[ĐK Dịch] Trùng Sinh Thực Quá Thảnh Thơi - Tịch Mịch Độc Nam Hoa

Trà Tắc Lắc Sữa

Phàm Nhân
Thanh Xuân Ký Giả
Đệ Tam Converter Tháng 2
Ngọc
52,04
Tu vi
0,14
Hôm nay Vương Thành đã có chuẩn bị mà đến, ông ta kể hết những chuyện mình đã trải qua, đặc biệt là chuyện sang tên xe cho công ty Trường Khang với Dương Hoài Chu một cách rõ ràng rành mạch.



Dương Hoài Chu càng nghe càng cau mày, nói: "Vương Thành, theo lời cậu thì Vương Tả Quân đã tính kế từ khi biết cậu đụng trúng người ta, tên Vương Tả Quân này con ** nó khôn ngoan vậy à? Gã đọc được mấy cuốn sách cơ chứ, cũng chỉ là một tên nhà quê mà thôi, sao có thể toan tính âm hiểm như vậy?"



Vương Thành nói: "Dương ca, nếu anh còn không tin thì em nói cho anh chuyện này nữa. Anh cũng biết tính cách Phạm Đăng Lượng rồi đấy, nếu anh ta thật sự là loại người không có nghĩa khí, bỏ đá xuống giếng, vậy thì trước đây làm sao hai người có thể thân thiết đến vậy?"



"Hẳn là có người đứng sau giật dây, xúi giục Phạm Đăng Lượng nên mọi chuyện mới ra nông nỗi này. Em cũng không giấu gì anh nữa, Đường bánh bao - em vợ Phạm Đăng Lượng - là một tên lưu manh đầu đường xó chợ, Đường bánh bao hẳn là đã cấu kết với Đường Hội Tùng, mà Đường Hội Tùng lại là cổ đông của công ty Trường Khang. Anh nói xem, Vương Tả Quân - ông chủ công ty Trường Khang - có thể không liên quan đến chuyện này sao?"



Dương Hoài Chu sửng sốt, nửa ngày không nói nên lời. Ông vốn là một người hào sảng nghĩa khí, việc bị Phạm Đăng Lượng đâm lén là chuyện làm ông đau lòng nhất, giờ Vương Thành nói vậy lại khiến ông khó mà tiếp thu, dù là một người kiên cường cứng cỏi nhưng nhất thời cũng chẳng biết phải làm sao.



Dương Hoài Chu trầm ngâm một hồi rồi nói: "Vương Thành, nếu chuyện này là thật thì chúng ta đã sớm nằm trong tính toán của bọn họ rồi, làm sao phản kháng được đây? Sang tên không được, không sang tên cũng chẳng xong, đằng nào cũng chết, cậu khuyên tôi thì thay đổi được gì sao?"



Lần này đến lượt Vương Thành cạn lời, bởi chính ông ta cũng chẳng biết phải làm sao, ông ta có dũng khí đến gặp Dương Hoài Chu cũng đều do Dương Thanh Vân.



Nhưng lúc này Vương Thành biết mình không thể bỏ cuộc giữa chừng, bèn nói: "Dương ca, dù sao em cũng chỉ có ý tốt, anh nghe hay không thì tuỳ. Em không lừa anh làm gì, chuyện em biết chị dâu nằm viện đều do Thanh Vân nhà anh nói! Thằng nhóc này tuy còn nhỏ tuổi nhưng suy nghĩ rất chín chắn đó, hôm qua Đường Hội Tùng đến đòi tiền, may mà nhờ nó nghĩ cách, nếu không có khi Đường Hội Tùng kia đã dỡ cả nhà em xuống rồi!"



Vương Thành vừa nói vậy, Dương Hoài Chu nhìn ông ta bằng ánh mắt nghi ngờ: "Cậu khùng hả, mỗi ngày Thanh Vân đều đến trường học, sao có thể nghĩ cách gì cho cậu được chứ?"



Vương Thành mấp máy môi, đang tính nói gì đó thì Thịnh Khắc Hà chợt cướp lời: "Hoài Chu, em thấy cậu Vương có lòng tốt nhắc nhở thôi. Hiện giờ em cũng đang bị bệnh, thôi thì chuyện sang tên xe để vài ngày nữa, dù gì cũng chờ mấy năm rồi, chờ thêm mấy ngày cũng chẳng sao, anh nói đúng không?"



