Hỏi rất hay. Đúng là khi viết truyện hoặc luận truyện thì tớ đặc biệt xem trọng điểm nhấn. Một khi xác định được điểm nhấn rồi thì sẽ dùng nó để làm trọng tâm, từ đó thêm vào những ý tưởng xoay quanh để hoàn thành bài viếtNhấn là tiếng chó sủa đó đại gia. Mà Lạc hỏi một chút, sao đại gia chấp niệm với điểm nhấn vậy? Có đôi khi viết chỉ là một lát cắt đi ra, vô thưởng vô phạt, không trọng tâm.
Về phần "quan ghi chép", Nhộng đại gia nghĩ hơi xa rồi á, đại gia rời nước lúc 15 tuổi, vậy chắc đã học Lão Hạc của Nam Cao rồi nhỉ. Theo ý kiến cá nhân của Lạc, ngôi kể đó đã lột tả cho cái gọi quan ghi chép cũng tham gia vào câu chuyện của nhân vật. Một người bạn dùng ngôi tôi kể lại câu chuyện bạn mình là nhân vật chính trong đó. Ngôi kể kết hợp giữa ngôi 3 và ngôi 1 như vậy giờ khá thông dụng á, vừa có sự "chân thật" và cảm xúc của ngôi kể 1, vừa có độ "khách quan", "người xem" của ngôi 3.

Đúng là nếu dùng cách đặt câu hỏi như Hân Di sẽ hay hơn rất nhiều. Tớ sẽ rút kinh nghiệm trong điểm này. Cảm ơn Hân Di nhiều nhéĐiểm này em đồng ý với c.
Nếu sửa thành "Chó cắn vọng lúc này, cũng không biết là cắn người hay do gặp phải thứ gì", cảm giác câu văn khá lê thê và tối nghĩa.
Nếu không muốn nhắc tới từ ma, theo ngu ý của em, có thể sửa thành: "chó cắn vọng lúc này, không biết có chuyện gì đây?"
Tuy nhiên, em vẫn thích câu gốc của Lạc. Giữ bí ẩn không nhất thiết phải tránh né mọi từ "ma", "quỷ", vân vân. Đôi khi tạo một vài hint cho khán giả suy đoán sẽ hứng thú hơn chỉ có tác giả tự mở hộp quà.
Lan man một chút, truyện Conan, nếu ko có tổ chức áo đen mà chỉ phá án thì cũng bị rơi vào tình trạng này. Tác giả tự gói quà, tự mở quà, độc giả ko có không gian lẫn dữ kiện để suy luận, cá nhân em thấy nhàm chán.
Ngứa tay vào chém mấy dòng, hy vọng các đại gia không phiền![]()

Edit: @Hân Di càng đông càng vui mà! Hi vọng Hân Di có thể tiếp tục chia sẻ và góp ý. Hình như bạn có sở thích đọc truyện trinh thám đúng không?
Last edited: