Sở Vương Phi
Thể loại: Ngôn tình, cổ trang, xuyên không
Tác giả: Ninh Nhi
Tác giả: Ninh Nhi
Chương 91: Tiêu Đại (2)
Người dịch:Box đào tạo Bạch Ngọc Sách
Biên tập: Vivian Nhinhi
Nhóm dịch: Vạn Hoa Cốc
Nguồn: bachngocsach.com
Sở Nam Sơn thấy!Tiêu|Đại quả thậtlđã|tránh đi!rất xa:rồi thì lập tức quaylđầu trở lại,:mặt mũi tươi|cười|nghênh:đón Vân Thiên Mộng|lúc này đãixuống xe:ngựa, nói bằng!một giọng vô|cùnginịnh!nọt:|" Nha đầu hôm nay cũnglđã:chịu|đến Sở!Vương phủ của tallàm khách rồi!lNgươi không biết:đâu,:từ|sau khi ngươi rời điiSởlVương phủ lần trước đến giờ,!lão phu thực!không thiết ăn|uống, ngươi nhìnlxem,|mới cólmấy ngày:mà!đầu tóc ta!lại bạc thêm:vài sợi rồi a!"
Nói xong:còn thực|sự|cúi đầu tiến|đến trước mặt Vân Thiên Mộngiđể:nànglnhìn!cho thậtikỹ.
Một cái đầu tollập tức chặn|trước mặt,lVân Thiên Mộng:mỉm cười!cúi đầu liếc!một cái,lthấyltóc bạc trên|đầu SởiVương này còn không bằng|Cốc lão thái:quân, trong lòngiliền!cảm thấy!buồn:cười, nhưng vẫn mởlmiệng an:ủi: "Đa tạlVương gia đãinhớ đến,!tất cảlđều làilỗi của thầninữ|ạ!"
Những lời này,|Sở:Nam Sơn nào có:muốninghe? Lão chỉ chờ Vân Thiên Mộng!nói "Thần nữ!sẽlchămlđến Sở:Vương phủ nhiều hơn!" chứ đâu thèm!đểiý đến chuyện!ai, cái gì!sai chứ?
Nhưng|thấy|Vân Thiên Mộng!tỏ|ra|đau lòng:vì|mình, SởlNam Sơn trong lònglvẫn cảm thấy:vôicùng|thỏalmãn,|quả vẫn là!nữlnhi người taihiểuibiết:chu đáo nha.:Lão nhiệt tình|chỉ vào hai hàngiquânlthiết giáp!đứng!nghiêm:trước cửa lớn,!nhiệt tìnhihỏi:l"Nhalđầu,|khí thế thế này đã!hài lòngichưa? Cái tên tiểuitử:Phi Dương chết:tiệtikia không biếtiđiềulgì!cả, lần trước còn đưa ngươi vào bằng|cửa nhỏ,lhôm nào gia gia nhấtiđịnh|phảillột da|nólcho ngươi nguôi giận."
VânlThiên Mộng|nhìn|theo!tay Sở|Nam Sơn chỉ,|thấyitrước cửa Sở|Vương Phủ mộc mạc đơn sơ!có!hai hàng:binh!lính|thânlmặc áo:giáp, chỉ nhìn|khí thế trang nghiêmltản raitừitrên:người những binh:lính|kia đãibiếtlđây là!đội ngũ quân!nhân:hang!thậtigiá thật!đượclhuấn|luyện nghiêm!khắclđãitừng:chiến đấu trên:saitrường, tốlchấtlnhư vậy,!so|với quânlbảo vệ!thành của Thần|Vương,lvới Cấm vệ:quân!của Hoàng đế!không biếtlhơn gấp mấy lần.
Chỉlcó|điều, giờ phút:này những binh|línhiấylđứng!trước cửa Sở|Vương Phủ mangiphong cách!cổixưa này thậtlquá gây chú ý,lmà|trước tới giờ Sở!Vương cũnglrất ítlxuất:hiện:trước mặt nhiều người,ichỉ e nếu hôm nay mìnhikhông đến,llão cũng!không long|trọng như vậy.lHơn nữa,!chỉ cần nhìnibiểu!cảm khó coi như nuốtiphải!ruồi!kia của TiêuiĐại thì đã:biết|hắn bất mãn với chuyệninày như thế nào.
"Lại khiến Vương gia nhọc:lònglrồi!iGióng trống khualchiêng!rầm rộlnhư thế thựclkhiến thần:nữ!thụ sủnginhược kinh, lại càng|không dám bước!vào cửa lớn SởlVương phủ." Mắt nhìnlbốn phíaicóidân c hỗng:tụltập lại xem náo nhiệt ngàylcàng|nhiều,|Vân Thiên Mộng:cólchút:khó xử, nànglkhông hiivọng!ngày!mai chỉ vìihànhiđộng|này của Sở|Vương mà:"được":Ngôniquan!"tặng"!cho một bản tấu lên triều đìnhlđâu!l! !
Sở:Nam Sơn tất nhiên là!ngheira!được!ý nhắcicủa Vân Thiên Mộng, lập tức ghé mắt muốnira|hiệulcho Tiêu:Đại,llại phátlhiện|Tiêu|Đại đanglngẩng đầu ngắm|trờiixanh!mây trắng,lchọc:cho Sở!Nam Sơn tức giậnltới mức hai chòmlrâu run lẩy bẩy cảibuổi, chỉ cóithể tự:mìnhlvungltay để|cho đám Thân|vệlquân!kia lui vào trong vương phủ.lXong|xuôillão mới quay|ra|tủm tỉm cườilcùnglvới Vân Thiên Mộngiđiivào Vương phủ.
Sở Vương phủ không cólsự!nguylnga tráng lệ|của hoàng cung, cũng|không có!trân!kỳldị|thú như Hải Vương phủ,!mà:ngay|cả!cảnh!lầu các tinhlxảo nơi Tướng phủ cũnglkhông có:nốt.lỞ đây,!đập vào mắt chí là|một mảng|xanhltươi|dạt dào.lTùng!xanh!trúc:đá!chính làlhai loàilthựclvật phổ biếnlnhấtlở đây,ltất cả!đình|đài lầu các nơi này đều mang:một hơi thở rất xưa,!lắng|đọngltrong đó|là!lịch:sử, là:tháng năm,!là!kílức, lại khiến cho người ta!chỉ cần nhìnlqua cảnh!vật làlđã!có|thể cảm nhậnlđược!chiều sâu bên trong đó.
Đây làllần thứ hai Vân Thiên Mộng!lần thứ hai đilvào SởiVương phủ,|so!với lần thứ nhất!vội vội vànglvànglthì lúc này mặc dùitrong lòng!Vân Thiên Mộng!cũng|nóng:như lửa đốt những khi tiếnlvào Sở|Vương phủ thì nỗi lo!lắng!sốt ruột!trong lòngidường như đã:được!làm dịu bớt,ldần dần bìnhitĩnhilại.
"Vẫn nghelnói cảlđời Vương gia chỉ cướilmột mình!Vương phi,|từlkhi Vương phi qua đời vẫn ở trong phủ một mình. Thần!nữltừ|lúc đilvào Sở|Vương phủ liền|cảm thấyltrong lònglvôicùnglanlbình, chắc!hẳn cólliên:quaniđến phong cách!sống|hànglngày|của Vương gia!" Vân Thiên Mộngiđảo mắt qua hết thảy|mọi thứ trong Vương phủ,!chỉ cảm thấylmàu sắc trước mắt mặc dùlcóichútiđơn điệu, nhưng lại mang|một sức sống|tràn|đầy khiến con người talcólthêm!sinhikhí,|làlnơi dưỡng sinh|tốt nhất.
SởiVương ngheiVân Thiên Mộng!ca!ngợi, trong lònglkhông khỏilđắc ý một hồi,!chỉ là|cặp mắt thâm!trầm:như biểnikia lại nhìn|về|một đình!đài phía:xa, ánh mắt dường như toát!raichútidịu dàng|và|hoàilniệm, nhàn!nhạt!mở|miệng:|"Nàng mặc dùlkhông thông minhltuyệt đỉnh, nhưng bản tính|thuần khiết lương thiện,imặc dù|trở thành Vương phi những vẫn sống:một cuộclsống|như bình!thường. SởlVương phủ này từlkhi Tổiđếiban cho talđến giờ,lngoại trừ tulsửa lại vài phòng ốc|cũ|nát,!những thứ khác!đều không thaylđổi gì|cả, chỉ cólvườn|cây này,|làltựltay nàngitrồng,lvốn địnhlđể!hai người dựa vào nhaulsống|nốt quãng đời còn lại,!không ngờ nàngllại đilsớm như vậy."
Khi nói những lời này,:vẻ!"Lãoingoan đồng" trên|người Sở!vương không còn nữa,lchỉ lưu lại một ông chồng già thâmltìnhiđangiđắm chìm:trong hồi ứclvềlngười vợ|đã|khuất.
VânlThiên Mộng!nắm hai tay,lnhìn!ánh mắt sâu thẳm!của Sở|Nam Sơn,|một cái thở dài chanlchứaikhông biết:bao nhiêu là:hoàiiniệminhấtlthời!phá vỡ|hìnhltượng trước đó!của lão,ilại khiến cho Vân Thiên Mộng!lập tức nảy sinhlmột chút|hiếu|kỳlvới SởlVương uy:danhllừngilẫy này.
"Nhưng màlhôm nay cólnha đầu đến chơi|với ông già này,:bàllão nhà ta|cũnginên yên tâm vui mừng!rồi!lĐi:nào,!gia gia dẫn ngươi đilthămlVương phủ của chúng ta, miễn:cho ngươi về:sau vào ở lại không cẩn thận|lạc đường mất." Chỉ một giâyisau vẻlthâm!tình|trêningười Sở!Nam Sơn lập tức biếtimất tăm mất tích, đầy mặt vui sướng dẫn Vân Thiên Mộng!đilqua hành|lang|dài,lvui vẻlchỉ trỏ,:giới|thiệu cho Vân Thiên Mộng|từnginơi một,:hoànltoàn!không hỏi trước ý kiếniVân Thiên Mộnglcó|muốnlgả:vào Sở!Vương phủ làm dâu hay không,!chỉ một mìnhlnói đến sunglsướng.
"Vương gia,|người tới là:khách,|ngàiiítlnhất!cũng|phảiiđể!Vân tiểuithư vào ngồilxuống nghỉlngơi|uống!chénltrà đã:chứ?" Tiêu|Đại thấy|Sở|Vương hí|ha:hílhửng!dẫn Vân Thiên Mộngiđildạo loạn|lên,lchỉ còn thiếu mỗi nước:dẫn vào trong phòng hồi nhỏ của Sở!Phi Dương thôi, liền!lập tức mở:miệng can ngăn.
Vân Thiên Mộng:thấy|SởiVương càng|ngàylcàngiđildần vào trong,!trong lòng:cũngithấy|không ổn, cũnglmượn|lời Tiêu!Đại nói dừnglbước, nhẹ giọng:i"Thần nữihôm nay đến,|là|để|cảm tạ:ơnicứu mạng!của Tướng gia trước đây không lâu!!Thần:nữlnhận:lời với Tướng gia tới nấu một bữa thậtlngonicho Vương gia,!kinh!xin Vương gia dẫn thầninữitới phòng bếp của Sở!Vương phủ ạ!"
Sở!Nam Sơn còn chưa|kịp âm|thầm|tức giậnlvìlTiêu:Đại phá hưichuyện|tốt của lão,llúc này nghe|Vân Thiên Mộnglnói thế,lgiận|còn chưa|kịp giận!đã:cười|tóe lóe,icũng:quên!luôn!chuyện:dẫn Vân Thiên Mộng!vào phòng ngủ của Sở|Phi Dương rồi,lvừa cười:tủm tỉm vừa liên!tục gật đầu,lnhanh chóng xoayibước, một tay vuốtive|chòm|râu dài,|bước:chânilại càng!nhanh đi!về:phíalphòng bếp.
Vân:Thiên Mộng!nhìnibước!đi!của Sởivương vừa mạnhimẽ|lại vừa có|lực đã:biếtlrằngithân!thể lão rất cường tráng.!Lão vốn xuấtlthânllàivõ!thướng, hànglngàylchắcllàicũngithường!xuyên rèn luyện thân:thể,|không giống như Vân Huyền Chi sốngibuông thả,lnên khi hắn đi!lại có!vẻ:yếu ớt!không biếtilàlkém xalSở|vương bao nhiêu lần.
Tiêu Đại thậtlkhông ngờ đây lại làimục đíchiVân Thiên Mộng:đến đây hôm nay,:nhưng phòng bếp lại là|nơi trọng yếu nhất|của một gia tộc lớn,:tuy hắn biếtlVân tiểu!thư không cóilýldo|gìlđể:hại Vương gia,!nhưng hắn vẫn phải!cẩn thận:nên cũng:nhanh chóng đi|theoiSở|Nam Sơn.