Dương Hoài Chu im lặng. Thịnh Khắc Hà thấy vậy thì thầm vui vẻ, bà biết tính ông chồng mình, ông ấy không phải loại người dễ chịu thua, nhưng nếu im lặng như này thì hẳn là đã đồng ý rồi.



Vương Thành thấy nhiệm vụ của mình coi như đã hoàn thành, liền đứng lên rồi nói: "Dương ca, chị dâu, cũng không còn sớm, em không làm phiền hai người nghỉ ngơi nữa. Hôm nay em đến, một là thăm bệnh chị, hai là khuyên Dương ca, cuối cùng lựa chọn ra sao đều do hai người quyết định!"



"À đúng rồi, từ khi Thanh Vân còn nhỏ, em đã thích thằng nhóc này rồi nha. Đứa con gái nhà em nhỏ hơn Thanh Vân, khi mới sinh nó, Dương ca còn đùa rằng hai nhà chúng ta kết thông gia nữa chứ! Ài, mới đó mà bọn nhỏ đã lớn cả rồi, chúng ta mà không cố gắng phấn đấu thì chỉ khổ mấy đứa nhỏ thôi."



"Thằng nhóc Thanh Vân này có chủ kiến hơn con nhóc nhà em nhiều, anh cũng đừng coi nó là đứa bé nữa, dù có chuyện gì thì chỉ cần cả gia đình đồng tâm hợp lực, mọi khó khăn đều có thể vượt qua!"



Vương Thành nói xong liền rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn hai vợ chồng Dương Hoài Chu. Dương Hoài Chu ngồi một bên, mím chặt môi, không nói lời nào, hiển nhiên là đang suy nghĩ mọi chuyện. Thịnh Khắc Hà nằm trên giường, muốn nói lại thôi, bầu không khí trong phòng vô cùng tĩnh lặng.



Bỗng nhiên, Dương Hoài Chu ngẩng đầu, nhìn sang vợ: "Khắc Hà, em cầm giấy tờ xe và chứng minh thư của anh đúng không?"



Thịnh Khắc Hà hơi xấu hổ, trầm ngâm một lát rồi nói: "Là ý của Thanh Vân, nó nói là để anh bình tĩnh lại, muốn xem có thể giải quyết mọi chuyện ổn thoả được không."



Dương Hoài Chu cau mày, giận dữ nói: "Thằng nhóc này đủ lông đủ cánh rồi à? Mới từng ấy tuổi mà không lo học hành lại dám lừa cả cha nó... phải đánh!"



Thịnh Khắc Hà nghe đến đây không chịu được nữa, Dương Hoài Chu nói mình thì cũng thôi, nhưng nói cả con trai thì không thể nhịn được, sắc mặt bà tối sầm lại: "Dương Hoài Chu ông nói vậy mà nghe được à? Ông có phân biệt được tốt xấu không vậy? Thanh Vân làm vậy là lừa ông, là làm hại ông sao? Là nó sợ ông không tỉnh táo, quyết định sai lầm, khi đó chỉ lợi cho kẻ khác thôi!"



"Nếu là người ngoài thì ai thèm quản chuyện này? Ai thèm quản ông sống chết ra sao? Bao nhiêu kẻ đứng ngoài nhìn nhà chúng ta gặp hoạ, trong lòng thầm vui vẻ kia kìa. Con trai muốn giúp ông, ông còn muốn đánh? Ông đánh ai vậy? Tôi chống mắt lên xem ông đánh ai đây?!"



Ngày thường Thịnh Khắc Hà rất hiền dịu, chồng nói gì là nghe nấy, nhưng một khi bà đã nổi giận thì có cho tiền Dương Hoài Chu cũng chẳng dám ý kiến, chỉ có thể im lặng mà nghe.



Thịnh Khắc Hà không nói thì thôi, đã nói là nói không ngừng: "Ông cũng thấy Vương Thành rồi đấy, mỗi ngày đều đi vác xi măng kiếm sống, lo cho bản thân còn chưa xong, chẳng lẽ tự dưng người ta đến khuyên nhủ ông hay sao?"



"Tôi cho ông biết, đều là nhờ Thanh Vân cả đấy! Chiều nào tan học nó cũng đến nhà máy xi măng tìm anh ta. Làm cùng nhau bao nhiêu năm, tính tình Vương Thành ra sao ông còn không rõ à? Anh ta chính là kiểu người không thấy thỏ không thả chim ưng(1) đó, con trai ông mà không có bản lĩnh, liệu có khiến anh ta đến khuyên ông không? Ông thử động não mà nghĩ xem!"



Dương Hoài Chu hơi cau mày, trong lòng cũng thầm xao động, nhưng ngoài miệng vẫn không tỏ ra yếu thế: "Một đứa nhóc khôn vặt cũng không có gì lạ, nhưng nó có thể làm nên trò trống gì cơ chứ?"



Thịnh Khắc Hà nói lớn tiếng: "Sao lại không làm nên trò trống gì? Tôi nói cho Dương Hoài Chu ông biết, con trai nói chắc chắn nó sẽ đỗ đại học, gia đình ta sẽ có sinh viên đại học đó! Con trai là sinh viên, sau này có thể làm nhà khoa học, kiến trúc sư... mấy chuyện xây dựng tổ quốc, làm giàu cho nước nhà đều nhờ cả vào nó, mấy thứ cỏn con này đã là cái đếch gì chứ?"



"Ông xem lại mình đi, tốt nghiệp tiểu học, kiến thức hạn hẹp, vậy mà lại nói con trai không làm nên trò trống gì? Nói vậy không thấy ngượng mồm à, hừ!"



Dương Hoài Chu bị vợ mỉa mai đến nghẹn lời, nhưng lời bà nói cũng không phải vô ích. Dương Hoài Chu thầm nghĩ, nếu Thanh Vân có thể học tiếp đại học, vậy chính là mộ tổ Dương gia bốc lên khói xanh(2) rồi, bao đời nay cả thôn Hồng Ngư chẳng tìm được mấy sinh viên đại học đâu!



Vào những năm 98 khi ấy, trường đại học khá ít, tuyển sinh rất khắt khe, sinh viên lại càng hiếm có khó tìm. Giống như ở chỗ Dương Thanh Vân vậy, cả thôn chỉ có một sinh viên, nếu Dương Thanh Vân có thể lên đại học thì hắn chính là sinh viên thứ hai của thôn, rất có mặt mũi à nha.



Anh em chí cốt đến tận nơi mở lời, lại thêm vợ tận tình khuyên bảo, Dương Hoài Chu cũng dần tỉnh táo hơn, đồng thời thái độ cũng thay đổi, xem ra chuyện mà Dương Thanh Vân lo lắng nhất cũng đã có cơ hội xoay chuyển.



----------



(1) 不见兔子不撒鹰 ~ Không thấy thỏ không thả chim ưng: Ý chỉ người thấy việc rõ ràng, chắc chắn thì mới làm. Nói dễ nghe là cẩn thận, nói khó khó nghe hơn thì là nhát gan.



(2) 祖坟冒青烟了 ~ Mộ tổ bốc lên khói xanh: Chỉ người lập công lớn hoặc thành đạt, quyền cao chức trọng.
Mọi người xem còn lỗi gì hông :5cool_big_smile:
 

God Of Heaven

Luyện Khí Sơ Kỳ
Ngọc
1.516,79
Tu vi
21,00
Chương 19: Đấu không lại!
Vào những năm cuối thập kỷ 90, lái xe ô tô chính là biểu hiện cho thể diện nghề nghiệp, lúc đấy ô tô còn ít, người dân muốn chuyển hàng hóa đều muốn tìm được xe để vận chuyển, người lái xe ít còn xe thì nhiều vì vậy địa vị trong xã hội của người lái xe tương đối cao.
Ký ức của Dương Thanh Vân về Vương Thành nói chung đều là ký ức khi còn nhỏ, khi đó Vương Thành là người còn trẻ tuổi lại còn đẹp trai, mà còn mở ra tuyến xe mới, đi tới đâu cũng có người ngước nhìn, lúc đấy Dương Thanh Vân rất sùng bái chú ấy, thường xuyên kể với bố mẹ lúc trưởng thành muốn giống như chú Vương Thành vừa có thể lái xe vừa có thể mở tuyến xe…
Vậy mà hôm nay hắn gặp lại chú Vương Thành, hắn liền ngây ngẩn cả người, nhìn người đứng trước mặt, toàn thân tro bụi bám vào, bờ môi bị kho nứt, hai mắt dại ra, thân hình cao lớn lúc đầu bây giờ đã còng xuống. Tuổi của chú bây giờ tầm 40 tuổi, nhưng bây giờ nhìn thế nào cũng không ra tuổi 40? Đây rõ ràng là chưa già đã yếu!
"Chú Vương, chú còn nhận ra cháu không? Cháu là Dương Thanh Vân con trai của bố Dương Hoài Thu, chú còn có nhớ nữa không ạ?" Dương Thanh Vân cùng Vương Thành chào hỏi.
Hoàn cảnh chung quanh rất tồi tệ, bên cạnh hai người chính là những chồng xi măng cao mấy trượng*, xi măng và bụi bám khắp?” người, Dương Thanh Vân cảm thấy bây giờ muốn hít thở còn chút khó khăn.
( 1 trượng (市丈, zhang) = 2 bộ = 3,33 m)
"Ây ya... Cháu là Thanh Vân? Bây giờ đã trưởng thành rồi nhỉ, thật cao lớn!" Vương Thành trong đôi mắt nổi lên một vòng thần sắc, tay chân bắt đầu luống cuống, lấy tay sờ vào túi định móc ra điếu thuốc, thế nhưng trên tay lẫn thân thể cũng cực kì bẩn, Dương Thanh Vân vội vàng lấy ra một điếu thuốc.
" Chú Vương, mời chú hút thuốc!"
"Cái này. . . Cháu có bật lửa không?..."
Dương Thanh Vân móc ra cái bật lửa giúp Vương Thành châm lửa, Vương Thành hít một hơi khói, bên trên đầu điếu thuốc bắt đầu xuất hiện phần vụn trắng.
So trí nhớ của hắn lúc chú Thắng còn trẻ, bây giờ si với sự lớn đẹp trai chênh lệch thực sự quá xa, chênh lệch này to lớn đến mức Dương Thanh Vân nghĩ đến người chú này chắc chắn đã gặp rất nhiều khó khăn dẫn đến gặp nhiều ác mộng, nếu không thì một người toả ra ánh nắng như vây tại sao hôm nay lại trở nên như vậy?
Dương Thanh Vân thường xuyên nghĩ rằng những bậc cha chú kia chắc chắn rất giỏi lại vừa lúc quốc gia phổ biến cải cách mở ra đời thứ nhất, lần cải cách này mọi người t.ư tưởng từ truyền thống chuyển sang thị trường hóa, trong thời gian ngắn hoàn thành. Những người còn bảo thủ với định kiến xưa, trong vòng một đêm bị xung kích, thậm chí bị sụp đổ, cải cách mở ra cho quốc gia mang đến cơ hội phát triển to lớn đồng thời cũng mang đến rất nhiều cặn bã, thật giả lẫn lộn, rất nhiều người lương thiện bị thiệt lớn, đây là phi thường để cho người ta bóp cổ tay.
Bố của Dương Hoài Chu cùng chú Vương Thành chính là những người bị thiệt thòi lớn, bố thì hiện tại đã hướng tới vực sâu, chú Vương Thành thì hoàn toàn rơi xuống...
Hút được một lúc, Dương Thanh Vân muốn mở miệng mà chưa biết làm sao, vừa đúng lúc này bỗng nhiên có người hô: "Vương Thành, còn một xe xi măng cuối cùng nữa xong xuôi còn xuống dưới ban trả công nữa, cứ lề mề thế? Nếu lề mề trời tối Liễu quản lý lại quở trách chúng ta!"
"Được, tôi lập tức tới ngay!" Vương Thành quay đầu hô, chú ta quay đầu nhìn về phía Dương Thanh Vân, nói: "Thanh Vân, phần công việc của chú còn chưa làm xong, còn có hai tấn xi măng nữa, cháu đợi một lúc nữa, chú làm việc xong lại nói chuyện với cháu, tối nay hai nhà chúng ta uống chút rượu trắng..."
"Chú còn có việc thì cứ làm đi! Cháu dù sao không có chuyện..."
Vương Thành đi làm việc, một trăm cân một túi xi măng gánh trên vai trên lưng xe hàng, lao động thù lao nếu khiêng một tấn xi măng thì được một tệ, Vương Thành sử dụng toàn bộ sức lực thì một ngày có thể kiếm được ba mươi tệ.
Vương Thành bận rộn làm việc, Dương Thanh Vân ở một bên muốn giúp cũng không thể giúp, cũng may công việc của chú không còn nhiều, ước chừng nửa giờ là làm xong.
