Lớp đào tạo dịch giả khoá 1/2021 (no spam)

Status
Not open for further replies.

Hminh985

Tầm Tiên
Ngọc
1.390,20
Tu vi
12,00
SỬA bt6 của @Tâm Duyên
Nhìn về phía bàn tay, Hàn Phi phát hiện bên dưới con nhộng trông giống hòn đá bình thường kia có một cái gai nhọn, nó đâm vào làn da rồi hút hấp thụ máu của hắn.

"Cái đồ chơi này còn biết hút máu?"

Hàn Phi mém chút nữa đã ném con nhộng đi, hắn phát hiện sau khi hút máu của mình hắn, màu máu bên ngoài của con nhộng đã trở nên đậm hơn.

"Ta Mình ghét côn trùng, tốt nhất là nên trả lại cho người làm mất."=>không xưng hô ta-ngươi, đã nhắc rồi

Bỏ con nhộng vào cột item/vật phẩm thùng chứa đồ, Hàn Phi cầm quần áo của người hàng xóm trên lầu sáu, đi vào phòng: =>cái này là game, bỏ vật phẩm vào ô vật phẩm, do không đọc tác phẩm chỉ dịch ngang nên lỗi này có thể chấp nhận. Sau này nếu theo dịch với nhóm, thì nên đọc các ch trước)

"Nhiệm vụ chính tuyến thăm dò tầng 5 năm tầng lần trước vẫn chưa xong, lần này nhân cơ hội đi gặp Từ Cầm, mình phải hoàn thành nó." =>là thăm dò tầng 5 nhé, hiểu sai rồi.

Sau khi trải qua nhiệm vụ không được quay đầu, hành lang đã để lại bóng ma trong lòng của Hàn Phi, mỗi lần ra ngoài hắn đều phải quan sát thật lâu.

"Rất yên tĩnh, chung quanh không có ai."

Lặng lẽ đẩy cửa chống trộm ra, Hàn Phi dựa lưng vào tường đi lên lầu, hắn có thói thối quen như vậy nên không biết từ lúc nào, bức cái tường trước cửa căn hộ của hắn đã đều được lau sạch sẽ. =>câu này dịch khá trúc trắc, và chú dịch cũng không tốt cho lắm, còn mắc 1 lỗi chính tả

Chính giữa hành lang của chung cư nhà trọ có một cảm giác bị đè nén, cảm giác này không biết xuất hiện từ đâu nhưng cứ mỗi lần ra khỏi căn hộ đều cảm nhận được. => nơi này người thuê dài hạn, cả gia đình vào ở nên là chung cư, nhà trọ thường ở thời gian ngắn

Lần này Hàn Phí khá đỏ vận khí của Hàn Phi khá tốt, không có gặp phải cốt truyện được ẩn dấu nào, hắn đi một mạch đến góc rẽ giữa tầng bốn và tầng năm.

Cánh cửa căn hộ 1051 vẫn được mở ra như bình thường, bên trong tối đen như cái miệng khổng lồ của một con dã thú.

"Có thể biến một căn hộ trở thành thú cưng, người chị này thật không tầm thường."


Hàn Phi lặng lẽ đi đến căn hộ số 1052, gõ nhẹ lên cánh cửa: "Có ai ở nhà không? Em Tôi là hàng xóm sống ở tầng dưới."=>Đọc câu trước chú không đoán được căn hộ của bà chị à, sao còn xưng tôi, xưng em nha, đặc biệt với nữ quỷ càng phải lễ phép mới sống lâu được. Lỗi thứ 2 là thiếu dấu chấm cuối câu

Thời gian trôi thật lâu nhưng cánh cửa căn hộ số 1052 vẫn chưa được mở ra, tuy vậy, căn hộ số 1054 bên cạnh lại phát lên những âm thanh như đang chặt xương rồi băm nhiễn.

Đứng một mình trong hành lang tối om, nghe những âm thanh chặt xương kia khiến lòng của Hàn Phi hốt hoảng.

Đợi hơn mười phút sau, cửa của căn hộ 1054 bỗng nhiên được mở, Từ Cầm mang theo một cái túi màu đen bước ra ngoài.

Chiếc áo ngoài màu đỏ của cô càng trở nên lộng lẫy, bên trong đôi mắt bệnh hoạn vẫn còn vẻ hưng phấn chưa biến mất.

"Chị, tôi có quà tặng chị đây." => dấu chấm biến mất một cách kinh hoàng? Sao cuối câu lại thiếu dấu chấm, 2 lần rồi nhé

Nhìn thấy Hàn Phi, Từ Cầm không hề kinh ngạc, đôi mắt màu đỏ của cô nhìn chằm chằm vào hắn, tiến lên vài bước:

"Cậu biết một chàng trai luôn tặng quà cho một cô gái có nghĩa là gì không?"

Mời lấy con nhộng từ ô thùng vật phẩm ra, Hàn Phi phát hiện Từ Cầm đang đến gần hắn nên không biết phải làm gì:

"Có nghĩa gì vậy chị?"

Bờ môi đỏ tươi như được tô bằng máu của cô bỗng nở một nụ cười khiến bao con tim xao động làm chấn động lòng người, Từ Cầm không nói gì, tiện tay ném cái túi đen vào căn hộ 1051 rồi dùng bàn tay dính dích đầy máu mở cửa căn hộ 1052:

"Vào đi"
Lỗi chính tả vẫn còn, do sơ suất còn xóa mất dấu chấm cuối câu 2 lần, ngôn từ nên tình cảm, mượt mà hơn. Ví dụ ở ''làm chấn động lòng người'' nên dùng 1 câu nào ướt át hơn chút. Nếu trong câu cảm thấy nó thiếu ý, có thể tự bổ sung, nhưng nên hạn chế, có thể thay thế bằng những cụm từ thuần việt hơn. Và thêm cái này, khi nói về căn hộ, người ta thường dùng ''căn hộ số 1054''.
Dịch đã tốt hơn, nhưng nên trả bài nhanh hơn nha
Bị lỗi nhiều quá, phải cố hơn thôi:be9d0di:
 

Hminh985

Tầm Tiên
Ngọc
1.390,20
Tu vi
12,00
Bài này sợ sai quá, có dự cảm không lành về nó :tuki:
Lúc trước không để ý, giờ hắn mới nhận ra là có vài học sinh đang nằm trên bàn, không nhúc nhích. Đôi mắt của bọn họ mở to, tay liên tục vả vào miệng, khuôn mặt tái nhợt, trên cơ thể tản ra mùi hôi thối của xác chết, cứ như đã chết được mấy ngày vậy.

"Đông, đông đông." Tiếng đập cửa tiếp tục vang lên.

Lúc này, tên học sinh nam đứng trong những người còn sống kia bỗng nhiên rung bần bật, sau đó liền đơ người, ngã xuống đất.

"Ông làm sao vậy Lý Minh?"

Có người muốn đỡ y nhưng ngay khi chạm vào, người đó liền hét toáng lên, lùi về sau nhanh chóng.

Lúc này cơ thể Lý Minh đã lạnh như băng, da thịt thì cứng ngắt, cứ như một cỗ thi thể...

Y giống như những học sinh trước đó, hai mắt mở to, không ngừng vả vào miệng, sắc mặt tái nhợt, không có bất kì cảm xúc nào... Trên cơ thể xuất hiện mùi hôi thối, dần dần lan ra.

Chết, đã chết.

Hơn nữa không chỉ chết một người, có ít nhất sáu, bảy tên học sinh, khuôn mặt tái nhợt, nằm lên mặt bàn, không nhúc nhích.

"Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy, có ai cứu chúng ta không, có ai không..."

Một học sinh nữ bị dọa sợ, ngồi bẹp xuống đất thút thít, nói nhỏ.

"Chẳng phải mới nãy còn sống rất tốt sao, tại sao bây giờ lại chết rồi?" Có người rung rẩy nói.

Ở một bên, khuôn mặt của Phương Kính xanh xao: "Im miệng, ngoài cửa có một con quỷ, chúng ta có thể chết bất cứ lúc nào, quỷ có thể tạo được quỷ vực đáng sợ như thế nào, lát nữa mấy người sẽ biết."

