Sở Vương Phi
Thể loại: Ngôn tình, cổ trang, xuyên không
Tác giả: Ninh Nhi
Tác giả: Ninh Nhi
Chương 116: Ai là kẻ phóng hỏa thiêu chết thí sinh? (1)
Dịch: Vivian Nhinhi
Biên: Vivian Nhinhi
Nhóm dịch: Vạn Hoa Cốc
Nguồn: bachngocsach.com
Chương 116: Ai là kẻ phóng hỏa thiêu chết thí sinh?
Dịch & biên: Vivian Nhinhi
Nguồn: bachngocsach.com
Suốt một đêm, khắp các ngã t.ư đường vô cùng ầm ĩ nhốn nháo, các loại thanh âm cứu hỏa, tiếng kêu cứu, tiếng la khóc cứ không dứt bên tai.
Mà lúc này, các đại phu của Vinh Thiện Đường nhận được tin tức đã vội vã tới băng bó, chữa trị cho các thí sinh bị thương, Dung Vân Hạc đứng trước tửu lâu đối diện với khách điếm, lẳng lặng nhìn hết thảy mọi thứ trước mặt, mày không khỏi nhíu lại, chỉ cảm thấy chuyện này quả thực quá mức kì quặc.
Từ nửa đêm đến tận sáng, sau khi trận đại hỏa hoạn được quân bảo vệ thành dập tắt thì tiếng quát tháo của mọi người mới dần dần nhỏ đi, và quyết định đột ngột của Thần Vương lại khiến tâm trạng bàng hoàng sợ hãi của những thí sinh hàn môn chuyển sang kinh hỉ vạn phần.
Bọn họ trăm triệu cũng không ngờ được trận đại hỏa lấy đi tính mạng của rất nhiều người này lại mang tới cho bọn họ cơ hội hiếm có.
Bình thường, bọn họ đừng nói là gặp Vương gia hay tể tướng, ngay cả quan gia trong phủ nha cũng hiếm có cơ hội gặp mặt, vậy mà giờ, nhân họa đắc phúc được vào Thần Vương phủ ở, thật sự là tổ tiên đã tu được phúc khí, một lòng đều hướng hết về hành động cứu người gặp nạn của Thần Vương rồi, một lòng quyết tử hiến thân, ai nấy đều là đầy mặt vui mừng đi theo tọa kị của Thần Vương, tâm trạng lâng lâng đi về phía Thần Vương phủ, thỉnh thoảng còn thì thầm với nhau mấy câu để bày tỏ tâm tình kích động của mình.
Giang Mộc Thần cưỡi ngựa, nghe thấy tiếng bàn tán xì xào phía sau, trong mắt hiện lên vẻ tức giận, ánh mắt không khỏi nhìn về phía trước, đã thấy trong góc đường tối tăm có một bóng áo lam đã ngả sang màu xám, mà trong bóng tối kia lại lóe lên cặp mắt sáng vô cùng chói mắt, như cặp ngọc đen quý làm người ta chỉ cảm thấy mình đã tìm được kho báu rồi.
Chỉ có điều, trong hai đường ánh mắt kia cũng hàm chứa vẻ châm chọc và sự khinh thường nồng đậm, khiến trong lòng Giang Mộc Thần không khỏi dâng lên ý tò mò, thấp giọng gọi Trữ Phong lại, để cho hắn dẫn đám thí sinh này đến Thần Vương phủ, còn mình thì quay ngựa lại, thúc ngựa chạy vội tới trước mặt thân ảnh màu lam kia, từ trên cao dùng cặp mắt sắc lạnh như băng mà nhìn vào thiếu niên đang đứng trong bóng tối kia.
Chỉ thấy thiếu niên này trường bào trên người mặc dù có dơ bẩn, sắc mặt thì càng tiều tụy tái nhợt, nhưng thần sắc lại trấn định tự nhiên, không kinh hoảng thất sắc giống như những thí sinh khác, hơn nữa mạt bình tĩnh nơi đáy mắt kia càng khiến cho Giang Mộc Thần không khỏi thầm đánh giá thiếu niên này bằng cặp mắt khác.
