Trọng Tử chỉ vào chiếc nhẫn thạch anh tím trên tay y, nói: "Đó là con mắt của ngươi, mắt của Ma Thần, những gì ngươi đổ ước với ta còn được tính không?"
Vong Nguyệt gật đầu, "Ta sẽ thoả mãn một yêu cầu của nàng trong khả năng, nàng muốn gì?"
Đám người vốn thương cảm, nghe thế đều chuyển buồn thành vui, chỉ có Lạc Âm Phàm là toàn thân lạnh giá.
Mẫn Vân Trung không nhịn được mà nói: "Dĩ nhiên là ban cho nàng thân thể mới, loại bỏ sát khí, rời khỏi ma kiếm!"
Vong Nguyệt như không nghe thấy, hỏi lại Trọng Tử, "Nàng muốn gì?"
Sắc mặt Lạc Âm Phàm tái mét, "Trọng nhi. . ."
"Xin Ma thần ban cho phần tức nhưỡng còn lại." Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng dứt khoát.
Đáp án ngoài ý muốn, tất cả mọi người đều biến sắc, lời hứa của Ma thần, sức mạnh của Ma thần, đây rõ ràng là cơ hội hoàn hảo để phục sinh, vậy mà nàng chỉ cần tức nhưỡng!
Mẫn Vân Trung vội la lên: "Ngươi không nhất thiết phải dùng tới tức nhưỡng để tu bổ đường hầm, ngươi. . . Đứa nhỏ này!"
"Là chúng ta hiểu lầm ngươi, ngươi trách cũng phải." Ngu Độ lắc đầu, "Nhưng trước sau gì ma kiếm cũng sẽ bị thanh tẩy, đến lúc đó hồn phách ngươi không còn chỗ trú ngụ, chuyện này không giận dỗi được, nhìn đi. . . Nhìn mặt sư phụ ngươi đi, thật ra hắn luôn cố gắng bảo vệ ngươi, ngươi hận hắn như vậy, chẳng lẽ cố ý làm hắn đau lòng sao?"
Trọng Tử nghe được lời này, không ngạc nhiên chút nào.
Được chấp nhận rồi? Thì ra nàng yêu cũng cần những kẻ này đồng ý sao? Hoá ra bố thí của kẻ mạnh còn có ích hơn sự van xin của kẻ yếu, toàn bộ chuyện này từ đầu đến cuối đều nực cười như vậy.
Hận? Trước kia hận cũng không bằng yêu. Giờ đây cho dù chỉ còn lại là hận vẫn chẳng bằng chút tình yêu còn sót lại. Yêu là gì, hận là gì, đều là một đám người giãy giụa đáng thương mà thôi.
Khi yêu bị từ bỏ, hận thù cũng biến thành dư thừa.
Trọng Tử lặp lại, "Xin Ma thần ban tức nhưỡng, lấp kín đường hầm."
Vong Nguyệt nâng cằm, "Như nàng muốn."
Tức nhưỡng được bỏ xuống, đường hầm tiên ma dưới đáy biển một lần nữa được lấp kín, từ nay về sau tránh được hậu hoạ.
"Giờ đây hồn phách của nàng chỉ có thể phụ thuộc vào ma kiếm, dù chúng không được thanh tẩy thì cũng sẽ nuốt trọn hồn phách, đó chính là lúc nàng tan biến." Vong Nguyệt trầm ngâm chốc lát, nói: "Nếu như nàng nguyện ý hiến hồn phách cho ta, theo ta đến Hư Thiên Minh Cảnh, có thể được vĩnh sinh."
Rời đi sao? Trọng Tử đưa mắt nhìn trời, có chút mơ màng.
Thế gian này quá lớn, nàng nhìn không thấu; thế gian này cũng quá nhỏ, không chứa được nhiều thứ. Tất cả những chuyện nên làm hay không nên làm, cũng đã làm xong, vận mệnh đã đến điểm cuối, khi mọi thứ kết thúc, nàng cũng không còn lý do để ở lại.
Mây khói lướt qua, trong mắt nàng, yêu hận biến mất, một mảnh sáng tỏ.
