[Sáng Tác] Thảo luận về event "Râu ông nọ cắm cằm bà kia"

Status
Not open for further replies.

Hoa Lưỡng Sinh

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Moderator
*Thiên Tôn*
Thê Tử của Cún Con Xa Nhà
Trời sáng, không mưa, thời tiết nhiệt độ hoàn hảo.

Trên một con đường, dài tít tắp của miền quê, một nam thanh niên mặt áo đen, đội nón đen, mang giầy đen, trên tay mang theo một túi xách có mình Miku, bên trong có chứa rất nhiều đĩa game.

“ Đúng đó chính là nhân vật chính của chúng ta ngày hôm nay, Dạ Lưu Quân”

Vừa đi, vừa huýt sáo, Bỗng phía trước hắn, có một chiếc xe tải đang lao đến phía hắn với một vận tốc thần thánh, khiến hắn không khỏi choáng váng, nhưng đầu óc hắn liền bừng tỉnh.

“Đây.. đây, có phải là cảnh tượng trước khi xuyên không, của các main sao”.

Hắn liền, nhắm mắt giang hai tay, để đón lấy chiếc xe tải, trong lòng thầm nghĩ: “Ngon”.

Nhưng đời chả bao giờ, có thể giống như mơ, Tài xế xe tải đột nhiên bừng tỉnh, chân liền dẫm lên thắng, tay cầm vô lăng bẻ lái một trăm tám mươi độ sang trái.

“Xoạc!!”

Khiến xe tải Drift một vòng cực kỳ mãn nhãn, vòng quanh chỗ của Dạ Lưu Quân. Sau đó, trên xe tải tài xế dậm ga tăng tốc, nhả bô xe tải liền nhả ra một đám khói đen bao trùm Dạ Lưu Quân lại.

Sau một hồi lâu, hắn liền mở mắt ra, thấy phía trước mờ mờ ảo ảo, khiến hắn không khỏi mừng lên.

“Quả nhiên, tất cả đều là thật”.

Bỗng nhiên, một cơn gió lớn thổi qua, khiến luồng khói đen tản đi, lỡ thổi đi luôn ước mơ của hắn, và trả lại cho hắn một con đường trải dài tích tắp, hai bên là những cánh đồng lúa xanh rộng bao la.

Hắn liền, một mặt mộng bức.

Liền lấy, túi xách đập mạnh xuống đất, hét lớn: “Tại.. Saoo!!”.

Vừa hét xong, thì có một cậu bé cưỡi xe đạp, đi ngang qua, miệng thì thào: “Từ xa, trông ngầu lòi như vậy, mà lại là Kẻ Điên”.

Hắn liền nhặt lên túi xách, ho khan một tiếng: “Khụ”.

Bên kia, cậu bé đi xe đạp, nghe vậy liền giật mình phóng nhanh.

Còn Dạ Lưu Quân, chầm chậm đi về nhà, khi về tới nhà, hắn liền lấy chìa khóa mở cửa rồi đi vào.

Khi vào, đi được vài bước, thì hắn lấy tay gạt một cái nút, để bật điện nhưng không ngờ rằng, Hắn liền đụng trúng một mối dây điện đang hở, khiến hắn bị giật làm đủ t.ư thế rồi ngã xuống.

“Aaaaa!!”

Sau đó, hắn lại đập đầu vào sàn nhà liền liền, ý thức hắn liền mơ hồ, rồi ngã xuống tại chỗ.

Hai canh giờ sau.

Trong ý thức mơ hồ, hắn nghe thấy được có người nói: “ Chàng đừng chết, nếu chàng chết thiếp và con sẽ ra sao”

Khiến ý thức của hắn, không khỏi thanh tỉnh thêm một chút. Sau đó, mắt hắn liền liền hé lên một chút, chỉ thấy một mảnh trăng trắng không biết là mưa hay là nắng.

Đột nhiên, hắn thấy một hào quang màu đỏ phía trước đang lớn lên và lại gần hắn khiến hắn không khỏi có áp lực.

Đầu hắn liền bổ não: “Ta chắc chắn đã xuyên không đến một trân chiến tàn khốc”

Sau đó, hắn liền mở to mắt ra, hình ảnh phía trước, liền làm hắn đứng hình mất năm giây.

Hào quang hắn vừa nhìn thấy, không phải là thứ pháp quyết gì cao siêu.

Mà là một dòng chữ đỏ “Phòng Cấp Cứu”.

Còn bên cạnh hắn, phát lên một tiếng quát: “ Ông tắt ngay cái bộ phim ngôn tình xàm xí đú của ông đi”.

Lời này vừa phát ra, Dạ Lưu Quân liền phun máu chết ngất, linh hồn liền bị một lỗ đen hút đi.

>Hết<

Hắc Hắc lời truyện viết vội

Tại một nơi nào đó, trong viễn cổ chiến trường.

Đang diễn ra, một trận chiến hết sức khốc liệt, Pháp quyết nở rộ, hòa trộn vào nhau, khiến khung cảnh của chiến trường, càng thêm hoành tráng.

Phía dưới, rất nhiều người đang giao chiến với nhau, triển khai pháp quyết, thiên phú, rất nhiều kỹ năng.

“Lưu Hoa Vĩnh Môn”

“Càn Khôn Đại Nhật”
.
.

Trên áo của họ, không còn có màu sắc mà là chỉ thuần một màu đỏ của máu, hiển nhiên, họ đã đánh nhau rất lâu, mắt ai cũng có lệ quang đỏ như máu.

Còn ở trên không, chỉ có hơn hai mươi người đang giao chiến, nhưng lại càng khốc liệt hơn, Pháp quyết triển khai ra, càng kinh thiên động địa hơn.