Tiếp tục nhìn ngũ quan và vẻ mặt của thiếu niên kia thật kĩ, Giang Mộc Thần không khỏi nhớ tới thí sinh hai mươi mấy ngày trước mình gặp ở ngoài cửa Cống viện, thần thái lẫn hình dáng của hai người dường như rất giống nhau, có lẽ là cùng một người.
Nhìn bộ dạng hơi chật vật của thiếu niên trước mặt, Giang Mộc Thần trầm giọng hỏi: "Ngươi tên là gì? Cũng là thí sinh ở trọ trong khách điếm kia à?"
"Thảo dân Hàn Triệt gặp qua vương gia, thảo dân đúng là thí sinh ở trong khách điếm kia!" Hàn Triệt nghe thấy Thần Vương hỏi thì cũng bình tĩnh trả lời.
Nghe được thiếu niên kia báo danh xong, cặp mắt của Giang Mộc Thần khẽ mỉm cười, khó trách thấy vẻ mặt của thiếu niên này khác hẳn với những người khác, thì ra chính là Giải Nguyên Văn của thi Hương lần này, quả thật có chỗ khác thường hơn người.
Người ngoài đều mở cờ trong bụng vì có thể vào Thần Vương vậy mà hắn lại bình tĩnh đứng ở một bên, trên mặt không có vẻ gì là mừng rỡ như điên, trong mắt lại không có vẻ đắc ý nông cạn, mặt vẫn trầm như nước đứng bàng quan một bên, hai mắt sáng và bình thản nhìn tất cả mọi chuyện đang phát sinh trước mặt.
Một nhân tài như vậy khiến Thần Vương thật sự nổi lòng chiêu mộ, liền chậm rãi lên tiếng: "Hàn Giải Nguyên vì sao lại đứng mãi ở đây không đi? Chẳng lẽ không nghe được lời của bổn vương lúc nãy sao?"
Nghe vậy, trong mắt Hàn Triệt đột nhiên hiện lên chút ý cười, lập tức bình tĩnh đáp: "Đa tạ ý tốt của Vương gia, nhưng thảo dân chỉ sợ mình sẽ làm phiền đến vương gia mà thôi."
"Càn rỡ! Sao ngươi dám nói chuyện với vương gia như vậy? Ngươi cho mình là ai mà dám vô lễ như thế với vương gia? Chẳng lẽ ngươi muốn bị trị tội không biết tôn ti trên dưới sao?" Đúng lúc này, thị vê đang canh giữ phía sau lưng Thần Vương đột nhiên quát lớn.
Đối mặt với sự quở trách của thị vệ kia, Hàn Triệt chẳng có chút nào sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía thị vệ kia chỉ lộ chút ý cười, đáy mắt lại giấu diếm vẻ châm biếm khó mà phát hiện được, nhưng hắn còn chưa mở miệng đã thấy giọng nói lạnh lùng của Thần Vương vang lên bên tai: "Hàn Giải Nguyên đang khinh thường bổn vương, muốn đối nghịch với Thần Vương phủ sao?"
Giọng nói của Thần Vương lúc này mặc dù không lớn, nhưng trong câu hỏi thản nhiên lại bao hàm chút uy nghiêm và sắc bén vốn có, khiến tên thị vệ vừa mới lên tiếng quát mắng Hàn Triệt không khỏi cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống đột ngột, mà khi hắn nhìn về phía Hàn Triệt thì lại phát hiện, đối phương vẫn giữ nguyên vẻ mặt đầy ý cười yếu ớt lúc trước trên mặt, nhưng lời nói ra lại đã chuyển biến rất nhiều: "Thảo dân không dám, thịnh tình của vương gia thảo dân tất nhiên là không dám làm trái!"
Dứt lời, Hàn Triệt liền chắp tay thi lễ với Thần Vương một cái, lập tức nhấc chân đuổi theo hàng ngũ đã đi được một đoạn xa.
