[Sáng Tác] Truyện siêu ngắn

Cá Cửu Ca

Thăng Tiên kiếp
Dịch giả Thái Tuế

làn xương đêm -> làn sương đêm
đèn plash -> đèn flash
kêu sột xoạc ->vang lên tiếng sột soạt
đường đánh đề làm giàu,... -> đường đánh đề làm giàu ...
Mình đang viết truyện theo bối cảnh hiện đại chứ không phải võ hiệp, lão đệ hạn chế "ta-ngươi" lại và phân bố câu cho đỡ giống convert lại nhé. :xinloi:
Đoạn mở đầu dễ theo dõi, từ ngữ miêu tả nhân vật phù hợp với bối cảnh hiện đại, nhưng đến đoạn mở cốp xe thì xử lý tình huống hơi rối khiến huynh không theo kịp. Ví dụ như bao đen, sinh vật thân rắn đầu người bốn chân vịt, hồn ma của đứa em (?), đang sợ hãi thì xin số đánh đề (nhằm mục đích gây hài?). Topic chủ yếu ủng hộ việc luyện viết và luyện cách phân bố cục cho truyện nên nếu đệ lỡ viết dài quá thì cứ ... viết tới luôn chứ không cần phải cắt ngang cái rụp đâu. Có một điều huynh học được từ @Hân Di bàn về truyện Conan là một khi đã giới thiệu nhân vật cho người đọc rồi thì nên tìm cái "kết" riêng cho họ, chứ đừng đem con bỏ chợ như thế.
Lần đầu tiên viết truyện ngắn cộng đang chơi game nên nó bị ngáo đó huynh
 

nhongcon_pupa

Phàm Nhân
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
5.121,25
Tu vi
0,00
Cái này hơi dài xíu, mọi người thông cảm nha :thank: .
- Mẹ! Để con phụ mẹ nhặt rau nhé.
- Thôi, cho tôi xin. Đàn bà con gái đang bụng mang dạ chửa, đi đứng chưa xong còn đòi giúp. Cứ ngồi yên đấy cho tôi nhờ. Mà thằng Vân nó cũng tệ! Vợ mình mang thai tám, chín tháng sắp đẻ đến nơi rồi mà còn đi công tác ở đâu không biết nữa.
- Việc khẩn cấp của công ty mà mẹ. Mà các cụ cũng bảo là “con so ở nhà mạ, con rạ ở nhà chồng” còn gì, chồng con bảo mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất nên anh ấy mới yên tâm gửi về nhà ngoại đấy.
- Cha bố cô! Không phải nịnh đầm!!!
- À mà mẹ biết bố đâu rồi không, từ sáng tới giờ con không thấy bố đâu.
- Ông ấy dắt xe ra ngoài từ sáng sớm, bảo là lên huyện mời bác sĩ thú y về để đỡ đẻ cho con Lu. Con Lu cũng có tuổi rồi nên ông ấy sợ nó không chịu được.
- Con Lu nhà mình nuôi chắc cũng phải chục năm rồi mẹ nhỉ? Mà sao con chưa bao giờ thấy con của con Lu nhỉ, con nhớ nó chửa mấy lần rồi mà?
- Haizz, đúng là nó có chửa vài lần thật. Nhưng đến lúc trở dạ nó lại trốn biệt ở một góc vườn nào đấy không cho ai biết. Đến khi bố mày tìm được thì lũ chó con đã bị nó ăn sạch rồi.
- Sao...sao...sao cơ! Ăn á! Sao con Lu lại ăn con của nó?
- Bố mày bảo là do chó con chết non nên con Lu mới ăn thịt. Thế nên lần này ông ấy mới lên tận huyện mời bác sĩ về đỡ đẻ, tối thế này chắc sáng mai ông mới về.
- Thôi, con thấy hơi mệt. Con lên giường nằm chút xíu nhé.
- Ừ, ngủ sớm đi con. Ngủ đủ giấc tốt cho đứa trẻ trong bụng.
-------------------------------------------------
Cô bị một mùi tanh nồng đánh thức, cảm thấy hai tay dính gì đó nhớp nhớp, cô liền giơ lên nhìn cho kỹ. Máu, hai bàn tay cô toàn máu là máu. Máu không chỉ ở hai tay, máu còn chảy ra ướt đẫm bộ váy ngủ cùng ga trải giường. Bụng cô bắt đầu quặn lên, cô nhăn nhó nhìn xuống rồi trợn mắt lên kinh hãi vì cảnh vật trước mặt. Ổ bụng cô bị mở toang, trống hoác, máu trong đó trào ra từng đợt tưởng như không bao giờ ngừng. Con cô! con cô đâu rồi? Một tiếng động ở cửa ra vào làm cô ngước mắt lên nhìn. Con Lu đang đứng đó, mồm ngoạm chặt một bào thai đỏ hỏn, dây rốn vẫn còn dính nguyên trên bụng, máu từ đấy nhỏ từng giọt, từng giọt xuống nền nhà.
- Không! Con của tao. Trả con cho tao!
Cô mở bừng mắt ra thở hổn hển, cả người ướt đẫm mồ hôi. Tất cả những thứ vừa rồi chỉ là một giấc mơ. Bỗng cô nhìn thấy con Lu với cái bụng chửa to tướng đã đứng ở cửa phòng từ lúc nào, nhìn cô chằm chằm.
Từng câu từng chữ được tác giả tính toán rất kĩ! Ngay từ câu đối thoại đầu tiên đã xác định được quan hệ giữa các nhân vật, sau đó nới rộng ra về việc những nhân vật có tính ảnh hưởng rất lớn đến hai mẹ con người vợ mang bầu như người chồng, người bố và lý do họ vắng mặt. Sau đó Bảo Ca bắt đầu giới thiệu về con chó và chuyện từng xảy ra lúc chó con sinh non. Người vợ mang bầu rất sốc khi nghe về việc chó ăn con của chính nó, và tớ nghĩ đây là điểm mấu chốt nhất trong câu chuyện.