"lPhù phù.:. . Tiểulthư,!SởiVương gia này đilnhanh quá!:Nôltỳ|phải!chạylmới theo:kịp nha!" Bây giờ là:thời|điểm|nóng!bức,:màingaylcả!Mộ|Xuânllà:nha hoànisai vặt trong phủ thườngixuyên chạy!tới chạy!lui hôm nay cũng:đuổi:không kịp bước|đi|của Sở:Vương.
Nhưng:việcinày cũnglkhông có!gìilạ, Sở:vương thường!dẫn binhiđánh|giặc, nếu lão ngaylcảlviệc|đi|lại này cũng!không làm được, thì lão nên cáo lão từ|quan!về:quê làm ruộng cho rồi,|đểlđỡ!phải|xấu hổlvới mọi người.
Mộ Xuân|tuy hàngingày|có!đillại nhiều,:nhưng nàng:cũng|chỉ quanh quẩn!trong Tướng phủ,lnàng|làm sao so|sánhivới người cólvõ!cônginhư Sở|vương chứ.
Nhưngilạ|là, MộlXuânlthấy|tiểu|thư nhà nàng!trước sau vẫn chỉ đi!cách|Sở:vương có|hai bước, vậy màitiểulthư không chảy|chútimồ|hôi nào,lcũng|không thở hổn hển như nàng, sắc mặt tiểuithư vẫn giống như ngàyithường. Trong lòng|nàng|thậtlsự!không hiểu, hàng!ngày|nàng|đillại còn nhiều hơn tiểulthư vậy mà|giờ sao tiểulthư lại không bị|mệt giống như mình?
Mà:Tiêu:Đại vẫn đi!phíaisau Vân Thiên Mộng!cũng!đã!phát!hiện!điều!này.|Phải:biếtilà, tốc độ|đi:bộ!của Sở:Vương là|nổi tiếng nhanh ở Tây Sở, vậy màlVân tiểuithư không những có!thể theo!sát Vương gia,!mà|vẻ!mặt nàng|vẫn bình|tĩnh, bước:đilthoải mái,|việclnày khiến cho hắn phải:nhìn!nàngibằng|con mắt khác.
Sở!Nam Sơn đilđằngltrước cũnglđãlđể:ý tới việclnày.!Hắn biết|thiên kim tiểu|thư trước nay thânlthể luôn!yếu đuối:làldoiít!vận động. Hôm nay,!lão cốitìnhithử Vân Thiên Mộng, không nghĩ|nha đầu này thật|có:bản lĩnh, khiến cho trong lòng:lão càngithêm!yêu thích.
Trong!nhà bếp từngltrậnlmùi thức|ănltỏa ra:thơm!nức,lthật|khiến cho lòng|người rung|động, làm người ta:hận không thể nhanh chóng ăn|vào bụng. Sởivương tay sờ:bụng, lão quay!lại cười|lây lòng:Vân Thiên Mộng: " Nha đầu,!gia gia hôm nay muốn!được:ăn|đồ!ngon, ngươi biếtiđó:hiện|tại thời|tiết|rất lộng, ta!thật|sự:không cólhứng!thú ăn|cái gì! Ụclục|"
Vừa nói làlkhông muốn:ăn, trong bụng!Sở!vương liền:phát:ra|tiếng kêu đói của bao tử, khiến Mộ!Xuân|phảiicúi đầu nhịn|cười, TiêulĐại thì lập tức nghiêng người nhìnlqua chỗ khác, hắn xem như là:không nhìnlthấy|chuyệnlmất mặt của chủ tử:mình.
Vân Thiên Mộng!nhịnlcười, nàng|giả vờ|nghe!lời suy nghĩ, đúng|là!hôm nay rất nóng, nàng|lập tức mở:miệng:l" Thầnlnữ|sẽlvì|Vương gia làm cho người một bát mì:lạnh!":.
Sở!vương vừa ngheichỉ có:"một|bát"|mì|lạnh, hắn lập tức không vui,!giả vờ!ai|oán nói:i" Ngươi lần trước làm cho bàlngoại một bàn đầy món ngon, vậy mà|hôm nay làm cho ta:chỉ một bát mì!lạnhithôi|sao?:Ngươi khi dễ:ta, dù!sao ta!cũngllà!gia gia,lcòn bà!ta!chỉ là|bà:ngoại thôi!mà!"
