Cửa sổ tâm hồn

hoa huệ trắng

Phàm Nhân
Super-Moderator
Ngọc
69.095,96
Tu vi
0,00
Hàng ngày HHT đọc nhiều chuyện người tốt việc tốt làm ấm lòng. HHT xin được chia sẻ với các bạn, như 1 ly/ cốc trà đá hay cơn gió trong ngày nóng, 1 ly/ cốc trà nóng trong mùa đông. :D
Hai quả táo của người cha
Một người cha không mấy khá giả đưa cô con gái nhỏ đi chơi vào cuối tuần. Cô bé nhìn thấy người bán táo và tỏ ra rất thèm thuồng. Người cha bèn lục túi và móc ra vài đồng xu, chỉ đủ mua 2 quả.
Cô bé rất vui sướng với 2 quả táo nhưng người cha lại muốn thử lòng con gái một chút. Ông bèn hỏi: "Chia cho cha 1 quả được không?"
Vừa nghe dứt lời, cô bé cắn phập vào một quả, khi cha chưa kịp phản ứng lại cắn thêm một miếng vào quả thứ hai.
Người cha rất sững sờ, ông tự hỏi có phải mình quá nghèo khó nên vô tình khiến con gái trở thành người tham lam như vậy? Ông quyết định thôi băn khoăn và tự cho rằng bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, con gái thì quá bé bỏng để hiểu thế nào là sẻ chia.
Trong khi người cha vẫn đang tự thỏa hiệp với suy nghĩ của chính mình, cô con gái liền chìa ra 1 quả táo và nói: "Cha ăn quả này đi, con thấy nó ngọt hơn".
Câu nói của con gái khiến người cha không nói nên lời, trong khoảnh khắc đó, ông tự cảm thấy xấu hổ vì đã vội vàng quy chụp thói ích kỷ cho thiên thần bé nhỏ của mình.

Bài học ở đây là gì?
Dù là tác phẩm phức tạp và hoàn hảo bậc nhất của tạo hóa, con người vẫn là một cỗ máy xúc cảm, không phải lúc nào cũng biết cách suy nghĩ đúng đắn. Do đó, đừng bao giờ vội vã phán xét những gì mà ta chưa hiểu rõ chân tướng.
Vội vàng là một trong những kẻ thù lớn nhất của con người, một khoảnh khắc vội vã, một lời chì chiết thiếu suy nghĩ đều có thể hủy hoại bất cứ ai.
(nguồn: afamily.vn)
 

hoa huệ trắng

Phàm Nhân
Super-Moderator
Ngọc
69.095,96
Tu vi
0,00
Thời gian và tình yêu

Ngày xửa ngày xưa, khi trái đất còn rất hoang vắng, có một hòn đảo nhỏ rất xinh đẹp nằm giữa biển khơi lộng gió, đó là nơi mà tất cả các sắc thái của tình cảm đều muốn chọn làm nơi trú ngụ. Niềm Vui, Nỗi Buồn, Tri Thức… cũng như tất cả những tình cảm khác, kể cả Tình Yêu đều ở đó.

Một ngày nọ, một cơn địa chấn làm rung chuyển hòn đảo, tất cả được thông báo rằng: hòn đảo sẽ bị chìm. Vì thế tất cả nên chuẩn bị tàu và rời khỏi đảo một cách nhanh chóng nhất.

Không muốn chen lấn nên Tình Yêu là người cuối cùng rời khỏi đảo. Chẳng may, thuyền của anh ta bị đánh dạt xa bờ. Hòn đảo đang dần chìm xuống từng giờ, anh ta hốt hoảng cầu cứu mọi người hãy nhanh chóng giúp anh ta vào bờ.

Thịnh Vượng đang lướt qua trước mặt Tình Yêu trên một chiếc thuyền sang trọng, thấy thế anh ta vội hét to: "Thịnh Vượng ơi, giúp tôi vào bờ với!". Thịnh Vượng đáp lời: "Ồ, tôi không thể, tàu của tôi đang chở rất nhiều vàng bạc, nặng lắm rồi, không còn chỗ cho anh nữa đâu".

Tình Yêu cuống cuồng vẫy vẫy tay kêu cứu Kiêu Hãnh, lúc này đang ngự trên một du thuyền tuyệt đẹp, vừa rời khỏi đảo: "Kiêu Hãnh ơi, tôi đây, đưa tôi cùng đi với anh nhé". Kiêu Hãnh vênh váo bộ mặt trả lời thật lạnh lùng: "Anh nhìn xem, chiếc thuyền của tôi quá hoàn hảo, từ chân tơ đến kẽ tóc, anh có thể phá hỏng mọi thứ của tôi đấy".

