City of Bones
(b)
Ánh mắt của Jace lóe lên, nhưng cậu ấy vẫn nói với giọng bình tĩnh,“ Không có gì, những anh em trong hội Im Lặng có thể giúp cô ấy phục hồi trí nhớ.”
“ Cậu ghét những người ở hội Im Lặng có đúng không”Isabelle phản đối
“ Mình ghét họ với việc sợ họ là hai việc hoàn toàn không giống nhau” Jace nói thẳng.
“ Mình nghĩ cậu đã từng nói qua họ là những người trông coi thư viện” Clary nói
“ Bọn họ là những người trông coi thư viện à”
Simon huýt lên “đó là những kẻ giết người lấy tiền ”
“ Anh em trong hội Im Lặng là những người lưu trữ văn thư ở thư viện, nhưng đó không phải là tất cả những gì bọn họ thể hiện ra,” Hodge cắt ngang, giọng của ông ấy có vẽ như mất đi sự bình tĩnh.” để có được sức mạnh về tinh thần, họ đã chọn lấy những biểu tưởng có quyền năng nhất mà họ từng tạo ra. Những biểu tượng này có quyền năng rất lớn khi chúng được sử dụng__”. Ông ấy ngắt khoảng và Clary nghe được giọng của Alec vang lên trong đầu” Họ đang tự lừa dối chính họ.” À, nếu nói theo hình dạng vật chất những biểu tượng đó có dạng cong và xoắn. Hay nói cách khác những biểu tượng này không phải là những chiến binh mà những chiến binh là những Thợ Săn Bóng Tối. Sức mạnh của họ đến từ tinh thần chứ không phải là đến từ cơ thể.
“ Họ có thể đọc được suy nghĩ?” Clary hỏi nhỏ
“ Giữa những thứ khác, họ là trung tâm của nỗi sợ hãi của những người săn quỷ”
“ Mình không biết” Simon nói,“Nó không có vẻ quá tệ với mình nhỉ, nhưng tốt hơn là có người nào đó chặt đầu của mình xuống còn hơn là làm cho đầu mình rối tung lên.” (Mình ước gì có ai đó chặt đầu của mình xuống còn hơn là nhồi vào đầu của mình những thứ mà không hiểu”)
“ Vậy à!Trông cậu có vẽ ngốc hơn mình tưởng” Jace nói với vẽ coi thường.
“Jace nói đúng, quên thằng ngốc Simon đi, Anh em trong hội Im Lặng thật sự rất là đáng sợ” Isabelle nói.
Hodge nắm chặt tay lại để trên bàn.“Họ thật sự rất là mạnh, ông ta nói, “khi đi trong bóng tối họ không bao giờ nói chuyện, nhưng họ có thể kiểm soát được suy nghĩ của một người dễ dàng giống như tách một quả hồ đào—và để cho nạn nhân của họ la hét trong bóng tối, nếu đó là đều họ muốn.”
Clary nhìn vào Jace sợ hãi nói.“Cậu muốn giao mình cho họ sao?”
“ Mình muốn họ giúp cậu” Jace chồm qua bàn nói, quá gần để cô ta có thể thấy được những đốm nhỏ màu vàng đậm trong mắt Jace. “Có thể chúng ta không cần tìm kiếm chiếc Cốc,’Cậu ấy nói nhẹ. “ Có thể Clave sẽ làm điều đó, nhưng những gì trong trí óc của cậu sẽ thuộc về cậu, nó cất dấu bí mật của một ai đó, những bí mật mà cậu không thể thấy. Cậu thật sự không muốn biết sự thật về chính cuộc đời của cậu sao?”
“ Mình không muốn một ai đó biết được bên trong đầu mình suy nghĩ gì” Cô ấy nói với giọng yếu ớt. Cậu ấy biết là cậu ta nói đúng,Nhưng những suy nghĩ về sự đáng sợ của Thợ Săn Bóng Tối đã xâm nhập vào máu của cô ấy
“ Mình sẽ đi với cậu và sẽ ở đó khi họ làm điều đó” Jace nói
“Đủ rồi.” Simon bật dậy khỏi bàn với sự giận dữ. “ Hãy để cho cậu ấy yên”
Alec liếc qua Simon như thể hắn ta mới vừa nhận ra cậu ấy, hắn hất mạnh mái tóc đen ra khỏi mắt và nheo mắt nói.“Mày vẫn đang làm gì ở đây hả tên Mundane kia?”
Simon phớt lờ hắn ta nói. “ Tao nói, hãy để cho cậu ấy yên.”
Jace liếc chậm qua hắn, với vẽ thiếu thiện cảm nói: “Alec nói đúng,” Học viện đã được tuyên thệ sẽ là nơi trú ẩn của những Thợ Săn Bóng Tối, chứ không phải là những người bạn mundane của họ, đặc biệt khi bọn mundance bỏ qua sự nhiệt tình của họ”
Isabelle đứng dậy và nắm lấy tay Simon.“Mình sẽ chỉ cho cậu thấy một chút”
Lập tức Simon cố rút tay ra, nhưng khi cậu ta bắt gặp ánh mắt của Clary liếc qua và lắc đầu nhẹ.Cậu ta chùng xuống, ngước đầu lên, và để cho Isabelle dẫn ra khỏi phòng.
Clary đứng dậy nói “Mình mệt rồi, mình cần đi ngủ một chút.”