Phải biết rằng người phụ nữ khi mang thai chịu rất nhiều thay đổi về mặt sinh lý, đồng thời sẽ dẫn đến việc bất ổn và dao động về mặt tâm lý, đặc biệt là nhân vật "chị bầu" đang sắp sinh nhưng người chồng lại đi công tác mất dạng. Việc tiếp nhận thông tin "chó ăn thịt con" đã kích thích mạnh mẽ vào tiềm thức phải bảo vệ con của chị, và chị ngầm liệt "chó ăn con" thành mối nguy hiểm tiềm tàng trong môi trường sống xung quanh. Bảo Ca đã khéo léo lợi dụng điểm này như một loại dự báo chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, làm nấc thang để đẩy cả truyện lên cao trào. Chủ gặp chuyện, chó chạy đến xem là chuyện bình thường, nhưng ngay cả khi kết, "chị bầu" vẫn xem nó như một mối nguy trong nhà.

Xin cảm ơn Bảo Ca đã chia sẻ cho mọi người mẩu truyện ngắn rất hay!
 

Lạc Đinh Đang

Phi Thăng kiếp

nhongcon_pupa

Phàm Nhân
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
5.121,25
Tu vi
0,00
Gã lảo đảo bước về phía căn nhà quen thuộc, cả người nồng nặc mùi rượu. Tiếng trẻ con cười đùa, chạy giỡn với mấy đứa anh chị đâm xuyên qua màng nhĩ của gã, thốn tới tận óc. "Mẹ kiếp, tao làm quần quật tới khuya, còn tụi mày chỉ biết ăn biết giỡn." Những dòng suy nghĩ lướt xẹt trong đầu trước khi gã ngã vật xuống trước cửa nhà, say quá rồi. Vợ gã mất sớm, để lại cho gã bốn đứa con và căn nhà tồi tàn. Đứa lớn nhất bao nhiêu nhỉ? À, mười ba. Còn đứa nhỏ nhất hình như năm nay lên mười. "Đồ cái thứ đàn bà mắn đẻ", gã lầm bầm chửi mụ vợ quá cố trong những lúc chén thù chén tạc. Gã thích đánh đổ ước. Bài bạc, lô tô, sổ xố, đánh đề ... ở đâu mở sòng là ở đó có gã góp mặt. Cơn hưng phấn giúp gã quên đi phần nào cái vận cứt chó và thói đời bất công với gã. "Sở thích thôi chứ có cái mẹ gì đâu. Làm chơi ăn thật, có khi mai tao thành tỉ phú không chừng!" Gã thường nói thế trong quán nhậu. Hình như khi vợ gã xuống mồ, mụ đem luôn cả vận may của gã theo. Gã đánh sao cứ thua nhiều hơn thắng, tiền công đi khuân vác thuê dùng hết nhẵn vẫn không ăn lại được cắc nào.