Giang Mộc Thần ngồi trên lưng ngựa, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hàn Triệt, hai tròng mắt như có điều gì suy nghĩ mà hơi khép hờ, hồi lâu mới thu lại tầm mắt, lập tức nhìn về phía Dung Vân Hạc đang đứng cách đó không xa.
Thấy tối nay Dung Vân hạc mặc một thân trường bào màu trắng in hoa văn chìm bằng gấm, một đầu tóc bạc dài dưới ánh trăng càng thêm chói mắt, chính là vóc dáng của hắn cao to, lưng thẳng, đứng một mình mà khiến người ta cảm nhận được một thân khí tiết ngông nghênh phóng khoáng, khiến Thần Vương không khỏi khẽ nhíu mày lại, cảm thấy đêm nay xuất hiện hai người có khí chất thật giống nhau, làm người ta không thấy thoải mái lắm. (@vivi: Anh ghen với anh Hạc vì chị Mộng quý ảnh hơn chứ giề? ? ?" )
Hơi nắm chặt dây cương, để con ngựa chậm rãi đi đến trước mặt Dung Vân Hạc, Thần Vương nhìn kĩ Dung Vân Hạc đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây, lập tức chậm rãi lên tiếng: "Dạo này Vinh Thiện Đường quả là bận rộn nhỉ. Chẳng những vận chuyển dược thảo đến Lạc Thành, còn đến giúp thí sinh băng bó trị thương nữa. Có điều, Dung gia trước kia hình như chưa bao giờ làm buôn bán dược thảo thì phải, xem ra Dung công tử lần này cố ý phát dương quang đại cơ nghiệp Dung gia rồi."
Giang Mộc Thần nắm giữ quân bảo vệ kinh thành, há lại có chuyện hắn không biết rõ? Vinh Thiện Đường mặc dù chỉ là một y quán nho nhỏ, nhưng lần này trong đám ngự y đi Lạc Thành còn có Nhiếp Hoài Viễn của Vinh Thiện Đường, mà còn là ngự y bát phẩm được Ngọc Càn Đế ngự phong ngay trong đêm trước khi khởi hành. Một đại phu dân gian lại có bản lĩnh như vậy, thật khiến Giang Mộc Thần có chút tò mò về Nhiếp Hoài Viễn.
Mà gần đây, Dung Vân Hạc không ngừng tu sửa mặt tiền cửa hàng rồi lại nhiều lần ra vào Vinh Thiện Đường, nghĩ đến đó có thể là ý đồ của Dung gia muốn vươn đến thị trường dược thảo, điều này đối với Thần Vương mà nói không thể xem như chuyện tốt được.
Dù sao, tâm t.ư của Dung Vân Hạc đối với Vân Thiên Mộng, Giang Mộc Thần cũng có thể nhìn ra được vài phần, mặc dù biểu hiện của hắn rất nội liễm, nhưng trực giác của nam nhân lại nói cho Giang Mộc Thần biết, đối với Dung Vân Hạc từ trước đến nay luôn đặc lập độc hành* mà nói, Vân Thiên Mộng là một ngoại lệ vô cùng đặc biệt, mà chính điều nhỏ nhặt này lại khiến Giang Mộc Thần càng ngày càng thấy Dung Vân Hạc không vừa mắt.
*đặc lập độc hành: sống cô độc một mình một đường không quản chuyện của ai.
"Dung gia là Hoàng thương**, tất nhiên là phải dốc hết khả năng cống hiến cho Hoàng Thượng, cho triều đình rồi. Vân Hạc bất tài, không thể đến vùng dịch làm chuyện gì giúp dân chúng nên chỉ có thể ở hậu phương cung cấp dược liệu cho bọn họ. Đấy cũng chỉ là thứ tối cơ bản một con người cần phải có là lương tâm mà thôi." Dung Vân Hạc hơi nâng mắt, mặt trầm như nước nhìn về phía Giang Mộc Thần mặt như băng sương, hờ hững đáp lại một câu.