“ Nhưng cậu hầu như chưa ăn gì mà__,” Jace chống chế nói,
Cô ấy gạt tay của Jace ra nói. “Mình không đói.” ở ngoài hành lang chắc mát mẽ hơn là ở trong nhà bếp nhỉ, Clary dựa vào tường, kéo áo sơ mi ra, vì nó được cài chung với chiếc áo lạnh ở trên ngực cô ấy. Nhìn xuống sảnh, cô ấy có thể thấy Isabelle và Simon đang đi ra phía xa, biến mất trong bóng tối. cô ấy nhìn họ đi một cách lặng lẽ, đột nhiên có một cảm giác lạnh lẽo xuất hiện trong lòng, khi mà sự chăm sóc Simon trở thành trách nhiệm của Isabelle thay vì là cô ấy? nếu có thứ gì đó mà cô ấy có thể học được từ những điều này, làm sao có thể đánh mất mọi thứ một cách dễ dàng những thứ mà bạn luôn nghĩ sẽ có nó mãi mãi.
Căn phòng được bao phủ bởi màu vàng và trắng, với những bức tường cao được trán bằng men cao cấp sáng bóng, còn mái vòm ở trên, trong và sáng long lanh như ánh kim cương. Clary mặc một cái đầm nhung màu xanh đọt chuối, trên tay đeo trang sức bằng vàng có hình một cái quạt, tóc được thắt lại thành từng lọn, làm cho cô ấy cảm thấy khó chịu mỗi khi quay đầu lại nhìn về phía sau.
“Cậu thấy người nào hấp dẫn hơn mình sao?” Simon hỏi. Trong mơ cậu ấy có một bí mật đó là trở thành một vũ công chuyên nghiệp. câu ta đưa cô ấy xuyên qua đám đông, giống như chiếc lá trôi theo dòng. Cậu ta ăn mặc toàn màu đen, giống như là Thợ Săn Bóng Tối,và màu sắc đó làm cho cậu ta thật là nội bật: Tóc đen, nước da màu nâu nhẹ, răng trắng. Cậu ấy thực sự đẹp trai, Clary nghĩ, với một chút ngạc nhiên.
"There's no one more interesting than you," Clary said. "It's just this place. I've never seen anything like it." She turned again as they passed a champagne fountain: an enormous silver dish, the centerpiece a mermaid with a jar pouring sparkling wine down her bare back. People were filling their glasses from the dish, laughing and talking. The mermaid turned her head as Clary passed, and smiled. The smile showed white teeth as sharp as a vampire's.
“ Không có ai hấp dẫn hơn cậu đâu” Clary nói. “ở chổ này mình chưa thấy bất cứ thứ gì giống như cậu” Cô ấy ngoái đầu lại nhìn khi họ đi qua đài rượu champagne. “Một cái đĩa bạc lớn,chính giữa là hình người cá vai trần, hai tay cầm một cái vại đang rót xuống từng dòng rượu lấp lánh.Mọi người đang vui vẽ nói chuyện và hứng rượu vào ly ở dưới cái đĩa, người cá quay đầu mĩm cười khi Clary đi qua, làm lộ ra những chiếc răng trắng sắt nhọn giống như là ma cà rồng.
“ Chào mừng đến với thành phố Pha Lê”một giọng nói vang lên, đó không phải là giọng của Simon sao?Clary nhận ra Simon đã biến mất và cô ấy đang khiêu vũ với Jace, người mà đang ăn mặc toàn màu trắng, với áo sơ mi mỏng bằng vải cotton; Cô ấy có thể thấy được Dấu Hiệu màu đen ở trên đó, có một sợi xích màu đồng trên cổ cậu ta, tóc và mắt của cậu ấy trông có vẽ vàng hơn trước;Cô ấy nghĩ làm sao mình có thể vẽ chân dung của cậu ấy với nước sơn màu vàng đục trong một lần cô ấy tìm thấy được ở nước Nga.
“Simon đâu?” cô ấy hỏi khi họ khiêu vũ xung quanh đài Champagne, Clary thấy Isabelle ở đó,cả Alec nữa, cả hai bọn họ đều ăn mặc màu xanh da trời theo kiểu hoàng gia. Họ đang nắm tay nhau giống như là Hansel và Gretel trong khu rừng tối.
“Nơi này dùng để sinh sống,” Jace nói, tay của anh ấy lạnh lẽo nắm lấy tay cô, và cô ấy nhận thức được rằng họ đang làm mọi cách để tách cô ấy ra khỏi Simon.
Cô ấy híp mắt lại nhìn vào anh ấy. “Anh làm vậy có nghĩa gì?”
Anh ấy ghé sát đầu vào, cô ấy có thể cảm nhận được lưỡi của hắn chạm vào tai mình thì thầm nói. Họ không có gì là hay cả. “ Tỉnh lại đi Clary,”. “ tỉnh lại, tỉnh lại nào.”
Cô ấy giật nẩy mình tỉnh lại, phát hiện mình bị trói chặt lại ở trên giường mái tóc thì dính vào cổ cùng với mồ hôi tuôn ra ướt lạnh, cô ấy cố cởi nó ra, nhưng sau đó cô ấy nhận ra có người nào đó đang ngăn mình lại. “Jace hả?”
“ Phải rồi.” Cậu ta đang ngồi ở cạnh giường- Làm sao mình lại nằm trên giường nhỉ? Cô ấy cố tìm hiểu mọi việc xung quanh với bộ dáng nữa ngủ nữa tỉnh.
“ Hãy thả tôi ra.”
“Xin lỗi.” Ngón tay cậu ta trượt qua eo cô ấy. “ Cậu thử đánh mình lần nữa đi, mình sẽ nói cho bạn biết tên.”
“ Mình đoán, mình có chút thay đổi.” cô ấy liếc xung quanh. Cô ấy đang ở trên một cái giường nhỏ, được làm bằng gỗ đen. Cô ta nhận thấy điều này vì có chút ánh sáng mờ xuyên qua cánh cửa khép hờ ở cửa sổ bên trên, cô ấy đoán chắc là hừng sáng hoặc cũng gần như vậy, cái ba lô của cô ấy thì được treo ở trên tường đối diện. “ làm sao mình lại ở đây? Sao Mình không nhớ gì cả…
“ Mình tìm thấy cậu ngủ gục trên sàn ở hành lang.” Tiếng của jace vang lên. “ Hodge đã giúp mình đưa cậu lên giường. Mình nghĩ cậu sẽ thấy dễ chịu khi ở trong phòng khách hơn là ở trong bệnh viện.