Vân|Thiên Mộnglnghe|mấy câu này mà|thật!sựlkhông biết:phải:cãi lại như thế nào,|Cốc lão thái|quân!dù|sao cũng:làlbà!ngoại ruột|của nàng, còn Sởlvương với Vân Thiên Mộng|một chútihuyết thống cũng:không cólnha.
Nghĩ thì nghĩlnhư vậy thôi, Vân Thiên Mộng|vẫn cười|gian!xảo nhanh chóng nói : " Vương gia,!mì!lạnh!này nghe|thì đơn giảninhưng cáchllàm thì khá là|phức:tạp đấy ạ,|mọi thứ chiên xào đều không thể thiếu được, có!thể phứcltạp tương đương với làm một bàn tiệc|rượu!lần trước!lThầninữ:thậtllòngiquanltâm người nên mới đến đây,:đã!chuẩn bị|xong:hết rồi!!Vương gia muốn|món khác, vậy thầnlnữ:phải|có!điềulkiệnlnha!"
Sở:Nam Vương nghe:có|món ngoniliềnlvui vẻ!gật đầu,|lão chỉ cần cóiđồ!ăningon, cho dù!muốnilão bán đứng!Sở!Phi Dương,:kể:lại mấy "tai|nạn"|xấu hổ:hồi hắn còn bé, lão cũnglđồngiý.
Lãollập tức đến trước mặt Vân Thiên Mộng, vẻ!mặt chở đợi hỏi:i" Nói đi! Gia gia nhấtiđịnh|đồngiý,|kểlcảlcóimuốn:ngày!mai Sở|Phi Dương lập tức cưới|ngươi,:gia gia cũngisẽ!nhất!định|suốtlđêm chuẩn bị:tốt toànlbộisính!lễ!":.
Mộ|Xuân|và!Tiêu!Đại không còn gì!để|nói,|SởiVương ở bất cứlthời|khắcinào cũng|muốnidụ|Vân Thiên Mộnglgảlcho Sở|Phi Dương.|Lúc đầu là!Vân Thiên Mộng|đặt điều|kiện, bây giờ sao lại thành Sở|vương ra!điều|kiện:vậy?
Vân!Thiên Mộng|chỉ cười!một tiếng,|mà!nụlcười:của nàng|giống như giọt|nước!suối!trong lành!chảy|vào lòng|Sở:vương,ikhiến cho hắn trong lúc đó!cảm thấy|rất sảng!khoái.
Vân|Thiên Mộng!tuy cườiinhưng ánh mắt nhìniqua Tiêu!Đại,!khiến cho TiêulĐại cólcảm giác!như có!thú dữ|theo:dõi,itrong lòng|lập tức dâng:lên một dựlcảm chẳng lành.
Còn không đợi Tiêu|Đại tìm cớ!rời đi, bên tai đã|vang|lên tiếng Vân Thiên Mộnglbìnhltĩnhlmà!giảolhoạt: " Gia gia,!ta!muốn:mượniTiêu!Đại thúc:thúclvài ngày."
Chỉ|một câu " gia gia"lđãikhiến cho Sở|Nam Sơn bay hết ba!hồn bảy vía.!Lão vui sướng kíchlđộnglđến nướclmắt lưng!tròng,!không cần biết:Vân Thiên Mộngimuốn!Tiêu|Đại làm gì, lão liềnlnhanh chóng gật đầu đồng|ý.
Chỉllà|nghĩ|tới Vân Thiên Mộnglkêu TiêulĐại lài"thúc thúc",iSởlNam Sơn trong lòng!không đượclvui,|dựa vào cái gì|lão làm nhiều việclnhư vậy mới đổi lại được!nàngimới gọi lão là!" gia gia"l. Trong khi đó|Tiêu!Đại không làm gì!cũng!đã:được:lên chức|giống hắn,ilàm "thúc thúcl".
Nhất thời, chạm!đến lòng|dạ:hẹp hòi của Sở!Vương thành ra, lão nhìnithế nào vẫn thấylTiêulĐại không vừa mắt.
Nhất làltrước đây TiêuiĐại còn ở cùng|phe với Sở|Phi Dương,!thù mới hận cũ|cộng|c hồng|lại,:lão liềnlquaylsang:liếclxéo Tiêu|Đại một cái.
Tiêu Đại thậtlsự:bịloan mà, Vân Thiên Mộngimuốn!gọi hắn làm sao mà!cản được, hắn càng!không thể bịt miệng Vân Thiên Mộng, hắn mà|làm như vậy Vương gia không nghiền!nát xương hắn mới là!lạ!đó.
Chắc|chắn:là!mấy ngày|tới Vương gia sẽlkhông vừa mắt với mình, còn không bằng|nhân!cơlhội này trốn:khỏi|Vương phủ một chuyến. Tiêu|Đại thầm!nghĩ!nên nhanh chóng nói:i" Không biếtltiểu!thư cần ty|chức:làm việclgì?"
Vân|Thiên Mộnglngưng nụ!cười!trên:mặt,:nàng!nghiêm!túc chậmlrãi nói:l" Talmuốnlnhờ thúc!thúc|bảo vệ!mấy nha hoàn:trong phủ ta" .
Nànglnghĩ|muốnlmượn:người thì phải!nói rõllý:do, để|cho Tiêu|Đại tự:quyết định|làihắn có:đồng!ý bảo vệ!đám người của Ánh Thu hay không.
Tiêu Đại không cần suy nghĩ|lập tức trả lời:l" Ty!chứcituân|lệnh!"
Mọi!việclthuận lợi ngoài dự:kiến:của Vân Thiên Mộng, nàng|và!MộlXuân|chuẩn bị|điivào nhà bếp.
"lCó!đồiăn|ngon, Vân tiểuithư đừng|quênlcho bổn tướng một phầnlnha?" . Sở|Phi Dương người chưa|đi!vào nhưng đãlnghelgiọng nói của hắn truyền|đến.
Vân!Thiên Mộng|ngạc:nhiên,!ở cổ|đại không có!điện|thoại,!không cóiinternet, không hiểu:tại sao tin tức lại đi|nhanh như vậy?!Nàng:mới đến Vương phủ chưalđượcibao lâu,lvậy mà!Sở|Phi Dương đã:biếtltin mà|tới.
Tronglkhi đó, Sở!Nam Sơn thằng cháu!trai:đang|đi!lại gần,!toànlthânllập tức xùigai nhọnihoắt, vẻlmặt phòng bị!nói:|" Nha đầu này hôm nay tới làlđể!đặc biệtllàm cơm trưa!cho ta, ngươi đừngimơ!tưởng giành với ta."
Tiêu Đại của lão đã!bịicướp:đi|rồi,iSở:Phi Dương giờ còn muốnlcướpiluôn!bữa trưa, Sở!vương lão chưalbao giờ cảm thấylnhư thế này,|SởlPhi Dương hắn là|tên khốn!kiếp! ^^
"lGia gia,inếu không nhờ tailiều|mạng|cứu nàng, người làm sao có|phúc:màiăn!bữa trưa!này chứ?|Làm người thì không thể ngang ngược,lkhông nói lý:như vậy được!"iSởiPhi Dương lạnh!lùng!liếc:mắt nhắc:nhở Sở|vương.|Sở:vương thật:muốnicãi lại,lnhưng những gìltên tiểu|tửinày nói đều là|thật, hắn không biếtiphải|phảnlkháng như thế nào,lhắn chỉ có|thề mở|to!mắt tức giận|trừng Sở|Phi Dương.
":Tướng gia yên tâm,!thầnlnữlnhất|địnhibáo đáp ơn!cứu mạng:của tướng gia!" Vân Thiên Mộng!manglbộidạng|ân|cần dịu dàng!đáp lại một câu liềnlcùnglMộ!Xuân!đi:vào nhà bếp.
"iNgươi tới!đây làm|gì?!Chẳng:phải ngươi không quan|tâm đếnlsống chết củaigia gia này sao?" Sở Nam Sơn nhìn hình dáng dịuldàng củalVân Thiên Mộng vừaiđiivàolnhà!bếp, hắnllập|t.ức|dẹp!bỏ nụ cười trên!mặt, ánhlmắt|không hàillòng nhìn sang!Sở Phi Dương.
"!Talchỉllà đi|ngang qua,inhìn thấy xe:ngựa củalTướnglphủ|nên muốn vào|xem thửlthôi!"!Sở Phi Dương rất nhẹ nhàng đơn giảnigiải thíchllý dolhắn|vàolVương phủimột lần như vậy.