**Hoàng thương: gia tộc thương nhân được quyền buôn bán với Hoàng gia và triều đình.
"Vậy sao? Dung công tử có phải đã quên rồi không? Gần đây bổn vương đã hạ lệnh cho quân bảo vệ thành, mỗi đêm sau giờ Hợi liền cấm dân chúng xuất môn đi lại, đề phòng ngừa ôn dịch lây lan, mà giờ đã gần đến giờ Sửu, xem ra Dung công tử chỉ xem lời nói của bổn vương như gió thoảng bên tai rồi!" Thị vệ chung quanh chỉ cảm thấy giọng Thần Vương càng nói càng lạnh, khiến bọn họ thầm run lên, nhưng Dung Vân Hạc vẫn trấn định tự nhiên như cũ, đáy mắt lại là một bộ không sợ hãi gì cả, khiến bọn họ chỉ cảm thấy công tử Dung gia này đúng là điên thật rồi, ngay cả Thần Vương cũng dám đắc tội.
Mà Dung Vân Hạc đúng là không để ý đến lời nói của Thần Vương thật, nghe lời nói rõ ràng chứa đựng uy hiếp này, chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ như trích tiên kia chỉ lộ ra ý cười thản nhiên yếu ớt, ánh mắt ẩn chứa vẻ châm chọc nhìn Thần Vương, lập tức hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ Vương gia cho rằng một tờ công văn hay mệnh lệnh lại quan trọng hơn việc cứu mạng người sao? Như thế quả là trái ngược với hành động của vương gia mới rồi. Nếu vương gia mới vừa rồi còn sinh lòng thương hại đối với những thí sinh không còn chỗ ở này, còn mở cửa Thần Vương phủ làm chỗ ở tạm thời cho bọn họ thì vì sao lúc này lại tự mâu thuẫn mà chất vấn Dung mỗ?"
Dịch & biên: Vivian Nhinhi
Nguồn: bachngocsach.com
Suốt một đêm, khắp các ngã t.ư đường vô cùng ầm ĩ nhốn nháo, các loại thanh âm cứu hỏa, tiếng kêu cứu, tiếng la khóc cứ không dứt bên tai.
Mà lúc này, các đại phu của Vinh Thiện Đường nhận được tin tức đã vội vã tới băng bó, chữa trị cho các thí sinh bị thương, Dung Vân Hạc đứng trước tửu lâu đối diện với khách điếm, lẳng lặng nhìn hết thảy mọi thứ trước mặt, mày không khỏi nhíu lại, chỉ cảm thấy chuyện này quả thực quá mức kì quặc.
Từ nửa đêm đến tận sáng, sau khi trận đại hỏa hoạn được quân bảo vệ thành dập tắt thì tiếng quát tháo của mọi người mới dần dần nhỏ đi, và quyết định đột ngột của Thần Vương lại khiến tâm trạng bàng hoàng sợ hãi của những thí sinh hàn môn chuyển sang kinh hỉ vạn phần.
Bọn họ trăm triệu cũng không ngờ được trận đại hỏa lấy đi tính mạng của rất nhiều người này lại mang tới cho bọn họ cơ hội hiếm có.
Bình thường, bọn họ đừng nói là gặp Vương gia hay tể tướng, ngay cả quan gia trong phủ nha cũng hiếm có cơ hội gặp mặt, vậy mà giờ, nhân họa đắc phúc được vào Thần Vương phủ ở, thật sự là tổ tiên đã tu được phúc khí, một lòng đều hướng hết về hành động cứu người gặp nạn của Thần Vương rồi, một lòng quyết tử hiến thân, ai nấy đều là đầy mặt vui mừng đi theo tọa kị của Thần Vương, tâm trạng lâng lâng đi về phía Thần Vương phủ, thỉnh thoảng còn thì thầm với nhau mấy câu để bày tỏ tâm tình kích động của mình.