“ ồ, Minh không nhớ gì cả. “ cô ấy vuốt nhẹ qua mái tóc, kéo những lọn tóc ra khỏi mắt. “ Dù sao cũng cho mình biết, bây giờ là mấy giờ rồi”
“ khoảng 5 giờ.”
“ buổi sáng à?” cô ấy trừng mắt vào cậu ta. ‘ Chắc cậu có lý do để đánh thức mình dậy chứ.”
“ Sao vậy, cậu đang mơ giấc mơ đẹp hả?”
Cô ấy có thể nghe được tiếng nhạc đang vang lên ở tai. Cảm thấy nhận được những nữ trang đang đè nặng lên ngực. “ mình không nhớ”
Cậu ta đứng dậy. “Một người trong hội Im Lặng tới đây để gặp cậu, Hodge bảo mình tới để đánh thức cậu dậy, Thật ra, ông ấy muốn tự mình tới gọi cậu dậy, nhưng bởi vì là 5 giờ sáng, mình nghĩ bạn trông sẽ rất là lượm thuộm, không có gì đẹp để nhìn.
“ Cậu nói vậy có nghĩa là gì?”
“ Không có gì khác chứ?”
“ Mình không có muốn gặp họ, cậu biết mà” Cô ấy chụp lấy một vật nói “ Đây là tín vật của hội Im Lặng”
“ Cậu có muốn tìm mẹ cậu hay không? Cậu ta nói
Cô ta nhìn trừng vào hắn.
“ Bạn cần phải gặp Brother Jeremiah. Đó là tất cả. Thậm chí cậu sẽ thấy thích anh ấy, Anh ấy là một người nhạy cảm và không có nói bất cứ điều.”
Cô ấy đưa tay lên ôm đầu, “ biến mau, biến trước khi mình thay đổi ý kiến”
Cô ấy đưa chân đạp mạnh vào cữa đóng sầm lại sau lung anh ấy. mặc dù chỉ mới hừng sáng, nhưng trong phòng đã bắt đầu nóng, cô ấy đóng cữa sổ lại và đi vào phòng tắm rữa mặt, đưa lưởi lên liếm môi , cảm nhận hai môi khô khốc.
Five minutes later she was sliding her feet into her green sneakers. She'd changed into cutoffs and a plain black T-shirt. If only her thin freckled legs looked more
like Isabelle's lanky smooth limbs. But it couldn't be helped. She pulled her hair back into a ponytail and went to join Jace in the hallway.
Năm phút sau, cô ấy đang xỏ chân vào đôi giầy màu xanh. Mặc một cái áo sơ mi màu đen có hình chữ T. Đôi chân gầy đầy tàn nhang của mình cũng chả khác gì chân tay suông thẳng của Isabelle. Nhưng điều có không có giúp ích gì , cô ấy cột tóc làm thành một cái đuôi đằng sau và đi ra sảnh để gặp Jace.
Church đang ở đó với anh ấy, đang lẩm bấm nói gì đó trông nó có vẽ bồn chồn lo lắng
“ Làm gì với con mèo đó?” Clary hỏi
“ Anh em trong hội Im Lặng làm cho nó lo lắng”
“ Có vẽ như họ làm cho mọi người lo lắng.”
Jace cười mĩm, Church kêu meo meo khi họ vừa ngồi xuống sảnh, nhưng nó không có đi theo, ít nhất là những viên đá lớn trên bức tường nhà thờ, vẫn còn giữa lại cái lạnh lúc đêm qua: Những dãy hành lang rất tối và lạnh lẽo.
Khi họ tới thư viện, Clary bị làm ngạc nhiên khi thấy đèn đã tắt, thư viện được thấp sáng bởi anh đèn mờ hắt ra từ khung cữa sổ hình vòm ở trên xuống. Hodge ngồi chỉnh tề phía sau cái bàn lớn, mái tóc điểm bạc được chiếu sáng bởi anh đèn mờ, trong thoáng chốc, Clary nghĩ ông ta làm gì một mình ở trong phòng. Đó là Jace đang đùa với cô ấy, sau đó cô ta thấy có vật gì đó di chuyển qua nhanh qua, và cô ấy nhận ra đó là một người đàn ông. một người đàn ông cao lớn được bao phủ hoàn toàn bởi chiếc áo choàng dầy cộm phủ từ cổ cho tới chân. Cả khuôn mặt cũng được bao phủ bởi chiếc mũ dinh liền với áo choàng. Chiếc áo choàng có màu thuộc da, dọc theo tay áo được bao phủ bởi những ký tự cổ phức tạp có màu đỏ như máu đã khô. Điều này làm cho lông tóc của Clary dựng đứng lên, thật là đáng sợ
“ Đây là” Hodge nói, “ là Jeremiah Brother thuộc Thành Phố Im Lặng.”
“ Người đàn ông đi hướng về phía họ, chiếc áo choàng dày cuốn lại khi ông ta di chuyển, và Clary nhận ra rằng những gì về người đàn ông này thật là lạ: Ông ta bước đi không một tiếng động, không giống như cái cách người ta bước đi nhẹ nhàng, thậm chí chiếc áo choàng của ông ta, cái mà nên có tiếng kêu sột sọat khi di chuyển. nhưng nó cũng không có tiếng động, cô ấy gần như tự hỏi, nếu ông ta là ma__ nhưng không, cô ấy đang nghĩ như vậy thì ông ta đã dừng lại trước họ, không có gì là lạ, chỉ có mùi thơm từ cơ thể ông ta tỏa ra, pha trộn mùi máu và trầm hương, cái mùi có thứ gì đó của sự sống.
“ Và đây, jeremiah,” Hodge đứng dậy khỏi bàn nói, “ Đây là cô gái mà tôi đã đề cập với anh ở trong thư, Clarissa Fray.”
Khuôn mặt được trùm kín quay về phía cô ta. Clary cảm thấy sự lãnh lẻo len lỏi theo từng ngón tay của cô ấy, cô ấy nói” chào”
Không có trả lời.
Tôi đã quyết định ông đúng, Jace,” Hodge nói”
“ Tôi đã đúng hả,” jace nói, “ tôi thường như vậy mà”
Hodge làm lơ nói,” Tôi đã gởi một bức thư tới Clave nói rỏ tất cả những gì xảy ra tối qua, nhưng ký ức của Clary là của chính cô ấy, chỉ khi cô ấy quyết định muốn giao dịch như thế nào với những gì đang có trong đầu cô ấy. nếu cô ấy muốn giúp đở anh em trong hội Im Lặng, Cô ấy nên làm như vậy.”
Clary không nói gì. Dorothea từng nói có gì đó trong trí của cô ấy, nó che giấu một điều bí mật nào đó, Tất nhiên cô ấy muốn biết nó là gì, Nhưng đặc điểm bóng tối của anh em trong hội Im Lặng, --- Tốt thôi, Im Lặng. Sự im lặng có vẽ nó được chảy từ ông ta và trào lên như thủy nhiều đen, đen và dày như mực, nó đã đông lạnh xương của cô ấy.
Mặt của Brother jeremiah’s vẫn đang nhìn về cô ấy, không nói gì, nhưng có thể thấy được trong đêm tối là một phần bên trong máu của ông ta, đây là con gái của Jocelyn?
Tay của Clary nắm chặt lại một chút, lùi lại phía sau, từng từ vang lên trong đầu của cô ấy, như thể chính cô đang nghĩ về chúng, -- Nhưng cô ấy không..
“ Ừ,” Hodge nói, và bồi thêm một câu nữa, “ nhưng cha của cô ấy là một mundane.
Đó không thành vấn đề. Jeremeiah nói, Máu của Clave chiếm ưu thế là được.
" “ Tại sao mọi người gọi mẹ của tôi là Jecelyn?” Clary nói, đang tìm kiếm trong vài dấu hiệu trên mặt của che phủ bên dưới chiếc nón. “ Ông biết mẹ tôi ah?”
“ Anh em trong hội giữ tất cả những ghi chú về tất cả các thành viên của Clave,” Hodge giải thích. “ Những ghi chú đầy đủ--“
“ Nó không đầy đủ,” Jace nói, “ Thậm chí họ còn không biết cô ấy vẫn còn sống”
Sư biến mất của cô ấy giống như có sự tiếp tay của một pháp, Hầu hết những Thợ Săn Bóng Tối không thể dễ dàng thoát khỏi Clave. Giọng của jeremiah không có một chút cảm tình; giọng ông ấy vang lên có vẽ như đồng tình hoặc không đồng tình với cách làm của Jocelyn.
“ Có vài điều cháu không hiểu,” Clary nói. “ Tại sao Valentine nghĩ mẹ con có chiếc cốc Tử Thần? Nếu cô ấy gặp một số rắc rồi rồi biến mất, như ông nói, thì tại sao mẹ cháu lại mang theo nó làm gì?”
“ Để không cho ông ấy có được vật đó,” Hodge nói. “ Cô ấy cũng giống như những người khác điều biết chuyện gì xảy ra nếu Valentine có được chiếc Cốc. Và tôi tưởng tưởng cô ấy không tin ai ở hội Clave để giữ nó, không phải sau cùng Valentine lấy nó khỏi bọn họ là vị trí đầu tiên.” (đó là nơi đầu tiên mà Valentine nghĩ đến để tìm chiếc cốc)
“ tôi đoán.” Qua giọng của Clary tôi nghĩ cô ấy không thể không nghi ngờ, tất cả mọi thứ dường như không giống như vậy, cố ấy cố gắng hình tượng lại cảnh mẹ cô ấy bị rượt đuổi khắp nơi trong bóng tối với chiếc cốc bằng vàng lớn được cất giấu ở đâu đó, và họ đã thất bại.
“ Jocelyn quay qua chống lại chồng cô ấy khi cô ấy tìm ra những gì mà ông ấy dự định làm với chiếc cốc, “ Hodge nói. ‘ Nó cũng có thể là lý do phỏng đoán, cô ấy muốn làm mọi thứ trong năng lực của cô ấy để giữ chiếc cốc không rơi vào tay của ông ấy. Chính mọi người trong Clave sẽ tìm đến cô ấy đầu tiên, nếu họ biết cô ấy vẫn còn sống.”
“ Giống như là đang chỉ vào tôi vậy” Clary nói với giọng sắt lạnh, ‘ đó là không ai trong hội Clave nghĩ đến chết, thực tế là đã từng chết. Có thể họ muốn đầu t.ư vào các ghi chú về nha khoa.”
“ Ba của tôi đã chết,” jace nói, cũng với giọng lạnh lùng. “ tôi không cần những ghi chú về nha khoa để nói tôi về vấn đề đó”
Clary quay lại cậu ấy vơi sự giận giử.” Nhìn này, tôi không có nghĩa gì hết---“
Đủ rồi, Brother jeremiah ngắt lời, Có một sự thật cần phải phơi bày ở nơi đây, nếu bạn là bênh nhân thì nên lắng nghe điều đó.
(b)
Ánh mắt của Jace lóe lên, nhưng cậu ấy vẫn nói với giọng bình tĩnh,“ Không có gì, những anh em trong hội Im Lặng có thể giúp cô ấy phục hồi trí nhớ.”
