Bắc Lương Vương phủ rồng cuộn hổ ngồi ở Thanh Lương Sơn, ngàn môn vạn hộ, vô cùng trù phú hưng thịnh.
Họ vương trong vương triều xem như là người tài duy nhất, <dị tính vương: vương gia khác họ với vua> trong triều cùng khắp chốn đều nửa khen nửa chê, vị Bắc Lương Vương Từ Kiêu là một võ thần công trạng lẫy lừng, y có được mọi thứ chỉ trừ ngai vàng của hoàng đế, tại ba châu phía Tây Bắc, y hoàn toàn xứng đáng với cái danh chúa tể, một tay chống trời, lật mây che mưa.
Khó trách những vị quan lớn nho nhã trong triều không cùng chính kiến với vị họ vương này đều âm thầm mắng y là tên thô bạo ngang ngược nhưng lại quỷ kế đa mưu, nên họ cũng phải chịu đựng đội lên đầu "Hai hoàng đế".
Hôm nay, vương phủ rất náo nhiệt, đích thân Bắc Lương Vương quyền cao chức trọng cho mở cửa chính, tổ chức nghi thức long trọng, đón tiếp một vị lão giả (ông già) tiên phong đạo cốt, bọn đầy tớ trong phủ chỉ nghe nói đó là một vị thần tiên Đạo giáo đến từ thánh địa Long Hổ Sơn, chọn trúng tiểu vương gia khờ khạo ngu si, muốn thu làm đệ tử thân truyền, đây quả thật là phúc duyên cực lớn, Bắc Lương Vương phủ giải thích rằng đó là thánh nhân đãi kẻ khù khờ.
Thật đúng là vậy, lúc tiểu vương gia sinh ra không khóc, học hành một chữ cũng chẳng biết, sáu tuổi mới biết nói, nhưng hắn lại có một cái tên uy vũ khí phái, Từ Long Tượng, nghe đồn là năm đó được lão thần tiên Long Hổ Sơn đặt cho, còn nói rằng mười hai năm sau sẽ quay lại thu hắn làm đệ tử, lần này đúng thật là tới theo hẹn ước.
Trong sân nhỏ của vương phủ, Đạo môn lão tổ của Long Hổ Sơn đang vân vê chòm râu trắng như tuyết, mày chau, lưng đeo một thanh kiếm gỗ đào với một cái chuông nhỏ hiếm thấy, phối hợp với tướng mạo của lão, ai nhìn đều dâng lên bốn chữ (cái này tác giả kêu 2 chữ mà thấy có 4 chữ 世外高人, cũng không biết sao) thế ngoại cao nhân từ tận đáy lòng. <câu trước: hai chữ xuất trần; câu sau: đáy lòng khen là ngoại thế cao nhân>
Nhưng lần thu nhận đồ đệ này lại gặp nhiều trở ngại, không phải trong vương phủ bất đồng ý kiến, mà là đồ đệ tương lai của lão bắt đầu dở thói ương ngạnh, ngồi xổm dưới gốc cây lê, quay mông về phía lão, trong thiên hạ chính đạo luận địa vị có thể thuận lợi xếp trong ba vị sư phó đứng đầu, còn về phần võ công, khụ khụ, ba mươi vị trí đầu cũng nên có. (dòng này đang nói tiểu vương gia tự nhiên chuyển sang ông lão, cũng không hiểu, huhu) <đệ dịch đúng mà..??>
Ngay cả đường đường là Đại Trụ quốc Bắc Lương vương đô <'vương đô' này, 'vương' ghép với 'Bắc Lương' phía trước, 'đô' ghép với 'phải' phía sau = đều phải> phải ngồi xổm ở chỗ đó dùng những từ ngon ngọt khuyên bảo, dẫn dắt cùng dụ dỗ, "Nhi tử, đi Long Hổ Sơn học hành trở thành một người bãn lãnh, về sau ai còn dám nói ngươi ngốc, ngươi liền đánh hắn, quan văn võ tướng tam phẩm trở xuống, đánh chết cũng được, cha cho ngươi chỗ dựa."
"Con à, ngươi khí lực lớn, không học võ để tương xứng với mười đại cao thủ trong thiên hạ thì thật là đáng tiếc. Học hành thành đạt trở về, cha liền cho ngươi làm thượng kỵ đô úy, cưỡi ngựa ngũ hoa, mặc trọng giáp, nhiều khí phái."
Thế mà tiểu vương gia hoàn toàn không quan tâm, chỉ nhìn mặt đất chằm chằm, nhìn đến say sưa.
"Hoàng man nhi, ngươi không phải thích ăn kẹo hồ lô sao, ở núi Long Hổ Sơn có rất nhiều, ngươi cứ hái ăn tùy thích. Triệu thiên sư, đúng hay không?"
Lão thần tiên gượng cười, gật đầu liên tục bảo phải. Lão thu đồ đệ đến nước này, cũng quá khó coi rồi, nói ra đúng là làm trò cười cho cả thiên hạ .
Cho dù Bắc Lương Vương đứng trên cả quan nhất phẩm, ở mười hai quận Đại Trụ quốc này một lời của y tựa như ngàn cân mà cũng phải nói đến miệng đắng lưỡi khô, thế nhưng tên thiếu niên vẫn chẳng thèm quan tâm, ông cha này cứ nói mãi làm hắn không kiên nhẫn được nữa, bèn chổng mông lên, đánh một cái rắm, sau đó vẫn không quên quay đầu lại toét miệng cười.
Bắc Lương Vương tức giận giơ tay muốn đánh, nhưng chần trừ rồi lại thôi. Một là không nỡ đánh, hai là đánh cũng chẳng giải quyết được gì.
Đứa con trai này thật xứng đáng với cái tên Từ Long Tượng, lấy từ "long lực (sức rồng) du hành trong nước mạnh mẽ nhất, tượng lực (sức voi) di chuyển trên đất lại đứng đầu, uy mãnh như kim cương, là Long Tượng", đừng chỉ nhìn biệt danh hoàng man nhi ngốc ngếch đần độn, nữa chữ cũng không biết, làn da bệnh hoạn ố vàng, vóc dáng thì gầy yếu so với các bạn đồng lứa mà xem thường, khí lực của hắn mới là cái làm cho người ta giật mình không dám tin.
Từ Kiêu mười tuổi tòng quân diệt giặc, giết hung nô từ Đông Bắc Cẩm Châu đến diệt sáu nước lớn nhỏ, tàn sát hơn bảy mươi thành Nam bộ, lại đến Tây Nam trấn áp mười sáu tộc man di, chưa có gì mà vị mãnh tướng có thể lực kinh người này chưa từng gặp qua, nhưng tiểu nhi tử này bẩm sinh mình đồng da sắt, đủ sức dời non lấp bể thì y vẫn chưa thấy bao giờ.
Từ Kiêu phiền muộn thở dài trong lòng, hoàng man nhi nếu có thể thông minh hơn một chút, tâm trí mở ra thêm ít nữa, tương lai nhất định có thể xông vào trận địa trở thành mãnh tướng vô song.
Y chậm rãi đứng dậy cười gượng gạo với lão đạo sĩ có địa vị cực cao của Long Hổ Sơn, ánh mắt lão ra hiệu không sao, nhưng trong lòng lại khó tránh khỏi bi thương, thu đồ đệ đến nước này, cũng là quá lắm rồi, một khi truyền đi còn không phải bị người trong thiên hạ chê cười sao, cái mặt già này không cần nghĩ cũng biết thế nào nào cũng bị một đám đồ tử đồ tôn ở Long Hổ Sơn giễu cợt chê cười.
1 câu dài, quá nhiều phẩy thì nên dùng chấm ngắt câu
Bắc Lương Vương Phủ hùng cứ tại Thanh Lương Sơn, ngàn môn vạn hộ, vô cùng trù phú hưng thịnh. <rồng cuộn hổ ngồi đâu rồi? nó miêu ta địa thế của Vương phủ mà>
Với t.ư cách là nhân tài còn sót lại trong triều đình khác họ với vua, tại triều đình cùng giang hồ cùng đều là nửa khen nửa chê Bắc Lương Vương Từ Kiêu với t.ư cách là một công huân võ thần. Có thể nói trừ ngai vàng của hoàng đế ra thì cái gì hắn cũng đã đạt được, tại ba châu Tây Bắc hắn chính là chúa tể, một tay che trời, lật mây che mưa. (“phiên vân phúc vũ” hoặc “nghiêng tay làm mây, lật tay làm mưa” cũng được)
Khó trách trong triều đình, những quan đại thần gặp “người khác họ Vương Chính” <chính này trong chính kiến, tức là ko hợp chính kiến> này mà thấy không hợp liền tỏ vẻ trưởng giả rồi lén lút mắng một câu “Từ mọi rợ”. Một số kẻ tru tâm, bụng dạ khó lường còn gán cái chữ “Nhị Hoàng Đế” lên đầu hắn.
