[Sáng Tác] Truyện siêu ngắn

nhongcon_pupa

Phàm Nhân
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
5.121,25
Tu vi
0,00
😜 Nhấn là tiếng chó sủa đó đại gia. Mà Lạc hỏi một chút, sao đại gia chấp niệm với điểm nhấn vậy? Có đôi khi viết chỉ là một lát cắt đi ra, vô thưởng vô phạt, không trọng tâm.

Về phần "quan ghi chép", Nhộng đại gia nghĩ hơi xa rồi á, đại gia rời nước lúc 15 tuổi, vậy chắc đã học Lão Hạc của Nam Cao rồi nhỉ. Theo ý kiến cá nhân của Lạc, ngôi kể đó đã lột tả cho cái gọi quan ghi chép cũng tham gia vào câu chuyện của nhân vật. Một người bạn dùng ngôi tôi kể lại câu chuyện bạn mình là nhân vật chính trong đó. Ngôi kể kết hợp giữa ngôi 3 và ngôi 1 như vậy giờ khá thông dụng á, vừa có sự "chân thật" và cảm xúc của ngôi kể 1, vừa có độ "khách quan", "người xem" của ngôi 3.
Hỏi rất hay. Đúng là khi viết truyện hoặc luận truyện thì tớ đặc biệt xem trọng điểm nhấn. Một khi xác định được điểm nhấn rồi thì sẽ dùng nó để làm trọng tâm, từ đó thêm vào những ý tưởng xoay quanh để hoàn thành bài viết :thank:
Điểm này em đồng ý với c.
Nếu sửa thành "Chó cắn vọng lúc này, cũng không biết là cắn người hay do gặp phải thứ gì", cảm giác câu văn khá lê thê và tối nghĩa.
Nếu không muốn nhắc tới từ ma, theo ngu ý của em, có thể sửa thành: "chó cắn vọng lúc này, không biết có chuyện gì đây?"
Tuy nhiên, em vẫn thích câu gốc của Lạc. Giữ bí ẩn không nhất thiết phải tránh né mọi từ "ma", "quỷ", vân vân. Đôi khi tạo một vài hint cho khán giả suy đoán sẽ hứng thú hơn chỉ có tác giả tự mở hộp quà.
Lan man một chút, truyện Conan, nếu ko có tổ chức áo đen mà chỉ phá án thì cũng bị rơi vào tình trạng này. Tác giả tự gói quà, tự mở quà, độc giả ko có không gian lẫn dữ kiện để suy luận, cá nhân em thấy nhàm chán.
Ngứa tay vào chém mấy dòng, hy vọng các đại gia không phiền :xinloi:
Đúng là nếu dùng cách đặt câu hỏi như Hân Di sẽ hay hơn rất nhiều. Tớ sẽ rút kinh nghiệm trong điểm này. Cảm ơn Hân Di nhiều nhé :thank:
Edit: @Hân Di càng đông càng vui mà! Hi vọng Hân Di có thể tiếp tục chia sẻ và góp ý. Hình như bạn có sở thích đọc truyện trinh thám đúng không?
 
Last edited:

nhongcon_pupa

Phàm Nhân
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
5.121,25
Tu vi
0,00
:cuoichet: Lạc quyết định dừng là đúng. Hướng mở đó của Lạc là để cho "người" xuất hiện, như tỷ @Vũ Tích bảo đó, sống gần đồng không mông quạnh, không có đàn ông trai tráng ở nhà, chó sủa nửa đêm, người hiện ra sẽ ngại hơn là ma.

😂 Mà theo ý của Lạc, người đã sống ở nơi vắng thì cũng không sợ ma lắm đâu.
Bạn có ở giữa đồng nửa đêm, gặp trường hợp đấy, cái đầu tiên cần sợ là người chứ hem phải ma đâu 😂
Nếu nghĩ theo chiều hướng như vậy thì người lạ tới hỏi thăm lúc nửa đêm đúng là nguy hiểm hơn thật :suynghi:
Tớ hiểu được góc nhìn của Lạc Lạc kỳ nữ rồi! Cảm ơn nhị vị đã thông não cho tớ nhé :thank:
 

Lạc Đinh Đang

Phi Thăng kiếp
Hỏi rất hay. Đúng là khi viết truyện hoặc luận truyện thì tớ đặc biệt xem trọng điểm nhấn. Một khi xác định được điểm nhấn rồi thì sẽ dùng nó để làm trọng tâm, từ đó thêm vào những ý tưởng xoay quanh để hoàn thành bài viết :thank:
Lạc thường chỉ xác định điểm nhấn trong các tình tiết chính, hoặc điểm nhấn của cốt truyện, những ý tưởng xoay quanh lại không bắt buộc điểm này.

Quan điểm của Lạc là cuộc sống không phải lúc nào cũng cần điểm nhấn, như lịch không nhất thiết tháng nào cũng có ngày lễ, người đôi khi sẽ có những ngày sống không trọng tâm. Cảnh truyện cũng cần những cái không trọng tâm để nổi bật "điểm nhấn" sau đó. Không làm việc vất vả, không sống những ngày nhàm chán thì ta sẽ không mong chờ ngày nghỉ và hội hè như thế. Trọng tâm quá cũng sẽ mệt truyện, người viết mệt, người đọc mệt.
 

Vô Tâm

Phàm Nhân
Ngọc
-20,14
Tu vi
0,00
Hỏi rất hay. Đúng là khi viết truyện hoặc luận truyện thì tớ đặc biệt xem trọng điểm nhấn. Một khi xác định được điểm nhấn rồi thì sẽ dùng nó để làm trọng tâm, từ đó thêm vào những ý tưởng xoay quanh để hoàn thành bài viết :thank:

Đúng là nếu dùng cách đặt câu hỏi như Hân Di sẽ hay hơn rất nhiều. Tớ sẽ rút kinh nghiệm trong điểm này. Cảm ơn Hân Di nhiều nhé :thank:
Edit: @Hân Di càng đông càng vui mà! Hi vọng Hân Di có thể tiếp tục chia sẻ và góp ý. Hình như bạn có sở thích đọc truyện trinh thám đúng không?
Có gì đâu mà khách sáo b ơi. Mình phải cảm ơn b và @Lạc Đinh Đang mới đúng. Đọc những mẩu truyện của bạn và Tiểu Đinh khiến mình có rất nhiều cảm hứng, biết đâu mình lại cầm bút lên viết lách một ngày ko xa?
Mình đọc tạp lắm. Lúc nào minh mẫn thì đọc trinh thám, lúc nào muốn chết não thì đọc ngôn tềnh hường phấn, duy chống chỉ định kinh dị máu me.
 

Bảo Ca

Nguyên Anh Hậu Kỳ
Tác Giả Nghiệp Dư
Truyện này tớ nghĩ có thể là mở đầu tốt thể loại kinh dị. Truyện kinh dị sáng tác và dịch tớ tham khảo từ lão sư @Hoàng Hi Bình ít khi nào đề cập đến chữ "ma" ngay từ đầu vì làm vậy thì sẽ phá mất bầu không khí rùng rợn rồi. Người đọc lẫn nhân vật cảm thấy hồi hộp, sợ hãi là vì không biết được mình đang đối mặt với thứ gì.
Vd như câu: "Chó cắn vọng lúc này, cũng không biết là cắn người hay ma." -> "Chó cắn vọng lúc này, cũng không biết là cắn người hay do gặp phải thứ gì."
Cùng câu hỏi như trên, không biết Lạc Lạc kỳ nữ có thể nêu rõ điểm nhấn của truyện không?

Vậy là phải tính luôn cả sự hiện diện của "quan ghi chép hộ" vào truyện luôn! Góc nhìn này khá đặc biệt, hình như tớ chưa từng đọc truyện nào có tác giả trực tiếp tham gia vào câu chuyện như vậy cả :thank:
Người ta bảo "một tiếng sủa ma, ba tiếng sủa người", một con chó khi thấy ma thì thường sủa một tiếng kiểu không đầu không cuối rồi rên ư ử do sợ hãi. Sau đó nó sẽ lấy hết can đảm sủa thêm vài lần như thế nữa, cốt để đánh động người chủ. Vì thế mới có câu "dấm nhẳng (nhấm nhẳng) như chó cắn ma". Cắn vọng ra thì chỉ có trộm chó thôi :thank:.
 

Vũ Tích

Đại Thừa Hậu Kỳ
Người ta bảo "một tiếng sủa ma, ba tiếng sủa người", một con chó khi thấy ma thì thường sủa một tiếng kiểu không đầu không cuối rồi rên ư ử do sợ hãi. Sau đó nó sẽ lấy hết can đảm sủa thêm vài lần như thế nữa, cốt để đánh động người chủ. Vì thế mới có câu "dấm nhẳng (nhấm nhẳng) như chó cắn ma". Cắn vọng ra thì chỉ có trộm chó thôi :thank:.
Lạc đề tí, chó nhà mềnh toàn nhìn lên giường ngủ của mềnh (đang nằm ngủ) rồi sủa như điên là nó đang sủa mềnh à?
 

nhongcon_pupa

Phàm Nhân
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
5.121,25
Tu vi
0,00
"Rắc! Phập!"

Ánh đao lóe lên trong ánh trăng, chẻ đôi côn gỗ, chém thẳng vào lồng ngực đối phương . Sống đao dày, lưỡi mỏng, chém sâu tới tận xương. Lưỡi đao ma sát dọc theo xương người, xả từng lớp cơ thịt tạo thành thứ tiếng động đùng đục nghe đến ghê răng.

"Hảo đao pháp! Quả nhiên là Cuồng Đao Độc Hành cùng thanh ma đao Vong Mạng danh chấn giang hồ! Cửu ngưỡng cửu ngưỡng!"

"Ngươi ... nhận nhầm người rồi." Giọng hắn đục ngầu, khản đặc, không khác gì tiếng đao cạo vào xương.

"Cây có bóng, người có danh, cớ sao các hạ lại không nhận? Hơn nữa tình báo của Nhân Sinh Lâu thập phần chính xác, mười tám huynh đệ Mạt Thế chúng ta vì mộ danh nên mới vượt núi băng rừng đuổi theo các hạ, cốt chỉ để chiêm ngưỡng thanh ma đao này. Lúc nãy Thập Bát Đệ đường đột, chết cũng đáng tội, mong các hạ lượng thứ."

Hắn ngẩng đầu nhìn trăng, không đáp. Bóng lưng hắn cao lớn, cô độc, đầy vẻ thê lương khó tả thành lời.

"Đại ca, tốn nước bọt với hắn làm gì. Chúng ta đông người sợ gì một mình hắn!"

"Nhị đệ lại nóng nảy rồi. Chúng ta lăn lộn nhiều năm, cũng có chút danh tiếng trong hai giới hắc đạo bạch đạo nên phải nhã nhặn một chút. Hẳn Cuồng Đao các hạ từng nghe đến Mạt Thế bọn ta rồi chứ?"

"Ta ... không phải Cuồng Đao."

"Cuồng Đao quả nhiên như lời đồn, lạnh lùng kiệm lời, một lòng hướng về đao đạo. Đã vậy Mạt Thế bọn ta cũng không khách khí nữa. Khôn hồn để lại thanh ma đao, chúng ta chừa cho con đường sống!"

"Phập."

"Hê hê, được lắm, các hạ rất thức thời. Tam đệ, nhổ thanh ma đao cắm trong đất về đây. Cẩn thận một chút, đáng cả gia tài đấy."

"Vâng."

"Tốt lắm. Ma đao Vong Mạng hóa ra lại nhẹ thế này. Ủa? Đây chỉ là thanh đao phổ thông thôi mà? Cuồng Đao ngươi dù gì cũng là người có tiếng trong giang hồ, không ngờ lại dùng chiêu hạ lưu như vậy!"

"Hắn định chơi huynh đệ chúng ta đấy. Đại ca, tam ca, để đệ giáo huấn hắn! Xem chiêu Trảm Phong Đao của ta!"

Đao phong chưa phát, bóng người đã tới. Rắc! Cánh tay gãy nát, đao đổi chủ. Phập! Đao lại chạm xương xả thịt. Đầu lìa khỏi cổ. Tiên huyết bắn đầy trời.

"Cửu đệ!"

"Các anh em! Lên!"

"Đại ca! Mây che khuất trăng rồi!"

"Đồ ngu! Đừng có nhóm lửa! Đám khác trông thấy kéo tới bây giờ!"

"Đại ca! Hắn chạy rồi!"

"Đuổi theo!"

"Đại ca! Hắn chạy lên Ngọc Phong!"

"Trên Ngọc Phong có vách núi ngàn trượng. Hắn cụt đường rồi. Anh em chuẩn bị vây giết. Đứa nào chặt được đầu thưởng thêm lạng vàng!"

"Đại ca! Hắn-"

Phập!

Tên tiểu đệ chưa kịp tri hô đã táng thây bỏ mạng. Hắn dựa vào thế núi lao ngược xuống, cắt thẳng vào nhóm người vô duyên vô cớ truy bắt mình. Mười tám tên sơn tặc Mạt Thế, nay chỉ còn mười lăm tên, trông thấy máu đồng bọn thì hung tính đại phát, hè nhau huơ binh khí ngợp trời. Hắn chợt rùn người chuyển hướng, hoành đao phạt chếch lên. Phập! Phập! Phập! Ba tên sơn tặc vũ khí gãy lìa, yết hầu cắt mở toang, chết không kịp kêu lấy một tiếng. Thân pháp hắn nhanh gọn, đao thức đơn giản cuồng dã, nhưng nhát nào nhát nấy trí mạng, đi tới đâu máu thịt bắn tứ tung tới đó, không gì cản nổi. Phập! Phập! Phập! Phập ... Tiếng đao miết vào xương vang lên liền mạch, thi thoảng hòa lẫn tiếng lưỡi đao nứt gãy, tận tình đồ sát.

Phập! Nhị ca ôm bụng ngã xuống, máu và nội tạng tuôn ra xối xả. Tên Đại ca cầm thanh đao phổ thông làm thủ thế, run như cầy sấy.

"Mạt Thế ..."

"Sĩ khả sát bất khả nhục! Cuồng Đao ngươi muốn chém muốn giết thì tới đi!"

"Không ... Ta vừa nhớ ra tên của các ngươi thôi ..."

"... Mẹ kiếp! Ông liều mạng với mày!"

Hắn lấy đao gạt đao, thuận thế xoay đao kéo một vòng. Phập! Tên Đại ca ngã xuống, đầu lâu theo quán tính bay thẳng vào thân cây gần đó, vỡ nát. Có tổ chim đang trú trên cây gặp động, bay tán loạn. Hắn thở dài. Chợt lỗ tai hắn động đậy, lại có vài đám người đang chạy tới đây. Đêm còn dài ...
 
Last edited:

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top