“ Cậu ghét những người ở hội Im Lặng có đúng không”Isabelle phản đối
“ Mình ghét họ với việc sợ họ là hai việc hoàn toàn không giống nhau” Jace nói thẳng.
“ Mình nghĩ cậu đã từng nói qua họ là những người trông coi thư viện” Clary nói
“ Bọn họ là những người trông coi thư viện à”
Simon huýt lên “đó là những kẻ giết người lấy tiền ”
“ Anh em trong hội Im Lặng là những người lưu trữ văn thư ở thư viện, nhưng đó không phải là tất cả những gì bọn họ thể hiện ra,” Hodge cắt ngang, giọng của ông ấy có vẽ như mất đi sự bình tĩnh.” để có được sức mạnh về tinh thần, họ đã chọn lấy những biểu tưởng có quyền năng nhất mà họ từng tạo ra. Những biểu tượng này có quyền năng rất lớn khi chúng được sử dụng__”. Ông ấy ngắt khoảng và Clary nghe được giọng của Alec vang lên trong đầu” Họ đang tự lừa dối chính họ.” À, nếu nói theo hình dạng vật chất những biểu tượng đó có dạng cong và xoắn. Hay nói cách khác những biểu tượng này không phải là những chiến binh mà những chiến binh là những Thợ Săn Bóng Tối. Sức mạnh của họ đến từ tinh thần chứ không phải là đến từ cơ thể.
“ Họ có thể đọc được suy nghĩ?” Clary hỏi nhỏ
“ Giữa những thứ khác, họ là trung tâm của nỗi sợ hãi của những người săn quỷ”
“ Mình không biết” Simon nói,“Nó không có vẻ quá tệ với mình nhỉ, nhưng tốt hơn là có người nào đó chặt đầu của mình xuống còn hơn là làm cho đầu mình rối tung lên.” (Mình ước gì có ai đó chặt đầu của mình xuống còn hơn là nhồi vào đầu của mình những thứ mà không hiểu”)
“ Vậy à!Trông cậu có vẽ ngốc hơn mình tưởng” Jace nói với vẽ coi thường.
“Jace nói đúng, quên thằng ngốc Simon đi, Anh em trong hội Im Lặng thật sự rất là đáng sợ” Isabelle nói.
Hodge nắm chặt tay lại để trên bàn.“Họ thật sự rất là mạnh, ông ta nói, “khi đi trong bóng tối họ không bao giờ nói chuyện, nhưng họ có thể kiểm soát được suy nghĩ của một người dễ dàng giống như tách một quả hồ đào—và để cho nạn nhân của họ la hét trong bóng tối, nếu đó là đều họ muốn.”
Clary nhìn vào Jace sợ hãi nói.“Cậu muốn giao mình cho họ sao?”
“ Mình muốn họ giúp cậu” Jace chồm qua bàn nói, quá gần để cô ta có thể thấy được những đốm nhỏ màu vàng đậm trong mắt Jace. “Có thể chúng ta không cần tìm kiếm chiếc Cốc,’Cậu ấy nói nhẹ. “ Có thể Clave sẽ làm điều đó, nhưng những gì trong trí óc của cậu sẽ thuộc về cậu, nó cất dấu bí mật của một ai đó, những bí mật mà cậu không thể thấy. Cậu thật sự không muốn biết sự thật về chính cuộc đời của cậu sao?”
“ Mình không muốn một ai đó biết được bên trong đầu mình suy nghĩ gì” Cô ấy nói với giọng yếu ớt. Cậu ấy biết là cậu ta nói đúng,Nhưng những suy nghĩ về sự đáng sợ của Thợ Săn Bóng Tối đã xâm nhập vào máu của cô ấy
“ Mình sẽ đi với cậu và sẽ ở đó khi họ làm điều đó” Jace nói
“Đủ rồi.” Simon bật dậy khỏi bàn với sự giận dữ. “ Hãy để cho cậu ấy yên”
Alec liếc qua Simon như thể hắn ta mới vừa nhận ra cậu ấy, hắn hất mạnh mái tóc đen ra khỏi mắt và nheo mắt nói.“Mày vẫn đang làm gì ở đây hả tên Mundane kia?”
Simon phớt lờ hắn ta nói. “ Tao nói, hãy để cho cậu ấy yên.”
Jace liếc chậm qua hắn, với vẽ thiếu thiện cảm nói: “Alec nói đúng,” Học viện đã được tuyên thệ sẽ là nơi trú ẩn của những Thợ Săn Bóng Tối, chứ không phải là những người bạn mundane của họ, đặc biệt khi bọn mundance bỏ qua sự nhiệt tình của họ”
Isabelle đứng dậy và nắm lấy tay Simon.“Mình sẽ chỉ cho cậu thấy một chút”
Lập tức Simon cố rút tay ra, nhưng khi cậu ta bắt gặp ánh mắt của Clary liếc qua và lắc đầu nhẹ.Cậu ta chùng xuống, ngước đầu lên, và để cho Isabelle dẫn ra khỏi phòng.
Clary đứng dậy nói “Mình mệt rồi, mình cần đi ngủ một chút.”
“ Nhưng cậu hầu như chưa ăn gì mà__,” Jace chống chế nói,
Cô ấy gạt tay của Jace ra nói. “Mình không đói.” ở ngoài hành lang chắc mát mẽ hơn là ở trong nhà bếp nhỉ, Clary dựa vào tường, kéo áo sơ mi ra, vì nó được cài chung với chiếc áo lạnh ở trên ngực cô ấy. Nhìn xuống sảnh, cô ấy có thể thấy Isabelle và Simon đang đi ra phía xa, biến mất trong bóng tối. cô ấy nhìn họ đi một cách lặng lẽ, đột nhiên có một cảm giác lạnh lẽo xuất hiện trong lòng, khi mà sự chăm sóc Simon trở thành trách nhiệm của Isabelle thay vì là cô ấy? nếu có thứ gì đó mà cô ấy có thể học được từ những điều này, làm sao có thể đánh mất mọi thứ một cách dễ dàng những thứ mà bạn luôn nghĩ sẽ có nó mãi mãi.
Căn phòng được bao phủ bởi màu vàng và trắng, với những bức tường cao được trán bằng men cao cấp sáng bóng, còn mái vòm ở trên, trong và sáng long lanh như ánh kim cương. Clary mặc một cái đầm nhung màu xanh đọt chuối, trên tay đeo trang sức bằng vàng có hình một cái quạt, tóc được thắt lại thành từng lọn, làm cho cô ấy cảm thấy khó chịu mỗi khi quay đầu lại nhìn về phía sau.
“Cậu thấy người nào hấp dẫn hơn mình sao?” Simon hỏi. Trong mơ cậu ấy có một bí mật đó là trở thành một vũ công chuyên nghiệp. câu ta đưa cô ấy xuyên qua đám đông, giống như chiếc lá trôi theo dòng. Cậu ta ăn mặc toàn màu đen, giống như là Thợ Săn Bóng Tối,và màu sắc đó làm cho cậu ta thật là nội bật: Tóc đen, nước da màu nâu nhẹ, răng trắng. Cậu ấy thực sự đẹp trai, Clary nghĩ, với một chút ngạc nhiên.
"There's no one more interesting than you," Clary said. "It's just this place. I've never seen anything like it." She turned again as they passed a champagne fountain: an enormous silver dish, the centerpiece a mermaid with a jar pouring sparkling wine down her bare back. People were filling their glasses from the dish, laughing and talking. The mermaid turned her head as Clary passed, and smiled. The smile showed white teeth as sharp as a vampire's.
“ Không có ai hấp dẫn hơn cậu đâu” Clary nói. “ở chổ này mình chưa thấy bất cứ thứ gì giống như cậu” Cô ấy ngoái đầu lại nhìn khi họ đi qua đài rượu champagne. “Một cái đĩa bạc lớn,chính giữa là hình người cá vai trần, hai tay cầm một cái vại đang rót xuống từng dòng rượu lấp lánh.Mọi người đang vui vẽ nói chuyện và hứng rượu vào ly ở dưới cái đĩa, người cá quay đầu mĩm cười khi Clary đi qua, làm lộ ra những chiếc răng trắng sắt nhọn giống như là ma cà rồng.
“ Chào mừng đến với thành phố Pha Lê”một giọng nói vang lên, đó không phải là giọng của Simon sao?Clary nhận ra Simon đã biến mất và cô ấy đang khiêu vũ với Jace, người mà đang ăn mặc toàn màu trắng, với áo sơ mi mỏng bằng vải cotton; Cô ấy có thể thấy được Dấu Hiệu màu đen ở trên đó, có một sợi xích màu đồng trên cổ cậu ta, tóc và mắt của cậu ấy trông có vẽ vàng hơn trước;Cô ấy nghĩ làm sao mình có thể vẽ chân dung của cậu ấy với nước sơn màu vàng đục trong một lần cô ấy tìm thấy được ở nước Nga.
“Simon đâu?” cô ấy hỏi khi họ khiêu vũ xung quanh đài Champagne, Clary thấy Isabelle ở đó,cả Alec nữa, cả hai bọn họ đều ăn mặc màu xanh da trời theo kiểu hoàng gia. Họ đang nắm tay nhau giống như là Hansel và Gretel trong khu rừng tối.
“Nơi này dùng để sinh sống,” Jace nói, tay của anh ấy lạnh lẽo nắm lấy tay cô, và cô ấy nhận thức được rằng họ đang làm mọi cách để tách cô ấy ra khỏi Simon.
Cô ấy híp mắt lại nhìn vào anh ấy. “Anh làm vậy có nghĩa gì?”
Anh ấy ghé sát đầu vào, cô ấy có thể cảm nhận được lưỡi của hắn chạm vào tai mình thì thầm nói. Họ không có gì là hay cả. “ Tỉnh lại đi Clary,”. “ tỉnh lại, tỉnh lại nào.”
Cô ấy giật nẩy mình tỉnh lại, phát hiện mình bị trói chặt lại ở trên giường mái tóc thì dính vào cổ cùng với mồ hôi tuôn ra ướt lạnh, cô ấy cố cởi nó ra, nhưng sau đó cô ấy nhận ra có người nào đó đang ngăn mình lại. “Jace hả?”
“ Phải rồi.” Cậu ta đang ngồi ở cạnh giường- Làm sao mình lại nằm trên giường nhỉ? Cô ấy cố tìm hiểu mọi việc xung quanh với bộ dáng nữa ngủ nữa tỉnh.
“ Hãy thả tôi ra.”
“Xin lỗi.” Ngón tay cậu ta trượt qua eo cô ấy. “ Cậu thử đánh mình lần nữa đi, mình sẽ nói cho bạn biết tên.”
“ Mình đoán, mình có chút thay đổi.” cô ấy liếc xung quanh. Cô ấy đang ở trên một cái giường nhỏ, được làm bằng gỗ đen. Cô ta nhận thấy điều này vì có chút ánh sáng mờ xuyên qua cánh cửa khép hờ ở cửa sổ bên trên, cô ấy đoán chắc là hừng sáng hoặc cũng gần như vậy, cái ba lô của cô ấy thì được treo ở trên tường đối diện. “ làm sao mình lại ở đây? Sao Mình không nhớ gì cả…
“ Mình tìm thấy cậu ngủ gục trên sàn ở hành lang.” Tiếng của jace vang lên. “ Hodge đã giúp mình đưa cậu lên giường. Mình nghĩ cậu sẽ thấy dễ chịu khi ở trong phòng khách hơn là ở trong bệnh viện.
“ ồ, Minh không nhớ gì cả. “ cô ấy vuốt nhẹ qua mái tóc, kéo những lọn tóc ra khỏi mắt. “ Dù sao cũng cho mình biết, bây giờ là mấy giờ rồi”
“ khoảng 5 giờ.”
“ buổi sáng à?” cô ấy trừng mắt vào cậu ta. ‘ Chắc cậu có lý do để đánh thức mình dậy chứ.”
“ Sao vậy, cậu đang mơ giấc mơ đẹp hả?”
Cô ấy có thể nghe được tiếng nhạc đang vang lên ở tai. Cảm thấy nhận được những nữ trang đang đè nặng lên ngực. “ mình không nhớ”
Cậu ta đứng dậy. “Một người trong hội Im Lặng tới đây để gặp cậu, Hodge bảo mình tới để đánh thức cậu dậy, Thật ra, ông ấy muốn tự mình tới gọi cậu dậy, nhưng bởi vì là 5 giờ sáng, mình nghĩ bạn trông sẽ rất là lượm thuộm, không có gì đẹp để nhìn.
“ Cậu nói vậy có nghĩa là gì?”
“ Không có gì khác chứ?”
“ Mình không có muốn gặp họ, cậu biết mà” Cô ấy chụp lấy một vật nói “ Đây là tín vật của hội Im Lặng”
“ Cậu có muốn tìm mẹ cậu hay không? Cậu ta nói
Cô ta nhìn trừng vào hắn.
“ Bạn cần phải gặp Brother Jeremiah. Đó là tất cả. Thậm chí cậu sẽ thấy thích anh ấy, Anh ấy là một người nhạy cảm và không có nói bất cứ điều.”
Cô ấy đưa tay lên ôm đầu, “ biến mau, biến trước khi mình thay đổi ý kiến”
Cô ấy đưa chân đạp mạnh vào cữa đóng sầm lại sau lung anh ấy. mặc dù chỉ mới hừng sáng, nhưng trong phòng đã bắt đầu nóng, cô ấy đóng cữa sổ lại và đi vào phòng tắm rữa mặt, đưa lưởi lên liếm môi , cảm nhận hai môi khô khốc.
Five minutes later she was sliding her feet into her green sneakers. She'd changed into cutoffs and a plain black T-shirt. If only her thin freckled legs looked more
like Isabelle's lanky smooth limbs. But it couldn't be helped. She pulled her hair back into a ponytail and went to join Jace in the hallway.
Năm phút sau, cô ấy đang xỏ chân vào đôi giầy màu xanh. Mặc một cái áo sơ mi màu đen có hình chữ T. Đôi chân gầy đầy tàn nhang của mình cũng chả khác gì chân tay suông thẳng của Isabelle. Nhưng điều có không có giúp ích gì , cô ấy cột tóc làm thành một cái đuôi đằng sau và đi ra sảnh để gặp Jace.
Church đang ở đó với anh ấy, đang lẩm bấm nói gì đó trông nó có vẽ bồn chồn lo lắng
“ Làm gì với con mèo đó?” Clary hỏi
“ Anh em trong hội Im Lặng làm cho nó lo lắng”
“ Có vẽ như họ làm cho mọi người lo lắng.”
Jace cười mĩm, Church kêu meo meo khi họ vừa ngồi xuống sảnh, nhưng nó không có đi theo, ít nhất là những viên đá lớn trên bức tường nhà thờ, vẫn còn giữa lại cái lạnh lúc đêm qua: Những dãy hành lang rất tối và lạnh lẽo.
Khi họ tới thư viện, Clary bị làm ngạc nhiên khi thấy đèn đã tắt, thư viện được thấp sáng bởi anh đèn mờ hắt ra từ khung cữa sổ hình vòm ở trên xuống. Hodge ngồi chỉnh tề phía sau cái bàn lớn, mái tóc điểm bạc được chiếu sáng bởi anh đèn mờ, trong thoáng chốc, Clary nghĩ ông ta làm gì một mình ở trong phòng. Đó là Jace đang đùa với cô ấy, sau đó cô ta thấy có vật gì đó di chuyển qua nhanh qua, và cô ấy nhận ra đó là một người đàn ông. một người đàn ông cao lớn được bao phủ hoàn toàn bởi chiếc áo choàng dầy cộm phủ từ cổ cho tới chân. Cả khuôn mặt cũng được bao phủ bởi chiếc mũ dinh liền với áo choàng. Chiếc áo choàng có màu thuộc da, dọc theo tay áo được bao phủ bởi những ký tự cổ phức tạp có màu đỏ như máu đã khô. Điều này làm cho lông tóc của Clary dựng đứng lên, thật là đáng sợ
“ Đây là” Hodge nói, “ là Jeremiah Brother thuộc Thành Phố Im Lặng.”
“ Người đàn ông đi hướng về phía họ, chiếc áo choàng dày cuốn lại khi ông ta di chuyển, và Clary nhận ra rằng những gì về người đàn ông này thật là lạ: Ông ta bước đi không một tiếng động, không giống như cái cách người ta bước đi nhẹ nhàng, thậm chí chiếc áo choàng của ông ta, cái mà nên có tiếng kêu sột sọat khi di chuyển. nhưng nó cũng không có tiếng động, cô ấy gần như tự hỏi, nếu ông ta là ma__ nhưng không, cô ấy đang nghĩ như vậy thì ông ta đã dừng lại trước họ, không có gì là lạ, chỉ có mùi thơm từ cơ thể ông ta tỏa ra, pha trộn mùi máu và trầm hương, cái mùi có thứ gì đó của sự sống.
“ Và đây, jeremiah,” Hodge đứng dậy khỏi bàn nói, “ Đây là cô gái mà tôi đã đề cập với anh ở trong thư, Clarissa Fray.”
