Đăng ký lớp học dịch Khóa 1/2022

Tiểu Lack(L)

Phàm Nhân
Moderator
Ngọc
2.000,03
Tu vi
0,00
ủa- mò hồi lại được file rồi ạ.:quai:
Lý Ngang ba người lần nữa nhã nhặn từ chối lời mời lắng nghe giảng kinh của Cảnh Tăng, rời khỏi Cảnh tự.

Lúc leo lên xe ngựa, Dương Vực còn nói thầm: "Làm sao bây giờ ngay cả cảnh giáo đều học chiêu thức lên đầu đường coi bói. Mới gặp mặt người ta liền nói ấn đường biến thành màu đen, sẽ có họa sát thân."

Lệ Vĩ bĩu môi nói: " Nếu không như vậy, làm sao có thể chiêu mộ thêm tín đồ và kiếm được tiền hương hỏa đâu."

Ba người họ còn đeo lệnh bài của Học Cung trên người. Đối với Cảnh giáo mà nói, nếu như đệ tử của Học Cung có thể trở thành tín đồ. Đảm bảo hàm lượng vàng cao hơn không ít so với tín đồ bình thường.

Lý Ngang cũng không tin tưởng có họa sát thân. Ngồi xe ngựa về đến nhà, suy nghĩ dứt khoát đem Sài Sài mang ra cửa. Kêu lên Tống Thiệu Nguyên, Vưu Đô Tri còn có một số bằng hữu cùng đi tửu lâu ăn bữa ngon, coi như qua lễ Giáng Sinh.

"Canh sườn củ cải trắng của tửu lầu trong phường Kim Thành rất dễ uống, có thời gian rảnh nên tới nếm thử. Đông nên ăn củ cải còn hạ nên ăn gừng nha."

Lý Ngang múc canh cho mình lẫn Sài Sài, nói: "Ăn nhiều canh lên, ăn nhiều là một chuyện tốt."

"Mùa đông nên ăn nhiều củ cải?"

Dương Vực hai mắt tỏa sáng: "Đây cũng là lý thuyết y học sao?"

Tống Thiệu Nguyên suy nghĩ rồi nói: "« Thương Hàn Luận » có nói: Thời điểm tháng mười một, dương khí ở trong, dạ dày bên trong bị nóng. Bên trong âm khí lại yếu, không thể thắng nóng.

Có lẽ, mùa đông ăn củ cải có thể thanh giải tích nhiệt?"

Không phải nói là củ cải ăn ngon sao? Lại nói Tống đại ca ngươi gần đây đọc sách đọc đến mức có chút hỗn tạp à.

Lý Ngang chậc lưỡi, quyết định không nói thêm gì nữa nhìn vẻ mặt của bọn Dương Vực, đoán chừng sau này trở về trong nhà sẽ bắt đầu ăn canh củ cải.

Từ khi nhận vào Học Cung, thói quen sinh hoạt của Lý Ngang, chẳng hiểu sao lại bị nhóm gia đình ở Trường An bắt chước.

Tỉ như tuyệt đối không ăn tôm cá hải sản chưa được nâú chín, luôn luôn rửa tay trước khi ăn cơm, uống lọc và nước đã đun sôi.

Ngay cả khẩu trang làm bằng bống vải mà lâu lâu Lý Ngang thỉnh thoảng đeo, trên đường cũng đã xuất hiện người bắt chước theo.

Tự có cảm giác khó hiểu là chính mình đã trở thành người dẫn đầu phong trào thười trang mới ở thành Trường An.

Ban đầu, Lý Ngang cũng muốn uốn nắn loại tập tục cổ quái này. Nhưng sau khi nghĩ lại, như thế này ít nhất có thể giúp tạo thói quen vệ sinh ở nơi công cộng hơn nên đành thôi.

Lại nói, hình như trên bàn không có món thịt heo dưa chua hầm miến ư.

Miến có thể sử dụng hoa màu chế biến thành, dưa chua nguyên liệu là rau cải trắng, mà Ngu quốc gần như không có, phải dùng họ cây mù tạc phương Nam cùng cây củ cải trắng phương Bắc lai giống với nhau mới có thể trồng ra được.
 

Tử Hy cư sĩ

Kim Tiên Hậu Kỳ
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
121,10
Tu vi
4.428,00
Ba người Lý Ngang ba người lần nữa nhã nhặn từ chối lời mời lắng nghe giảng kinh của Cảnh Tăng, rời khỏi Cảnh tự.

Lúc leo lên xe ngựa, Dương Vực còn nói thầm: "Làm sao bây giờ ngay cả cảnh giáo đều học chiêu thức lên đầu đường coi bói. Mới gặp mặt người ta liền nói ấn đường biến thành màu đen, sẽ có họa sát thân."

Lệ Vĩ bĩu môi nói: " Nếu không như vậy, làm sao có thể chiêu mộ thêm tín đồ và kiếm được tiền hương hỏa đâu." <đâu không phải thán từ của VN>

Ba người họ còn đeo lệnh bài của Học Cung trên người. Đối với Cảnh giáo mà nói, nếu như đệ tử của Học Cung có thể trở thành tín đồ. Đảm bảo hàm lượng vàng cao hơn không ít so với tín đồ bình thường.

Lý Ngang cũng không tin tưởng có họa sát thân. Ngồi xe ngựa về đến nhà, suy nghĩ dứt khoát đem Sài Sài mang ra cửa. Kêu lên Tống Thiệu Nguyên, Vưu Đô Tri còn có một số bằng hữu cùng đi tửu lâu ăn bữa ngon, coi như qua lễ Giáng Sinh.

"Canh sườn củ cải trắng của tửu lầu trong phường Kim Thành rất dễ uống, có thời gian rảnh nên tới nếm thử. Đông nên ăn củ cải còn hạ nên ăn gừng nha."

Lý Ngang múc canh cho mình lẫn Sài Sài, nói: "Ăn nhiều canh lên, ăn nhiều là một chuyện tốt."

"Mùa đông nên ăn nhiều củ cải?"

Hai mắt của Dương Vực hai mắt tỏa sáng: "Đây cũng là lý thuyết y học sao?"

Tống Thiệu Nguyên suy nghĩ rồi nói: "« Thương Hàn Luận » có nói: Thời điểm tháng mười một, dương khí ở trong, dạ dày bên trong bị nóng. Bên trong âm khí lại yếu, không thể thắng nóng.

Có lẽ, mùa đông ăn củ cải có thể thanh giải tích nhiệt?"

Không phải nói là củ cải ăn ngon sao? Lại nói Tống đại ca ngươi gần đây đọc sách đọc đến mức có chút hỗn tạp à.

Lý Ngang chậc lưỡi, quyết định không nói thêm gì nữa nhìn vẻ mặt của bọn Dương Vực, đoán chừng ngày mai sau này trở về trong nhà sẽ bắt đầu ăn canh củ cải.

Từ khi nhận vào Học Cung, thói quen sinh hoạt của Lý Ngang, chẳng hiểu sao lại bị nhóm gia đình ở Trường An bắt chước.

Tỉ Ví dụ như tuyệt đối không ăn tôm cá hải sản chưa được nâú chín, luôn luôn rửa tay trước khi ăn cơm, uống lọc và nước đã đun sôi.

Ngay cả khẩu trang làm bằng bống vải mà lâu lâu Lý Ngang thỉnh thoảng đeo, trên đường cũng đã xuất hiện người bắt chước theo.

Tự có cảm giác khó hiểu là chính mình đã trở thành người dẫn đầu phong trào thười trang mới ở thành Trường An.

Ban đầu, Lý Ngang cũng muốn uốn nắn loại tập tục cổ quái này. Nhưng sau khi nghĩ lại, như thế này ít nhất có thể giúp tạo thói quen vệ sinh ở nơi công cộng hơn nên đành thôi.

Lại nói, hình như trên bàn không có món thịt heo dưa chua hầm miến ư.

Miến có thể sử dụng hoa màu chế biến thành, dưa chua nguyên liệu là rau cải trắng, mà Ngu quốc gần như không có, phải dùng họ cây mù tạc phương Nam cùng cây củ cải trắng phương Bắc lai giống với nhau mới có thể trồng ra được.