Mọi người hoảng sợ nhìn Phương Kính, cả đám cứ như con mồi bị rơi vào bẫy, không ngừng rung rẩy sợ hãi.

"Ông nghĩ ra cách gì chưa Chu Chính, nếu giờ không rời khỏi đây thì tất cả chúng ta sẽ chết." Phương Kính sợ hãi hỏi.

Trong lòng y đang rung lẩy bẩy, bởi vì bất kì ai trong quỷ vực đều có thể sẽ chết, kể cả y.

"Nói nhiều quá, nếu ông không đợi được thì cứ bỏ chạy trước, đừng quan tâm đến tui."

Vẻ mặt của Chu Chính hiện lên sự lo lắng, gã không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Chạy loạn trong quỷ vực chẳng khác nào đi tìm cái chết. Ông nghĩ tui không biết gì sao." Phương Chính tức giận nói.

"Biết thì câm mồm rồi đứng yên đó cho tui. Nếu phải chết thì ông nghĩ chỉ mình ông chết thôi sao? Tất cả mọi người đều phải chết! Đừng tưởng có một chút kiến thức thì ngon, khi đứng trước quỷ thì chúng ta chẳng khác gì nhau đâu." Chu Chính mở miệng chửi.

"Mẹ nó."

Phương Kính nhịn không được liền mắng một cái.

Giờ phút này Dương Gian cảm thấy tay chân lạnh ngắt, hắn ép mình phải tỉnh táo lại vì đây không phải chuyện giỡn chơi, thật sự đã có người chết, mà không chỉ một... Nếu không dừng chuyện này lại sớm nhất có thể thì sẽ có thêm nhiều người nữa phải chết.

Khi vô tình chú ý cái bảng đen gần như rớt xuống đất kia, Dương Gian ngẩn người.

Hắn nhìn chằm chằm vào ba câu mà Chu Chính viết lúc trước, nhất là câu cuối cùng: thấy rõ quy luật của quỷ.
 

Hoàng Hi Bình

Kim Tiên Sơ Kỳ
Đệ Tam Dịch Giả Tháng 7
Bài này sợ sai quá, có dự cảm không lành về nó :tuki:
Lúc trước không để ý, giờ hắn mới nhận ra là có vài học sinh đang nằm trên bàn, không nhúc nhích. Đôi mắt của bọn họ mở to, tay liên tục vả vào miệng, khuôn mặt tái nhợt, trên cơ thể tản ra mùi hôi thối của xác chết, cứ như đã chết được mấy ngày vậy.

"Đông, đông đông." Tiếng đập cửa tiếp tục vang lên.

Lúc này, tên học sinh nam đứng trong những người còn sống kia bỗng nhiên rung bần bật, sau đó liền đơ người, ngã xuống đất.

"Ông làm sao vậy Lý Minh?"

Có người muốn đỡ y nhưng ngay khi chạm vào, người đó liền hét toáng lên, lùi về sau nhanh chóng.

Lúc này cơ thể Lý Minh đã lạnh như băng, da thịt thì cứng ngắt, cứ như một cỗ thi thể...

Y giống như những học sinh trước đó, hai mắt mở to, không ngừng vả vào miệng, sắc mặt tái nhợt, không có bất kì cảm xúc nào... Trên cơ thể xuất hiện mùi hôi thối, dần dần lan ra.

Chết, đã chết.

Hơn nữa không chỉ chết một người, có ít nhất sáu, bảy tên học sinh, khuôn mặt tái nhợt, nằm lên mặt bàn, không nhúc nhích.

"Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy, có ai cứu chúng ta không, có ai không..."

Một học sinh nữ bị dọa sợ, ngồi bẹp xuống đất thút thít, nói nhỏ.

"Chẳng phải mới nãy còn sống rất tốt sao, tại sao bây giờ lại chết rồi?" Có người rung rẩy nói.

Ở một bên, khuôn mặt của Phương Kính xanh xao: "Im miệng, ngoài cửa có một con quỷ, chúng ta có thể chết bất cứ lúc nào, quỷ có thể tạo được quỷ vực đáng sợ như thế nào, lát nữa mấy người sẽ biết."