Khuôn mặt được trùm kín quay về phía cô ta. Clary cảm thấy sự lãnh lẻo len lỏi theo từng ngón tay của cô ấy, cô ấy nói” chào”
Không có trả lời.
Tôi đã quyết định ông đúng, Jace,” Hodge nói”
“ Tôi đã đúng hả,” jace nói, “ tôi thường như vậy mà”
Hodge làm lơ nói,” Tôi đã gởi một bức thư tới Clave nói rỏ tất cả những gì xảy ra tối qua, nhưng ký ức của Clary là của chính cô ấy, chỉ khi cô ấy quyết định muốn giao dịch như thế nào với những gì đang có trong đầu cô ấy. nếu cô ấy muốn giúp đở anh em trong hội Im Lặng, Cô ấy nên làm như vậy.”
Clary không nói gì. Dorothea từng nói có gì đó trong trí của cô ấy, nó che giấu một điều bí mật nào đó, Tất nhiên cô ấy muốn biết nó là gì, Nhưng đặc điểm bóng tối của anh em trong hội Im Lặng, --- Tốt thôi, Im Lặng. Sự im lặng có vẽ nó được chảy từ ông ta và trào lên như thủy nhiều đen, đen và dày như mực, nó đã đông lạnh xương của cô ấy.
Mặt của Brother jeremiah’s vẫn đang nhìn về cô ấy, không nói gì, nhưng có thể thấy được trong đêm tối là một phần bên trong máu của ông ta, đây là con gái của Jocelyn?
Tay của Clary nắm chặt lại một chút, lùi lại phía sau, từng từ vang lên trong đầu của cô ấy, như thể chính cô đang nghĩ về chúng, -- Nhưng cô ấy không..
“ Ừ,” Hodge nói, và bồi thêm một câu nữa, “ nhưng cha của cô ấy là một mundane.
Đó không thành vấn đề. Jeremeiah nói, Máu của Clave chiếm ưu thế là được.
" “ Tại sao mọi người gọi mẹ của tôi là Jecelyn?” Clary nói, đang tìm kiếm trong vài dấu hiệu trên mặt của che phủ bên dưới chiếc nón. “ Ông biết mẹ tôi ah?”
“ Anh em trong hội giữ tất cả những ghi chú về tất cả các thành viên của Clave,” Hodge giải thích. “ Những ghi chú đầy đủ--“
“ Nó không đầy đủ,” Jace nói, “ Thậm chí họ còn không biết cô ấy vẫn còn sống”
Sư biến mất của cô ấy giống như có sự tiếp tay của một pháp, Hầu hết những Thợ Săn Bóng Tối không thể dễ dàng thoát khỏi Clave. Giọng của jeremiah không có một chút cảm tình; giọng ông ấy vang lên có vẽ như đồng tình hoặc không đồng tình với cách làm của Jocelyn.
“ Có vài điều cháu không hiểu,” Clary nói. “ Tại sao Valentine nghĩ mẹ con có chiếc cốc Tử Thần? Nếu cô ấy gặp một số rắc rồi rồi biến mất, như ông nói, thì tại sao mẹ cháu lại mang theo nó làm gì?”
“ Để không cho ông ấy có được vật đó,” Hodge nói. “ Cô ấy cũng giống như những người khác điều biết chuyện gì xảy ra nếu Valentine có được chiếc Cốc. Và tôi tưởng tưởng cô ấy không tin ai ở hội Clave để giữ nó, không phải sau cùng Valentine lấy nó khỏi bọn họ là vị trí đầu tiên.” (đó là nơi đầu tiên mà Valentine nghĩ đến để tìm chiếc cốc)
“ tôi đoán.” Qua giọng của Clary tôi nghĩ cô ấy không thể không nghi ngờ, tất cả mọi thứ dường như không giống như vậy, cố ấy cố gắng hình tượng lại cảnh mẹ cô ấy bị rượt đuổi khắp nơi trong bóng tối với chiếc cốc bằng vàng lớn được cất giấu ở đâu đó, và họ đã thất bại.
“ Jocelyn quay qua chống lại chồng cô ấy khi cô ấy tìm ra những gì mà ông ấy dự định làm với chiếc cốc, “ Hodge nói. ‘ Nó cũng có thể là lý do phỏng đoán, cô ấy muốn làm mọi thứ trong năng lực của cô ấy để giữ chiếc cốc không rơi vào tay của ông ấy. Chính mọi người trong Clave sẽ tìm đến cô ấy đầu tiên, nếu họ biết cô ấy vẫn còn sống.”
“ Giống như là đang chỉ vào tôi vậy” Clary nói với giọng sắt lạnh, ‘ đó là không ai trong hội Clave nghĩ đến chết, thực tế là đã từng chết. Có thể họ muốn đầu t.ư vào các ghi chú về nha khoa.”
“ Ba của tôi đã chết,” jace nói, cũng với giọng lạnh lùng. “ tôi không cần những ghi chú về nha khoa để nói tôi về vấn đề đó”
Clary quay lại cậu ấy vơi sự giận giử.” Nhìn này, tôi không có nghĩa gì hết---“
Đủ rồi, Brother jeremiah ngắt lời, Có một sự thật cần phải phơi bày ở nơi đây, nếu bạn là bênh nhân thì nên lắng nghe điều đó.
- Đôi lời: Mình thấy cách xưng hô Cậu/minh rất là được, nhưng nếu cứng ngắt dùng như vậy làm cho rối rắm đọc thấy rất là khó hiểu, mình đã đọc những chương đã dịch.
- Với đây cũng là lần đầu tiên mình tham gia dịch, nên chắc có nhiều sai sót, mong mọi người giúp đở
* dịch 1 chương tiếng anh = 3 chương tiếng Trung. vãi hàng.