Good~~ :001:
 

Tử Hy cư sĩ

Kim Tiên Hậu Kỳ
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
121,10
Tu vi
4.428,00
Bài tập 5: Tác phẩm Kiếm Vương Triều của Vô Tội

无论是从这支四千骑军的骑术,冲刺的速度以及那种无畏的气势来看,姬杏白都可以断定这支骑军是大楚王朝最为精锐的骑军之一。

这样的一支骑军按照正常的配备,不是像今天这样连轻薄的甲衣都没有穿的情形下,战斗力远超数万寻常民众,哪怕不能杀死七万余寻常民众,彻底冲溃应该没有任何的问题。

然而若纯粹论战力,那一名自尽于遥远的长陵皇宫里的老宫女,她这样一名大宗师的生死便更胜于这七万余人。

有些东西,便不能这样简单的衡量。姬杏白看着被血染红的湖面,他看到了很多先前已经上岸的年轻人重新下水。

他还没有出声,这些年轻人已经自发的在打捞这支骑军的军士遗体。

越来越多的人下水,甚至包括许多先前还因为绝望而在痛哭着的人。

军士的遗体被首先从靠近对岸的水面被拖上了这边岸边,接着便是粮食和马匹,这是贯穿大半个湖面的艰难跋涉,然而这一夜却似乎无人再觉得疲惫。

先前为了让这些人跟随着他来到这片湖边,姬杏白动用了一切可以动用的手段,但是这一夜里,他却不需要说任何的话语,只是站着看着这样的画面,看成了雕像一般。

很多妇孺在清洗这些军士的遗体,除了开始处理粮食、药物和那些马匹之外,很多人沉默的将这些军士所携带的一些武器,包括刺入他们身上的箭矢和其它锐器佩在了身上。

队伍里依旧有许多压抑的哭喊声,但是有一种伟大的力量,却在人群中蔓延。

姬杏白知道,今夜过后,这样的力量不只在湖岸边的这些人心中蔓延,还会在楚境更多的地方蔓延。

……

“唐折风,黑夜里看山是黑乎乎的一团,看得见什么东西,也太过无聊了吧?”

“夜里跑出来看任何的东西都是远远的看不清楚,本身就很无聊啊,又不是只有看山才无聊。”

“说的也对,反正无聊,还不如陪兄弟透透风。”

距离阳山郡很远的阴山一带战场上,夜色里裹映着无数楚军的营帐,而这些营帐中的一座山丘上,静静的矗立着七条身影,其中六人都不说话,只有一个人很无聊,很怪异的在自己和自己说话。

他身边的这些人都早已习惯他一到兴奋的时刻就自己和自己说话的怪癖。

跟随着唐昧隐居了很多年,他们互相之间对彼此了如指掌。

就如今夜,即便是大楚各名名将身边的军师和谋士们都没有觉察出唐昧下达的一些军令之中包含着什么样的用意,然而此时站在唐昧身周的这些人却都可以不靠军令的深刻剖析,只靠唐昧一些细微的神色变化,便明白了唐昧接下来要做什么。

“会不会太冒险?”

一片冰冷,长发飘飘的赵剑炉修行者赵策没有去管唐折风的自说自话,转头看了一眼唐昧,问道。
Vô luận là từ nơi này chi bốn nghìn kỵ quân cỡi ngựa kỹ thuật, chạy nước rút tốc độ cùng với cái loại này không sợ khí thế đến xem, Cơ Hạnh Bạch đều có thể kết luận cái này chi kỵ quân là Đại Sở Vương Triều tinh nhuệ nhất kỵ quân một trong.

Như vậy một chi kỵ quân dựa theo bình thường phân phối, không giống là hôm nay như vậy liền sơ sài áo giáp đều không có xuyên tình hình xuống, sức chiến đấu vượt xa mấy vạn bình thường dân chúng, dù là không thể giết chết hơn bảy vạn bình thường dân chúng, triệt để trùng bại có lẽ không có có vấn đề gì.

Nhưng mà như thuần túy luận chiến lực lượng, cái kia một gã tự tận ở xa xôi Trường Lăng trong hoàng cung cung nữ già, nàng như vậy một gã Đại Tông Sư sinh tử liền càng hơn tại cái này hơn bảy vạn người.

Có nhiều thứ, liền không thể đơn giản như vậy cân nhắc.

Cơ Hạnh Bạch nhìn xem bị máu nhuộm đỏ mặt hồ, hắn thấy được rất nhiều lúc trước đã lên bờ người trẻ tuổi một lần nữa xuống nước.

Hắn vẫn không có lên tiếng, những người tuổi trẻ này đã tự phát tại vớt cái này chi kỵ quân quân sĩ di thể.

Càng ngày càng nhiều người xuống nước, thậm chí kể cả rất nhiều lúc trước cũng bởi vì tuyệt vọng mà tại khóc rống lấy người.

Quân sĩ di thể bị đầu tiên từ tới gần bờ bên kia mặt nước được kéo lên bên này bên cạnh bờ, tiếp theo chính là lương thực cùng ngựa, đây là xỏ xuyên qua hơn phân nửa mặt hồ khó khăn bôn ba, nhưng mà một đêm này lại tựa hồ như không người lại cảm thấy mỏi mệt.

Lúc trước vì để cho những người này theo sau hắn đi tới nơi này mảnh bên hồ, Cơ Hạnh Bạch vận dụng hết thảy có thể vận dụng thủ đoạn, nhưng mà trong một đêm này, hắn rồi lại không cần nói bất luận cái gì lời nói, chẳng qua là đứng đấy nhìn xem hình ảnh như vậy, nhìn đã thành pho tượng một loại.

Rất nhiều phụ nữ và trẻ em tại tẩy trừ những thứ này quân sĩ di thể, ngoại trừ bắt đầu xử lý lương thực, dược vật cùng những cái kia ngựa bên ngoài, rất nhiều người trầm mặc đem những thứ này quân sĩ làm cho mang theo một ít vũ khí, kể cả đâm vào trên người bọn họ mũi tên cùng khác căn sắc bén đeo tại trên người.

Trong đội ngũ như trước có thật nhiều áp lực tiếng la khóc, nhưng mà có một loại vĩ đại lực lượng, rồi lại trong đám người lan tràn.

Cơ Hạnh Bạch biết rõ, tối nay sau đó, lực lượng như vậy không chỉ tại ven bờ hồ những người này trong lòng lan tràn, còn có thể tại Sở cảnh càng nhiều nữa địa phương lan tràn.



"Đường Chiết Phong, trong đêm tối nhìn núi là đen sì một đoàn, thấy được cái gì, cũng quá mức nhàm chán đi?"

"Trong đêm chạy đến nhìn bất luận cái gì đồ vật đều là xa xa thấy không rõ lắm, bản thân cũng rất nhàm chán a, cũng không phải chỉ có nhìn núi mới nhàm chán."

"Nói cũng đúng, dù sao nhàm chán, còn không bằng cùng huynh đệ xuyên qua gió lùa."

Khoảng cách Dương Sơn Quận rất xa Âm Sơn khu vực trên chiến trường, trong bóng đêm khỏa chiếu đến vô số Sở quân doanh trướng, mà những thứ này trong doanh trướng một ngọn núi trên đồi, lẳng lặng đứng sừng sững lấy bảy đầu thân ảnh, trong đó sáu người đều không nói lời nào, chỉ có một người rất nhàm chán, rất quái dị tại chính mình nói chuyện với mình.

Bên cạnh hắn những người này đều sớm thành thói quen hắn vừa đến hưng phấn thời khắc liền bản thân nói chuyện với mình cổ quái.

Theo sau Đường Muội ẩn cư rất nhiều năm, bọn hắn lẫn nhau giữa đối với lẫn nhau rõ như lòng bàn tay.

Giống như tối nay, mặc dù là Đại Sở tất cả tên danh tướng bên người quân sư cùng mưu sĩ đám đều không có cảm giác thấy Đường Muội truyền đạt một ít quân lệnh bên trong bao hàm cái dạng gì dụng ý, nhưng mà lúc này đứng ở Đường Muội quanh người những người này rồi lại cũng có thể không dựa vào quân lệnh khắc sâu phân tích, chỉ dựa vào Đường Muội một ít rất nhỏ thần sắc biến hóa, liền đã minh bạch Đường Muội kế tiếp muốn làm cái gì.

"Có thể hay không quá mạo hiểm?"

Một mảnh lạnh như băng, tóc dài bồng bềnh Triệu Kiếm Lô Tu Hành Giả Triệu sách không có đi quản Đường Chiết Phong tự quyết định, quay đầu nhìn thoáng qua Đường Muội, hỏi.

@Thu Thủy vi @Bảo Ca , hai bạn trả bài 5 trước tối mai nhé!

@Tiểu Lack(L) @Tiểu Trần trước tối mai, trả bài 4 (page 1)!

:dv1tvcf: tối mai mình ra 1 đoạn ngắn thi thử, làm ok thì bài sau là bài tốt nghiệp ~~~~ :54:
 

Bảo Ca

Nguyên Anh Hậu Kỳ
Tác Giả Nghiệp Dư
Nhìn bốn nghìn kỵ binh này từ kỹ thuật, khả năng bứt tốc đến khí thế can trường, Cơ Hạnh Bạch đều có thể kết luận được đây là một trong những đội kỵ binh tinh nhuệ nhất của Vương Triều Đại Sở.

Như vậy tính theo trang bị thông thường của một chi kỵ binh, thậm chí không cần mặc thêm giáp nhẹ như ngày nay, thì sức chiến đấu vẫn còn hơn xa mấy vạn dân thường. Cho dù không thể một lúc giết chết hơn bảy vạn dân thường, nhưng mà để triệt để đánh bại thì có lẽ không thành vấn đề.

Nhưng mà nếu thuần túy bàn về lực lượng, thì sự sống chết của hầu gái già là một Đại Tông Sư tự tử ở cung Trường Lăng xa xôi kia, so với bảy vạn người này hơn nhiều lắm.

Có những thứ không thể cân nhắc một cách đơn giản như vậy.

Cơ Hạnh Bạch nhìn mặt hồ bị nhuộm đỏ bởi máu, hắn thấy rất nhiều những người trẻ đã lên bờ giờ lại xuống nước.

Hắn còn chưa lên tiếng, những người trẻ tuổi này đã tự tiện trục vớt thi thể của các kỵ binh.

Ngày càng có nhiều người xuống nước, trong đó có nhiều người đang khóc vì tuyệt vọng.

Thi thể quân sĩ được kéo từ mặt nước lên cạnh bờ trước tiên, tiếp theo là ngựa cùng lương thực. Đây là một quãng đường khó khăn xuyên suốt hơn phân nửa mặt hồ, nhưng đêm nay dường như không ai cảm thấy mệt mỏi.

Lúc trước Cơ Hạnh Bạch phải vận dụng hết những gì có thể vận dụng để đưa những người này theo hắn đến bên hồ. Nhưng đêm nay, hắn không cần nói một câu nào, chỉ cần đứng đấy như một pho tượng nhìn bức tranh trước mặt:

Rất nhiều phụ nữ và trẻ em đang lau xác cho những quân sĩ, bên ngoài bắt đầu xử lý lương thực, dược vật cùng ngựa. Rất nhiều người trầm mặc đeo một số vũ khí của các quân sĩ, bao gồm mũi tên và những dụng cụ sắc nhọn cắm vào người bọn họ.

Vẫn có nhiều tiếng kêu bị kìm nén trong đội, nhưng có một sức mạnh to lớn lan tỏa trong đám đông.

Cơ Hạnh Bạch biết rằng sau đêm nay, sức mạnh đó sẽ không chỉ lan rộng trong lòng những người trên bờ hồ, mà còn lan rộng ở nhiều nơi khác nữa ở Sở cảnh.
—--------------

“Đường Triết Phong, ban đêm nhìn núi chỉ thấy một khoảng đen xì. Nhìn cái gì cũng thấy nhàm chán quá phải không?”

“Ban đêm chạy ra ngoài, nhìn cái gì cũng đều xa xa không rõ, bản thân nó vốn đã nhàm chán, không phải chỉ nhìn núi mới thấy nhàm chán.”

“Nói cũng đúng, nếu đã nhàm chán như vậy còn không bằng đi cùng huynh đệ tạo không khí thì tốt hơn.”

Khu chiến trường ở Âm Sơn cách rất xa quận Dương Sơn, bóng đêm bao phủ lấy vô số doanh trại của quân Sở. Tại một ngọn đồi trong những doanh trại tập trung, có bảy bóng người đứng lặng lẽ. Sáu người trong đó không nói lời nào, chỉ có một người rất là buồn chán tự nói với mình một cách rất quái dị.

Những người xung quanh đều đã quen với việc hắn nói chuyện với bản thân bất cứ khi nào nếu cảm thấy phấn khích.


Đi theo Đường Muội sống ẩn dật nhiều năm, bọn họ hiểu nhau rõ như lòng bàn tay.

Giống như đêm nay, ngay cả là quân sư bên cạnh danh tướng Đại Sở cùng đám mưu sĩ đều không cảm thấy được một chút dụng ý gì trong quân lệnh truyền xuống từ Đường Muội. Nhưng mà những người đứng quanh Đường muội này, không cần phân tích sâu sắc quân lệnh, chỉ cần nhìn vào một ít biến hóa trên khuôn mặt là đã minh bạch Đường Muội muốn làm gì tiếp theo.

“Có phải là quá mạo hiểm hay không?”

Triệu Kiếm Lô tu hành giả Triệu sách tóc dài khí chất lạnh băng, không quan tâm đến lời tự thoại của Đường Chiết Phong, quay đầu nhìn thoáng qua Đường Muội hỏi.

Bài này tự cảm thấy không ưng cho lắm :bamdap:
 
Last edited:

Tiểu Trần

Phàm Nhân
Ngọc
11,85
Tu vi
0,00
Đêm đó.

Sau khi nói chuyện một lát với Triệu Tiểu Sương, Mạnh Nam liền ngồi xếp bằng trên bồ đoàn tre mà hắn tự đan, hơi mát lạnh từ dưới mông truyền đến, hắn điều chỉnh t.ư thế, bắt đầu tu hành.

Tu hành ải thứ nhất: Thai Tức.

Thai Tức ải thứ nhất: Nhập Tĩnh.

Nhập Tĩnh, tức điều tâm.

Đây là công phu nhập môn tu hành.

Mạnh Nam ở cửa ải nho nhỏ này đã lần mò nghiên cứu hai năm dài, nhưng trì trệ không đạt tới 'tâm tùy ý hàng, đầu, tay hư vô, chỉ cảm thấy trong rốn một điểm chân tức thăm thẳm ra vào, di chi bất động' loại cảnh giới này, trì trệ không thể tiến vào ngưỡng cửa Khí Cảm cảnh.

Không làm gì được.

Chỉ có thể chịu khổ, kiên trì bền bỉ.

Mạnh Nam hỏi thăm được từ chỗ Triệu Tiểu Sương, sau khi cưới hai năm hắn thăng cấp Khí Cảm cảnh, sau năm thứ tám thăng cấp Quan Tưởng cảnh.

Sau đó một mực dừng lại.

Mãi đến tẩu hỏa nhập ma.

Cửa ải tu hành khó khăn trùng trùng, lại kèm theo các loại hung hiểm.

Tẩu hỏa nhập ma chính là một loại thường thấy nhất, ở trong giới tu hành chẳng lạ lùng gì.

Thậm chí trong Ngân Liên trại nho nhỏ cũng có khi xuất hiện.

Không hiếm lạ.

"Chẳng qua bây giờ ta phải cẩn thận tu hành, tranh thủ trong tám năm tu thành Quan Tưởng, thậm chí bước vào Nội Khí kỳ."

Mạnh Nam không quan tâm vì chết lần nữa ở đây cũng chỉ là trở về thực tế liền lâng lâng không biết nói sao.

Đừng nói chết không có việc gì mà không sợ lại để chết một cách vô ích.

Thật sự cơ hội lần này quá trọng yếu.

Bây giờ còn chưa được buông lỏng.

Nếu như chết một cách vô ích, chết ở Nhập Tĩnh cảnh, vậy thì đồng nghĩa với đi một chuyến uổng công. Lần sau muốn xuyên thời không đến tương lai còn không biết phải chờ đến khi nào, có yêu cầu gì nữa.

Phải thận trọng.

"Bất kể dưa hấu hạt vừng, trước tiên tóm vào trong tay mới là thật."

Bây giờ mục tiêu chính của Mạnh Nam là tu thành Nội khí.

Những thứ khác, tạm thời bỏ qua.

...

Mấy ngày sau đó Mạnh Nam đã quen thuộc nơi này, sau mười hai năm sinh sống, đã hiểu rõ các loại trong mười hai năm này.

Mấy ngày trôi qua.

Hắn đi qua xem Tiền Vũ trồng trọt ở trong trại, có người trông nom cây Sa La Tử. Cây kia mới nhìn như là một bụi cây trà, thấp thấp, không có gì nổi bật.

Thỉnh thoảng Mạnh Nam nhìn đi nhìn lại năm ba lần, ghi nhớ hình dáng của cây ở các giai đoạn, các mùa.

Tranh thủ thời gian thăm dò được Tiền Vũ phát hiện gốc cây Sa La Tử này ở địa phương nào.

Không ít người đều biết nơi này, thậm chí ngay cả trại chủ cũng tới xem, dễ dàng dò la ra, đến đó cũng không khó khăn. Thật ra đó là một cái khe núi hẻo lánh ít người lui tới. Cách Ngân Liên trại không xa không gần, với cước trình của Mạnh Nam, cần khoảng một giờ. Đi tới nơi này, còn có thể thấy loáng thoáng các hố đất còn sót lại sau khi đào Sa La Tử.

Mạnh nam ghi nhớ chỗ này, quyết định hàng năm đều phải đến xem vài lần.