Cũng may, mấy đứa nhỏ trong nhà lấy giống tốt của gã, tự biết kiếm tiền cả chứ gã khỏi phải lo. Đứa lớn đi giật đồ, đứa giữa bán vé số, đứa nhỏ hơn đèo đứa nhỏ nhất ra khu nhà giàu xin tiền người ta. Nghe nói vậy. Mấy thằng giặc con lanh như quỷ, bao nhiêu tiền kiếm được chúng nó giấu tít dưới gầm tủ, trong cái hộp nhỏ đằng sau bẫy chuột. Tao biết hết! Coi như tụi mày để dành tiền cho tao, cần thì lấy xài, chứ công ơn đẻ ra tụi mày toàn nhờ tao chứ đâu. Mà một khi gã đã nghĩ vậy thì sẽ làm thật chứ đâu có nghĩ suông. Ban nãy bấn quá, gã vét sạch đem đi chơi gái và nhậu cho bằng hết. Hình như mấy thằng giặc con vẫn chưa biết. Kệ mẹ, ngủ cái đã. Và thế là gã nằm ngủ ngon lành trước cửa nhà.
 

Lạc Đinh Đang

Phi Thăng kiếp
Gã lảo đảo bước về phía căn nhà quen thuộc, cả người nồng nặc mùi rượu. Tiếng trẻ con cười đùa, chạy giỡn với mấy đứa anh chị đâm xuyên qua màng nhĩ của gã, thốn tới tận óc. "Mẹ kiếp, tao làm quần quật tới khuya, còn tụi mày chỉ biết ăn biết giỡn." Những dòng suy nghĩ lướt xẹt trong đầu trước khi gã ngã vật xuống trước cửa nhà, say quá rồi. Vợ gã mất sớm, để lại cho gã bốn đứa con và căn nhà tồi tàn. Đứa lớn nhất bao nhiêu nhỉ? À, mười ba. Còn đứa nhỏ nhất hình như năm nay lên mười. "Đồ cái thứ đàn bà mắn đẻ", gã lầm bầm chửi mụ vợ quá cố trong những lúc chén thù chén tạc. Gã thích đánh đổ ước. Bài bạc, lô tô, sổ xố, đánh đề ... ở đâu mở sòng là ở đó có gã góp mặt. Cơn hưng phấn giúp gã quên đi phần nào cái vận cứt chó và thói đời bất công với gã. "Sở thích thôi chứ có cái mẹ gì đâu. Làm chơi ăn thật, có khi mai tao thành tỉ phú không chừng!" Gã thường nói thế trong quán nhậu. Hình như khi vợ gã xuống mồ, mụ đem luôn cả vận may của gã theo. Gã đánh sao cứ thua nhiều hơn thắng, tiền công đi khuân vác thuê dùng hết nhẵn vẫn không ăn lại được cắc nào.
Cũng may, mấy đứa nhỏ trong nhà lấy giống tốt của gã, tự biết kiếm tiền cả chứ gã khỏi phải lo. Đứa lớn đi giật đồ, đứa giữa bán vé số, đứa nhỏ hơn đèo đứa nhỏ nhất ra khu nhà giàu xin tiền người ta. Nghe nói vậy. Mấy thằng giặc con lanh như quỷ, bao nhiêu tiền kiếm được chúng nó giấu tít dưới gầm tủ, trong cái hộp nhỏ đằng sau bẫy chuột. Tao biết hết! Coi như tụi mày để dành tiền cho tao, cần thì lấy xài, chứ công ơn đẻ ra tụi mày toàn nhờ tao chứ đâu. Mà một khi gã đã nghĩ vậy thì sẽ làm thật chứ đâu có nghĩ suông. Ban nãy bấn quá, gã vét sạch đem đi chơi gái và nhậu cho bằng hết. Hình như mấy thằng giặc con vẫn chưa biết. Kệ mẹ, ngủ cái đã. Và thế là gã nằm ngủ ngon lành trước cửa nhà.
= ))))) Thấy đại gia lấp ló trong topic này là biết sắp bung bài rồi.

Đây là một trong những nhân vật mà Lạc chưa bao giờ đi theo hướng độc thoại nội tâm, bởi bản thân hắn nhận thấy mình khổ, hắn sẽ chửi đời, chửi người, cáu gắt và khinh khỉnh những thứ xung quanh hắn, những thứ làm hắn chướng mắt. Và Lạc thì không làm sao viết cho nó thô tục và thẳng đuột được như tính cách dạng nhân vật này.

😂 Âu cũng là trước giờ sống ngoan quá, lễ phép lịch sự đến vô cùng. Có lần Lạc cáu điên người thốt ra từ "đé*" một phát mà lũ bạn phát hoảng, mình cũng phát hoảng sao có thể sa đọa đến vậy.
 

Vũ Tích

Đại Thừa Hậu Kỳ
😂 Âu cũng là trước giờ sống ngoan quá, lễ phép lịch sự đến vô cùng. Có lần Lạc cáu điên người thốt ra từ "đé*" một phát mà lũ bạn phát hoảng, mình cũng phát hoảng sao có thể sa đọa đến vậy.
À, gần mực thì đen gần đèn thì sáng 😛
Đùa muội tí thôi chứ bạn bè với môi trường ảnh hưởng khá nhiều á. Mình cũng có thể ko thô tục, cục súc, nhưng quan sát và đưa nó vào câu chữ cũng được.
 

Lạc Đinh Đang

Phi Thăng kiếp

Gã lảo đảo bước về phía căn nhà quen thuộc, cả người nồng nặc mùi rượu. Tiếng trẻ con cười đùa, chạy giỡn với mấy đứa anh chị đâm xuyên qua màng nhĩ của gã, thốn tới tận óc. "Mẹ kiếp, tao làm quần quật tới khuya, còn tụi mày chỉ biết ăn biết giỡn." Những dòng suy nghĩ lướt xẹt trong đầu trước khi gã ngã vật xuống trước cửa nhà, say quá rồi. Vợ gã mất sớm, để lại cho gã bốn đứa con và căn nhà tồi tàn. Đứa lớn nhất bao nhiêu nhỉ? À, mười ba. Còn đứa nhỏ nhất hình như năm nay lên mười. "Đồ cái thứ đàn bà mắn đẻ", gã lầm bầm chửi mụ vợ quá cố trong những lúc chén thù chén tạc. Gã thích đánh đổ ước. Bài bạc, lô tô, sổ xố, đánh đề ... ở đâu mở sòng là ở đó có gã góp mặt. Cơn hưng phấn giúp gã quên đi phần nào cái vận cứt chó và thói đời bất công với gã. "Sở thích thôi chứ có cái mẹ gì đâu. Làm chơi ăn thật, có khi mai tao thành tỉ phú không chừng!" Gã thường nói thế trong quán nhậu. Hình như khi vợ gã xuống mồ, mụ đem luôn cả vận may của gã theo. Gã đánh sao cứ thua nhiều hơn thắng, tiền công đi khuân vác thuê dùng hết nhẵn vẫn không ăn lại được cắc nào.
Cũng may, mấy đứa nhỏ trong nhà lấy giống tốt của gã, tự biết kiếm tiền cả chứ gã khỏi phải lo. Đứa lớn đi giật đồ, đứa giữa bán vé số, đứa nhỏ hơn đèo đứa nhỏ nhất ra khu nhà giàu xin tiền người ta. Nghe nói vậy. Mấy thằng giặc con lanh như quỷ, bao nhiêu tiền kiếm được chúng nó giấu tít dưới gầm tủ, trong cái hộp nhỏ đằng sau bẫy chuột. Tao biết hết! Coi như tụi mày để dành tiền cho tao, cần thì lấy xài, chứ công ơn đẻ ra tụi mày toàn nhờ tao chứ đâu. Mà một khi gã đã nghĩ vậy thì sẽ làm thật chứ đâu có nghĩ suông. Ban nãy bấn quá, gã vét sạch đem đi chơi gái và nhậu cho bằng hết. Hình như mấy thằng giặc con vẫn chưa biết. Kệ mẹ, ngủ cái đã. Và thế là gã nằm ngủ ngon lành trước cửa nhà.
Mà dạng nhân vật này khai thác rất thú vị luôn, nội tâm của hắn ôi thôi muôn màu, và hàng động quá hắn lại càng hay ho. Có lúc tưởng như xét theo tính cách, hắn phải hành động thế này mới đúng, nhưng rồi hắn gặp tác động, hắn bối rối, hắn đấu tranh giữa "điên hết mình mặc kệ đời đi" và hành động lịch sự của xã hội "theo chuẩn mực đạo đức" thì mình phải làm thế này cơ.