Giang Mộc Thần cưỡi ngựa, nghe thấy tiếng bàn tán xì xào phía sau, trong mắt hiện lên vẻ tức giận, ánh mắt không khỏi nhìn về phía trước, đã thấy trong góc đường tối tăm có một bóng áo lam đã ngả sang màu xám, mà trong bóng tối kia lại lóe lên cặp mắt sáng vô cùng chói mắt, như cặp ngọc đen quý làm người ta chỉ cảm thấy mình đã tìm được kho báu rồi.
Chỉ có điều, trong hai đường ánh mắt kia cũng hàm chứa vẻ châm chọc và sự khinh thường nồng đậm, khiến trong lòng Giang Mộc Thần không khỏi dâng lên ý tò mò, thấp giọng gọi Trữ Phong lại, để cho hắn dẫn đám thí sinh này đến Thần Vương phủ, còn mình thì quay ngựa lại, thúc ngựa chạy vội tới trước mặt thân ảnh màu lam kia, từ trên cao dùng cặp mắt sắc lạnh như băng mà nhìn vào thiếu niên đang đứng trong bóng tối kia.
Chỉ thấy thiếu niên này trường bào trên người mặc dù có dơ bẩn, sắc mặt thì càng tiều tụy tái nhợt, nhưng thần sắc lại trấn định tự nhiên, không kinh hoảng thất sắc giống như những thí sinh khác, hơn nữa mạt bình tĩnh nơi đáy mắt kia càng khiến cho Giang Mộc Thần không khỏi thầm đánh giá thiếu niên này bằng cặp mắt khác.
Tiếp tục nhìn ngũ quan và vẻ mặt của thiếu niên kia thật kĩ, Giang Mộc Thần không khỏi nhớ tới thí sinh hai mươi mấy ngày trước mình gặp ở ngoài cửa Cống viện, thần thái lẫn hình dáng của hai người dường như rất giống nhau, có lẽ là cùng một người.
Nhìn bộ dạng hơi chật vật của thiếu niên trước mặt, Giang Mộc Thần trầm giọng hỏi: "Ngươi tên là gì? Cũng là thí sinh ở trọ trong khách điếm kia à?"
"Thảo dân Hàn Triệt gặp qua vương gia, thảo dân đúng là thí sinh ở trong khách điếm kia!" Hàn Triệt nghe thấy Thần Vương hỏi thì cũng bình tĩnh trả lời.
Nghe được thiếu niên kia báo danh xong, cặp mắt của Giang Mộc Thần khẽ mỉm cười, khó trách thấy vẻ mặt của thiếu niên này khác hẳn với những người khác, thì ra chính là Giải Nguyên Văn của thi Hương lần này, quả thật có chỗ khác thường hơn người.
Người ngoài đều mở cờ trong bụng vì có thể vào Thần Vương vậy mà hắn lại bình tĩnh đứng ở một bên, trên mặt không có vẻ gì là mừng rỡ như điên, trong mắt lại không có vẻ đắc ý nông cạn, mặt vẫn trầm như nước đứng bàng quan một bên, hai mắt sáng và bình thản nhìn tất cả mọi chuyện đang phát sinh trước mặt.
Một nhân tài như vậy khiến Thần Vương thật sự nổi lòng chiêu mộ, liền chậm rãi lên tiếng: "Hàn Giải Nguyên vì sao lại đứng mãi ở đây không đi? Chẳng lẽ không nghe được lời của bổn vương lúc nãy sao?"
Nghe vậy, trong mắt Hàn Triệt đột nhiên hiện lên chút ý cười, lập tức bình tĩnh đáp: "Đa tạ ý tốt của Vương gia, nhưng thảo dân chỉ sợ mình sẽ làm phiền đến vương gia mà thôi."
"Càn rỡ! Sao ngươi dám nói chuyện với vương gia như vậy? Ngươi cho mình là ai mà dám vô lễ như thế với vương gia? Chẳng lẽ ngươi muốn bị trị tội không biết tôn ti trên dưới sao?" Đúng lúc này, thị vê đang canh giữ phía sau lưng Thần Vương đột nhiên quát lớn.
Đối mặt với sự quở trách của thị vệ kia, Hàn Triệt chẳng có chút nào sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía thị vệ kia chỉ lộ chút ý cười, đáy mắt lại giấu diếm vẻ châm biếm khó mà phát hiện được, nhưng hắn còn chưa mở miệng đã thấy giọng nói lạnh lùng của Thần Vương vang lên bên tai: "Hàn Giải Nguyên đang khinh thường bổn vương, muốn đối nghịch với Thần Vương phủ sao?"
Giọng nói của Thần Vương lúc này mặc dù không lớn, nhưng trong câu hỏi thản nhiên lại bao hàm chút uy nghiêm và sắc bén vốn có, khiến tên thị vệ vừa mới lên tiếng quát mắng Hàn Triệt không khỏi cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống đột ngột, mà khi hắn nhìn về phía Hàn Triệt thì lại phát hiện, đối phương vẫn giữ nguyên vẻ mặt đầy ý cười yếu ớt lúc trước trên mặt, nhưng lời nói ra lại đã chuyển biến rất nhiều: "Thảo dân không dám, thịnh tình của vương gia thảo dân tất nhiên là không dám làm trái!"
Dứt lời, Hàn Triệt liền chắp tay thi lễ với Thần Vương một cái, lập tức nhấc chân đuổi theo hàng ngũ đã đi được một đoạn xa.
Giang Mộc Thần ngồi trên lưng ngựa, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hàn Triệt, hai tròng mắt như có điều gì suy nghĩ mà hơi khép hờ, hồi lâu mới thu lại tầm mắt, lập tức nhìn về phía Dung Vân Hạc đang đứng cách đó không xa.
Thấy tối nay Dung Vân hạc mặc một thân trường bào màu trắng in hoa văn chìm bằng gấm, một đầu tóc bạc dài dưới ánh trăng càng thêm chói mắt, chính là vóc dáng của hắn cao to, lưng thẳng, đứng một mình mà khiến người ta cảm nhận được một thân khí tiết ngông nghênh phóng khoáng, khiến Thần Vương không khỏi khẽ nhíu mày lại, cảm thấy đêm nay xuất hiện hai người có khí chất thật giống nhau, làm người ta không thấy thoải mái lắm. (@vivi: Anh ghen với anh Hạc vì chị Mộng quý ảnh hơn chứ giề? ? ?" )
Hơi nắm chặt dây cương, để con ngựa chậm rãi đi đến trước mặt Dung Vân Hạc, Thần Vương nhìn kĩ Dung Vân Hạc đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây, lập tức chậm rãi lên tiếng: "Dạo này Vinh Thiện Đường quả là bận rộn nhỉ. Chẳng những vận chuyển dược thảo đến Lạc Thành, còn đến giúp thí sinh băng bó trị thương nữa. Có điều, Dung gia trước kia hình như chưa bao giờ làm buôn bán dược thảo thì phải, xem ra Dung công tử lần này cố ý phát dương quang đại cơ nghiệp Dung gia rồi."
Giang Mộc Thần nắm giữ quân bảo vệ kinh thành, há lại có chuyện hắn không biết rõ? Vinh Thiện Đường mặc dù chỉ là một y quán nho nhỏ, nhưng lần này trong đám ngự y đi Lạc Thành còn có Nhiếp Hoài Viễn của Vinh Thiện Đường, mà còn là ngự y bát phẩm được Ngọc Càn Đế ngự phong ngay trong đêm trước khi khởi hành. Một đại phu dân gian lại có bản lĩnh như vậy, thật khiến Giang Mộc Thần có chút tò mò về Nhiếp Hoài Viễn.
Mà gần đây, Dung Vân Hạc không ngừng tu sửa mặt tiền cửa hàng rồi lại nhiều lần ra vào Vinh Thiện Đường, nghĩ đến đó có thể là ý đồ của Dung gia muốn vươn đến thị trường dược thảo, điều này đối với Thần Vương mà nói không thể xem như chuyện tốt được.