Thế là nàng nở nụ cười tươi, "Được."
Trái tim Ngu Độ và Mẫn Vân Trung đều thắt lại, đồng thời nhìn về phía Lạc Âm Phàm, đã thấy cả người hắn toàn là máu, đứng bất động ở đó, hai mắt trống rỗng vô thần, vị tôn giả vô song năm xưa, bây giờ có khác gì tử thi.
Im ắng, trước nay chưa từng có, khiến người ta run sợ bi thương, bao phủ khắp trời đất.
Nỗi đau quá dữ dội, quá thê thảm, quá tuyệt vọng, thấm sâu vào tận xương tuỷ, tim ai cũng như bị kéo lên, không ai biết nói gì, cả vùng trời trở nên tĩnh lặng.
Tình yêu không thể phá vỡ lại phải tiếp nhận kết cục như vậy, hắn có thể chịu đựng được hay không còn còn chưa biết, chỉ còn cách khuyên hắn buông tay. Trong lòng Ngu Độ thầm lo lắng, vội vàng bước tới an ủi: "Sư đệ cần vì nàng mà nghĩ, hồn phách nàng đã bị ma kiếm trói buộc, khó mà bảo toàn, ở lại rất nguy hiểm. Theo ta, vẫn nên để nàng đến Minh Cảnh thì hơn. . ."
Tiên lực mạnh mẽ bùng nổ, uy lực kinh khủng kích thích dòng khí rung chuyển, giống như trời đất sụp đổ, mọi người không chịu nổi chấn động đều lui về phía sau tránh né. Lạc Âm Phàm lạnh lùng đứng đó, kiếm Trục Ba sáng chói, rực rỡ loá mắt.
Kiếm quang bao phủ xuống, thân thể dần trở nên mơ hồ.
"Lấy thân tuẫn kiếm!" Ngọc Hư Tử hoảng sợ, "Tôn giả, người. . . Người muốn nhập ma!"
Ngu Độ hoảng sợ, hét lên: "Sư đệ, không!"
Kết giới vô sắc dựng lên, ngăn tất cả mọi người ở bên ngoài.
Đêm ấy, hắn nói: "Vi sư chỉ mong sau này ngươi đừng tự coi nhẹ bản thân, lòng có chung sinh, tựa như vì sao trên trời."
Trái tim của nàng trước giờ chưa từng đổi thay, rựa rỡ như sao.
Là hắn thay đổi, bởi vì để ý, cho nên nhiều lần sợ hãi, sợ nàng thật sự huỷ diệt lục giới, sợ đến mức không thể tin tưởng nàng.
Tình yêu vốn bị khoá chặt dưới tận đáy lòng cuối cùng đã phát tan gông cùm của lý trí, bất ngờ bùng phát, đau đớn và hối hận xé nát trái tim, chia năm xẻ bảy, khiến hắn sống không bằng chết.
Rõ ràng yêu nàng, nhưng lại buộc phải đẩy nàng ra, liên tục tổn thương, chỉ là lúc hắn muốn yêu, cũng chính là lúc nàng không chịu quay đầu.
Nàng không phải ma, hắn mới là ma!
Tất cả đều đã kết thúc, hắn ở trong mắt nàng, đã thành người xa lạ? Ngay cả cơ hội cuối cùng nàng cũng không chịu cho hắn sao? Tình yêu không còn đã khiến hắn không thể chấp nhận, làm sao ngay cả hận cũng không còn? Sau nhiều lần tổn thương nàng như vậy, hắn gần như gục ngã, nếu như nàng rời đi, hắn còn cớ gì để tồn tại? Sống chết đều mất hết ý nghĩa!
Đừng như vậy, đừng trừng phạt ta như vậy.
Muốn rời đi? Được, ta đưa nàng đi.
Muốn nghe "Ta yêu nàng" ? Được, ta nói.
Không muốn tha thứ? Không sao. Nàng muốn đối xử với ta thế nào, hận ta thế nào, cũng được.
Không cần nàng tha thứ, ta chỉ cần nàng.
. . .