[Đăng ký dịch] Phệ Linh Yêu Hồn

Bác Sỹ Gây Mê

Phàm Nhân
Ngọc
1,45
Tu vi
0,00
Hôm nay công việc đột xuất, có time rảnh lại mải hoàn thành bản test bên PNTT nên tốc độ ra chương có hơi chậm, thứ lỗi a. Nhưng cũng không thể để không như vậy được, ta nộp chương 20 nhá. Trong ngày mai ta cố hoàn thành 21, 22, 23. Mà lão cũng kêu gọi mọi người cho kịp tiến độ nhé...ta thấy ra có hơi chậm không, phần ta ta đảm bảo trong thời gian tới mỗi ngày ít có một bi cho lão gặm nhấm...Có một huynh mới xin vào dịch, lão liên lạc thử xem.

Ta đổi tên rồi nhé ^^... ( anhhungvole ) lão rảnh set lại hết tên trên chỗ đăng ký dịch hộ ta với. Cảm tạ a....
Mời :D


Chương 20 : Tầng bảy Tiên Thiên [/SIZE]


Đêm thật tĩnh lặng

Giữa một rừng cây nhỏ cách Trúc Hải thành không xa, Diệp Khôn đang khoanh chân ngồi trên một tảng đá cao ở một dòng suối nhỏ.

Bên tai thỉnh thoảng truyền đến từng trận sói tru cùng tiếng lợn rừng rống giận, làm cho rừng cây nhỏ tràn ngập một cỗ khí tức âm trầm khủng bố.

Sau một hồi lâu tĩnh tọa, cái bụng lép kẹp của hắn đã réo thành tiếng, đói khát làm dâng lên trong hắn một trận đau khổ không thể chịu được.

" Lúc này đây, không còn sai biệt lắm "

Diệp Khôn mở to mắt, thở ra một hơi thật mạnh, từ trong túi lấy ra một khối linh thạch.

Ánh trăng chiếu rọi lên linh thạch làm cho nó vốn đã sáng bóng càng thêm chói lóa, Diệp Khôn hít sâu một hơi, đem linh thạch đặt trong miệng rồi một ngụm nuốt vào.

Linh thạch trôi xuống yến hầu vào trong cơ thể, một cỗ linh khí nồng đậm tỏa ra phút chốc tràn ngập khắp cơ thể. Hắn không dám lãng phí vội vàng khởi động công pháp Ngự Thú Tâm Kinh, một lượng lớn linh khí dũng mãnh tiến vào trong kinh mạch của hắn, rất nhanh hắn cảm thấy kinh mạch chứa đầy linh khí đã lại phồng lên rồi.

" Vận chuyển " Mấy ngày qua, hắn đã nắm rất rõ phương pháp dẫn khí của Ngự Thú Tâm Kinh, lúc này vận chuyển linh khí trong kinh mạch đã rất thuận lợi, theo đó cảm giác kinh mạch bị phồng lên cũng chậm rãi biến mất.

Không đợi cho Diệp Khôn kịp nghỉ, lại thêm một cỗ linh khí nữa từ linh thạch hùng hổ bạo phát cuốn ra, cỗ linh khí này so với lúc trước còn mạnh mẽ hơn nhiều. Linh thạch cũng như linh thảo linh dược đều do hấp thụ thiên địa linh khí mà thành, vậy mà khi nuốt linh thạch lượng linh khí trào ra lại lớn thế này, hắn cảm thấy bắt đầu khó khống chế dòng linh khí đang cuộn chảy trong kinh mạch.

Trên trán hắn mồ hôi lạnh túa ra, phải biết rằng tu luyện bí tịch đối với bản thân sẽ đem lại rất nhiều lợi ích, nhưng cũng là có chút mạo hiểm, nếu mà có chút sơ sót nhẹ thì tổn thương cơ thể mà nằm mười ngày nửa tháng, nặng thì kinh mạch vỡ tan mà mất mạng.

Có phải hắn đã quá nóng vội không ?

Diệp Khôn bắt đầu cảm thấy hối hận, lúc trước ở trên Ngự Thú Tâm Kinh Diệp gia lão tổ đã nhắc nhở qua, tu luyện phải từng bước từng bước một, kiêng kỵ nhất là nóng vội a!