Hôm nay vương phủ rất náo nhiệt, Bắc Lương Vương quyền cao chức trọng tự mình mở cửa chính, sắp đặt lễ nghi rực rỡ nghênh tiếp một lão giả tiên phong đạo cốt. Bọn hạ nhân trong phủ chỉ nghe nói đây là một vị thần tiên Đạo giáo đến từ thánh địa Long Hổ Sơn, chọn trúng tiểu vương gia ngốc nghếch muốn thu làm bế quan đệ tử. Đây chính là một phúc duyên to lớn, Bắc Lương Vương phủ đều giải thích đó là người ngốc thì có ngốc phúc.
Thật vậy. Tiểu vương gia từ lúc mới sinh không có khóc, sáu tuổi mới biết nói, học sách viết chữ thì dốt đặc cán mai. Ngược lại, cái tên của tiểu vương gia lại cực kỳ uy vũ khí thế - Từ Long Tượng, nghe đồn là năm đó được lão thần tiên Long Hổ Sơn đặt cho, còn nói rằng mười hai năm sau sẽ quay lại thu hắn làm đệ tử, bây giờ giống như ước hẹn mà tới rồi.
Trong sân nhỏ của Vương phủ, Đạo môn lão tổ của Long Hổ Sơn vân vê chòm râu trắng như tuyết, chau mày, lưng đeo một thanh tiểu chung quỳ thức đào mộc kiếm bất phàm hiếm thấy. Phối hợp với tướng mạo của lão, quả thực xứng với hai chữ “xuất trần”, ai nhìn đều cũng muốn khen rằng “thế ngoại cao nhân là đây”.
Thế nhưng lần thu đồ đệ này lại gặp trở ngại không nhỏ, không phải trong Vương phủ bất đồng ý kiến, mà là do đồ đệ tương lai của lão giở thói ương ngạnh, hắn ngồi xổm dưới gốc cây lê, quay mông về phía lão - người mà trong thiên hạ đạo thống, luận về tiện nghi sư phụ có thể xếp trong ba vị trí đầu. Còn về phần võ công nha, khụ khụ… chắc cũng phải nằm trong top 30. <ko dùng từ 'top' cho cổ đại, trừ phi trong miệng main xuyên không thôi>
Đường đường là một Đại Trụ quốc Bắc Lương vương, cũng phải ngồi chồm hỗm ở đó ngon ngọt khuyên bảo, dẫn dụ từng bước: “Nhi tử, ngươi đi Long Hổ Sơn học một thân bản lĩnh. Về sau ai mà còn dám nói ngươi ngốc, người cứ việc đánh hắn. Có ta ở đây chống lưng, tầm quan văn võ tướng tam phẩm trở xuống cứ đánh thoải mái, đánh chết cũng không cần sợ.”
“Con à, ngươi khí lực lớn, không học võ để thành thập đại cao thủ thì thật là đáng tiếc. Học thành tài về, cha cho một một chức tương đương với kỵ binh Đô Úy, cưỡi ngựa Ngũ Hoa, vai mang trọng giáp, phong thái ngút trời.”
Tiểu vương gia hoàn toàn không để ý, gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt đất, nhìn đến say sưa.
“Hoàng man nhi, ngươi không phải là thích ăn mứt quả sao, Long Hổ Sơn kia khắp núi toàn là hoang tra, ngươi thoải mái vặt mà ăn. Triệu thiên sư, phải vậy không?”
Lão thần tiên nở ra một nụ cười cứng ngắc, liên tục gật đầu nói phải. Nói về để thu đồ đệ mà đến mức như thế này cũng quá là khó coi rồi, truyền ra thì đúng là làm trò cười cho thiên hạ.
Nhưng cho dù Bắc Lương Vương quyền cao chức trọng hơn cả quan nhất phẩm, nhất ngôn cửu đỉnh tại mười hai quận ở Đại Trụ quốc nói đến miệng đắng lưỡi khô, thiếu niên kia vẫn không một chút phản ứng. Đoán chừng là không còn kiên nhẫn nghe cha hắn ồn ào nữa, hắn liền chổng mông lên đánh một quả rắm kêu đến “phốc” một cái, sau đó cũng không quên quay lại toét miệng cười với cha.
Bắc Lương Vương tức giận giơ tay muốn đánh, nhưng chần chừ rồi lại thôi. Một là không nỡ đánh, hai là đánh cũng chẳng giải quyết được gì.
Đứa con trai này thật xứng với cái tên Từ Long Tượng, nó được lấy từ (đoạn này mình nghĩ dùng từ “chiết tự” nó hay hơn) “ở dưới nước mạnh nhất là rồng, trên cạn mạnh nhất là voi. Ghép lại thành Long Tượng, uy mãnh như kim cang”. Đừng nhìn cái biệt hiệu Hoàng man nhi ngốc nghếch, lớn rồi mà chữ cũng không biết, hay nhìn cái làn da vàng vọt bệnh tật cùng thân hình gầy gò hơn so với các bạn đồng trang lứa mà xem thường. Khí lực của hắn mới là một thứ dọa người.
Từ Kiêu mười tuổi tòng quân diệt giặc, theo Đông Bắc Cẩm Châu đi giết hung Nô. Đã đến Nam bộ giết sáu nước lớn nhỏ cùng diệt bảy mươi hai thành, lại đến Tây Nam trấn áp mười sáu tộc man di, mãnh tướng sức lực dạng nào cũng đã từng gặp qua. Nhưng tiểu nhi tử trời sinh mình đồng da sắt, sức lực dời non lấp bể như thế này này thì chưa từng thấy.
Từ Kiêu thở dài trong lòng, Hoàng man nhi nếu có thể thông minh hơn một chút, đầu óc mở mang ra một chút, tương lai vào trận địa nhất định sẽ trở thành mãnh tướng vô song nha.
Từ Kiêu chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn về phía lão đạo sĩ có bối phận cực cao ở Long Hổ Sơn xấu hổ cười một cái. Lão đạo nhân đứng sau ánh mắt ý bảo không hề gì, chỉ là trong lòng lão không tránh khỏi bi thương, việc thu nhận đồ đệ mà phải đến mức này cũng là quá lắm rồi. Một khi việc này truyền đi, thể nào cũng bị người trong thiên hạ chê cười, cái mặt mo này liền khỏi phải nghĩ đến việc gặp mặt một đống đám đồ tử đồ tôn ở Long Hổ Sơn đi.
Bắc Lương Vương phủ, rồng cuộn hổ ngồi nằm ở núi Thanh Lương, có hàng nghìn hộ gia đình vô cùng thịnh vượng.
Với t.ư cách là một vị vương gia duy nhất không phải là họ Vương, <dị tính vương: vương gia khác họ với vua> được người trong triều đình cùng người trên giang hồ nửa chê nửa khen này. Bắc Lương Vương Từ Kiêu, cũng được xem như là một vị quan quân có công, hầu như đã có được tất cả mọi thứ ngoài trừ ngai vàng của hoàng đế. Trong ba châu Tây Bắc, là do hắn hoàn toàn thống trị, một tay che trời.
Chẳng trách những vị quan lớn trong triều không cùng chính kiến với vị vương gia khác họ này, đều sẽ mắng chửi Từ man tử một cách kín đáo, có một số người bụng dạ khó lường cònlàm mất đi chiếc mũ của<chụp cái mũ ...>“ Nhị Hoàng đế.”
Hôm nay vương phủ rất náo nhiệt, Bắc Lương Vương quyền cao chức trọng tự mình mở cửa, bố trí nghi thức rất long trọng nghênh đón một vị lão nhân tiên phong đạo cốt. Đám hạ nhân trong vương phủ chỉ nghe nói là một vị Thần Tiên, đến từ thánh địa Đạo giáo Long Hổ sơn. Nhìn trúng tiểu vương gia ngu si đần độn này, và muốn thu làm bế quan đệ tử. Đây chính là được ông trời ban phúc, người trong Bắc Lương Vương phủ đều hiểu được là người ngốc có ngốc phúc.
Còn phải nói, tiểu vương gia từ lúc sinh ra lại không biết khóc, đọc sách viết chữ cái gì cũng không biết, sáu tuổi mới biết nói, nhưng tên gọi đổi lại rất oai phong khí phách, Từ Long Tượng. Nghe nói là được lão thần tiên ở Long Hổ Sơn năm đó lấy cho, có nói mười hai năm sau đến thu đồ đệ, nhưng giờ chưa đúng hẹn mà đã tới rồi.
Ở một sân nhỏ trong vương phủ, tổ tiên Đạo sĩ cấp một của Long Hổ Sơn đang vuốt bộ râu trắng như tuyết của mình, chân mày nhíu chặt, lưng mang một thanh kiếm gỗ đào kiểu chung quỳ nhỏ không tầm thường. Kết hợp với tướng mạo của hắn, ai nhìn thấy cũng phải tự tận đáy lòng khen một tiếng là thế ngoại cao nhân.
