[Sáng Tác] Nơi tiếp nhận bản nháp và sơ duyệt cấp nick reader Sáng tác

Mộc_Hoa

Kim Tiên Sơ Kỳ
Chuyển Ngữ Tiểu Thành
Ngọc
47,79
Tu vi
3.020,08
Em xin 1 nick reader ạ
Tác giả: Mộc_Hoa
Thể loại: Xuyên không
Gr..ào! 1 tiếng động kinh hoàng làm cho Phí Phí chợt bừng tỉnh, 1 con vật lạ lùng đang tiếng tới gần cô. Lúc này cơ thể cô ê ẩm :"sao lại vậy chứ?". Thôi đành dốc sức mà chạy, không kịp nhìn rồi vật kia là gì, chạy 1 mạch vào vách đá gần đó, rồi cô khuỵu xuống, cô đang cố nhớ là việc gì đang xảy ra,.. Kí ức....
Hôm đó là ngày sinh nhật của Phí Phí, cũng là lễ mừng ngày cô tốt nghiệp đại học. Cô đang trên đường ung dung với hai chiếc túi đựng đầy hàng hóa. Hôm nay lạ quá, cô vô thức bước đi mà khồng thèm quay về nhà, bước thật lâu cho đến khi gặp một ngõ cụt. Cô như chợt tỉnh, tại sao cô lại vào đây? Rồi cô nghe gần đó có tiếng động, cô rùng mình: "Con này , mày có tỉnh ngay không thì bảo?"," Đại ca ơi, hình như nó tắt thở rồi","Mày đạp nó thử coi.". Vốn là cao thủ Judo, cô sung sức bước ra, hét :"Tụi bây là ai, có cút ngay không, tao báo cảnh sát nhé."
 

Vương Thiên

Phàm Nhân
Ngọc
4.149,32
Tu vi
0,82
Em xin 1 nick reader ạ
Tác giả: Mộc_Hoa
Thể loại: Xuyên không
Gr..ào! 1 tiếng động kinh hoàng làm cho Phí Phí chợt bừng tỉnh, 1 con vật lạ lùng đang tiếng tới gần cô. Lúc này cơ thể cô ê ẩm :"sao lại vậy chứ?". Thôi đành dốc sức mà chạy, không kịp nhìn rồi vật kia là gì, chạy 1 mạch vào vách đá gần đó, rồi cô khuỵu xuống, cô đang cố nhớ là việc gì đang xảy ra,.. Kí ức....
Hôm đó là ngày sinh nhật của Phí Phí, cũng là lễ mừng ngày cô tốt nghiệp đại học. Cô đang trên đường ung dung với hai chiếc túi đựng đầy hàng hóa. Hôm nay lạ quá, cô vô thức bước đi mà khồng thèm quay về nhà, bước thật lâu cho đến khi gặp một ngõ cụt. Cô như chợt tỉnh, tại sao cô lại vào đây? Rồi cô nghe gần đó có tiếng động, cô rùng mình: "Con này , mày có tỉnh ngay không thì bảo?"," Đại ca ơi, hình như nó tắt thở rồi","Mày đạp nó thử coi.". Vốn là cao thủ Judo, cô sung sức bước ra, hét :"Tụi bây là ai, có cút ngay không, tao báo cảnh sát nhé."
tên truyện
 

_Lãng Nghiên_

Phàm Nhân
Ngọc
199,03
Tu vi
0,00
Đăng một đoạn nhỏ xin cấp tài khoản reader [tóm tắt phần đầu theo kiểu role]

- Tên truyện: Bạch Tửu - Huyết Lãng

- Tác giả: Lãng Nghiên

- Thể loại: Ngôn tình-đam mĩ-bách hợp-cổ đại

ll TOP ROLE ll
ll_Thành Đinh Châu Đế Tam Quốc_ll
Một thân hắc y nam nhân đang nhảy từ nóc nhà này qua nóc nhà nọ có vẻ vô cùng vội vã, phía sau là khoảng bốn đến năm tên mặc hắc y đang đuổi theo. Hôm nay là một hôm đêm không trăng vì thế những tên hắc y và tên nam nhân bị bóng tối bao trùm, chẳng ai để ý !
''…'': Bọn chúng công nhận đuổi dai thật, suốt từ thành Định An đến thành Định Châu. Nếu như ta dừng lại đánh chúng, chắc chắn Tác-ta sẽ có cớ để gây chiến tranh. Mà nếu tha cho chúng thì có lẽ đám dân đen phía dưới sẽ bị hại, phải làm sao đây !
Bỗng từ đằng sau một mũi tên, rồi hai, ba,.. mũi bay đến. Tên nam nhân hắc y tránh được nhưng một mũi tên nhanh như cắt bắn trúng vào cánh tay phải của tên nam nhân, khiến cơ thể hắn như đổ khụy
'…'': Chết tiệt, mũi tên có tẩm độc
Tên nam nhân hắc y bỗng nhiên nhảy nhanh xuống trước, phía một khuê phòng. Nam nhân lao vào trong khuê phòng, đóng sập cửa lại, rút con dao găm bên mép sườn y phục trái kè vào cổ một tên mặc bạch y có vẻ là nam nhân đang ngồi uống trà tại một cái bàn gỗ nhỏ, rồi rút một con dao khác dập tát nến dầu trong phòng. Căn phòng đang sáng trưng bỗng nhiên tối đen, chỉ có ánh sáng len lỏi giữa trốn tửu lầu ca hát ánh vào
''...'': Không được cử động, nếu không ta sẽ chém đứt cổ ngươi
Tên bạch y không nói gì, vẫn ung dung uống tách trà
Ngoài kia, nhưng tên mặc hắc y đuổi theo có vẻ lúng túng, bọn chúng ráo hoáng len lỏi giữa những dòng người trong tửu lầu.
''…'': Rút lui thôi, chúng ta sẽ về báo cho công chúa biết
''…'': Nhưng còn tên đã nghe hết sự việc trong hang động đó thì sao? Lẽ nào cứ để hắn đi ư?
''…'' Chúng ta chỉ tạm thời rút lui, tên nam nhân đó đã trúng Cổ Trùng độc của Tác-ta ta thì làm sao sống nổi chứ. Mau về báo cáo với công chúa, nếu cứ ở đây, chắc chắn sẽ gây bạo động và kế hoạch của chúng ta sẽ bị đổ bể
Trong căn phòng, nam nhân hắc y bỗng thấy ngực trái nhói đau, toàn thân tê liệt, hắn bỗng đổ khụy xuống sàn. Tên nam nhân bạch y quay người lại, nhìn vào tên hắc y
''…'' /thản nhiên nhìn một mặt vào tên nọ_tay vẫn cầm ly trà/: Có vẻ ngươi đã trúng Cổ Trùng độc-một loại độc sẽ ăn dần cơ thể ngươi cho đến khi ngươi không còn ý thức và trút hơi thở cuối cùng. Nhưng thôi, vì ta là người tốt nên ta sẽ đưa cho ngươi thuốc giải độc
Tên hắc y cảm thấy đầu mình choáng váng, mắt không sao mở nổi
''…'' /lấy con dao khi nãy ra đâm lấy hết tốc lực đâm vào tay trái mình/: Phải đi về được phủ, không thể chết ở đây được !
''…'' /cười khẩy/: Này, ngươi định giữ ý thức đấy à /tiến đến gần y_nghĩ/ Mà thôi, ngươi là người đầu tiên ta thấy an toàn và ấm áp khi ở cạnh, thế nên ta sẽ cứu ngươi một mạng vậy, sau này có lẽ sẽ gặp cũng nên /lôi trong túi ra một bình dược trắng_dứt chiếc dây cột bình_nâng đầu tên hắc y lên/ ngươi còn không mau uống
Sau khi cho tên hắc y uống thuốc giải độc, tên bạch y liền nhấc bổng y lên đặt ở chiếc giường gỗ. Định bụng đi lấy chút nước cho tên đó uống
_Một lát sau_
''…'' /tay bê một cốc nước còn phả hơi nóng/: Hửm, hắn đi từ khi nào thế, thạt là động vật không ngoan, vết thương chưa khỏi àm đã đi lại rồi ư?
_ Ở một nơi khác_
''…'': Công chúa điện hạ, một tên hèn hạ đã phát hiện ra chúng ta rồi, nhưng không sao, chúng thần đã cho hắn thử Cổ Trùng độc vô địch của quân Tác-ta chúng ta, chắc chắn hắn sẽ không sống nổi trong đêm nay
''…'': Vậy ư? Các ngươi thật là một lũ vô dụng /có tiếng đổ vỡ trong đêm tối/ Mau tìm và hủy tiêu tàn dư sót lại của hắn ta cho ta, không thể để cho kẻ nào phá đám chuyện tốt của ta
ll Bạch phủ phủ ll
*Đình Duệ: ĐD
* Bạch Tửu: BT
* Trường Thiên: TT
* Liễu Mộ : LMĐD /lay đầu/: Thập vương, giờ ngài có thể cử động rồi, các chấn động dây thần kinh ở cơ tay đã có thể hồi phục rồi, xem ra kẻ cho ngài thuốc giải kia thật không tầm thường chút nào
BT : Rồi, giờ hãy kêu Trường Thiên và Liễu Mộ vào đây, chúng ta sẽ xem xét lên xử lý việc này ra sao !
Một lúc sau, trong khuê phòng Thập vương, Trường Thiên, Liễu Mộ đã có mặt. Liễu Mộ có dáng người cao lớn, tóc búi cao dáng vẻ trưởng thành, mặc giáp sa y. Trường Thiên nho nhã, mặc bạch y, tóc để dài, mang theo chiếc quạt thời Đông Chu điềm đạm
BT /nhìn quét qua một hồi/: Đã tập hợp đông đủ rồi chứ? các ngươi là những kẻ ta tin tưởng nhất. Ta sẽ tóm tắt tình hình: Quân đội của Tác-ta dự định sẽ nổ một cuộc chiến tranh với chúng ta
TT /vẻ mặt tức giận/: lẽ nào nữ vương mới lên ngôi của họ có dã tâm thâm độc thế ư? Nghe nói vị nữ vương mới nên ngôi của Tác-ta là Lạp Vĩ vô cùng tàn bạo và ác độc
ĐD : Đừng tỏ thái độ như vậy Trường Thiên. Người đứng sau châm ngòi cuộc chiến có vẻ như không phải là Lạp Vĩ, là muội muội song sinh của nàng ta-Lạp Mộng
BT /nghiêm túc/: Trường Thiên, ta sẽ cử ngươi đi đến Tác-ta, vì tháng sau sẽ là lễ hội giữa Quốc ta và Tác-ta, chúng ta sẽ xử lý việc này mà không gây đổ máu giữa các nhân dân hai Quốc với nhau. Hãy dùng hết tất cả thứ ngươi có để có thể thuyết phục nữ vương Tác-ta tin ngươi. Cuộc họp kết thúc
Một lúc sau, khi Trường Thiên và Liễu Mộ đã đi
ĐD /vẻ mặt khó hiểu/: Thập vương, sao ngài lại cử Trường Thiên đi, Đình Duệ nghĩ ngài nên cử Liễu Mộ hoặc kẻ hạ thần đi mới đúng chứ?
BT /vẻ mặt suy t.ư nơi xa xăm/: Ta cần ngươi bên cạnh vì ngươi là vị quân sư ta tin tưởng nhất. Còn Liễu Mộ cũng cần việc phải làm. Trường Thiên dù xốc nổi nhưng hắn rất biết làm động lòng người. Một bên tàn ác, một bên mang trái tim nhân hậu chẳng phải tốt hay sao?
ĐD /không giấu nổi vẻ mặt ngạc nhiên/: Không lẽ ngài định…
BT /cười/: Phải
ll Vương điện-Tác-ta ll
* Lạp Vĩ /đập bàn đầy vẻ tức giận/: Cái gì cơ, sao bọn chúng lại có thể muốn gây chiến tranh với chúng ta chứ?
Sáng sớm hôm sau, đoàn sứ giả từ Đế Tam Quốc sang Tác-ta do Trường Thiên tướng quân dẫn đầu bắt đầu di chuyển
__Ở một góc khuất nhỏ của khu rừng đoàn sứ giả đi qua__
''…'': Thủ lĩnh, công chúa điện hạ đã giao cho chúng ta chặn đường quân sứ giả đến từ Đế Tam Quốc
''…'': Được rồi, chúng ta sẽ tấn công từ chỗ chúng đang đi qua khu vực này, đoàn sang Tác-ta có lẽ chiếm đa số là các nhà nho nên không cần bận tâm. Hãy nhớ kĩ mục đích của chúng ta là làm cho Đế Tam Quốc gây chiến với Tác-ta, chắc chắn khi đó, nữ vương điện hạ sẽ phải cử công chúa điện hạ thân chinh và ngôi hoàng nhất định thuộc về công chúa và chúng ta cũng sẽ được hưởng danh lợi
''…'': Thủ lĩnh tính toán thật tốt, mẻ này nhất định chúng ta phải thắng vang vẻ, đến lúc đó chắc chắn chúng ta sẽ được trọng dụng !
#Tác giả-Lãng Nghiên
 

Thiên Vy

Phàm Nhân
Moderator
Tác Giả Tập Sự
Ngọc
4,59
Tu vi
0,01
Đăng một đoạn nhỏ xin cấp tài khoản reader [tóm tắt phần đầu theo kiểu role]

- Tên truyện: Bạch Tửu - Huyết Lãng

- Tác giả: Lãng Nghiên

- Thể loại: Ngôn tình-đam mĩ-bách hợp-cổ đại

ll TOP ROLE ll
ll_Thành Đinh Châu Đế Tam Quốc_ll
Một thân hắc y nam nhân đang nhảy từ nóc nhà này qua nóc nhà nọ có vẻ vô cùng vội vã, phía sau là khoảng bốn đến năm tên mặc hắc y đang đuổi theo. Hôm nay là một hôm đêm không trăng vì thế những tên hắc y và tên nam nhân bị bóng tối bao trùm, chẳng ai để ý !
''…'': Bọn chúng công nhận đuổi dai thật, suốt từ thành Định An đến thành Định Châu. Nếu như ta dừng lại đánh chúng, chắc chắn Tác-ta sẽ có cớ để gây chiến tranh. Mà nếu tha cho chúng thì có lẽ đám dân đen phía dưới sẽ bị hại, phải làm sao đây !
Bỗng từ đằng sau một mũi tên, rồi hai, ba,.. mũi bay đến. Tên nam nhân hắc y tránh được nhưng một mũi tên nhanh như cắt bắn trúng vào cánh tay phải của tên nam nhân, khiến cơ thể hắn như đổ khụy
'…'': Chết tiệt, mũi tên có tẩm độc
Tên nam nhân hắc y bỗng nhiên nhảy nhanh xuống trước, phía một khuê phòng. Nam nhân lao vào trong khuê phòng, đóng sập cửa lại, rút con dao găm bên mép sườn y phục trái kè vào cổ một tên mặc bạch y có vẻ là nam nhân đang ngồi uống trà tại một cái bàn gỗ nhỏ, rồi rút một con dao khác dập tát nến dầu trong phòng. Căn phòng đang sáng trưng bỗng nhiên tối đen, chỉ có ánh sáng len lỏi giữa trốn tửu lầu ca hát ánh vào
''...'': Không được cử động, nếu không ta sẽ chém đứt cổ ngươi
Tên bạch y không nói gì, vẫn ung dung uống tách trà
Ngoài kia, nhưng tên mặc hắc y đuổi theo có vẻ lúng túng, bọn chúng ráo hoáng len lỏi giữa những dòng người trong tửu lầu.
''…'': Rút lui thôi, chúng ta sẽ về báo cho công chúa biết
''…'': Nhưng còn tên đã nghe hết sự việc trong hang động đó thì sao? Lẽ nào cứ để hắn đi ư?
''…'' Chúng ta chỉ tạm thời rút lui, tên nam nhân đó đã trúng Cổ Trùng độc của Tác-ta ta thì làm sao sống nổi chứ. Mau về báo cáo với công chúa, nếu cứ ở đây, chắc chắn sẽ gây bạo động và kế hoạch của chúng ta sẽ bị đổ bể
Trong căn phòng, nam nhân hắc y bỗng thấy ngực trái nhói đau, toàn thân tê liệt, hắn bỗng đổ khụy xuống sàn. Tên nam nhân bạch y quay người lại, nhìn vào tên hắc y
''…'' /thản nhiên nhìn một mặt vào tên nọ_tay vẫn cầm ly trà/: Có vẻ ngươi đã trúng Cổ Trùng độc-một loại độc sẽ ăn dần cơ thể ngươi cho đến khi ngươi không còn ý thức và trút hơi thở cuối cùng. Nhưng thôi, vì ta là người tốt nên ta sẽ đưa cho ngươi thuốc giải độc
Tên hắc y cảm thấy đầu mình choáng váng, mắt không sao mở nổi
''…'' /lấy con dao khi nãy ra đâm lấy hết tốc lực đâm vào tay trái mình/: Phải đi về được phủ, không thể chết ở đây được !
''…'' /cười khẩy/: Này, ngươi định giữ ý thức đấy à /tiến đến gần y_nghĩ/ Mà thôi, ngươi là người đầu tiên ta thấy an toàn và ấm áp khi ở cạnh, thế nên ta sẽ cứu ngươi một mạng vậy, sau này có lẽ sẽ gặp cũng nên /lôi trong túi ra một bình dược trắng_dứt chiếc dây cột bình_nâng đầu tên hắc y lên/ ngươi còn không mau uống
Sau khi cho tên hắc y uống thuốc giải độc, tên bạch y liền nhấc bổng y lên đặt ở chiếc giường gỗ. Định bụng đi lấy chút nước cho tên đó uống
_Một lát sau_
''…'' /tay bê một cốc nước còn phả hơi nóng/: Hửm, hắn đi từ khi nào thế, thạt là động vật không ngoan, vết thương chưa khỏi àm đã đi lại rồi ư?
_ Ở một nơi khác_
''…'': Công chúa điện hạ, một tên hèn hạ đã phát hiện ra chúng ta rồi, nhưng không sao, chúng thần đã cho hắn thử Cổ Trùng độc vô địch của quân Tác-ta chúng ta, chắc chắn hắn sẽ không sống nổi trong đêm nay
''…'': Vậy ư? Các ngươi thật là một lũ vô dụng /có tiếng đổ vỡ trong đêm tối/ Mau tìm và hủy tiêu tàn dư sót lại của hắn ta cho ta, không thể để cho kẻ nào phá đám chuyện tốt của ta
ll Bạch phủ phủ ll
*Đình Duệ: ĐD
* Bạch Tửu: BT
* Trường Thiên: TT
* Liễu Mộ : LMĐD /lay đầu/: Thập vương, giờ ngài có thể cử động rồi, các chấn động dây thần kinh ở cơ tay đã có thể hồi phục rồi, xem ra kẻ cho ngài thuốc giải kia thật không tầm thường chút nào
BT : Rồi, giờ hãy kêu Trường Thiên và Liễu Mộ vào đây, chúng ta sẽ xem xét lên xử lý việc này ra sao !
Một lúc sau, trong khuê phòng Thập vương, Trường Thiên, Liễu Mộ đã có mặt. Liễu Mộ có dáng người cao lớn, tóc búi cao dáng vẻ trưởng thành, mặc giáp sa y. Trường Thiên nho nhã, mặc bạch y, tóc để dài, mang theo chiếc quạt thời Đông Chu điềm đạm
BT /nhìn quét qua một hồi/: Đã tập hợp đông đủ rồi chứ? các ngươi là những kẻ ta tin tưởng nhất. Ta sẽ tóm tắt tình hình: Quân đội của Tác-ta dự định sẽ nổ một cuộc chiến tranh với chúng ta
TT /vẻ mặt tức giận/: lẽ nào nữ vương mới lên ngôi của họ có dã tâm thâm độc thế ư? Nghe nói vị nữ vương mới nên ngôi của Tác-ta là Lạp Vĩ vô cùng tàn bạo và ác độc
ĐD : Đừng tỏ thái độ như vậy Trường Thiên. Người đứng sau châm ngòi cuộc chiến có vẻ như không phải là Lạp Vĩ, là muội muội song sinh của nàng ta-Lạp Mộng
BT /nghiêm túc/: Trường Thiên, ta sẽ cử ngươi đi đến Tác-ta, vì tháng sau sẽ là lễ hội giữa Quốc ta và Tác-ta, chúng ta sẽ xử lý việc này mà không gây đổ máu giữa các nhân dân hai Quốc với nhau. Hãy dùng hết tất cả thứ ngươi có để có thể thuyết phục nữ vương Tác-ta tin ngươi. Cuộc họp kết thúc
Một lúc sau, khi Trường Thiên và Liễu Mộ đã đi
ĐD /vẻ mặt khó hiểu/: Thập vương, sao ngài lại cử Trường Thiên đi, Đình Duệ nghĩ ngài nên cử Liễu Mộ hoặc kẻ hạ thần đi mới đúng chứ?
BT /vẻ mặt suy t.ư nơi xa xăm/: Ta cần ngươi bên cạnh vì ngươi là vị quân sư ta tin tưởng nhất. Còn Liễu Mộ cũng cần việc phải làm. Trường Thiên dù xốc nổi nhưng hắn rất biết làm động lòng người. Một bên tàn ác, một bên mang trái tim nhân hậu chẳng phải tốt hay sao?
ĐD /không giấu nổi vẻ mặt ngạc nhiên/: Không lẽ ngài định…
BT /cười/: Phải
ll Vương điện-Tác-ta ll
* Lạp Vĩ /đập bàn đầy vẻ tức giận/: Cái gì cơ, sao bọn chúng lại có thể muốn gây chiến tranh với chúng ta chứ?
Sáng sớm hôm sau, đoàn sứ giả từ Đế Tam Quốc sang Tác-ta do Trường Thiên tướng quân dẫn đầu bắt đầu di chuyển
__Ở một góc khuất nhỏ của khu rừng đoàn sứ giả đi qua__
''…'': Thủ lĩnh, công chúa điện hạ đã giao cho chúng ta chặn đường quân sứ giả đến từ Đế Tam Quốc
''…'': Được rồi, chúng ta sẽ tấn công từ chỗ chúng đang đi qua khu vực này, đoàn sang Tác-ta có lẽ chiếm đa số là các nhà nho nên không cần bận tâm. Hãy nhớ kĩ mục đích của chúng ta là làm cho Đế Tam Quốc gây chiến với Tác-ta, chắc chắn khi đó, nữ vương điện hạ sẽ phải cử công chúa điện hạ thân chinh và ngôi hoàng nhất định thuộc về công chúa và chúng ta cũng sẽ được hưởng danh lợi
''…'': Thủ lĩnh tính toán thật tốt, mẻ này nhất định chúng ta phải thắng vang vẻ, đến lúc đó chắc chắn chúng ta sẽ được trọng dụng !
#Tác giả-Lãng Nghiên
tag : Mod @Hoa Lưỡng Sinh @Lạc Đinh Đang Min @Đạo Phong
 
Xin 1 nick reader

Tên truyện : Chân Tướng Của Thực Tại

Chap 1 : Tận Thế, Khởi Đầu hay Vòng Lặp Vô Tận ?

Tôi cần viết lại những điều này, vì tôi có thói hay quên, và tôi nghĩ hôm nay là một ngày quan trọng. Không phải đối với tôi, hay bất cứ một người nào khác trên Trái đất này, vì chúng tôi đều đã mất đi cơ hội tạo nên sự khác biệt rồi. Nhưng một ai đó, ở đâu đó, có thể làm được gì đó, hoặc ít nhất là thấy nó hữu ích, hoặc gì cũng được. Một khi tôi đã viết xong, tôi sẽ niêm phong nó trong một cái ống, bọc nó trong sáp, và vứt nó xuống khe núi. Có lẽ một ngày nào đó, ai đó sẽ đọc được những gì tôi viết và cố gắng giải đáp mọi thứ. Nếu họ có thể.

Tôi rất muốn mở bài về khi mọi chuyện bắt đầu, nhưng tôi thực sự không chắc chắn thế giới bắt đầu kết thúc từ khi nào. Có thể mọi chuyện đã xảy ra từ hàng năm trước cho đến giờ phút cuối cùng, cũng có thể tất cả xảy ra cùng một lúc. Tất cả mọi thứ thật là tồi tệ, với khí hậu nóng hơn, biển lạnh, quá ít không khí và quá nhiều người, mọi thứ chắc đã hé lộ từ rất lâu trước khi sự thật hiện ra trước mắt công chúng. Những gì tôi và những người khác nhớ nhất là khi Tàu Disney Magic bị chìm. Đến tận lúc đó, hầu hết mọi người mới bắt đầu nghĩ rằng mọi thứ tồi tệ hơn họ tưởng.

Disney Magic là một tàu du lịch lớn, một trong mấy cái hoành tráng mà tua qua tua lại xung quanh hòn đảo với các thứ. Bỗng nhiên một hôm, báo chí ầm ĩ vụ nó đột nhiên chìm trong khi đang cố tấp vào cảng. Điều kỳ lạ là không xuất hiện bất cứ một video nào về nó trong một thời gian dài. Có một số bức lúc nó còn đang nổi bình thường, nhưng có tấm nào cho thấy con tàu chúc đầu xuống cả. Rồi một hôm, bằng một cách nào đó, họ tìm được một đoạn băng về vụ đó. Truyền thông bật cho mọi người xem, nhưng chắc hẳn họ quên không xem trước để kiểm tra.

Con tàu đang lướt sóng, mạnh mẽ và nhanh chóng, những chiếc thuyền nhỏ đang lượn quanh nó, nhìn như cảnh trong giấc mơ của những con người ham thú vui chơi, thì đột nhiên nó dừng lại. Dừng hẳn luôn ấy, chết đứng như vừa đâm mặt vào một ngọn núi. Bạn có thể thấy mọi người ngã về phía trước trên boong, một đống thứ linh tinh văng khỏi hai bên tàu, một mớ hỗn độn thực sự. Nó đứng im vài giây, sau đó có bọt khí xuât hiện phía sau con tàu. Mọi người cứ tưởng rằng đó là động cơ đang cố gắng khởi động lại … cho đến khi cái tay xuất hiện.

Tôi không chắc chắn nếu nó thực sự là một cánh tay, nhưng nó là một cái chi, và nó phải dài ít nhất ba mươi mét. Nó vươn lên dọc theo thuyền và … xé toạc nó ra, như thể kéo khóa một chiếc áo khoác, và bạn có thể nhìn thấy tất cả những người bên trong đang la hét và chạy tán loạn … thật khủng khiếp. Sau đó, bạn thấy một cái gì đó trồi lên, một thứ gì đó to lớn, gai góc, nhét mình khoảng trống đó, ấn mạnh … sau đó có một vụ nổ trên lưng của nó, và máy quay bị hướng lên để cho thấy mấy cái máy bay vút qua … sau đó nó kết thúc.

Tôi nhớ rằng tôi đã ngồi đó, chết lặng, nhìn chằm chằm màn hình TV, hầu như không để ý thấy vị Tổng thống bước lên bục để tuyên bố tình trạng khẩn cấp. Tôi nhớ là hai hoặc ba ngày sau đó, truyền hình bị chính phủ kiểm soát hết, nhưng cũng có thể là sau một tuần, tôi không chắc chắn. Internet bị xử lý sau, sau đó tất cả những gì bạn có thể nghe, đọc hay nhìn thấy đều là "cứ bình tĩnh, mọi thứ đều trong tầm kiểm soát". Điều dị nhất là cuộc sống thực sự đã không thay đổi mấy trong thời gian đó. Hóa đơn vẫn đến bình thường, vẫn phải làm việc, đi học, mấy thứ đó. Chỉ có thêm nhiều khuôn mặt sợ hãi, và nhiều cuộc bàn tán kỳ quặc.

Chẳng mấy chốc chúng tôi nhận được thông báo rằng nhiều thị trấn đang được di tản, có một trận dịch, hay một cuộc bạo động, hay một quả bom khủng bố, hay các thể loại ác mộng khác. Anh trai tôi sống ở phía nam đất nước nói rằng họ đã di tản vì một vụ cháy rừng lớn. Điều kỳ quái là, anh ấy nói, lửa ở đó lan ra rất kỳ quặc … có vẻ như nó tự nhắm vào chất đốt hay mấy bụi cây, và không di chuyển đều. Sau một lúc, anh ấy thề là đang nhìn thấy cái gì giống như một người đàn ông cao sáu mét đang dẫm đạp và nuốt chửng mọi thứ. Cuộc gọi cắt ngay sau khi anh nói vậy. Tôi đã mất liên lạc với anh từ lúc đó.

Mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, từng chút một. Mọi người vẫn tiếp tục di tản đó đây và không có cách nào để giao tiếp với nhau lâu dài, vì vậy thật khó để biết rằng mọi chuyện tồi tệ như thế nào. Tuy nhiên, thông tin truyền miệng vẫn còn phổ biến, và nghe thật kinh dị. Loạn thật rồi, thật đấy, thây ma ở phía bắc, tàn sát ở phía đông, một nơi gần biển, mặt đất sống dậy và ăn thịt người dân, một giáo phái lải nhải về sự tái sinh và giết người để tế thần … Tôi bắt đầu lánh xa mọi người, thà không biết mà lại thanh thản. Nhìn lại, có lẽ quyết định đó đã cứu mạng tôi.

Cuối cùng, một ngày, tôi tỉnh dậy và có máu trên cửa sổ. Tôi có thể nghe thấy sự điên loạn diễn ra bên ngoài … tiếng la hét, tiếng loảng xoảng, tiếng súng nổ, và một mùi như dây điện cháy. Tôi trốn lủi trong nhà. Tôi không cảm thấy xấu hổ khi thừa nhận rằng, tôi đã bỏ mặc đồng bào của tôi mục nát ở ngoài kia, và trốn trong nhà gần một tuần, kể cả khi âm thanh đã dừng lại. Sau ngày thứ năm, điện và ga bỏ cuộc cùng với nước vòi. Khi tôi cuối cùng đã đủ dũng khí để ra ngoài kiếm sống, tôi ló mặt ra, và thấy rằng cả phía tây của thế giới đã biến mất.

Thú thực, tôi không biết chắc nó có thực sự đã biến mất hay không, nhưng có một vách núi về phía tây cách nhà tôi chục mét, và tôi không thể nhìn thấy đáy của nó. Tôi cũng không thể nhìn thấy phía bên kia của khe núi này, vì vậy đối với tôi, một phần của thế giới đã biến mất. Vùng ngoại ô tôi ở nhìn như chiến trường, máu và phế liệu khắp nơi, những ngôi nhà bị bới tung … không có xác chết, điều mà tôi thấy là kỳ quặc. Tôi lục lấy thức ăn và đồ dùng từ một số căn nhà rồi quay trở về.

Tôi làm vậy trong một thời gian. Tôi không chắc chắn bao lâu, thật đấy. Đã nhiều năm trôi qua, hoặc chỉ vài tháng, thật khó mà nói được. Đôi khi mặt trời đứng im một chỗ cảm giác như nhiều ngày … cũng có lúc mây phủ kín, và bạn không thể nhìn thấy hai chân. Cũng có những … thứ ở quanh đây. Tôi chạy khi nghe tiếng động đầu tiên, nhưng tôi nghĩ rằng chúng cũng tầm kích thước con người, và chúng có vẻ ưa kim loại. Mấy con nhỏ nhỏ khác thì tranh giành xung quanh đống đổ nát, tôi lẩn tránh chúng. Một lần, một thứ giống như con bọ chét to bằng con mèo bò ra, nhìn tôi, và gào "DỪNG!" bằng tiếng Anh hoàn hảo. Tôi trốn trong nhiều ngày sau đó.

Ngoài ra còn có những cái bóng lớn thỉnh thoảng bay qua. Chúng có chân nhỏ như bọ trên thân dưới của chúng, nhìn như giòi, nhưng có mắt. Chúng ăn tất cả mọi thứ khi hạ cánh, nhưng phần lớn thời gian chúng ở trên cao. Một trong số chúng vọt qua đầu tôi khi tôi tìm thấy một người bị thương. Anh ta bầm dập khắp người, và trông giống như một trong những đội S.W.A.T. mà bạn nhìn thấy trên TV, nhưng bộ đồ chiến đấu của anh ta bị nát bét rồi. Tôi kéo anh ta về nhà, và sau đó chúng tôi nói chuyện.

Anh ta nói rằng anh ta đang săn bọn giòi bay ấy, nhưng đã bị tấn công. Anh ta không nói là bởi cái gì, nhưng anh ta trông như thể sắp gục rồi. Tôi cho anh ta một ít đậu hộp và một ít nước, và anh ta có vẻ cởi mở hơn. Hỏi tôi là ai, có ổn không và mấy thứ lặt vặt khác. Anh ta hơi bị sốc khi tôi nói rằng anh ta là người đầu tiên tôi thấy kể từ khi nửa thế giới biến mất. Anh ta bảo rằng nó không biến mất, chỉ bị di dời, nhưng giải thích gì cả. Tôi giúp chữa lành cho anh ta, và cứ gạn hỏi anh ta là ai, nhưng anh ta không chịu nói. Cuối cùng, anh ấy nói là kệ cha nó, đằng nào cấp trên của anh ta chắc cũng ngỏm rồi, và kể cho tôi.

Anh ta nói rằng anh ta làm việc cho một cái Tổ chức nào đó, giống như một nhà tù kết hợp với trung tâm nghiên cứu. Anh ta nói rằng anh ta là một trong những đặc vụ đi tìm kiếm những thứ kỳ lạ và ngăn chúng không làm hại loài người. Tôi nói rằng công việc của anh ta quá ngầu, và anh ta cười lớn. Anh ta nói rằng điều gì đó đã xảy ra, và một loạt những thứ này đã xổng chuồng cùng một lúc, và làm cho căn cứ này mất kiểm soát. Anh ta nói rằng đã xảy ra một "Viễn Cảnh GH-0 'Nhà Kính Chết'".

Tôi hỏi anh ta điều đó có ý nghĩa gì, và anh ta nhìn tôi một lúc trước khi tiếp tục. Anh ta nói rằng đó là cách họ gọi trường hợp nhân loại bị tiêu diệt, nhưng Trái đất vẫn ổn và có khả năng duy trì sự sống. Tôi hỏi rằng điều đó thì còn có nghĩa lý gì khi chúng ta đều đã chết, và anh ta mỉm cười lạ lùng. Tôi hỏi anh ta xem còn ai trên trái đất vẫn còn sống không, và anh ta nói có, nhưng phân bố rộng ra và được bảo vệ. Sau đó, tôi chỉ ngồi đơ ra đó và cố tiêu hóa mọi thứ vừa được nghe, trong khi anh ta vươn vai và kiểm tra các vết cắt của mình. Anh ta bắt đầu đi giày vào khi tôi hỏi điều gì sẽ xảy ra.

Anh ta nói rằng họ phải "khởi động lại" mọi thứ. Nói rằng họ có công nghệ để tái tạo hầu như bất cứ thứ gì, và tái tạo con người thực sự là khá dễ dàng. Nói rằng họ sẽ dọn dẹp và xử lý mọi thứ, xây dựng lại các thành phố đã ngã xuống, và cho con người sống trong chúng. Việc đó sẽ mất một thời gian dài, nhưng anh ta nói rằng họ sẽ đưa mọi thứ về trật tự như cũ. Thậm chí nói rằng họ còn có thể tái tạo lại những ký ức và các thứ khác. Tôi chỉ ngồi đó, trơ trơ, và quan sát anh ta mặc lại bộ giáp của mình bình thản như không có gì xảy ra. Tôi nói anh ta điên rồi, rằng không có cách nào mọi người có thể quên hết, rằng tất cả mọi thứ có thể bị cuốn trôi dễ dàng như vậy được. Anh dừng lại, nhìn tôi, mỉm cười rồi nói: "Sao lại không? Nó đã được thực hiện trước đây rồi. "

Tôi không biết người đàn ông đó có tâm thần hay không, nhưng tôi nghĩ anh ta không điên. Khi anh ta bỏ đi, anh ta nói gì đó về việc nhấn chìm mọi thứ dưới nước. Làm ơn, đừng để họ phủi chúng tôi đi. Đừng để họ che giấu chúng tôi. Hãy cố tìm kiếm thêm, tôi biết rằng chắc chắn sẽ có những người khác cũng đã cố gắng để lại một cái gì đó cho đời sau. Đừng để thế giới chết vô ích.

Hãy nhớ chúng tôi.
 

Lạc Đinh Đang

Phi Thăng kiếp
Xin 1 nick reader

Tên truyện : Chân Tướng Của Thực Tại

Chap 1 : Tận Thế, Khởi Đầu hay Vòng Lặp Vô Tận ?

Tôi cần viết lại những điều này, vì tôi có thói hay quên, và tôi nghĩ hôm nay là một ngày quan trọng. Không phải đối với tôi, hay bất cứ một người nào khác trên Trái đất này, vì chúng tôi đều đã mất đi cơ hội tạo nên sự khác biệt rồi. Nhưng một ai đó, ở đâu đó, có thể làm được gì đó, hoặc ít nhất là thấy nó hữu ích, hoặc gì cũng được. Một khi tôi đã viết xong, tôi sẽ niêm phong nó trong một cái ống, bọc nó trong sáp, và vứt nó xuống khe núi. Có lẽ một ngày nào đó, ai đó sẽ đọc được những gì tôi viết và cố gắng giải đáp mọi thứ. Nếu họ có thể.

Tôi rất muốn mở bài về khi mọi chuyện bắt đầu, nhưng tôi thực sự không chắc chắn thế giới bắt đầu kết thúc từ khi nào. Có thể mọi chuyện đã xảy ra từ hàng năm trước cho đến giờ phút cuối cùng, cũng có thể tất cả xảy ra cùng một lúc. Tất cả mọi thứ thật là tồi tệ, với khí hậu nóng hơn, biển lạnh, quá ít không khí và quá nhiều người, mọi thứ chắc đã hé lộ từ rất lâu trước khi sự thật hiện ra trước mắt công chúng. Những gì tôi và những người khác nhớ nhất là khi Tàu Disney Magic bị chìm. Đến tận lúc đó, hầu hết mọi người mới bắt đầu nghĩ rằng mọi thứ tồi tệ hơn họ tưởng.

Disney Magic là một tàu du lịch lớn, một trong mấy cái hoành tráng mà tua qua tua lại xung quanh hòn đảo với các thứ. Bỗng nhiên một hôm, báo chí ầm ĩ vụ nó đột nhiên chìm trong khi đang cố tấp vào cảng. Điều kỳ lạ là không xuất hiện bất cứ một video nào về nó trong một thời gian dài. Có một số bức lúc nó còn đang nổi bình thường, nhưng có tấm nào cho thấy con tàu chúc đầu xuống cả. Rồi một hôm, bằng một cách nào đó, họ tìm được một đoạn băng về vụ đó. Truyền thông bật cho mọi người xem, nhưng chắc hẳn họ quên không xem trước để kiểm tra.

Con tàu đang lướt sóng, mạnh mẽ và nhanh chóng, những chiếc thuyền nhỏ đang lượn quanh nó, nhìn như cảnh trong giấc mơ của những con người ham thú vui chơi, thì đột nhiên nó dừng lại. Dừng hẳn luôn ấy, chết đứng như vừa đâm mặt vào một ngọn núi. Bạn có thể thấy mọi người ngã về phía trước trên boong, một đống thứ linh tinh văng khỏi hai bên tàu, một mớ hỗn độn thực sự. Nó đứng im vài giây, sau đó có bọt khí xuât hiện phía sau con tàu. Mọi người cứ tưởng rằng đó là động cơ đang cố gắng khởi động lại … cho đến khi cái tay xuất hiện.

Tôi không chắc chắn nếu nó thực sự là một cánh tay, nhưng nó là một cái chi, và nó phải dài ít nhất ba mươi mét. Nó vươn lên dọc theo thuyền và … xé toạc nó ra, như thể kéo khóa một chiếc áo khoác, và bạn có thể nhìn thấy tất cả những người bên trong đang la hét và chạy tán loạn … thật khủng khiếp. Sau đó, bạn thấy một cái gì đó trồi lên, một thứ gì đó to lớn, gai góc, nhét mình khoảng trống đó, ấn mạnh … sau đó có một vụ nổ trên lưng của nó, và máy quay bị hướng lên để cho thấy mấy cái máy bay vút qua … sau đó nó kết thúc.

Tôi nhớ rằng tôi đã ngồi đó, chết lặng, nhìn chằm chằm màn hình TV, hầu như không để ý thấy vị Tổng thống bước lên bục để tuyên bố tình trạng khẩn cấp. Tôi nhớ là hai hoặc ba ngày sau đó, truyền hình bị chính phủ kiểm soát hết, nhưng cũng có thể là sau một tuần, tôi không chắc chắn. Internet bị xử lý sau, sau đó tất cả những gì bạn có thể nghe, đọc hay nhìn thấy đều là "cứ bình tĩnh, mọi thứ đều trong tầm kiểm soát". Điều dị nhất là cuộc sống thực sự đã không thay đổi mấy trong thời gian đó. Hóa đơn vẫn đến bình thường, vẫn phải làm việc, đi học, mấy thứ đó. Chỉ có thêm nhiều khuôn mặt sợ hãi, và nhiều cuộc bàn tán kỳ quặc.

Chẳng mấy chốc chúng tôi nhận được thông báo rằng nhiều thị trấn đang được di tản, có một trận dịch, hay một cuộc bạo động, hay một quả bom khủng bố, hay các thể loại ác mộng khác. Anh trai tôi sống ở phía nam đất nước nói rằng họ đã di tản vì một vụ cháy rừng lớn. Điều kỳ quái là, anh ấy nói, lửa ở đó lan ra rất kỳ quặc … có vẻ như nó tự nhắm vào chất đốt hay mấy bụi cây, và không di chuyển đều. Sau một lúc, anh ấy thề là đang nhìn thấy cái gì giống như một người đàn ông cao sáu mét đang dẫm đạp và nuốt chửng mọi thứ. Cuộc gọi cắt ngay sau khi anh nói vậy. Tôi đã mất liên lạc với anh từ lúc đó.

Mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, từng chút một. Mọi người vẫn tiếp tục di tản đó đây và không có cách nào để giao tiếp với nhau lâu dài, vì vậy thật khó để biết rằng mọi chuyện tồi tệ như thế nào. Tuy nhiên, thông tin truyền miệng vẫn còn phổ biến, và nghe thật kinh dị. Loạn thật rồi, thật đấy, thây ma ở phía bắc, tàn sát ở phía đông, một nơi gần biển, mặt đất sống dậy và ăn thịt người dân, một giáo phái lải nhải về sự tái sinh và giết người để tế thần … Tôi bắt đầu lánh xa mọi người, thà không biết mà lại thanh thản. Nhìn lại, có lẽ quyết định đó đã cứu mạng tôi.

Cuối cùng, một ngày, tôi tỉnh dậy và có máu trên cửa sổ. Tôi có thể nghe thấy sự điên loạn diễn ra bên ngoài … tiếng la hét, tiếng loảng xoảng, tiếng súng nổ, và một mùi như dây điện cháy. Tôi trốn lủi trong nhà. Tôi không cảm thấy xấu hổ khi thừa nhận rằng, tôi đã bỏ mặc đồng bào của tôi mục nát ở ngoài kia, và trốn trong nhà gần một tuần, kể cả khi âm thanh đã dừng lại. Sau ngày thứ năm, điện và ga bỏ cuộc cùng với nước vòi. Khi tôi cuối cùng đã đủ dũng khí để ra ngoài kiếm sống, tôi ló mặt ra, và thấy rằng cả phía tây của thế giới đã biến mất.

Thú thực, tôi không biết chắc nó có thực sự đã biến mất hay không, nhưng có một vách núi về phía tây cách nhà tôi chục mét, và tôi không thể nhìn thấy đáy của nó. Tôi cũng không thể nhìn thấy phía bên kia của khe núi này, vì vậy đối với tôi, một phần của thế giới đã biến mất. Vùng ngoại ô tôi ở nhìn như chiến trường, máu và phế liệu khắp nơi, những ngôi nhà bị bới tung … không có xác chết, điều mà tôi thấy là kỳ quặc. Tôi lục lấy thức ăn và đồ dùng từ một số căn nhà rồi quay trở về.

Tôi làm vậy trong một thời gian. Tôi không chắc chắn bao lâu, thật đấy. Đã nhiều năm trôi qua, hoặc chỉ vài tháng, thật khó mà nói được. Đôi khi mặt trời đứng im một chỗ cảm giác như nhiều ngày … cũng có lúc mây phủ kín, và bạn không thể nhìn thấy hai chân. Cũng có những … thứ ở quanh đây. Tôi chạy khi nghe tiếng động đầu tiên, nhưng tôi nghĩ rằng chúng cũng tầm kích thước con người, và chúng có vẻ ưa kim loại. Mấy con nhỏ nhỏ khác thì tranh giành xung quanh đống đổ nát, tôi lẩn tránh chúng. Một lần, một thứ giống như con bọ chét to bằng con mèo bò ra, nhìn tôi, và gào "DỪNG!" bằng tiếng Anh hoàn hảo. Tôi trốn trong nhiều ngày sau đó.

Ngoài ra còn có những cái bóng lớn thỉnh thoảng bay qua. Chúng có chân nhỏ như bọ trên thân dưới của chúng, nhìn như giòi, nhưng có mắt. Chúng ăn tất cả mọi thứ khi hạ cánh, nhưng phần lớn thời gian chúng ở trên cao. Một trong số chúng vọt qua đầu tôi khi tôi tìm thấy một người bị thương. Anh ta bầm dập khắp người, và trông giống như một trong những đội S.W.A.T. mà bạn nhìn thấy trên TV, nhưng bộ đồ chiến đấu của anh ta bị nát bét rồi. Tôi kéo anh ta về nhà, và sau đó chúng tôi nói chuyện.

Anh ta nói rằng anh ta đang săn bọn giòi bay ấy, nhưng đã bị tấn công. Anh ta không nói là bởi cái gì, nhưng anh ta trông như thể sắp gục rồi. Tôi cho anh ta một ít đậu hộp và một ít nước, và anh ta có vẻ cởi mở hơn. Hỏi tôi là ai, có ổn không và mấy thứ lặt vặt khác. Anh ta hơi bị sốc khi tôi nói rằng anh ta là người đầu tiên tôi thấy kể từ khi nửa thế giới biến mất. Anh ta bảo rằng nó không biến mất, chỉ bị di dời, nhưng giải thích gì cả. Tôi giúp chữa lành cho anh ta, và cứ gạn hỏi anh ta là ai, nhưng anh ta không chịu nói. Cuối cùng, anh ấy nói là kệ cha nó, đằng nào cấp trên của anh ta chắc cũng ngỏm rồi, và kể cho tôi.

Anh ta nói rằng anh ta làm việc cho một cái Tổ chức nào đó, giống như một nhà tù kết hợp với trung tâm nghiên cứu. Anh ta nói rằng anh ta là một trong những đặc vụ đi tìm kiếm những thứ kỳ lạ và ngăn chúng không làm hại loài người. Tôi nói rằng công việc của anh ta quá ngầu, và anh ta cười lớn. Anh ta nói rằng điều gì đó đã xảy ra, và một loạt những thứ này đã xổng chuồng cùng một lúc, và làm cho căn cứ này mất kiểm soát. Anh ta nói rằng đã xảy ra một "Viễn Cảnh GH-0 'Nhà Kính Chết'".

Tôi hỏi anh ta điều đó có ý nghĩa gì, và anh ta nhìn tôi một lúc trước khi tiếp tục. Anh ta nói rằng đó là cách họ gọi trường hợp nhân loại bị tiêu diệt, nhưng Trái đất vẫn ổn và có khả năng duy trì sự sống. Tôi hỏi rằng điều đó thì còn có nghĩa lý gì khi chúng ta đều đã chết, và anh ta mỉm cười lạ lùng. Tôi hỏi anh ta xem còn ai trên trái đất vẫn còn sống không, và anh ta nói có, nhưng phân bố rộng ra và được bảo vệ. Sau đó, tôi chỉ ngồi đơ ra đó và cố tiêu hóa mọi thứ vừa được nghe, trong khi anh ta vươn vai và kiểm tra các vết cắt của mình. Anh ta bắt đầu đi giày vào khi tôi hỏi điều gì sẽ xảy ra.

Anh ta nói rằng họ phải "khởi động lại" mọi thứ. Nói rằng họ có công nghệ để tái tạo hầu như bất cứ thứ gì, và tái tạo con người thực sự là khá dễ dàng. Nói rằng họ sẽ dọn dẹp và xử lý mọi thứ, xây dựng lại các thành phố đã ngã xuống, và cho con người sống trong chúng. Việc đó sẽ mất một thời gian dài, nhưng anh ta nói rằng họ sẽ đưa mọi thứ về trật tự như cũ. Thậm chí nói rằng họ còn có thể tái tạo lại những ký ức và các thứ khác. Tôi chỉ ngồi đó, trơ trơ, và quan sát anh ta mặc lại bộ giáp của mình bình thản như không có gì xảy ra. Tôi nói anh ta điên rồi, rằng không có cách nào mọi người có thể quên hết, rằng tất cả mọi thứ có thể bị cuốn trôi dễ dàng như vậy được. Anh dừng lại, nhìn tôi, mỉm cười rồi nói: "Sao lại không? Nó đã được thực hiện trước đây rồi. "

Tôi không biết người đàn ông đó có tâm thần hay không, nhưng tôi nghĩ anh ta không điên. Khi anh ta bỏ đi, anh ta nói gì đó về việc nhấn chìm mọi thứ dưới nước. Làm ơn, đừng để họ phủi chúng tôi đi. Đừng để họ che giấu chúng tôi. Hãy cố tìm kiếm thêm, tôi biết rằng chắc chắn sẽ có những người khác cũng đã cố gắng để lại một cái gì đó cho đời sau. Đừng để thế giới chết vô ích.

Hãy nhớ chúng tôi.
Một số dấu câu bạn viết sát vào từ phía trước rồi hãy tách ra nhé.

Tên truyện: Chân Tướng Của Thực Tại

Chap 1: Tận Thế, Khởi Đầu hay Vòng Lặp Vô Tận?
Chẳng hạn như chỗ này là dấu hai chấm và dấu hỏi.

Nó đứng im vài giây, sau đó có bọt khí xuât hiện phía sau con tàu. Mọi người cứ tưởng rằng đó là động cơ đang cố gắng khởi động lại… cho đến khi cái tay xuất hiện.
Nó vươn lên dọc theo thuyền và… xé toạc nó ra, như thể kéo khóa một chiếc áo khoác, và bạn có thể nhìn thấy tất cả những người bên trong đang la hét và chạy tán loạn… thật khủng khiếp. Sau đó, bạn thấy một cái gì đó trồi lên, một thứ gì đó to lớn, gai góc, nhét mình khoảng trống đó, ấn mạnh… sau đó có một vụ nổ trên lưng của nó, và máy quay bị hướng lên để cho thấy mấy cái máy bay vút qua… sau đó nó kết thúc.
Còn với hai đoạn này là dấu ba chấm.
 

Lạc Đinh Đang

Phi Thăng kiếp
Đăng một đoạn nhỏ xin cấp tài khoản reader [tóm tắt phần đầu theo kiểu role]

- Tên truyện: Bạch Tửu - Huyết Lãng

- Tác giả: Lãng Nghiên

- Thể loại: Ngôn tình-đam mĩ-bách hợp-cổ đại

ll TOP ROLE ll
ll_Thành Đinh Châu Đế Tam Quốc_ll
Một thân hắc y nam nhân đang nhảy từ nóc nhà này qua nóc nhà nọ có vẻ vô cùng vội vã, phía sau là khoảng bốn đến năm tên mặc hắc y đang đuổi theo. Hôm nay là một hôm đêm không trăng vì thế những tên hắc y và tên nam nhân bị bóng tối bao trùm, chẳng ai để ý !
''…'': Bọn chúng công nhận đuổi dai thật, suốt từ thành Định An đến thành Định Châu. Nếu như ta dừng lại đánh chúng, chắc chắn Tác-ta sẽ có cớ để gây chiến tranh. Mà nếu tha cho chúng thì có lẽ đám dân đen phía dưới sẽ bị hại, phải làm sao đây !
Bỗng từ đằng sau một mũi tên, rồi hai, ba,.. mũi bay đến. Tên nam nhân hắc y tránh được nhưng một mũi tên nhanh như cắt bắn trúng vào cánh tay phải của tên nam nhân, khiến cơ thể hắn như đổ khụy
'…'': Chết tiệt, mũi tên có tẩm độc
Tên nam nhân hắc y bỗng nhiên nhảy nhanh xuống trước, phía một khuê phòng. Nam nhân lao vào trong khuê phòng, đóng sập cửa lại, rút con dao găm bên mép sườn y phục trái kè vào cổ một tên mặc bạch y có vẻ là nam nhân đang ngồi uống trà tại một cái bàn gỗ nhỏ, rồi rút một con dao khác dập tát nến dầu trong phòng. Căn phòng đang sáng trưng bỗng nhiên tối đen, chỉ có ánh sáng len lỏi giữa trốn tửu lầu ca hát ánh vào
''...'': Không được cử động, nếu không ta sẽ chém đứt cổ ngươi
Tên bạch y không nói gì, vẫn ung dung uống tách trà
Ngoài kia, nhưng tên mặc hắc y đuổi theo có vẻ lúng túng, bọn chúng ráo hoáng len lỏi giữa những dòng người trong tửu lầu.
''…'': Rút lui thôi, chúng ta sẽ về báo cho công chúa biết
''…'': Nhưng còn tên đã nghe hết sự việc trong hang động đó thì sao? Lẽ nào cứ để hắn đi ư?
''…'' Chúng ta chỉ tạm thời rút lui, tên nam nhân đó đã trúng Cổ Trùng độc của Tác-ta ta thì làm sao sống nổi chứ. Mau về báo cáo với công chúa, nếu cứ ở đây, chắc chắn sẽ gây bạo động và kế hoạch của chúng ta sẽ bị đổ bể
Trong căn phòng, nam nhân hắc y bỗng thấy ngực trái nhói đau, toàn thân tê liệt, hắn bỗng đổ khụy xuống sàn. Tên nam nhân bạch y quay người lại, nhìn vào tên hắc y
''…'' /thản nhiên nhìn một mặt vào tên nọ_tay vẫn cầm ly trà/: Có vẻ ngươi đã trúng Cổ Trùng độc-một loại độc sẽ ăn dần cơ thể ngươi cho đến khi ngươi không còn ý thức và trút hơi thở cuối cùng. Nhưng thôi, vì ta là người tốt nên ta sẽ đưa cho ngươi thuốc giải độc
Tên hắc y cảm thấy đầu mình choáng váng, mắt không sao mở nổi
''…'' /lấy con dao khi nãy ra đâm lấy hết tốc lực đâm vào tay trái mình/: Phải đi về được phủ, không thể chết ở đây được !
''…'' /cười khẩy/: Này, ngươi định giữ ý thức đấy à /tiến đến gần y_nghĩ/ Mà thôi, ngươi là người đầu tiên ta thấy an toàn và ấm áp khi ở cạnh, thế nên ta sẽ cứu ngươi một mạng vậy, sau này có lẽ sẽ gặp cũng nên /lôi trong túi ra một bình dược trắng_dứt chiếc dây cột bình_nâng đầu tên hắc y lên/ ngươi còn không mau uống
Sau khi cho tên hắc y uống thuốc giải độc, tên bạch y liền nhấc bổng y lên đặt ở chiếc giường gỗ. Định bụng đi lấy chút nước cho tên đó uống
_Một lát sau_
''…'' /tay bê một cốc nước còn phả hơi nóng/: Hửm, hắn đi từ khi nào thế, thạt là động vật không ngoan, vết thương chưa khỏi àm đã đi lại rồi ư?
_ Ở một nơi khác_
''…'': Công chúa điện hạ, một tên hèn hạ đã phát hiện ra chúng ta rồi, nhưng không sao, chúng thần đã cho hắn thử Cổ Trùng độc vô địch của quân Tác-ta chúng ta, chắc chắn hắn sẽ không sống nổi trong đêm nay
''…'': Vậy ư? Các ngươi thật là một lũ vô dụng /có tiếng đổ vỡ trong đêm tối/ Mau tìm và hủy tiêu tàn dư sót lại của hắn ta cho ta, không thể để cho kẻ nào phá đám chuyện tốt của ta
ll Bạch phủ phủ ll
*Đình Duệ: ĐD
* Bạch Tửu: BT
* Trường Thiên: TT
* Liễu Mộ : LMĐD /lay đầu/: Thập vương, giờ ngài có thể cử động rồi, các chấn động dây thần kinh ở cơ tay đã có thể hồi phục rồi, xem ra kẻ cho ngài thuốc giải kia thật không tầm thường chút nào
BT : Rồi, giờ hãy kêu Trường Thiên và Liễu Mộ vào đây, chúng ta sẽ xem xét lên xử lý việc này ra sao !
Một lúc sau, trong khuê phòng Thập vương, Trường Thiên, Liễu Mộ đã có mặt. Liễu Mộ có dáng người cao lớn, tóc búi cao dáng vẻ trưởng thành, mặc giáp sa y. Trường Thiên nho nhã, mặc bạch y, tóc để dài, mang theo chiếc quạt thời Đông Chu điềm đạm
BT /nhìn quét qua một hồi/: Đã tập hợp đông đủ rồi chứ? các ngươi là những kẻ ta tin tưởng nhất. Ta sẽ tóm tắt tình hình: Quân đội của Tác-ta dự định sẽ nổ một cuộc chiến tranh với chúng ta
TT /vẻ mặt tức giận/: lẽ nào nữ vương mới lên ngôi của họ có dã tâm thâm độc thế ư? Nghe nói vị nữ vương mới nên ngôi của Tác-ta là Lạp Vĩ vô cùng tàn bạo và ác độc
ĐD : Đừng tỏ thái độ như vậy Trường Thiên. Người đứng sau châm ngòi cuộc chiến có vẻ như không phải là Lạp Vĩ, là muội muội song sinh của nàng ta-Lạp Mộng
BT /nghiêm túc/: Trường Thiên, ta sẽ cử ngươi đi đến Tác-ta, vì tháng sau sẽ là lễ hội giữa Quốc ta và Tác-ta, chúng ta sẽ xử lý việc này mà không gây đổ máu giữa các nhân dân hai Quốc với nhau. Hãy dùng hết tất cả thứ ngươi có để có thể thuyết phục nữ vương Tác-ta tin ngươi. Cuộc họp kết thúc
Một lúc sau, khi Trường Thiên và Liễu Mộ đã đi
ĐD /vẻ mặt khó hiểu/: Thập vương, sao ngài lại cử Trường Thiên đi, Đình Duệ nghĩ ngài nên cử Liễu Mộ hoặc kẻ hạ thần đi mới đúng chứ?
BT /vẻ mặt suy t.ư nơi xa xăm/: Ta cần ngươi bên cạnh vì ngươi là vị quân sư ta tin tưởng nhất. Còn Liễu Mộ cũng cần việc phải làm. Trường Thiên dù xốc nổi nhưng hắn rất biết làm động lòng người. Một bên tàn ác, một bên mang trái tim nhân hậu chẳng phải tốt hay sao?
ĐD /không giấu nổi vẻ mặt ngạc nhiên/: Không lẽ ngài định…
BT /cười/: Phải
ll Vương điện-Tác-ta ll
* Lạp Vĩ /đập bàn đầy vẻ tức giận/: Cái gì cơ, sao bọn chúng lại có thể muốn gây chiến tranh với chúng ta chứ?
Sáng sớm hôm sau, đoàn sứ giả từ Đế Tam Quốc sang Tác-ta do Trường Thiên tướng quân dẫn đầu bắt đầu di chuyển
__Ở một góc khuất nhỏ của khu rừng đoàn sứ giả đi qua__
''…'': Thủ lĩnh, công chúa điện hạ đã giao cho chúng ta chặn đường quân sứ giả đến từ Đế Tam Quốc
''…'': Được rồi, chúng ta sẽ tấn công từ chỗ chúng đang đi qua khu vực này, đoàn sang Tác-ta có lẽ chiếm đa số là các nhà nho nên không cần bận tâm. Hãy nhớ kĩ mục đích của chúng ta là làm cho Đế Tam Quốc gây chiến với Tác-ta, chắc chắn khi đó, nữ vương điện hạ sẽ phải cử công chúa điện hạ thân chinh và ngôi hoàng nhất định thuộc về công chúa và chúng ta cũng sẽ được hưởng danh lợi
''…'': Thủ lĩnh tính toán thật tốt, mẻ này nhất định chúng ta phải thắng vang vẻ, đến lúc đó chắc chắn chúng ta sẽ được trọng dụng !
#Tác giả-Lãng Nghiên
Mình gửi phần quy chuẩn hiệu đính của văn bản, có gì bạn xem hộ mình một chút. Cách trình bày này theo xu hướng kịch bản văn học nhiều hơn là tác phẩm truyện/tiểu thuyết.

[Dịch] - Quy Chuẩn Hiệu Đính
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top