Bốn người làm việc chung tiến tới chỗ Dương Thanh Vân, Dương Thanh Vân lại tiến tới cho bọn hoh phát mỗi người một điếu thuốc.
"Vương Thành, con cậu lớn như vậy sao?"
"Không phải, đây là cháu của ta, trong nhà của ta là con gái..."
"Người cháu này thật hiểu chuyện a. Nhìn xem hào hoa phong nhã, người dạy con thật có văn hoá!"
Mấy người làm chung đối với Dương Thanh Vân đều có chút nhiệt tình,
Thấy cảnh này, Dương Thanh Vân trong lòng lại có chút cảm động, trong ký ức của hắn huyện nhà máy xi măng hẳn là lập tức cải chế, trong xưởng công nhân viên chức hầu như nghỉ việc, toàn bộ nhà máy xi măng đều bán cho t.ư nhân, đến lúc đó công việc khiêng xi măng không nhất định có, nhưng dù là như thế, mấy người chú này vẫn như cũ tràn đầy lạc quan, thật sự là đáng quý.
"Quản lý Liễu đến rồi!"
Mấy người lập tức thu liễm khuôn mặt cười lại, từng người như đứa trẻ con hiểu quy tắc, Dương Thanh Vân nhìn thấy một vị mặc đồ nữ màu lam lao động hướng bên này đi tới.
Tuổi của người phụ nữ hẳn là bốn mươi tuổi, nhưng nhìn lên so với tuổi thật trẻ hơn tuổi, dáng dấp rất xinh đẹp, trên sống mũi có một bộ kính viền vàng, càng làm nổi bật lên tài trí và khí chất của cô.
Cô mặt mũi tràn đầy mỉm cười để cho người ta như mở xuân phong, đối với mấy người chú nói: "Hôm nay tôi cùng các anh tính toán một chút a, vương vũ là 18 tệ, Vương Thành là 32 tệ, tôn văn 35 tệ..."
"Mọi người kiểm tra lại xem có đúng hay không?"
"Đều đúng! Quản lý Liễu!"
Vương Thành nói: "Quản lý Liễu, hôm nay tôi có thể hay không lấy mười tệ trước, hôm nay tối cháu tớ, tối nay tôi muốn chuẩn bị ít rượu!"
Gọi Liễu quản lý đưa cho Vương Thành mười tệ, nói: "Tôi cho cậu mượn trước, khi nào phát tiền lương trả lại cho tôi là được rồi!"
"Tạ ơn quản lý, tạ ơn quản lý!"
Cô nhìn sang Dương Thanh Vân, nói: "Tôi mới vừa rồi còn thấy lạ, nghĩ thầm trong nhà của cậu là một cái nha đầu, hóa ra đây là cháu cậu a, tôi vừa rồi đều kém chút tính sai! Nhìn cậu bé hình như còn là học sinh, có thể uống rượu?"
Vương Thành toét miệng nói: "Là tôi có chút thèm, bình thường cũng không có cơ hội?"
"Haha!" Tất cả mọi người cười lên, Liễu quản lý nói: "Đây là lời nói trung thực, được thôi, hôm nay lập tức tan việc, ngày mai bắt đầu làm việc sớm một chút a!"
Thời điểm Vương Thành cùng Dương Thanh Vân ra khỏi nhà kho, sắc trời đều hoàn toàn tối xuống, hai người trở lại nhà Vương Thành, Dương Thanh Vân cảm thấy không sai biệt lắm, lúc này liền đem sự tình của bố mình trước trước sau kể cho Vương Thành nghe một lần, cuối cùng hắn nói:
"Chú Vương, chú là người bị thua thiệt! Bố cháu hiện tại cũng bị thiệt lớn, cuối cùng nếu như đem xe nhà cháu chuyển ra ngoài, vậy đời này bố cháu cũng xong đời.
Lúc này chúng cháu ai khuyên đều nghe, chú Vương cháu chỉ có thể van xin chú, chú có thể hay không hỗ trợ đem bố cháu khuyên nhủ một ít..."
Khuôn mặt Vương Thành bỗng nhiên trở nên khó coi, cả người ngồi trên ghế,hoàn toàn bần thần giống như là lập tức già đi mười tuổi.
Trong phòng bầu không khí một chút đọng lại, loại cảm giác bị đè nén làm hô hấp Dương Thanh Vân hô hấp có chút không thoải mái, hắn mấy lần muốn mở miệng nói chuyện lại muốn nói lại thôi.
"Thanh Vân, vô dụng thôi! Việc này không phải chú không giúp cháu, mà là không giúp được! Vương Tả Quân chú đấu không lại đâu, làm sao đấu hơn được? Bố cháu là người thông minh, so chú thông minh hơn. Thế nhưng chung quy lại là cái mệnh a, ai..." Không biết sau bao lâu, Vương Thành lắc đầu nói.
"Đừng nói trước chuyện về sau, hiện tại mấu chốt làm cho bố cháu giảm tải áp lực đã"
Vương Thành lắc lắc đầu nói: "Cháu chưa hiểu, cháu còn nhỏ, chuyện không chỉ đơn giản như vậy!Chuyện Phạm muốn được chú sớm nhận ra, gã đấy từ lúc bào có nhiều chủ ý như vậy? Chủ ý của Gã chắc chắn phía sau còn có người, bọn chúng đều là cá mè một lứa, này chỗ nào chỉ là sang tên sự tình nha..."
Vương Thành nói chuyện này, Dương Thanh Vân trong đầu "Bá" một chút nổi lên vô số suy nghĩ đến, hắn bỗng nhiên ở giữa giống như là minh bạch cái gì...
 

Trà Tắc Lắc Sữa

Phàm Nhân
Thanh Xuân Ký Giả
Đệ Tam Converter Tháng 2
Ngọc
52,04
Tu vi
0,14
Qua một tuần đầy nhốn nhào lộn xộn, trận phong ba mang tên "tiệm gội đầu" đã tạm thời lắng xuống. Vài học sinh cầm đầu vụ việc bị đuổi học, còn lại đại đa số học sinh đều hữu kinh vô hiểm mà trở về. Học sinh toàn trường trở lại bầu không khí khẩn trương chuẩn bị cho kỳ thi cuối năm sắp tới.



Theo vài nguồn tin không chính thức thì Tống Trị Quốc cũng không muốn bỏ qua mọi chuyện dễ dàng như vậy, nhưng vì đó là nguyện vọng của toàn bộ giáo viên chủ nhiệm lớp 12, hiệu trưởng Tề buộc phải ra mặt, Tống Trị Quốc không thể không dừng lại, mà việc này dừng lại có nghĩa là kỳ thi cuối năm sẽ phải diễn ra đúng thời hạn vốn có.



Kỳ thi cuối năm lớp 12 được diễn ra theo quy chuẩn kỳ thi đại học, học sinh của mười lớp khối 12 bị tách ra rồi sắp xếp vị trí dựa theo xếp hạng của kỳ thi thử lần trước.



Theo kỳ thi lần trước, thí sinh từ hạng 1 đến 53 được xếp vào phòng thi số 1, hạng 54 đến 106 xếp vào phòng 2, cứ thế mà tính ra, tổng cộng 10 phòng thi thì có khoảng 530 thí sinh.



Buổi tự học cuối cùng trước kỳ thi cuối năm, giờ nghỉ giữa tiết, bầu không khí lớp 12A1 vô cùng xôn xao, mọi người xì xào bàn tán, câu chuyện đều xoay quanh kỳ thi sắp tới.



Trong trường có tin đồn rằng học sinh trường 985 và 211 được xếp vào phòng 1, học sinh xét tuyển đợt 1 được xếp phòng 2, học sinh xét tuyển đợt 2 vào phòng 3, học sinh trường nghề vào phòng 4... sau đó nữa thì không cần quan tâm.



Năm 98, thi đại học còn chưa phổ biến, bài thi có độ khó rất cao. Cả Ung Bình cũng chỉ có trường trung học số I có thể đào tạo ra sinh viên đại học, số sinh viên đại học hệ chính quy ở các trường trung học khác hiếm như lông phượng sừng lân vậy, một trường trung học may mắn lắm mới có một sinh viên, bởi vậy mới nói sinh viên đại học thời ấy rất có mặt mũi à nha.



