Trời đã thôi ẩm ướt, gió lạnh se se, Tiếu Hán ngồi trên vỉa hè của một con phố vắng, tay trái nâng chén rượu gạo, tay phải nhấc chiếc chân gà luộc còn đương bốc khói, gần như đồng loạt tọng cả vào miệng, nhồm nhoàm nhai, nhồm nhoàm nuốt trông rất khoái chí. Gã cứ rung đùi hưởng thụ cái lạnh bất thình lình của một ngày cuối hạ một cách sảng khoái như thế, mặc cho thiên hạ vẫn đang bát nháo, hỗn loạn chạy qua vòng lại, lòn dưới ép trên. Thi hứng bất chợt lên cao quá đầu gối tới bốn chục phân, toàn thân xuất hạn, gã chợt rùng mình ngửa cổ nhìn trời khà một tiếng rồi ngâm:
Cuộc đời nhiều lắm trăm năm. Ngắn!
Phố vắng nhớ nhau nửa tiếng. Dài!
Ngắn do lí trí, quên ngày? Phải!
Dài do rượu ngấm, nghĩ ngông? Sai!
Rượu ngon độc ẩm ba chén. Oải!
Nhắm tốt tự thưởng chẳng muốn nhai.
Tìm người tri kỷ cùng hưởng. Khoái!
Từng giây từng phút dài thêm dài...
Ài zzzzzzzzzz!
Tiếu Hán ngâm xong, thở dài một hơi, rượu ngon nhắm tốt mang đổ cả xuống cống. Đoạn, trước ánh mắt ngỡ ngàng của bà chủ quán, gã nhảy phóc lên xe đạp như bay, vừa chạy xe vừa gạt lệ nóng đang trào ra khóe mi.
Bà chủ quán sau ba mươi giây mới định được thần, ngậm được mồm bèn nhảy ra khỏi chỗ lu loa:
- Trả tiền! Cậu gì ơi? Trả tôi tiền đã rồi hẵng đi... Ớ ớ, bớ làng nước ơi! Nhà thơ ăn quỵt, nhà thơ ăn quỵt! Tiên sư thằng ăn quỵt nhá. Bà bắt được mày thì mày chết với bà...
... (Trích Tiếu Hán - Trung Thần Thông)