Nhưng lần thu đệ tử này rõ ràng gặp không ít trở ngại, không phải vương phủ phản đối mà là vị đệ tử tương lai này của hắn tính tình ương ngạnh. Cúi mình dưới gốc cây hoa lê, dùng mông để đối phó với hắn, một vị Đạo nho chính thống trong thiên hạ. Luận địa vị có thể xếp hạng ba trong vị trí sư phụ tốt nhất <nghĩa của câu: đối với Man Nhi, lão là tiện nghi sư phó>, về phần võ công, khụ khụ, chung quy cũng nằm trong top ba mươi đi. <ko dùng từ 'top' cho cổ đại, trừ phi trong miệng main xuyên không nói ra thôi>
Ngay cả Đại Trụ quốc Bắc Lương Vương cũng ngồi ở đó, dùng những lời nói tốt đẹp để thuyết phục và từng bước dụ dỗ, “ Con trai, hãy đến Long Hổ sơn học tập và trở thành một người có bản lĩnh, về sau ai còn dám nói con ngốc, con liền đánh hắn. Văn võ bá quan trong triều, từ Tam phẩm trở xuống, đánh chết cũng không sao cha cho con chỗ dựa.”
“ Con trai, con rất mạnh, con không học võ để trở thành một trong mười người cao thủ trong thiên hạ hiện tại thì thật là đáng tiếc. Sau khi con học xong, cha nhất định cho con làm một người so với đội trưởng đội kỵ binh bây giờ còn cao hơn, cưỡi một con ngựa ngũ sắc và trên người mặc trọng giáp trông rất khí phách.”
Tiểu vương gia hoàn toàn không để ý, chăm chú nhìn vào mặt đất, nhìn đến thích thú.
“ Hoàng man nhi, con không phải rất thích ăn mứt táo gai sao. Ở trên Long Hổ sơn, táo gai dại có ở khắp nơi, con có thể hái ăn bất cứ lúc nào. Có phải vậy không, Triệu thiên sư?”
Lão thần tiên gượng cười, gật đầu liên tục. Lần này nhận đệ tử, là như vậy nhận được cũng quá là mất mặt, nói ra không bị thiên hạ chê cười mới là lạ.
Nhưng dù là đang ở vị trí cao hơn cả quan Nhất phẩm, còn là Đại Trụ quốc nhất ngôn cửu đỉnh của mười hai quận. Hiện tại cũng là miệng đắng lưỡi khô rồi, vậy mà vị thiếu niên trước mặt vẫn không có phản ứng. Có lẽ là không kiên nhẫn được nữa, không thích cha nói chuyện ồn ào, liền chổng mông lên, và phốc một tiếng đánh rắm vang lên, còn không quên quay đầu lại và cười toe toét với cha mình..
Làm cho Bắc Lương Vương tức giận đưa tay ra muốn đánh, nhưng do dự một lúc rồi thôi. Một là không nỡ đánh, hai là đánh cũng không được tác dụng gì.
Nhi tử này rất xứng với cái tên, Từ Long Tượng, được lấy từ “Rồng mạnh nhất dưới nước, Voi mạnh nhất trên mặt đất, uy mãnh như kim cang, nên mới được gọi là Long Tượng”, đừng xem nhi tử này của hắn ngu ngốc, đến nay vẫn không biết chữ, da vàng ốm yếu so với các bạn cùng lứa, nhưng sức lực thì rất mạnh, làm cho người ta sợ hãi.
Từ Kiêu mười tuổi đã tòng quân giết giặc, từ Đông Bắc Cẩm Châu giết Hung Nô, đến tiêu diệt sáu nước lớn nhỏ, tàn sát hơn bảy mươi thành phía Nam và sau đó lại đến Tây Nam trấn áp mười sáu bộ tộc man di. Dạng mãnh tướng thể lực kinh người nào mà chưa từng gặp qua, nhưng người trời sinh đã mình đồng da sắt, với sức lực san bằng núi sông như tiểu nhi tử của hắn thì thật không có.
Từ Kiêu trong lòng khẽ thở dài, nếu như Hoàng man nhi có thể thông minh hơn một chút, mở mang đầu óc hơn một chút, trong tương lai có thể xông pha trận địa và trở thành một mãnh tướng đứng đầu, có một không hai.
Hắn chậm rãi đứng dậy quay đầu ngượng ngùng cười với vị Đạo sĩ có bối phận cực cao ở Long Hổ sơn. Người kia ánh mắt ra hiệu không sao cả, chẳng qua trong lòng không khỏi buồn bực. Nhận đệ tử mà nhận được chuyện bực này cũng không có gì to tát cả. Một khi bị truyền ra ngoài còn không bị người trong thiên hạ chê cười. Khuôn mặt già nua này thậm chí không dám xuất hiện trước mặt đông đảo đám đệ tử Long Hổ sơn nữa.
@Hoàng Hi Bình tiền bối nhận xét đánh giá bài cuối nhé...!
@Tiểu Lack(L)