Còn cây Sa La Tử trong trại, cũng phải tiếp tục theo dõi, nhìn thường xuyên, tranh thủ ghi nhớ hoàn toàn, năm tháng không nản.

Trại nhỏ không có tin tức gì khác, mười hai năm tiếp sau, chuyện đáng ca tụng đã ít lại càng ít.

Hữu dụng đối với Mạnh Nam thì càng ít ỏi.

Tiền Vũ lên cấp Chân Nguyên kỳ là một cái.

Cây Sa La Tử là một cái.

Rồi sau đó, không còn chuyện gì khác.

Một năm trôi qua.

Hai năm trôi qua.

Giữa năm thứ hai từ khi Mạnh Nam đến nơi này, Thiên Lâm động ở cách xa, có một vị tu sĩ Chân Nguyên kỳ đỉnh phong, năm lần Minh Cảm, định vị Tam Tiêu, sau đó thành công lên cấp Luyện Khí tiên sư, trở thành người đầu tiên lên cấp tiên sư từ khi Thiên Lâm động mở ra vào năm mươi t.ư năm trước.

Trong lúc nhất thời, khắp chốn mừng vui!

Ba trăm động trại đại ân xá, nghỉ lễ, yến tiệc linh đình, cực kỳ vui mừng.

Ngân Liên trại tiệc tùng liên tiếp bảy ngày, toàn trại trên dưới lo ăn quản uống, trẻ nhỏ rất vui vẻ, người lớn đều cười cả ngày.

Người khác lên cấp Luyện Khí tiên sư không có quan hệ gì với bọn họ.

Nhưng kỳ nghỉ này cùng với tiệc tùng thật là chỗ tốt.

Bảy ngày này cả nhà Mạnh Nam cũng ăn mừng thoả thuê.

Buổi tối ngày thứ bảy.

Mạnh Nam hiếm có lúc không đi tu hành, cùng tận hứng một phen với Triệu Tiểu Sương .

Đợi đến sáng sớm ngày thứ hai, hắn mới bò dậy tu hành bài tập buổi sớm.

Bồ đoàn bằng trúc.

Mạnh nam ngồi xếp bằng, thân trên thẳng, hai tay kết ấn thiền định (chỗ này đọc vietphrase cũng không hiểu, chắc là một tay úp vào mặt ngoài tay kia để trước đan điền), hai mắt lim dim, mắt nhìn mũi. Mũi nhìn miệng, miệng xem tâm.

Lưỡi chống hàm trên, t.ư tưởng, tinh thần, ý nghĩ trông coi phần rốn, tâm niệm không dời.

Không biết qua bao lâu.

Bỗng trong tâm Mạnh Nam chợt lay động, trong nháy mắt đó, hắn tựa hồ không đầu cũng không tay, tất cả đều không cảm ứng được, tất cả hư vô.

Cảm giác tứ chi không tồn tại.

Những cảm nhận khác thì đặc biệt rõ ràng.

Thí dụ như lúc này.

Mạnh Nam cảm giác được, ở vị trí rốn của hắn, dường như phát sinh một chút ấm lạnh ,tê tê dại dại, hết sức kỳ lạ.

Nhưng dù hắn điều động thế nào đi nữa, làn khí ấm lạnh này vẫn một mực bất động.

Lại qua không bao lâu.

Mạnh Nam có chút uể oải, hắn mở mắt ra một cách tự nhiên .

Mãi đến tận lúc mở mắt trong tích tắc này, hắn mới phản ứng được ——

"Một điểm chân tức!"

"Khí Cảm xong rồi!"
 

