'Hãy luôn nghi ngờ, vì những gì được ghi chép lại không nhất thiết là sự thật'.
—— Brad Reid - một nhà thông thái cổ đại đã nói như thế.
********
Bầu trời trong xanh không gợn một chút mây. Treo trên trời cao là thân thể vàng óng ánh của thần “Mu” - vị thần vĩ đại của ánh sáng, căn nguyên của sinh mệnh, cũng là chúa tể tối cao và duy nhất của các vị thần - đang phát ra những ánh sáng hào quang rực rỡ và nóng bỏng, thiêu đốt mặt đất.
Quảng trường nhỏ được lát bằng cát bị nắng nóng thiêu đốt, từng đợt sóng nhiệt bốc lên từ mặt đất, không khí xoay vần, va đập loạn xạ, khiến tất cả những cảnh tượng trước mắt đều như bị vặn vẹo nhảy múa.
Phía bắc của quảng trường là một doanh trại quân đội hai tầng được xây bằng gỗ và đá, bên dưới có hàng chục người pháo binh thân cởi trần, mồ hôi đầm đìa, đang nghiêm túc lau chùi sạch sẽ hơn mười khẩu pháo dã chiến được bảo dưỡng sáng bóng loáng.
Một bức tường dày khổng lồ làm bằng đá được dựng lên bảo vệ xung quanh doanh trại. Bên ngoài cổng lớn phía nam, trên một khoảng đất trống, có hơn hai trăm hỏa thương binh cùng một số lượng tương đương các phụ trợ binh, mặc đồng phục màu gỉ sắt dệt bằng sợi đay mùa hè, đang tụ tập thành vòng tròn xung quanh một người đứng đầu.
Phía bên trái cổng doanh trại, dưới gốc cây sồi già to lớn, Gorkin đang cởi trần, mồ hôi nhễ nhại, ngồi trên tảng đá lớn. Hắn cắn chặt hàm răng, quai hàm phồng cả lên trên đôi má gầy guộc, buồn bực nhìn vào chiếc bàn vuông nhỏ trước mặt.
Trên chiếc bàn vuông có một tờ giấy trắng, là loại giấy viết thư chuyên dụng cho quân đội của quân bộ đế quốc, chất lượng thật tốt, trắng tinh và phẳng phiu, lại còn có vân chìm rất đẹp in trên giấy.
Trên đầu tờ giấy trắng có in biểu tượng tấm khiên hình Cửu Đầu Xà Hydra - tượng trưng cho quân huy của quân đội hoàng đế. Phía dưới đó là quân hiệu, một dòng chữ nhỏ màu gỉ sắt ghi :
“Khẩu kính là chân lý, xạ trình tức chính nghĩa”
Vài dòng chữ viết nguệch ngoạc màu đen ăn sâu vào trên giấy viết thư, lực viết quá mạnh nên để lại những vết mờ mờ hằn lên trên mặt bàn vuông dưới tấm giấy.
'Mẫu thân thân ái, phụ thân tôn kính,
'Nửa tháng trước, chúng con đã rời Thung lũng Shiva, hiện giờ con đang dẫn đội quân trú đóng tại Thành phố Little Rock trong hành lang Lan Nhân.'
‘Không sai, chúng con đã thu phục được hành lang Lan Nhân. Nơi này là đế quốc cựu thổ, dân chúng nơi đây rất giản dị và chất phác. . .'
Bên ngoài cổng doanh trại, đám binh lính đứng vây quanh thành một vòng tròn, khoảng đất trống ở chính giữa bọn họ là đài hành hình với hơn ba mươi cái giá treo cổ sát khí bừng bừng được xếp chỉnh tề thành một hàng dài. Mười mấy tên binh lính cao to vạm vỡ đang tập hợp ba mươi người đàn ông mặc quần áo rách rưới và bê bết máu, đẩy đám người tội nghiệp này lên đài hành hình.
Trên bục gỗ gần đài hành hình là một gã ăn mặc quần áo chỉnh tề, dưới cái nắng như thiêu như đốt khiến cho mồ hôi thấm ra loang lổ cả áo choàng khoác ngoài. Hắn cầm trên tay một miếng da dê, cất giọng khàn khàn đọc:
"Nhân danh đế quốc, theo quân pháp thời chiến, đối với bọn dám cả gan làm loạn, trộm cướp, đốt cháy quân dụng và đồ quân nhu, hạ độc trong nước giếng để mưu sát binh lính đế quốc, tuyên truyền, kích động rối loạn đám giặc chuột bọ nổi loạn. Tất cả đám đạo tặc này đều bị xử tội treo cổ!"
Ba mươi gã đàn ông hơi thở yếu ớt kia kiệt lực giãy dụa, trong miệng thì không ngừng phun ra những từ ngữ “đẹp đẽ”, hỏi thăm họ hàng tổ tông mấy mươi đời, cho đến những sinh hoạt đời thường, luân thường, đạo lý … tất cả đều được tuôn ra loạn xạ.
'Bành bành'!
Ba mươi cái giá treo cổ đồng thời rung lên một lúc, từng sợi dây thừng căng thẳng ra, trong không trung vang lên tiếng như cổ bị dây thừng siết gãy.
Gorkin buồn bã liếc nhìn những cơ thể co giật trên giá treo cổ. Hắn thở dài, cầm bút lên chấm mực, nghiến răng viết tiếp vài dòng trên tờ giấy viết thư.
'Đương nhiên, các cô nương ở Little Rock rất nhiệt tình, nóng bỏng. Thái độ của các nàng đối với quân nhân đế quốc rất là cuồng nhiệt.'
Do dự một lát, Goldin nhìn một chút về phía đường phố đối diện với đài hành hình, nghiêm túc viết thêm một hàng chữ nữa.
'Cuồng nhiệt a, thực sự là các nàng thiếu nữ cuồng nhiệt đáng yêu như thế, nhưng vì quân pháp của đế quốc, chúng ta có thể làm được gì chứ?'
Hàng chục người phụ nữ gầy gò quấn mình trong váy dài và trùm kín đầu, gào thét, la hét chói tai, xông thẳng vào đám binh lính đế quốc đang bảo vệ trước đài hành hình. Các hỏa thương binh khôi ngô cường tráng này đang phải chật vật giơ súng kíp trong tay lên, miễn cưỡng chống đỡ với đám nữ nhân 'cuồng nhiệt' này.
Những chiếc móng tay sắc nhọn của đám phụ nữ không ngừng cào vào mặt đám binh sĩ, vài người đã bị trầy xước với những vết máu sâu.
Trong tay bọn họ là kiểu súng kíp mới, chỉ cần ngón tay nhẹ nhàng bấm một cái thôi là có thể đánh gục đám nữ nhân không chút đề phòng này. Nhưng các binh sĩ chỉ dám chật vật chống cự, bị động phòng ngự. Gần một trăm tên hỏa thương binh tinh nhuệ nhất của đế quốc, bị mười mấy nữ nhân làm cho liên tục bại lui.
Đám nữ nhân này liên tục gào thét, chửi bới.
"Đao phủ, trả lại Hans bé bỏng cho ta."
"Lũ chó đế quốc, nhóc March nhà ta bị oan uổng rồi!"
"Đám đồ tể các ngươi, lăn khỏi Little Rock của chúng ta."
"Hành lang Lan Nhân không chào đón bọn chó đế quốc, cút khỏi đất của chúng ta!"
"Lũ Hydra hôi thối, trở lại cái đầm lầy thối rữa của các ngươi đi!"
Mười mấy tên phụ trợ binh mang theo tấm chắn xông tới trợ giúp cho các hỏa thương binh đang chật vật, chặn những nữ nhân điên cuồng này lại.
Nhưng dưới sự tấn công của đám nữ nhân, phòng tuyến của bọn họ có vẻ rất bấp bênh nguy hiểm.
Phía sau đám nữ nhân này, trên con phố phía trước doanh trại, gần một nghìn cư dân của Little Rock đang đứng trong bóng tối, họ chủ yếu là những nam nhân. Những người này, bọn họ đều có ánh mắt u ám nhìn về phía đài hành hình, nhìn những xác người xám xịt đong đưa trên dây thòng lọng của giá treo cổ.
‘Nói tóm lại, đây là một tòa thành tuyệt vời. Cuộc sống ở đây thậm chí còn quá mức an toàn. Con thậm chí có thời gian rảnh rỗi để đi câu cá, săn bắn và thư giãn.'
Gorkin huýt sáo một tiếng, xoay cây bút trên mấy đầu ngón tay. Đôi đồng tử trong hai con mắt sâu thẳm bỗng nhiên co lại.
Cách cổng doanh trại chưa đầy ba mươi bước, ngay bên kia đường, trên một tòa lầu các của một ngôi nhà ba tầng, đột nhiên có tiếng nổ vang dội sau cánh cửa chớp. Một mũi tên dài, phát ra tiếng rít chói tai, giống như rắn độc lao thẳng về phía ngực Gorkin.
Gorkin đột nhiên nhấc tay trái lên, năm ngón tay cứng như sắt hung hăng nắm chặt lại mũi tên đang lao vùn vụt tới mình.
Ngay liền sau đó, chỉ trong một chớp mắt, Goldin đã băng qua đường, tung người vọt lên, đụng nát cửa chớp và xâm nhập vào bên trong tòa lầu các. Tốc độ của hắn quá nhanh, đến mức cư dân Little Rock đứng trên đường chỉ nhìn thấy một thân ảnh mờ nhạt thoáng vụt qua.
Sau một tiếng vang trầm đục, một bóng người gầy gò phun máu, từ bên trong cửa chớp đã nát bấy bay ra, ngã ầm xuống đường.
Một tiểu đội binh sĩ vội vã chạy tới, cấp tốc dùng dây thừng trói hắn chặt cứng lại.
Trên đường phố Little Rock, cư dân bắt đầu náo loạn, nhiều thanh niên lẫn trong đám người, hai tay vô thức bắt đầu thò vào trong túi quần hoặc ống tay áo.
Từ bên trong doanh trại, một loạt sáu khẩu pháo dã chiến được đẩy ra.
Sự náo động liền nhanh chóng lắng xuống, nhưng trong mắt những cư dân của Little Rock, sự u ám như đám cháy rừng ngày càng trở nên dữ dội hơn.
Trong khi cái tên gầy gò bị ném xuống đường còn đang giãy dụa, Gorkin đã ngồi trở lại trên tảng đá, như thể trước đó hắn ta không hề cử động, tay cầm chặt vào cây bút, buồn bã nhìn vào tờ giấy viết thư trước mặt.
'Ngoại trừ khẩu phần lương thực do quân bộ chuyển đến hương vị hơi kém một chút, sinh hoạt ở Little Rock như thế tương đối dễ chịu, không có gì phải chê trách.’
‘Cho nên mẹ kính yêu, cha tôn kính, các người có thể dành cho con một chút vui mừng nho nhỏ khi nhận được lá thư tiếp theo từ gia đình không? '
'À... nếu như có thể, gửi cho con trai hai thùng hạt cà phê từ Lục địa Đen đi. Thật không thể chịu đựng nổi cái thứ nước đen rửa đáy nồi được gọi là cà phê mà quân bộ cấp cho uống nữa rồi.'
'Con biết, hút thuốc không phải một cái thói quen tốt, nhưng nếu như có thể có được hai rương nho nhỏ xì gà Hawa, con sẽ rất vui vẻ nhận.'
'Ngoài ra, rượu Rum mà quân bộ mua cho chẳng khác gì độc dược cả. Mỗi lần ép bản thân uống thứ chất lỏng khủng khiếp đó, con cảm thấy như mình đang tự sát vậy. Vì sức khỏe bản thân, giá như mà có được mấy thùng lớn rượu Rum, cái loại đạt được huy chương vàng đó, con sẽ cảm nhận được hơi ấm của gia đình và tình yêu thương nồng nàn của cha mẹ, và con cũng sẽ vô cùng hạnh phúc. '
'Còn có, lạp xưởng, đúng vậy, con nhớ nhung mấy cái lạp xưởng trong nhà tự làm quá. Lạp xưởng, dồi trường, xúc xích, xúc xích cà ri, xúc xích mù tạc. . . Ôi, 'Mu' vĩ đại ở trên cao ơi, con đã bắt đầu chảy nước miếng rồi.'
'Little Rock là một chỗ tốt, nhưng do nhưng trong những năm bọn rời khỏi đế quốc, chịu ảnh hưởng của những người vùng cao nguyên, nên đã vứt bỏ đi truyền thống mỹ thực của đế quốc. Hiện giờ bọn họ chỉ có duy nhất một món ăn rất đáng sợ, đó là thịt luộc nước trong. '
'Con nhớ nhung lạp xưởng trong nhà tự làm quá, cho nên, mẫu thân thân ái, người nhớ gửi cho con một ít đến đây đi nhé. Và bởi vì sẽ có rất nhiều người vô sỉ, khi đi ngang qua phòng làm việc của con ghé vào xin xỏ, đành phải tiện tay quăng ra mấy cây cho bọn hắn. Cho nên, xin người, vui lòng gửi nhiều thêm một chút.'
'Mẹ yêu quý, con còn đang suy nghĩ về mấy món chân giò heo chiên, đầu dê hun khói, gan dê nướng, móng bò om, lưỡi bò nướng, sách bò xào, cá mập phơi khô, da cá voi, vây cá đuối, cá viên chiên, các loại cá tươi, ốc xà cừ, sò vỏ nhỏ… v.v ... ngâm trong dầu. Người quả là một bậc thầy về nấu ăn và ẩm thực. Xin người, mỗi món mĩ vị ấy đều gửi cho con một phần đến đây đi"
'Phụ thân thân yêu, nếu có thể, xin hãy gửi cho con một ít men cũ ở nhà, cũng như một ít hoa bia và mạch nha thượng hạng. Thời tiết nắng nóng, bia không kịp vận chuyển nên quân bộ đã hủy mặt hàng bia trong danh mục rượu cho cung ứng hậu cần. Mà Little Rock thì thực sự đã từ bỏ truyền thống rượu của đế quốc rồi. Trong toàn bộ Little Rock không thể tìm thấy một rượu! Cũng không thể tìm thấy một giọt bia nào! Thật là một điều khủng khiếp!'
'Các huynh đệ thủ hạ của con đang chết khát rồi. Cho nên con nghĩ, nếu tự mình sản xuất ra một chút bia cho bọn hắn uống, khiến cho vơi bớt đi nỗi nhớ quê nhà, cũng chính là một trách nhiệm tốt đẹp của người làm cấp trên như con.’
'Nếu như làm quân nhân đế quốc, trong bữa ăn mà không có rượu, không hề nghi ngờ gì đó là nỗi xấu hổ, lại không nhân đạo nữa.'
Gorkin đang nhanh chóng viết thư về nhà.
Tên gầy gò bị hắn đánh cho hộc máu ngã xuống đất đang được một đội binh sĩ lôi xềnh xệch thô bạo đến trước cửa chính quân doanh.
Tên này vừa giãy dụa kiệt lực, còn ánh mắt thì như loài sói hung ác nhìn chòng chọc vào Gorkin:
"Chó săn đế quốc, tên đồ tể Gorkin nhà ngươi, ngươi nhất định phải chết, chết chắc rồi. Lũ chó săn đế quốc bọn ngươi, một khi tiến vào hành lang Lan Nhân, thì tất cả đều sẽ chết ở nơi này. Đại ca sẽ không bỏ qua cho ngươi, đại ca sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
Gorkin ngẩng đầu lên, u buồn liếc mắt nhìn tên này:
"Đại ca? Nói như vậy, ngươi chỉ là một tên tiểu lâu la thôi à? Tiểu lâu la không có giá trị, giúp hắn một chút, đi chơi diều đi!"
Sau một vài nhịp thở, giữa những tiếng chửi rủa cuồng loạn của đám nữ nhân, bên trên đài hành hình lại một tiếng “bành” nữa vang lên.
Gorkin thở dài một hơi, rồi lại tiếp tục viết thư về nhà.
‘Có lẽ mồi được sử dụng không tốt, trong lúc viết thư, con vừa câu được một con tôm cá nhãi nhép vô giá trị, rất thất vọng! Nhưng điều đó không quan trọng lắm, ở Little Rock này, cá lớn rất nhiều.'
‘Được rồi, những thứ mỹ vị kể trên, mẫu thân thân yêu của con hãy gửi đến càng sớm càng tốt nhé. Con thực sự là nhớ nhung vô cùng những món ngon ở nhà trước khi nhập ngũ. Thần ‘Mu’ vĩ đại ơi, lần sau mà đế quốc tăng quân phí, có thể chi nhiều hơn cho hậu cần của lục quân được không? '
‘
Hãy nhìn đám hải quân ở Cảng Tulum đó … Bọn hắn vô dụng với đế quốc, nhưng lại lãng phí quá nhiều quân phí! '
‘Cuối cùng, con kính chúc phụ mẫu thân sức khỏe, bình an.'
‘Nhân tiện, con xin gửi lời chào đến các đệ đệ muội muội. Tifa, Weimar, con hơi nhớ bọn chúng nó đó.’
‘Nhất là gửi lời chào đến Joe, hắn hẳn là đã tốt nghiệp rồi phải không? Hãy thay con nói cho hắn một tiếng, lần sau gặp nhà đám chó con nhà Welles, thêm của con một phần nữa, đánh cho gãy chân chó của bọn chúng đi.'
‘Gorkin Dong Rittal,
Tại Little Rock, hành lang Lan Nhân, Tỉnh Grant, Đế quốc Durham.
Midland, Vinh Diệu lịch, năm 1379 ngày 15 tháng 7.'