Trúc bèn nhớ lại, lúc ở chợ, chẳng phải là Mạc Vấn từng mua một cái chuôi kiếm màu đen, có giá trị ngang với hai mươi mốt mẩu Linh thạch cấp một đó sao! -> Mấy người Tạ Thanh Trúc chợt nhớ lại khi ở chợ, lúc Mạc Vấn muốn trao đổi lấy một thanh kiếm bằng đá màu đen, bất cứ một vật phẩm nào mà hắn tiện tay lấy ra cũng đều có giá hai mươi linh thạch cấp một!
=> Mình biết bạn có ý tốt muốn giúp mình hoàn thiện khả năng dịch, nhưng mình lại nghĩ, bạn không nên áp đặt văn phong, cách dịch hay cách dùng từ của bạn lên người khác. Đoạn văn là chết, người mới là sống, mình nghĩ không phải cứ bám theo nguyên tác là xong mà người dịch cần phải có 1 ít sáng tạo của bản thân trong đó. Cám ơn bạn đã nhận xét bài của mình.