Thu Thủy vi

Phàm Nhân
Ngọc
17.914,04
Tu vi
0,00
Đoạn cuối tu hành giả gì ấy mình không hiểu cho lắm mong mọi người góp ý kiến..
Đánh giá về kỹ thuật cưỡi ngựa của đội quân bốn nghìn kỵ binh này, tốc độ chạy nước rút và nhìn khí thế không biết sợ kia. Cơ Hạnh Bạch đã có thể kết luận rằng đội quân này là một trong những đội quân kỵ binh tinh nhuệ nhất trong vương triều Đại Sở.
Dựa theo trang bị bình thường của một đội kỵ binh như vậy. Không giống với hiện tại, ngay cả trong trường hợp áo giáp mỏng nhẹ còn không mặc, hiệu quả chiến đấu lại vượt xa mấy vạn người bình thường. Cho dù không thể giết chết hơn bảy mươi vạn người thường kia, nhưng để đánh bại chúng hoàn toàn hẳn là không có vấn đề gì.
Nhưng chỉ thuần tuý luận chiến lực, một lão cung nữ tự sát tại Trường Lăng hoàng cung xa xôi, sinh tử của một đại tông sư như mụ đương nhiên quan trọng hơn bảy mươi ngàn người thường.
Có nhiều thứ lại không thể đánh giá đơn giản như vậy được. Cơ Hạnh Bạch nhìn xuống mặt hồ nhuốm máu, và hắn nhìn thấy rất nhiều thanh niên lúc trước đã lên bờ, lại lần nữa lội xuống dưới nước.
Hắn vẫn còn chưa lên tiếng, những người trẻ tuổi này đã tự động trục vớt hài cốt của những thượng sỹ kỵ binh này.
Càng ngày càng nhiều người xuống nước, ngay cả nhiều người trước đó còn đang khóc vì tuyệt vọng.
Thi thể của trung sỹ đầu tiên được kéo lên, từ mặt nước gần bờ bên kia, bị kéo tới cạnh bờ bên này. Sau đó là thức ăn và ngựa, tuy rằng khó khăn lặn lội qua hơn một nửa mặt hồ, nhưng là một đêm này có vẻ như không có người nào thấy mệt mỏi.
Trước kia, vì để cho những người này đi theo hắn, đến bên bờ hồ này. Cơ Hạnh Bạch đã sử dụng hết mọi thủ đoạn. Nhưng đêm nay, hắn không cần nói câu nào chỉ là đứng đó nhìn vào hình ảnh này, nhìn như vậy đã thành tượng.
Nhiều phụ nữ và trẻ em đang lau xác của những quân sỹ này. Ngoài ra cũng bắt đầu xử lý lương thực, thuốc men và những cái khác... Ngoài những con ngựa đó, nhiều người còn lặng lẽ mang theo một số vũ khí cùng với những mũi tên đâm trên người bọn họ, và một số vật sắc nhọn đeo lên trên cơ thể của những trung sỹ đó.
Trong đội, vẫn có nhiều tiếng khóc bị kìm nén, nhưng có một sức mạnh to lớn đang lan tỏa trong đám đông.
Cơ Hạnh Bạch biết rằng, sau đêm nay loại sức mạnh này sẽ không chỉ lan tỏa trong trái tim của những người đang ở đây, bên bờ hồ này mà còn ở nhiều nơi trên Sở cảnh này.
...
“ Đường Chiết Phong, ban đêm nhìn núi non ngoài thấy được một khối màu đen ra còn lại nhìn thấy cái gì. Có phải là quá nhàm chán?”
“ Ban đêm chạy ra ngoài xem cái gì, từ xa nhìn cũng không thấy rõ. Bản thân đã thấy chán rồi, không phải nhìn thấy núi rồi mới chán.”
“ Đúng vậy, dù sao thì cũng chán rồi, còn không bằng cùng huynh đệ đi hít thở không khí thì tốt hơn.”
Trên chiến trường ở núi Âm Sơn, cách huyện Dương Sơn rất xa. Vô số doanh trại của quân Sở bị che lấp trong đêm. Ở trên một ngọn núi trong những doanh trại này, có bảy bóng người đang đứng. Trong đó, sáu người không nói câu nào, duy chỉ có một người đang tự nói chuyện với chính mình rất, kỳ lạ và nhàm chán.
Những người bên cạnh hắn đã quen với việc, bản thân hắn tự nói chuyện một mình, bất cứ khi nào hắn cảm thấy phấn khích.
Đi theo Đường Muội ở ẩn đã nhiều năm, bọn họ rất hiểu nhau.
Chỉ là trong đêm nay, kể cả những danh tướng bên cạnh quân sư cùng mưu sỹ của họ, cũng không nhận ra được một số quân lệnh mà Đường Muội đưa ra có dụng ý gì.
Dựa vào sự phân tích sâu sắc về mệnh lệnh quân đội, và một số thay đổi tinh tế trong biểu hiện của Đường Muội. Hắn đã hiểu được Đường Muội sẽ làm gì tiếp theo.
“ Có phải là quá mạo hiểm hay không.”
Tu hành giả Triệu Kiếm Lô Triệu Sách, tóc dài, vẻ mặt lạnh lùng, không để ý đến những lời tự bạch của Đường Chiết Phong mà quay đầu nhìn qua Đường Muội và hỏi.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top