Mọi người hoảng sợ nhìn Phương Kính, cả đám cứ như con mồi bị rơi vào bẫy, không ngừng rung rẩy sợ hãi.

"Ông nghĩ ra cách gì chưa Chu Chính, nếu giờ không rời khỏi đây thì tất cả chúng ta sẽ chết." Phương Kính sợ hãi hỏi.

Trong lòng y đang rung lẩy bẩy, bởi vì bất kì ai trong quỷ vực đều có thể sẽ chết, kể cả y.

"Nói nhiều quá, nếu ông không đợi được thì cứ bỏ chạy trước, đừng quan tâm đến tui."

Vẻ mặt của Chu Chính hiện lên sự lo lắng, gã không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Chạy loạn trong quỷ vực chẳng khác nào đi tìm cái chết. Ông nghĩ tui không biết gì sao." Phương Chính tức giận nói.

"Biết thì câm mồm rồi đứng yên đó cho tui. Nếu phải chết thì ông nghĩ chỉ mình ông chết thôi sao? Tất cả mọi người đều phải chết! Đừng tưởng có một chút kiến thức thì ngon, khi đứng trước quỷ thì chúng ta chẳng khác gì nhau đâu." Chu Chính mở miệng chửi.

"Mẹ nó."

Phương Kính nhịn không được liền mắng một cái.

Giờ phút này Dương Gian cảm thấy tay chân lạnh ngắt, hắn ép mình phải tỉnh táo lại vì đây không phải chuyện giỡn chơi, thật sự đã có người chết, mà không chỉ một... Nếu không dừng chuyện này lại sớm nhất có thể thì sẽ có thêm nhiều người nữa phải chết.

Khi vô tình chú ý cái bảng đen gần như rớt xuống đất kia, Dương Gian ngẩn người.

Hắn nhìn chằm chằm vào ba câu mà Chu Chính viết lúc trước, nhất là câu cuối cùng: thấy rõ quy luật của quỷ.
:036:đúng hay sai cũng tự thiến đi, gửi muộn quá rồi
 

Hoàng Hi Bình

Kim Tiên Sơ Kỳ
Đệ Tam Dịch Giả Tháng 7
Chưa hết ngày mà, lo gì :hutthuoc:
Mà ta đồng ý là thất hứa thì đi thiến hồi nào nhỉ :3cool_angry:
đề nghị tự cắt 1 hòn gấp nha chú!
Còn đây là sửa bt7
Lúc trước không để ý, giờ Phương Kính hắn mới nhận ra là có vài học sinh đang nằm trên bàn, không nhúc nhích. bọn họ trợn trừng mắt, há hốc mồm, sắc mặt xám ngoét Đôi mắt của bọn họ mở to, tay liên tục vả vào miệng, khuôn mặt tái nhợt, trên cơ thể toả tản ra mùi hôi thối của xác chết, cứ như đã chết được mấy ngày vậy. => rõ ràng trong raw là Phương Kính, chú cũng phải suy luận đây là tên người chứ, sao lại chuyển thành hắn? Lỗi số 2, đã bảo là "không nhúc nhích" thế mà kế sau chú vẫn dịch "liên tục vả vào miệng". Đã không nhúc nhích còn vả vào miệng sao được? Chú dịch câu mâu thuẫn thế mà đọc không thấy sượn mồm à? Miệng há hốc thôi mà chú cũng dịch thành vả vào miệng? Anh đã bảo chú trường hợp chú không hiểu nghĩa có 2 cách, 1 copy raw lên google mà tìm kiếm, vào mục hình ảnh xem nó là hành động gì. Cách 2, đó là cho vào google dịch. Đó là nếu chú ko thể hiểu dc nghĩa từ vietphrase.

"Đông, đông đông." Tiếng đập cửa tiếp tục vang lên. => Dịch thì chuyển đông thành cốc/cộc, bộp, bình nhé

Lúc này, cậu tên học sinh nam đứng trong những người còn sống kia bỗng nhiên rung bần bật, sau đó đột nhiên liền đơ người, ngã xuống đất.-> tên học sinh nam, nặng convert quá, học sinh nam thì chuyển thành cậu/thằng/ku/chú, ngôn từ của dân trẻ trâu đâu mà lại dùng tên vậy. Hạn chế dùng tên nhé, vì dân Việt ít dùng tên cho học sinh lắm, mà tên cũng có phần xúc phạm, nói về kẻ xấu, ví dụ: tên tội phạm, tên ác ôn.

"Ông làm sao vậy Lý Minh?"

Có người muốn đỡ y nhưng ngay khi chạm vào, người đó liền hét toáng lên, lùi về sau nhanh chóng.=> hạn chế dùng "liền"

Lúc này cơ thể Lý Minh đã lạnh như băng, da thịt thì cứng ngắt, cứ như một cỗ thi thể...

Y giống như những học sinh trước đó, hai mắt mở to, không ngừng vả vào miệng, sắc mặt tái nhợt, không có bất kì cảm xúc nào... Trên cơ thể xuất hiện mùi hôi thối, dần dần lan ra.=> há hốc mồm cứ thích dùng "vả vào miệng", cương thi, hay xác sống đây Cha

Chết, đã chết.

Hơn nữa không chỉ chết một người, có ít nhất sáu, bảy tên học sinh, khuôn mặt tái nhợt, nằm lên mặt bàn, không nhúc nhích.

"Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy, có ai cứu chúng ta không, có ai không..."

Một nữ học sinh nữ bị dọa sợ, ngồi bẹp xuống đất thút thít, nói nhỏ.

"Chẳng phải mới nãy còn sống rất tốt sao, tại sao bây giờ lại chết rồi?" Có người run rung rẩy nói.

bên cạnh một bên, khuôn mặt của Phương Kính xanh xao: "Im miệng, ngoài cửa có một con quỷ, chúng ta có thể chết bất cứ lúc nào, quỷ có thể tạo được quỷ vực đáng sợ như thế nào, lát nữa mấy người sẽ biết."

Mọi người hoảng sợ nhìn Phương Kính, cả đám cứ như con mồi bị rơi vào bẫy, không ngừng rung rẩy sợ hãi.

"Ông nghĩ ra cách gì chưa Chu Chính, nếu giờ không rời khỏi đây thì tất cả chúng ta sẽ chết." Phương Kính sợ hãi hỏi.

Trong lòng y đang run rung lẩy bẩy, bởi vì bất kì ai trong quỷ vực đều có thể sẽ chết, kể cả y.=> chú mắc lỗi tiếng việt à, "run lẩy bẩy" thì run là tính từ không có g, rung có g là động từ, chỉ việc tác động vào cái gì đó, khiến nó di chuyển theo chu kỳ, như rung cây, rung chuông. Lỗi thứ 2 , là "y", ở trên chú đã dùng y cho 1 nam chính bị quỷ giết chết, giờ lại dùng y cho nhân vật khác. Trong 1 chương truyện, thì một cách xưng hô chỉ dùng cho 1 người, qua chương mới chú có thể thay đổi, nhưng cùng 1 ch ko nên lặp, sẽ khiến độc giả nghĩ là 1 người

"Nói nhiều quá, nếu cậu ông không đợi được thì cứ bỏ chạy trước, đừng quan tâm vào tôi đến tui."

Vẻ mặt của Chu Chính hiện lên sự lo lắng, ông không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Chạy loạn trong quỷ vực chẳng khác nào đi tìm cái chết. Ông nghĩ tui không biết gì sao." Phương Chính tức giận nói.

"Biết thì câm mồm rồi đứng yên đó cho tui. Nếu phải chết thì ông nghĩ chỉ mình ông chết thôi sao? Tất cả mọi người đều phải chết! Đừng tưởng có một chút kiến thức thì ngon, khi đứng trước quỷ thì chúng ta chẳng khác gì nhau đâu." Chu Chính mở miệng chửi.

"Mẹ nó."

Phương Kính nhịn không được liền mắng một cái.

Giờ phút này Dương Gian cảm thấy tay chân lạnh ngắt, hắn ép mình phải tỉnh táo lại vì đây không phải chuyện giỡn chơi, thật sự đã có người chết, mà không chỉ một... Nếu không dừng chuyện này lại sớm nhất có thể thì sẽ có thêm nhiều người nữa phải chết.

Khi vô tình chú ý cái bảng đen gần như rớt xuống đất kia, Dương Gian ngẩn người. => cho Dương Gian ra đầu câu để thành câu chủ động nhé

Hắn nhìn chằm chằm vào ba câu mà Chu Chính viết lúc trước, nhất là câu cuối cùng: thấy rõ quy luật của quỷ.
Lỗi vẫn còn, lỗi tiếng Việt rung, run
Lỗi đã chết vẫn tự vả miệng,
Lỗi nam/nữ học sinh
Ta đã châm chước ko vạch quá nhiều lỗi.
:tuphat: :tuphat: :tuphat: :tuphat:
 
Last edited:

Hminh985

Tầm Tiên
Ngọc
1.390,20
Tu vi
12,00
Hành trình giải cứu kéo dài ba tuần đã kết thúc, kết quả của của nó khiến nhiều người đau lòng không ngừng, chàng trai trai 24 tuổi Kế Duyên đã không thể cứu sống được, nguyên nhân là do cơ thể mất nước quá mức.

Theo lời nói của hai đội viên đội giải cứu đã tìm thấy Kế Duyên, lúc đó trời vừa tờ mờ sáng, nhìn không rõ đường. Nhưng khi phát hiện Kế Duyên, hắn vẫn còn có thể nói được, sau đó liền té xỉu. Họ nhanh chóng mang hắn đến bệnh viện nhưng rất tiếc, Kế Duyên đã chết trên đường đi, không thể cứu được.

Sự kiện này ảnh hưởng rất lớn đến Ngưu Đầu Sơn cùng công ty mà Kế Duyên làm biệc, nhưng chịu khổ nhiều nhất vẫn là ba mẹ của hắn.

Chẳng qua Kế Duyên không thể biết những việc này...

...

Toàn thân vô cùng đau nhức....cơ thể không thể cử động...

Đây là cảm giác đầu tiên của Kế Duyên khi tỉnh lại.

Đầu óc u đần, t.ư duy kém nhạy bén, chỉ suy nghĩ một chút cũng thấy cơ thể đau nhức như có rất nhiều cây kim đâm vào.

Cơ thể không thể cử động, miệng không thể nói, mắt không thể thấy, ngay cả cảm nhận đối với thế giới bên ngoài cũng cực kỳ mơ hồ, chỉ có cơn đau là càng ngày càng lớn.

Không biết trôi qua bao lâu, cơn đau như tra tấn này cũng dần biến mất.

Sau khi bị dày vò, Kế Duyên nằm thở dốc trên mặt đất cứ như một đống bùn nhão. Sau khi hết đau, cơ thể nhẹ nhõm hơn thì hắn cảm thấy có thứ gì đó không đúng.

Cảm giác lạnh buốt, cứng ngắc dưới cơ thể chắc chắn không phải là do nằm trên giường mà giống trên sàn nhà hơn. Nhiệt độ xung quanh có chút thấp, lâu lâu có cơn gió lạnh thổi qua khiến Kế Duyên run rẩy.

Nhưng đây chỉ là cơ thể tự động run rẩy theo bản năng chứ hắn vẫn không thể cử động. Ngoại trừ việc hít thở ra thì hắn không thể làm được việc gì khác kể cả mở mắt, cảm giác có chút giống "Quỷ áp giường" trong truyền thuyết nhưng lại có chút khác, ít nhất hắn không cảm giác được thứ gì đang nằm lên hắn.

Sau khi khôi phục được t.ư duy nhanh nhạy và xúc cảm, Kế Duyên lại cảm thấy hoảng loạn.

Hắn chắc chắn không ở trong bệnh viện hay ở nhà, xung quanh không có âm thanh của bất kỳ ai, chỉ có âm thanh của một số công trùng kêu lên hoặc là tiếng chim hót, còn cái mũi có thể ngửi được mùi nấm mốc.

Điều này khiến Kế Duyên nghĩ đến mình đang nằm ở ngoài đường, thậm chí là một nơi nào đó còn tệ hơn.
 