Quá tuyệt vọng, anh ta quay sang cầu cứu sự giúp đỡ của Nỗi Buồn, nhưng lại nhận được một thái độ quá ư thờ ơ: "Anh không thấy tôi đang buồn rũ ra hay sao, xin hãy để tôi được yên".

Niềm Vui đang đi chếch về phía nam hòn đảo, nhưng may mắn thay cho nó, nó đã không nghe được tiếng kêu cầu cứu của Tình Yêu.

Trong lúc tuyệt vọng nhất, bỗng một giọng nói vang lên, giọng nói của một người đàn ông già: "Lại đây nào Tình Yêu, tôi sẽ đem anh vào bờ, nhanh lên chứ". Khi đã cập bờ an toàn, Tình Yêu vì quá vui mừng và sung sướng nên đã quên bẵng hỏi tên người đàn ông ấy. Anh ta ray rứt vì không biết ai đã cứu mình. Anh ta hỏi thăm nhiều người nhưng không ai biết, cho đến khi anh ta gặp Tri Thức, anh ta được biết rằng đó là Thời Gian.

Bởi chỉ duy nhất Thời Gian mới hiểu được tình yêu quan trọng đến thế nào trong đời sống này.

Tình yêu, đó là vẻ đẹp vĩnh cửu và sự bất diệt của con người. (Victor Hugo)

(Nguồn: báoThanh Niên)
 

hoa huệ trắng

Phàm Nhân
Super-Moderator
Ngọc
69.095,96
Tu vi
0,00
Đây là 1 truyện ngắn về Thiền HHT rất thích:

Một tay đô vật cự phách tên O-nami, có nghĩa là Sóng Lớn, phải cái tật chỉ giỏi khi biểu diễn ở trong nhà. Có thể nói, ở trong nhà O-nami vật ngã cả thầy dạy là thường, nhưng hễ cứ ra trước công chúng là y như chàng lúng túng đến nỗi thua cả đứa học trò hạng bét của mình.
O-nami nghe có vị Thiền-sư vừa từ xa tới trú tại một ngôi chùa bên bờ biển, bèn đến trình bày sự tình và xin Thiền-sư ban cho lời khuyên phải làm gì bây giờ.
Thiền-sư đáp:
"O-nami, tên ngươi mang có nghĩa là Sóng Lớn. Vậy ngươi hãy ngồi ở chùa này suốt đêm nay lắng nghe tiếng sóng biển. Hãy quên ngươi là một nhà đô vật, và hãy tưởng tượng chính ngươi là những đợt sóng biển hùng vĩ kia quét ngã bất kỳ cái gì cản đường chúng."
Nói đoạn, Thiền-sư ra đi.
O-nami ngồi lại, thoạt cố gắng chỉ nghe và nghĩ về sóng, nhưng vẫn còn nghĩ lẫn sang nhiều thứ khác. Dần dần O-nami tập trung được t.ư tưởng vào riêng sóng mà thôi. Đêm tàn dần, những đợt sóng cũng lần lần lớn lên. Sóng ào ạt quét những bông hoa trên bàn thờ Phật, quét cả lọ hoa, rồi cả tượng Phật bằng đồng cũng như bị những đợt sóng lớn nuốt chửng đi đâu mất. Trời rạng đông, O-nami có cảm tưởng cả ngôi chùa bị tràn ngập bởi sóng biển trắng xóa chập chừng. Và O-nami còn ngồi đó, nụ cười phảng phất trên khuôn mặt trầm lặng.
Ngày hôm đó tai đấu trường, O-nami không bị thua một keo nào. Không những thế, kể từ đấy, khắp nước Nhật cũng không còn ai có thể đương đầu nổi với O-nami nữa.

(trích "Vào Thiền"- Doãn Quốc Sỹ dịch)
 

hoa huệ trắng

Phàm Nhân
Super-Moderator
Ngọc
69.095,96
Tu vi
0,00
Cậu bé lạc quan
Có hai anh em sinh đôi giống hệt nhau nhưng tính tình lại trái ngược nhau. Một cậu bé luôn luôn lạc quan, trong khi cậu bé kia nhìn đâu cũng chỉ thấy buồn rầu và thất vọng. Cha mẹ chúng rất lo lắng, cuối cùng họ mang chúng đến gặp một nhà tâm lý học địa phương để t.ư vấn.
Ông ta đề nghị với họ một cách để cân bằng tính tình hai đứa trẻ. "Vào sinh nhật tới của chúng , cho chúng mở quà trong hai căn phòng khác nhau. Cho đứa bi quan những món đồ chơi tốt nhất ông bà có thể mua được và cho đứa lạc quan một hộp phân ngựa".
Họ làm theo đúng lời ông và chờ xem kết quả.
Khi họ liếc nhìn vào phòng cậu bé bi quan, họ nghe cậu lớn tiếng than phiền: "Tôi không thích màu cái máy vi tính này... tôi biết máy tính này sẽ bể... tôi không thích trò chơi này... tôi biết có người có chiếc xe hơi đồ chơi to hơn cái này... "
Rón rén đi qua hành lang, họ nhìn vào phòng của cậu bé lạc quan và thấy cậu đang vui vẻ tung hứng đống phân ngựa. Cậu cười khúc khích và nói to một mình: "Cha mẹ không gạt được con đâu! Nhiều phân ngựa như vậy, chắc chắn phải có một con ngựa con trong nhà!"
( dịch từ Internet)
 
Cậu bé lạc quan
Có hai anh em sinh đôi giống hệt nhau nhưng tính tình lại trái ngược nhau. Một cậu bé luôn luôn lạc quan, trong khi cậu bé kia nhìn đâu cũng chỉ thấy buồn rầu và thất vọng. Cha mẹ chúng rất lo lắng, cuối cùng họ mang chúng đến gặp một nhà tâm lý học địa phương để t.ư vấn.
Ông ta đề nghị với họ một cách để cân bằng tính tình hai đứa trẻ. "Vào sinh nhật tới của chúng , cho chúng mở quà trong hai căn phòng khác nhau. Cho đứa bi quan những món đồ chơi tốt nhất ông bà có thể mua được và cho đứa lạc quan một hộp phân ngựa".
Họ làm theo đúng lời ông và chờ xem kết quả.
Khi họ liếc nhìn vào phòng cậu bé bi quan, họ nghe cậu lớn tiếng than phiền: "Tôi không thích màu cái máy vi tính này... tôi biết máy tính này sẽ bể... tôi không thích trò chơi này... tôi biết có người có chiếc xe hơi đồ chơi to hơn cái này... "
Rón rén đi qua hành lang, họ nhìn vào phòng của cậu bé lạc quan và thấy cậu đang vui vẻ tung hứng đống phân ngựa. Cậu cười khúc khích và nói to một mình: "Cha mẹ không gạt được con đâu! Nhiều phân ngựa như vậy, chắc chắn phải có một con ngựa con trong nhà!"
( dịch từ Internet)
Cậu bé lạc quan thật đáng yêu.
 

hoa huệ trắng

Phàm Nhân
Super-Moderator
Ngọc
69.095,96
Tu vi
0,00
Khi bạn vội vã

Hai cha con nhà nọ sinh sống bằng nghề làm nông trên một mảnh đất nhỏ ở miền quê. Mỗi năm, họ lại đánh xe bò nhiều đợt lên thành phố gần đó để bán rau quả, những thứ họ tự tay trồng. Ngoại trừ việc cùng danh tánh và sống chung dưới một mái nhà, hai cha con hầu như chẳng có điểm gì giống nhau. Người cha luôn bình tâm trước mọi việc, còn người con trai thì lúc nào cũng vội vàng.

Một buổi sớm tinh mơ nọ, hai cha con thức dậy, chất hàng lên chiếc xe bò để bắt đầu một cuộc hành trình dài như mọi khi. Anh con trai tính trong đầu rằng nếu họ đi với tốc độ nhanh hơn và không nghỉ qua đêm, chỉ sáng sớm hôm sau họ sẽ tới được chợ. Thế là anh dùng cây liên tục thúc con bò, hối nó bước mau hơn.

- Từ từ thôi, con ạ! – người cha bảo – Từ tốn sẽ giúp con sống lâu hơn đấy.

- Nhưng nếu chúng ta đến chợ sớm hơn những người khác, chúng ta sẽ có nhiều cơ hội bán hàng giá cao hơn – anh con trai cãi.

Người cha không đáp. Ông kéo sụp chiếc nón xuống che mặt và ngủ tại chỗ ngồi của mình. Thấy thế anh con trai càng bực mình và khó chịu, anh cố thúc con bò đi nhanh hơn nữa.

Bốn giờ sau, họ đi ngang qua một ngôi nhà nhỏ. Người cha thức giấc, mỉm cười và nói:

- Tới nhà chú con rồi. Chúng ta ghé vào hỏi thăm chú ấy một tiếng.

- Nhưng chúng ta đã trễ mất gần một giờ rồi. Con trai ông càu nhàu.

- Trễ thêm vài phút nữa cũng chẳng sao. Chú và bố là chỗ ruột thịt, có mấy khi gặp được nhau đâu. - Người cha chậm rãi đáp. Rồi họ dừng lại và ghé vào ngôi nhà.

Chàng trai trẻ càng sốt ruột tức tối khi thấy cha và chú ngồi huyên thuyên cười nói. Gần một tiếng sau, hai cha con anh từ giã chú và anh tiếp tục lên đường. Lúc này, đến phiên người cha cầm lái. Khi đến một ngã ba, người cha quẹo xe sang phải:

- Đường bên tay trái ngắn hơn mà bố – người con nói.

- Bố biết, nhưng đường bên tay phải đẹp hơn nhiều.

- Chẳng lẽ bố không biết quí thời giờ à? - Chàng trai trẻ mất kiên nhẫn.

- Ồ bố quí thời giờ lắm chứ! Chính vì thế bố mới muốn ngắm nhìn cảnh đẹp và tận hưởng trọn vẹn mỗi giây phút.

Con đường mà người cha đi có nhiều khúc uốn quanh, băng xuyên qua những đồng cỏ chật hẹp mọc đầy hoa dại và có cả một dòng suối mát trong chảy dọc theo – thế nhưng người con trai đã để lỡ mất dịp ngắm nhìn phong cảnh đẹp ấy. Anh ngồi nhấp nhổm bên trong xe, lòng bồn chồn và hết sức lo lắng vì sợ đến trễ. Anh cũng không nhận thấy rằng hoàng hôn hôm ấy mới đẹp làm sao.

Trời sập tối, hai cha con đến một nơi trông như một khu vườn khổng lồ đầy hương sắc. Người cha khoan khoái hít thở hương thơm làm xao xuyến lòng người của những bông hoa, lắng nghe tiếng suối róc rách và đỗ xe lại.

- Chúng ta sẽ ngủ lại đây – ông thở dài.

- Từ giờ về sau con không bao giờ đi cùng với bố nữa – anh con trai tức tối nói – Bố thì chỉ thích ngắm hoàng hôn và xem hoa hơn là kiếm tiền!

- Tại sao lại không như thế chứ, đó chẳng phải là những điều đẹp nhất mà từ trước đến giờ con vẫn nói đấy sao?

Vài phút sau, ông thiếp vào giấc ngủ. Trong khi con trai ông nhìn mãi những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, mong cho đêm chóng qua. Đêm như dài vô tận và người con trai chẳng hề chợp mắt.

Trước lúc mặt trời mọc, chàng trai trẻ nhanh chóng đánh thức cha anh dậy. Họ lại tiếp tục đi. Sau khi đi được khoảng một dặm, tình cờ họ gặp một người nông dân đi đường – một người xa lạ đang cố kéo chiếc xe ra khỏi một vũng lầy.

- Chúng ta giúp ông ấy một tay đi nào – người cha già thì thầm

- Để mất thêm thời gian nữa à? - Chàng trai như muốn nổi đóa lên.

- Con bớt căng thẳng một chút đi, có thể chính con cũng đang bị kẹt vào một vũng lầy nào đó. Chúng ta nên giúp đỡ người khác khi họ cần – đừng quên điều đó con ạ!

Anh con trai quay đi mà trong lòng hết sức tức giận.

Khi họ giúp người nông dân kia kéo được chiếc xe khỏi chỗ lầy thì đã gần 8 giờ sáng. Đột nhiên, có một ánh sáng hết sức lớn lóe lên như muốn tách đôi bầu trời ra. Sau đó là một âm thanh nghe như tiếng sấm. Ở xa phía bên kia ngọn đồi, bầu trời trở nên tối đen.

- Chắc là trong thành phố có mưa dông lớn. - Người cha đoán.

- Nếu chúng ta nhanh chân hơn, có lẽ giờ này chúng ta đã bán gần hết hàng rồi. – Người con lầm bầm.

- Bình tĩnh đi… Con sẽ sống lâu hơn, và con sẽ tận hưởng cuộc sống được nhiều hơn – ông già nhẹ nhàng khuyên nhủ con mình.

Khi hai cha con đến được ngọn đồi nơi trông xuống sẽ thấy toàn cảnh thành phố, trời đã xế chiều. Họ dừng lại và nhìn xuống phía bên dưới một lúc lâu. Không ai nói với nhau một lời nào. Cuối cùng, chàng trai trẻ đặt tay lên vai cha anh rồi nói:

- Con đã hiểu những lời bố nói rồi.

Họ quay chiếc xe lại và bắt đầu trở về nhà, rời xa cái thành phố có tên là Hiroshima của Nhật Bản.

(st)
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top