Uy áp kèm thân, càng không thể nào hình dung, pháp quyết va chạm nhau, khiến cả một vùng không gian, có dấu hiệu nứt vỡ.

Đột nhiên, có một thanh niên áo đen vụt lên, trên người còn vòng tay, ôm một thanh trường kiếm.

Trên người, sát khí hòa lẫn với uy áp tỏa ra, lan tràn cả một vùng rộng lớn của chiến trường, trên khuôn mặt còn mang theo nụ cười đê tiện.

Sau đó, hắn liền cười gian, nói: “ Hắc Hắc.. Món bảo vật các ngươi đang tranh đoạt, ta liền cầm đi....”.

Chưa kịp nói hết câu, đột nhiên, có một luồn tử quang bay về phía hắn, luồn tử quang này chém ngang chiến trường, khiến cho đại trận của chiến ngường vỡ đi, sát phạt chi khí bắt đầu rút dần.

Vần mắt của các tu sĩ, lệ quang bắt đầu rút dần đi, còn bên kia, người mang trên tay thanh trường kiếm, một mặt mộng bức.

Trước mặt hắn, liền có một người mặt đạo bào màu lam, ngũ quan anh tuấn, thân hình tiêu sái, đứng trước mặt hắn, trên người tỏa ra quang mang, xua đuổi hết sát phạt chi khí.

Bỗng nhiên mỉm cười, nói: “Bất ngờ không, Dật Phong đạo hữu.

Ta cũng không ngờ, ngươi lại đến đây để hôi của, luôn cơ đấy”.

[Đây là nam chính của chúng ta < Mặc Gia Phàm> xuất thân không biết, tu vi không biết.

Hắn liền nâng lên song chỉ, nhắm thẳng về phía của Dật Phong, miệng nói nhỏ:

“Bùm”.

Một luồn cực hạn lưu quang, bay về phía của thanh niên đang ôm trường kiếm, khiến cho hắn không khỏi hoảng hốt, lấy thanh trường kiếm lên chém một nhát vào đạo lưu quang.

Đạo lưu quang, liền bị xẻ làm hai, bay xược qua thanh niên áo đen, lao thẳng về phía chân trời.

“Rầm! Rầm!”.

Hai vụ nổ, kinh thiên động địa liền xảy ra, khiến cho mọi tu sĩ trong chiến trường viễn cổ ngơ ngác.

Đây là, đạt đến cảnh giới như thế nào, mới có thể làm được như thế.

Thanh niên áo đen, lấy tay chỉ vào Mặc Gia Phàm trào phúng, nói: “ Chỉ có như thế đòi hãm hại ta sao nực cười”.

Một giây sau, hai người liền biến mất, trên trời bỗng dưng xuất hiện hai thân ảnh, hai nắm đấm chạm vào nhau, khiến không gian nứt toác ra, tạo thành nhiều lỗ hổng cực kỳ rợn người, bên trong còn tràn ra lực hút khiến không ít tu sĩ bị kéo vào trong.

Bên dưới tu sĩ, cảm thấy áp lực còn hơn cả lúc trước, khí huyết đình trệ, chân cũng không thể di chuyển được.

Bên trên, hai thân ảnh kia, thoắt ẩn thoắt hiện trận chiến đang gay cấn tột cùng, đột nhiên có một vị nổ lớn do hai pháp quyết tạo thành phạm vi lan đến ngàn dặm. tạo thành một mảnh đen tối ở chính giữa chiến trường viễn cổ

Khiến cả chiến trường, tu sĩ đều hộc máu hôn mê.

Còn bên trên, hiện ra hai thân ảnh, đạo bào có chút cháy sém, nhưng vẫn giữ vững phong thái anh tuấn.

Vẫn đang giao chiến, rất căng thẳng.

Đột nhiên, có một tiếng kêu kỳ lạ, vang lên.

“Rennnn! Rennn!”

Một thanh niên, liền giật mình tỉnh lại, ngơ ngác nhìn xung quanh, trên khóe miệng, còn vương vấn nước dãi.


Hết.... Tại hạ xin cáo biệt tối lại đăng tiếp.

lỡ thì chơi nốt 😊😊
Hai bài này của huynh không hợp lệ nha, để lại vẫn không được tính điểm vs thưởng. Huynh có thể cân nhắc chỉnh sửa lại nội dung sao cho có liên quan 1 tí với những mạch truyện được viết trước đó. Hoặc cho 1 vài câu chuyển từ đề bài ép duyên trên sân thượng sang.

Nếu huynh có nguyện vọng thay đổi mụi move 2 bài đó về đây xem như bản nháp. Huynh chỉ cần đăng bài mới bên topic nhận bài thi, kèm quote những bài trước đó đó là được.
 

Cá Cửu Ca

Thăng Tiên kiếp
Dịch giả Thái Tuế
Hai bài này của huynh không hợp lệ nha, để lại vẫn không được tính điểm vs thưởng. Huynh có thể cân nhắc chỉnh sửa lại nội dung sao cho có liên quan 1 tí với những mạch truyện được viết trước đó. Hoặc cho 1 vài câu chuyển từ đề bài ép duyên trên sân thượng sang.

Nếu huynh có nguyện vọng thay đổi mụi move 2 bài đó về đây xem như bản nháp. Huynh chỉ cần đăng bài mới bên topic nhận bài thi, kèm quote những bài trước đó đó là được.
nếu xem thành bản nháp được vậy thì ta cảm ơn mụi nhé, tối ta sẽ thuận theo mạch truyện cua cua xíu
 
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top