Hminh985

Tầm Tiên
Ngọc
1.390,20
Tu vi
12,00
Hành trình giải cứu kéo dài ba tuần đã kết thúc, kết quả của của nó khiến nhiều người đau lòng không ngừng, chàng trai trai 24 tuổi Kế Duyên đã không thể cứu sống được, nguyên nhân là do cơ thể mất nước quá mức.

Theo lời nói của hai đội viên đội giải cứu đã tìm thấy Kế Duyên, lúc đó trời vừa tờ mờ sáng, nhìn không rõ đường. Nhưng khi phát hiện Kế Duyên, hắn vẫn còn có thể nói được, sau đó liền té xỉu. Họ nhanh chóng mang hắn đến bệnh viện nhưng rất tiếc, Kế Duyên đã chết trên đường đi, không thể cứu được.

Sự kiện này ảnh hưởng rất lớn đến Ngưu Đầu Sơn cùng công ty mà Kế Duyên làm biệc, nhưng chịu khổ nhiều nhất vẫn là ba mẹ của hắn.

Chẳng qua Kế Duyên không thể biết những việc này...

...

Toàn thân vô cùng đau nhức....cơ thể không thể cử động...

Đây là cảm giác đầu tiên của Kế Duyên khi tỉnh lại.

Đầu óc u đần, t.ư duy kém nhạy bén, chỉ suy nghĩ một chút cũng thấy cơ thể đau nhức như có rất nhiều cây kim đâm vào.

Cơ thể không thể cử động, miệng không thể nói, mắt không thể thấy, ngay cả cảm nhận đối với thế giới bên ngoài cũng cực kỳ mơ hồ, chỉ có cơn đau là càng ngày càng lớn.

Không biết trôi qua bao lâu, cơn đau như tra tấn này cũng dần biến mất.

Sau khi bị dày vò, Kế Duyên nằm thở dốc trên mặt đất cứ như một đống bùn nhão. Sau khi hết đau, cơ thể nhẹ nhõm hơn thì hắn cảm thấy có thứ gì đó không đúng.

Cảm giác lạnh buốt, cứng ngắc dưới cơ thể chắc chắn không phải là do nằm trên giường mà giống trên sàn nhà hơn. Nhiệt độ xung quanh có chút thấp, lâu lâu có cơn gió lạnh thổi qua khiến Kế Duyên run rẩy.

Nhưng đây chỉ là cơ thể tự động run rẩy theo bản năng chứ hắn vẫn không thể cử động. Ngoại trừ việc hít thở ra thì hắn không thể làm được việc gì khác kể cả mở mắt, cảm giác có chút giống "Quỷ áp giường" trong truyền thuyết nhưng lại có chút khác, ít nhất hắn không cảm giác được thứ gì đang nằm lên hắn.

Sau khi khôi phục được t.ư duy nhanh nhạy và xúc cảm, Kế Duyên lại cảm thấy hoảng loạn.

Hắn chắc chắn không ở trong bệnh viện hay ở nhà, xung quanh không có âm thanh của bất kỳ ai, chỉ có âm thanh của một số công trùng kêu lên hoặc là tiếng chim hót, còn cái mũi có thể ngửi được mùi nấm mốc.

Điều này khiến Kế Duyên nghĩ đến mình đang nằm ở ngoài đường, thậm chí là một nơi nào đó còn tệ hơn.
Chấm bài giùm một cái đi @Hoàng Hi Bình lão sư :giatminh:
 

Vì anh vô tình

Vấn Đạo
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
-1.349,08
Tu vi
17,00
Hành trình giải cứu kéo dài ba tuần đã kết thúc, kết quả của của nó khiến nhiều người đau lòng không ngừng, chàng trai trai 24 tuổi Kế Duyên đã không thể cứu sống được, nguyên nhân là do cơ thể mất nước quá mức.

Huynh mới đọc 1 đoạn thôi nhưng góp ý một chút.

+ đệ có thể viết sao cho nó hay hơn chứ không cần quá dựa sát vào cv
Vd: kết quả của nó khiến nhiều người không ngừng đau lòng
》kết quả của nó khiến người ta không khỏi đau lòng

+sai cấu trúc câu
》chàng trai tên Kế Duyên 24 tuổi đã không thể...
@Tâm Duyên
 
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top