Nhưng hắn sở dĩ hắn dám liều mình thế này cũng không phải là không có cơ sở. Trên người hắn có Tiêu hóa năng lực, điều mà những người khác không có được, linh khí bị hấp thu nếu có thể khống chế được thì không những không gây ra nguy hiểm mà ngược lại còn giúp đẩy nhanh tốc độ tu luyện của hắn.

Trên đời có nhiều việc không như ý muốn a, Diệp Khôn cúi đầu nhìn xuống, hắn có cảm giác rằng linh khí trong kinh mạch đã bắt đầu không còn chịu sự khống chế của hắn nữa rồi.

Ngay vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, thì ngay trước ngực hắn một đoàn hắc quang bừng lên, rồi trôi nổi trước ngực hắn, chậm rãi hóa thành một đầu yêu thú đang mở miệng rộng, nhìn như đang cười đùa hắn vậy.

Với đoàn hắc quang này, Diệp Khôn đã có phần quen thuộc, nhưng từ trước đến nay nó vẫn luôn ẩn mình ở trên ngực, cũng chưa bao giờ xuất hiện qua.

Hơn nữa đoàn hắc quang lần này có đôi chút khác lạ, còn điểm thêm một chút ánh sáng màu đỏ làm người ta nhìn vào thấy hoảng sợ. Chợt hắc quang lại chui thẳng vào người hắn ngay chỗ dạ dày.

Đây là chuyện gì?

Diệp Khôn sửng sốt, quên cả vận chuyển Ngự Thú Tâm Kinh, luồng linh khí trong người hắn mất đi sự khống chế, trong kinh mạch điên cuồng liền điên cuồng bộc phát.

" A..." Hắn kêu lên một tiếng thống khổ, mặt mày tái nhợt vì đau đớn.

" Chết tiệt, không thể khống chế được nữa rồi "

Trên mặt Diệp Khôn không còn chút máu, tiếp tục cố gắng vận chuyển Ngự Thú Tâm Kinh, nhưng linh khí trong kinh mạch ngày càng đầy, muốn khôi phục lại trạng thái bình thường cũng đã rất khó khăn chứ đừng nói gì đến vận chuyển.

Xong rồi !

Diệp Khôn tuyệt vọng nhắm mắt, nhưng ngay vào lúc này, một cỗ hấp lực kinh khủng từ dạ dày truyền ra, một cỗ hấp lực vô cùng lớn mà trước nay đến giờ chưa hề thấy, giống như một đầu đang há miệng, bắt đầu cắn nuốt.
Linh khí trong kinh mạch rất nhanh bị thôn phệ không còn chút nào, mà viên linh thạch lúc nãy hắn nuốt vào cũng đã hoàn toàn bị tiêu hóa.

Diệp Khôn lặng người ngồi trên tảng tá, ánh mắt trợn tròn dường như không thể tin nổi chuyện vừa mới xảy ra.

Chưa kịp để hắn hoàn hồn, từ dạ dày xuất hiện một luồng linh khí mạnh nhưng lại dễ chịu vô cùng, từ từ tiến vào kinh mạch, trong phút chốc lấp đầy cả mười hai kinh mạch.

" Còn không mau vận chuyển công pháp "
Một tiếng nói vang lên trong đầu Diệp Khôn, làm hắn chợt tỉnh ngộ, bắt đầu điên cuồng vận chuyển Ngự Thú Tâm Kinh. Linh khí trong người hắn bây giờ vô cùng ngoan ngoãn, hắn vừa mới vận khí linh khí chậm rãi bắt đầu vận chuyển, không có một chút trở ngại nào.

Luồng linh khí tăng dần tốc độc di chuyển, dần dần trong cơ thể hắn hình thành một vòng chu thiên, đến khi cỗ linh khí đến một đạo kinh mạch cuối cùng, cảm giác trở ngại mới lần nữa xuất hiện.