Dù sao, tâm t.ư của Dung Vân Hạc đối với Vân Thiên Mộng, Giang Mộc Thần cũng có thể nhìn ra được vài phần, mặc dù biểu hiện của hắn rất nội liễm, nhưng trực giác của nam nhân lại nói cho Giang Mộc Thần biết, đối với Dung Vân Hạc từ trước đến nay luôn đặc lập độc hành* mà nói, Vân Thiên Mộng là một ngoại lệ vô cùng đặc biệt, mà chính điều nhỏ nhặt này lại khiến Giang Mộc Thần càng ngày càng thấy Dung Vân Hạc không vừa mắt.
*đặc lập độc hành: sống cô độc một mình một đường không quản chuyện của ai.
"Dung gia là Hoàng thương**, tất nhiên là phải dốc hết khả năng cống hiến cho Hoàng Thượng, cho triều đình rồi. Vân Hạc bất tài, không thể đến vùng dịch làm chuyện gì giúp dân chúng nên chỉ có thể ở hậu phương cung cấp dược liệu cho bọn họ. Đấy cũng chỉ là thứ tối cơ bản một con người cần phải có là lương tâm mà thôi." Dung Vân Hạc hơi nâng mắt, mặt trầm như nước nhìn về phía Giang Mộc Thần mặt như băng sương, hờ hững đáp lại một câu.
**Hoàng thương: gia tộc thương nhân được quyền buôn bán với Hoàng gia và triều đình.
"Vậy sao? Dung công tử có phải đã quên rồi không? Gần đây bổn vương đã hạ lệnh cho quân bảo vệ thành, mỗi đêm sau giờ Hợi liền cấm dân chúng xuất môn đi lại, đề phòng ngừa ôn dịch lây lan, mà giờ đã gần đến giờ Sửu, xem ra Dung công tử chỉ xem lời nói của bổn vương như gió thoảng bên tai rồi!" Thị vệ chung quanh chỉ cảm thấy giọng Thần Vương càng nói càng lạnh, khiến bọn họ thầm run lên, nhưng Dung Vân Hạc vẫn trấn định tự nhiên như cũ, đáy mắt lại là một bộ không sợ hãi gì cả, khiến bọn họ chỉ cảm thấy công tử Dung gia này đúng là điên thật rồi, ngay cả Thần Vương cũng dám đắc tội.
Mà Dung Vân Hạc đúng là không để ý đến lời nói của Thần Vương thật, nghe lời nói rõ ràng chứa đựng uy hiếp này, chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ như trích tiên kia chỉ lộ ra ý cười thản nhiên yếu ớt, ánh mắt ẩn chứa vẻ châm chọc nhìn Thần Vương, lập tức hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ Vương gia cho rằng một tờ công văn hay mệnh lệnh lại quan trọng hơn việc cứu mạng người sao? Như thế quả là trái ngược với hành động của vương gia mới rồi. Nếu vương gia mới vừa rồi còn sinh lòng thương hại đối với những thí sinh không còn chỗ ở này, còn mở cửa Thần Vương phủ làm chỗ ở tạm thời cho bọn họ thì vì sao lúc này lại tự mâu thuẫn mà chất vấn Dung mỗ?"
Góp ý, thảo luận, gạch, hành cũng ném tại đây: http://bachngocsach.com/forum/showthread.php?t=4038
Happy Valentine...

Boom cho các bợn trẻ nằm nhà tự kỉ đây...


Mời đọc những tựa truyện khác của Vạn Hoa Cốc:
Ngọc Tỏa Dao Đài
Đông Cung Chi Chủ
Nhận thông báo cập nhật chương mới nhất ở đây: https://www.facebook.com/groups/539511626144821/
Chào huynh đệ tỷ muội,
Diễn đàn có hai cách thức ủng hộ duy trì server 2015:
1. Gửi qua ngân hàng
2. Gửi bằng thẻ cào
Rất mong nhận được sự giúp đỡ của huynh đệ tỷ muội.
------------------