Sởivương hừ lạnh một:tiếng, nói::" Ngươi cũngirảnhinhư vậy mà:đilqua SởlVương phủ?:Rồillại trùng hợp như vậy nhìn thấy xelngựa của|nha đầulsao?|Sao trước|giờltalkhông thấy ngươi có nhiềuitrùnglhợp:như vậylđiiqua Sở!Vương phủ,!đến thămlông lão lẻlloi hiu quạnh là:ta!đây?iHết lần này tới lần khác|chọn!đúnglhôm nay!lSở Phi Dương!:Đừng tưởng:là ta|không biết trong lòng ngươi đangitínhltoán!cái|gì!"
" Vậy:gia gia nói!xem,italđanglsuy nghĩ cái|gì?" Hiếm có được Sở Phi Dương chịu mởlmiệng:gọi|Sở vương là " gia gia "
Nhưng lời|nói|này|rơi vào|tai Sở Vương,:lão thấy tiếngl" gia gia Sở Phi Dương gọiikhông bằng Vân Thiên Mộng dịu|dàng gọi|lão " Gia gia"!đâu!
Sở:Nam Sơn lắc!lắc đầu,ilắc cho giọng của SởiPhi Dương bay khỏi!tai,lchỉiđể lạiltiếnglgọi!củalVân Thiên Mộng,:lúcinày!Sở Nam Sơn trong mắt:mớilxuất hiện ý|cười.
"!Vương gia,lTướng!gia hay là vào!phóng!kháchlnóilchuyện nha"iTiêulĐại!thấy hai ông cháu nhà|này:cứ đứng ngoàilnắng mà tranh luận,|hắnllập|t.ức!đưa ra|lời|khuyên.
" Gia gia HộclCátlcó trong tay người:không?" Sở Phi Dương đột:nhiên lên tiếngihỏi.
" Cái gì?"lSở Nam Sơn như bị đạpltrúng!đuôi, hắn!toàn thânlcảnh giác,!nhìn chằm chằm Sở Phi Dương,ihắn!muốn xem tên tiểu t.ử nàylđịnh giở|trò!gì.
"lHôm nay,lPhủ:doãn đạilnhân:của kinhlthành báollại, hắn!nói!trong kinh:có nhà!dân bị cướp,iđánh ngườilbị thương, quanlviên|kiểm tra hiện trường báollạillà phát hiện trong lò lửaicòn|lưu lại|dấu|vết|của:Hộclcát!"!Cặp mắt đen của SởiPhi Dương sángllên,|nhìnlVân Thiên Mộng:đang!vội vàng!nhào:bột,:thái|thịtiở bên trong,!trong lòng|xẹt qua một tia dịu dàng.
" Ngươi nói cái gì?"|Vẻ mặtiSở Vương trởlnên nghiêm|túc, ánh:mắtlhắn|thâm!trầm nhìn về phía Vân Thiên Mộng,ltrong lòng hắn|thật không hiểu,lnha đầulkia cũng không nói:đến:chuyện này, nàng chỉ mượn Tiêu|Đạiichắc là để bảo:vệ ngườilbị thương!đó.
"|Gia gia cólcòn không,|trướciđây người:và đám!người!Hải:Vương đánh Đông:dẹp|Bắc, tìm|được balhộplHộc!cát. Theo|thông tin ta|biết thì!một|hộplđã bị hủy, một|hộp!ở:trong tay Cửu|Huyềnisưithái,:vậylcònihộplcuối cùng đanglở|đâu?" Sở Phi Dương chậm:rãi nói,lvẻ|đaimưu túc trí không kém Sở!Vương chútlnào.
":Đang|trong tay Hảilvương." Sở Nam Sơn t.ứclgiận nói:ra:năm chữ.
" Phải không?|Như vậylthìlcó!chút|khó giảiiquyết rồi!" Tuy nói!như vậy:nhưng trênlmặtiSở Phi Dương vẫn!tỏa!ra:chờ:mong, lại chọc|cho Sở|Vương tức trắng mắt.
"|Vương gia,lTướngigia hai ngườilmuốn đứng dừnglbữa sao?" Lúc này|Vân Thiên Mộng và Mộ Xuân:đã!điira. Sở Phi Dương nhìn thấy trán nàng lấm|tấmlmồ hôi,lhắn|nhanh chóng|đillên dùng thân!thểlche nắng cho nàng.