Trong lòng hắn hiểu rõ, đây chính là đạo kinh mạch mà hắn chưa đả thông, do lúc trước hắn vận chuyển đạo khí thuật bỏ sót lại. Mà bây giờ sở dĩ hắn liều cái mạng nhỏ của mình như thế, chính là muốn đánh sâu bình cảnh, rồi phá vỡ mà tiến lên tầng thứ nhất của Ngự Thú Tâm Kinh.

Đạo khí thuật phát huy tác dụng, linh khí trong cơ thể Diệp Khôn hội tụ không ngừng, không biết mệt mỏi liên tục đánh sâu vào bỉnh cảnh, mà ở trong dạ dày lại liên tục sinh ra mấy luồng linh khí bổ sung cho số lượng linh khí bị tiêu hao, giống như sóng biển không bao giờ dứt.

Trong quá trình này, Thối Thể Thuật cũng bắt đầu rèn luyện thân thể, là hai mặt tu luyện của Ngự Thú Tâm Kinh, đã bắt đầu đạt đến giới hạn.

Lần cuối cùng.

Diệp Khôn thở sâu một hơi, chỉ cảm thấy ở dạ dày xuất hiên một cỗ linh khí bàng bạc, hắn dẫn đường cho cỗ linh khí này tiến vào trong kinh mạch, rồi ngưng tụ linh khí toàn thân ở một điểm rồi hết sức đánh mạnh lên chướng ngại bình cảnh.

" Oanh "
Đạo kinh mạch cuối cùng không chịu nổi, hoàn toàn bị đánh thông, trong cơ thể hắn mười hai đường kinh mạch tràn ngập linh khí. Lúc này dù cho hắn không vận chuyển tu luyện, linh khí cũng tự chạy dọc theo mười hai đường kinh mạch mà tạo nên một vòng tuần hoàn không ngừng nghỉ.

Đúng là dấu hiệu Ngự Thú Tâm Kinh đã đạt tới tầng thứ nhất.

Đồng thời, xương cốt trên người Diệp Khôn cũng phát ra tiếng kêu, làm cho thân thể hắn cao thêm hai tấc, những vết sẹo trên người hắn cũng bị bóc ra.

Khi Ngự Thú Tâm Kinh tiến lên một tầng thì Thối Thể Thuật cũng theo đó mà tăng lên một tầng.

Diệp Khôn nhắm chặt hai mắt rồi chậm rãi mở ra, hai đạo tinh mang phụt ra giống như hai đạo ánh sáng trong đêm đen, mắt hắn đã trở nên sáng như đuốc.

Đây chính là điều làm cho hắn vui mừng nhất, hắn đã tiến lên tầng thứ bảy Tiên Thiên.

Bước vào tấng thứ bảy Tiên Thiên, kinh mạch trong cơ thể quán thông, tu sỹ thiên đình sáng sủa, mắt sáng như đuốc, năm giác quan được tăng cường, thậm chí có thể cảm ứng được nguy hiểm.

Rừng rậm vốn tối đen, nhưng hắn vẫn có thể đem từng lá cây ngọn cỏ thấy dễ dàng.

Bên tai vang lại nhiều tiếng động, hắn thậm chí còn nghe thấy tiếng một con sâu đang bò cách đây hai ba trăm mét phát ra.

Diệp Khôn đứng dậy, mở rộng hai tay, từng đạo linh khí tuôn ra quấn lấy, hắn đang chuẩn bị phát tiết nỗi vui sướng trong lòng thì bỗng dừng lại, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc.

Thiếu chút nữa thì hắn quên, nơi này còn có những người khác.

Diệp Khôn cảnh giác nhìn xung quanh, hắn nhớ rất rõ vừa rồi đúng thời điểm nguy hiểm nhất, một giọng nói bỗng vang lên trong đầu nhắc nhở hắn vận chuyển công pháp, hắn chỉ nhớ đó là một giọng nói có chút tang thương lạnh lẽo.

Hắn lại quan sát một lần nữa rồi nhíu mày. Quả thật không có một ai ở nơi này ngoài hắn.

Mà giọng nói kia không phải từ bên ngoài truyền đến, mà rõ ràng là vang lên từ trong đầu mà.