Và dạng nhân vật này bao giờ cũng phải có người kéo lại, giúp hắn cân bằng phần "người", phần yên tĩnh, ổn áp bên trong.
 

nhongcon_pupa

Phàm Nhân
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
5.121,25
Tu vi
0,00
= ))))) Thấy đại gia lấp ló trong topic này là biết sắp bung bài rồi.

Đây là một trong những nhân vật mà Lạc chưa bao giờ đi theo hướng độc thoại nội tâm, bởi bản thân hắn nhận thấy mình khổ, hắn sẽ chửi đời, chửi người, cáu gắt và khinh khỉnh những thứ xung quanh hắn, những thứ làm hắn chướng mắt. Và Lạc thì không làm sao viết cho nó thô tục và thẳng đuột được như tính cách dạng nhân vật này.

😂 Âu cũng là trước giờ sống ngoan quá, lễ phép lịch sự đến vô cùng. Có lần Lạc cáu điên người thốt ra từ "đé*" một phát mà lũ bạn phát hoảng, mình cũng phát hoảng sao có thể sa đọa đến vậy.
Mà dạng nhân vật này khai thác rất thú vị luôn, nội tâm của hắn ôi thôi muôn màu, và hàng động quá hắn lại càng hay ho. Có lúc tưởng như xét theo tính cách, hắn phải hành động thế này mới đúng, nhưng rồi hắn gặp tác động, hắn bối rối, hắn đấu tranh giữa "điên hết mình mặc kệ đời đi" và hành động lịch sự của xã hội "theo chuẩn mực đạo đức" thì mình phải làm thế này cơ.

Và dạng nhân vật này bao giờ cũng phải có người kéo lại, giúp hắn cân bằng phần "người", phần yên tĩnh, ổn áp bên trong.
Nói thật chứ học chửi là một trong những cách để tiếp thu ngoại ngữ nhanh nhất đấy Lạc Lạc kỳ nữ. Nó nói gì mình không hiểu chứ nó chửi mình phát là chết với mình ngay :cuoichet:
Tớ đồng ý với Lạc và Tiểu Vũ. Đây cũng là lần đầu tớ viết về nhân vật thế này nên vẫn còn thấy thiếu thiếu chút gì đó, chưa thể hiện được cái sự đổ lỗi "đời sai chứ tao không sai", tính ích kỷ xem bản thân mình là trên hết và một lô một lốc những biến đổi tâm lý của thể loại nhân vật này :xinloi:
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top