[Sáng Tác] Truyện siêu ngắn

Lạc Đinh Đang

Phi Thăng kiếp
Vậy Lạc Lạc kỳ nữ có thể chỉ ra điểm nhấn trong đoạn truyện trên được không? Lưu ý là dưới 5 chữ nhé :xinloi:
:cuoichet: Tản mạn vài dòng, không có trọng điểm đâu Nhộng đại gia. Lạc chọn viết đoạn đó là thử xem có thể cân bằng giữa cảm xúc nhân vật và cảnh trí xung quanh lẫn cốt truyện không. Và kết quả hơi quan ngại tẹo.
 

nhongcon_pupa

Phàm Nhân
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
5.121,25
Tu vi
0,00
:cuoichet: Tản mạn vài dòng, không có trọng điểm đâu Nhộng đại gia. Lạc chọn viết đoạn đó là thử xem có thể cân bằng giữa cảm xúc nhân vật và cảnh trí xung quanh lẫn cốt truyện không. Và kết quả hơi quan ngại tẹo.
Không sao. Viết rồi rút kinh nghiệm là được. Giống truyện Bồ Câu của tớ ấy, giờ ngồi đọc lại tớ cũng ... hẻm biết điểm nhấn ở chỗ nào. Truyện Đi Học thì giống như chương trình quảng cáo trá hình, cố ý dùng song sắt và xưng hô mày tao để người đọc tưởng đứa nhóc này sắp bị tống vào trại giáo dưỡng, cuối cùng thì phát hiện đây là một bé gái 4 tuổi vừa vào trường mẫu giáo chứ cũng không có điểm nhấn nốt :cuoichet:
 

Lạc Đinh Đang

Phi Thăng kiếp
Không sao. Viết rồi rút kinh nghiệm là được. Giống truyện Bồ Câu của tớ ấy, giờ ngồi đọc lại tớ cũng ... hẻm biết điểm nhấn ở chỗ nào. Truyện Đi Học thì giống như chương trình quảng cáo trá hình, cố ý dùng song sắt và xưng hô mày tao để người đọc tưởng đứa nhóc này sắp bị tống vào trại giáo dưỡng, cuối cùng thì phát hiện đây là một bé gái 4 tuổi vừa vào trường mẫu giáo chứ cũng không có điểm nhấn nốt :cuoichet:
:2w2yq2l: Mình là quan ghi chép hộ nhân vật mà đại gia, có gi ghi đó, chán gì thì lược đi, nhấn hay không phải nhờ nhân vật chứ mình có gì mà rút kinh nghiệm.
 

nhongcon_pupa

Phàm Nhân
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
5.121,25
Tu vi
0,00
Tiếng chó sủa vang vọng trong đêm tối, nghe vào tai vừa run vừa não nề.

Tuyết tỉnh dậy, do dự một lát rồi vén màn, đứng dậy xỏ dép xuống giường.

Dưới ánh sáng lờ mờ của đèn ngủ, chị nhìn thấy đồng hồ điểm hơn 1h sáng. Chó cắn vọng lúc này, cũng không biết là cắn người hay ma.

Chị Tuyết đi tới công tắc, nhẹ tay bật đèn ngoài sân.

Chó vẫn sủa, nghe nôn nóng và bất an đến lạ.

Chị Tuyết nhíu mày, bước đến cửa. Cửa chính nhà chị là cửa gỗ, trên chỗ then cài độ một gang tay là cái lỗ nhỏ từng bị mọt đẽo. Chị cúi người, hé mắt nhìn qua cái lỗ đó.

Nay chỉ có hai mẹ con chị ở nhà, lại thêm nhà gần đồng, chị Tuyết nghe tiếng chó sủa nửa đêm cũng không có gan lớn đẩy cửa cầm dao ra xem như người ta.

Hướng chính nhà chị nhìn thẳng ra cổng, góc phải cổng là chiếc cũi chó. Con chó mực thấy sáng cũng không im hơn là bao, càng sủa càng hăng, cứ hướng mõm qua bờ rào mà cắn.

"Mẹ ơi, sao thế ạ?"

Chẳng biết từ khi nào, thằng con chị Tuyết đã bò dậy. Nó ngồi trên giường, dụi mắt tò mò nhìn mẹ.

"Chó sủa ma thôi, đi ngủ đi con."

Chị Tuyết xua tay, đoạn đưa mắt qua lỗ mọt nhìn một vòng quanh sân, lại chắc chắn mình đã cài chắc then cửa mới tắt điện sân, leo lên giường vỗ con ngủ tiếp.
Truyện này tớ nghĩ có thể là mở đầu tốt thể loại kinh dị. Truyện kinh dị sáng tác và dịch tớ tham khảo từ lão sư @Hoàng Hi Bình ít khi nào đề cập đến chữ "ma" ngay từ đầu vì làm vậy thì sẽ phá mất bầu không khí rùng rợn rồi. Người đọc lẫn nhân vật cảm thấy hồi hộp, sợ hãi là vì không biết được mình đang đối mặt với thứ gì.
Vd như câu: "Chó cắn vọng lúc này, cũng không biết là cắn người hay ma." -> "Chó cắn vọng lúc này, cũng không biết là cắn người hay do gặp phải thứ gì."
Cùng câu hỏi như trên, không biết Lạc Lạc kỳ nữ có thể nêu rõ điểm nhấn của truyện không?
:2w2yq2l: Mình là quan ghi chép hộ nhân vật mà đại gia, có gi ghi đó, chán gì thì lược đi, nhấn hay không phải nhờ nhân vật chứ mình có gì mà rút kinh nghiệm.
Vậy là phải tính luôn cả sự hiện diện của "quan ghi chép hộ" vào truyện luôn! Góc nhìn này khá đặc biệt, hình như tớ chưa từng đọc truyện nào có tác giả trực tiếp tham gia vào câu chuyện như vậy cả :thank:
 

Vũ Tích

Đại Thừa Hậu Kỳ
được mình đang đối mặt với thứ gì.
Vd như câu: "Chó cắn vọng lúc này, cũng không biết là cắn người hay ma." -> "Chó cắn vọng lúc này, cũng không biết là cắn người hay do gặp phải thứ gì."
"Chó cắn ma" là cách nói dân gian cho việc mấy con chó hay sủa sảng ấy mà.
 

nhongcon_pupa

Phàm Nhân
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
5.121,25
Tu vi
0,00
"Chó cắn ma" là cách nói dân gian cho việc mấy con chó hay sủa sảng ấy mà.
Thế à? :dead:
Tớ thấy mấy tình tiết chó mực tự dưng sủa sảng, người mẹ nhìn ra ngoài qua lỗ cửa gỗ lúc nửa đêm, đứa con thình lình xuất hiện sau lưng nên chuẩn bị tinh thần bị tác giả "hù" luôn rồi chớ :xinloi:
 

Vũ Tích

Đại Thừa Hậu Kỳ
Thế à? :dead:
Tớ thấy mấy tình tiết chó mực tự dưng sủa sảng, người mẹ nhìn ra ngoài qua lỗ cửa gỗ lúc nửa đêm, đứa con thình lình xuất hiện sau lưng nên chuẩn bị tinh thần bị tác giả "hù" luôn rồi chớ :xinloi:
Bạn có ở giữa đồng nửa đêm, gặp trường hợp đấy, cái đầu tiên cần sợ là người chứ hem phải ma đâu 😂
 

Lạc Đinh Đang

Phi Thăng kiếp

Truyện này tớ nghĩ có thể là mở đầu tốt thể loại kinh dị. Truyện kinh dị sáng tác và dịch tớ tham khảo từ lão sư @Hoàng Hi Bình ít khi nào đề cập đến chữ "ma" ngay từ đầu vì làm vậy thì sẽ phá mất bầu không khí rùng rợn rồi. Người đọc lẫn nhân vật cảm thấy hồi hộp, sợ hãi là vì không biết được mình đang đối mặt với thứ gì.
Vd như câu: "Chó cắn vọng lúc này, cũng không biết là cắn người hay ma." -> "Chó cắn vọng lúc này, cũng không biết là cắn người hay do gặp phải thứ gì."
Cùng câu hỏi như trên, không biết Lạc Lạc kỳ nữ có thể nêu rõ điểm nhấn của truyện không?

Vậy là phải tính luôn cả sự hiện diện của "quan ghi chép hộ" vào truyện luôn! Góc nhìn này khá đặc biệt, hình như tớ chưa từng đọc truyện nào có tác giả trực tiếp tham gia vào câu chuyện như vậy cả :thank:
😜 Nhấn là tiếng chó sủa đó đại gia. Mà Lạc hỏi một chút, sao đại gia chấp niệm với điểm nhấn vậy? Có đôi khi viết chỉ là một lát cắt đi ra, vô thưởng vô phạt, không trọng tâm.

Về phần "quan ghi chép", Nhộng đại gia nghĩ hơi xa rồi á, đại gia rời nước lúc 15 tuổi, vậy chắc đã học Lão Hạc của Nam Cao rồi nhỉ. Theo ý kiến cá nhân của Lạc, ngôi kể đó đã lột tả cho cái gọi quan ghi chép cũng tham gia vào câu chuyện của nhân vật. Một người bạn dùng ngôi tôi kể lại câu chuyện bạn mình là nhân vật chính trong đó. Ngôi kể kết hợp giữa ngôi 3 và ngôi 1 như vậy giờ khá thông dụng á, vừa có sự "chân thật" và cảm xúc của ngôi kể 1, vừa có độ "khách quan", "người xem" của ngôi 3.
 

Vô Tâm

Phàm Nhân
Ngọc
-20,14
Tu vi
0,00
"Chó cắn ma" là cách nói dân gian cho việc mấy con chó hay sủa sảng ấy mà.
Điểm này em đồng ý với c.
Nếu sửa thành "Chó cắn vọng lúc này, cũng không biết là cắn người hay do gặp phải thứ gì", cảm giác câu văn khá lê thê và tối nghĩa.
Nếu không muốn nhắc tới từ ma, theo ngu ý của em, có thể sửa thành: "chó cắn vọng lúc này, không biết có chuyện gì đây?"
Tuy nhiên, em vẫn thích câu gốc của Lạc. Giữ bí ẩn không nhất thiết phải tránh né mọi từ "ma", "quỷ", vân vân. Đôi khi tạo một vài hint cho khán giả suy đoán sẽ hứng thú hơn chỉ có tác giả tự mở hộp quà.
Lan man một chút, truyện Conan, nếu ko có tổ chức áo đen mà chỉ phá án thì cũng bị rơi vào tình trạng này. Tác giả tự gói quà, tự mở quà, độc giả ko có không gian lẫn dữ kiện để suy luận, cá nhân em thấy nhàm chán.
Ngứa tay vào chém mấy dòng, hy vọng các đại gia không phiền :xinloi:
 

Lạc Đinh Đang

Phi Thăng kiếp
Thế à? :dead:
Tớ thấy mấy tình tiết chó mực tự dưng sủa sảng, người mẹ nhìn ra ngoài qua lỗ cửa gỗ lúc nửa đêm, đứa con thình lình xuất hiện sau lưng nên chuẩn bị tinh thần bị tác giả "hù" luôn rồi chớ :xinloi:
:cuoichet: Lạc quyết định dừng là đúng. Hướng mở đó của Lạc là để cho "người" xuất hiện, như tỷ @Vũ Tích bảo đó, sống gần đồng không mông quạnh, không có đàn ông trai tráng ở nhà, chó sủa nửa đêm, người hiện ra sẽ ngại hơn là ma.

😂 Mà theo ý của Lạc, người đã sống ở nơi vắng thì cũng không sợ ma lắm đâu.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top