Điều này, hình như hắn cũng đã được nghe nói qua, nghe đồn rằng một ít tu sỹ có tu vi cao thâm có thể sử dụng một loại công pháp truyền ầm mà đem âm thanh trực tiếp vào trong đầu của đối phương. Hay là vừa rồi nhắc nhở hắn là một vị tiền bối nào đó chăng ?

Người có tu vi như vậy thì đến Trúc Hải thành làm cái gì?

Trong đầu Diệp Khôn tràn đầy nghi vấn, mà niềm vui sướng do mới tấn cấp thành công cũng dần dần nhạt đi.

" Bỏ đi,nếu là có vị tiền bối nào đi ngang qua, đã lên tiếng nhắc nhở ta hẳn cũng không có ác ý "
Diệp Khôn nở một nụ cười, chắp tay hướng về xung quanh nói lớn " Đa tạ tiền bối giúp đỡ, ơn cứu mạng, vãn bối sẽ luôn ghi nhớ "

Sau khi cao giọng nói đủ ba lần, Diệp Khôn mới lần nữa ngồi xuống, chậm rãi cảm nhận sự biến hóa sau khi tiến cấp.

Nhưng ở một nơi trong thân thể hắn, linh hồn Thao Thiết mở tròn hai mắt, khóe miệng nhếch lên vẻ khinh thường " Nhân loại ngu xuẩn "
....
" Phù " Diệp Khôn thở ra một hơi, nhấc hai tay, ôm lấy một tảng đá cao gấp đôi hắn, khoan thai nâng tảng đá lên khỏi mặt đất.

Rồi giơ thẳng hai tay, đưa tảng đá lên cao quá đầu, lúc này hắn mới mỉm cười thì thào " Tảng đá này nặng ước chừng năm nghìn cân, mà ta có thể dễ dàng nâng lên, như thế lực lượng của ta đã đạt đến trên dưới sáu ngàn cân rồi, tu sỹ Tiên Thiên thất tầng bình thường cũng chỉ có lực lượng ba nghìn cân mà thôi a "

Diệp Khôn tỏ ý vừa lòng, đang chuẩn bị ném tảng đá đi bỗng nhiên nghe từ xa truyền đền một tiếng sói tru cao vút.

" A "
Hắn nhíu mày, tiếng sói tru nghe qua rất bình thường, nhưng hiện tại năm giác quan của hắn đã tăng lên, làm cho hắn nhận thấy trong tiếng tru này mang theo một tia sợ hãi.

Cũng lúc đó hắn nghe thấy có tiếng người lẫn tạp.

Có người.

Diệp Khôn nhẹ nhàng thả tảng đá xuống, nghĩ qua một chút rồi hướng phía phát ra âm thanh chạy tới.

Chạy được tầm nữa nén hương, hắn đã đến rất gần, khi hắn cách chỗ kia tầm trăm trượng hắn đình chỉ cước bộ.

Có mùi máu tươi !

Hơn nữa là một mùi máu tươi rất nồng đậm !

Diệp Khôn ngửi thấy, liền thận trọng di chuyển thật chậm lại gần chỗ tỏa ra mùi máu.

ok lão:troinhau: có ai muốn chậm đâu, gặp sự cố nên giờ mới dịch chương 11-13 này:choidai:
 

minhnhat_dh3000

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
post vào đây cũng được, bạn dùng thẻ Spolier trên thanh công cụ ý. Cái hình chữ S màu đỏ ý. Bạn có thời gian thì dịch chương gần gần, nếu ít thời gian thì nhận chương xa xa cũng được. Không cần phải dịch nhanh, chỉ cần câu văn diễn đạt đúng là được, hạn chế các từ Hán việt nhé:D
mình kích vào nó hỏi là Please enter the option for your
tag thì mình phải làm sao
bày chi tiết cho mình đi :12:
 

Nguyên Anh

Phàm Nhân
Ngọc
248,21
Tu vi
0,00
mình kích vào nó hỏi là Please enter the option for your
tag thì mình phải làm sao
bày chi tiết cho mình đi :12:
Đó là cái dòng chi tiết, dòng đầu đề. Như trên của mình là Mời đọc ấy bạn. Bạn cho văn bản của bạn vào giữa 2 thẻ
nhé ^^ thẻ sau có thêm một dấu / đấy ...Thân
 

minhnhat_dh3000

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Được chương nào bạn up chương ấy lun đi a ^^...cho lão kia còn biên lại nữa :D
không phụ sự mong đợi của các lảo. ta dịch song chương 24. nhưng mấy lảo có thể cho ta một ít ngọc để làm động lực hay không. :12:

Quyển 1: Nam Bộ Phong Vân Lục
Chương 24: Ảo Mộng
chân phải phía trên Diệp Khôn bị một đạo nhợt nhạt vết kiếm cắt qua làn da, máu tươi nhiễm đỏ ống quần, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, hai mắt hơi hơi nheo lại.

Tuy hắn có nghe nói qua Ngũ Kiếm Quyết quả thực mạnh mẻ, nhưng chưa bao giờ được thấy tận mắt , bất quá thực hiển nhiên, mặt lạnh nam tử đối Ngũ Kiếm Quyết tu luyện chính là da lông, theo hắn thi triển kiếm chiêu nếu tập trung có thể nhìn ra điểm trục trặc trong đó.

Bất quá cho dù như thế, mặt lạnh nam tử sở học kiếm chiêu, lại đối với hắn thật lớn có nhiều điểm khắc chế!

Nếu là học xong Tàn Lang Khiếu Nguyệt bí quyết, trận chiến đấu này cũng sẽ không như thế !

Diệp Khôn trong lòng thầm than một tiếng, thầm hút một hơi, Ngự Thú Tâm Kinh điên cuồng vận chuyển, trong cơ thể và kinh mạch toàn bộ linh khí cũng tùy theo bạo phát mà ra, hội tụ ở hai tay!

"Oanh!"

Hai bùng ngọn lửa dọc theo bàn tay hướng về phía trước lan tràn, lúc này vùng tối đen trong rừng trúc có vẻ vô cùng chói mắt!

"Còn chưa từ bỏ ý định sao? chiến kỹ Của ngươi đều bị chiến kỹ của ta khắc chế, căn bản là vô dụng!"

Diệp Khôn lúc này đứng cách mặt lạnh nam tử ngoài vài chục trượng , mặt lạnh nam tử đưa tay lau vết máu khóe miệng, ánh mắt giống như độc xà gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Khôn, lúc này trong lòng hắn cũng là âm thầm kêu khổ, tuy nói hắn thi triển chính là Ngũ Kiếm Quyết đối với Diệp Khôn thật sự là có phần lớn khắc chế, nhưng Diệp Khôn lực lượng to lớn, thật sự là nằm ngoài dự liệu của hắn, sau vài lần cứng đối cứng ,lúc này tay phải lòng bàn tay cầm kiếm của hắn đều nứt ra !

Nhưng, phong phú kinh nghiệm lại nói cho hắn biết, đối diện Diệp gia tiểu tử tuyệt đối so với hắn không thể tốt hơn chỗ nào, mà lúc này, hắn tuyệt đối không thể có nửa phần dấu hiệu yếu thế .

Nghĩ đến này, mặt lạnh nam tử cũng đem toàn bộ linh khí ngưng tụ nơi lòng chưởng bàn tay , trường kiếm trong tay điên cuồng nhảy lên.

"Phá viêm trảm!"

Lúc khí thế của hắn ngưng tụ tới cực điểm, trong miệng hét lớn một tiếng, thân hình chợt nhảy lên, hai tay giơ trường kiếm lên cao, linh quang ngưng tụ tại kiếm quang trong nháy mắt tăng vọt đến bảy thước dài có dư, giống như một pho tượng chiến thần khủng bố , huy động trường kiếm, hung hăng hướng tới Diệp Khôn trảm tuyệt tại đây!

Trường kiếm xẹt qua không khí, mang theo "Xuy xuy" bạo vang, có thể nghĩ mức độ của nó khủng bố như thế nào!

Đối với mặt lạnh nam tử toàn lực huy động một kích, Diệp Khôn mạnh ngẩng đầu, trong mắt của hắn tinh quang phụt ra!

Diệp Khôn trong đầu, không khỏi địa hiện ra tình cảnh lúc trước tình huống đối mặt với Hỏa Trảo Hổ , giống như lúc ấy, trên cao nhìn xuống, uy phong không ai bì nổi!

Bất quá, hắn hiện tại, cũng không phải là lúc đối mặt với tình huống lúc đó!

Lúc mặt lạnh nam tử trường kiếm chém vào đỉnh đầu, Diệp Khôn bỗng nhiên động , hai chân hắn đạp thật mạnh lên mặt đất, thân hình giãn ra nhảy lên, quanh thân linh khí hội tụ song chưởng, Ngự Thú Tâm Kinh vận dụng xuống hai tay , chung quanh song chưởng hắn hai ngọn lửa mạnh toát ra, tựa hồ có cảm giác ngưng tụ như thực chất , chợt, hắn giơ hai tay lên cao, một đôi trảo lửa lớn trong bóng đêm chói mắt như lưu tinh, từ đầu đến đuôi, hướng phía không trung nghênh vây đạo kiếm quang chói mắt!

"Hỏa Hồ... Phốc sát!"

Cùng với một tiếng quát chói tai, ngọn lửa cùng kiếm quang, trên không trung chạm vào nhau, nhưng, lúc này đây, kiếm quang lại không phá vỡ được ngọn lửa, hai ngọn trảo lửa lớn hung hăng bóp nát kiếm quang chói mắt.

"Ca sát!"

Một tiếng vang thanh thúy kêu lên, mặt lạnh nam tử ánh mắt cực kỳ kinh hải, Tinh Thiết Trúc trường kiếm vang lên tiếng vỡ vụn, Diệp Khôn cùng một đôi song trảo hòa cùng máu tươi pha lẩn ngọn lửa hỗn tạp, mang theo một đôi song chưởng sáng rọi , thật mạnh đánh vào ngực nam tử mặt lạnh!

"Oanh!"

Một tiếng vang thật lớn, cùng với thanh âm tiếng xương cốt vỡ vụn , mặt lạnh nam tử thân thể giống như như diều đứt dây bay ngược thật mạnh về phía sau,thân hình va vào một gốc cây Tinh Thiết Trúc phía trên, chợt bị đẩy lùi dựng lên, giống như một cái phá bao tải bình thường rơi mạnh lên phía trên mặt .

Mà phía bên này, Diệp Khôn cũng xụi lơ trên mặt đất, đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, không khỏi cười khổ ra một tiếng.

Lần này chiến đấu quả thực mà nói hung hiểm vô cùng, hiện giờ kinh mạch của hắn trống rỗng , bên trong một chút ít linh khí đều không có , bụng lại giống như bồn chồn bình thường phát ra từng đợt "Thầm thì" tiếng vang, nhưng hiện giờ hắn ngay cả đưa tay ra bên hông để lấy linh dược củng không còn chút khí lực.

Hắn không khỏi thầm than có chút may mắn, lúc ban đầu còn muốn đem mặt lạnh nam tử cùng thuộc hạ dưới tay toàn bộ đánh chết, bằng không, lúc này cho một người bình thường đứng ở trước mặt hắn, hắn đều không có một phần khí lực để phản kháng .

Đúng lúc này, một trận âm thanh ầm ỹ bỗng nhiên vang lên, Diệp Khôn quay đầu lại, chỉ thấy vài chục ánh lửa từ xa đang hướng tới , rất nhanh hướng tới địa phương chỗ hắn càng lúc càng gần,

đợt chiến đấu vừa rồi gây nên động tỉnh quá mức lớn, hiển nhiên kinh động Diệp gia tu sĩ, vừa nghĩ tới điểm này, Diệp Khôn không khỏi nhẹ nhàng thở ra, chớp mắt, trực tiếp hôn mê đi.

...

Đây là một phiến vô tận hư không, chung quanh hắc vụ vờn quanh, không gió, không tiếng động, yên tĩnh giống như tử địa.

Mà ngay tại lúc này một mảnh trong hư không, một đầu cả người bị hắc quang vờn quanh thật lớn yêu thú xoay quanh trên không trung, đầu yêu Thú này thân hình giống như hổ, nhưng nửa người trên lại cùng nhân loại giống nhau như đúc, cả người bộ lông tung bay, tản ra vô tận khí phách, mà yêu thú này cuối cùng thấy được đích, cũng là hé ra thật lớn miệng, cái miệng hé ra hợp lại, giống như ở nhắc tới cái gì, chẳng biết tại sao Diệp Khôn vừa nghe liền hiểu được , đó là "Thật đói, thật đói a nha!" Đích hò hét, mà yêu thú nhắc tới “đói” đồng thời, một đôi tham lam hung tàn cùng ánh mắt không ngừng quét về phía bốn phía, giống như hôm nay đều phải thôn tính tất cả!

"Đói!"

"Thật đói a!"

Thanh âm vang bên trong, vậy nhưng yêu thú bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Diệp Khôn, chợt, lớn miệng há rộng , lộ ra một tia tàn nhẫn tươi cười, hé miệng khẻ tựu hướng về phía hắn cắn lại đây...

Diệp Khôn đột nhiên mở hai mắt, mồm to như địa thở hổn hển.

"Nguyên lai là mộng..." Diệp Khôn nuốt ngụm nước miếng, nghiêng đầu nhìn phía bốn phía.

Lọt vào trong tầm mắt hắn, lại là một cổ hương cổ mầu đỉnh giường, phần hiên phía trên còn trang trí khéo léo một ít vật trang sức, quay đầu đi, có thể nhìn thấy đây là một gian phòng không lớn củng không nhỏ, bài trí tuy rằng đơn giản, nhưng không mất đi độ tinh xảo.

"Đây là nơi nào?" Diệp Khôn giãy dụa suy nghĩ đứng lên, nhưng hai tay của hắn vừa động, liền cảm thấy một cỗ đau nhức truyền đến, cúi đầu vừa thấy, phát hiện lúc này trên người hắn quấn quanh băng vải, nhất là đôi cánh tay, tức thì bị băng vải buộc quá chặt chẽ .

Hơi suy nghĩ một chút, Diệp Khôn liền hiểu được tình cảnh hắn hiện giờ, lúc trước hắn tuy rằng đánh bại mặt lạnh nam tử, nhưng tự thân linh khí hao hết, lúc này song phương giao chiến kinh động Diệp gia tu sĩ, chắc là Diệp gia tu sĩ phát hiện hắn đưa hắn cứu trở về.

Nghĩ đến vậy, Diệp Khôn nhất thời yên tâm ngồi xuống dưới, thật mạnh thở ra một hơi, đang chuẩn bị nhắm hai mắt lại, bỗng nhiên trong bụng truyền đến một trận tiếng sấm bàn tiếng vang, thật lớn cảm giác đói khát điên cuồng vọt tới, cơ hồ muốn cho hắn điên mất.

Cố nén đau đớn, Diệp Khôn giãy dụa đứng lên, vừa sờ bên hông, phát hiện hầu bao không thấy , lại vừa thấy nằm ở một bên áo khoác, trở nên cả kinh.

Phải biết rằng hắn toàn bộ đích linh dược cùng vậy túi Linh thạch đều ở hầu bao bên trong!

Nghĩ đến này, Diệp Khôn buồn ngủ biến mất, lắc lắc lắc lắc tựu chuẩn bị xuống giường.

nhưng mà vào lúc này, cửa phòng đang đống chặt bỗng nhiên mở ra.

Diệp Khôn ngẩng đầu, chỉ thấy một thiếu nử dáng người cao gầy thon dài đi vào cửa, nữ tử tính ra củng không đẹp, nhưng lộ ra bừng bừng t.ư thế oai hùng, đúng là Diệp Nguyệt.

"Nguyệt tỷ!"

Diệp Khôn giật mình nhìn Diệp Nguyệt, bất quá nghĩ lại tưởng tượng tựu củng hiểu được , từ nhỏ đến lớn, toàn bộ Diệp gia trừ bỏ cha mẹ huynh đệ, chỉ có Diệp Nguyệt cùng hắn là người thân, cơ hồ tương đương củng là tỷ tỷ của hắn, lúc này phụ trách chiếu cố hắn,hẳn là gia chủ đả an bài.

"Khôn đệ ngươi đả tỉnh?"

Diệp Nguyệt vừa thấy Diệp Khôn tỉnh lại, nhất thời lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, bất quá lúc nàng phát hiện Diệp Khôn tựa hồ chuẩn bị xuống giường, lúc này đi đến bên ngườ Diệp Khôn , cũng không cần biết Diệp Khôn có nguyện ý hay không, trực tiếp đưa hắn quay trở về trên giường, cau mày nói: "ngồi dậy làm cái gì, thành thật nằm yên một chổ đi, Diệp Thiên đại trưởng lão chính là nói ngươi tối thiểu phải ở trên giường nghỉ ngơi một tháng."

"Một tháng?" Diệp Khôn hé ra khuôn mặt nhất thời biến thành - quả mướp đắng, hắn hiện tại một khắc cũng không muốn ở trên giường .

"Khụ khụ, Nguyệt tỷ, ta không sao, điểm chấn thương nhỏ ấy cũng không có gì, chính là..." Diệp Khôn đang nói, bụng bỗng nhiên "Kêu càu nhàu" một tiếng vang thật lớn, không khỏi xấu hổ địa sờ sờ cái mũi.

Diệp Nguyệt sửng sốt, che miệng cười nói: "Nguyên lai ngươi đói bụng, nói thẳng là được, ta đã muốn phân phó phòng bếp chuẩn bị đi, cho nên ngươi phải thành thành thật thật nằm yên, dù sao lần này vẩn còn may cho ngươi."

Nguyệt tỷ lời này nói ra “sợ rằng Diệp gia ta mất một phần tử nhân tài." Diệp Khôn nghe vậy cười cười, chợt hắn hỏi sau khi hắn hôn mê có chuyện gì sảy ra hay không.

Theo trong miệng Diệp Nguyệt biết được, lúc trước hắn cùng mặt lạnh nam tử chiến đấu kịch liệt khi thanh âm kinh động đến Diệp gia thủ vệ, mà khi bọn hắn đuổi tới lúc sau, liền đem Diệp Khôn đang bị thương nặng hôn mê cùng mặt lạnh nam tử mang về, đáng tiếc, người này rõ ràng là một gã tử sĩ, mắt thấy không thể đào thoát, lúc này hắn cắn đứt túi độc trong miệng , hơn nữa mặt lạnh nam tử trên người cũng không có gì chứng minh thân phận , cho dù Diệp gia biết chắc rằng đây là nhửng tu sĩ vâng mệnh Ngũ Kiếm Quốc đi do thám,nhưng lúc này cũng là không giải quyết được gì.

Mà lúc Diệp Khôn hỏi lai lịch Ngũ Kiếm Quốc tu sĩ củng là lúc, Diệp Nguyệt cũng là nói ra vấn đề nghi ngờ, điều này cũng làm cho Diệp Khôn càng thêm khẳng định Ngũ Kiếm Quốc tu sĩ lần này tới mục đích chính là do thám tin tức mạch khoáng Linh thạch .

Hàn huyên ước chừng một nén nhang thời gian, đồ ăn liền được bưng lên, Diệp Khôn một trận sói ăn hổ vồ liền đem phần ăn ba người chén sạch không còn miếng cặn, nếu không phải sợ Diệp Nguyệt khả nghi, Diệp Khôn hận không thể lại kêu hơn mười phân đồ ăn, bất quá cũng may Diệp Nguyệt rời đi là lúc đem hầu bao cùng túi Linh thạch trả lại cho hắn.

"Tốt lắm, ngươi sớm nghỉ ngơi một chút, đây là nội viện độc lập so với bên ngoài, ngươi trong khoảng thời gian này ở đây dưỡng thương..." Diệp Nguyệt vừa nói một bên hướng tới cửa đi đến, đánh mở cửa phòng lúc sau, nàng do dự một chút, lúc này mới quay đầu lại nói: "Gần đây trong tộc không khí thực khẩn trương, chờ ngươi thương thế tốt hẳn, phụ thân có chuyện muốn hỏi ngươi."

/
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top