Sao lại đểu? Nhờ ông bố đi chậm nên họ thoát nạn bom nguyên tử mà?Tác giả đểu :0

Sao lại đểu? Nhờ ông bố đi chậm nên họ thoát nạn bom nguyên tử mà?Tác giả đểu :0
Nhưng mà câu cuối rõ đểu luôn ấy ạ, ngắn gọn, xúc tích, không giải thích thêm gì nhưng nó cứ bị mắc cười sao ýSao lại đểu? Nhờ ông bố đi chậm nên họ thoát nạn bom nguyên tử mà?![]()
Nhưng mà câu cuối rõ đểu luôn ấy ạ, ngắn gọn, xúc tích, không giải thích thêm gì nhưng nó cứ bị mắc cười sao ý![]()
Đọc truyện nhiều quá lúc đầu tưởng người bị thương là nhà tuyển dụngMột người đàn ông quốc tịch Mỹ tên là Aaron vì không muốn đứa con 2 tuổi chịu đói giống mình, anh luôn nỗ lực tìm kiếm một công việc.
Đến một ngày, cuối cùng anh cũng nhận được lời mời phỏng vấn nên hứng khởi chuẩn bị rất lâu. Buổi sáng hôm ấy, với 2 đô la còn lại trong túi anh nhảy lên xe buýt đi đến công ty ứng tuyển.
Trên đường đến phỏng vấn, vì đi ngang qua một vụ tai nạn giao thông nên xe buýt của anh phải tạm thời dừng lại một vài phút. Nhưng chẳng có ai muốn bước xuống giúp đỡ người gặp nạn.
Aaron nhờ lái xe mở cửa và đợi anh một lát để anh giúp đỡ người bị thương kia. Nhưng tài xế đáp lại: "Xe buýt không đợi một mình cậu được, nếu cậu xuống xe thì tôi vẫn sẽ lái đi tiếp".
Đấu tranh t.ư tưởng trong giây lát, anh vẫn lựa chọn xuống xe cứu người, từ bỏ buổi phỏng vấn quý giá kia.
Cuối cùng, người bị thương ấy được đưa tới bệnh viện, trải qua chữa trị kịp thời, bệnh tình đã dần ổn định lại.
Aaron nói: "Bỏ qua cơ hội việc làm lần này thì sau này vẫn có thể có lại, nhưng sinh mạng con người thì chỉ có một. Lúc đó trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ là phải cứu người mà thôi".
May mắn là, chính nhờ hành động lương thiện của Aaron mà sau dó, anh được rất nhiều phương tiện truyền thông quan tâm đưa tin.
Sau vụ việc ấy, anh cũng nhận được rất nhiều lời mời làm việc, trong đó có cả công ty anh đã bỏ lỡ buổi phỏng vấn kia.
Cuộc sống chán nản khốn khó cũng nhờ sự lương thiện của anh mà dần được cải thiện hàng ngày.
Lòng tốt giống như một vòng tròn tuần hoàn, nếu bạn biết cảm ơn, lương thiện với người khác thì sẽ có một ngày, những chuyện tốt mà bạn từng làm sẽ đáp trả lại bạn bằng những việc tốt khác bằng phương thức khác nhau.
Giống như một câu nói trong bài viết của một nhà văn thế này: "Có đôi khi, lòng tốt sẽ không báo đáp bạn ngay tức khắc nhưng sẽ trả lại bạn niềm vui vào lúc bạn không ngờ nhất. Có đôi khi, lòng tốt sẽ đến bằng phương thức khác nhau khiến bạn cảm nhận được lòng bao la và sự dư đầy của nó.
(soha.vn)
T lại nghĩ anh ta đã cứu con trai nhà tuyển dụng.Đọc truyện nhiều quá lúc đầu tưởng người bị thương là nhà tuyển dụng![]()
Câu chuyện có 1 điểm kg công bằng: 1 người có vợ con, người kia chỉ có 1 mình.Lý do tại saoCó một người nghèo luôn than trách về số phận hẩm hiu của mình. Anh ta thường xuyên thắc mắc vì sao mình vất vả lắm mới có manh áo để mặc, miếng cơm để ăn. Những lúc thiên thời không thuận lợi thì lại đói rách. Trong khi đó có những người vẫn ăn sung mặc sướng chả phải lo nghĩ gì. Người này đã thỉnh cầu Phật tới giúp để giải đáp nỗi oan khuất của mình.
Trước mặt Phật, người nghèo khóc lóc kể về những cơ cực hàng ngày, làm việc mệt tưởng chết nhưng vẫn chỉ đủ ăn từng bữa mà không có của để dành.
Sau một hồi kể lể, người nghèo mới bình luận: “Con thấy đời thật bất công, tại sao lại có những kẻ giàu sang ung dung hưởng thụ còn người nghèo như chúng con đây làm việc cật lực quanh năm suốt tháng vẫn không thể được như họ?”
Phật mỉm cười và hỏi: “Vậy theo con như thế nào mới là công bằng?”
Người nghèo nhanh chóng đáp: “Dạ, con muốn Ngài để người nghèo và người giàu cùng có xuất phát điểm như nhau để xem họ sống ra sao. Nếu sau một thời gian người giàu vẫn giàu thì con sẽ không còn gì để phàn nàn nữa ạ”.
Phật gật đầu rồi nói: “Được rồi!” và Phật biến thành một người cùng xuất phát điểm như người nghèo. Mỗi người tới một ngọn núi để tìm kế sinh nhai. Núi có mỏ than nên hàng ngày hai người đó có thể khai thác than đem ra chợ bán đổi lấy tiền. Sau một tháng sẽ xem kết quả ra sao.
Hai người cùng nhau đào than. Người nghèo rất chăm chỉ làm việc và chẳng mấy chốc đào được đầy một xe than, chở ra chợ bán lấy tiền. Anh lấy số tiền đó mua hết đồ ăn ngon mang về cho vợ và con cùng hưởng.
Người còn lại không làm tích cực được như vậy, đào một lát đã thấy mệt và toát hết mồ hôi. Đến chiều muộn mới đào xong được gần đầy xe than, cũng đem ra chợ bán lấy tiền. Tuy nhiên anh chỉ mua một ít bánh mỳ thô, số còn lại để dành.
Sang ngày hôm sau người nghèo lại cật lực đào xới than, còn người kia ra chợ. Một lát sau anh trở về với hai người đàn ông rất khỏe mạnh và không có việc gì làm để kiếm tiền. Hai người kia tới mỏ than, không ai bảo ai cật lực đào bới, người đàn ông chỉ đứng và chỉ đạo họ làm việc.
Chỉ trong buổi sáng, người đàn ông đã có hai xe than đầy. Anh lại mang ra chợ bán đổi lấy tiền và thuê thêm nhân công. Cứ thế số than anh khai thác ngày một nhiều, trừ đi tiền trả cho người làm thuê cũng còn kha khá.
Một tháng trôi đi nhanh chóng và người nghèo vẫn vậy, hàng ngày mua được đồ ăn ngon, rượu ngọt nhưng không dành dụm được gì. Ngược lại người kia đã trở nên giàu có, sở hữu trong tay một đội quân khỏe mạnh để hàng ngày khai thác rất nhiều than chở ra chợ bán, thu về rất nhiều tiền.
Và có lẽ người nghèo không còn phàn nàn gì nữa.
Câu chuyện trên cho chúng ta hiểu rõ yếu tố cốt lõi mang đến thành công hay trở nên “giàu có”. Sự thành đạt không nằm ở việc chúng ta dốc hết sức lực vào công việc nào đó, mà chính là cách thức triển khai để tối ưu hóa nhân lực và tài lực của mình. Nếu biết sử dụng tốt nguồn tiền ban đầu cho dù là ít ỏi, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ thành công.
(st)
Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản