Thị Chuột Vĩnh Châu.
Có một chủ hộ ở Vĩnh Châu vô cùng sợ hãi trước cái chết (犯忌日-ngày phạm húy, ngày mà mình sẽ mất). Ông ta cho là năm đó mình sinh ra vào năm Tý, mà con chuột lại là thần của năm Tý, bởi vậy ông ta vô cùng quý chuột, trong nhà không được phép dưỡng mèo nuôi chó, cũng cấm đầy tớ đánh đuổi chuột. Từ trong nhà đến nhà kho rồi nhà bếp đều để bọn chuột mặc sức hoành hành, thế nào cũng mặc kệ.
Thế là đám chuột con này xúi con kia, lũ lượt kéo đến nhà ông, ăn uống thả cửa mà lại chả có tai vạ gì. Vậy là trong nhà ông ta không còn thứ gì nguyên vẹn, quần áo treo trong tủ cũng chả có lấy một cái quần áo nào vẹn toàn, hầu hết đồ ăn thức uống đều là do bọn chuột thừa lại. Giữa ban ngày, bọn chuột chạy thành từng đàn, sống chung với người. Đến ban đêm, chúng cắn xé đồ đạc, cãi nhau ầm ĩ, phát ra những âm thanh lạ lùng kỳ quặc, ầm ĩ làm người ta không tài nào ngủ được, mà ông ta thì lại chưa bao giờ cảm thấy phiền phức.
Qua vài năm thì người này chuyển đi chỗ khác. Sau đó lại có một nhà khác chuyển vào, nhưng bọn chuột thì vẫn ồn ào hung dữ như xưa, cho rằng người nhà này cũng giống với người nhà trước đó. Người mới đến thấy vậy thì nói: "Những thứ này đáng lẽ phải sinh sống ở nơi hang hốc tối tăm u ám, hơn nữa trộm cướp ẩu đả gay gắt, làm thế nào mà chúng nó đến được đây?" Vừa dứt thì mượn lấy năm sáu con mèo, đóng cửa lại, lấy đồ gốm múc nước đổ vào hang chuột, thuê mướn nô bộc đi lùng sục khắp nơi, chuột bị giết chết chất thành đống như đồi, xác chuột ném ở nơi hẻo lánh, mùi thối bốc lên hơn mấy tháng sau mới tản đi.
Chao ôi! Các ngươi cho rằng cuộc sống ăn uống no đủ mà không có tai vạ là óc thể kéo dài mãi mãi được ư!
.........................................................................................................
Bản dịch của Lục Lam_@bachngocsach
Lấy raw từ baidu.