"Thanh Vân, mày ở phòng mấy? Tao phòng 3!" Hồ Trung Lâm bước tới gần, nói nhỏ.



"Tao không biết, mà phòng nào chẳng được, kiểu gì cũng có chỗ ngồi!" Dương Thanh Vân nói.



"Khụ... khụ!" Ti Tiếu ho khan hai tiếng rồi nhìn về phía Hồ Trung Lâm: "Dối trá!"



Hồ Trung Lâm rụt cổ như rùa. Dương Thanh Vân thấy vậy thầm buồn cười, quay đầu rồi nói: "Đại mỹ nữ Ti Tiếu, cậu ở phòng nào đấy?"



Ti Tiếu cau mày, hừ một tiếng, dường như cô rất khó chịu với Dương Thanh Vân. Một tuần vừa rồi, ngày nào Dương Thanh Vân cũng trốn tiết, nhất là giờ tự học buổi tối, vì phải chạy ngược chạy xuôi lo chuyện của cha nên hắn nghỉ hai buổi liên tiếp.



Vì chuyện "gội đầu" kia, hiện giờ học sinh khối 12 sợ nhất là mất tiết học, hổng kiến thức. Vậy mà dường như Dương Thanh Vân lại không quan tâm, Ti Tiếu tò mò muốn hỏi thì bị hắn nói "chó lại muốn bắt chuột" khiến cô giận đến giờ vẫn chưa nguôi.



Vốn biết Ti Tiếu ngạo kiều, Dương Thanh Vân cũng chẳng sợ cô, nhìn phiếu dự thi trên bàn, Dương Thanh Vân cười một tiếng, nói: "Oa, thì ra mỹ nữ cũng thi phòng 3 nha!"



"Để xem phiếu dự thi của mình..." Dương Thanh Vân nhìn lướt qua phiếu dự thi, vỗ đùi cái 'bép' rồi nói: "Duyên phận, đúng là duyên phận mà! Mình cũng ở phòng 3 nha!"



Ti Tiếu lườm hắn một cái: "Vậy mà vừa rồi lại nói không biết?! Cái đồ lươn lẹo!"



Dương Thanh Vân cười khẽ: "Ây, vừa rồi mình không để ý thật nha! Mà đây cũng đâu phải thi đại học, phòng nào chẳng giống phòng nào! Còn nữa, chỉ là phòng 3 thì có gì đáng nói, nếu không đám phòng 1 phòng 2 kia là thứ gì nữa đây?"



Ti Tiếu nghẹn lời, ngày thường cô rất nhanh mồm nhanh miệng, bạn bè xung quanh không ai nói lại được, nhưng khi đối mặt với Dương Thanh Vân, bao nhiêu lý lẽ cũng không tài nào nói thành lời.



Ngay lúc Ti Tiếu không biết phải làm sao, Trình Kim Nhượng chẳng biết chui từ đâu ra bỗng chen mồm vào: "Thi phòng 3 đúng là chẳng nói lên điều gì, Ti Tiếu người ta đứng thứ 2 trong phòng, tất nhiên sẽ khác thứ 50 nào đó rồi. Đây là sự chênh lệch giữa thi vào đại học hệ chính quy và trường nghề, mày nghĩ mình là ai mà so với người ta?"



Dương Thanh Vân không buồn trả lời. Hồ Trung Lâm bên cạnh thì không nhịn được, bèn nói: "Vậy thứ 53 thì khác số 2 thế nào nhỉ? Tao thấy người thứ 53 cũng thật oai phong lẫm liệt nha, ra khỏi phòng thi khoe hết mọi người, ra đến đầu phố lại khoe với Đông Phương Kiều, ai là kẻ khoe khoang chỉ cần nghĩ là biết à."



Hồ Trung Lâm nói vậy khiến Trình Kim Nhượng vô cùng xấu hổ, thì ra gã đứng thứ 53, cũng chính là kẻ xếp chót trong phòng 3. Bình sinh gã vốn thích khoe khoang, gặp ai cũng ra vẻ ta đây thi phòng số 3, nhưng thật ra lại là kẻ đứng cuối cùng.



Trình Kim Nhượng thẹn quá hoá giận, bèn nói: "Hồ Trung Lâm mày đừng có lên giọng với tao, tao thừa biết cái chuyện đáng xấu hổ kia của mày. Hừ, không phí lời nữa, ai có quyền đắc ý thì để kết quả kỳ thi sắp tới chứng minh đi!"



Hồ Trung Lâm chột dạ, sợ Trình Kim Nhượng nhắc đến chuyện gội đầu kia nên không dám nói nữa. Ti Tiếu thì cười khanh khách, nhìn về phía Trình Kim Nhượng: "Đúng rồi, lời Trình Kim Nhượng nói thật có chí khí nha, anh hùng không nói chuyện trước kia(1), nói suông thì ai chẳng nói được chứ, thể hiện bản lĩnh tại phòng thi mới là người lợi hại!"



Trình Kim Nhượng thấy Ti Tiếu tiếp lời mình thì phởn lắm, ra vẻ ta đây thật ngầu, nói: "Tao nhớ không nhầm thì mấy ngày trước có người đánh đổ ước với tao thì phải, không biết ai kia có còn đủ can đảm đổ ước không nhỉ?"



"Cái gì mà còn đủ can đảm hay không? Chuyện này đã định rồi, mình là người làm chứng! Đánh đổ ước 100 tệ, ai hứa lèo là con chó con!" Ti Tiếu vừa nói vừa liếc về phía Dương Thanh Vân, rõ ràng là đang khiêu khích.



Dương Thanh Vân cười cười: "Cậu nhìn mình làm gì, sợ mình đổi ý à, đã nói ai hứa lèo là chó con, chẳng lẽ mình muốn làm con chó kia sao?"



Ti Tiếu nói bóng gió: "Chỉ sợ rằng dạo này có ai đó bận bịu này kia, không tập trung học hành, đi thi coi chừng ngã sấp mặt. Đến lúc đó, thua tiền cũng chẳng sao, nhưng mất hết mặt mũi thì dở rồi!"



Trình Kim Nhượng cười ha ha, nói: "Ti Tiếu, cậu cũng không cần lo hộ người ta, mặt người ta dày như tường thành, vụ bê bối nào đó còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ kỳ thi này sao?"



Trình Kim Nhượng thầm mãn nguyện, quan trọng nhất là hôm nay dường như Ti Tiếu đã theo phe gã. Trình Kim Nhượng đoán hẳn là Dương Thanh Vân đã đắc tội Ti Tiếu, vậy gã còn chần chừ gì nữa? Tất nhiên được nước là phải lấn tới, ủng hộ nữ thần hết mình rồi!



Hôm qua cậu gọi gã tới, nói rằng vừa rồi có rất nhiều bạn học dùng tiền thuê người làm phụ huynh, hỏi Trình Kim Nhượng có biết chuyện này không, lại còn hỏi thêm tình hình lớp 12A1. Theo lời cậu thì không ngờ thầy Thái lại bao che vài người trong lớp 12A1, Hồ Trung Lâm và cả Dương Thanh Vân cũng nằm trong số đó!



Trình Kim Nhượng Thầm Thề, nhất định phải vạch trần Hồ Trung Lâm và Dương Thanh Vân, phải cho các vị nữ thần biết bọn chúng là loại người nào, khiến bọn chúng thân bại danh liệt!



Nhân cơ hội này, Trình Kim Nhượng đến cạnh Ti Tiếu, nói: "Mình nói cậu nghe, lớp ta có một số người trốn kỹ thật nha, rõ ràng là đã đến tiệm gội đầu nhưng lại được thầy Thái bao che. Hừ, thầy ấy làm vậy chẳng phải chỉ vì cho bọn họ khỏi bẽ mặt khi thi đại học sao? Nếu thi cuối năm mà cũng không xong, vậy không biết có còn dám vác mặt đến trường hay không..."



----------



(1) 好汉不提当年勇 ~ anh hùng không nói chuyện trước kia, có nghĩa là: Một người thành công thực sự không khoe khoang về những thành tích trong quá khứ của mình, luôn có thể giữ thái độ khiêm tốn và luôn tiến về phía trước.
Trả chương nè :pbbcxbi:
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top