"!Đi|thôi, chúngitalđến!đình cao đằng kia ăn:cơm,!bên kia mát|hơn." Sở Nam Sơn thấy hai người!quanitâm lo|lắng!cho nhau!như vậy,ltrong lòng mừng rỡ,lnhanh chóng!sai người!dọn!cơm lên,|Sở vương lập|t.ứclthẳng!hướnglđình đài|điltới.
Sở Nam Sơn và Sở|Phi Dương ngồi xuống, Tiêu|Đạilcũng được Sở Nam Sơn cho cùng ngồi,lthểihiện mình là ngườilrộng lượng.
Vân Thiên Mộng đứng mộtibên nhìn Mộ Xuânlgấplđồ ăn!cho ba|người, nàng đứng bên cạnh giải thích: " Vương gia,iđây làlmón mì|lạnhldành:riêng cho ngài. Món|ăn!nàyltoàn dùng kiều mạch làmlthành:mì,:bên trong cho thêm|trứng, tương thịt bò,:táo, cảiitrắnglcay,!mùi|vị chualngọt thêm:chút cay thíchlhợpivớilthời tiết mùalhè nóng bức! Bên cạnh đó ta|còn|cho thêm!một!ít dầulmè,lthanh mát!vừa|miệng. Người:ăn!thử|đi!"
Saulkhi nói|xong!nàng kêu Mộ Xuân:bưng:lên món!thứ!hai cho TiêulĐại, đó là mộtlcáiitôlcỡ trung,lmùi|gạo:tẻ thượng hạng thơmllừng,|bên trong cònicó hơn mười loại rau dưa,!thịt đầylmàuisắc, mà ở!trênlmặtlcòniphủimột:lớpltrứnglgà,|thật khiến|cho ngườilta!nhìn thôilđã thấy thèm ăn.
Vân Thiên Mộng nhìn Tiêu|Đạiltrong mắt có!vẻ!khó hiểu, nàng liền cầmimuỗngibạc|đảo|qua lại:trong tô, trọn đềulớt tương ngọt doimình!tự!chế lên,!qua thời|gian!nửa chén trà|nhỏ!nàng đưa muỗngibạc:cho Tiêu|Đại, dùng ánh|mắtlý!kêu hắnlăn|thử.
" Để bản|vương giúp ngươi ăn|thử!":Sở vương chưalăn|phần ăn!của!mình,!hắniđã dòm|ngó!phần ăn!kỳ lạ củalTiêulĐại, hắn!nhanh chónglđưa cáilmuỗng|lớn|qua,!múc!đúng mộtlphần|năm mónlăn, Sở vương để trước|mặt|ngắm nghíalhếtlnửa buổiimới!quyếtlđịnh cho vàolmiệng. . .
" Ơ,ithế còn!bữa!trưalcủalbổn:tướng!đâu?" Thấy Sở vương ănlrất:ngon, lại thấy!cáchldùnglbữa kì|lạ|của Tiêu|Đại,:Sở Phi Dương luônibình tĩnh giờ!có chút trông chờ, hắn!hai mắt:manglý:cười nhìn về phía Vân Thiên Mộng,:chờ|nàng cho hắnlmộtlphần ăn|ngon|nhất.
Nhưng!Vân Thiên Mộng chỉ!mỉm|cười,|nàng sai Mộ Xuân|đem phần ănltoinhất,|nặng nhất đến:trước!mặt:Sở Phi Dương,|lậplt.ứcimột!luồng!khí!nóng|phả vào hai mắt!Sở Phi Dương,|thấy bát súp khói!ngùn:ngụticho bữa trưa!của:mình,lSở Phi Dương nháy|mắt đen mặt.
"!Tướnglgia!|Đây là món|cảiltrắngicay nấuivới:đậulhũ, ngườilăn|thử|xem,lmùa!hè mà ănimón!nàylsẽ ra|hết!mồ hôi,ingài cũng không cònit.ức:giận nữa!":Vân Thiên Mộng cười tươi:như hoa,lcánh tay nhỏ:nhắn dùng lựclđẩylmón:canhlđậu|hũlđang:nóng hôi hổi đến!trướclmặtlSở Phi Dương.
Góp ý, thảo luận, gạch, hành cũng ném tại đây: http://bachngocsach.com/forum/showthread.php?t=4038
Có nên tung bom chào mừng ngày kỉ niệm 38 năm giải phóng miền Nam thống nhất đất nước không??? :U
Last edited by a moderator: