*Event* Râu Ông nọ cắm cằm Bà kia

Status
Not open for further replies.

Hoa Lưỡng Sinh

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Moderator
*Thiên Tôn*
Thê Tử của Cún Con Xa Nhà
CUỘC THI
RÂU ÔNG NỌ CẮM CẰM BÀ KIA

Lưu ý: Đây là topic đăng bài dự thi, vui lòng không spam với mọi hình thức. Đề nghị thí sinh đọc toàn bộ thông báo trước khi tham gia viết bài dự thi.

Mục đích: Nhằm tạo ra sân chơi cho thành viên Bạch Ngọc Sách đang mang trong mình đam mê sáng tác nhưng ngại viết vì chưa tự tin vào bút lực bản thân hoặc chưa tìm ra chủ đề để viết nên câu chuyện cho riêng mình. Đây sẽ là cuộc thi giúp các bạn có cơ hội chạm tay vào niềm đam mê viết lách, hãy sáng tạo thế giới riêng bạn theo câu chuyện mở đầu của ban tổ chức (BTC).

Ý nghĩa: Nhằm giúp các bạn trau chuốt văn phong, học hỏi cách viết và ý tưởng lẫn nhau, để có thể thành công hơn trong sự nghiệp sáng tác sau này, tiếp lửa đam mê, tự tin hơn trong quá trình xây dựng thế giới quan bằng chữ viết.

• Thể lệ:
- Bối cảnh: tự do.
- Số chữ/1 bài viết đơn lẻ: 200 - 2000 chữ.
- Số bài viết/người: không giới hạn.
- Câu chuyện phải có "kết cục" trước thời hạn cuối của cuộc thi (thí sinh nào kết truyện cũng được, có thể viết nhiều hơn 1 kết cục cho từng câu chuyện - lưu ý BTC có thể tham gia viết truyện nhưng không được viết kết cục). Câu chuyện không có "kết cục" trước hạn cuối, BTC sẽ không chấm điểm và trao giải.

* Các lưu ý dành cho các thí sinh tham gia thi viết (90% tiêu chuẩn để BGK chấm điểm).

- Mỗi comment phải được viết liền mạch với "một comment nào đó bên trên" qua hình thức "trả lời/quote" nhằm đảm bảo tính mạch lạc của câu chuyện được chấp bút bởi tác giả trước đó.

- BTC đề cao tính sáng tạo và tính giải trí của câu chuyện, nhưng phải bảo toàn sự logic cho toàn mạch truyện (ảnh hưởng 50% điểm số).

- Trình bày:
+ Viết đúng chính tả tiếng Việt.
+ Không lạm dụng dấu câu trong bài viết.
+ Hạn chế viết số trong bài viết ngoại trừ những trường hợp đặc biệt như ngày tháng năm, địa chỉ, số điện thoại, số liệu thống kê,... và các trường hợp bắt buộc phải dùng số.
+ Hạn chế viết tắt, trừ trường hợp đặc biệt.

Giải thưởng (cho thí sinh không nằm trong BTC)
- Giải nhất: 20k ngọc + Màu nick hoặc Màu nền tự chọn 14 ngày (Yêu cầu thí sinh có 3 bài dự thi hợp lệ trở lên).
- Giải nhì: 15k ngọc + Màu nick hoặc Màu nền tự chọn 14 ngày (Yêu cầu thí sinh có 3 bài dự thi hợp lệ trở lên).
- Giải ba: 10k ngọc + Màu nick hoặc Màu nền tự chọn 14 ngày (Yêu cầu thí sinh có 3 bài dự thi hợp lệ trở lên).
- Giải khuyến khích dành cho thí sinh được yêu thích nhất: phần quà 10k ngọc và màu nick hoặc màu nền tự chọn 14 ngày (Thí sinh có thể là BTC, yêu cầu có tổng lượt like cao nhất từ tất cả bài thi hợp lệ, trừ icon attack, sad và angry. Nếu thí sinh đã được các hạng 1, 2, 3 sẽ ưu tiên nhận phần thưởng cao nhất).


* Mỗi thí sinh tham gia sẽ được nhận 1 ngọc/chữ, hoặc quy đổi sang quà tự chọn trong Phường thị với giá trị tương đương, trừ đan dược, tính năng.

Thời gian: tính từ ngày ra thông báo đến 23h59'59" ngày 31/12/2020 giờ Việt Nam)

Mọi ý kiến thảo luận, đóng góp mời sang topic: Thảo luận về event "Râu ông nọ cắm cằm bà kia"

BTC trân trọng thông báo!

BTC bao gồm:

Moderator Box ST: @Hoa Lưỡng Sinh @Lạc Đinh Đang
Tài trợ: @pctrieu0812

Cố vấn cuộc thi: @Niệm Di @Hồ Ly Tiên Tử
 
Last edited:

Hoa Lưỡng Sinh

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Moderator
*Thiên Tôn*
Thê Tử của Cún Con Xa Nhà
Đề bài (thí sinh dự thi đầu tiên bắt buộc phải quote bài này mới được tính là hợp lệ):


"Anh có thích em không?"

Cô gái trước mặt vừa hỏi vừa tiến lên một bước, gương mặt hầm hừ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.

Trác Quân vô thức lùi lại.

Lạy trời đất linh thiêng, còn có năm bước phía sau anh là sân thượng rồi, ai đến cứu vớt con nhỏ điên khùng này giúp anh mới.

"Tôi hỏi mà anh không trả lời à?!"

Lệ Yên gào lên, con dao trên tay vốn đã hạ xuống lại nâng lên. Cũng không biết là cô ta đang tỏ tình hay đang ép tình.

Trác Quân méo cả miệng. Bảo anh phải trả lời thế nào cho được hả trời?!

"Không thích tôi mà anh nói chuyện hàng ngày, anh nấu ăn cho tôi, anh hỏi han ân cần tôi hả?!"

Lệ Yên lại tiếp tục gào lên. Con dao trên tay có xu hướng phi xuống bất kỳ lúc nào.

Trác Quân vô thức lùi lại, trong đầu đã cân nhắc đến việc nếu mình lao lên đỡ, cô gái trước mặt có giằng co rồi khiến hai người cùng "viu" xuống sân thượng không.

Tình thế nguy cấp, cửa sân thượng bỗng bật mở. Trong ánh mắt trừng trừng của Lệ Yên, cô bạn thân của cô ta xuất hiện, tay cầm điện thoại, nước mắt lã chã rơi.

"Yên ơi, có chuyện không hay rồi..."

Chuyện gì không hay?
 

Hoa Lưỡng Sinh

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Moderator
*Thiên Tôn*
Thê Tử của Cún Con Xa Nhà
Tổng kết event:
Giải Nhất:
@Tiểu Duyên : 20k ngọc (không nhận màu nick).

Giải Nhì: @Tang Lý Thanh Ca : 15k ngọc và màu nick
https://bachngocsach.com/forum/dbtech-shop/379/

Giải Ba: @Tâm Duyên : 10k ngọc và màu nick
https://bachngocsach.com/forum/dbtech-shop/383/

Giải khuyến khích dành cho thí sinh có bài được yêu thích nhất: @Anh Ngỗng (11 reaction) : 10k ngọc và không nhận màu nick.

4. Ngọc thưởng theo số chữ cho các bài tham gia: 46614
16792


Tổng ngọc thưởng: 101 614
Tổng ngọc có phí chuyển: 111446 (Đã trừ phí chuyển của @Hoa Lưỡng Sinh )
 

Anh Ngỗng

Phàm Nhân
Ngọc
10.103,23
Tu vi
0,00
Đề bài (thí sinh dự thi đầu tiên bắt buộc phải quote bài này mới được tính là hợp lệ):


"Anh có thích em không?"

Cô gái trước mặt vừa hỏi vừa tiến lên một bước, gương mặt hầm hừ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.

Trác Quân vô thức lùi lại.

Lạy trời đất linh thiêng, còn có năm bước phía sau anh là sân thượng rồi, ai đến cứu vớt con nhỏ điên khùng này giúp anh mới.

"Tôi hỏi mà anh không trả lời à?!"

Lệ Yên gào lên, con dao trên tay vốn đã hạ xuống lại nâng lên. Cũng không biết là cô ta đang tỏ tình hay đang ép tình.

Trác Quân méo cả miệng. Bảo anh phải trả lời thế nào cho được hả trời?!

"Không thích tôi mà anh nói chuyện hàng ngày, anh nấu ăn cho tôi, anh hỏi han ân cần tôi hả?!"

Lệ Yên lại tiếp tục gào lên. Con dao trên tay có xu hướng phi xuống bất kỳ lúc nào.

Trác Quân vô thức lùi lại, trong đầu đã cân nhắc đến việc nếu mình lao lên đỡ, cô gái trước mặt có giằng co rồi khiến hai người cùng "viu" xuống sân thượng không.

Tình thế nguy cấp, cửa sân thượng bỗng bật mở. Trong ánh mắt trừng trừng của Lệ Yên, cô bạn thân của cô ta xuất hiện, tay cầm điện thoại, nước mắt lã chã rơi.

"Yên ơi, có chuyện không hay rồi..."

Chuyện gì không hay?
Yên vừa quay ngoắt lại nhìn cô bạn thân, thì bất chợt Trác Quân biến mất ngay tại chỗ. Lần thứ hai xuất hiện, hắn đã đứng sát bên cạnh Lệ Yên trong trạng thái nắm chặt bàn tay đang cầm dao của cô nàng.

Trong thoáng chốc, bằng một động tác khá lưu loát mà không bao giờ một tên sinh viên gà mờ có thể làm được, Trác Quân đoạt dao, kéo nhẹ bờ vai của Lệ Yên ra trước mặt mình rồi... cắm ngập con dao ấy vào ngay ngực cô ta!

Lệ Yên: "..."

Cô quỵ xuống, nét mặt sững sờ, chẳng rõ là do quá đau đớn vì vết đâm hay kinh ngạc tột độ bởi hành động của người thanh niên trước mắt này.

"Tại sao?" Lệ Yên hỏi trong đau đớn. Máu từ ngực cô thấm ra, sau đó dần phun thành dòng. Dòng máu đỏ ướt đẫm tay Trác Quân, nhiễu xuống mặt sân thượng, hòa chung với ánh tà dương, tạo nên một bức tranh thê mỹ nhưng cũng không kém phần kinh dị.

Trác Quân không trả lời cô, chỉ im lặng thọc mạnh con dao vào sâu hơn, sau đó xoắn ngang một góc 90 độ rồi giật mạnh ra. Máu tươi phun mạnh theo cú đâm; trong khoảnh khắc, Trác Quân dùng cánh tay còn lại của mình bấu thẳng vào vết thương của Lệ Yên vừa rồi. Sau đó, hắn xoắn mạnh bàn tay trái vào, nhịp nhàng móc ra một trái tim còn đập nhè nhẹ.

"Anh xin lỗi! Tất cả những gì mà anh làm cho em đều chỉ là giả vờ. Những suy nghĩ, những cảm xúc mà em có thể đọc được trong tâm trí anh đều là của gã Trác Quân khờ khạo kia. Còn anh, nói cho em biết cũng không sao! Anh cũng là Trác Quân, nhưng anh không phải là kẻ hèn nhát đó!"

Lệ Yên chết lặng. Tại sao chứ? Rõ ràng, bằng vào siêu năng lực "Thấu thị tâm trí" của mình, cô có thể cảm nhận rõ tình cảm của gã đàn ông trước mặt dành cho mình thật lòng cơ mà. Tại sao... tại sao lúc này, vẫn là kẻ đó, nhưng cách nói chuyện lại hoàn toàn khác nhau như vậy? Ai nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra thế này?

... Cộp cộp cộp...

Cô bạn thân của Lệ Yên đi đến, hỏi: "Trác Quân, anh làm vậy có quá đáng lắm không?"

Trác Quân quay sang nhìn cô gái bên cạnh, mỉm cười nhẹ rồi trả lời: "Chỉ khi lấy được trái tim của người con gái ở ngay khoảnh khắc cực độ yêu mình mà có thể không tiếc hy sinh mạng sống, thì anh mới đủ vật liệu để hoàn thành nghi thức cổ xưa kia. Sinh Nhi, em cũng biết mà. Nghi thức ấy vô cùng quan trọng đối với anh."

Cô gái tên Sinh Nhi thở dài, chỉ nói khẽ: "Cần gì như vậy chứ.... Chẳng lẽ kết quả nghi thức ấy còn thể quan trọng hơn việc tìm được một người yêu mình thật lòng à?"
...
 

Thất Dạ Phương Tỉnh

Luyện Khí Trung Kỳ
Ngọc
5.859,34
Tu vi
30,00
Yên vừa quay ngoắt lại nhìn cô bạn thân, thì bất chợt Trác Quân biến mất ngay tại chỗ. Lần thứ hai xuất hiện, hắn đã đứng sát bên cạnh Lệ Yên trong trạng thái nắm chặt bàn tay đang cầm dao của cô nàng.

Trong thoáng chốc, bằng một động tác khá lưu loát mà không bao giờ một tên sinh viên gà mờ có thể làm được, Trác Quân đoạt dao, kéo nhẹ bờ vai của Lệ Yên ra trước mặt mình rồi... cắm ngập con dao ấy vào ngay ngực cô ta!

Lệ Yên: "..."

Cô quỵ xuống, nét mặt sững sờ, chẳng rõ là do quá đau đớn vì vết đâm hay kinh ngạc tột độ bởi hành động của người thanh niên trước mắt này.

"Tại sao?" Lệ Yên hỏi trong đau đớn. Máu từ ngực cô thấm ra, sau đó dần phun thành dòng. Dòng máu đỏ ướt đẫm tay Trác Quân, nhiễu xuống mặt sân thượng, hòa chung với ánh tà dương, tạo nên một bức tranh thê mỹ nhưng cũng không kém phần kinh dị.

Trác Quân không trả lời cô, chỉ im lặng thọc mạnh con dao vào sâu hơn, sau đó xoắn ngang một góc 90 độ rồi giật mạnh ra. Máu tươi phun mạnh theo cú đâm; trong khoảnh khắc, Trác Quân dùng cánh tay còn lại của mình bấu thẳng vào vết thương của Lệ Yên vừa rồi. Sau đó, hắn xoắn mạnh bàn tay trái vào, nhịp nhàng móc ra một trái tim còn đập nhè nhẹ.

"Anh xin lỗi! Tất cả những gì mà anh làm cho em đều chỉ là giả vờ. Những suy nghĩ, những cảm xúc mà em có thể đọc được trong tâm trí anh đều là của gã Trác Quân khờ khạo kia. Còn anh, nói cho em biết cũng không sao! Anh cũng là Trác Quân, nhưng anh không phải là kẻ hèn nhát đó!"

Lệ Yên chết lặng. Tại sao chứ? Rõ ràng, bằng vào siêu năng lực "Thấu thị tâm trí" của mình, cô có thể cảm nhận rõ tình cảm của gã đàn ông trước mặt dành cho mình thật lòng cơ mà. Tại sao... tại sao lúc này, vẫn là kẻ đó, nhưng cách nói chuyện lại hoàn toàn khác nhau như vậy? Ai nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra thế này?

... Cộp cộp cộp...

Cô bạn thân của Lệ Yên đi đến, hỏi: "Trác Quân, anh làm vậy có quá đáng lắm không?"

Trác Quân quay sang nhìn cô gái bên cạnh, mỉm cười nhẹ rồi trả lời: "Chỉ khi lấy được trái tim của người con gái ở ngay khoảnh khắc cực độ yêu mình mà có thể không tiếc hy sinh mạng sống, thì anh mới đủ vật liệu để hoàn thành nghi thức cổ xưa kia. Sinh Nhi, em cũng biết mà. Nghi thức ấy vô cùng quan trọng đối với anh."

Cô gái tên Sinh Nhi thở dài, chỉ nói khẽ: "Cần gì như vậy chứ.... Chẳng lẽ kết quả nghi thức ấy còn thể quan trọng hơn việc tìm được một người yêu mình thật lòng à?"
...
Trác Quân và Sinh Nhi chưa hàn huyên được đôi ba câu, một tiếng xé gió vang lên. Trác Quân chỉ kịp đẩy mạnh cô bạn mình ra rồi lùi về sau theo bản năng.

Phập.

Tiếng vang giòn ngọt vang lên. Một mũi tên trắng bạc không biết làm từ chất liệu gì cắm nhập phân nửa xuống nền sân thượng. Nền sân vốn cứng chắc là thế lúc này bị mũi tên vạch ra, trải quanh nó là những vết nứt li ti, vương cả vài giọt máu.

Trác Quân ôm cánh tay bị cứa rách, ánh mắt vừa cảnh giác vừa giận giữ nhìn xung quanh:

"Ai? Mẹ mày có giỏi thì chui đầu ra đây xem nào, ai lại đâm sau lưng người khác hả?!"

"Ha."

Tiếng cười nửa miệng phiêu tán trong gió, khiến người ta khó phân nam nữ. Giọng nói lại càng nửa nạc nửa mỡ, lanh lảnh cao vút: "Tao cũng đang tự hỏi mình xem tao chơi bất ngờ xấu hổ hơn hay thằng đàn ông thần kinh đi lừa tình người ta rồi tỏ ra đúng đắn bất đắc dĩ xấu hổ hơn."

"Khắc Tu hội chúng mày trải qua vạn năm huy hoàng, đến hiện tại chỉ còn đám mọt thế thôi à? Một đứa đi lừa tình yêu, một đứa đi lừa tình bạn."

Cả Trác Quân và Sinh Nhi đều tái mét mặt lại, không biết do xấu hổ hay giận giữ vì bị nói trúng tim đen.

Sinh Nhi đưa tay ra giữa không trung, gõ vài cái vẽ đồ án màu cam sáng lực lơ lửng, miệng rít khẽ: "Tìm!"

Tìm bằng được kẻ đang ẩn trong tối giả danh anh hùng kia. Phải tìm cho ra vị trí tay đó. Người ngoài sáng kẻ trong tối, chưa cần nghĩ đã biết bên nào ăn thiệt hơn.

"Ô kìa cô gái nhỏ, làm gì mà nóng vội thế." Tiếng cười của người kia lại vang lên lần nữa. Một bóng dáng mặc áo choàng đen che kín từ đầu đến chân xuất hiện. Gã như đột ngột hiện ra từ hư không vậy, phất tay cười khanh khanh, chỉ một động tác nhẹ nhàng đã phá vỡ đồ án truy tìm của Sinh Nhi.

"Nơi này đa số là người bình thường sinh sống. Chúng ta chỉ là những kẻ ngoại lai đến ngụ tại đây một thời gian mà thôi, cô đừng có hở tí dùng đến pháp thuật. Hội đồng Ma thuật cảnh cáo còn nhẹ, chẳng may dư luận biết đến, cấu trúc thế giới này bất ổn thì sao đây?"

"Chúng ta đã phải mở kết giới liên thông tới đây vất vả thế nào, bậc cha chú các cô không dạy à?"

Sinh Nhi nghiến răng nghiến lợi, toan xông lên thì Trác Quân đã giữ tay cô nàng lại, khẽ lắc đầu.

Kẻ này quá bí ẩn, nhìn từ năng lực và cách ăn nói thì đều dùng một dạng người với họ. Đặc biệt với cái kiểu ngông nghênh xuất hiện như anh hùng cái thế vạch trần tội ác trong phim viễn tưởng thế này, ngoài chứng minh đầu óc kẻ này thích hoang tưởng những điều vĩ đại, ít nhiều còn cho thấy gã có thừa năng lực để tự tin hành động.

Nhưng mục đích của gã là gì?

...
 

Hoả Linh Nhi

Phàm Nhân
Ngọc
284,04
Tu vi
0,00
Yên vừa quay ngoắt lại nhìn cô bạn thân, thì bất chợt Trác Quân biến mất ngay tại chỗ. Lần thứ hai xuất hiện, hắn đã đứng sát bên cạnh Lệ Yên trong trạng thái nắm chặt bàn tay đang cầm dao của cô nàng.

Trong thoáng chốc, bằng một động tác khá lưu loát mà không bao giờ một tên sinh viên gà mờ có thể làm được, Trác Quân đoạt dao, kéo nhẹ bờ vai của Lệ Yên ra trước mặt mình rồi... cắm ngập con dao ấy vào ngay ngực cô ta!

Lệ Yên: "..."

Cô quỵ xuống, nét mặt sững sờ, chẳng rõ là do quá đau đớn vì vết đâm hay kinh ngạc tột độ bởi hành động của người thanh niên trước mắt này.

"Tại sao?" Lệ Yên hỏi trong đau đớn. Máu từ ngực cô thấm ra, sau đó dần phun thành dòng. Dòng máu đỏ ướt đẫm tay Trác Quân, nhiễu xuống mặt sân thượng, hòa chung với ánh tà dương, tạo nên một bức tranh thê mỹ nhưng cũng không kém phần kinh dị.

Trác Quân không trả lời cô, chỉ im lặng thọc mạnh con dao vào sâu hơn, sau đó xoắn ngang một góc 90 độ rồi giật mạnh ra. Máu tươi phun mạnh theo cú đâm; trong khoảnh khắc, Trác Quân dùng cánh tay còn lại của mình bấu thẳng vào vết thương của Lệ Yên vừa rồi. Sau đó, hắn xoắn mạnh bàn tay trái vào, nhịp nhàng móc ra một trái tim còn đập nhè nhẹ.

"Anh xin lỗi! Tất cả những gì mà anh làm cho em đều chỉ là giả vờ. Những suy nghĩ, những cảm xúc mà em có thể đọc được trong tâm trí anh đều là của gã Trác Quân khờ khạo kia. Còn anh, nói cho em biết cũng không sao! Anh cũng là Trác Quân, nhưng anh không phải là kẻ hèn nhát đó!"

Lệ Yên chết lặng. Tại sao chứ? Rõ ràng, bằng vào siêu năng lực "Thấu thị tâm trí" của mình, cô có thể cảm nhận rõ tình cảm của gã đàn ông trước mặt dành cho mình thật lòng cơ mà. Tại sao... tại sao lúc này, vẫn là kẻ đó, nhưng cách nói chuyện lại hoàn toàn khác nhau như vậy? Ai nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra thế này?

... Cộp cộp cộp...

Cô bạn thân của Lệ Yên đi đến, hỏi: "Trác Quân, anh làm vậy có quá đáng lắm không?"

Trác Quân quay sang nhìn cô gái bên cạnh, mỉm cười nhẹ rồi trả lời: "Chỉ khi lấy được trái tim của người con gái ở ngay khoảnh khắc cực độ yêu mình mà có thể không tiếc hy sinh mạng sống, thì anh mới đủ vật liệu để hoàn thành nghi thức cổ xưa kia. Sinh Nhi, em cũng biết mà. Nghi thức ấy vô cùng quan trọng đối với anh."

Cô gái tên Sinh Nhi thở dài, chỉ nói khẽ: "Cần gì như vậy chứ.... Chẳng lẽ kết quả nghi thức ấy còn thể quan trọng hơn việc tìm được một người yêu mình thật lòng à?"
...
"Trác Quân Sinh, hôm nay ta lấy của ngươi một mảnh Vạn Hoá thánh cốt. Ngươi cứ yên tâm làm một phàm nhân cả đời đi. Lệ Chi Yên ta có có thể lập lời thề thiên đạo, nguyện bảo hộ Trác gia một nghìn năm."

Người vừa nói là một mỹ nhân vô cùng tuyệt đẹp. Nàng có ngũ quan như tranh vẻ, đôi mắt to tròn ánh lên một vẻ thoát tục xuất trần, sống mũi cao thanh tú kết hợp cùng bờ môi chúm chím đỏ mọng càng tôn lên cảm giác quyến rũ mê người. Không những thế, Lệ Chi Yên đang khoác lên người một bộ trường bào máu trắng, dù có vẻ rách rưới lỗ chỗ và điểm xuyết một vài quầng máu tươi đỏ thẩm nhưng ngần ấy lại càng khiến nàng hút hồn những ánh mắt xung quanh.

Tuy nhiên, dù một tuyệt thế vưu vật đang đứng đối diện là vậy, nhưng dường như Trác Quân Sinh lúc này không hề có cảm giác hưởng thụ mà lại tỏ ra vô cùng đau đớn, dù là thể xác hay cả tinh thần.

"Lệ Chi Yên.... Cả đời Trác mỗ tung hoành tam giới, trảm diệt biết bao gian tà, có ngờ đâu hôm nay lại trúng phải gian kế dưới tay ngươi."

Lệ Chi Yên vẫn giữ nụ cười dửng dưng như cũ; tuy nhiên, đột nhiên một luồng linh lực kỳ lạ toả ra, bao phũ khắp người nàng. Vị mỹ nhân này này nâng nhẹ tay phải lên, trên lòng bàn tay huyễn hoá ra một đoá hoa nhỏ nhắn nhưng lại có đại đạo vờn quanh, trông thật kỳ lạ.

"Trác Quân Sinh, Vạn Ma chi chủ, Trác đại ca... Ta có lỗi với ngươi. Nhưng kẻ thù mà ta muốn diệt, ngươi diệt không nỗi. Chỉ có thể kết hợp Vạn Hoá thánh cốt của ngươi và Bất Hủ chi tâm của ta mới đủ khả năng tiêu diệt y. Ta biết ngươi vẫn rất chiều chuộng ta, nhưng ta cũng biết trái tim của ngươi luôn hướng về con đàn bà đó. Vì vậy, nhân quả này ta mang, tội lỗi này ta gánh. Chỉ cần tiêu diệt được y, lần này Trác ca phải chịu thiệt thòi rồi..."

....

Trác Quân thở dài. Ánh mắt của hắn loé lên mỗi vẻ tang thương không hợp với tuổi tác.

Hắn nhìn Lệ Yên, thở dài:

"Đã gieo nhân, ắt phải có quả. Ngày xưa, em lấy của ta một khúc xương để thành toàn cho trái tim của mình. Ngày hôm nay, anh mượn lại trái tim của em để dùng cho một việc quan trọng. Hy vọng sau kiếp này, nếu muôn ngàn kiếp luân hồi sau nữa mà có dịp gặp nhau, chúng ta dẽ không còn bất cứ mối nghiệt duyên nào vướng bận."

Nói xong câu này, trước ánh mắt thẫn thờ như chết lặng của Lệ Yên và vẻ mặt bất đắc dĩ của Sinh Nhi bên cạnh, Trác Quân tự tay dùng dao đâm thẳng vào ngực mình rồi xé toang lồng ngực ra. Sau đó, hắn lại ép quả tim của Lệ Quân ban nãy vào. Dù rất đau đớn, Trác Quân chỉ mỉm cười rồi lững thững bước đi khỏi sân thượng giữa ánh hoàng hôn đầy tang tóc.

Chiều tà nhuộm đẫm tầng không
Là duyên hay nợ, người trồng kẻ vay
Nghiệt thay, một mối tình hoài
Biệt ly vạn kiếp, chẳng ngày gặp nhau.

...

@Lạc Đinh Đang tiểu Hoả viết vầy dc hơm nè :7obgkek:
 

Tiểu Duyên

Phàm Nhân
Ngọc
5.160,19
Tu vi
0,00
Trác Quân và Sinh Nhi chưa hàn huyên được đôi ba câu, một tiếng xé gió vang lên. Trác Quân chỉ kịp đẩy mạnh cô bạn mình ra rồi lùi về sau theo bản năng.

Phập.

Tiếng vang giòn ngọt vang lên. Một mũi tên trắng bạc không biết làm từ chất liệu gì cắm nhập phân nửa xuống nền sân thượng. Nền sân vốn cứng chắc là thế lúc này bị mũi tên vạch ra, trải quanh nó là những vết nứt li ti, vương cả vài giọt máu.

Trác Quân ôm cánh tay bị cứa rách, ánh mắt vừa cảnh giác vừa giận giữ nhìn xung quanh:

"Ai? Mẹ mày có giỏi thì chui đầu ra đây xem nào, ai lại đâm sau lưng người khác hả?!"

"Ha."

Tiếng cười nửa miệng phiêu tán trong gió, khiến người ta khó phân nam nữ. Giọng nói lại càng nửa nạc nửa mỡ, lanh lảnh cao vút: "Tao cũng đang tự hỏi mình xem tao chơi bất ngờ xấu hổ hơn hay thằng đàn ông thần kinh đi lừa tình người ta rồi tỏ ra đúng đắn bất đắc dĩ xấu hổ hơn."

"Khắc Tu hội chúng mày trải qua vạn năm huy hoàng, đến hiện tại chỉ còn đám mọt thế thôi à? Một đứa đi lừa tình yêu, một đứa đi lừa tình bạn."

Cả Trác Quân và Sinh Nhi đều tái mét mặt lại, không biết do xấu hổ hay giận giữ vì bị nói trúng tim đen.

Sinh Nhi đưa tay ra giữa không trung, gõ vài cái vẽ đồ án màu cam sáng lực lơ lửng, miệng rít khẽ: "Tìm!"

Tìm bằng được kẻ đang ẩn trong tối giả danh anh hùng kia. Phải tìm cho ra vị trí tay đó. Người ngoài sáng kẻ trong tối, chưa cần nghĩ đã biết bên nào ăn thiệt hơn.

"Ô kìa cô gái nhỏ, làm gì mà nóng vội thế." Tiếng cười của người kia lại vang lên lần nữa. Một bóng dáng mặc áo choàng đen che kín từ đầu đến chân xuất hiện. Gã như đột ngột hiện ra từ hư không vậy, phất tay cười khanh khanh, chỉ một động tác nhẹ nhàng đã phá vỡ đồ án truy tìm của Sinh Nhi.

"Nơi này đa số là người bình thường sinh sống. Chúng ta chỉ là những kẻ ngoại lai đến ngụ tại đây một thời gian mà thôi, cô đừng có hở tí dùng đến pháp thuật. Hội đồng Ma thuật cảnh cáo còn nhẹ, chẳng may dư luận biết đến, cấu trúc thế giới này bất ổn thì sao đây?"

"Chúng ta đã phải mở kết giới liên thông tới đây vất vả thế nào, bậc cha chú các cô không dạy à?"

Sinh Nhi nghiến răng nghiến lợi, toan xông lên thì Trác Quân đã giữ tay cô nàng lại, khẽ lắc đầu.

Kẻ này quá bí ẩn, nhìn từ năng lực và cách ăn nói thì đều dùng một dạng người với họ. Đặc biệt với cái kiểu ngông nghênh xuất hiện như anh hùng cái thế vạch trần tội ác trong phim viễn tưởng thế này, ngoài chứng minh đầu óc kẻ này thích hoang tưởng những điều vĩ đại, ít nhiều còn cho thấy gã có thừa năng lực để tự tin hành động.

Nhưng mục đích của gã là gì?

...

Trước mắt hắn là một khoảng không tối tăm, lạnh lẽo và hoàn toàn cô tịch. Hắn cố gắng ngồi bật dậy nhưng dường như chỉ một cái nhích nhẹ cũng khiến hắn đau đớn như chịu hàng nghìn mũi dao đâm thẳng vào trái tim.

"Lại xử lý tình huống sai rồi ư? Theo như nhiệm vụ mà App Mạt Thế này đưa ra, hẳn là ta phải cứu lấy nhân vật Lệ Yên, sau đó mang cô ấy quay lại Thánh đường, tận dụng khả năng Thấu thị Tâm trí của cô ta vaf mối hận kẻ bạc tình kia để đánh cắp Tà trượng trong tay Khắc Tu hội cơ mà. Tại sao App lại tuyên bố thất bại? Mình chỉ còn lại 2 mạng sống trong nhiệm vụ này thôi, mình phải làm sao để thoát khỏi cái thế giới chết tiệt này đây?"

Hắn tự nhủ, sau đó lẩm nhẩm tính toán. Thời gian "cold down" trong mỗi lượt "về thành dưỡng sức" này là 30 phút. Hắn còn 29 phút nữa để đưa ra một quyết định khác trong màn "Đoạt tim trên sân thượng" vừa rồi.

Bị cưỡng ép đưa vào cái thế giới bóng tối của App Mạt Thế bao lâu nay chỉ vì vô tình tham lam nhặt một tờ 100 USD trên đường, để rồi hắn phải lần lượt vượt qua biết bao nhiệm vụ chết tiệt mà cái App này công bố để tiếp tục giữ lấy mạng sống.

"Khốn ạnh thật, Nhật Minh ơi là Nhật Minh, mày đường đường là một sinh viên 9x thời a còng, cớ sao tham của rơi làm chi để rồi chuốt khổ?" Hắn tự nhủ, nhưng biết rõ than thở như thế cũng chẳng ít gì.

Nằm nghỉ ngơi khoảng 10 phút, cảm giác cơn đau nhói tim kia đã dịu hẳn, Nhật Minh ngồi dậy rồi bắt đầu kiểm kê số lượng trang bị của mình.

Hắn còn lại một mũi tên Xuyên phá, một lọ thuốc Cường hoá tốc độ và một lá bùa Hộ tâm. Chẳng rõ với từng ấy vật phẩm, hắn có thể làm gì được với tình huống vừa rồi.

Lúc này, đã qua 5 phút, Nhật Minh đứng dậy khỏi giường, nhìn thẳng vào cánh cửa đang lờ mờ xuất hiện gần đó.

Chẳng biết hắn đã toan tính điều gì, chỉ khẽ nói: "Lệ Yên, vốn dĩ tôi định cứu cô trong nhiệm vụ này. Nhưng xin lỗi, App đã phán quyết nước đi vừa rồi là sai lầm... Tôi biết cô cũng là một người chơi giỏi trong trò App Mạt Thế này, vốn dĩ định dùng tình huống cứu thoát nhân vật Lệ Yên vừa rồi để tiếp cận cô nhằm kết làm đồng minh cho những nhiệm vụ tiếp theo.... Đáng tiếc..."

Nói đến đây, hắn nhích chân, bước vào cánh cửa vừa hiện ra. Trong thoáng chốc, căn phòng mịt mùng này cũng tan biến vào bóng tối...
 

Vạn_Quỷ_Tôn

Võ Giả
Ngọc
856,32
Tu vi
5,00
Trước mắt hắn là một khoảng không tối tăm, lạnh lẽo và hoàn toàn cô tịch. Hắn cố gắng ngồi bật dậy nhưng dường như chỉ một cái nhích nhẹ cũng khiến hắn đau đớn như chịu hàng nghìn mũi dao đâm thẳng vào trái tim.

"Lại xử lý tình huống sai rồi ư? Theo như nhiệm vụ mà App Mạt Thế này đưa ra, hẳn là ta phải cứu lấy nhân vật Lệ Yên, sau đó mang cô ấy quay lại Thánh đường, tận dụng khả năng Thấu thị Tâm trí của cô ta vaf mối hận kẻ bạc tình kia để đánh cắp Tà trượng trong tay Khắc Tu hội cơ mà. Tại sao App lại tuyên bố thất bại? Mình chỉ còn lại 2 mạng sống trong nhiệm vụ này thôi, mình phải làm sao để thoát khỏi cái thế giới chết tiệt này đây?"

Hắn tự nhủ, sau đó lẩm nhẩm tính toán. Thời gian "cold down" trong mỗi lượt "về thành dưỡng sức" này là 30 phút. Hắn còn 29 phút nữa để đưa ra một quyết định khác trong màn "Đoạt tim trên sân thượng" vừa rồi.

Bị cưỡng ép đưa vào cái thế giới bóng tối của App Mạt Thế bao lâu nay chỉ vì vô tình tham lam nhặt một tờ 100 USD trên đường, để rồi hắn phải lần lượt vượt qua biết bao nhiệm vụ chết tiệt mà cái App này công bố để tiếp tục giữ lấy mạng sống.

"Khốn ạnh thật, Nhật Minh ơi là Nhật Minh, mày đường đường là một sinh viên 9x thời a còng, cớ sao tham của rơi làm chi để rồi chuốt khổ?" Hắn tự nhủ, nhưng biết rõ than thở như thế cũng chẳng ít gì.

Nằm nghỉ ngơi khoảng 10 phút, cảm giác cơn đau nhói tim kia đã dịu hẳn, Nhật Minh ngồi dậy rồi bắt đầu kiểm kê số lượng trang bị của mình.

Hắn còn lại một mũi tên Xuyên phá, một lọ thuốc Cường hoá tốc độ và một lá bùa Hộ tâm. Chẳng rõ với từng ấy vật phẩm, hắn có thể làm gì được với tình huống vừa rồi.

Lúc này, đã qua 5 phút, Nhật Minh đứng dậy khỏi giường, nhìn thẳng vào cánh cửa đang lờ mờ xuất hiện gần đó.

Chẳng biết hắn đã toan tính điều gì, chỉ khẽ nói: "Lệ Yên, vốn dĩ tôi định cứu cô trong nhiệm vụ này. Nhưng xin lỗi, App đã phán quyết nước đi vừa rồi là sai lầm... Tôi biết cô cũng là một người chơi giỏi trong trò App Mạt Thế này, vốn dĩ định dùng tình huống cứu thoát nhân vật Lệ Yên vừa rồi để tiếp cận cô nhằm kết làm đồng minh cho những nhiệm vụ tiếp theo.... Đáng tiếc..."

Nói đến đây, hắn nhích chân, bước vào cánh cửa vừa hiện ra. Trong thoáng chốc, căn phòng mịt mùng này cũng tan biến vào bóng tối...
Chờ đợi hắn trong phòng vẫn là một màn "Đoạt tim trên sân thượng". Có điều lần này mọi chuyện đã trở lại lúc bắt đầu.

Nhật Minh tâm tình phức tạp, lặng lẽ nhìn con dao dơ bẩn trên tay Trác Quân, khuôn mặt mười phần nặng nề đau khổ

Lúc nãy hắn vừa mất đi một mạng, bù lại, câu truyện một lần nữa được lặp lại, hắn cũng được lựa chọn lại một lần nữa, thay đổi câu truyện.

Trước đó hắn vốn cho rằng chỉ cần có thể tận dụng thời cơ, diễn một màn "anh hùng cứu mỹ nhân với Lệ Yên, chắc chắn có thể kéo được một đồng minh lợi hại, đoạt được Tà Trượng, hoàn thành một tình tiết quan trọng trong cái câu truyện này. Chỉ cần kết thúc truyện, hắn sẽ thoát khỏi cái mới lộn tùng phèo này, cắt đứt ràng buộc với app Mạt Thế. Tốt quá còn gì

Nhưng quả thật người tính không bằng app tính.

Nếu như không thể cứu Lệ Yên, vậy hắn liền thay đổi chủ ý, chuyển thù thành bạn, bắt tay với Khắc Tu Hội. Ý tưởng thật sự không tồi nha

Theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết bao năm của hắn, quyết định này chắc chắn đúng đắn. Sau đó hẳn sẽ có tình tiết hắn thâm nhập vào Khắc Tu Hội, sau đó đoạt lấy tình cảm của Sinh Nhi, sau đó bí mật cướp lấy tà trượng, triệt để phản bội, sau đó hắn sẽ cùng tà trượng đứng trên đỉnh cao, end game. Thật là ez

Nhưng mà cũng không thể muốn thâm nhập liền có thể thâm nhập. Vấn đề thân phận không cần lo lắng, hắn tuỳ tiện chọn đại một nhân vật pháo hôi nào đó của Khắc Tu Hội là được, app Mạt Thế sẽ tự động cung cấp cho hắn thông tin của nhân vật, đồng thời giúp hắn quang minh chính đại mà trở thành người đó.

Nhưng mà, nên tiếp cận người nào

Lúc nãy hắn chọn tiếp cận Lệ Yên, kết quả mất ngay một mạng. Vậy lần này chọn ôm đùi tên Trác Quân kia đi, pháp lực của hắn mạnh nhất trong mấy người này, đảm bảo không sai đi đâu được.

Nghĩ là làm, Nhật Minh đưa tay chọn đại một nhân vật trong bảng điều khiển, lại lần nữa từ hư vô xuất hiện, tiếp tục make colour.

-Ồ, lâu lắm rồi mới lại thấy một màn kịch hay. Trác Quân, ngươi tốt xấu gì không nên hại con
gái nhà người ta như vậy chứ.

Nhật Minh khẽ cười, tuy rằng vẻ mặt vẫn bình đạm như không, nhưng trời biết trong lòng hắn kích động thế nào

App không thông báo lỗi, lần này con mẹ nó chọn đúng người rồi

Ánh mắt Trác Minh lộ ra vài tia chán ghét, không nhanh không chậm lau đi vệt máu đỏ thẫm, tới liếc cũng lười liếc hắn một cái.

Tuy rằng Nhật Minh đối với cái biểu cảm của tên kia không vui vẻ hoan nghênh gì cho cam, nhưng mặc kệ, chỉ cần app không báo lỗi, hắn có nuốt gươm cũng thấy rất ngon.

Đáng tiếc, tình tiết sau đó làm mộng đẹp của hắn vỡ tan tành

Sinh Nhi cúi đầu chín mươi độ, thập phần cung kính mà hành lễ:

-Cung nghênh Hội Chủ Phu Nhân

Đệch

Một dòng thông tin xuất hiện trong đầu Nhật Minh

"Mở khoá thông tin nhân vật quan trọng:

Trác Quân - Hội Chủ Khắc Tu Hội

Nhật Minh ( Hạ Lăng ) - Hội Chủ Phu Nhân Khắc Tu Hội,

Chúc mừng chủ nhân. Phần thưởng mở khoá thân phận nhân vật: danh kiếm Sát Linh, ba mươi viên linh thạch thượng giai, ma thú thượng cổ Cùng Kì Thú..."

Nhật Minh không còn đủ nơron thần kinh để đọc tiếp, trực tiếp quỵ xuống sàn

Con mẹ nó, lão tử là thẳng nam!!!!!
 

Vong Tình

Phàm Nhân
Ngọc
1.426,89
Tu vi
0,00
"Trác Quân Sinh, hôm nay ta lấy của ngươi một mảnh Vạn Hoá thánh cốt. Ngươi cứ yên tâm làm một phàm nhân cả đời đi. Lệ Chi Yên ta có có thể lập lời thề thiên đạo, nguyện bảo hộ Trác gia một nghìn năm."

Người vừa nói là một mỹ nhân vô cùng tuyệt đẹp. Nàng có ngũ quan như tranh vẻ, đôi mắt to tròn ánh lên một vẻ thoát tục xuất trần, sống mũi cao thanh tú kết hợp cùng bờ môi chúm chím đỏ mọng càng tôn lên cảm giác quyến rũ mê người. Không những thế, Lệ Chi Yên đang khoác lên người một bộ trường bào máu trắng, dù có vẻ rách rưới lỗ chỗ và điểm xuyết một vài quầng máu tươi đỏ thẩm nhưng ngần ấy lại càng khiến nàng hút hồn những ánh mắt xung quanh.

Tuy nhiên, dù một tuyệt thế vưu vật đang đứng đối diện là vậy, nhưng dường như Trác Quân Sinh lúc này không hề có cảm giác hưởng thụ mà lại tỏ ra vô cùng đau đớn, dù là thể xác hay cả tinh thần.

"Lệ Chi Yên.... Cả đời Trác mỗ tung hoành tam giới, trảm diệt biết bao gian tà, có ngờ đâu hôm nay lại trúng phải gian kế dưới tay ngươi."

Lệ Chi Yên vẫn giữ nụ cười dửng dưng như cũ; tuy nhiên, đột nhiên một luồng linh lực kỳ lạ toả ra, bao phũ khắp người nàng. Vị mỹ nhân này này nâng nhẹ tay phải lên, trên lòng bàn tay huyễn hoá ra một đoá hoa nhỏ nhắn nhưng lại có đại đạo vờn quanh, trông thật kỳ lạ.

"Trác Quân Sinh, Vạn Ma chi chủ, Trác đại ca... Ta có lỗi với ngươi. Nhưng kẻ thù mà ta muốn diệt, ngươi diệt không nỗi. Chỉ có thể kết hợp Vạn Hoá thánh cốt của ngươi và Bất Hủ chi tâm của ta mới đủ khả năng tiêu diệt y. Ta biết ngươi vẫn rất chiều chuộng ta, nhưng ta cũng biết trái tim của ngươi luôn hướng về con đàn bà đó. Vì vậy, nhân quả này ta mang, tội lỗi này ta gánh. Chỉ cần tiêu diệt được y, lần này Trác ca phải chịu thiệt thòi rồi..."

....

Trác Quân thở dài. Ánh mắt của hắn loé lên mỗi vẻ tang thương không hợp với tuổi tác.

Hắn nhìn Lệ Yên, thở dài:

"Đã gieo nhân, ắt phải có quả. Ngày xưa, em lấy của ta một khúc xương để thành toàn cho trái tim của mình. Ngày hôm nay, anh mượn lại trái tim của em để dùng cho một việc quan trọng. Hy vọng sau kiếp này, nếu muôn ngàn kiếp luân hồi sau nữa mà có dịp gặp nhau, chúng ta dẽ không còn bất cứ mối nghiệt duyên nào vướng bận."

Nói xong câu này, trước ánh mắt thẫn thờ như chết lặng của Lệ Yên và vẻ mặt bất đắc dĩ của Sinh Nhi bên cạnh, Trác Quân tự tay dùng dao đâm thẳng vào ngực mình rồi xé toang lồng ngực ra. Sau đó, hắn lại ép quả tim của Lệ Quân ban nãy vào. Dù rất đau đớn, Trác Quân chỉ mỉm cười rồi lững thững bước đi khỏi sân thượng giữa ánh hoàng hôn đầy tang tóc.

Chiều tà nhuộm đẫm tầng không
Là duyên hay nợ, người trồng kẻ vay
Nghiệt thay, một mối tình hoài
Biệt ly vạn kiếp, chẳng ngày gặp nhau.

...

@Lạc Đinh Đang tiểu Hoả viết vầy dc hơm nè :7obgkek:

Trường đại học Hà Thành.

22:44 phút - Phòng trực ban.

Hôm nay là một ngày trực ban ca đêm của Văn Lộc. Đảm nhiệm chức vụ bảo vệ ca đêm thế này, thật ra, đây cũng là điều mà hắn không muốn. Bước sang năm thứ 3 của những tháng ngày ngồi trên giảng đường, ngoại trừ áp lực học tập, Văn Lộc còn phải lo luôn cả phần học phí, tiền phòng trọ, tiền ăn, uống.... hàng ngày. Do đó, hắn phải nhận lấy một công việc làm thêm, chính là cái chức bảo vệ trực ca đêm này, tại phòng hỗ trợ sinh viên nhà trường.

Đôi khi, hắn tự hỏi, tại sao cuộc đời lại bất công như thế. Xung quanh hắn, đâu đâu đều là kẻ ăn trên ngồi trước. Bạn thân của hắn, Trác Quân, là con trưởng trong nhà họ Trác - danh gia vọng tộc sở hữu một chuỗi các khu căn hộ sang trọng tại thành phố này. Một người khác, cô nàng lớp phó học tập Nhạc Sinh Nhi, cô con gái cưng của võ sư Nhạc Bất Quần với thành tích đánh khắp võ đài không đối thủ. Như thế còn chưa phải là tận cùng đâu, vì người mà hắn thầm cảm mến bấy lâu nay, cô nàng Lệ Yên, dù gia cảnh không mấy gì khá giả như hai kẻ vừa rồi nhưng lại vô cùng xinh đẹp, lại giỏi giang, liên tiếp đứng thứ hạng đầu trong các cuộc thi học thuật nhà trường.

Còn hắn, hắn có gì? Một nghèo, hay xấu,... à không, hắn còn được cái chăm chỉ. Như vậy, Văn Lộc tự biết, mình vẫn còn thuốc chữa. Nghèo và xấu không phải là một cái tội, nhưng lười biếng để chấp nhận hai nỗi khổ ấy chính là tội nghiệt rất nặng. Do đó, vì hắn tự biết phận mình nên cố gắng đi làm ngoài giờ học, tự trang trải phí sinh hoạt cho bản thân, đồng thời cũng không để học lực của mình quá sa sút. Tiêu chí của hắn luôn luôn là lấp đầy miệng ăn, tốt nghiệp đại học - như vậy là quá đủ.

Nói trở lại, đêm nay là đêm thứ 4 mà hắn ngồi trong căn phòng kiểm tra camera này. Diện tích của trường đại học không to lắm, nên ca đêm chỉ có khoảng bốn bảo vệ nhận ca. Theo xoay vòng, hôm nay là đến ngày hắn đi tuần tra xung quanh trường học, trong khi ba người còn lại sẽ ngồi giám sát camera, gác cổng và người còn lại "nằm ngủ." Tại sao lại có "nằm ngủ" ở đây? Thật ra, chủ yếu do các anh em trong ca thống nhất với nhau thôi, 1 người ngủ - 3 người trực, cứ thế xoay vòng cho đến 6 giờ sáng.

Sau khi mặc bộ đồ trực ban vào, hắn bắt đầu thực hiện nhiệm vụ tuần tra. Ngôi trường này có tổng cộng 15 tầng. Nói là 15 tầng, nhưng thật ra chỉ có 14 tầng mà thôi. Ấy vậy mà, chẳng hiểu sao các bậc ông này bà nọ luôn tuyên dương bài trừ tệ nạn dị đoan lại không dám đóng cái khung nhựa đánh số tầng cho sân thượng bằng số 14, lại ghi nó là 15. Mê tín nha, đâu đâu cũng có!

Ban đêm, vì tiết kiệm điện nên bộ phận bảo trì đã tắt hầu hết các bóng đèn, chỉ còn lại mỗi hộp đèn tỏa ra ánh sáng xanh theo viền chữ Exit ở cuối mỗi hành lang thoát hiểm. Văn Lộc mang theo đèn pin, sử dụng thang máy tòa nhà để đi kiểm tra từng tầng xem các phòng chứa tiêu bản hay thư viện, phòng sinh hoạt, phòng học... đã được khóa lại cẩn thận hay chưa?

Chừng một tiếng đồng hồ sau, lúc này đã gần 0 giờ, rốt cuộc hắn đã đến tầng 13 của ngôi trường, chỉ còn một tầng "14" nữa là hắn có thể xuống phòng trực ban nghỉ ngơi. Do bên trên là sân thượng, nên nơi này không có thang máy đi thông lên, mà phải đi thang bộ.

Dừng chân ngay vị trí cầu thang, Văn Lộc chợt nhớ lại một chuyện. Hồi ban chiều, Lệ Yên từng nói với hắn là cô sẽ tỏ tình với Trác Quân trong chiều nay. Ừ thì, nghe có vẻ cay nhỉ? Vì "crush" của mình lại khai báo với mình rằng, cô nàng sẽ tỏ tình với người khác. Nhưng cay cú thì có làm gì được đâu, khi chỉ có một đứa ngu mới đem lòng yêu hắn, thay vì gã hot boy Trác Quân kia. Ngẫm cũng lạ, có những thứ mà bản thân mình biết là không bao giờ với tới, nhưng lại cứ mỏi mòn tưởng nhớ hằng đêm. Đúng là nghiệt duyên mà! Nhưng gát lại chuyện đó sau vậy, điều mà hắn cần làm là tuần tra nốt cái khu sân thượng này.

Vừa đi qua bốn bậc cầu thang, bất chợt, hắn thấy một bóc người đang đưa lưng về phía hắn ở mé bậc thang gấp khúc dẫn lên sân thượng.

Nhìn vào bóng lưng ấy... Chẳng phải đó chính là Lệ Yên ư? Văn Lộc không thể nào nhìn lầm được, vì gần như ở mọi thời điểm nghỉ giải lao xen kẽ những tiết học, hắn đều yên lặng ngắm nhìn Lệ Yên từ phía sau.

"Lệ Yên! Sao bạn lại ở đây giờ này?"

"..."

Người kia không hề trả lời hắn, chỉ rảo chân bước tiếp lên trên.

"Lệ Yên!!! Trác Quân đâu? Sao cậu ấy để bạn một mình ở đây? Chẳng phải ban chiều, hai người hẹn nhau trên sân thượng à?" Vừa nói, Văn Lộc vừa phóng nhanh rượt theo Lệ Yên.

Hắn chạy hết tốc lực, chạy bằng sức chín trâu mười hổ, chỉ mong bắt kịp cô nàng. Đúng vậy, hắn lo lắng. Hắn tưởng tượng ra đủ mọi viễn cảnh. Hắn sợ Trác Quân đã từ chối hoặc thực hiện hành vi nào đó khiến Lệ Yên đau khổ, từ đó mới khiến cô nàng ở lại nơi này đến tận giữa khuya như bây giờ.

Nhưng lạ thay, mặc dù hắn chạy rất nhanh, nhưng tốc độ "đi bộ từng bước lên cầu thang" của Lệ Yên cũng rất nhanh. Chẳng mấy chốc, cô ấy đã chạm đến cánh cửa dẫn vào sân thượng. Sau đó, Lệ Yên hé cửa, bước ra bên ngoài.

Rốt cuộc, vài giây sau, hắn đã đuổi kịp đến bậc thang cuối cùng. Vừa thở hồng hộc, hắn vừa đưa tay chạm vào nắm đấm cửa, định mở ra.

Nhưng ngay lúc đó, một bàn tay trắng nõn nà chộp mạnh vào bàn tay đang định mở cửa của hắn.

Văn Lộc quay sang, sau đó chợt cảm giác một luồng ớn lạnh xộc thẳng lên đầu.

"Lệ... Lệ Yên... Tại sao... Hộc hộc... Tại sao bạn lại ở đây?"

"Ơ kìa, Lộc đó hả? Sao bạn chạy hớt hơ hớt hãi thế? Mình về nhà từ chiều, nhưng vừa lúc nãy chợt nhận ra mình bị mất một vật, suy nghĩ một hồi thì đoán chắc là do đánh rơi trên sân thượng lúc chiều. Vậy nên mình mới đến đây tìm nè." Lệ Yên vừa giữ chặt tay hắn, vừa trả lời.

"Vậy, vậy bạn Lệ Yên vừa rồi... bạn vừa đi ra sân thượng mà, sao mình chưa thấy bạn quay lại thì bạn đã đã đứng ngay cạnh mình?" Văn Lộc nói năng loạn xạ, câu từ rối ren y hệt như tâm trí của hắn lúc này. Rõ ràng là hắn đã thấy Lệ Yên mở cửa bước ra ngoài, cớ sao hiện nay lại có thêm một Lệ Yên khác xuất hiện bên cạnh hắn?

"Văn Lộc, có lẽ bạn bệnh rồi. Thật ra, mình đi theo sau lưng bạn nãy giờ lâu lắm rồi đó. Mình tìm ra đồ vật của mình lâu rồi, đang định vừa quay về thì gặp bạn. Mình định đi tới chào bạn một tiếng rồi về, ai ngờ... trông bạn lạ quá nên mình không dám..."

Vừa nghe qua, Văn Lộc càng thấy hoang mang hơn. Hắn hỏi thẳng: "Lạ? Lạ ư? Mình lạ chỗ nào? Hay đây là lần đầu tiên bạn Yên thấy mình mặc đồng phục bảo vệ nên thấy lạ?"

Nghe Văn Lộc hỏi thế, Lệ Yên nhìn hắn chằm chằm, sau đó lấy điện thoại ra, nhấn vào chức năng thư viện video, nhấn mở một đoạn phim nào đó rồi đưa hắn xem: "Đây, bạn tự xem đi, rồi sẽ hiểu..."

Trong đoạn phim từ điện thoại của Lệ Yên, hắn thấy chính mình đang vừa đi tuần tra vừa... nói chuyện với không khí bên cạnh. Chẳng những là nói chuyện, mà hắn còn bộc lộ khá nhiều vẻ biểu cảm trên mặt, từ vui, ngạc nhiên, sững sờ, khoái chá... Đúng vậy, trong một dãy hành lang vắng lặng được ánh đèn xanh rờn từ bảng điện thoát hiểm hắt ra, Văn Lộc vừa đi vừa nói chuyện với một ai đó trong khi chiếc điện thoại của Lệ Yên không thể quay chụp lại được.
...
 
Last edited:

Thất Dạ Phương Tỉnh

Luyện Khí Trung Kỳ
Ngọc
5.859,34
Tu vi
30,00
Trường đại học Hà Thành.

22:44 phút - Phòng trực ban.

Hôm nay là một ngày trực ban ca đêm của Văn Lộc. Đảm nhiệm chức vụ bảo vệ ca đêm thế này, thật ra, đây cũng là điều mà hắn không muốn. Bước sang năm thứ 3 của những tháng ngày ngồi trên giảng đường, ngoại trừ áp lực học tập, Văn Lộc còn phải lo luôn cả phần học phí, tiền phòng trọ, tiền ăn, uống.... hàng ngày. Do đó, hắn phải nhận lấy một công việc làm thêm, chính là cái chức bảo vệ trực ca đêm này, tại phòng hỗ trợ sinh viên nhà trường.

Đôi khi, hắn tự hỏi, tại sao cuộc đời lại bất công như thế. Xung quanh hắn, đâu đâu đều là kẻ ăn trên ngồi trước. Bạn thân của hắn, Trác Quân, là con trưởng trong nhà họ Trác - danh gia vọng tộc sở hữu một chuỗi các khu căn hộ sang trọng tại thành phố này. Một người khác, cô nàng lớp phó học tập Nhạc Sinh Nhi, cô con gái cưng của võ sư Nhạc Bất Quần với thành tích đánh khắp võ đài không đối thủ. Như thế còn chưa phải là tận cùng đâu, vì người mà hắn thầm cảm mến bấy lâu nay, cô nàng Lệ Yên, dù gia cảnh không mấy gì khá giả như hai kẻ vừa rồi nhưng lại vô cùng xinh đẹp, lại giỏi giang, liên tiếp đứng thứ hạng đầu trong các cuộc thi học thuật nhà trường.

Còn hắn, hắn có gì? Một nghèo, hay xấu,... à không, hắn còn được cái chăm chỉ. Như vậy, Văn Lộc tự biết, mình vẫn còn thuốc chữa. Nghèo và xấu không phải là một cái tội, nhưng lười biếng để chấp nhận hai nỗi khổ ấy chính là tội nghiệt rất nặng. Do đó, vì hắn tự biết phận mình nên cố gắng đi làm ngoài giờ học, tự trang trải phí sinh hoạt cho bản thân, đồng thời cũng không để học lực của mình quá sa sút. Tiêu chí của hắn luôn luôn là lấp đầy miệng ăn, tốt nghiệp đại học - như vậy là quá đủ.

Nói trở lại, đêm nay là đêm thứ 4 mà hắn ngồi trong căn phòng kiểm tra camera này. Diện tích của trường đại học không to lắm, nên ca đêm chỉ có khoảng bốn bảo vệ nhận ca. Theo xoay vòng, hôm nay là đến ngày hắn đi tuần tra xung quanh trường học, trong khi ba người còn lại sẽ ngồi giám sát camera, gác cổng và người còn lại "nằm ngủ." Tại sao lại có "nằm ngủ" ở đây? Thật ra, chủ yếu do các anh em trong ca thống nhất với nhau thôi, 1 người ngủ - 3 người trực, cứ thế xoay vòng cho đến 6 giờ sáng.

Sau khi mặc bộ đồ trực ban vào, hắn bắt đầu thực hiện nhiệm vụ tuần tra. Ngôi trường này có tổng cộng 15 tầng. Nói là 15 tầng, nhưng thật ra chỉ có 14 tầng mà thôi. Ấy vậy mà, chẳng hiểu sao các bậc ông này bà nọ luôn tuyên dương bài trừ tệ nạn dị đoan lại không dám đóng cái khung nhựa đánh số tầng cho sân thượng bằng số 14, lại ghi nó là 15. Mê tín nha, đâu đâu cũng có!

Ban đêm, vì tiết kiệm điện nên bộ phận bảo trì đã tắt hầu hết các bóng đèn, chỉ còn lại mỗi hộp đèn tỏa ra ánh sáng xanh theo viền chữ Exit ở cuối mỗi hành lang thoát hiểm. Văn Lộc mang theo đèn pin, sử dụng thang máy tòa nhà để đi kiểm tra từng tầng xem các phòng chứa tiêu bản hay thư viện, phòng sinh hoạt, phòng học... đã được khóa lại cẩn thận hay chưa?

Chừng một tiếng đồng hồ sau, lúc này đã gần 0 giờ, rốt cuộc hắn đã đến tầng 13 của ngôi trường, chỉ còn một tầng "14" nữa là hắn có thể xuống phòng trực ban nghỉ ngơi. Do bên trên là sân thượng, nên nơi này không có thang máy đi thông lên, mà phải đi thang bộ.

Dừng chân ngay vị trí cầu thang, Văn Lộc chợt nhớ lại một chuyện. Hồi ban chiều, Lệ Yên từng nói với hắn là cô sẽ tỏ tình với Trác Quân trong chiều nay. Ừ thì, nghe có vẻ cay nhỉ? Vì "crush" của mình lại khai báo với mình rằng, cô nàng sẽ tỏ tình với người khác. Nhưng cay cú thì có làm gì được đâu, khi chỉ có một đứa ngu mới đem lòng yêu hắn, thay vì gã hot boy Trác Quân kia. Ngẫm cũng lạ, có những thứ mà bản thân mình biết là không bao giờ với tới, nhưng lại cứ mỏi mòn tưởng nhớ hằng đêm. Đúng là nghiệt duyên mà! Nhưng gát lại chuyện đó sau vậy, điều mà hắn cần làm là tuần tra nốt cái khu sân thượng này.

Vừa đi qua bốn bậc cầu thang, bất chợt, hắn thấy một bóc người đang đưa lưng về phía hắn ở mé bậc thang gấp khúc dẫn lên sân thượng.

Nhìn vào bóng lưng ấy... Chẳng phải đó chính là Lệ Yên ư? Văn Lộc không thể nào nhìn lầm được, vì gần như ở mọi thời điểm nghỉ giải lao xen kẽ những tiết học, hắn đều yên lặng ngắm nhìn Lệ Yên từ phía sau.

"Lệ Yên! Sao bạn lại ở đây giờ này?"

"..."

Người kia không hề trả lời hắn, chỉ rảo chân bước tiếp lên trên.

"Lệ Yên!!! Trác Quân đâu? Sao cậu ấy để bạn một mình ở đây? Chẳng phải ban chiều, hai người hẹn nhau trên sân thượng à?" Vừa nói, Văn Lộc vừa phóng nhanh rượt theo Lệ Yên.

Hắn chạy hết tốc lực, chạy bằng sức chín trâu mười hổ, chỉ mong bắt kịp cô nàng. Đúng vậy, hắn lo lắng. Hắn tưởng tượng ra đủ mọi viễn cảnh. Hắn sợ Trác Quân đã từ chối hoặc thực hiện hành vi nào đó khiến Lệ Yên đau khổ, từ đó mới khiến cô nàng ở lại nơi này đến tận giữa khuya như bây giờ.

Nhưng lạ thay, mặc dù hắn chạy rất nhanh, nhưng tốc độ "đi bộ từng bước lên cầu thang" của Lệ Yên cũng rất nhanh. Chẳng mấy chốc, cô ấy đã chạm đến cánh cửa dẫn vào sân thượng. Sau đó, Lệ Yên hé cửa, bước ra bên ngoài.

Rốt cuộc, vài giây sau, hắn đã đuổi kịp đến bậc thang cuối cùng. Vừa thở hồng hộc, hắn vừa đưa tay chạm vào nắm đấm cửa, định mở ra.

Nhưng ngay lúc đó, một bàn tay trắng nõn nà chộp mạnh vào bàn tay đang định mở cửa của hắn.

Văn Lộc quay sang, sau đó chợt cảm giác một luồng ớn lạnh xộc thẳng lên đầu.

"Lệ... Lệ Yên... Tại sao... Hộc hộc... Tại sao bạn lại ở đây?"

"Ơ kìa, Lộc đó hả? Sao bạn chạy hớt hơ hớt hãi thế? Mình về nhà từ chiều, nhưng vừa lúc nãy chợt nhận ra mình bị mất một vật, suy nghĩ một hồi thì đoán chắc là do đánh rơi trên sân thượng lúc chiều. Vậy nên mình mới đến đây tìm nè." Lệ Yên vừa giữ chặt tay hắn, vừa trả lời.

"Vậy, vậy bạn Lệ Yên vừa rồi... bạn vừa đi ra sân thượng mà, sao mình chưa thấy bạn quay lại thì bạn đã đã đứng ngay cạnh mình?" Văn Lộc nói năng loạn xạ, câu từ rối ren y hệt như tâm trí của hắn lúc này. Rõ ràng là hắn đã thấy Lệ Yên mở cửa bước ra ngoài, cớ sao hiện nay lại có thêm một Lệ Yên khác xuất hiện bên cạnh hắn?

"Văn Lộc, có lẽ bạn bệnh rồi. Thật ra, mình đi theo sau lưng bạn nãy giờ lâu lắm rồi đó. Mình tìm ra đồ vật của mình lâu rồi, đang định vừa quay về thì gặp bạn. Mình định đi tới chào bạn một tiếng rồi về, ai ngờ... trông bạn lạ quá nên mình không dám..."

Vừa nghe qua, Văn Lộc càng thấy hoang mang hơn. Hắn hỏi thẳng: "Lạ? Lạ ư? Mình lạ chỗ nào? Hay đây là lần đầu tiên bạn Yên thấy mình mặc đồng phục bảo vệ nên thấy lạ?"

Nghe Văn Lộc hỏi thế, Lệ Yên nhìn hắn chằm chằm, sau đó lấy điện thoại ra, nhấn vào chức năng thư viện video, nhấn mở một đoạn phim nào đó rồi đưa hắn xem: "Đây, bạn tự xem đi, rồi sẽ hiểu..."

Trong đoạn phim từ điện thoại của Lệ Yên, hắn thấy chính mình đang vừa đi tuần tra vừa... nói chuyện với không khí bên cạnh. Chẳng những là nói chuyện, mà hắn còn bộc lộ khá nhiều vẻ biểu cảm trên mặt, từ vui, ngạc nhiên, sững sờ, khoái chá... Đúng vậy, trong một dãy hành lang vắng lặng được ánh đèn xanh rờn từ bảng điện thoát hiểm hắt ra, Văn Lộc vừa đi vừa nói chuyện với một ai đó trong khi chiếc điện thoại của Lệ Yên không thể quay chụp lại được.
...
Khoan... đã.

Suy nghĩ nhảy loạn xạ trong đầu Văn Lộc chợt rẽ theo một hướng khác.

Ví như hắn thật sự có những hành động kỳ quái, thì sao một cô gái như Lệ Yên, đi trong dãy phòng tối om vắng vẻ vào ban đêm thế này, thay vì chạy bán mạng hoặc la hét thất thanh - thực tế hơn xíu, có thể là ngất xỉu chẳng hạn, lại luôn đi theo hắn, rồi còn đủ đầu óc mà cầm điện thoại lên quay?

Lệ Yên mà hắn vừa thấy đi qua sân thượng thì sao?

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Càng lo sợ, càng hoang mang, suy nghĩ của Văn Lộc càng rõ ràng hơn hết. Hắn thích Lệ Yên và quan sát cô bạn trong âm thầm từ rất lâu rồi, lâu tới mức hắn hiểu rõ tính cách, và còn có thể suy đoán ra hành động của Lệ Yên trong từng hoàn cảnh.

Theo lẽ thường, Lệ Yên sớm đã hét lên rồi chạy chứ không phải âm thầm đi theo hắn.

Nếu đã âm thầm đi theo hắn một đoạn đường, sao lại bất ngờ chặn hỏi ở trước cửa sân thượng? Chẳng lẽ sân thượng có vấn đề gì ư?

Chân Văn Lộc vô thức run lên, mặt mày cũng tái mét lại, suy nghĩ rõ ràng nhưng lại không biết nên làm gì.

...

"Từ chiều tới giờ, Âm khí bỗng tăng mạnh quá anh Vũ ơi."

Thanh Linh run lên, tay cầm chiếc la bàn quay vòng vòng, ánh mắt cô hốt hoảng nhìn đội trưởng nhà mình.

Quang Vũ nhíu mày, đưa tay đẩy cặp kính trên sống mũi, tay anh đang đẩy một vài quẻ số, dường như tính toán cái gì đó. Vì biết câu ca cẩm kia của Thanh Linh chỉ đơn giản trần thuật sự thật mà họ đang sợ hãi nên anh không hề đáp lại.

Hai người họ thuộc đội đặc nhiệm chuyên xử lý những tình huống bất thường - nói trắng ra là những chuyện yêu ma quỷ quái. Hôm nay Quang Vũ chia tổ đội tuần tra như thường lệ, bản thân anh và Thanh Linh đi tuần Quốc lộ 1.

... Nhưng từ đầu giờ chiều, toàn Quốc lộ phủ trong Âm khí lạnh lẽo đáng sợ.

Quang Vũ vừa liên hệ với đội viên, vừa trải quẻ ra tính toán. Đang tính đến bước cuối cùng, khi kim đồng hồ điểm 0h, một loạt quẻ số trên bàn bỗng nát vụn.

Anh phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt.

"Đội trưởng, anh không sao chứ?" Thanh Linh vội vã chạy lại đỡ. Cô hoảng loạn nhìn đống quẻ: "Bói lâu như vậy, sao lại nát..."

Quang Vũ được dìu đứng lên, anh xoa xoa ngực cho dịu lại, rồi trầm giọng: "Anh đang nghĩ là, một nhân vật đặc biệt nào đó đã dùng thứ chí linh để kích phát mở cửa liên thông Âm giới."

Chí linh trong trời đất là người.

Linh trong người, là tim.

Quang Vũ đang sợ nhân vật giỏi giang nào đó đã bị moi tim trong khu vực Quốc lộ 1. Mà kẻ làm ra hành động này, chắc chắn là một gã tàn nhẫn, có âm mưu mở cửa Âm giới.

Không biết gã đó định khơi thông tầng thứ bao nhiêu của Âm giới.

"Thanh Linh, em lập tức báo cho hội đồng điều động lực lượng, nhanh chóng phong tỏa quanh Quốc lộ 1. Đồng thời em liên hệ với ông Trần, nhờ ông lập tức tới đây tra linh tìm kiếm. Anh đoán có người vừa bị moi tim, nhân vật này lại là người không tầm thường, oán hận ngút ngàn khó siêu thoát, hung thú vừa lợi dụng oán hận này vừa dùng vật chí linh để khơi thông Âm giới."

Mà ở trước cửa sân thượng kia, Văn Lộc sợ hãi nhìn Lệ Yên, không hề để ý phía sau, nơi xác của hắn đổ gục, chỉ còn linh hồn mỏng manh đứng trước mặt cô gái đang nhíu mày khó hiểu.
 
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top